Người ở trên thuyền, người ở trên bến đò đều tập trung ánh mắt về phía này, nữ hài đó thực sự là nhảy xuống sông rồi.
Hành động đột nhiên như vậy, khiến tất cả mọi người đều ngây ngốc. Nữ hài nhảy vào trong nước mới thấy hoảng hốt, vừa muốn mở miệng kêu cứu mạng thì nước tấp vào miệng, xem ra là không biết một tí thủy tính nào, cứ vậy chìm xuống.
"Còn ngây ra đó làm chó gì, không mau nhảy xuống cứu người cho ta!"
Lý Mạnh có phản ứng nhanh nhất, vội vàng quát người ở trên thuyền, lập tức có bốn năm người nhảy xuống, còn có người cầm sào trúc ra chờ người nắm lấy.
Phía họ phản ứng khá nhanh, nữ hài rất nhanh liền được vớt lên khoang thuyền, có điều cái mũ nhỏ khi được lôi lên mặt nước thì rơi mất, mái tóc đen như thác nước xòa xuống, ở trên mặt sông trông cực kỳ bắt mắt, sắc mặt nữ hài trắng bệch, có điều đã mất tri giác.
Cũng may thời tiết đã lạnh nên y phục mặc trên người rất dầy, cho dù là bị ướt thì cũng không đến mức bị xấu hổ. Cho dù là vậy, những thuyền môn sau khi cứu người lên vẫn vội vàng quay đầu đi.
Lý Mạnh thuận tay cởi trường bào của mình ra đắp lên người nữ hài, gãi đầu nhìn chằm chằm vào nữ hài, nói: "Tuồi còn nhỏ mà đã ngoan cường không sợ chết như vậy rồi."
Nữ hai ho khan một trận, nôn ra một ít nước sông, nói với giọng yếu ớt nhưng vẫn rất kiên quyết: "Muội không về đâu, nếu huynh bắt muội về nữa, muội sẽ lại nhảy sông."
Lý Mạnh nghe vậy thật sự không biết phải đối phó như thế nào, đối phương đa biểu đạt ý tứ muốn ở lại một cách kiên quvết như vậy, có thêm một miệng ăn thì mình cùng vẫn nuôi được, lập tức cười khổ hỏi: "Muội thật sự không muốn về ư? Vậy cha mẹ, người thân của muội thì sao, bọn họ chẳng phải là lo lắng muốn chết ư."
Nữ hài cũng không trả lời, chỉ nằm đó kiên quyết lắc đầu. Lý Mạnh đành gật đầu, đứng dậy, cao giọng nói: "Khai thuyền đi, về nhà thôi!"
Người ở các thuyền đều nghe thấy câu này, bất kể là diêm đinh hay là thuyền câu đều cao giọng dạ ran. Đúng vậy, rời đi lâu rồi, phải về nhà thôi.
Người ở phía độ khẩu tuy không nhiều, nhưng động tĩnh có người nhảy sông quá lớn, rất nhiều người đều nhìn thấy. Càng đừng nói tới là khi người được vướt từ dưới sông lên, mái tóc dài đen nhánh đó quá bắt mắt. Những năm này nam nhân tuy nói là cũng để tóc dài, nhưng đều buộc tóc, dùng đồ gì đó để buộc chặt tóc lại, khi xuống nước tuyệt đối không thể bị xõa. Người này chắc chính là nữ hài tử.
Rất nhiều người chỉ cười cười rồi đi qua, có điều cũng có mấy người rất kinh ngạc, ví dụ như là mấy tiểu lại ở bến đò thu phí dụng cập bến, bọn họ là người khổ cực nhất, mỗi ngày phải dậy từ tờ mờ sớm thu tiền ở bến đò, nếu không thì không thu được gì.
Sáng sớm thuyền không nhiều, mấy người ở trong phòng tránh gió, đợi đồng bạn ở bên ngoài mua đồ ăn về, một người đẩy cửa tiến vào, cười nói: "Vừa rồi trên bến tàu có náo nhiệt, có nữ hài được người ta dùng thuyền nhỏ đưa xuống sông, xem ra là muốn cập bờ. Không ngờ nữ hài đó lại từ trên thuyền nhảy xuống, thế là chỉ đành ba chân bốn cẳng vớt nữ hài trở lại."
"Lào Phùng, ngươi nhất định là có nhàn phúc rồi, xinh không!"
"Xinh cái gì, cách xa quá, y phục lại dày, nếu không phải là vì tóc xõa thì quỷ mới biết được là nam hay nữ."
Mấv tiểu lại nhàn rỗi cười rống lên một hồi, nhao nhao tiếp lấy đồ ăn, đột nhiên có người kêu lên thất thanh, người xung quanh đều tức giận nhìn hắn, oán trách: "Hét cái gì vậy, suýt nữa thì rơi cả bánh nướng rồi."
"Các người còn nhớ chuyện mà hơn một tháng trước có người từ trong thành tới hỏi không?"
Mấy tiểu lại bình thường thủ ở bến đò liều mạng chạy tới thành Khai Phong, mặt đầy vẻ hưng phấn.
Trên Lao Sơn ở gần huyện thành Tức Mặc không chỉ có quan đạo mà còn có thổ phỉ, hoặc là thổ phỉ do đạo sĩ nuôi. Rất nhiều hoàng đế Đại Minh sùng tín đạo sĩ, địa vị của đạo quán tất nhiên là nước lên thì thuyền lên, mấy chủ trì của đạo quán lớn đều có nhiều điền địa hoặc là trang viên ở huyện Tức Mặc hoặc là dưới chân núi.
Khi Đăng Châu Khổng Hữu Đức làm loạn, những thổ hào trên thực tế là đạo sĩ này bắt đầu thu nạp lưu dân tàn binh, hoặc là nhốt ở thổ địa của mình cho làm nông nô, hoặc là nuôi thành võ trang tư nhân.
Huyện Tức Mặc và Ngao Sơn vệ sở đều lụi bại không còn hình dạng gì, ai dám quản bọn họ chứ. Những đạo sĩ này ở lân cận tất nhiên là làm những công tác mà thổ hào ác bá nên làm, khi nam chiếm nữ, xâm chiếm điền địa, càng lúc càng kiêu căng càn quấy. Một giải Đăng châu sau khi trải qua loạn Khổng Hữu Đức, vốn đã là hạng vong mệnh, người sa cơ thất thế rất nhiều, đều chạy tới nương tựa vào những hào cường này, khiến cho thế lực của những đạo sĩ này biến thành lớn mạnh hơn, càng không có vương pháp. Truyện "Thuận Minh "
Không có vương pháp thì cũng không sao, nhưng không có diêm pháp vậy chính là phạm phải kỵ húy rồi, hám lợi đen lòng là có ý tứ gì, chính là những đạo sĩ này thấy buôn muối tư có lợi quá, chuẩn bị tự mình chung rang muối ở bờ biển.
Các diêm phiến tử cùng bán muối tư của huyện Tức Mặc, tất nhiên là mặt mày vui vẻ, dạng hào cường bản địa như đạo quán này bọn diêm phiến tử sao dám đắc tội?
Cho nên chục ngày sau, chùa Tam Thanh lớn nhất trên Lao Sơn bị người ta vây kín cửa, tuy nói Lao Sơn là nơi động thiên phúc địa của đạo giáo, nhưng trên núi có ý tứ gì, bên đó bình thường đều dựng những điện thờ nhỏ để ứng phó mà thôi, những điền địa màu mỡ ở gần huyện thành mới là chỗ của bản bộ.
Không khác biệt gì với những trạch viện của địa chủ giàu có, đều là đại viện tường cao, phòng ốc trùng trùng.
"Quán chủ, ngài mau ra chủ ý đi, bị vây như thế này thì bị đói chết mất."
"Quán chủ, ta dẫn người ra đập chết chúng nó nhé, ít nhiều gì ta cũng từng làm võ quan, thủ hạ đều là Liêu binh và Sơn Đông binh có thể đánh nhau, sợ gì đám chó muối ở bên ngoài, giết hết chúng đi, một vòng Tức Mặc này chính là do quán chủ định đoạt hết thảy."
Một lão đại sĩ đứng ở chính giữa sắc mặt trắng bệch, có chút không tương xứng với đạo bào kim quang sáng loáng mặc ở trên người, đứng đó nín giọng nói: "Vô lượng thiên tôn, bần đào trước giờ thanh tĩnh vô vi, tạo phúc một phương, sao lại gặp phải hạng hung ác như vậy, còn có vương pháp nữa không?"
Da thịt trắng nõn của lão lộ ra vẻ bóng loáng, mấy chòm râu dài lơ phơ trước ngực, thật sự là cũng có mấy phần tiên phong đạo cốt. Có điều những lời nói vừa rồi nếu phối hợp với trạch viện to lớn ở phía sau lão, vả lại đạo sĩ này còn nuôi hơn chục bà nương ở hậu trạch, còn có nông nô cày cấy ở điền địa phụ cận, ngay cả cơm cũng không được ăn no mà nói, thì càng có sức thuyết phục.
Bình thường những lời mà đạo sĩ này nói, ngay cả huyện lệnh Tức Mặc cũng phải suy xét, vô cùng uy phong, nhưng hôm nay lại đang hốt hoảng, nghe thấy người bên dưới có người thì đòi ra ngoài đánh, còn người cầu xin thì đứng đó tranh luận không thôi. Có điều vị quan võ vừa nói là muốn ra đánh đó lật lọng cũng rất nhanh, thấy ý tứ của mọi người, lặp tức thuận theo dân tâm mà nói một câu: "Quán chủ của trạch viện này cũng kinh doanh nhiều năm, tường cao hào sâu, không bằng chúng ta cứ thủ vững ở đây mấy ngày, chúng ta có lương thực, có giếng nước. Bọn ở ngoài kia cùng chẳng chịu lâu được đâu, đến khi phải lui binh, quán chủ lại tới tố cáo chúng với quan phủ, thế chẳng phải là tốt sao?"
Những lời nói này chính hợp với ý tứ của lão đạo sĩ, lập tức gật đầu liên tục, mở miệng nói: "Cách này hay lắm, cách này hay lắm. Mã tráng sĩ ngươi chỉ cần thủ vững trạch viện này, sau khi xong chuyện bần đạo sĩ xuất tiền lôi kéo thêm nhân mã, tới quan phủ mua một cái chức vụ thiên tổng cho ngươi."
Bên trong nói chuyện đang cao hứng, nhưng gia đinh tay chân thủ ở sau tường cao của trạch viên đầu cũng không dám ngẩng lên, lại nghe thấy bên ngoài có người hét: "Cái đồ hỗn trướng ở bên trong kia, mau mau mở của viện ra, các ngươi vi phạm lệnh cấm buôn bán muối tư, nha môn tuần kiểm hôm nay tới tra tập tư diêm, tài vật phi pháp. Đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, để rồi phải động đao động binh."
Có tên tay chân gan lớn đứng dậy muốn lấy cung tên bắn người vừa hét, đáng tiếc đạo sĩ này chẳng qua là địa chủ một phương, trên tay nào có được dạng binh khí như vậy, nhiều nhất thì cũng chỉ có cung dùng để săn bắn, người hét ở bên dưới cũng cảnh giác, thấy có người thò đầu ra, lặp tức quay đầu ngựa chạy ra sau, cung săn căn bản không bắn tới được.
Ở chỗ cách trạch viện này hơn một trăm bước, ba trăm diêm đinh đang khẩn trương bận rộn. Triệu Năng cưỡi ngựa nhìn chằm chằm vào trạch viện cách đó không xa, trên mặt không có biểu tình gì. Lý Mạnh rời Giao châu mấy tháng, bởi vì Triệu Năng là người có tuổi lớn nhất trong những người dẫn đầu đội diêm đinh, làm việc cũng ổn trọng nhất, cho nên ở Giao châu chủ trì công việc.
Bất kể là nha môn tuần kiểm hay là thủ bị doanh Giao châu, dưới sự kinh doanh chủ trì của Lý Mạnh, đều có quy tắc hoàn chỉnh, so với các nha môn và tập thể của Đại Minh đang thiếu người chủ sự, lại sắp sụp đổ mà nói, đội nhân mã dưới tay Lý Mạnh này có thể vận hành tương đối bình ổn.
Lý Mạnh tuy ly khai, nhưng tin tức ở Sơn Đòng cũng không được truyền ra, diêm kiêu diêm phiến các nơi dưới sự uy hiếp của sĩ binh diêm đinh, căn bản không có dị động gì.
Nhưng luôn có những kẻ không biết trời cao đất dày tới chọc uy hổ, ví dụ như tính toán ngày tháng thì Lý Mạnh đã sắp trở về, nhưng phía huyện Tức Mặc truyền tới tin tức, có người lén lút buôn lậu muốn tư, kẻ làm điều phi pháp ở ngoài cảnh nội Sơn Đông không thiếu, nhưng nếu không có liên quan gì tới hệ thống của Lý Mạnh thì cũng không thể chủ động thế thiên hành đạo, nhưng buôn lậu ở cảnh nội Sơn Đông, hơn nữa còn ở phụ cận Giao Châu đó chính là phạm phải kỵ húy.
Mấy kẻ ở huyện Tức Mặc buôn bán muối tư tất nhiên là đều là tuyến dưới trong hệ thống của Lý Mạnh. Quán chủ chùa Tam Thanh ở ngoài thành còn cho rằng những gì mà mình làm là thần không biết quỷ không hay, ai ngờ phía mình chân trước vừa qua, chân sau chưa kịp rút đã có người vội vàng chạu tới Giao châu báo tin.
Chuyện này được báo tới phía nha môn tuần kiểm, Triệu Năng cũng không tự mình ra chủ ý, mà tìm đám người Ninh sư gia tới thương nghị. Ninh sư gia làm người làm việc đều rất ổn thỏa, chỉ chỉ ra một điểm, nói chung tướng quan lĩnh binh, đặc biệt là dạng người sắc xảo khôn ngoan như Lý Mạnh, khẳng định là không thích người khác động binh động mà, đây chính là đại kỵ húy.
Triệu Năng tính tình trước giờ cũng luôn cẩn thận tỉ mỉ, cho dù là khi ở bên ngoài trấn thủ Lộ Tạp, mỗi một hạng công tác huấn luyện mà Lý Mạnh quy định cũng đều làm đầy đủ, cần cù tận tụy, không dám làm trái một chút nào.