Thuận Minh

Chương 162: Hủ tục



Nhưng Lý Mạnh lại khác, hơi lưỡng lự, ngược lại càng bước ra ngoài nhanh hơn, thầm nghĩ bước nhanh chạy trốn cũng tốt, trên người đều là vũ khí, tên tiểu hầu gia đó lại có chủ tâm bới móc, nếu để bị bắt được thật, chắc chắn nói không rõ được, chỗ dựa trong thành Nam Kinh của mình cũng chi có người của Trịnh gia này.

Rõ ràng là vào lúc này không thể trông cậy vào mấy người Trịnh gia được, Lý Mạnh đâu dám ở lại đây, thầm nghĩ ra ngoài trước, không chừng cũng không để ý tới minh.

Tới Mi Lâu này, ít nhất cũng phải mặc áo dà, đó là lễ tiết, nhưng Lý Mạnh lại chỉ mặc duy nhấtt áo choàng ngắn, hắn ở đó đi nhanh ra ngoài, thật là muốn nổi bật bao nhiêu có bấy nhiêu.

Hành động này của hắn, Phùng tiểu hầu gia kia càng chú ý tới hắn, lập tức quát lớn:

“Chính là người mặc áo choàng ngắn kia, chắc chắn là có gì kỳ lạ, mau bắt hắn lại cho ta”.

Mấy tên gia đinh hầu phủ nghe lời, bước nhanh tới phía Lý Mạnh. Lý Mạnh lúc này một chân đã bước ra ngoài cửa, phát hiện đối phương đuổi theo.

Thật khiến người ta đau đầu, hành lang nhỏ hẹp, lại có người của Trịnh gia đứng hai bên, hai người không thể nào đi song song được. Người đầu tiên xông tới, vẫn còn ở đó kêu lớn:

“Mau dừng lại, nếu không thiên đao vạn quả ngươi”.

Trừ khi mình ra sức chạy trốn, nếu không chắc chắn sẽ bị bắt lại. Lý Mạnh mặc áo choàng ngắn, trên người lại có vũ khí nội giáp nên hơi nặng, muốn chạy đúng là chưa chắc chạy qua người phía sau, đơn giản là xoay người quay đầu, đầm xuống cửa ra vào, đâu tiên là một quyền, ngườii luyện võ đều biết là “hắc hổ đào tâm”, trong quân thể quyền giải phóng quàn, gọi là “khom bước đưa quyền”.

Quyền này rất đủ mạnh, lại cứ thế phát lực ra, gia đinh chạy đầu tiên hoàn toàn không phản ứng kịp, liền bị một quyên của Lý Mạnh đập trúng ngực, lúc chạy bàn chân không vững, cả người bị nắm đấm đánh ngã bay trở lại.

Nhưng lại không ngã xuống đất, mà đấm vào người phía sau, vịn đứng ở đó, tiếp đó mặt lộ vẻ đau đớn, ôm lấy ngực quỳ trên mặt đất.

Lý Mạnh biết mình đã chuốc lấy phiên phức rồi, nhưng cho dù thế nào cũng không thể để họ bắt được, thân phận mình nhạy cảm, làm việc bí ẩn, ngay cả đồ mang theọ trên người cùng cố gắng không để người khác phát hiện, hắn cũng chỉ có thể chống cự.

Tiêu hầu gia được mấy người che lại, vẫn không biết tình hình bên đó, nhưng mấy gia đinh đuổi theo vẻ mặt thận trọng, hai người vừa này ở phía sau chen lên phía trước, trái lại người Trịnh gia hai bên đều cúi đầu không nói gì, Ngô mụ mụ đó cảm thây có chút không ổn, ở đó muốn kiễng chân lén nhìn, nhưng lại không nhìn thấy. .

Lý Mạnh quay lưng về phía cổng ra, lùi từng bước về sau. Nhìn hai gia đinh trước mặt, mặc dù trên người mặc thanh bào, nhưng cử chỉ khí thái rò ràng là chiến sĩ đã trải qua huấn luyện, nhất định phải thận trọng.

“Ngươi thật không biết điều, bị tiểu hầu gia chúng ta răn dạy vài câu, rời đi là được, lại cứ khăng khăng muốn chạy, đó chính là tự ngươi tìm đường chết, hầu phủ Uy viễn không được phép mạo phạm.

Hai gia đinh này từng bước tiến sát tới, tiểu hầu gia và một đám người phía sau đều biết rốt cuộc xảy ra chuyện gi. Phùng tiểu hầu gia đó liền mắng chửi dẫm chân, những lời hung ác đều nói cả ra, hình như chỉ còn lại lời tru di cửu tộc chưa nói, dù sao hắn cũng đang hô ở đó, đám gia đinh không ngừng lao về trước.

Lý Mạnh đối mặt với hai người mặc dù động tác rất thận trọng, nhưng trên mặt mấy tên gia đinh cũng mang vẻ mặt xem thường, rõ ràng là chỉ xem Lý Mạnh như một anh chàng lỗ mãng biết quyền cước mà thôi, lùi thêm ba bước nữa là ra tới cửa. Cơ thể Lý Mạnh thoáng cứng đờ, người đối diện chạm đất kia đột nhiên hành động.

Đột nhiên đưa ra một cước, đạp từ dưới lên trên. Tay phải Lý Mạnh đè xuống dưới, tay trái vung qua, muốn đánh vào hạ bộ đối phương, phản úng cùa người đó càng nhanh chóng, cúi đầu, nắm tay đánh về phía ngực, bụng Lý Mạnh, khuỷu tay và bắp chân đối phương co lại, nắm đấm của hai người lại chạm vào nhau.

Lý Mạnh cảm giác được cánh tay đau nhức, đối phương chắc cũng không hơn gì, nhưng một người khác đã chen lên phía trước, người phía sau ầm ầm xông lên, nơi này càng ở lâu càng hung hiểm, người tới sau lại chiếm được phần lợi, lại động tác giống y hệt. đập thẳng về phía ngực bụng Lý Mạnh.

“Két” một tiếng, tiếp đó là tiếng kêu đau truyền tới, người đó quỳ gối thẳng trên mặt đất. Trong tay Lý Mạnh đã quơ được một đoạn côn ngắn, vừa rồi còn hung hăng đập trên đùi đối phương, lúc này gần như sắp đánh gãy rồi.

Xương gãy đau nhức không phải người bình thường có thể chịu đựng được, gia đinh đó ôm chân ngã trên mặt đất, người phía sau trào lên trước vẫn chưa kịp thu chân, kết quả lại đụng phải người đó, đau đớn càng tăng lên, chỗ đó càng trở nên ôn ào, bên này hô, trên hành lang càng loạn hơn.

Lý Mạnh đã vào tới trong sân, những thủ hạ hắn dẫn theo vẫn đang ở trước cửa sân nói chuyện, vốn tưởng an toàn của Mi Lâu là do Trịnh gia phụ trách, hơn nữa chỉ có một cửa thế này, cho dù Mai Lâu có hiệu quả cách âm tốt cũng không tới nổi, hộ vệ của Lý Mạnh vẫn không biết bên trong đã lật trời rồi.

“Vào đi, có chuyện”.

Từ cửa trước Mi Lâu xông vào, Lý Mạnh thấp giọng xông ra bên ngoài gọi, những hộ vệ bên ngoài lập tức từ bên ngoài xông vào trong, nhưng bên này ồn ào náo nhiệt, cũng không thể mang binh khí ra, chỉ có thể tay không bảo vệ bên cạnh.

“Phản rồi, phản rồi, bắt người lại cho ta, bổn hầu gia hôm nay có thưởng lớn, nếu không bắt được về, sẽ điều các người đi đày hết”.

Phùng tiểu hầu gia vốn muốn kiếm chút sĩ diện trước mặt Cố Hoành Ba, nhưng nửa ngày đều là người của mình chịu thiệt, đau đớn, thật là cảm thấy mất mặt, đàn ông luôn thích thể hiện trước mặt con gái, đặc biệt là trước mặt cô gái mình muốn lấy lòng, vị tiểu hầu gia này đã tức giận như điên, ra sức sai thủ hạ đuổi bắt Lý Mạnh.

Lý Mạnh vừa hội họp vói hai mươi thủ hạ của mình, thủ hạ của hầu gia đó cũng đã từ Mi Lâu xông ra, cũng không nhiều lời, đuổi tới là đánh, các hộ vệ của Lý Mạnh tất nhiên không chịu như vậy, lập tức ra tay mạnh. Truyện "Thuận Minh "

Đại Minh phong tước đều là phong trên võ tướng, những thân binh, gia đinh trong nhà những quý tộc đó luôn được huấn luyện, phải biết rằng không ít quý tộc đêu phải ra ngoài dẫn binh tác chiến, ra ngoài khi là tướng là soái, gia đinh thân binh chính là đội ngũ tinh nhuệ nhất trong tay, nên tập luyện rất cẩn thận, cũng rất có chiến lực. Truyện "Thuận Minh "

Hơn nữa Phùng tiểu hầu gia này đều thường xuyên dẫn những người này theo bên mình, ra oai với những con cháu quý tộc khác, ẩu đả đánh nhau đều do những thủ hạ này ra tay, có thể nói lúc này, những thủ hạ của Phùng tiểu hầu gia này có kinh nghiệm đánh đấm rất phong phú.

Nói một cách tương đối, các hộ vệ của Lý Mạnh đều được huấn luyện từ trong quân đội, luyện tới kỹ thuật chiến trận sát phạt tinh diệu, ẩu đả đầu đường thế này lại không am hiểu, may mà mỗi ngày tập luyện cơ thể chưa từng buông lỏng, quân thể quyền của Lý Mạnh cùng là hạng mục doanh Giao Châu và các diêm đinh phải luyện, đánh nhau thế này mặc dù có vẻ hơi yếu thế, những cũng không phải chịu thiệt thòi quá lớn, một đám người đứng vững ở đó.

Ngày thường lui tới đêu là các văn nhân mặc khách, cho dù quan viên quyền quý tới Mi Lâu cũng đêu nhẹ giọng tế nhị, dáng vẻ nhã nhặn, chỉ sợ người khác coi thường mình, ai ngờ lúc này trong sân, một đám người cao lớn thô kệch, miệng mắng chửi, chân tay đấm đá túi bụi.

Phùng tiểu hầu gia và Ngô mụ mụ cùng một đám người đều đi ra ngoài, nhìn tình hình trong sân, đầu tiên là kinh hãi, sau khi tiểu hầu gia đó lộ ra tên tuổi minh, ai nấy đều phải nể mặt hắn vài phần, ai ngờ hôm nay lại như thế này, khuôn mật vốn thanh tú bỗng trở nên cau có, quát lên: Truyện "Thuận Minh "

“Gọi người, gọi người, đánh chết những tên này mới được”.

Phải nói là người theo tiểu hầu gia không ít, đó là xuất thân từ quý tộc giàu có, chắc hẳn đều có cả đám người đi theo. Theo mệnh lệnh của tiểu hầu gia, những người ở phía sau cũng đều xông lên trước, bên ngoài sân cũng có người xông vào, bỗng chốc có thêm hai ba mươi người.

Đối với đám người Lý Mạnh, may mà nơi này cũng không rộng lắm, không tiện đánh võ, nhưng đám người Lý Mạnh vẫn bị vây bên trong, chiến lực gia đinh của tiểu hầu gia đúng là không thấp. xem ra đúng là đội dự bị chiến trường, may mà ở nơi này, nhiều nhất cũng chỉ cầm gậy gộc, không hề động đao.

Ngô mụ mụ lại cảm thấy có chút bất ổn, vốn tưởng Phùng tiểu hầu gia chi tới đây chơi bời, dù sao những vị khách của Trịnh gia kia cũng không dám đắc tội hầu gia, tới lúc đó minh chịu nhận lỗi trả lại bạc và mọi chuyện được giải quyết, ai ngờ sự việc lại vựơt ra ngoài dự kiên của mụ, lại đánh nhau lớn như vậy.

Trong sân Mi Lâu hoa cỏ và cảnh vật đểu bị phá hư, không còn dạng, nhưng Ngô mụ mụ không đau lòng chuyện này, mụ chỉ nghĩ người thanh niên mặc áo choàng ngắn kia rốt cuộc có địa vị thế nào, lại dám ra tay với tiểu hầu gia của thành Nam Kinh, mụ tất nhiên không ngờ tới Lý Mạnh nghĩ là trên người dấu quá nhiều bí ẩn, không muốn để người ta bắt được thôi.

Nhưng hoàn cảnh này, mụ không thể nhúng tay vào nổi, ngay cả khuyên cũng không tiện khuyên, chỉ có thể quay đâu sai bảo người hầu vài câu, người hầu đó vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Thấy đám người Lý Mạnh dần dà bắt đâu bị đánh, Phùng tiều hầu gia lại trở nên đắc ý, xòe quạt ra khẽ quạt cười nói :

“Tới khi bắt được những kẽ lỗ mãng đó, bổn hầu gia sẽ trị cho một trận, đê Cố đại gia có thể thoải mái ”Ngô mụ mụ” gượng cười mấy tiếng, vốn muốn sang bên đó hỏi mấy người Trịnh gia, Lý đại quan mặc áo choàng ngắn kia có lai lịch thế nào, nhưng cũng không đi được, hơn nữa mấy người Trịnh gia mặt xám xịt, cũng không muốn nói nhiều, Trịnh Sa càng lo lắng, nếu bàn lại, e là phải nhượng bộ rất nhiều điều kiện.

Cửa sổ tầng hai của Mi Lâu bi chọc ra một khe hở, Cố Hoành Ba mặc váy dài xanh ngọc đang lén nhìn trận đấu dưới nhà, nếu là những cô gái khác, có thể sẽ phản cảm với những chuyện thế này, thậm chí là sợ hãi, nhưng Cố Hoảnh Ba lại cảm thấy rất kích thích, hơn nữa hai cánh đàn ông đánh nhau vì cô, trong lòng cảm thấy có chút tự hào.( ghét nhất loại con gái mất dạy thế này)

Mặc dù từ trước tới nay Cố Hoành Ba chưa từng nể mặt vị Phùng tiểu hầu gia đó, nhưng Lý Mạnh cũng không nể mặt Cố Hoảnh Ba..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.