Hơn nữa công văn cầu viện phủ thành Duyện châu phát ra cũng có chủ ý, thư cầu viện của Tào phủ lại mỗi ngày đi đuợc mười hai dặm thì dừng lại, không thể liều lĩnh mà gửi, còn thư gửi cho Mã Cương đóng ở Mông Âm lại vận dụng khoái mã các cửa hàng Tế Nam mà phóng.
Tổng binh Tào phủ - Lưu Trạch Thanh năm ngày sau nhận được tin, đó là do người hầu ở trong phủ Duyện Châu là đồng hương của hắn phái người nói với hắn, Lưu Trạch Thanh luôn cam lòng tiêu tiền cho đồng hương.
Với doanh Giao Châu mới dựng lại dám hiển nhiên to gan tiến vào địa giới Duyện châu như thế, Lưu Trạch Thanh luôn ương ngạnh tức giận vô cùng, vì sao phía sau tức giận lại thêm từ vô cùng chứ, đó là vì người ương ngạnh nào gặp phải người còn kiêu ngạo hơn hắn, thường càng phẫn nộ.
Tào Châu Luu bộ lập tức điều động nhân mã nhưng lúc đó Mã Cương đã suất lĩnh một nghìn năm trăm nguời vào phủ Duyện Châu. Lưu Trạch Thanh cho rằng mình là tác chiến nội tuyến, hơn nữa vì phủ Đông Xương chịu thiệt, biết đối phương không thể sống chung, đơn giản phái ra năm nghìn binh mã cho rằng tất thắng.
Đương nhiên, hai bên đều nói là tiêu diệt trộm cướp trừ loạn, vội vàng chạy tới huyện Tứ Thủy. Thời đại này thông tin liên lạc lạc hậu, thêm gần năm ngày nữa. Mã Cương dẫn một nghìn năm trăm người tới thành Tứ Thủy sớm hơn Lưu Trạch Thanh ba ngày. Sau khi tới thành Tứ Thủy, Khổng Tam Đức lập tức nhờ quan hệ của Khổng phủ và thương đoàn bắt đầu vận chuyển lương thảo qua đường thủy, còn giúp đỡ chiêu mộ dân phu tráng đinh, xây dựng tường thành công sự.
Dưới sự hấp dẫn của bạc trắng hoa mắt còn có lương thực, đặc biệt là năm thiên tai này,người muốn ăn no vô cùng nhiều.
Lúc tộc đệ Lưu Trạch Đào của Lưu Trạch Thanh dẫn năm ngàn binh mã tới Tứ Thủy, không khỏi há lớn miệng nhìn công sự phòng bị nghiêm ngặt, cứ điểm san sát.
Hai bên hành quân gấp đều không phải vì loạn của những tên trộm cướp hư vô mờ mịt kia, mà là vì nhau, về phần tới lúc đó giải thích thế nào với phía trên thì có vài câu như “bất lực hi sinh vì nhiệm vụ" hoặc “quân doanh tán loạn” đều là lý do giải thích quan trên có thể chấp nhận.
Lưu Trạch Đào theo huynh trưởng chinh chiến nhiều năm, tất nhiên biết năm nghìn người của mình muốn đánh vây một nghìn năm trăm binh lính thủ vệ thành trì còn mạnh hơn của mình, hơn nữa còn là phòng ngự thành trì hoàn bị, thương vong thảm trọng không nói tới, hơn nữa càng có thể là không bắt được.
Bình thường ở phủ Duyện châu Lưu bộ được cấp dưỡng đều là phát ngay tại chỗ, các thân sĩ cường hào cùng khiếp sợ thế lớn hung ác của Lưu bộ, chỉ có thể làm theo nhưng tới thành Tứ Thủy này, các đản tráng hương dũng chịu sự quản lý của Diễn Thánh Công phủ không nhường, đây chính là những đại quái vật không đắc tội được, cấp dưỡng không đủ, sĩ khí không đủ, lại càng không cần nói tớ0i công thành gì. Lưu Trạch Đào có thể làm chỉ là đóng quân dưới thành, vừa phái khoái mã gấp rút tới Tào châu cầu viện.
Lưu Trạch Thanh ở Tào châu vì nạn đói nên gom góp được hơn hai vạn binh mã, nhưng phần lớn là dân đói vô lại, từ sau khi nghe thấy doanh Giao châu vào trong Duyện châu, Lưu tổng binh liền phát hiện ra thái độ của thân sĩ bên dưới có chút lãnh đạm với mình, hắn biết đó là vì nơi này không thể áp đảo được.
Nếu không đuổi binh lính của Lý Mạnh ra, vậy thì làm cho phủ Duyện châu của mình hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhận được thư gấp của tộc đệ mình, lập tức trở nên coi trọng hơn.
Lập tức phái hơn năm nghìn quân cứu viện tới. Đó không phải là dân đói mới thu nạp mà là quân cũ, thủ hạ có kinh nghiệm chiến đấu của mình. Hiện giờ trong tay hắn còn có hơn tám nghìn binh lính có thể đánh trận, năm nghìn phân trú ở Định Đào, hai cửa sông và Tào huyện, Tào phủ lại là ba nghìn doanh trại của hắn, binh lính quá nhiều, trên vùng hoàn toàn không ứng phó được.
Lưu Trạch Thanh đối mặt với mệnh lệnh phân phối và xuất chiến của triều đình, từ trước tới nay đều trì hoãn, lúc này xuất hiện tỉ lệ cao khó có được, ngày hai mươi tháng muời một, hơn năm nghìn viện quân đã xuất phát, đi về phía huyện Tứ Thủy.
Chuyện này được kẻ sĩ Duyện phủ gọi là đại nạn Lỗ Nam, rõ ràng bắt đầu là dân chúng lầm than. Binh lính Lưu Trạch Thanh quá đông, càng giống như châu chấu, hoành hành không vương pháp, ven đường thảm không nói nổi.
Một nghìn năm trăm người Mã Cương giống như rùa rụt đầu, thủ ở thành Tứ Thủy. Lưu Trạch Đào phái nguời đánh thử mấy lần đều bị đánh cho đầu rơi máu chảy, điều khiến hắn tức giận hơn là, đối phương lại có hai cối pháo, mặc dù không phải pháo nặng, nhưng cũng đủ khiến các binh sĩ dừng lại không tiến.
Mồng một tháng mười hai năm thứ mười sùng Trinh, mấy binh lính thủ vệ cửa đóng thành Tào Châu, sau một đêm ngủ bên ngọn lửa than ấm áp, lau mắt nhập nhèm buồn ngủ đi lén tường thành, lại kinh ngạc phát hiện ra không biết tù lúc nào dưới cổng thành đã đông nghịt binh mã.
Mặc dù hắn không biết đó là binh mã nhà ai, nhưng hắn có thể khẳng định, những người bên ngoài chắc chắn không phải đội bạn. Những tiểu đầu mục này trong lòng vô cùng hối hận, thầm nghĩ cho dù sống qua lúc này, mình cùng sẽ bị tổng binh chém đầu. Trong lòng không khỏi chửi rủa tên lính tối qua mang ruợu thịt tới.
Nhưng đã không kịp rồi, theo như lời nói thì cổng thành tối qua đã đóng chặt rồi, nhưng hoàn toàn không ngờ đối phương đánh tới cổng thành mình, nên cổng thành cùng bỏ then xuống.
Phòng bị như vậy cho dù là tráng đinh đán thường cùng có thể mở ra, nghe thấy bên duới xèo xèo cạc cạc vang lên. Tiểu đầu mục này rất quen vói âm thanh này, đó chính là tiếng ma sát chuyển động trục công thành, mình mấy lần dùng tiền dầu đề mua ruợu uống, ấn tuợng quả là sâu sắc.
Làm thế nào bây giờ? Tiểu đầu mục đó lại phát hiện binh sĩ bên cạnh cũng không hề nhúc nhích, quay đầu nhìn, nhìn vẻ mặt kỳ lạ của những người đó, lập tức hiểu ra cớ sự. Tiểu đầu mục đó tay nắm chặt binh khí lập tức buông lỏng, nén giận mắng:
“Ta bình thường đối xử với các nguơi không tệ, chuyện này sao không gọi ta?”
“Đó không phải lo lắng Lưu đại ca nguơi sẽ theo người của đại soái sao....”
Những binh lính trên thanh cũng chẳng quan tâm gì, trực tiếp theo yêu cầu của một người trong đó, vứt binh khí trong tay xuống, ngồi trên tường thành, mặc kệ mọi thứ. Tiểu đầu mục đó thở phào một cái, trong lòng biết vừa nãy nếu mình báo tin hoặc làm gì khác, đao bên cạnh đã chém xuống rồi.
Nhưng hắn không ngờ tới binh lính bên cạnh hắn cũng thở phào nhẹ nhỏm, quân doanh của Lưu Trạch Thanh đều chọn người vùng Tào châu và Tào huyện, những người này ở vùng đều có hộ khẩu, những binh lính trên thành mặc dù nhận bạc, nhưng cũng được cảnh cáo, nếu cổng thành xảy ra vấn đề gì, người nhà cũng rơi đầu.
Thật là có trời mới biết, những người đó làm sao biết được chuyện già trẻ nhà mình, Lưu đại soái chưa chắc đã biết?
Lưu Trạch Thanh đối đãi khách sáo với những cường hào cao nhất, nhưng lại coi những binh lính bên dưới như chó lợn, còn đám nguời Lý Mạnh buôn lậu muối tư, chính là địa chủ nhô vũa, còn những cường hào cấp duới, chuyện gì ở vùng cũng biết vô cùng tinh tường.
Lý Mạnh và đoàn ngựa thồ ở lại Khúc Phụ ba ngày, sau đó do Khổng Tam Đúc bố trí nguời dẫn đường, mỗi ngày rạng sáng hành quân, ban đêm nghỉ ngơi, mượn lực cơ động của ngựa, trong hai ngày chạy tới dưới thành Tào châu.
Thay có người trên đầu tuờng lắc lư đèn lồng, Lý Mạnh ẩn trong bóng tối rạng sáng, trong lòng lại thở phào, sau khi dặn dò thân vệ bên cạnh già yếu ở lại, đồng thời dùng cây đuốc trả lời.
Trong kế hoạch của hắn, cho dù nội ứng không mở cửa, đối phương cũng không có đề phòng, phái binh sĩ tinh anh xông vào khi đối phương mở cổng thành ban ngày là được.
Cổng thành phía Đông thả cầu treo xuống, cổng thành mở rộng, kỵ binh doanh Giao châu bao phủ bên ngoài nối đuôi nhau mà vào, ở đây không có bất cứ chống cự gì.
Cứ đầu sáng sớm ra khỏi thành nhìn thấy đột nhiên xuất hiện đoàn kỵ binh lớn, việc duy nhất có thể làm chính là chạy về nhà đóng cửa cầu nguyện đại quân sẽ không chú ý tới mình.
Hơn hai nghìn bốn trăm kỵ binh đột nhập vào thành, cho dù cẩn thận thế nào cũng thanh thế rất lớn, muốn không bị người khác phát hiện là điều không thể, càng huống chi thành Tào châu vốn không lớn, sau khi cửa Đông mở rộng, binh lính trên tường thành đã phát hiện ra trước tiên.
“Nghĩa quân Sấm Vương, nghĩa quân Sấm Vương, không nhiễu dân lành, không nhiễu dân
lành”.
Đoàn kỵ binh ở đó la hò, dân chúng chui hầm nhà hay quỳ xuống đất cầu thần phật phù hộ ở Tào Châu đều kinh hãi. Thầm nghĩ loạn dân phản tặc sao đột nhiên dẫn binh trời giáng tới nơi này.
Tiếng vó ngựa nổ vang như tiếng sấm dần dần yên tĩnh, các nơi Tào châu lại càng lo lắng đề phòng.
Mặc dù có áo lót lông, mặc áo giáp vẫn cảm thấy có chút lạnh, Lý Mạnh được mấy thân vệ cầm lá chắn lớn vây xung quanh, cưỡi trên ngựa quan sát trong thành phía trước.
Lưu Trạch Thanh sống trong thành Tào châu, rất nhiều tội ác, một chuyện trong đó chính là cướp nhà của gần nghìn hộ dân thường, trục xuất ra khỏi thành, dùng những phòng này để kiến tạo nội thành này, trong ngàn hộ dân chúng, bị bắt làm nguời hầu, nô bộc, người có sắc đẹp bị chiếm đoạt thay phiên nhau, tráng đinh bị quân đội bắt cũng có , người già yếu vì không người chăm sóc, chết thảm hoang dã cũng không ít.
Nhưng chuyện này đều liên quan tới dân thường, Lưu Trạch Thanh từ trước tới nay đều khách khí với những nhà giàu cường hào trong vùng, đối đãi nồng hậu với đồng huơng trong triều, lại nhẹ nhàng trôi qua.
Trong thành ngoài phủ đệ xa hoa của Lưu Trạch Thanh ra, ba nghìn binh lính của hắn cũng đóng ở đó,cùng có hào sâu tường cao, cả nơi là cứ điểm quân sự.
“Đại nhân, vừa nãy cửa Tây và cửa Nam đều có Lưu Bộ chạy ngựa ra khỏi thành, chắc là đi cầu viện rồi”.
Thang Nhị bên cạnh thấp giọng bẩm báo, Lý Mạnh cầm kính thiên lý trong tay đang quan sát cổng chính trong thành, thần sắc bất động trả lời:
“Không cần để ý, trong vòng một ngày không thể tới được, bây giờ cổng thành đều đóng rồi sao?’
“Cổng thành các nơi Tào châu đều đóng chặt, cửa Nam, cửa Tây đều có người chống cự, nhưng đều đã dẹp yên, đã khống chế trong tay quân ta”.
"Người đó chính là Lưu Trạch Thanh?”
Lý Mạnh đột nhiên hỏi, trong tường thành, ngoài những binh lính đang lo lắng phòng giữ, lại xuất hiện một nguời béo được người ta vây quanh.