Bộ hạ Tổng binh Khâu Lỗi Sơn Đông rốt cuộc là dạng khốn kiếp gì, trong lòng sĩ đài Đức Châu đều biết rõ, mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý chúng sẽ gây họa cho dân chúng, rất nhiều người đều phòng bị trước, ví dụ như đưa thiếu nữ ở trong nhà và vàng bạc châu báu về quê hết. Có điều chuyện những tên lính này làm lại vượt xa phạm vi thừa nhận của mọi người.
Mới đầu có mấy bộ trú đóng ở bên trong thành, nhưng chỉ mấy ngày thì có hơn mười gia đình cửa nát nhà tan. tri châu Đức Châu bất đắc dĩ chỉ đành phải khân cẩu Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ. Nhan Kế Tổ cũng cảm thấy binh mã của Khâu Lỗi gây loạn thật sự quá mức. nếu không có ước thúc, chỉ sợ ngay cả mình sống trong thành cũng sẽ bị quấy nhiễu.
Trước mắt Tổng binh Khâu Lỗi không còn không coi ai ra gì giống như trước kia nữa, mệnh lệnh của Tuần phủ ít nhiều gã vẫn phải nghe theo, cho nên chỉ để lại bộ đội thân binh ở trong thành, đại bộ phận binh mã thì ra khỏi thành hạ trại.
Nhưng thân binh này thuộc về bộ đội mạnh nhất trong quân đội Khâu Lỗi, hành vì cầm thú làm xằng làm bậy cũng mạnh nhất, bởi vì có Khâu Lỗi che chở. vẫn luôn hoành hành ngang ngược không kiêng nể gì. kết quả liền phát hiện ra cái đại sự từ am này.
Từ am mặc dù là am ni cô. nhưng đanh tiếng ở Đức Châu thậm chí là phía bắc phủ Tế Nam đều rất tốt. nữ quyến của thân sĩ. đại tộc bản địa rất hay lui tới quyền hiến cho am ni cô này. lần này làm ra chuyện như vậy. sĩ dân Đức Châu lập tức phản ứng kịch liệt.
Bọn thân binh Khâu Lỗi vì thỏa mãn thú tính của mình, khiến mấy chục cô gái trong am tự sát toàn bộ. đại sự thương thiên hại lý bực này là một trong những nhân tố quan trọng khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt. còn có một nhân tố nữa chính là bộ đội của Tổng binh Khâu Lỗi làm chuyện xấu ở Đức Châu thật sự quá nhiều, tâm tình phẫn nộ oán hận của sĩ dân Đức Châu đã đến đỉnh điểm, vừa đúng lúc nhờ chuyện lần này mà bạo phát ra.
Tri châu Đức Châu tất nhiên biết phẩm cấp của mình cách một trời một vực với Tổng binh, lại càng không cần phải nói trong tay đối phương còn nắm binh quyền, nhưng tri châu Đức Châu tính toán bản thân mình ở địa phương này tối thiểu còn phải năm năm nữa. hơn nữa chính thê cũng là người địa phương Đức Châu, nếu chuyện này không vì dân xin lệnh, chỉ sợ mình căn bản không thể tiếp tục tại nhiệm nữa.
Những đại tộc. thân sĩ giàu có ở Đức Châu này không có biện pháp gì với Tổng binh Khâu Lỗi. nhưng muốn đối phó mình thì có rất nhiều biện pháp. Vì sự an ổn làm quan của chính gã, nói thế nào cũng phải đưa ra một kết quả cho chuyện này.
Trên thực tế, tính toán trong lòng tri châu này cũng không rõ ràng. Khâu Lỗi chỉ cần giao ra vài người gánh tội thay thì bên gã cũng có lý do xuống đài.
Nhưng bên Tổng binh Khâu Lỗi càng không có khả năng nhượng bộ, Lý Mạnh tiêu diệt bộ đội Đăng Châu của gã. lúc ở trong địa bàn gã trấn thủ thì giam quân lương và lương thảo tiếp tế của gã, chuyện này đều chỉ có thể cố gắng mà nuốt xuống. Lòng quân dưới trướng quan binh dao động thì lòng người cũng không yên. Nếu bên này lại đẩy ra mấy thủ hạ của mình đi gánh tội thay, sợ là chức Tổng binh này cũng không làm được nữa.
Hai người tri châu Đức Châu và Tổng binh Sơn Đông đều khăng khăng không chịu nhượng bộ. nên Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ cũng gặp khó xử. trước mắt đại chiến sắp tới. chung quy cũng không thể nào làm chuyện tổn thương tới quân nhân. Nên trong lòng cũng chỉ có thể oán hận tri châu Đức Châu kia không hiểu chuyện nhưng chuyện này rồ ràng lại là tri châu Đức Châu vì dân xin lệnh, cũng không cách nào khiển trách.
Tri châu Đức Châu kia đập đầu không ngừng ở trên công đường nha môn mà mình luôn xử lý công vụ xưa nay. Nhan Tuần phủ ngồi trên liền mặt trầm như nước. Tổng binh Khâu Lỗi bên cạnh vẫn ăn to nói lớn.
Lý Mạnh sau khi nghe xong, không nói không rằng, để bọn họ tranh cãi ầm ĩ trên công đường. Còn mình thì tìm lý do để ra ngoài, gọi Vương Hải tới. sau đó lại thản nhiên vào lại công đường, ngồi vị trí cũ.
"Đủ rồi! Lúc này là lúc nào rồi. mà còn tranh cãi ầm ĩ về chuyện nhó này. Khâu Tổng binh, tìm mấy người đi ra đưa một câu trả lời thỏa đáng cho sĩ dân Đức Châu. Sau đó tăng thêm ước thúc bố trí. không được để xảy ra chuyện khốn khiếp nhuyậy nữa".
Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ vỗ mạnh xuống mặt bàn, tức giận quát lớn. Vậy cũng là cho hai bên hạ đài, người đọc sách ngồi ở vị trí này, đầu óc đều rất thông minh, đương nhiên hiểu tri châu Đức Châu đang suy nghĩ gì. quả nhiên, bên Tuần phủ vừa nói xong, tri châu Đức Châu lập tức bất động không lên tiếng nữa.
Nhưng Khâu Lỗi lại lập tức nhảy dựng lên nói lớn:
"Tri châu Đức Châu sao có thể vu oan cho người tốt. nói là thuộc hạ của bản tướng làm. có chứng cớ gì chứ? Có người nào thừa nhận không? Dân chúng Đức Châu không yên ổn. có thể là do vô lại của bản địa gây nên. dựa vào cái gì mà đổ lên người binh mã của bản tướng chứ?"
Một loạt câu của Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi hỏi ngược lại. khiến hai bên trở mặt. nhưng tri châu Đức Châu có chút khó xử. chuyện cầm thú như vậy. người bị hại cũng đã chết đi. những hung thủ kia như thế nào tự mình thừa nhận chứ. Thật là khiến người khác phẫn uất. biết rất rồ ràng là đối phương làm. lại không có cách gì nói rõ.
"Thấy hai vị đại nhân khó xử như vậy. không bằng Lý mỗ giúp chuyện nhó này. thay các vị tra rõ chân tướng thế nào".
Lý Mạnh ở trong công đường xem náo nhiệt nãy giờ đột nhiên mở miệng nói. Tổng binh Khâu Lỗi ngạc nhiên quay đầu. Tuần phủ Nhan Kế Tổ và giám quân Lưu Nguyên Bân cũng nhìn hắn sắc mặt khó chịu, nghĩ thầm chuyện này có quan hệ gì tới ngươi, ngươi tới xem náo nhiệt gì cho phiền thêm. Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ lại mắng trong lòng một câu "Tuổi trẻ ngông cuồng".
Cả công đường nha môn đột nhiên an tĩnh lại. nhưng Lý Mạnh lại mỉm cười, trấn tĩnh tự nhiên nói:
"bản tướng đã phân phó cho người tra xét. các vị an tâm chờ một lúc là được".
Lời nói còn chưa đứt. bên ngoài đột nhiên truyển tới một trận xôn xao. còn cả tiếng chửi bậy và tiếng kêu giết, mấy người trong phòng đều sắc mặt đại biến. Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi lại lui về sau hai bước, tay đè lên chuôi đao. còn thần sắc Lý Mạnh vẫn thong dong, dùng thái độ không nhanh không chậm như cũ nói:
"Nếu các vị thấy lo. chỉ bằng gọi thân binh của mình vào. để tâm lý yên ổn được không?"
Đề nghị này không ngờ chiếm được sự nhất trí đồng ý của chư vị đang ngồi, thân binh của Lý Mạnh cũng vào. cũng may công đường nha môn tri châu này có chút rộng rãi. mấy chục người chen chúc trong này cũng không thấy chật.
Chỉ là thân binh của Lý Mạnh và thân binh của Khâu Lỗi cứ trừng mắt nhìn nhau, còn hộ vệ của Nhan Kế Tổ và Lưu Nguyên Bân thì làm hết sức vây quanh lão gia của mình, tránh cho đánh nhau bị lan tới gần.
Hình như là ở trên bãi đất trống ngoài nha môn bộc phát xung đột. tiếng kêu giết và tiếng chửi bậy càng lúc càng lớn. sắc mặt những người bên trong rất khó coi. vốn tới Đức Châu này là vì cùng chống kẻ thù bên ngoài, nhưng ở bên cạnh nha môn trong thành này lại bắt đầu đánh nhau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy chứ.
Trong công đường nha môn cũng chỉ có Lý Mạnh mang vẻ tươi cười trên mặt. còn tri châu Đức Châu thì vẻ mặt trắng bệch, dựa vào ghế. để cho hộ vệ vây quanh.
Trích trong "Đức Châu văn sự ký" - Ký Lỗ Tán Nhân:
"Hai tướng Lý. Khâu cũng vào nha môn, thân binh bên ngoài không được đi vào. đội ngũ thân binh của họ Lý chỉnh tề. tuy chủ tướng không có ở đây nhưng vẫn xếp trận ngay ngắn, rất có không khí chiến trận trái lại thân binh của họ Khâu thì ngồi hoặc nằm. ồn ào xôn xao giống như cái chợ. ai mạnh ai yếu. nhìn vào đó là có thể thấy được..."
Lý Mạnh sau khi vào nha môn tri châu, thân binh của hai nhóm Lý. Khâu ngoài cửa chia ra xếp thành hàng ở hai bên quan đạo. Bọn thân binh của Khâu Lỗi thấy chủ ở bên trong nghị sự. ở ngoài không có người ước thúc, nhóm binh sĩ dày dặn này cũng trở nên tùy tiện. Có kẻ tập trung ở một chỗ nói chuyện ầm ĩ. có kẻ tập trung ở đó bài bạc. còn có kẻ tựa vào bên tường phơi nắng.
Trái lại. thân binh của Lý Mạnh thì đều đứng ở đó. giữ đội ngũ chỉnh tề. tối đa là trạng thái "Nghỉ", thân vệ của Lý Mạnh là do phủ thương binh và tổ súng hỏa mai tạo thành, phủ thương binh là nhóm đứng đầu đội ngũ. phủ thương dựng dọc trên đất. bọn lính trầm mặc nhìn "quân đội bạn" ở đối diện.
Loại trạng thái chỉnh tề có kỷ luật này. ở trong mắt thân binh của Tổng binh Khâu Lỗi phía đối diện là cực kỳ khó chịu. Đây là tâm trạng nhà mình không tốt cũng không muốn người khác tốt. đó là chuyện thường tình. Nên thái độ khiêu khích của những tên lính này càng thêm phóng túng, vừa ầm ĩ xôn xao hơn, vừa liếc mắt nhìn bọn thân binh doanh Giao châu "ngu ngốc" đứng ở bên cạnh, còn có người hô lớn: "Chủ tướng không có ở đây. còn như vậy. thân binh các ngươi làm vậy là có ý gì". Là thân binh của quân tướng, tuy chắc chắn phải luyện kỹ thuật đánh nhau ra trận liều mạng, có điều quân tiền xưa này rất đẩy đủ ở bên ngoài làm gì, chủ soái đều bao che. Đây cũng là một trong những cái lợi tất yếu.
Thân binh Khâu Lỗi cảm thấy lúc nhàn hạ mà còn giữ trạng thái lâm chiến là kẻ ngu, tự cảm giác mình ở mặt này đã chiếm "thượng phong", tình cảnh của đối phương rất là đáng thương, nhưng lại không ngờ hành vi của bọn chúng, khiến thân quân doanh Giao châu phía đối diện hết sức khinh bỉ, đồng thời cảm giác tự hào và lòng trung thành của mỗi phần tử doanh Giao châu cảng phát ra mãnh liệt.
Hai bên giằng co như vậy còn chưa tới một nén nhang. Vương Hải đã từ trong viện đi ra. cau mày nhìn hai nhóm thân binh đang giằng co. đi ra phía sau đội ngũ thân binh.
Lại thêm một lúc. hơn mười thủ lĩnh đội thân binh đều đi đi lại lại trong đội ngũ, truyền tin. căn bản không có người nào để ý tới hành vi xì xào bàn tán ở đối diện, dù sao hai bên đều vào thành, bên trong còn có Tuần phủ. giám quân và Tổng binh. Tham tướng, tạm thời vẫn phải làm đồng minh.
"Chuyện từ am hôm trước, rốt cuộc là ai làm. mau đứng ra nhận tội!"
Bên trong thân binh doanh Giao châu có một tiểu giáo đứng ở hàng đầu hô lớn. Lời này vừa nói ra, xung quanh đang cực kỳ xôn xao lập tức trở nên im lặng, rất nhiều binh sĩ đưa lưng về phía bên này đều kinh ngạc mà xoay người lại. ngạc nhiên nhìn doanh Giao châu vẫn xếp hàng sừng sững như cũ.
"Chuyện từ am. rốt cuộc là ai làm, mau đứng ra nhận tội!"
Tên tiểu giáo kia lại tăng lớn giọng hô lần nữa. hầu như là trong dự liệu, bọn thân binh Khâu Lỗi đứng đối diện liền phát ra trận cười vang.
"Các người cho mình là ai chứ!"
"Chẳng lẽ là hâm mộ ông đây chơi thống khoái trong tối đó!"
"Đã tới chậm rồi. thành Đức Châu cũng không có thiếu người nhà giàu, đi đâu đó thử chút đi!".
Trong lúc nhất thời, tiếng cười nhạo và chửi mắng đều vang lên.
Tiểu giáo quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi lại quay đầu về cất giọng hô:
"Không biết hối cải, cứ nghiêm trị. bắn!"
Chữ "Bắn" này vừa ra khỏi miệng, phủ thương binh ba hàng đầu đồng loạt nửa ngồi, lộ ra nhóm súng hỏa mai xếp thành hai hàng phía sau, mồi lửa đã sắp tiến tới chỗ dẫn thuốc...
Thân binh của Khâu Lỗi căn bản không ngờ đối phương nói bắn là bắn hơn nữa binh súng hỏa mai bộ hạ của Lý Mạnh đứng ở sau đều nhiều hơn phủ thương binh, đứng chỉnh tề ở đó. có động tác gì căn bản không thấy rõ lắm.
Lúc Vương Hải từ trong viện đi ra lần nữa thì đã bố trí xong, binh súng hỏa mai phía sau thong dong mà nhét đạn dược vào. châm mồi lửa. đợi chữ "Bắn" ở phía trước vừa phát ra, lập tức giơ súng hỏa mai lên. súng hỏa mai cứ hai hàng bắn một lượt, bắn một lượt bốn mươi khẩu súng hỏa mai trong khoảng cách chưa tới ba mươi bước sức sát thương vẫn rất lớn.
Huống chi lúc quân đội của Lý Mạnh động thủ. rất nhiều người bên kia còn ngồi dưới đất chưa đứng đậy. trực tiếp bị súng hỏa mai này bắn chết trên đất.
Khi súng hỏa mai bắn xong, ba hàng phủ thương binh phía trước đã đứng lên. cầm phủ thương dài xông lên . hàng đầu để ngang, hai hàng sau là giơ nghiêng, trong tay những thân binh Khâu Lỗi này có trường thương, người ngồi trên đất lộn xộn trường mâu căn bản không xách lên được, liền cầm binh khí ngắn, còn chưa đánh sáp lá cà với doanh Giao Châu, đã bị trường phủ thương đâm chết, chém ngã.
Trong lúc nhát thời, thân binh Khâu Lỗi đại bại, sau khi trùng sát vòng đầu. cho dù là người phản ứng chậm thế nào đi nữa đều đứng lên chạy về phía sau. Bọn họ đều là lão binh đánh trận quen, tất nhiên biết bất ngờ không kịp chuẩn bị. đối phương lại chiếm ưu thế, căn bản là không có cơ hội lật bàn. cứ chạy trước đã rồi đánh sau. dù sao cũng còn nhiều người.
Ai ngờ tố chất của những thân binh doanh Giao châu này lại rất tốt, Vương Hải chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bố trí đẩy đủ ba hàng đầu trùng sát. Hai hàng sau phối hợp tác chiến. Những người còn lại lúc phát động chiến đấu. đồng thời chạy nhanh sang hai bên. tạo thành trạng thái vòng vây, một phương bối rối. một phương có chuẩn bị mà tới.
Chỉ trong khoảnh khắc, không ngờ đã bao vây những binh mã của Khâu Lỗi lại, có điều sau khi vây lại. những thủ hạ Khâu Lỗi bên trong đều đứng dậy. cầm binh khí trong tay. bọn họ đều có giác ngộ bất kỳ lúc nào cũng phải liều mạng trên chiến trường. Lúc này liền chửi bậy định phá vòng vây ra ngoài.
Có điều sai một bước lỡ mất tiên cơ. rất khó chiếm lại được tiện nghi từ trong tay những thân binh doanh Giao Châu, những thân binh này đều là tiểu quan quân dự bị và tiểu quan quân cơ sở. sau khi trở thành binh lính doanh thân binh, ở bên cạnh Lý Mạnh học tập rèn luyện, bọn họ đều là cường binh gan dạ dũng cảm. tinh thông kỹ thuật chiến đấu.
Chiến thuật cũng đơn giản, trường phủ thương binh xếp ở phía trước cản người không cho xông ra, phía sau chính là binh sĩ cầm súng hỏa mai hạ thấp nòng súng nhắm thẳng vào trong mà nổ súng.
Súng hỏa mai bắn mấy lượt như vậy. bên trong liền chịu khổng nồi. mà đột phá vòng vây cũng không được. Những người đứng ngoài cũng không phải bị phủ thương đâm chết chém chết, thì chính là bị súng hỏa mai bắn chết, mọi người đều chen vào trong. Những binh này đều biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là người sẽ chết hết ở chỗ này.
Nhưng doanh Giao châu vây quanh ở ngoài cũng thức thời, ngay khi người ở bên trong sắp tuyệt vọng, tên tiểu giáo mới gọi lúc nãy lại mở miệng hô:
"Vứt vũ khí xuống, qùy trên đất, nói ra là ai làm, chúng ta sẽ ngừng bắn!"
Cho dù là binh sĩ chiến đấu dũng mãnh đi nữa cũng chưa chắc muốn chết. Những thân binh Khâu Lỗi bên trong kia có rất nhiều người chưa làm qua chuyện cầm thú kia, có người thì đã làm. Lúc này những kẻ chưa từng làm lập tức hô:
"Đừng bẳn. đừng bắn".
Nhưng những kẻ đã làm thì trong lòng kinh hoảng, còn định chống cự một hồi. nhưng nghĩ tới việc chống cự. không riêng gì doanh Giao châu hung mãnh phía trước, mà không chừng còn bị đồng bọn của mình hạ độc thủ. trong lòng không khỏi tồn tại tâm tư hy vọng, cũng hô theo:
"Đừng bắn".
Cũng có kẻ cầm vũ khí trong tay. mang tâm quyết tử. có điều xông tới trước chưa được mấy bước, thì đụng phải phủ thương của đối phương, hoặc là trở thành bia ngắm sống của súng hỏa mai. Còn có kẻ thì bị chiến hữu bên cạnh mình trực tiếp tiêu diệt, ngươi muốn liều mạng thì cũng đừng liên lụy mọi người. Sau khi súng hỏa mai bắn loạn bên ngoài kia không còn mục tiêu chính xác. phủ thương trong phạm vi năm bước không còn thấy địch nhân chiến đấu. thân binh doanh Giao châu mới dừng tay lại.
về phần xử lý hàng binh như thế nào. những người doanh Giao châu này có rất nhiều kinh nghiệm, bọn quan binh không mảy may buông lỏng, dùng vũ khí buộc những "quân đội bạn" kia qùy trên mặt đất, hai tay ôm đầu nửa ngồi di chuyển thành hàng, cũng có kẻ địch tùy thời mà định ra tay chém giết, có điều đều bị những tay súng hỏa mai đã đổi vũ khí thành binh khí ngắn như dao. rìu giết chết.
Bọn hàng binh đều đã xếp xong. Vương Hải cũng đã nhận được báo cáo. nói là tổng cộng có ba tên binh sĩ doanh Giao châu chết trận sáu người bị thương, trong lòng lập tức có chút căm tức, cho nên đối với chiến quả giết chết hơn một trăm năm mươi người kế tiếp cũng không để trong lòng.
"Buổi tối đó là ai làm, đứng ra!"
Vương Hải trực tiếp hô về phía những hàng binh nửa ngồi kia. Lý Mạnh đã giao cho mình làm việc nhanh chóng, hơn nữa nếu làm kinh động bên ngoài, sẽ có chút phiên phức, việc ra tay vừa rồi đã làm chậm trễ thời gian, thủ hạ lại còn chết, cũng không biết Lý Mạnh có hài lòng không.
Mắt thấy đồng bạn năm đó cũng chiến đấu với mình đều là Đại tướng trấn thủ một phương, còn mình vẫn chỉ là Thiên tổng của thân binh, hơn nữa binh sĩ doanh thân binh cũng thay phiên không ngừng, trước mắt đều có nhân tài ngồi vào chức Thiên tổng, Vương Hải đương nhiên là phải nắm chặt hết thẩy cơ hội biểu hiện ở trước mặt Lý Mạnh.
Chuyện hôm nay chính là một trong số đó. nhưng Vương Hải đo muốn dốc sức làm tốt việc này. trước mắt có chút sốt ruột. Sau khi hô xong câu kia, hàng binh nửa ngồi ở bên kia nhìn lẫn nhau, nhưng lại không ai lên tiếng, chuyện biết là ai làm đó là chắc chắn, mấu chốt là không ai chịu mở miệng nói trước, bằng không sau này sợ là không cách nào làm binh sĩ dưới trướng Khâu Lỗi. Vị trí thân binh này coi như là rất hậu đãi, cũng không phải là có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Vương Hải thấp giọng mắng một câu. đưa tay chỉ vào một gã hàng binh gần mình nhất, phân phó thủ hạ dẫn gã tới. Khi tới trước mặt, hàng binh kia sợ hãi mà quỳ trên mặt đất. Vương Hải vẻ mặt miễn cưỡng khách khí hỏi:
"Ngày đó là ai làm, ngươi có biết không?"
Hàng binh kia nhìn chằm chằm mặt Vương Hải, rõ ràng cho thấy vẻ do dự, có điều đến cuối cùng vẫn lắc đầu. Vương Hải sửng sốt. nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười hắc hắc. mở miệng nói:
"Nhìn không ra bọn ngươi vừa rồi đánh nhau thì rất hèn nhát, không ngờ lại rất biết chọc giận người khác".
Hàng binh qùy trên mặt đất còn tưởng rằng đây là khen ngợi, ngẩng đầu. nhưng thấy Vương Hải đã rút yêu đao ra, bổ mạnh xuống.
Đầu thân chia lìa, máu tươi phun mạnh. Vương Hải cũng không gọi người nữa, giơ yêu đao trong tay đi về phía đám hàng binh bên kia. tùy tiện chọn một người hỏi:
"Chuyện từ am kia ngươi có biết ai làm không?"
Giọng nói của Vương Hải ngoại trừ có chút nôn nóng, vẫn thật nhìn không ra có sự hung ác gì. hơn nữa gã lại để râu. cũng chỉ có bộ dạng một người trẻ tuổi, nếu không phái vừa rồi vung đao chém người, đúng là không có uy thế gì đáng nói. Gã hàng binh thứ hai này bị gã hỏi cũng do dự, chính xác là chỉ do dự trong một chớp mắt ngắn ngủi, đao bên chỗ Vương Hải đã giơ lên . hàng binh này lập tức hiểu được. Bộ dạng dọa người hay không dọa người là một chuyện.. Trong tay có đao, vậy thì có thể giết người.
Hàng binh này lập tức lắp bắp nói:
"Ta biết..."
Có điều, "biết" cái gì Vương Hải đã không còn quan tâm. đao trên tay bổ xuống không chút chần chừ. Hiệu quá chắn nhiếp khi chém giết trong bầy hàng binh vô cùng tốt, mấy hàng binh ngồi ở xung quanh kia né tránh không kịp. đều bị máu tươi bắn tung tóe đầy mặt, đầy mình. Mà binh sĩ đã nhìn quen chém giết, thấy Vương Hải giết người không nói đạo lý như vậy cũng sợ hãi.
Vương Hải trực tiếp đặt thân đao dính đầy máu lên vai một gã hàng binh bên cạnh, lau máu trên áo bông của gã, không kiên nhẫn mà mở miệng hỏi:
"Ngươi có biết là ai làm không?"
Thấy lưỡi đao mang răng cưa đưa qua đưa lại bên cạnh cổ mình, hàng binh này không chút do dự, trực tiếp kêu lên:
"Tiểu nhân biết là ai làm, nguyện chỉ người cho đại nhân!"
Câu này sau khi nói ra, mọi người bên cạnh không có ai dám lên tiếng chỉ trích, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, cho dù là mình, cũng sẽ giữ mạng quan trọng hơn cũng bất chấp nghĩa đồng liêu gì đó.
Một người đã mở miệng, chuyện còn lại cũng rất đơn giản, chỉ người, tố giác lẫn nhau, thậm chí là vu cáo hãm hại lẫn nhau, kết quả vệ đội năm trăm mấy chục người của Tổng binh Khâu Lỗi. ngoài những kẻ bị giết chết lúc nãy. tổng cộng có một trăm sáu mươi người bị khai ra là làm chuyện cầm thú ở từ am kia.
Thật ra bên trong những kẻ chết trận vừa rồi có không ít binh sĩ phạm án. chính là vì cảm thấy nhắm vào mình, cho nên mới liều mạng mà tác chiến. Ngày đó tổng cộng có khoảng hai trăm người tiến vào từ am. có điều bây giờ những kẻ bị chết trận và bắt ra được, cộng lại sợ là hơn ba trăm.
Nhưng Lý Mạnh và Vương Hải căn bản không quan tâm việc này. sau khi có được kết quả. lúc này Vương Hải mới chùi vết máu trên người, vội vã chạy vào.
Cả đám ngồi trong công đường nha môn tri châu, ngoại trừ Lý Mạnh an nhàn tự tại. những người còn lại đều thấp thòm lo âu, binh mã đóng quân trong thành ngoài thành nhiều như vậy. nếu làm ầm lên thì đúng là đại loạn. Hơn nữa vừa rồi Tổng binh Khâu Lỗi phái người đi ra ngoài tra xét, nhưng vẫn chưa trở về.
Thấy trạng thái tinh thần này của Lý Mạnh cho dù là kẻ ngốc cũng biết sự nhiễu loạn bên ngoài rốt cuộc là do ai làm ra. Tuy nói là ở trong công đường, thân binh của ba người Tuần phủ. giám quân. Tổng binh chừng sáu mươi người, nhưng cũng chẳng dám bất lợi với Lý Mạnh. Thứ nhất là căn bản không đồng lòng, thứ hai là thân binh của Lý Mạnh cầm binh khí dài và súng ống. đứng im lặng trong sảnh đường, muốn tới gần là không dễ dàng. Mặc dù thắng bại khó nói. nhưng người chết trước nhất định không phải bên Lý Mạnh.
Với Tuần phủ Nhan Kế Tổ và giám quân Lưu Nguyên Bân mà nói. Tổng binh tuy có nhiều lui tới với bọn họ. nhưng Khâu Lỗi cũng không phải là nhân Tuyển duy nhất. Dù sao trong tỉnh Sơn Đông, người có binh mã nhiều nhất chính là Tham tướng Lý Mạnh, nếu hai bên giương cung bạt kiếm ở đây, vậy cũng không cần thiết tỏ thái độ vào lúc chưa rõ ràng.
Kết quả hai bên liếc nhau nửa ngày, cũng không nghĩ ra chủ ý gì. vẫn đợi đến khi Vương Hải dính máu trên người chạy vội vào công đường. Vương Hải thì thầm bên tai Lý Mạnh mấy câu.
Chờ Vương Hải nói xong, mọi người có thể thấy ở bên ngoài công đường đã đứng hơn mười thân binh của Lý Mạnh. sắc mặt Khâu Lỗi trở nên cực kỳ khó coi. Mặc dù không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. nhưng biết rõ Lý Mạnh chắc chắn sẽ không chịu thiệt.
Thế cục trước mắt cho dù như thế cũng đều là Lý Mạnh chiếm ưu thế. Nhưng sắc mặt của Lý Mạnh lại mất đi vẻ thong dong lúc nãy mà trở nên nghiêm túc hẳn lên. lạnh giọng nói với tri châu Đức Châu đứng ở bên cạnh hắn:
"Đi gọi nhân vật có vai vế và thân sĩ. quan lại địa phương ở Đức Châu này tới trước sân của nha môn này. chớ trì hoãn, nếu không tới. bên bản tướng phái binh giúp ngươi đi mời!"
Sau khi nói xong lời này. một gã thủ lĩnh thân binh đi tới trước mặt tri châu Đức Châu. Thấy tư thế này. tri châu Đức Châu cũng không dám nói thêm cái gì. chỉ có thể thành thành thật thật mà làm theo phân phó của Lý Mạnh.
"Lý Tham tướng, đại địch trước mặt, mà vẫn còn làm những chuyện đùa không quan hệ tới chuẩn bị vũ lực này sao".
Bầu không khí có chút hòa hoãn. Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ vội mở miệng nói câu giảng hòa. Tuy bọn họ không biết Lý Mạnh đang làm cái gì. nhưng thế cục này đã không còn do bọn họ khống chế. ai cũng thấy có chút không ổn. Nhan Kế Tổ cũng chỉ có thể hy vọng bộ mặt Tuần phủ này của mình còn có tác đụng.
về phần Tổng binh Khâu Lỗi ngồi ở bên cạnh, đã không dám đi ra ngoài phái người điều tra tình huống, bởi vì đều có đi mà không có về. vẫn nên tận lực mà giữ ít nhân thủ bên cạnh mình, tránh cho có tai họa.
"Đại địch trước mặt. quan quân chúng ta cảng nên quân kỷ nghiêm minh, liên kết với dân tâm, nếu hậu phương oán thán, đường rút, đường lương không ổn sĩ khí của quân sao bảo đảm, sao đối mặt với cường địch, sao đối đáp với tấm lòng tha thiết của Thánh thượng. Mỗ tướng mặc dù chức nhỏ lời nói không có trọng lượng, nhưng nguyện làm người đi đầu. cho dù đắc tội với đồng liêu cũng không tiếc".
Lời này dõng dạc hiên ngang, bên ngoài tình huống thế nào không rõ. có điều người trên công đường này đều không phải kẻ ngu. cho dù không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì nhưng cũng đoán được một chút. Thấy Lý Mạnh nói như vậy. Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ và thái giám giám quân kia đều cười khổ mây tiếng, không mở miệng nói nữa.
Sắc mặt Tổng binh Khâu Lỗi đã trầm xuống hoàn toàn, nhưng Lý Mạnh lại như không để ý tới. thản nhiên mà quay sang, mỉm cười chắp tay thi lễ; mở miệng nói:
"Khâu Tổng binh, đắc tội!"
Nói xong những lời này. sắc mặt Khâu Lỗi đã xám xịt hoàn toàn. Lúc này bèn ngoài lại có mấy chục tên binh sĩ cầm vũ khí đi vào công đường nha môn tri châu này. tất nhiên tất cả đều là thủ hạ của Lý Mạnh, xem ra là tới đây "Mời" rồi.
Trước mắt Lý Mạnh có chức thấp nhất ở công đường, nhưng lại người đông thế mạnh. Mặc dù hết thảy đều tiến hành ở dưới trạng thái có chút khách khí. nhưng lại không cho người khác lựa chọn. Cả đám giương mắt nhìn nhau, đều đi ra ngoài cửa.
Mọi người trầm mặc mà đi đến cửa viện. Cửa chính vừa mở rộng, Tuần phủ và giám quân đều sợ hết hồn. còn Tổng binh và thân binh bên cạnh lập tức thất kinh.
Chỗ đất trống ngoài cửa vốn vì thân binh hai bên đứng, đã có chút chật chội, nhưng bây giờ lại thoáng đãng không ít. Hơn một trâm người bị trói để trên đất trống, ngoài ra thân binh thì nửa ngồi ở bên kia. bị thân binh của Lý Mạnh cầm vũ khí bức. Chỗ xa hơn thì là dân chúng thành Đức Châu, nhìn qua đều là mấy nhà giàu sang, chen chúc nhìn về bên này. đều lộ vẻ rất hưng phấn.
Lý Mạnh đứng ở bậc cấp. cũng không quân người bên cạnh, trực tiếp đề khí mở miệng hô:
"Các vị phụ lão hương thân, những cầm thú này làm chuyện ác thương thiên hại lý. phá hỏng danh tiếng của quan quân triều đình, nhưng các vị phụ lão hương thân cũng không thể nghĩ quan quân trong thiên hạ đều bộ dạng như vậy, hôm nay bản tướng thay đại gia chủ chủ trì công đạo!"
Những lời này vừa nói xong, phía dưới liền lặng yên như tờ; bất kể là quan binh hay là những nhân vật có vai vế ở Đức Châu này, vẫn không thể tin lời Lý Mạnh nổi. Lý Mạnh cũng chẳng để ý phản ứng phía dưới, lạnh nhạt nói với Vương Hải đứng phía đối diện:
"Đều chém sạch đi!"
Vương Hải sau khi nghe xong, cười hắc hắc. tuy tuổi gã không lớn. nhưng đã quen thấy máu tanh, giết chóc vừa rồi thậm chí khiến gã cảm giác có chút hưng phấn, lập tức vung tay với thuộc hạ đi theo bên cạnh.
tiếng "Xoẹt" vang lên liên tục. hai binh sĩ doanh Giao Châụ đè một người, người thứ ba cầm rìu ngắn bổ xuống, rìu nhanh lực lớn. một rìu bổ xuống, đầu kia cũng rơi xuống. Thanh âm kia thật giống như bổ dưa hấu ra, không ngờ lại nghe rất sảng khoái.
Toàn trường cảng im lặng, chỉ có bọn binh sĩ sắp bị chặt đầu phát ra tiếng gào khóc, khiến cho cảnh này càng thêm đáng sợ.
Thân binh của mình nhiều hơn doanh Giao châu mấy chục ngựời, nhưng lại trong thời gian ngắn như vậy bị đánh ở bên ngoài đến hoa rơi nước chảy, mắt thấy còn hơn ba trăm người cứ như vậy mà bị mất đầu. sắc mặt Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi vốn đã xám đen cảng trở nên trắng bệch, Tuần phủ Nhan Kế Tổ và giám quân Lưu Nguyên Bân cũng câm như hến. Trường hợp như vậy hoàn toàn không nghĩ tới.
Làm chuyện cầm thú như vậy. trừng phạt bực này tất nhiên là trừng phạt đúng tội. Chưa kể tới nhân số quân đội của mình và Khâu Lỗi ở Đức Châu này chênh lệch không nhiều, mà hai bên vốn mâu thuẫn xung đột rất lớn. đối phương lại là thượng quan trên danh nghĩa, không thể không đề phòng chuyện bố trí chướng ngại cản chân mình, trong lúc đại chiến, nếu xày ra chút nhiễu loạn, chỉ sợ sẽ là đại họa.
Hôm nay giết người, trừ ác là một chuyện quan trọng hơn chính là giết người lập uy. Trấn phục chư quân.