Thuận Minh

Chương 143: Cắt xén quy củ



Lý Mạnh miễn cưỡng nặn một cười trên mặt, cao giọng nói hai gã thân binh Đăng Lai kia vênh váo tự đắc đi tới trước mặt, cũng không hành lễ, đánh giá Lý Mạnh từ trên xuống dưới vài lần, ngạo mạn nói:

"Chuyện kiểm nghiệm binh mã trọng đại, không nên chọn tháng hai, năm nay đều không yên ôn lắm".

Lý Mạnh cũng không trả lời, híp mắt nhìn trang phục đối phương, chiến bào uyên ương này còn mới toanh, bên cổ áo tay áo không thấy bị mòn, lại còn dấu vết giặt hồ, hai gã thân binh đối diện tuy ưỡn ngực thẳng bụng, cố gắng thể hiện bộ dạng cường tráng nhưng nhìn lại có chút mập, Tú Xuân đao đeo nghiêng bên người, vị trí đó căn bản không tiện rút đao, đây rõ ràng chính là cái gọi là "làm chòe", căn bàn không dọa được ai.

Nhưng bên Trữ Kiền Quý lại sớm có chuẩn bị, đi chậm qua, đưa tới hai bao li xi, vừa cười vừa nói:

"Trên đường gió lớn, mấy vị binh gia vất vả rồi, cầm lấy đi uống chén trà nóng làm ấm người".

Sau khi bao tiền li xi đưa lên, sắc MặT hai thân binh kia lập tức khách khí hơn nhiều, một binh sĩ còn ôm quyền nói:

"Lý đại nhân nhanh đi lên trước, sớm bắt chuyện Với Liễu đại nhân, chuyện binh sĩ kiêm nghiệm phát lương này cũng dễ làm hơn chút".

Lý Mạnh bắt chuyện với đội ngũ nghênh đón của tri châu phía bên đường, cùng chạy tới đội ngũ Đăng Lai cách đó không xa, ngựa chạy chậm, bị gió lạnh thổi, Lý Mạnh đưa tay đỡ mũ giáp cho khỏi lệch, lúc này hẳn không khỏi có chút cảm khái. Lý Mạnh rốt cuộc cũng phát hiện, bây giờ là năm Sùng Trinh thứ chín, không phải hiện đại, hắn chỉ là một gã thủ lĩnh đội quân nhỏ ở chỗ này, không phải là sĩ quan giải phóng quân nhiệt huyết trào dâng thời hiện đại.

Tới cạnh đội ngũ trước mặt, Lý Mạnh vội vàng buông ngựa cùng Nhan tri châu đi tới xe ngựa của Đăng Lai Đạo, đi tới trước mặt, hai người bọn họ cùng một đám quan viên sau lưng đều đồng thanh chào hỏi:

"Hạ quan (mạt tướng) mỗ, ra mắt Án sát phó sử, Đăng Lai Đạo Liễu đại nhân…”

Sau khi chào hỏi xong cũng chỉ để lại hai người Lý Mạnh và Nhan tri châu. Sư gia tri châu và Trữ Kiền Quý thì lại cười cấp bạc cho các tùy tùng của đội ngũ này, dù sao chuyện này là việc lớn, không thể đối đãi bên nặng bên nhẹ được!

Xe ngựa kia vẫn tiếp tục đi về phía trước, hai người CÓn chẳng biết người trong xe có bộ dạng gì. Đăng Lai Đạo cũng rất có khí phách quan lớn, hoàn toàn không vén rèm, cứ ngồi thẳng trong xe như vậy, không thèm nói câu nào. Lý Mạnh và Nhan tri châu liền cứ đi bộ theo bên cạnh xe như vậy.

Nhan tri châu có lẽ cũng biết rõ đây chính là thái độ bình thường trên quan trường, nên vẫn mặt đầy kính cẩn mà nở nụ cười, còn bên Lý Mạnh thì lại rất không quen, biểu hiện trên mặt cứng ngắc vô cùng. Truyện "Thuận Minh "

"Quốc gia hiện giờ rối loạn, LÝ thủ bị xúc động tòng quân, bình định phỉ loạn dùng là tấm gương, lần này bổn quan cũng mang tới quân tiền (tiền lương cho quân) triều đình thẩm duyệt, để phấn chấn sĩ khí".

Giọng nói không ngờ lại khâru âm vùng kinh thành, nghe rất thú vị. Có điều nội dung lời nói này lại khách sáo cứng nhắc, nhưng Lý Mạnh cũng chỉ có thể thấp giọng cười bồi mà nói:

"Đây đều là chuyện thuộc phận sự của mạt tướng, lần này khiến đại nhân phải tới đây, thật vất vả, trong lòng mạt tướng băn khoăn, bên này có chút thổ đặc sản, mong đại nhân vui lòng nhận cho".

Nhan tri châu dù sao cũng là văn nhân, đi theo xe ngựa liền có chút thở hồng hộc, nghe được Lý Mạnh sau lưng nói, nghĩ thầm tiểu tử này không phải luôn không biết quy củ sao. Sao hôm nay lại nói chuyện khéo léo vậy, nhịn không được liếc nhìn Lý Mạnh một cái, lại phát hiện sắc mặt Lý Mạnh tái nhợt cứng ngắc, hiển nhiên là nói lời trái lương tâm.

"Dù sao cũng vẫn còn trẻ". Trong lòng Nhan tri châu thở dài, ấn tượng với Lý Mạnh ngược lại cũng tốt lên một chút, nhưng việc nên làm thì vẫn phải làm, cũng thấp giọng hỏi:

"Liễu đại nhân, bản châu cố ý từ bên Tế Ninh mời tới mấy vị cô nương phong nhã xinh đẹp. Còn có cả đầu bếp Lâm Phong lâu, đã chuẩn bị xong ở trong thành, đón gió tẩy trần cho đại nhân, cũng tiêu bớt mệt nhọc trên đường đi".

Bên trong phát ra trận cười khẽ, Liễu đại nhân hiền hòa nói:

"Nhan đại nhân hao tâm tổn trí rồi. Phong cảnh Tế Ninh bổn quan đã sớm nghe qua, có thể so với Giang Nam. Đáng tiếc phân giữ Đăng Lai, không có cơ hội đi thử không ngờ lại có cơ hội ở thảàh Giao Châu, ha ha..." Truyện "Thuận Minh "

Nghe lời này, Lý Mạnh thấy có cảm giác buồn nôn, trước kia ở thời hiện đại, căn bản không tiếp xúc với việc ứng đối trêi quan trường nhiều năm, thường thấy chuyện nghênh đón trên quan trường là có ăn, có uống, có chơi, uy phong vô cùng, mình cũng phi thường hâm mộ, ai ngờ khi tới thời Minh tự mình tiếp xúc, lại thấy ghê tởm như thế.

Cũng may cảnh khó chịu này cũng không duy trì lâu. Nhan tri châu cũng không biết cố ý hay vô tình, chủ động nói không ít, nhận đón vị Đăng Lai Đạo Liễu đại nhân này, ngược lại giảm bớt không ít áp lực cho Lý Mạnh. Sau khi đi một đoạn như vậy, lễ tiết xem như chu toàn, tất cả mọi người liền lên ngựa chạy vào trong thành, mồng 4 tháng hai mới kiểm tra sau khi tới, vẫn phải cho vị Liễu đại nhân này thời gian dự tiệc vui chơi.

Xuất phái từ tôn trọng lễ tiết, bọn Lý Mạnh luôn đi theo ở phía sau, biểu biện vừa rồi của An sát phó sứ này và tùy tùng bên cạnh khiến binh sĩ doanh Giao Châu đều cảm thấy có chút không thoải mái, nhìn đoàn xe Án sát phó sứ đi trước, một kỵ binh thân vệ của Lý Mạnh liền là người đầu tiên dẫn ngựa chạy tới chỗ Lý Mạnh.

Gã xuất thân trước kia có chút không trong sạch, ở đó nhìn vết bánh xe cười lạnh nói:

"Đại nhân, thứ đáng giá trong xe này cũng không ít nha, nếu không sao lại có vết bánh xe ở đây sâu như vậy chứ".

"Không nên nói bậy, là quân tiền vị đại nhân này mang theo tùy thân thì sao?"

"Nếu là quân tiền thì phải là ở chỗ mấy cổ xe ngựa kéo phía sau chứ, mấy tên lính kia

đều nhìn chằm chằm vào mấy chiếc xe phía sau, hơn nữa vết bánh xe cũng sâu hơn một chút, hẳn là tiền bạc".

Lý Mạnh theo chỉ điểm của hộ vệ này nhìn sang, quả nhiên vết bánh xe trên mặt đất nông

sâu khác nhau, cũng có thể cam giác được độ nặng của chiếc xe, sự không vui trong lòng lúc này ngược lại giảm đi không ít, lại nghe thân vệ sau lưng kia không có hảo ý, vừa cười vừa nói:

"Đại nhân, chi bằng chúng ta thay áo quân cướp mấy xe ngựa đó được không, mấy tên lính kia xem áo quân vẫn còn mới, ta xem có lẽ là một nhóm bao cỏ".

Mọi người lập tức cười vang, Lý Mạnh cười mắng:

"Đây chính là bạc của chúng ta, tiểu tử ngươi đi phí sức như thế làm gì!"

Tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn nhiều, cứ như vậy đi theo đoàn xe trở lại thành Giao Châu. Lúc tới thành Giao Châu, mặt trời đã ngã về phía tây. Lý Mạnh vốn tưởng rằng chạy đường mộitngày, vị Liễu đại nhân này chắc chắn phải đi hưởng thụ cái gọi là phong vị Tế Ninh, còn mình thì về thẳng, ai ngờ phía trước lại có một thân binh của Án sát phó sử tới, mở miệng nói: Truyện "Thuận Minh "

"Lão gia nhà ta mời Lý thủ bị Lý đại nhân qua gặp".

Quan trên tới, trong nhà quan viên của một gã trí sĩ Giao Châu liền nhường ra một nửa trạch viện, dàn xếp để Đăng Lai Đạo Liễu đại nhân vào ở, lúc Lý Mạnh cưỡi ngựa tới, trong trạch viện đang bận tối mặt tối mày.

Tri châu và đồng tri Giao Châu đều ở đây hầu hạ, Ly Mạnh quả thật có chút thất lễ, nhưng cũng phù hợp với ấn tượng của mọi người từ trước tới nay, loại mãng phu kéo nhân mã vào quân ngũ..., nào biết cái gì là quy củ quan trường.

Thấy đại nhân Liễu Thanh Tung trước mặt, Lý Mạnh liền hiểu vì sao chỗ xe ngựa vị Đăng Lại Đạo này ngồi, vết bánh xe lại sâu như vậy. Bởi vì người này thật sự quá mập, bộ dạng chẳng khác gì người bị bệnh béo phì, có điều mặt mũi lại có nhiều chỗ tương tự Khổng Tam Đức.

Lúc Lý Mạnh đi vào, vị Liễu đại nhân này đang ngồi ngay ngắn ở chánh đường uống trà, chỗ khác với Khổng Tam Đức chính là, Liễu đại nhân này tuy béo, nhưng có mấy phần khí độ uy nghiêm của quan gia. Thầy Ly Mạnh tới, đặt chén trà xuống bên cạnh, cùng Lý Mạnh làm lễ với nhau, đưa tay làm tư thề mời.

Sau khi tạ ơn ngồi xuống, mở miệng trước lại là vị án sát sử này, chỉ nghe Liễu đại nhân nhân ung dung nói:

"Hiện nay thiên hạ hỗn loạn, loạn dân nổi dậy như ong, chính là lúc quốc gia dùng người. Lý thủ bị triệu tập nghĩa dân đền đáp triều đình, đúng là cử chỉ trang hiếu tráng liệt, đáng biểu dương!"

Nếu đối phương đã bắt đầu mở giọng quan, Lý Mạnh không thể không đứng dậy nói mấy

lên nói nhảm như: “Đây đều là chuyện ty chức phải làm", cũng may tiền vào chính đề rất nhanh, Liễu đại nhân kia phất tay mội cái, bảo hạ nhân lui ra, mở miệng nói:

"Văn thư hai lần bản quan đều đã xem, tâm tư lập công này của Lý đại nhân không khỏi có chút vội vàng".

Nói tới đề tài này, Lý Mạnh liền tức giận, hết lần này tới lần khác không thể giải thích được gì, chỉ có thể cười xấu hổ, từ chối cho ý kiến, Liễu đại nhân cũng chỉ đùa mội chút, kế tiếp nói:

"Quân tiền lần này tổng cộng sáu ngàn năm trăm lượng, tiền gạo tính vào cùng một chỗ, sổ ghi chép tiền bạc đều ở đây, món bạc lớn như vậy đặt ở chỗ của ta cũng không sống yên ổn, nên nhanh chóng xách đi thì hơn!"

Nhưng sau khi gã nói xong, bên Lý Mạnh nửa ngày không có phản ứng gì, Đăng Lai Đạo này liền có chút kỳ quái, nhìn sang lại phát hiện Lý Mạnh ngồi ở trên ghế vẻ mặt hồ đồ, vị Liễu đại nhân này không vui, ho khan một tiếng, Lý Mạnh bên kia cũng kịp phản ứng do dự một lúc mới mở miệng hỏi:

"Liễu đại nhân, mạt tướng quản lý quân ở doanh Giao Châu đã hơn sáu tháng, dựa theo mỗi binh một tháng một lương năm đồng và một gánh gạo mà tính, vậy là hai vạn năm ngàn lượng bạc, sao chỉ có sáu ngàn năm trăm lượng. Chẳng lẽ chỉ phát hai tháng?"

Lý Mạnh tất nhiên là biết đối phương nhất định sẽ cắt xén quân lương, nhưng hai vạn năm ngàn lượng với sáu ngàn năm trăm lượng không khỏi chênh lệch quá lớn, hẳn là cũng nên mở miệng một lần hỏi cho kỹ càng.

Vấn đề này của Lý Mạnh vừa hỏi, Liễu đại nhân kia trố mắt nữa ngày, sau đó mới bật cười lớn, thịt béo trên mặt cũng run rẩy không ngừng, cười nữa ngày mới dừng lại, mỡ miệng nói:

"May là bổn quan đã cho hạ nhân lui xuống, nếu không câu hỏi này của Lý thủ bị ngươi, chẳng phải là khiến người ta cười đến rụng răng sao".

Thấy Lý Mạnh vẫn bộ dạng mơ hồ, Liễu Thanh Tung mở miệng giải thích:

"Lưu cộng công trước đó đã có dặn trước, bổn quam nếu không nói rõ, sợ lại khiến ngươi hiểu lầm mất. Đây là tiền lệ của quân lương, bên Binh bộ và Hộ bộ đưa bạc, thường chỉ đưa bảy phần, mấy năm nay mùa màng thất bát, có thể đưa năm phần đã không tệ lắm rồi. Chi phí ở chỗ này cũng eo hẹp, thường là dựa theo chiết khấu của Binh bộ lại khẩu trừ một lần nữa, lần này quan trên cũng được sự chiếu cố của Lưu công công, lúc này mới khấu trừ chỗ địa phương ngươi bốn phần"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.