Thuận Minh

Chương 181: Khuất phục



Hai trăm người ở bên Độ Khẩu (bến phà) càng không chịu nổi một kích, bọn Lý Mạnh nghỉ ngơi và hồi phục nửa canh giờ rồi rời khỏi huyện Hạ Tân. Sức ngựa sung túc, lại có người quen thuộc địa hình địa phương dẫn đường, đến chỗ đóng trại, đối phương cũng đang "mừng tết xuân". Tuy nói không giống như huyện Hạ Tân phái người đi tặng rượu thịt nhưng những quân binh này cũng đều rúc vào trong quân doanh, không muốn đi ra ngoài.

Cái gọi là binh sĩ canh gác cũng chỉ là bố trí hai người ở cửa doanh thôi, lúc kỵ binh do Lý Mạnh suất lĩnh đột kích tới thì bọn chúng sửng sổt đến độ không dám đi cảnh báo, cứ vậy để cho kỵ binh xông thẳng vào.

Phóng hỏaa, bức người ở trong đi ra, chém giết, cũng không phải là quá trình quá phức tạp. Chưa tới nửa canh giờ, hơn hai trăm người này đã hoàn toàn tán loạn.

Sự phản bội nhiều lần của Nam Sơn tặc Trương Thừa Nghiệp, khiến Lưu Trạch Thanh tổn hại rất lớn. Lúc mới đầu, Trương Thừa Nghiệp dẫn bọn họ đi nhiều cứ điểm diêm đinh trú đóng, coi như có công dẫn đường. Truyện "Thuận Minh "

Nhưng đồng dạng, gã với chỗ doanh trại đóng quân của Lưu Trạch Thanh, nhân số binh sĩ đều rõ ràng, có sự dẫn đường của Nam Sơn tặc, bốn trăm kỵ binh này của Lý Mạnh thật đúng là làm ít mà được công to.

Ngày 29, 30 tháng chạp cho tới tận ngày mồng 5 năm Sùng Trinh thứ mười, Lưu Trạch Thanh đóng doanh ở phủ Đông Xương, xây dựng cứ điêm dựa theo cách diêm đinh gác lộ khẩu, có mười một người gặp tập kích, doanh trại bị hủy, sĩ tốt tán loạn, tin tức vào mồng 10 tháng giêng thì được truyền tới Lưu phủ Tổng binh Tào Châu.

Kể từ sau khi an bài sư gia cấp dưới viết tờ văn cáo phản bác, Lưu Trạch Thanh liền chỉ một mực ăn chơi, những ca kỹ diêm thương đưa tới đều là hàng tốt, làm quan làm tướng không phải đều ham ăn uống vui chơi sao, nếu không có những chuyện này, ai còn leo lên triều làm gì nữa!

Khi thủ lĩnh thân binh báo tổn thất các nơi lên, con nguơi Lưu Trạch Thanh thiếu chút nữa rơi ra, cứ điểm đặt ở phủ Đông Xương trừ ba chỗ gần Duyện Châu, còn lại đều bị diệt sạch, sĩ tốt chết gần hai ngàn. Còn lại tán loạn.

Thương vong hai ngàn chính là nói hai ngàn này hoàn toàn mất sức chiến đấu còn lại toàn là không thu thập nổi, quan quân Thiên tổng, Quản lỵ chết mười ba vị. Tính đại khái, không ngờ lại tổn thất hơn bốn ngàn người, điều này khiến Lưu Trạch Thanh đau lòng vô cùng, hiện giờ thiên tai khắp nơi, chiêu binh thậm chí không cần bắt phu, chắc chắc cũng sẽ có người tới đầu nhập, nhưng trong hơn bốn nghìn người này ít nhất có bốn trăm lão binh nòng cốt. Những lão binh này mới là hạch tâm trong quân. Có những lão binh này, bất cứ lúc nào cũng có thể gom góp tân binh tạo thành quân.

Chỉ trong chốc lát mà hai vạn binh mã của mình chỉ còn lại hơn một vạn năm ngàn người, Lưu Trạch Thanh hoàn toàn mộng mị. Đợi sau khi phản ứng lại, trong lòng chỉ còn sót lại sụ kinh hãi.

Ở cảnh nội Sơn Đông rốt cuộc là ai có thực lực mạnh mẽ như vậy, có thể trong thời gian ngắn diệt sạch hơn bốn ngàn nhân mã của mình chứ, Lưu Trạch Thanh tuy nói là ngang ngược càn rỡ nhưng cũng nắm rõ thực lực của mình, ở cảnh nội Sơn Đông hơn hai vạn binh mã này của gã đã xem như là có thực lực đứng đầu. Vậy còn có ai có thê đánh thắng mình chứ?

Lưu Trạch Thanh tra một lượt những người bản thân nghĩ là có thể, tới cuối cùng mới liên hệ tới Lý Mạnh, nhưng nghĩ mãi vẫn không rõ, nếu muốn trong thời gian ngắn như vậy đột ngột giết hơn bốn ngàn binh mã của mình, thì dù sao cũng phải điều động hơn bảy ngàn binh mã trở lên. Không nói tới một Tham tướng mới thăng chức như Lý Mạnh có nhiều binh như vậy hay không. Mà chỉ việc điều động quân đội quy mô như vậy ở cảnh nội Sơn Đông, mình không thể nào không biết. Hơn nữa không thể nào dưới tình huống điều động mà bên Tuần phủ lại không có tin tức được, vậy chính là tội danh mưu phản. Nếu Lý Mạnh có thể làm được điểm này vậy hắn sẽ cường hãn tới mức nào chứ.

Trước mắt chuyện Lưu Trạch Thanh có thể làm, chỉ có thể rút quân binh phối hợp diêm thương đóng ở cứ điểm về, ở đây mấy trăm người, ở kia mấy trăm người, rất dễ bị người khác tiêu diệt từng bộ phận, về phần diêm thương bên kia cũng chỉ đành mặc kệ, bọn họ có thể thu món bạc tặng đi về được sao.

Binh mã quân đội Tào Châu của Lưu Trạch Thanh đóng ở mấy cứ điểm còn sót lại tại phủ Đông Xương đều nhận được lệnh lui về, đồng thời, diêm đinh của tuần kiểm quản muối Lý Mạnh ở Giao Cháu lại lần nữa tiến vào khu vực này. Có điều tình huống lần này khác với trước kia, lần này chính là thiết lập mấy cứ điểm ở trong huyện thành.

Những thương nhân phân muối lậu chủ yếu lại chính là ở chỗ mấy địa chủ cường hào, nhưng mấy chỗ này cũng đã bị chuyện xảy ra mấy ngày qua dọa cho bể mật, Sơn Đông quá hỗn loạn, trận lớn trận nhỏ chưa trận nào kết thúc, có lẽ chưa từng gặp đấu pháp như vậy, một bên cơ hồ không chống cự nổi, bên kia thì lại tới lui như lốc.

Nhìn cả đám quân doanh bên cạnh nhà mình bị đốt cháy, sĩ tốt bị giết tán loạn, nguời nào cũng nghĩ nếu những người này đánh tới nhà của mình thì sẽ thế nào đây.

Cho nên sau khi chờ nhóm diêm đinh tiến vào các nơi của phủ Đông Xương lần nữa, người mua muối lậu liền nườm nượp, vốn mọi nhà đều có một số hàng muối mua từ diêm thương Lưỡng Hoài, nhưng tình thế như vậy, thế nào cũng phải mua mấy chục gánh muối lậu tỏ lòng trung thành.

Đáng nói nhất chính là Nam Sơn tặc Trương Thừa Nghiệp, nhân vật nhận dẫn đường dò xét trạm canh gác lần này, quả nhiên giúp bốn trăm kỵ binh của Lý Mạnh giảm không ít việc. Lý Mạnh chia cho một mình gã khu vực Ân huyện này, lợi nhuận tiêu thụ muối lậu nơi này toàn bộ thuộc về Trương Thừa Nghiệp, tưởng thưởng như vậy cũng có chút hậu hĩnh rồi.

Gã tiểu nhân Trương Thừa Nghiệp nhiều lần phản phúc này mà cũng có thể được đãi ngộ như thế, nếu chúng ta gần doanh Giao Châu một chút, có phải sẽ càng có đãi ngộ tốt không? Phe thân sĩ phủ Đông Xương đều có suy nghĩ như vậy.

Mồng 8 tháng giêng năm Sùng Trinh thứ 10. Lý Mạnh và bốn trăm ky binh dưới tay hắn đã ở phủ Thanh Châu, bên này cũng coi là địa bàn của hắn, liên tục vận động tác chiến cường độ cao hơn mười ngày. Chiến quả tất nhiên là huy hoàng, nhưng nhân mã cũng cực kỳ mệt mỏi, bọn kỵ binh chết mười lăm người, bị thương hơn ba mươi người, cũng cần nghỉ ngơi điều trị. Truyện "Thuận Minh "

Sau khi vào phủ Thanh Châu, ngoại trừ mang thi thể nguời về phủ Lai Châu, người bị thương thì tìm nhà dân quen ở đó nghỉ ngơi trị liệu, người còn lại đều chia thành tốp nhỏ, chia làm tiểu đội mười người, mười lăm người đi về hướng Giao Châu, diêm đinh tra buôn lậu muối phần lớn đêu có quy mô này, những người này cũng có văn thư chứng minh của mình, cũng không gây sự chú ý của người khác.

Mã Cương thì dừng ở huyện Xương Nhạc không đi, bên này là tổng bộ gã thống lĩnh diêm đinh ở phủ Thanh Châu, có điều Mã Cương cũng khá hưng phấn, bên Lý Mạnh thăng nhiệm Tham tướng, diêm đinh mình suất lĩnh dựa theo quy củ trước đó rất nhanh sẽ trở thành quân binh chính quy, mình rốt cuộc có thể lên làm Thủ bị, Đô Tư, thậm chí là Du kích ấy chứ!

Thể chất của Lý Mạnh so với binh sĩ bên cạnh rốt cuộc vẫn tốt hơn một chút, trong lúc hành quân ban ngày, Thang Nhị và ba mươi tên kỵ binh đi theo Lý Mạnh được thả lỏng nên đều ngủ gà ngủ gật không ngừng, nhưng Lý Mạnh thì tinh thần lại rất tốt.

Tin tức ở thời đại này truyền lại có đôi khi chậm kinh người, nhưng cũng có khi lại nhanh vô cùng, chuyện xảy ra ở phủ Đông Xương được người có ý đồ truyền ra nhanh chóng, lúc Lý Mạnh suất lĩnh kỵ binh từ phủ Thanh Châu tiến vào phủ Đông Xương, địa chủ, thân sĩ tiếp đãi dọc đường đều có chút lãnh đạm, đương nhiên chỉ là dám biểu hiện thoáng qua, dạng người như Lý Mạnh bất kể là khi nào, cũng không phải là người bọn họ có thể đắc tội được.

Đợi tới khi trở về thì lại bất đồng, bọn Lý Mạnh dừng chân buổi tối thường đều ở sự dẫn đường của diêm đinh đóng tại phủ Thanh Châu, ở lại trong nhà mấy cường hào. Sự khoản đãi kia dùng hai từ nhiệt tình để hình dung cũng chưa đủ.

Tuy nói là đang giữa tháng giêng, nhưng mỗi khi tới một hộ thì đều được tiếp đãi ân cần. Tham tướng là võ quan cấp cao. Gặp mặt dập đầu là không tránh khỏi, rượu ngon thịt ngon cũng không tránh khỏi, nhưng thứ chân chính khiến Lý Mạnh không chịu nổi chính là lại có người vội vã đến tặng tiểu thiếp, con gái tới hầu hạ, tuy nói đã cự tuyệt trực tiếp, nhưng quả thật cũng không chịu nổi.

Nếu không phải Lý Mạnh ước thúc nghiêm, bọn kỵ binh thủ hạ chỉ sợ sẽ trúng ôn nhu hương (hương dịu dàng, ý bảo con gái) trên đường đi, Thang Nhị độc thân tức thì bị người khác đề ra hơn mười cuộc hôn sự. Hơn nữa còn nói rõ không cần danh phận gì thê thiếp cũng được.

Trước mười lăm tháng giêng. Lý Mạnh rốt cuộc cũng về tới thành Giao Châu, với hắn mà nói, lộ trình trở về này ngược lại còn thống khoái hơn lúc tới lui như lốc, giết người như bổ dưa ở phủ Đông Xương.

Đối với người trú đóng ở doanh trại quân đội trong hệ thống doanh Giao Châu mà nói. Khi Lý Mạnh trở về nghỉ ngơi, đó mới chính là lúc bắt đầu năm mới. Còn đối với cả Giao Châu mà nói, muối lậu, quân binh, các loại hoạt động mua bán của Lý Mạnh chính là thứ chèo chống toàn bộ bọn họ. Nên với bọn họ mà nói, năm mới cũng vừa mới bắt đầu.

Vốn sau muời lăm tháng giêng, cũng coi như đã hết tết, nhưng Giao Châu lại không họp mùa mà đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Sau khi trở lại Giao Châu ngủ một giấc, vốn La Tây định tới xin chỉ thị. Sau yến hội tăng thêm nhiều gia nhân nữ quyến như vậy luôn phải xử lý.

Có điều Ninh Kiền Quý lại cản trước, Ninh sư gia bây giờ thật đúng là bước chân không chạm đất. Trình độ của gã chỉ là một sư gia nhưng trước mắt cũng không thua gì tri châu, ân uy của Lý Mạnh đã sớm khiến gã một lòng trung thành, nhưng lúc này lại có chút cảm giác bận không chịu nổi.

Nhưng Ninh Kiền Quý tìm Lý Mạnh cũng không phải tới tố khổ mà là bẩm báo lại kỹ càng một số chuyện Lý Mạnh giao cho trước khi đi Nam Kinh, từ các nơi tổng cộng chiêu mộ hơn chín mươi gã thợ rèn và học đồ, đều xài tiền để bọn họ chuyển nhà tới bên này. Đã ở cùng với bọn tượng hộ Liêu Đông, dần dần có thể tăng lượng sản xuất.

Mua tiêu thạch hỏa dược (thuốc nổ kalinitrat) vẫn không lý tưởng như cũ, chỉ có thể thông qua mấy con đường ngầm không thể lộ ra ngoài sáng mà mua ở kho vũ khí ở Đăng Châu. Muối xanh gián đoạn ở bên châu Tế Ninh đã vận chuyển tới, hơn nữa lần nào cũng cần vũ khí như đao kiếm, những thứ nào doanh Giao Châu đào thải ra thì có thể bán đi.

Nhưng Lý Mạnh cũng ở tờ công báo nhìn ra được chút môn đạo, hiện giờ quân đội của Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung tuy nói vẫn tung hoành ngang dọc như cũ, rất thong dong, nhưng chỉ cần tiếp chiến với quan quân, thì sẽ thắng ít bại nhiều, nhu cầu vũ khí tăng, chắc sẽ tăng hao tổn.

Lý Mạnh sau khi hơi cân nhắc, mở miệng dặn Ninh Kiền Quý nói:

"Có thể bảo người trong cửa hàng Tế Ninh đi hỏi mấy nhà bán muối xanh, nếu có nguời cần gấp, chúng ta có thể dùng cách cho bọn họ thiếu nợ trước đã. Trước mắt cái chính vẫn là mua bán với Trịnh gia, những món bạc này chính là một cái nhân tình đó".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.