Thuận Minh

Chương 160: Cò kè mặc cả



Đây cũng là quy củ loại địa phương này, đối phương đã chi tiền bao trọn nơi này, án chiếu theo quy củ, cô nương cho dù là bị khách nhân không cần thì cũng nên tới chỗ khác mà đợi.

Cố Hoành Ba chắc là chưa từng gặp phải kiểu đối đãi như thế này, vén váy lên, hặm hực bước ra ngoài, hai nha hoàn vội vàng chạy ra theo.

Mấy người bọn Trịnh Sa và Trịnh chưởng quỹ nhìn nhau, không khỏi cười khổ một tiếng. Lý Mạnh trầm giọng nói: "Nói một câu thất lễ, Lý mỗ từ Giao châu tới đây, thời gian cấp bách, không có thời gian để phong hoa tuyết nguyệt. Lý mỗ biết đây là hảo ý của Trịnh lão bản, nhưng thực sự là không có lòng để hưởng thụ, chúng ta tốt nhất là bàn chính sự đi!"

Nghe thấy Lv Mạnh nói vậy, Trịnh chưởng quĩ trong lòng lại khinh bỉ quyết định từ Giao châu chuyển tới Hồ Quảng của Lý Mạnh một hồi. Còn Trịnh Sa thì lại có chút thận trọng, mỹ sắc ở trước mặt. Lý Mạnh lại căn bản không rảnh thưởng thức, chỉ một lòng một dạ muốn điều động binh mã, rốt cuộc là vì chuyện gì mà hắn lại cấp thiết như vậy.

Đó điều không muốn hưởng thụ, lại chỉ muốn làm chính sự, dạng người này cho dù là ở Trịnh gia cũng đều rất ít thấy. Từ sau khi long đầu như mình hùng bá trên biển, an bình xây dựng rầm rộ ở phủ Tuyền châu, kênh đào mấy chục dặm, cấu đá ba dặm đều tạo ra được. Thế mà ngồi ở vị trí hải phòng du kích vẫn không chịu động đậy.

Trong Trịnh gia có không biết bao nhiêu người khuyên ông ấy phát triển ra bên ngoài, nhưng Trịnh Chi Long căn bản là không thèm nghe. So sánh hai bên, càng lộ ra sự cao thấp, Trịnh Sa đang suy nghĩ xem có nên về Phúc Kiến khuyên long đầu nữa không. Một mặt cũng tự cười chính mình, nữ nhân này không phải là chi tiền là sẽ tới tay ngay ư, sao mình còn phải mặc trường sam giả bộ nhã nhặn làm cái gì.

Trịnh Sa bật cười ha ha, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, cười nói: "Lý đại nhân nói rất đúng, chính sự quan trọng hơn, chính sự quan trọng hơn. Đàn ông chúng ta hôm nay vù một tiểu nữ tử mà thần hồn điên đảo như vậy, nếu truyền ra giang hồ, há chẳng phải là khiến người ta cười đến rụng cả răngư."

Mấy người còn lại của Trịnh gia vẫn rất không nỡ, có điều cũng chỉ có thể cười phụ họa. Bọn họ cũng biết, cái gì thủy tặc Thái Hồ, diêm kiêm Lưỡng Hoài, nhân vật ở các nơi đều liều mạng buôn bán, ở trước mặt Cố Hoành Ba này cũng đều giả bộ văn nhã cả, sau khi gặp mặt, quay về còn khoe khoang với người ta: "Ta gặp Cố đại gia rồi, còn cùng nhau đàm luận thi từ..." Thân phận đó đều lộ ra vẻ nổi bật, nếu không thì chúng ta tội gì mà phải giả bộ không gần nữ sắc. Hơn nữa, lần này chính là tốn hơn hai ngàn lạng bạc, nếu không phải là Sa gia làm chủ, chúng ta sao dám cầm nhiều tiền như vậy tới đây.

Lý Mạnh ở bên đó cũng mỡ miệng, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Ta có sáu ngàn binh lính, muốn được điều tới đóng ở Hồ Quảng, phải tốn bao nhiêu tiền, nên làm như thế nào, xin mấy vị huynh đài cứ trực tiếp nói ra."

Phía Trịnh Sa sớm đã có phương án, cũng không tị hiềm Lý Mạnh nói quá trực tiếp, mở miệng trả lời: "Quan hệ phía binh bộ thị lang Nam Kinh đã đả thông rồi, bốn vạn lạng bạc là có thể thu xếp từ trên xuống dưới. Cuối cùng là nghĩ ra một lý do để di dời từ Giao châu đi."

"Đơn giản như vậy ư?"

Mặc dù câu này có chút vô lễ, nhưng Lý Mạnh vẫn có chút bực bội hỏi. Mấy đầu mục của Trịnh gia quay sang nhìn nhau, bật cười ha ha, vị Trịnh chưởng quĩ đó gấp quạt lại, cười nói: "Lý đại nhân không tin lời tại hạ nói ư. Những quan lại này thấy bạc rồi thì làm gì cũng được cả. Phía lão thúc của ta đã tới hộ bộ đút lót, muốn kéo quan hệ với phía binh bộ, kết quả ngày đầu tiên tặng bạc, ngày hôm sau đã có lang trung của binh bộ tới tìm ta, vừa nói tới chuyện này đã lập tức vỗ ngực đáp ứng, hơn nữa còn vội vàng lập văn tự."

Trịnh Sa nói tiếp: "Lão hán ta còn cho rằng là tên lừa đảo giả danh, phái mấy người điều tra, kết quả đúng là lang trung của binh bộ thật. Nghe nói là có quan hệ đồng hương với Dương thị lang của binh bộ, trước giờ luôn rất thân cận. Những điều này đều là quản gia của thị lang nói, Lý đại nhân ngài cứ yên tâm." Truyện "Thuận Minh "

Nghe ra thì quả thực là rất nắm chắc, có điều Lý Mạnh chỉ cười khan một tiếng, quả thực không phải là việc đáng để cao hứng, quan trường hủ bại như thế này, binh sự các nơi tan vỡ, đây chính là dấu hiệu của mạt thế.

Thở dài trong lòng, Lý Mạnh gật đầu nói: "Bốn vạn lạng bạc, Trịnh lão bản bao giờ cần? Ta trước tiên đưa trước ba vạn lạng, nửa tháng sau lại đưa nốt một vạn, ngài cảm thấy thế nào?"

Mấy vạn lạng mà Lý Mạnh nói nhẹ nhàng như không, cơ hồ là không thèm để tâm. Mấy người của Trịnh gia tuy là hào phú, nhưng vẫn thầm khen một câu "hào khí".

Trịnh Sa cười cười, lại nói tiếp: "Bạc không phải là chuyện gấp, hơn chục vạn lạng với lão hán cùng rất đơn giản. Trước đây có nghe cháu ta nói qua, đại nhân ở Sơn Đông có bảy tám ruộng muối thượng hảo, đường tiêu thụ cũng rất thông thoáng, nếu đi rồi thì không để ý tới được nữa có phải?"

Đây mới là cái gọi là chính sự, xem ra chuyện đổi nơi đóng quân cũng không phải là trọng yếu, đối phương tiếp đãi với quy cách cao như vậy, nói chuyện khách khí như vậy, chắc cũng là vì những cái này. Lý Mạnh chỉ cười cười, nhưng không lên tiếng, bởi vì đối phương khẳng định còn có lời muốn nói.

"Hai ruộng muối ở Linh Sơn và Tức Mặc giao cho Trịnh gia chúng ta, đó là lợi cực lớn, điểm này lão hán cũng không giấu ngài, chỉ là mấy ruộng muối tốt còn lại đó, đại nhân muốn xử trí như thế nào, có câu nước phù sa không chạy ra ruộng người ngoài. Vậy xin tùy tiện nói một câu rằng bán hết cho Trịnh gia chúng ta đi, có vậy giá tiền cũng dễ nói."

Lý Mạnh một mực uống rượu ăn thức ăn, lúc này mới nâng chén lên thản nhiên uống một ngụm, từ từ nói: "Phía bản quan luôn có một số người không nở rời khỏi quê hương. Chỉ cần có những người này, vấn đề áp chế nghiệp muối ở Sơn Đông là không lớn. Đây cũng là lợi lớn đó, bản quan tới Hồ Quảng không mở được cục diện thì cũng phải ăn chỗ muối này mà sống."

Song phương nhìn thì căn bản nói không đâu vào đâu, có điều sắc mặt của những người quanh bàn rượu đều trở nên trịnh trọng. Lý Mạnh hô ra bên ngoài, bảo một hộ vệ thiếp thân đứng ở cửa.

Cố Hoành Ba ở bên kia đang bực bội ngồi trong thiên thính, thầm nghĩ nếu lát nữa mời mình trở lại, tất nhiên sẽ không thèm nể mặt tên thôn phu đó, cho dù là bị mụ mụ mắng cũng phải trút được cục tức này.

Có điều sự tình lại nằm ngoài dự đoán của nữ hài luôn được nhận sủng ái này, đối phương không những không mời tới, ngược lại còn đuổi hết nha hoàn hầu hạ châm rượu gắp thức ăn ở trong phòng ra, xem đúng là bàn chính sự thật.

Chỉ là Cố Hoành Ba thật sự không hiểu, nàng ta tuy cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi đầu, nhưng Mi lâu này từng tiếp đãi không ít quan lớn của lục bộ Nam Kinh, đầu nào của đảng Đông Lâm, văn nhân danh sĩ các nơi ở Giang Nam. Những người này không hề kỵ húy bàn luận quốc gia đại sự và quân tình cơ yếu ở trước mặt nàng ta. Có khi triều đình có biến động nhân sự. Mi lâu thậm chí có thể có được tin tức sớm hơn hẳn những nha môn khác. Loại hành vi ở trước mặt mỹ nữ khoe khoang bản thân, từ cổ đại tới hiện đại, từ phương nam tới phương bắc, từ cao tuổi tới nhỏ tuổi, cũng có tính tương tự rất lớn.

Nhưng chuyện di chuyển địa điểm đóng quân của Lý Mạnh thật quá sức tưởng tượng, rất không bình thường, hơn nữa áp lực ở trong lòng Lý Mạnh cực lớn, cho nên mới căn bản không rảnh để chú ý tới vị mỹ nữ ở bên cạnh này.

Cuộc nói chuyện ở trong phòng dần dần đi sâu. Lý Mạnh không thể không thừa nhận, cổ nhân tuy nói là tiếp nhận giáo dục, tiếp nhận tin tức có thể không phong phú bằng mình, tất nhiên cũng không hiểu được hướng đi của lịch sử bằng mình, nhưng ở những phương diện khác thì lại mạnh hơn mình nhiều.

Hắn mới chú ý tới vấn đề xấu hổ này, vốn nên suy nghĩ, nhưng không ngờ lại chưa nghĩ tới, là do Trịnh Sa đề xuất.

Trịnh Sa mở miệng nói: "Sáu ngàn người của Lý đại nhân tới Hồ Quảng, không biết là sẽ đi đường bộ hay là đi đường thủy. Nếu đi đường bộ, phía Phượng Dương của Nam Trực Đãi, phía Hà Nam đều không phải là địa giới thái bình, huống chi đại binh vận chuyển, càng phiền phức, chắc rằng đại nhân đã an bài đi đường thủy rồi!"

Lý Mạnh đặt hết tâm tư ở việc làm thế nào có thể từ Sơn Đông di chuyển địa điểm đóng quân tới Hồ Quảng, nhưng nực cười là thật sự vẫn chưa nghĩ tới việc đi như thế nào. Sáu ngàn người hành tiến, nếu như muốn thuận lợi, tất nhiên là phải đi đường thủy.

Vận chuyển đồ quân nhu của đại quân, nguồn nước sinh hoạt của bộ đội binh mã, đều phải dựa vào Trường Giang và Hoàng Hà thiên nhiên, cho nên trong binh thư mà Lý Mạnh đọc, đều nói rằng đường thủy là lộ tuyến hành quân ổn thỏa nhất, mấy lão quân trong quân hộ cũng nhiều lần nói vậy.

Nhưng đi thủy lộ, binh sĩ dưới tay mình phải dùng bao nhiêu thuyền, đó là lực lượng vận chuyển bao lớn, hơn nữa Lý Mạnh cũng biết cho dù là triều đình đưa văn thư điều động, thuyền bè xe ngựa e rằng vẫn là phải tự mình dự trù.

Thấy vẻ mặt của Lý Mạnh, Trịnh Sa này cũng không ngờ người như Lý Mạnh không ngờ lại không nghĩ tới những thường thức như đường thủy, đường bộ, thậm chí là dùng thuyền, chỉ cho rằng mình đã khiến đối phương động tâm, tiếp túc cười nói: "Trịnh gia thuyền lớn thuyền nhiều, trên sông trên biển đều có, đừng nói là sáu ngàn người của ngài, cho dù là mấy ngàn người của Trịnh gia cũng vận được hết..." Truyện "Thuận Minh "

"Bao nhiêu tiền?"

"Nếu giao những ruộng muối đó cho Trịnh gia, thì sẽ vận giúp đại nhân, còn nói tiền bạc làm gì."

"Những ruộng muối này ba năm đầu ta muốn chiếm tám thành, nếu không thân ở nơi đất khách quê người, lấy gì mà sống. Sau ba năm, chỗ bạc này chính là sản nghiệp của quý phương, kéo dài cả ngàn năm vạn năm, có gì mà phải tranh giành vài ngày."

Khi Lý Mạnh nói những lời này, trong lòng có chút ác ý, ít nhất hắn biết sau khi Trịnh Chi Long đầu hàng Mãn Thanh, kết cục rất thảm. Trịnh Thành Công chỉ có thể thủ ở Đài Loan, chắc rằng chiếm được ruộng muối của Sơn Đông không quá chục năm.

Tám thành, hai thành lúc này thì nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế đại biểu cho con số lớn tới mấy chục vạn lạng bạc, song phương đương nhiên sẽ không nhượng bộ. Nhìn ý tứ của Trịnh gia, đã là gộp chuyện di chuyển địa điểm đóng quân và ruộng muối của Linh Sơn, Tức Mặc cùng mấy ruộng muối khác lại với nhau rồi.

Nhưng Lý Mạnh cũng sẽ không để mình và bộ đội của mình tay không tới Hồ Quảng được, cái này không liên quan gì tới việc tìm chết, hắn nắm chắc có thể dùng một ngàn người khống chế những địa phương này, nhưng có địa phương liên tục vận chuyển bạc và lương bổng cho mình vẫn cực kỳ quan trọng.

Thấy Lý Mạnh kiên trì như vậy, song phương một mực không thể bàn tiếp được. Án chiếu theo quan sát của Lý Mạnh, hình như là những người khác của Trịnh gia cũng không biết tính toán của vị lão hải tặc này. Lý Mạnh có chút hồ đồ, khi đang muốn nói thì Trịnh Sa chậm rãi thở một hơi, cười nói: "Lão hán cũng biết chỗ khó của đại nhân, nhưng có một cách lưỡng toàn, đại nhân có muốn nghe hay chăng?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.