Thuận Minh

Chương 195: Pháo không phải là càng to thì càng tốt



Tháng năm, tháng sáu năm Sùng Trinh thứ mười, hoàng đế Sùng Trinh tiếp nhận ý kiến của bọn đại thần Dương Tự Xương, quyết ý đổi tiêu diệt phỉ tặc thành chiêu an. Lệnh cho Hùng Văn Xán chủ trì chuyện này.

Mà Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung lưỡng bộ cùng với dân quân Thiểm Tây Hà Nam lại vẫn hoạt động thoăn thoắt ở các nơi Thiểm, Tấn, Xuyên, Dự, đánh nhau có thắng có bại với quan quân, căn bản không nhìn ra có chút ý tứ chịu chiêu hàng nào.

Đông Lỗ Nữ Chân ở quan ngoại thì đặt sự chú ý lên thảo nguyên, các bộ Đông Mông Cổ bị Hoàng Thái Cực hoặc là lôi kéo hoặc là tiêu diệt, càng lúc càng tăng cường thực lực của Nữ Chân cái gọi là thiết kỵ Mông Cổ ở trước mặt Nữ Chân bát kỳ về biểu hiện thì còn không bằng cả quân Minh.

Những cái này đều là đại sự, có điều đối với Lý Mạnh mà nói đại sự lớn nhất hiện tại chính là hàng hóa đang dỡ từ trên thuyền xuống.

Chênh lệch thời không mấy trăm năm, không chỉ trang phục, ẩm thực bất đồng, mà sự khác biệt cổ kim lại ở những chỗ cực kỳ nhỏ. Có điều Lý Mạnh ở trên con thuyền cách đó không xa mà nhìn thấy một số thứ khiến hắn kinh ngạc.

Dùng thiên lý kính để nhìn, có thể nhìn thấy mặt trên của con thuyền cách đó không xa ấy các thủy thủ đang tụ tập lại dùng ròng rọc kéo một khẩu pháo lớn lên rồi chậm rãi hạ xuống, bên ngoài thuyền lớn có mấy chiếc thuyền tam bản. Trên thuyền tam bản cũng có mấy thủy thủ đang vô cùng cẩn thận điều chỉnh phương hướng của thân pháo đang được hạ xuống.

Đứng cạnh Lý Mạnh là một nhân vật tai to mặt lớn của Trịnh gia. Cũng là người hôm đó ở thành Nam Kinh cùng ăn uống trong Mi lâu, hắn mặt mày tươi cười đứng cạnh Lý Mạnh, giải thích: "Xin nói cho tướng quân được hay, sáu khẩu hỏa pháo này ở Ma Cao là do những tên phiên quỷ công tượng chế tạo. Mà cái gọi là hồng y đại pháo của triều đình hiện giờ cũng chưa chắc mạnh hơn cái này được bao nhiêu đâu?"

"Cái này mà là đại pháo ư?"

Nghe Lý Mạnh đột nhiên hỏi vậy tên đầu mục của Trịnh gia ngây người, lập tức phản ứng lại. Không khỏi cảm thán ở trong lòng, thầm nghĩ Lý tướng quân quả nhiên là phi phàm, cách ăn to nói lớn như vậy nếu không phải là mình năm trước ở Phúc Kiến đã từng giao tiếp nhiều lần với phiên quỷ, thực sự không biết nên trả lời như thế nào. Hắn lập tức cười nói: "Cái này nặng hai ngàn cân. Đương gia của chúng ta ở trên thuyền cũng dùng loại pháo này. Trên biển có thể nói là không ai địch được. Lão thúc của tiểu nhân nói đại nhân đã muốn thì Trịnh gia sẽ đặt mua cho đại nhân loại tốt nhất. Đại pháo này mỗi khẩu là gần bốn trăm lạng bạc đó!"

Nói xong câu này, tên đầu mục cùa Trịnh gia lại bật cười: "Khiến đại nhân chê cười rồi. Tiểu nhân trước đây làm sổ sách, mấy ngàn lạng bạc thôi đã cảm thấy là không ít cho nên đã quen kiểu nói này."

Lý Mạnh cười cười với hắn. Hạ thiên lý kính trong tay xuống. Đã có một khẩu pháo được vận lên bờ. Gần trăm tên thủ hạ của Lý Mạnh đều chen chúc ở trên bờ. Có người luồn dây thừng qua tai pháo, cũng có người dùng xe rương gỗ đã chuẩn bị từ trước lót ở mặt dưới, các thủy thủ của Trịnh gia cũng có mấy chục người ở đó giúp đỡ.

Gào to thét lớn một lúc, đầu kia của dây thừng được buộc lên sáu con trâu, thân pháo lăn lên xe rương gỗ. Có người xua trâu bò nhưng khẩu pháo lớn lại không hề động đậy. Trần Lục đứng ở trên bờ lớn tiếng ra lệnh, hai mươi mấy người bước lên đây khẩu pháo đó. Trâu bò gào rống, tráng đinh hò dô, khẩu pháo này mới bắt đầu chậm rãi di động.

Tên đầu mục của Trịnh gia quan sát sắc mặt của Lý Mạnh, muốn xem xem Lý Mạnh có cách nhìn gì với mấy khẩu pháo này. Trịnh gia tự mình cho rằng Lục Môn pháo chính là hỏa pháo tốt nhất có thể tìm thấy, hơn nữa những tên nước ngoài ở Ma Cao đó cũng nói hỏa pháo tốt nhất hiện tại của Châu Âu cũng chính là loại pháo này.

Lục Môn pháo đều là công tượng nước ngoài rèn đúc, phẩm chất tự nhiên có thể yên tâm. Hơn nữa mặt mũi của Trịnh gia ở những bến cảng Nam Dương là cực lớn. Đối phương cũng là tận tâm đặt mua giúp.

Nhưng "loại pháo tốt nhất" này lại không khiến cho Lý Mạnh tươi cười, tên đầu mục trong lòng không khỏi có chút bực bội nhưng thấy Lý Mạnh cầm thiên lý kính nhìn về phía thuyền mấy cái, quay đầu lại hỏi: "Lục Môn pháo này đều theo một quy cách à?"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lý Mạnh thở đài trong lòng, trường pháo nặng hai ngàn mấy trăm cân ở trước mặt so với hỏa pháo mà mình nhìn thấy trong quân đội ở thời hiện đại thì thô to hơn không ít. Sức của sáu con trâu và mấy chục tráng đinh cũng chỉ có thể đẩy đi được từng bước, tốc độ cực chậm, ở trên chiến trường thì có thể có được tác dụng gì chứ.

Khi hỏa pháo được dỡ xuống thuyền cũng không được lắp thêm thứ gì đại loại như bánh xe. Còn cần phía mình bố trí thêm, trước mặt phỏng chừng cũng chính là xe rương gỗ cũng là thứ cồng kềnh.

Trên chiến trường, lực cơ động rất là quan trọng, uy lực của đại pháo này tuy lớn, nhưng lại di động chậm chạm như thế này. Vậy chi có thể trở thành gánh nặng, loại đại pháo này xem ra chỉ có thể dùng ở những cứ điểm quan trọng, mà mình căn bản lại không định xây dựng cứ điểm. Lý Mạnh lắc lắc đầu, thầm nghĩ chuyện này cũng là tại mình, chỉ nói mua pháo, nhưng không nói tham số cụ thể. Trịnh gia tận tâm tận lực rồi cũng không thể nói là họ sai được.

Lý Mạnh quay đầu lại nhìn Đặng Cách Lạp Tư bị hắn gọi tới, hỏi: "Lúc ngươi ở Tây Dương, trong bộ đội dùng pháo gì?"

Đặng Cách Lạp Tư thấy hỏa pháo này thì không hứng trí bừng bừng như những người khác của Giao châu doanh, có điều người này rất là khôn khéo, tuy bực mình nhưng không biểu hiện ra, cũng giả vờ có bộ dạng vô cùng hứng phấn, nghe thấy Lý Mạnh hỏi. Hắn vội vàng khom mình trả lời: "Hồi bẩm đại nhân trong bộ đội chắc là dùng... pháo dưới một ngàn cân.”

Đơn vị đo lường của Tây Ban Nha và Đại Minh khẳng định là có chỗ khác biệt, vị Đặng dương nhân này trong lòng rõ ràng là không thể chuyển đổi ra một đơn vị cụ thể, cho nên mới lấy ra đơn vị không rõ ràng này.

Không có đơn vị cụ thể vậy thì không thể xác địch loại hỏa pháo có quy cách thích hợp với lục chiến, từ Sơn Đông tới Ma cao cần một khoảng thời gian rất dài, lẽ nào lại bắt Trịnh gia lặn đi lặn lại từng chuyến, mua hỏa pháo với các loại quy cách về, sau đó mình chọn ra cái thích hợp để dùng.

Đặng dương nhân này tối đa là xuất thân từ lính đánh thuê, không thể ỵêu cầu hắn cái gì cũng phải tinh thông được. Lý Mạnh tâm tình vốn rất hưng phấn lập tức xuống thấp không ít.

Vị đầu mục của Trịnh gia cũng rất tinh, bản sự đoán ý qua lời nói và sắc mặt khá cao cường, mặc dù thần sắc trên mặt Lý Mạnh vẫn hờ hững, nhưng cũng bị hắn nhìn ra là tình tự không cao. Có điều vị đầu mục của Trịnh gia cũng có thủ đoạn bổ cứu, trong lòng cảm thán Trịnh Sa lão gia tử đúng là nhìn xa trông rộng, mấy khẩu pháo chẳng mất tiền này chắc gì đã có thể lấy lòng được Lý Mạnh, phán đoán này quả nhiên không sai. Trên mặt lại tươi cười, nói: "Hỏa pháo lần này không tính là gì cả. Trịnh gia còn chuẩn bị một đại lễ để tặng đại nhân." Truyện "Thuận Minh "

Lý Mạnh đối với đại lễ này không hề có hứng thú, chắc hẳn không gì ngoài vàng bạc và gái gú cả, nhưng quan hệ với Trịnh gia vẫn phải bảo trì thật tốt nên hắn vẫn lập tức cười nói: "Tâm ý của quý phương, bản quan xin ghi nhận, gần đây ruộng muối cũng sản xuất được nhiều muối, mỗi gánh sẽ giảm cho quý phương một chi, hai tháng này cũng đều như vậy."

Lời nói nghe thì có vẻ con buôn nhưng án chiếu theo số lượng mua muối của Trịnh gia, gần như cũng bằng mấy lần giá tiền của hỏa pháo lần này rồi. Nghe thấy những lời này, đầu mục của Trịnh gia càng hiểu rõ hơn, mấy khẩu hỏa pháo không hề khiến đối phương động tâm. Hắn chỉ đành quay người gọi thủ hạ của mình: "Mau mời mấy vị đó lên bờ."

Lý Mạnh ở trên bờ nghe thấy vậy quả nhiên là tặng người, thầm nghĩ thành Nam Kinh quả nhiên là gió trăng vô biên, lần này không biết là đầu bài của nhà nào đây. Lý Mạnh có suy nghĩ này chính là cái gọi là công thức tư duy đã định sẵn (trong triết học gọi là tư duy siêu hình).

Thuyền lớn chở hỏa pháo tuy không thể đậu trong bến cảng đơn sơ này nhưng mấy chiếc thuyền nhỏ thì lại không có vấn đề gì. Sớm đã có mấy chiếc thuyền đậu ở đó, có điều mọi người của Giao châu doanh nhìn thấy, còn cho rằng là thuyền khách mà người Trịnh gia ngồi tới nơi này, cũng không quá để ý.

Phía đó khẩu pháo thứ ba đã được vận lên bờ. Trần Lục đã dẫn mấy quân quan bên cạnh tự mình động thủ, ngoại trừ Lý Mạnh và Đặng Cách Lạp Tư ra, Giao châu doanh trên dưới đều hưng phấn vô cùng, pháo này trong ghi chép của thời dại này đều được xưng là vũ khí cường đại như "thần khí", "một pháo bắn ra, nát nhừ mấy chục dặm", cũng được coi là thứ cường hãn nhất trong lòng quân nhân. Truyện "Thuận Minh "

Giao châu doanh tuy sĩ tốt tinh nhuệ, có điều bởi vì không không có cọ xát gì với bên ngoài, nhận xét về cơ bản luôn khá thấp, nhưng sau khi có pháo này, tinh khí thần rõ ràng lộ ra vẻ khác hẳn. Ai ai cũng chí khí cao vút.

Một gã kỵ binh từ xa xa chạy tới, trên người mang phù hào của truyền lệnh binh, hơn nữa là thân vệ của Vương Hải, mọi người đều quen mặt, người bên ngoài sau khi hỏi han qua loa liền thả đi.

Tên truyền lệnh binh đó bước lại gần, sau khi thi hành quân lễ thì trầm giọng nói: "Đại nhân, là chuyện muối xanh Tế Ninh."

Lý Mạnh nghe thấy mấy chữ "muối xanh Tế Ninh", lập tức vẫy tay với người bên cạnh, nói xin lỗi với vị đầu mục của Trịnh gia. Bất kể là người của Giao châu doanh hay là người của Trịnh gia đều biết Lý Mạnh có chuyện quan trọng cần bàn, lần lượt tránh đi. Hơn chục thân binh của Lý Mạnh thì tránh ra sau. Ở đằng xa vây thành một vòng tròn bảo vệ.

Tên kỵ binh đó lấy ra hai phong thư từ trong ngực, cung kính giao cho Lý Mạnh. Lý Mạnh mở ra, sau khi đọc tử tế, một thân vệ ở bên cạnh liền cầm một bức thư có gắn xỉ tới giao cho tên kỵ binh đó, nói: "Mau đưa tới Tế Ninh đi, cứ án chiếu theo những gì đã nói từ trước mà làm."

Tên kỵ bitih đó cũng không nhiều lời, sau khi hành lễ liền lên ngựa vội vã phi đi, lần này đưa hỏa pháo tới đối với Giao châu doanh mà nói cũng là đại sự, đối phương lại có một đầu mục tới. Lý Mạnh phải kiểm nghiệm từng cái một mới tính là kết thúc lễ số, hắn vừa muốn lên tiếng thì nghe thấy con thuyền khách ở không xa vang lên tiếng cãi vã: "Lãng lãng càn khôn, đám hải tặc các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì, chẳng lẽ không sợ vương pháp ư?" Truyện "Thuận Minh "

"Hảo hán, hảo hán, tại hạ trong nhà cũng có chút tích góp, cũng có mấy thân bằng cố cựu có tiền, chỉ cần thả chúng ta về nhất định sẽ hậu tạ thật hậu."

"Vô ích thôi, nếu là vơ vét tiền tài thì không có hoặc là muốn giết người thì đã động thủ ở trên thuyền rồi, tỏ thái độ như đàn bà thế này chỉ tổ khiến người ta cười chê."

Sau khi câu này được nói ra, cũng không có ai hò hét nữa, có điều tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con thì không sao dứt hẳn Lý Mạnh nghe thấy loại thanh âm này cũng phải ngây người. Đây không phải là mỹ nữ như mình dự đoán, chỉ là trên thuyền khách rõ ràng là một đám người, chẳng lẽ đây chính là đại lễ tặng cho mình ư, thế này là sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.