Lý Mạnh quay người lại bảo bà mụ ở bên ngoài đi tìm lang trung, nữ hài quẫn quá, nhưng không biết nên giải thích thế nào, thân hình càng co rút vào trong chăn.
Lý Mạnh lúc này mới nhớ tới chén nước trong tay, có điều nữ hài nằm trên giường, quần áo mặc trên người lại mỏng manh, đưa tay ra đỡ thì không tiện. Nhưng thấy mặt nữ hài đỏ phừng phừng, giống như là đang phát sốt, hắn cũng gấp quá, dứt khoát lấy cái thìa gỗ ở trong bát thuốc ra, sau khi dùng nước tẩy trùng, cẩn thận múc nước nóng ở trong chén ra đưa tới miệng nữ hài.
Bình thường chuyên làm những động tác trường thương đại đao, lên ngựa xuống ngựa, thành ra động tác của Lý Mạnh đều rất thô vụng, loại cộng việc hầu hạ người khác đòi hỏi phải có sự tỉ mỉ thì thực sự là làm không quen, nữ hài nằm trên giường nhìn mà buồn cười, sau khi cười khúc khích một lúc liền thôi không cười nữa. Lý Mạnh thấy mặt nữ hài dần dần bớt đỏ mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi Lý Mạnh đặt cái chén xuống thì nghe thấy nữ hài u sầu nói: "Lý đại... Lý đại ca, tên thật của ta không phải là Chu Trúc Quân đâu..."
Quả thật không ngoài dự liệu, Lý Mạnh mĩm cười, ngắt lời tiếp theo của nữ hài, thấp giọng nói: "Con gái con đứa không nói tên thật cho người không quen, đợi khi chúng ta trở về Khai Phong, ta sẽ đưa nàng về nhà. Người trong nhà nàng không biết giờ lo lắng đến thế nào rồi?"
"Chu Trúc Quân" cắn môi, lại trầm mặc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Mạnh. Lý Mạnh nói với giọng giống như là một huynh trưởng: "Lằn này nàng may mà gặp được ta, nếu tùy tiện gặp phải người khác, sự thanh bạch của nàng khó mà giữ được. Đợi khi nàng về nhà, ngàn vận lần đừng nói cho người trong nhà biết, nếu không sẽ phiền to đấy. Đợi ta nghĩ cho nàng một lý do."
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, bà mụ xem ra đã gọi lang trung tới rồi. Lý Mạnh cũng không tiện ở lại đây lâu, quay lại cười nói: "Muốn ăn gì thì cứ bảo bà mụ hầu hạ. Địa phương này ăn uống tuy đơn sơ, nhưng người bệnh thì vẫn phải ăn no. Nàng đừng có kén ăn, cứ an tâm mà dưỡng bệnh, ta buổi tối sẽ lại tới thăm nàng."
Nữ hài đã không lên tiếng nữa, cứ vậy trầm mặc nhìn Lý Mạnh. Lý Mạnh căn bản không phát giác được, mĩm cười xua xua tay, trực tiếp bước ra khỏi cửa. Vừa rồi ở cùng với nữ hài ở trong phòng, tuy nói là chăm sóc người bệnh, có điều so với cả ngày ở cùng một chỗ với những hán tử diêm đinh đó lại có chỗ không giống. Lý Mạnh cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, tâm cảnh cũng biến thành khá hơn nhiều. Truyện "Thuận Minh "
Dẫu sao thì tới huyện thành này cũng là thử thời vận, không tìm tới muối xanh thì cũng phù hợp với mục tiêu du lịch thiên hạ của mình, cứ thả lỏng tâm tình mà tìm là được.
Huyện thành tuy nhỏ, nhưng khi Lý Mạnh ra khỏi cửa vẫn gọi Trần Lục và Vương Hải đi cùng, hai người này là thân tín tâm phúc, có họ đi cùng cũng yên tâm hơn.
Buôn bán muối, muối quan thì ở trong tiệm muối, muối tư thì ở cửa hàng tạp hóa. Trong huyện thành Lư Thị có hai con đường kiểu như vậy, có một tiệm muối, có một cửa hàng tạp hóa., cả huyện thành cũng không có cửa hiệu đồng loại nào nữa. Bước vào cửa hiệu, tiệm muối quan vẫn là muối thứ phẩm trộn đất. Cửa hàng tạp hóa thì vốn không biết tị húy, cũng bày muối ra, án chiếu theo nhận thức của Lý Mạnh đối với muối, muối mua vào khẳng định là tới từ một giải Sơn Đông Lưỡng Hoài.
Hỏi xem có muối xanh không, bất kể là công hay tư đều dùng ánh mắt lạnh lùng để đáp lại: "Phía Thiểm Tây loạn thành thế này, có muối đã là tốt lắm rồi. Tiệm chúng ta còn phải làm ăn, xin mời khách quan đi cho." Liên tục chạm phải hai cái đinh, Lý Mạnh cũng đành chịu, khắp nơi trong thành trì đã bắt đấu gò mõ, sắp đóng cửa thành rồi, lúc này mặt trời vừa mới ngả về tây mà thôi.
Lý Mạnh cũng có lòng muốn quay về xem tình hình hồi phục của nữ hài thế nào rồi. Sáng sớm lúc tới thăm thấy đối phương giống như là phát sốt, bệnh ngàn vạn lần đừng có nghiêm trọng thêm nữa. Cảm mạo phát sốt ở những năm này tùy thời đều có thể lấy đi mạng người.
Vả lại sáng sớm ngủ dậy, ít nhất thì tình tâm tình cũng sẽ biến thành khá hơn một chút, đã là thử vận khí thì không thể hi vọng xa vời là sẽ thành công. Thế là hắn cùng Trần Lục, Vương Hải vừa tán gẫu vừa quay về.
Tuy nói rằng hai người này từ đội trưởng thân binh trấn thủ một phương biến thành thân binh gia đinh, ban đầu tất nhiên là bụng đầy oán khí, có điều tới hiện tại, trong lòng nghĩ thế nào thì không biết, nhưng ít nhất thì biểu hiện vẫn rất bình hòa, nếu muốn nói có gì biến hóa thì chính là quy củ mà Lý Mạnh quyết định và mệnh lệnh mà hắn đưa xuống. Hai người bọn họ cũng không bởi vì ỷ vào thân cận mà không chấp hành, làm gì cũng đều cẩn thận kỹ lưỡng.
"Đúng là địa phương nghèo, lúc này là mấy giờ mà trên phổ đã vắng tanh như vậy rồi, so với Giao châu của chúng ta thì còn kém xa."
Trần Lục đi sau Lý Mạnh, nói với vẻ khinh thường, sau khi tiếng gõ mõ vang lên, cửa phòng được đóng chặt, người đi lại trên đường cũng lưa thưa lác đác, ngẫu nhiêu có mấy hài tử nói nói cười cười chạy qua, khiến cho người ta cảm thấy rất đột ngột. Nghe thấy lời nói của Trần Lục, Vương Hải cũng tiếp lời: "Đừng nói là thành Giao châu, ngay cả trấn Phùng Mãnh cũng không bằng, hắc hắc."
Lý Mạnh chắp tay sau lưng đi đầu, ngắm nhìn phòng ốc, tường, thành trì và tường viện ở hai bên đường, cơ hồ đều không thấy cửa sổ gì cả, đều là bức tường vừa cao lại vừa dày, hơn nữa xem ra đều khá mới. Lý Mạnh tự mình suy đoán, mấy năm nay một giải Thiểm Tây, Hà Nam bắt đầu loạn lạc, quan binh và loạn dân giằng co qua lại, nếu như tường thành ở bên
ngoài không cản được, song phương ập vào trong thành, vậy thì sẽ là tử chiến không chết không thôi. Nếu dân cư không có một biện phép phòng ngự nào, vậy thì khó mà tránh được bị tai bay vạ gió.
Chậm rãi tản bộ, Lý Mạnh nhìn dân cư tới thất thần. Trần Lục và Vương Hải thì luôn miệng chê bài sự nghèo khổ của nơi đây, cũng coi như là thời gian tốt để nghỉ trưa.
"A!"
Đột nhiên, Lý Mạnh bị người ta đụng trúng, Lý Mạnh theo ý thức lui sau hai bước, tay đặt vào đoản đao giắt ở bên hông. Trần Lục và Vương Hải càng khẩn trương che trước hắn. Truyện "Thuận Minh "
Có điều lập tức ba người lại thả lòng, thì ra là một người trẻ tuổi mười mấy tuổi mặt mày phờ phạc, trên mặt do có nước mắt nên hai mắt trống rỗng thất thần. Sau khi đụng phải người ta, hắn giống như là không nhìn thấy phản ứng khẩn trương của ba người bọn Lý Mạnh, cứ vậy ngây ngốc tránh ra một bên.
Đụng phải người ta mà còn có phản ứng như vậy, Vương Hải tuổi trẻ nóng tính, thực sự là tức không chịu nổi, đuổi theo người đó rồi hét lên: "Ngươi câm điếc à, đụng phải người ta mà một câu xin lỗi cùng không có!"
Câu này vừa được hét ra, người trẻ tuổi đó mới có phản ứng, cứng ngắc quay người lại ôm quvền nói: "Là học sinh không cẩn thận nên đụng phải, xin chớ trách." Lý Mạnh vỗ vỗ vai Vương Hải, nói khẽ: "Chuyện nhỏ thôi mà, không cần phải nói lớn tiếng như vậy đâu."
Hài tử mới lớn đó tự xưng là học sinh, chắc là người đọc sách, có điều giọng nói mang theo vẻ khóc than, rõ ràng là có tâm sự. Lý Mạnh vừa rồi cũng nhìn rõ, đoàn người của mình cũng ở ngay gần huyện nha.
Người trẻ tuổi này từ trong nha môn bước ra, lại có bộ dạng như vậy, không biết đã gặp phải chuyện phiền phúc gì, mình hà tất phải so đo tính toán. Lý Mạnh mĩm cười phất tay với người trẻ tuổi đó, tỏ ý bảo không sao cả. Truyện "Thuận Minh "
Người trẻ tuổi đó vẫn cứng ngắc đi dọc theo con đường, nhìn bộ dạng giống như là không chú ý tới gì cả, chính là đi mà không có mục đích. Lý Mạnh quay đầu lại nhìn lên bậc thềm của huyện nha, hai nha dịch đang đứng ở cửa nhìn về phía người trẻ tuổi đang đi khuất dần, vừa cười nhạo vừa nói: "Tự cho rằng có công danh là hay lắm u? Có quan chức mới là thực sự, chờ gặp xui xẻo đi!"
Vừa đảo mắt thấy mấy người bọn Lý Mạnh đang nhìn, mặt tên nha dịch đó lập tức trầm xuống, đứng đó cao giọng quát: "Nhìn cái gì, mau đi đi!"
Trần Lục và Vương Hải lập tức nổi giận, Lý Mạnh lắc đầu với họ, tức giận với loại người này là hoàn toàn không đáng, mà còn chuốc thêm phiền phức. Tuy nói là mới tới một ngày, nhưng Lý Mạnh cũng đại khái nắm được, người hiện tại ở trong tay hắn hoàn toàn có thể khống chế cả huyện thành này, kích phá sự chống trả ở trong thành.
Đã có dạng ưu thế tuyệt đối như thế này, Lý Mạnh cũng không việc gì phải bực bội với hạng người như thế này, đối với sự khiêu khích của họ trước giờ đều khinh thường không thèm để ý, tát một cái thôi là chết ngắc rồi.
Kể ra cũng có chút lãng phí, tốn không biết bao nhiêu bạc và nhân lực, nhưng tới được huyện thành Lư Thị này lại phát hiện căn bản không tìm thấy cửa nào cho muối xanh. Nơi đây không phải là sản địa của muối, cũng không phải là thành lớn phồn hoa, lấy đâu ra được nguồn hàng. Người của cửa hàng Phúc vương cũng không phải nói dối, chỉ nói là tới đây thử xem có manh mối gì không mà thôi.
Trên đường quay lại khách sạn, Lý Mạnh đã ra quyết định, toàn đội nghỉ ngơi hai ngày rồi quay về. Thu hoạch lần này quả thật là không nhiều, có điều đã biết cánh dưới của cửa hàng Văn Như không ngờ lại là cửa hàng của Phúc vương, mình vốn sợ để giá tiền xuống thấp, cho nên một mực khống chế sản lượng, hiện tại có thể gia tăng sản lượng muối được rồi.
"Trong tay ngươi và trong tay ta vẫn còn bao nhiêu hàng?"
Về tới khách sạn, Lý Mạnh lại gọi Mạnh Ân tới hỏi, mọi người đã nói là thương đội, cho nên ở dọc đường và Sơn Đông mang theo không ít hàng. Cửa hàng Văn Như ở Khai Phong lại giao hàng một lần, dẫu sao thì thương gia trọng lợi, không thể nào tay không mà về được.
"Phía đại nhân là vải vóc và rượu trắng mua ở Tế Ninh, phía cửa hàng chúng ta ở Khai Phong thì đã để thuyền không rồi, chỉ còn có lẻ tẻ mấy chục cân dược liệu, đều là đặc sản của Hà Nam."
Nghe Mạnh Ân nói xong, Lý Mạnh gật đầu, hơi do dự một chút rồi phân phó: "Ngươi tới mấy cửa hàng trong thành hỏi xem, vải và rượu trắng ở chỗ chúng ta có ai cần không, thuận tiện bán ra là được, quav về để thuyền không đi cũng nhanh hơn."
"Tiểu nhân lập tức đi ngay, có điều trước tiên phải nói một tiếng với đại nhân đã, cửa hàng trong thành này đều là tiểu môn tiểu hộ, hàng trên thuyền của chúng ta bọn họ chưa chắc đã nuốt nổi đâu."
Thấy Lý Mạnh tỏ ý biết rồi, Mạnh Ân liền ra khỏi khách sạn tới một số cửa hàng để hỏi. Lý Mạnh bảo Trần Lục và Vương Hải phân phó xuống, bảo các diêm đinh chuẩn bị tùy thời hành động, sau đó lại tới trạch viện mà "Chu Trúc Quân" dưỡng bệnh, tới cửa liền đứng ngoài gọi, để tránh gặp phải chuyện xấu hổ.
Bà mụ hầu hạ bước ra, mĩm cười nói là buổi sáng sau khi lang trung tới, phát hiện nữ hài không hề sốt, xem ra đã khá hơn nhiều rồi. Tinh thần của nữ hài vào buổi chiều cũng rất tốt, tới hiện tại vẫn chưa ngủ, nghe thấy Lý Mạnh ở bên ngoài gọi càng hưng phấn, vui mừng hớn hở bảo bà mụ gọi Lý Mạnh vào Chương 114
Không có thu hoạch
Nguồn: Vipvandan
Đả tự: angelofwar - Lương Sơn Bạc
Lý Mạnh quay người lại bảo bà mụ ở bên ngoài đi tìm lang trung, nữ hài quẫn quá, nhưng không biết nên giải thích thế nào, thân hình càng co rút vào trong chăn.
Lý Mạnh lúc này mới nhớ tới chén nước trong tay, có điều nữ hài nằm trên giường, quần áo mặc trên người lại mỏng manh, đưa tay ra đỡ thì không tiện. Nhưng thấy mặt nữ hài đỏ phừng phừng, giống như là đang phát sốt, hắn cũng gấp quá, dứt khoát lấy cái thìa gỗ ở trong bát thuốc ra, sau khi dùng nước tẩy trùng, cẩn thận múc nước nóng ở trong chén ra đưa tới miệng nữ hài.
Bình thường chuyên làm những động tác trường thương đại đao, lên ngựa xuống ngựa, thành ra động tác của Lý Mạnh đều rất thô vụng, loại cộng việc hầu hạ người khác đòi hỏi phải có sự tỉ mỉ thì thực sự là làm không quen, nữ hài nằm trên giường nhìn mà buồn cười, sau khi cười khúc khích một lúc liền thôi không cười nữa. Lý Mạnh thấy mặt nữ hài dần dần bớt đỏ mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi Lý Mạnh đặt cái chén xuống thì nghe thấy nữ hài u sầu nói: "Lý đại... Lý đại ca, tên thật của ta không phải là Chu Trúc Quân đâu..."
Quả thật không ngoài dự liệu, Lý Mạnh mĩm cười, ngắt lời tiếp theo của nữ hài, thấp giọng nói: "Con gái con đứa không nói tên thật cho người không quen, đợi khi chúng ta trở về Khai Phong, ta sẽ đưa nàng về nhà. Người trong nhà nàng không biết giờ lo lắng đến thế nào rồi?"
"Chu Trúc Quân" cắn môi, lại trầm mặc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Mạnh. Lý Mạnh nói với giọng giống như là một huynh trưởng: "Lằn này nàng may mà gặp được ta, nếu tùy tiện gặp phải người khác, sự thanh bạch của nàng khó mà giữ được. Đợi khi nàng về nhà, ngàn vận lần đừng nói cho người trong nhà biết, nếu không sẽ phiền to đấy. Đợi ta nghĩ cho nàng một lý do."
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, bà mụ xem ra đã gọi lang trung tới rồi. Lý Mạnh cũng không tiện ở lại đây lâu, quay lại cười nói: "Muốn ăn gì thì cứ bảo bà mụ hầu hạ. Địa phương này ăn uống tuy đơn sơ, nhưng người bệnh thì vẫn phải ăn no. Nàng đừng có kén ăn, cứ an tâm mà dưỡng bệnh, ta buổi tối sẽ lại tới thăm nàng."
Nữ hài đã không lên tiếng nữa, cứ vậy trầm mặc nhìn Lý Mạnh. Lý Mạnh căn bản không phát giác được, mĩm cười xua xua tay, trực tiếp bước ra khỏi cửa. Vừa rồi ở cùng với nữ hài ở trong phòng, tuy nói là chăm sóc người bệnh, có điều so với cả ngày ở cùng một chỗ với những hán tử diêm đinh đó lại có chỗ không giống. Lý Mạnh cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, tâm cảnh cũng biến thành khá hơn nhiều. Truyện "Thuận Minh "
Dẫu sao thì tới huyện thành này cũng là thử thời vận, không tìm tới muối xanh thì cũng phù hợp với mục tiêu du lịch thiên hạ của mình, cứ thả lỏng tâm tình mà tìm là được.
Huyện thành tuy nhỏ, nhưng khi Lý Mạnh ra khỏi cửa vẫn gọi Trần Lục và Vương Hải đi cùng, hai người này là thân tín tâm phúc, có họ đi cùng cũng yên tâm hơn.
Buôn bán muối, muối quan thì ở trong tiệm muối, muối tư thì ở cửa hàng tạp hóa. Trong huyện thành Lư Thị có hai con đường kiểu như vậy, có một tiệm muối, có một cửa hàng tạp hóa., cả huyện thành cũng không có cửa hiệu đồng loại nào nữa. Bước vào cửa hiệu, tiệm muối quan vẫn là muối thứ phẩm trộn đất. Cửa hàng tạp hóa thì vốn không biết tị húy, cũng bày muối ra, án chiếu theo nhận thức của Lý Mạnh đối với muối, muối mua vào khẳng định là tới từ một giải Sơn Đông Lưỡng Hoài.
Hỏi xem có muối xanh không, bất kể là công hay tư đều dùng ánh mắt lạnh lùng để đáp lại: "Phía Thiểm Tây loạn thành thế này, có muối đã là tốt lắm rồi. Tiệm chúng ta còn phải làm ăn, xin mời khách quan đi cho." Liên tục chạm phải hai cái đinh, Lý Mạnh cũng đành chịu, khắp nơi trong thành trì đã bắt đấu gò mõ, sắp đóng cửa thành rồi, lúc này mặt trời vừa mới ngả về tây mà thôi.
Lý Mạnh cũng có lòng muốn quay về xem tình hình hồi phục của nữ hài thế nào rồi. Sáng sớm lúc tới thăm thấy đối phương giống như là phát sốt, bệnh ngàn vạn lần đừng có nghiêm trọng thêm nữa. Cảm mạo phát sốt ở những năm này tùy thời đều có thể lấy đi mạng người.
Vả lại sáng sớm ngủ dậy, ít nhất thì tình tâm tình cũng sẽ biến thành khá hơn một chút, đã là thử vận khí thì không thể hi vọng xa vời là sẽ thành công. Thế là hắn cùng Trần Lục, Vương Hải vừa tán gẫu vừa quay về.
Tuy nói rằng hai người này từ đội trưởng thân binh trấn thủ một phương biến thành thân binh gia đinh, ban đầu tất nhiên là bụng đầy oán khí, có điều tới hiện tại, trong lòng nghĩ thế nào thì không biết, nhưng ít nhất thì biểu hiện vẫn rất bình hòa, nếu muốn nói có gì biến hóa thì chính là quy củ mà Lý Mạnh quyết định và mệnh lệnh mà hắn đưa xuống. Hai người bọn họ cũng không bởi vì ỷ vào thân cận mà không chấp hành, làm gì cũng đều cẩn thận kỹ lưỡng.
"Đúng là địa phương nghèo, lúc này là mấy giờ mà trên phổ đã vắng tanh như vậy rồi, so với Giao châu của chúng ta thì còn kém xa."
Trần Lục đi sau Lý Mạnh, nói với vẻ khinh thường, sau khi tiếng gõ mõ vang lên, cửa phòng được đóng chặt, người đi lại trên đường cũng lưa thưa lác đác, ngẫu nhiêu có mấy hài tử nói nói cười cười chạy qua, khiến cho người ta cảm thấy rất đột ngột. Nghe thấy lời nói của Trần Lục, Vương Hải cũng tiếp lời: "Đừng nói là thành Giao châu, ngay cả trấn Phùng Mãnh cũng không bằng, hắc hắc."
Lý Mạnh chắp tay sau lưng đi đầu, ngắm nhìn phòng ốc, tường, thành trì và tường viện ở hai bên đường, cơ hồ đều không thấy cửa sổ gì cả, đều là bức tường vừa cao lại vừa dày, hơn nữa xem ra đều khá mới. Lý Mạnh tự mình suy đoán, mấy năm nay một giải Thiểm Tây, Hà Nam bắt đầu loạn lạc, quan binh và loạn dân giằng co qua lại, nếu như tường thành ở bên
ngoài không cản được, song phương ập vào trong thành, vậy thì sẽ là tử chiến không chết không thôi. Nếu dân cư không có một biện phép phòng ngự nào, vậy thì khó mà tránh được bị tai bay vạ gió.
Chậm rãi tản bộ, Lý Mạnh nhìn dân cư tới thất thần. Trần Lục và Vương Hải thì luôn miệng chê bài sự nghèo khổ của nơi đây, cũng coi như là thời gian tốt để nghỉ trưa.
"A!"
Đột nhiên, Lý Mạnh bị người ta đụng trúng, Lý Mạnh theo ý thức lui sau hai bước, tay đặt vào đoản đao giắt ở bên hông. Trần Lục và Vương Hải càng khẩn trương che trước hắn. Truyện "Thuận Minh "
Có điều lập tức ba người lại thả lòng, thì ra là một người trẻ tuổi mười mấy tuổi mặt mày phờ phạc, trên mặt do có nước mắt nên hai mắt trống rỗng thất thần. Sau khi đụng phải người ta, hắn giống như là không nhìn thấy phản ứng khẩn trương của ba người bọn Lý Mạnh, cứ vậy ngây ngốc tránh ra một bên.
Đụng phải người ta mà còn có phản ứng như vậy, Vương Hải tuổi trẻ nóng tính, thực sự là tức không chịu nổi, đuổi theo người đó rồi hét lên: "Ngươi câm điếc à, đụng phải người ta mà một câu xin lỗi cùng không có!"
Câu này vừa được hét ra, người trẻ tuổi đó mới có phản ứng, cứng ngắc quay người lại ôm quvền nói: "Là học sinh không cẩn thận nên đụng phải, xin chớ trách." Lý Mạnh vỗ vỗ vai Vương Hải, nói khẽ: "Chuyện nhỏ thôi mà, không cần phải nói lớn tiếng như vậy đâu."
Hài tử mới lớn đó tự xưng là học sinh, chắc là người đọc sách, có điều giọng nói mang theo vẻ khóc than, rõ ràng là có tâm sự. Lý Mạnh vừa rồi cũng nhìn rõ, đoàn người của mình cũng ở ngay gần huyện nha.
Người trẻ tuổi này từ trong nha môn bước ra, lại có bộ dạng như vậy, không biết đã gặp phải chuyện phiền phúc gì, mình hà tất phải so đo tính toán. Lý Mạnh mĩm cười phất tay với người trẻ tuổi đó, tỏ ý bảo không sao cả. Truyện "Thuận Minh "
Người trẻ tuổi đó vẫn cứng ngắc đi dọc theo con đường, nhìn bộ dạng giống như là không chú ý tới gì cả, chính là đi mà không có mục đích. Lý Mạnh quay đầu lại nhìn lên bậc thềm của huyện nha, hai nha dịch đang đứng ở cửa nhìn về phía người trẻ tuổi đang đi khuất dần, vừa cười nhạo vừa nói: "Tự cho rằng có công danh là hay lắm u? Có quan chức mới là thực sự, chờ gặp xui xẻo đi!"
Vừa đảo mắt thấy mấy người bọn Lý Mạnh đang nhìn, mặt tên nha dịch đó lập tức trầm xuống, đứng đó cao giọng quát: "Nhìn cái gì, mau đi đi!"
Trần Lục và Vương Hải lập tức nổi giận, Lý Mạnh lắc đầu với họ, tức giận với loại người này là hoàn toàn không đáng, mà còn chuốc thêm phiền phức. Tuy nói là mới tới một ngày, nhưng Lý Mạnh cũng đại khái nắm được, người hiện tại ở trong tay hắn hoàn toàn có thể khống chế cả huyện thành này, kích phá sự chống trả ở trong thành.
Đã có dạng ưu thế tuyệt đối như thế này, Lý Mạnh cũng không việc gì phải bực bội với hạng người như thế này, đối với sự khiêu khích của họ trước giờ đều khinh thường không thèm để ý, tát một cái thôi là chết ngắc rồi.
Kể ra cũng có chút lãng phí, tốn không biết bao nhiêu bạc và nhân lực, nhưng tới được huyện thành Lư Thị này lại phát hiện căn bản không tìm thấy cửa nào cho muối xanh. Nơi đây không phải là sản địa của muối, cũng không phải là thành lớn phồn hoa, lấy đâu ra được nguồn hàng. Người của cửa hàng Phúc vương cũng không phải nói dối, chỉ nói là tới đây thử xem có manh mối gì không mà thôi.
Trên đường quay lại khách sạn, Lý Mạnh đã ra quyết định, toàn đội nghỉ ngơi hai ngày rồi quay về. Thu hoạch lần này quả thật là không nhiều, có điều đã biết cánh dưới của cửa hàng Văn Như không ngờ lại là cửa hàng của Phúc vương, mình vốn sợ để giá tiền xuống thấp, cho nên một mực khống chế sản lượng, hiện tại có thể gia tăng sản lượng muối được rồi.
"Trong tay ngươi và trong tay ta vẫn còn bao nhiêu hàng?"
Về tới khách sạn, Lý Mạnh lại gọi Mạnh Ân tới hỏi, mọi người đã nói là thương đội, cho nên ở dọc đường và Sơn Đông mang theo không ít hàng. Cửa hàng Văn Như ở Khai Phong lại giao hàng một lần, dẫu sao thì thương gia trọng lợi, không thể nào tay không mà về được.
"Phía đại nhân là vải vóc và rượu trắng mua ở Tế Ninh, phía cửa hàng chúng ta ở Khai Phong thì đã để thuyền không rồi, chỉ còn có lẻ tẻ mấy chục cân dược liệu, đều là đặc sản của Hà Nam."
Nghe Mạnh Ân nói xong, Lý Mạnh gật đầu, hơi do dự một chút rồi phân phó: "Ngươi tới mấy cửa hàng trong thành hỏi xem, vải và rượu trắng ở chỗ chúng ta có ai cần không, thuận tiện bán ra là được, quav về để thuyền không đi cũng nhanh hơn."
"Tiểu nhân lập tức đi ngay, có điều trước tiên phải nói một tiếng với đại nhân đã, cửa hàng trong thành này đều là tiểu môn tiểu hộ, hàng trên thuyền của chúng ta bọn họ chưa chắc đã nuốt nổi đâu."
Thấy Lý Mạnh tỏ ý biết rồi, Mạnh Ân liền ra khỏi khách sạn tới một số cửa hàng để hỏi. Lý Mạnh bảo Trần Lục và Vương Hải phân phó xuống, bảo các diêm đinh chuẩn bị tùy thời hành động, sau đó lại tới trạch viện mà "Chu Trúc Quân" dưỡng bệnh, tới cửa liền đứng ngoài gọi, để tránh gặp phải chuyện xấu hổ.
Bà mụ hầu hạ bước ra, mĩm cười nói là buổi sáng sau khi lang trung tới, phát hiện nữ hài không hề sốt, xem ra đã khá hơn nhiều rồi. Tinh thần của nữ hài vào buổi chiều cũng rất tốt, tới hiện tại vẫn chưa ngủ, nghe thấy Lý Mạnh ở bên ngoài gọi càng hưng phấn, vui mừng hớn hở bảo bà mụ gọi Lý Mạnh vào