Thuận Minh

Chương 113: Thị trấn Lư Thị



Lý Mạnh không biết phải đáp lại những lời này như thế nào, chỉ có thể trầm mặc. Kỳ thực hắn muốn nói rằng quang cảnh trước mặt nếu là ở năm năm sau, e rằng muốn có hoàn cảnh như thế này cũng không được, lúc đó còn thảm hơn. Đại Minh trước tiên là thối rữa vô hạn iwr bên trong, sau đó Thát Tử luôn rình rập ở cạnh mới triệt để phá hủy vương triều cuối cùng của nhà Hán này, đẩy Hoa Hạ vào ba trăm năm tăm tối và ngu muội nhất.

Không biết mình có thể thay đổi tất cả những điều này không, Lý Mạnh tất nhiên là có ý nghĩ này, nhưng cũng biết lực lượng hiện tại của mình thực sự là quá nhỏ, liệu tới ngày đó còn có thể tiếp tục sinh tồn được hay không?

Nữ hài lúc trước luôn nhảy nhót linh tinh hiện tại cả ngày ở bên cạnh Lý Mạnh. Lý Mạnh bất kể là làm gì nàng ta cũng muốn hỏi nguyên do, ngoan ngoãn học tập theo. Nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của Lý Mạnh, tới khi chỉ có hai người, nàng ta liền lên tiếng an ủi: "Ngươi cũng đừng lo lắng, ta nghe phụ... phụ thân nói, đương kim thánh thượng chính là minh quân. Đại Minh chúng ta khó lắm mới có một một Hoàng Đế muốn tự mình làm việc, không cần những thái giám và văn nhân ra quyết định giúp. Thiên hạ này rồi cũng sẽ có một ngày tốt đẹp hơn thôi."

Phụ thân nàng thật là biết nói chuyện! Đối với Lý Mạnh tới từ hiện đại mà nói, tuy cũng không hiểu nhiều về hoàng đế Sùng Trinh, nhưng biết rằng ông ta phải gánh trách nhiệm rất lớn đối với sự diệt vong của Minh triều, thậm chí là trách nhiệm tuyệt đối, đây quả thực là nhận thức chung của tuyệt đại đa số luận điệu. Dạng người như vậy sao có thể được gọi là Minh quân.

Gia giáo của Chu Trúc Quân này quả thực là có vấn đề, một nữ hài tử không biết quy củ, nhưng lại biết đại thần triều đình, biết luật pháp của Đại Minh và súng điểu. Đúng là quái dị.

Ở trên thuyền rất yên tĩnh và buồn chán cho nên cảm thấy thời gian trôi rất chậm, nhưng cũng sắp tới được huyện thành Lư Thị của phía tây Hà Nam rồi. Nhìn thấy mấy người đứng trên bến tàu. Lý Mạnh và các diêm đinh đều có một loại cảm giác thân thiết. Cho dù là thấy trên đầu thuyền có treo lá cờ nhỏ đó, nhưng người ở phía bến tàu Lư Thị mặt mày vẫn tràn ngập vẻ đề phòng. Đợi tới khi Mạnh Ân và ông chủ thuvền đưa tất cả giấy tờ ra cho họ kiểm tra, lại đưa thêm hai túi lúa mạch lớn, họ lúc này mới nhiệt tình hơn một chút.

Buổi trưa thì tới được huyện thành Lư Thị, vốn muốn ở trong khách sạn ở trên bến tàu giống như là ở Lạc Dương, Khai Phong, có điều huyện thành này sao có thể sánh bằng những thành lớn đó. Trên bến tàu cũng chỉ có mấy căn nhà lá, nếu muốn bố trí chỗ ăn chỗ ở, cũng chỉ đành vào khách sạn ở trong thành mới được. Còn ông chủ thuyền và thuyền công thì ở lại trên thuyền là được.

Lý Mạnh an bài mấy chục người ở lại thuyền trông coi hàng hóa, những người khác thì lấy xe ngựa từ trên thuyền xuống, nhanh chóng tiến vào thành. Án chiếu theo lời nói của những người ở bến đò, cổng thành của huyện thành Lư Thị qua buổi trưa sẽ đóng, nếu hôm nay không vào được thành thì chỉ có thể ở lại ngoài thành, hoặc là ở trên thuyền.

Tường thành Lư Thị cũng vừa cao vừa dày, so với những huyện thành nhỏ khác thì hơn hẳn. Cái này cũng dễ hiểu thôi, lúc binh hoang mà loạn, thành trì này là nơi duy nhất có thể có chút an toàn thái bình, bất kể là quan hay dân tất nhiên đều phải ra sức mà tu sửa. Cái này chính là chỗ dựa để an thân lập mệnh.

Lộ dẫn bỏ trống lúc trước bị coi là vô dụng lại một lần nữa phát huy tác dụng. Trên thực tế, quân binh thủ thành của huyện thành Lư Thị nhìn thấy đội ngũ hơn trăm người có xe có ngựa đã hớt hải đóng cổng thành lại, hơn nữa còn gõ la triệu tập dân tráng trong thành. Truyện "Thuận Minh "

Lý Mạnh ở dưới thành lớn tiếng giải thích nửa ngày, còn dùng giỏ treo đưa lộ dẫn lên tường thành. Sau khi cho bọn họ nhìn thấy hàng hóa, người ở trên thành vẫn cảnh giác không mở cửa. Sau cùng nhờ khẩu âm nói chuyện của các diêm đinh cùng với những chứng cớ có tính thuyết phục khác, cuối cùng mới khiến đối phương mở cửa thành. Truyện "Thuận Minh "

Lư Thị là huyện thành, so với Giao châu còn nhỏ hơn một vòng, cho dù là ba con phố được gọi là hào hoa nhất cũng đơn giản vô cùng. Việc ăn ở của hơn một trăm người bọn Lý Mạnh thật sự trở thành một vấn đề lớn, khách sạn được gọi là lớn nhất huyện thành Lư Thị cũng không đủ để chứa. Sau cùng vẫn là ông chủ khách sạn ra mặt tách người ra an bài ở các hộ dân cư gần đó, cùng trả tiền phòng, sau cùng cũng coi như là đã có chỗ ở.

Trên thực tế, thương đội như thế này đến một huyện thành nhỏ, cả Lư Thị đều có chút oanh động. Nha dịch và quân binh thủ thành đều phái người tới kiểm tra. Lý Mạnh bất đắc dĩ chỉ đành bảo Mạnh Ân tới huyện nha báo cáo, nói đoàn người của mình là thương nhân tới từ Sơn Đông, bởi vì ni lông phía Thiểm Tây đã bị cắt hàng lâu ngày, nghe nói lúc này Thiểm Dự (Thiểm Tây, Hà Nam) đã thái bình hơn một chút, đặc biệt tới xem xem có thể buôn bán trở lại hay không. Trên lộ dẫn cũng có đại ấn và văn thư của nha môn tri châu Giao châu, bằng chứng xác thực như vậy, hơn nữa Mạnh Ân cùng đút không ít bạc. Lúc này coi như là dần dần yên ổn trở lại, có thể thoải mái ở lại mấy ngày.

Trên sông ngược dòng mà đi, tốc độ không được tính là nhanh, khi tới huyện thành Lư Thị đã là gần tháng chín. Những năm này, ngay cả mùa hè nóng bức cũng có thể dùng từ mát mẻ để hình dung. Vào thời gian này thì đã có chút se se lạnh. Chu Trúc Quân tuy nói là cũng mua mấy cái áo thu ở thành Lạc dương, nhưng nữ hài cả ngày tung tăng ở trên thuyền, nào ngờ hôm đó không cẩn thận nên bị cảm.

Cũng may đã tới huyện thành, Lý Mạnh trực tiếp tìm mất bà mụ tới hầu hạ, lại gọi lang trung tới khám bệnh. Có điều không thể giống như trước đây Lý Mạnh đi đâu nàng ta theo đấy được nữa, nên cũng được thanh tĩnh một chút.

Đường phố của huyện thành Lư Thị đơn sơ nghèo nàn, thực sự là không có gì thú vị để dạo chơi. Có điều muốn buôn bán muối, dẫu sao cũng không thể ở trên phố hét lớn: "Ta muốn mua muối" được. Như vậy không những không mua được muối mà e rằng còn bị huyện nha của Lư thị trực tiếp bắt lấy, nói là có lòng cấu kết với tặc phỉ.

Cho nên vẫn phải đi trên phố để thăm dò. Sau khi cửa hàng muối của Phúc vương ở Lạc Dương đưa cho cờ xí để đi đường, cũng không nói thêm bất kỳ một tin tức hữu dụng nào cả.

Lý Mạnh bước vào trạch viện mà Chu Trúc Quân đang nằm dưỡng bệnh. Nữ hài lúc tước luôn theo mình, Lý Mạnh cũng không thể cứ vậy mà bỏ rơi không thèm ngó ngàng. Nếu nói là phải chịu trách nhiệm thì hơi quá, thế nhưng nữ hài xinh đẹp mĩ lệ như vậy, luôn tạo cho người ta cảm giác phải cẩn thận che chở, dù sao thì trước khi về Khai Phong, vẫn phải chiếu cố tốt cho nàng ta.

Hai bà mụ thay phiên hầu hạ, thấy Lý Mạnh tới, biết đây là chủ nhân, thái độ thập phần khách khí, bà mụ trực ban ngày cười bồi bước tới nói: "Lão gia à, lang trung vừa đi rồi, có kê mấy thang làm đồ mồ hôi và thanh nhiệt, đã sắc một thang rồi, tiểu thư vừa mới ngủ xong, lang trung nói là đỡ nhiều rồi."

Lý Mạnh gật gật đầu, với chút tri thức và kiến thức của người hiện đại, gặp phải tình cảnh này, những gì có thể nói cũng chính là những bí quvết dân gian như "giữ cho nhà cửa được thông thoáng, uống nhiều nước nóng". Sau khi dặn xong, Lý Mạnh lại mở miệng phân phó: "Canh gà mà ta nói các ngươi đều làm rồi chứ. Nữ hài tử cảm nhiễm phong hàn cần phải bồi bổ, thiếu tiền thì cứ tới chỗ ta mà lấy."

Trên mặt bà mụ rõ ràng lại lộ ra thần sắc hâm mộ, nhưng vẫn rụt rè nói: "Tiền lão gia đưa là đủ rồi. Chỉ cần phân phó là khẳng định sẽ được làm. Đúng là cô nương con nhà giàu có, chúng ta vào thời gian ở cữ, gia đình bậc trung có trứng gà mà ăn cũng là tốt lắm rồi, tối hôm qua khi tiểu thư ăn cháo gà, nàng ta còn chê không chịu ăn..."

Gia đình nàng ta quả thực là quá giàu có rồi, Lý Mạnh nghe vậy cũng chi biết lắc đầu cười khổ, phất tay bảo bà mụ lui xuống, tự mình bước vào trong phòng. Bên ngoài tuy hơi lạnh, nhưng trong phòng thì lại ấm áp vô cùng, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc, trên trán nữ hài được đắp khăn ướt, lặng lẽ nằm đó ngủ rất say.

Có lẽ bệnh thể hư nhược, so với hình tượng tung tăng nhảy nhót, mặc nam trang chạy loạn khắp nơi mà nói, nữ hài đang trong giấc ngủ cũng có xuất hiện khí chất ôn nhu và nhàn tĩnh hiếm thấy.

Lý Mạnh thuận tay kéo một cái ghế thấp, ngồi xuống bên cạnh nữ hài. Thầm nghĩ sau khi tới cổ đại, chuyện phát sinh trên người mình đều rất truyền kỳ. Nói đi nói lại, ngay chuyện xuyên việt này bản thân đã là một cố sự kinh thế hãi tục rồi. Nữ hài đang ngủ trông rất khả ái, có điều Lý Mạnh tin rằng trình độ phiền phức của bản thân nữ hài và gia đình nàng ta đảm bảo sẽ không kém hơn sự khả ái của nàng ta.

"Ta không về cái lồng sắt đó nữa đâu... Lần này ở bên ngoài được nhìn thấy rất nhiều thứ... so với ở trong nhà chúng ta thì thú vị hơn nhiều... ta còn ngồi thuyền nữa... lúc ăn cơm dùng tay bốc bánh, dùng tay cầm..."

Luồng suy nghĩ của Lý Mạnh bị tiếng nói mê của nữ hài ở trên giường cắt đứt. Nghe người khác nói mớ cũng rất thú vị, có điều nữ hài ngắt quãng nói về những chuyện gọi là "thú vị", e rằng bất kể là người xuvên việt hay là người không xuyên việt đều không cảm thấy được có gì thú vị. Đây đều là những việc cực kỳ bình thường, sao nữ hài này lại thấv mới mẻ như vậy.

"...hi hi hi"

Giấc mộng cũng hơi liên tục, nữ hài bật cười ở trong mộng, có lẽ là động tĩnh hơi lớn cho nên nữ hài mở choàng mắt ra, nhìn thấy Lý Mạnh đang ngồi ở cạnh giường nhìn chằm chằm vào mình.

Thời Minh mạt, theo lễ giáo giữa nam nữ, Lý Mạnh nhìn chằm chằm vào người ta như vậy là hành vi cực kỳ thất lễ. Có điều hình như sự không tuân thủ lễ giáo của Chu Trúc Quân so với Lý Mạnh còn lợi hại hơn, bình thường nếu Lý Mạnh nhìn vậy, nữ hài có tám chín phần mười là sẽ chằm chằm nhìn lại, có điều lúc này mặt nàng ta lại nhanh chóng đỏ bừng lên.

Trên thực tế, Lý Mạnh hiện tại đang thất thần, đột nhiên cảm thấy động tĩnh bất thường, ai phát hiện nữ tài đã tỉnh rồi, Lý Mạnh liền vội vàng đứng dậy, nói: "Muốn uống nước hay là muốn ăn gì, để ta lấy giúp nàng."

Nữ hài thấy Lý Mạnh có chút bối rối, dùng giọng nói chẳng khác nào tiếng muỗi kêu bảo: "Ta muốn uống chút nước."

Lý Mạnh đứng dậy chuẩn bị, nhìn thân hình đi đi lại lại ở trong phòng của Lý Mạnh, mặt nữ tử đang nằm trên giường càng lúc càng đỉ. Lý Mạnh bưng nước quay đầu lại, vừa đưa qua thì thấy mặt nữ hài so với vừa rồi không biết còn đỏ hơn bao nhiêu lần, giống như là trứng tôm đun sôi vậy, lặp tức giật nảy mình.

Hắn vội vàng đưa tay ra sờ trán mình, mặc kệ cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, đặt tay lên trán nữ hài, nhưng không thấy quá nóng, Lý Mạnh quan tâm hỏi: "Nàng phải chăng là sốt rất nặng..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.