Từ đầu tháng hai năm nay bắt đầu tác chiến truy bắt và tiêu diệt Trương Hiến Trung. Lã Như Tài. Lúc ban đầu. đúng là có vài trận đại thắng, bát đại Vương hoành hành thiên hạ mắt thấy sắp bị tiêu diệt, ai ngờ qua nửa năm. vẫn cứ là đang truy kích phản tặc.
Thành Cầm châu ở quan ngoại Cô huyện. từng bức, từng bức quân báo được phát tới kinh sư. đều nói rằng Đông Lỗ Nữ Chân không ngừng quấy nhiễu, hơn nữa theo quan sat. có thể lại đang tổ chức một lần tấn công mạnh mẽ.
Nội loạn không ngừng, ngoại hoạn lại càng lúc càng kịch liệt, tổng đốc Kế Liêu Hồng Thừa Trù đang điều tập binh mã các trấn, chuẩn bị ở quan ngoại tiến hành một lần tác chiến với thế công lớn. giảm bớt áp lực của Nữ Chân đội với quân sự Đại Minh.
Với tài cán của hoàng đế Sùng Trinh, căn bản không thể chịu đựng nổi gió lửa khắp nơi như thế này. dùng từ sứt đầu mẻ trán để hình dung trạng thái của ông ta hiện giờ thì cũng vẫn không đủ. Cỗ oán khí này cũng bị ông ta phát tiết lên người người khác một cách vô nguyên tắc, thủ phụ Tiết Quốc Quan bởi vì bị ngôn quan (quan lại chủ yếu phụ trách giám sát và can gián) công kích hắn kết đảng, cho nên bị tước quan vị. bãi chức làm dân.
Tiết Quốc Quan này năm nay mới vừa lên được vị trí thủ phụ. còn chưa ngồi được nửa năm đã bị định tội tước chức, vị trí thủ phụ nội các ngang hàng với tể tướng, chủ trì quốc gia đại chính, từ sau khi Ôn Thể Nhân từ quan, Bởi vì sự hỉ nộ vô thường của hoàng đế. đã đổi bốn năm vị thủ phụ rồi. người chủ chính càng thay đổi nhiều, quốc gia đại chính tất nhiên sẽ không có trật tự. tất nhiên là hỗn loạn vô cùng.
Tôn Truyền Đình, Trịnh Sùng Kiệm nhiều lần tác chiến thắng lợi với loạn quân Thiểm Tây đều phải sống trong chiếu ngục, đại thần và các ngôn quan trong triều cũng biết tính khí của hoàng đế Sùng Trinh cho nên không ai dám mở miệng nhắc tới.
Từ hoàng đế tới đại thần ở bên dưới, mọi người đều giống như là quên người ở trong chiếu ngục mất rồi.
Hoàng Bình suất lĩnh đại bộ phận nhân viên ở khu vực Hoài Bắc vận động đại sự "Lưu dân loạn Hoài", người lưu thủ ở Sơn Đông căn bản là không nhiều.
Lão thái giám và nội trướng phòng sau khi thương nghị, hạ một mệnh lệnh với bên ngoài, hệ thống tình báo của Giao Châu doanh trong mắt người giang hồ bình thường đều bị coi là "Sơn Đông diêm bang". Hoàng Bình thì là bang chủ thần bí. Đương nhiên, tổ chức tình báo này chịu sự giám thị của thân binh doanh, hơn nữa hoàn toàn lệ thuộc vào Lý Mạnh.
Những quân tướng khác hoặc là quan văn căn bản không có quyền hỏi. Nhưng tình huống của nội trướng phòng lại có chút bất đồng. Tuy nói bên này chỉ là một loại cơ cấu của ban phụ tá thân tín. nhưng nội phòng trướng lại là đầu mối then chốt chung của tình báo Linh Sơn thương hành và Sơn Đông diêm bang, lại thêm thân phận của mấy vị nữ tử trong nội trướng phòng này. điều động hệ thống tình báo ở bên ngoài lại có chút quyền lợi trên pháp lý.
Mà thân phận hiện tại của Mộc Vân Dao tuy ám muội, nhưng trước khi Nhan Nhược Nhiên vào Lý phủ. nàng ta chính là chủ nhân của nội trạch Giao Châu doanh, sự tồn tại của nhân xưng "đại tiểu thư", những nhân vật cao tầng gần như đều biết.
Kế hoạch tới kinh sư chiếu ngục cứu Tôn Truyền Đình ra. là do lão thái giám để xuất. Phó thống lĩnh Giang Hiển Xước được nội trướng phòng bố trí cho lưu thủ lờ mờ lộ ra đây là ý tứ của lão thái gia. Nội trướng phòng, lão thái gia. mấy thân phận này dồn ép. Giang Hiển Xước tất nhiên là phải thật cẩn thận, toàn lực làm việc.
Lần đó Thát Tử xâm nhập Bắc Trực Đãi và Sơn Đông, mấy người Giang Hiển Xước và Hoàng Bình dưới tình huống thuộc hạ bỏ chạy, bất chấp sống chết mà bôn ba nghe ngóng tin tức cho Giao Châu doanh, sau khi đại công cáo thành, hắn vì có tư cách và công lao mà được thăng lên làm phó thống lĩnh.
Người ở vị trí này. luôn muốn bỏ lên vị trí cao hơn nữa. nhưng sau khi đại chiến. Hoàng Bình rút kinh nghiệm, nhân viên được chọn phân công đều tự mình huấn luyện, hoàn toàn là những con cháu trong quân có thể tin tưởng được. Hơn nữa Sơn Đông và xung quanh không hề có chiến sự gì quá lớn. đều là một số hoạt động thông thường, hoàn toàn không có cơ hội lập công.
Tới chiếu ngục cứu Tôn Truyền Đình ra, sau khi nghe thấy tin tức này. Giang Hiển Xước thực sự là sợ đến nỗi nhảy cẫng lên. có điều lập tức hưng phấn ý thức được rằng, đây là cơ hội để mình biểu hiện. Chuyện càng lớn. lại là nhân vật thượng tầng quan trọng trong Giao Châu doanh giao cho. nếu thành công, lợi ích đương nhiên là cực nhiều.
Chiếu ngục, Tôn Truyền Đình, kinh sư. mấy từ nảy tổ hợp lại với nhau, chính là đại tội xét nhà diệt tộc. Giang Hiển Xước tất cả đều suy tính tới rồi. đây gần như là tội mưu phản, tất nhiên hắn cũng nghĩ tới điều này. nhưng tội này căn bản không được hắn để trong lòng, hoàng đế thì tính là gì. Lý đại soái mới là trời trên đầu hắn.
Sơn Đông và Bắc Trực Đãi ở gần nhau, ở kinh sư rất nhiều người sau khi phạm tội hoặc là tan cửa nát nhà đều tới Sơn Đông, phía này trời cao hoàng đế xa. có chuyện gì cũng không dây dưa tới được, hơn nữa cự ly không xa, sau khi có chuyển cơ sẽ có thể quay về.
Giang Hiển Xước án chiếu theo cách nghĩ này mà tìm nhân thủ. đương nhiên Thành Hải từng ở ngự mã giám dũng sĩ doanh tại kinh sư liền rơi vào trong tầm mắt của hắn.
Quân doanh của ngự mã giám là bộ đội tinh nhuệ nhất của quân doanh kinh sư. y giáp binh khí đều tinh lương, tiền lương cũng được đủ mười phần, nguồn mộ lính đều thanh niên Hán nhân từ trên thảo nguyên và quan ngoại tìm về, trên cơ bản đều xuất thân từ cô nhi, những người này thường thường không có vướng bận gì cả. làm việc cũng gan dạ dũng mãnh.
Thành Hải này năm đó là một nhân vật vô pháp vô thiên trong dũng sĩ doanh, hoành hành khắp kinh sư. ngày đó lại đụng phải một hào thương Sơn Tây tới kinh sư buôn bán đồ da, liên thủ với một tên cầm y vệ họ Chu, nửa đêm cướp bóc tên thương nhân đó.
Ai ngờ ngày hôm sau liền bị phát án. nói là thương nhân đó chính là thân nhân của hộ bộ đô cấp sự trung, thế này thì coi như là chọc phải tổ ong rồi. binh mã ti của năm thành và nha môn phủ Thuận thiên vây bắt họ khắp thành, hơn nữa khoản tiền lớn cướp được này. cũng khiến cầm y vệ và rất nhiều người của Đông Hán chú ý tới.
Chuyện này Thành Hải dẫu sao cũng là chủ mưu, vì rơi vào đường cùng nên đành cầm mấy trăm lạng bạc ngay đêm chạy ra khỏi kinh thành, tên cầm y vệ họ Chu thì vì trong nhà có chút thế lực. hơn nữa lại không bạo lộ hình tích, cho nên vẫn ở lại được kinh sư.
Thành Hải tới Sơn Đông vốn là nương tựa một tộc thúc họ xa. ai ngờ tộc thúc này không phải là lương dân gì cho cam. chính là nhị đương gia của sơn trại lục lâm đương địa. Thành Hải cũng chinh phải hạng lương thiện gì. dứt khoát lên núi nhập bọn. cũng làm ra được chút sự nghiệp, ở trên núi còn cưới lão bà, nhưng hắn xuất thân là quân sĩ chính quy, hoài bão tự nhiên là lớn hơn người khác.
Khi Giao Châu doanh chiêu binh ở Sơn Đông. Thành Hải chủ động tới tham gia. dựa vào võ nghệ và bản sự của mình, cũng kiếm được chức vị đội phó. khi Hoàng Bình chiêu mộ nhân viên tình bảo. Bởi vì kinh lịch xã hội của Thành Hải Khai Phong phú. lại thêm cũng có gia thất, tâm lý cũng khá ổn định. Khi Thát Tử nhập khẩu, những người có bối cảnh giang hồ mà Hoàng Bình chiêu mộ đều tự hiểu là đại thế đã mất. bỏ chạy tan tác. trong đó cũng có người có thân phận xuất thân giống như Thành Hải. có điều lần này Thành Hải không biết nghĩ gì mà lại không nguyện ý chạy, quyết tâm theo bọn Hoàng Bình thăm dò dẫn đường cho đại quân.
Điều này có thể là liên quan tới việc hắn từ phía Mông Cổ chạy về, nhờ sự kiên trì này nên hắn cũng có phúc khí, hiện tại Thành Hải đã trở thành đầu mục phụ trách khu vực Đăng châu.
Tới kinh sư chiếu ngục cứu người, đại sự này. tất nhiên phải lựa chọn tinh binh cường tướng. Thành Hải là người phụ trách hành động lần này, hơn nữa nội trướng phòng trao quyền cho hắn có thể điều động Linh Sơn thương hành và những quan hệ khác, cùng với các loại tư nguyên.
Giang Hiển Xước trên thực tế suy nghĩ cũng vô cùng chu đáo, Thành Hải đã cưới vợ sinh con ở phủ Đăng châu, theo những gì nghe ngóng được thì hắn rất coi trọng người nhà của mình, dạng người này phái ra ngoài, có người nhà ở hậu phương, cũng không sợ hắn ở đâu có vấn đề gì khác, rất dễ khống chế.
Sau khi Lưu Phúc Lai và Lý Mạnh nói xong những chuyện này. ngày hôm sau nội trướng phòng và Giang Hiển Xước phân biệt bẩm báo kế hoạch chi tiết với Lý Mạnh. Lý Mạnh không nói gì nhiều.
Nhưng xong chuyện lại dặn dò Mộc Vân đao một câu "cáp thêm khoái mã, có chuyện gì thì Sơn Đông cùng với tỉnh phận xung quanh, trong phòng tám ngày là có thể nhận được, cho dù tiền trảm hậu tấu cũng phải thông báo cho ta."
Mộc Vân Dao hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lý Mạnh, sự điều động lần này của nội trướng phòng để mở ra một tiền lệ cực kỳ nguy hiểm trong hệ thống của Giao Châu doanh, Lý Mạnh cũng không tiện nói nhiều, dẫu sao thì án chiếu theo tầng cấp mà phân chia, địa vị của nội trướng phòng càng lúc càng cao. có chức quyền trực tiếp điều động lực lượng bên ngoài hay không, cũng không có quy định rõ ràng.
Lão thái giám cũng quả thực là nghĩ cho đại cục của Giao Châu doanh, chỉ là tiền lệ lần này có thể mở ra, nhưng không thể trở thành thường quy. Giao Châu doanh chỉ có thể có một thủ lĩnh, ở bên cạnh mà có nhân vật cao cấp nắm lực lượng bí mật thì thực sự là quá nguy hiểm.
Có điều Lý Mạnh cũng không nói ra những lời này. kiến thức của lão thái giám và năng lực tổng hợp xử lý tình báo mà nội trướng phòng đã có nền tảng cơ sở. vẫn có rất nhiều chỗ dùng đối với Giao Châu doanh, cấp cho họ quyền lực chuyên chế cũng không phải là không thể.
Tất cả đều được giao phó xong vào buổi chiều ngày hôm đó. ba mươi thân binh ngày đêm tới kinh sư. Những thân binh này không cần phải vào trong kinh sư làm việc, chủ yếu đóng ở ngoài thành để tiếp ứng là được. Nhưng những người tiếp ứng này lại không liên hệ với bọn Thành Hải. chỉ bí mật gặp mặt một lần với lão chưởng quỹ của phân hiệu. Giang Hiển Xước cũng không biết chuyện này.
Thành Hải tổng cộng là dẫn theo chín người tới kinh sư. hắn miễn cưỡng có thể được tính là địa đầu xà, Giao Châu doanh lần này lại cung cấp cho một lượng lớn bạc. mấy người ở nơi mà binh dân sinh sống mua một viện lạc. giả trang là thượng nhân Sơn Đông tới kinh sư buôn bán thô sản bọn họ quả thực là mang theo không ít đồ thô sản.
Kinh sư là trọng địa, nếu có mấy người ngoại địa lai lịch bất minh xuất hiện, binh mã ti của năm thành và cầm y vệ rất nhanh sẽ chú ý tới. có điều mấy người bọn họ đều có đủ các loại thủ tục như lộ dẫn. lại có nhiều hàng hóạ. hơn nữa quả thực mỗi ngày đều liên hệ với những cửa hàng tạp hóa ở trong thành. trông rất là bình thường. Vào tới kinh sư. sau khi câu thông tin tức. cũng chỉ có thể cẩn thận từng bước.
Thành Hải sau khi tiếp nhận nhiệm vụ này. trong lòng đã tính toán tới trường hợp xấu nhất, tới kinh sư cướp ngục, đây chính là đại sự mà ngay cả tiên sinh bình thư cũng không dám nhắc tới, mình đi làm, chính là cửu tử nhất sinh.
Có điều quân lệnh như sơn hiện tại hài tử và lão bà của mình cũng có một phần tiền thưởng trong điền trang, trong nhà còn có điền sản trạch viện nho nhỏ. những ngày tháng này so với lúc còn ở trên thảo nguyên làm nô đãi cho Thát tử thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. mình liều cái mạng này. án chiếu theo trợ cấp quân công trong Giao Châu doanh, hài tử trong nhà đều có viễn cảnh rất tốt, nghĩ thôi cũng thấy đáng rồi.
Hắn ở Sơn Đông cũng nhiều năm. khi về lại kinh sư cũng có trăm vàn cảm xúc, tuy có phía Linh Sơn thương hành làm trung gian giới thiệu, có điều cũng không giúp hắn được nhiều, vẫn chỉ có thể dùng quan hệ cũ của mình.
Cầm y vệ dò la giám thị các nơi. ở trong triều canh gác. truyền chỉ. hộ tống, còn có thẩm vấn khâm án của trấn phủ ti. ngoài ra còn cả phía chiếu ngục.
Phàm là những kẻ lăn lộn không được thế trong cầm y vệ. bình thường đều được phái tới loại địa phương như chiếu ngục này làm đến già. tên Chu phiên tử năm đó gây án với Thành Hải. tuy sau khi Thành Hải chạy ra khỏi kinh thành, bản thân không có liên hệ. nhưng bình thường hắn và Thành Hải có quan hệ rất tốt. cũng để mọi người biết được.
Sau khi trải qua chuyện này. trên người có vết nhơ. không có hi vọng lên chức trong cầm y vệ nữa, kết quả bị phái tới chiếu ngục trông chừng phạm nhân.
Quan trường Đại Minh rất đen tối. ngục giam càng giống như là địa ngục, ngục tốt trong lao chuyên môn bóc lột khi dễ phạm nhân, hơn nữa người mang tội cũng không có bao nhiêu quyền lực. có khổ cũng chẳng biết nói với ai. những quan sai trong ngục giam này thường thường mượn việc liên lạc giữa những người này và thân nhân mã phát tài.
Nhưng chiếu ngục này thì lại khác, tội nhân có thể tiến vào chiếu ngục thường thường đều cao quan quyền quý, những người này có vô số bạn cũ. ở trong ngục hơi đắc tội một chút là ở bên ngoài sẽ lo lắng bị đả kích báo thù, hơn nữa quan viên chức vị cao như vậỵ. không chừng ngày nào đó sẽ được tái nhậm chức, tới lúc đó làm ra điển cố của Hàn An Quốc của triều Hán thì đúng là xui xẻo rồi.
Tới năm Sùng Trinh, chiếu ngục này càng là một địa phương kỳ quái, mỗi một gian lao phòng đều được quét dọn sạch sẽ. ăn uống trước giờ không dám cắt xén một chút nào. Ngục tốt và các sai dịch càng không dám mắng dám đánh. hoàng đế Sùng Trinh hỉ nộ vô thường, quan viên hết lên rồi lại xuống. khiến người ta không thể nắm được quy luật.
Năm Sùng Trinh thứ sáu. một viên ngoại lang của binh bộ không biết vì tội đanh gì mà bị tống vào chiếu ngục, ngục tốt canh gác châm chích mấy câu. ai ngờ một tháng sau, không biết vì nguyên nhân gì lại thành thị lang của hình bộ. cầm y vệ đô chỉ huy sứ tất nhiên không vì một tên ngục tốt nho nho mà đi xích mích với thị lang của hình bộ. kết quả kết cục của tên ngục tốt này rất thê thảm.
Có vết xe đổ này. những người khác bên trong chiếu ngục tất nhiên là hiểu rõ nên làm gì. các cầm y vệ canh gác ở chiếu ngục này ai ai cũng nơm nớp lo sợ. với người khác thì nói là trông chừng phạm nhân, cũng không bằng nói là hầu hạ lão gia.
ở đây. chỗ béo bở thôi đừng nhắc đến làm gì. tài nguyên duy nhất chính là thân quyến của quan viên tới thăm hỏi. có lẽ sẽ thưởng cho một chút tiền, nhưng vẫn chỉ có một bộ phận nhỏ có thể lấy được, những người khác chỉ có thể dựa vào tiền lương ít òi mà sống qua ngày, vô cùng nghèo khó.
Tên Chu phiên tử này năm đó tuy có khoản tiền mấy nghìn lạng bạc trong tay. nhưng đã qua nhiều năm rồi. những người làm cầm y vệ lại không phải là loại người biết tiết kiệm, dần dần tình hình kinh tế cũng trở nên khó khăn.
Thành Hải tìm tới cửa, tên cầm y vệ họ Chu tuy ban đầu là tâm kinh đảm chiến, nhưng lập tức vì thù lao vạn lượng bạc mà động tâm, lương bổng một năm của mình chẳng được bao nhiêu, một vạn lạn bạc này có mất cả đời cũng không kiếm được.
Thành Hải khi vừa tới kinh sư. đã suy nghĩ chuyện này rất kỹ càng, khi uy hiếp dụ dỗ được tên Chu phiên tử này bằng lòng mới thở phào một hơi, coi như là đã thành công bước đầu rồi.
Có điều chuyện tiếp theo lại khiến hắn há miệng trợn mắt. Chu phiên tử lại không hề khẩn trương như hắn. Mỗi ngày vẫn ăn ăn uống uống như cũ. sau đó Thành Hải mới hiểu các loại tình huống của chiếu ngục này.
Trước tiên không nói tới sự ưu đãi mà các quan viên ở bên trong nhận được, hơn nửa canh chừng cũng rất lỏng lẻo. vào những năm của Minh Thành Tổ Chu Lệ. trong đây còn có một số trọng phạm cần phải canh chừng nghiêm ngặt, để phòng những người ở bên ngoài tới cướp ngục cứu ra, nhưng càng về sau, trong chiếu ngục này đều những quan văn huân quý.
Huân quý tối đa chỉ là một phú ông. sau khi thất thế. người ở bên cạnh chỉ mong sao đứt được quan hệ. mà các đại thần quan văn thì tự cho là cốt cách rắn rời. thiên tử đã hạ chỉ bắt người, thân là thần tử thì phải nên tuân thủ, cho dù cửa lao không đóng, bảo bọn họ tự mình chạy ra khỏi chiếu ngục này. e rằng còn cảm thấy là sự vũ nhục đối với bọn họ.
Hơn nữa các ngục tốt của chiếu ngục thu nhập ít ỏi. công tác lại không nặng nề. đã như vậy. ai còn nguyện ý dụng tâm canh chừng, mỗi ngày lấy binh khí tuần thị qua lại ngươi có mệt không hả?
Đương nhiên, nếu quang minh chính đại dẫn người ra bên ngoài thì khẳng định là nghìn vạn lần không thể. vạn nhất ẩm ĩ lên. vũ trang của cầm y vệ và ngự mã giám, bộ đội của kinh doanh lập tức có thể chạy đến. tới lúc đó chín cửa cùng đóng, cho dù là chắp cánh cũng khó mà bay đi được.
Biện pháp của Chu phiên tử không có gì phức tạp cả. chính là đồ một ít thuốc xổ vào trong cơm canh được đưa tới cho Tôn Truyền Đình, phân lượng thật là ít. nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Tôn Truyền Đình tuy rằng thân thể khỏe mạnh, cần tu võ nghệ, nhưng tự dưng bị tống vào chiếu ngục, sự xung kích tâm lý kiểu này quá lớn. thân thể cũng không thế nào tốt như ngày trước được. Lại thêm chút thuốc này của Chu phiên tử. mỗi ngày bụng không thoải mái, thân thể rõ ràng là ngày này không bằng ngày trước.
Có điều Thành Hải và Chu phiên tử lại không nóng lòng, hiện giờ đã là giữa tháng tám rồi. khí hậu của kinh sư cũng bắt đầu nóng lên. loại thời tiết này. ăn phải thức ăn đã hỏng cũng là chuyện bình thường, bắt đầu từ cuối tháng bảy, Chu phiên tử đánh thuổc ngắt quãng, khiến người ta chỉ cảm thấy đây là thân thể của Tôn Truyền Đình không tốt chứ không phải có người giở trò quỷ.
Mùng mười tháng tám. một nhà của Tôn Truyền Đình phải sống ở khu bình dân của kinh thành cảm thấy rất thê thảm, mắt thấy rẳm trung thu mười lăm tháng tám sắp tới rồi. người nhà khác đều được đoàn viên, nhưng Tôn Truyền Đình bị bắt, cả nhà từ gia quyến của tuần phủ, tổng đốc biến thành thân thuộc của tội nhân, loại lạnh lẽo của tâm cảnh này thực sự khiến người ta không thể chịu nổi. Tôn Truyền Đình làm quan nhiều năm. cũng là một gia đình lớn, nhưng sau khi bị bắt vào ngục, cây đổ bầy khỉ tan. rất nhiều thân quyến họ xa. hạ nhân nương tựa đều dần dần tản đi. hiện tại một nhà năm miệng ăn và hai đầy tớ già dựa vào nhau mà sống, án chiếu theo phán đoán của rất nhiều người ở kinh sư. Tôn Truyền Đình này coi như là đã thất thế triệt để rồi. mắt thấy Dương Tự Xương ở khu vực Hồ Quảng. Tứ Xuyên càng ngày càng lên. chờ bình định triệt để rồi. phía hắn càng không có cơ hội ngóc đầu dậy.
Đã như vậy. cũng không có quá nhiều người chú ý tới nhà này. cho nên Buổi chiều ngày mùng mười tháng tám. khi một nhà lặng lẽ ủ rũ chuẩn bị ăn cơm thì trong viện đột nhiên có hai mươi mấy người xông vào. cũng không có ai quan tâm cả.
Những người này đều che mặt. động thủ cũng rất có chừng mực. nhưng che mắt mũi, trói chân tay thì lại làm đủ cả, những người này cũng tính là làm nhanh gọn sạch sẽ. người thân của Tôn Truyền Đình bị cho uống một dịch thể mùi vị khó ngửi, sau đó thì dần dần ngất đi.
Những gia quyến của Tôn gia trước khi rơi vào hôn mê. mỗi người đều có chút tuyệt vọng, thầm nghĩ Tôn gia chúng ta rốt cuộc đã tạo yêu nghiệt gì. Tôn Truyền Đình một lòng báo quốc lại bị nhốt vào ngục, sau khi vào ngục thì gia quyến đều bị liên lụy.
Chuyện gìa quyến của Tôn Truyền Đình thất tung cho tới tận mười lăm tháng tám mới được người ta phát hiện ra. căn bản không có ai quan tâm tới thân quyến của tội nhản đi đâu. có lẽ là về quê tránh họa.
Đương nhiên, cũng không có ai chú ý tới. mỗi ngày còn có mấy xe hàng hóa ra khỏi nam môn những hàng hóa này nghe nói là từ một cửa hàng da ở mặt bắc trong thành bán không tốt lắm. muốn tới Thông châu dùng thuyền hàng vận tới nơi khác, xem xem có nguồn tiêu thụ hay không.
Kết quả bởi vì hàng hóa không ít nói dông nói dài với sĩ tốt gác cửa thành cả nửa ngày; cho tới khi song phương quyết định nên giao bao nhiêu tiền thì mới được cho đi.
Sau cùng tổng cộng là năm mươi lượng bạc thì thành giao, những binh sĩ gác cửa mặt mày tươi rói. còn các thương nhân đẩy xe thì mặt mày sầu não.
Những cỗ xe lớn chở đồ da này, tới một xa điếm cách kinh thành mấy dặm thì lại lục lọi một lúc. tới khi rời khỏi thì thành một số người mắc bệnh nặng ở kinh sư. muốn về quê.
Nghe nói xe ngựa có khoang xe. còn có mấy hỏa kế to khỏe hộ tống, phô trương vô cùng, xem ra chắc là gia đình phú quý. có điều chắc là bị bệnh không nhẹ. thời tiết nóng như thế này mà ngay cả rèm cũng không vén lên.
Tin tức gia quyến của Tôn Truyền Đình mất tích tuy thượng tầng không có ai quan tâm. nhưng trong kinh sư thị tỉnh và nha môn chấp pháp thì sôi sụạ một số người không khỏi cảm thấy thế giới này quá dễ thay đổi cho dù là người nhà cùng huyết thống mà cũng bạc bèo như vậy. nói đi là đi. cũng không ngẫm lại xem năm đó khi Tôn Truyền Đình còn hiển hách đã mang phồn hoa phú quý về nhà như thế nào.
Các ngục tốt hợp kế một chút, quyết định không nói chuyện này cho Tôn Truyền Đình nghe, những ngày này thân thể của Tôn Truyền Đình yếu đuối vô cùng, lại nói cho hắn nghe tin tức này. e rằng sẽ bị đả kích lớn hơn.
Nhưng những ngục tốt này rất buồn bực. thức ăn của Tôn Truyền Đình đã được chú ý vệ sinh, thậm chí còn cải thiện không ít. sao thân thể vẫn không có chút khởi sắc. mấy lần mời lang trung đến cũng không có ai nhìn ra vấn đề gì.
Tôn Truyền Đình bị vào chiếu ngục là đang trong giai đoạn giam giữ đợi thẩm vấn nếu xảy ra vấn đề ở trong ngục, phía này thật sự là phải gánh trách nhiệm.
"La đầu. ta thấy khí sắc của Tôn Truyền Đình rất không tốt. hôm nay tiểu Vương thay bồn cầu cho ông ta mấy lần sợ là bệnh lại tái phát rồi. mời lang trung cho ông ấy đi!"
Chu phiên tử khách khí hỏi. người đó là một tên to béo; nghe thấy những lời này liền hừ một tiếng, nói: "Đúng là trúng tà mà. phía chúng ta vốn không có màu gì cả. lại phải mời lang trung khám bệnh cho hắn. sợ là lại phải tốn tiền rồi."
"Thì cứ mời đi. người nhà của Tôn Truyền Đình chạy mất không thấy đâu. ông ta cũng đáng thương mà, chung quy không thể cứ trơ mắt nhìn ông ta mắc bệnh như vậy được, an bài người tới đi!"
Sắc trời đã tối dần, mắt thấy sắp phải thay ca. tên La đầu cũng vội vàng quay về. cũng không muốn nói nhiều, chỉ gật dầu đáp ứng.
Lúc buổi tối. một lang trung cao to và hai người hầu mặt đầy vẻ không tình nguyện đi tới đây, thầm nghĩ mình rõ ràng ở thành nam. không ngờ lại bị gọi tới tận thành tây. buổi tối trên đường đèn đuốc tối om, mình làm thế nào mà quay về được cũng là một vấn đề. nhưng kẻ tới mời lại là cầm y vệ. loại hung thần ác sát này không thể đắc tội được.
Ngục tốt thay ca cũng biết ngọn nguồn trực tiếp cho người vào. sau đó đóng cửa lao lại. Chu phiên tử nghe nói mấy ngày trước tới đổ phường thắng được kha khá bạc hôm này mời mọi người ăn thịt uống rượu.
Tuy rằng chỉ là thịt muối và rượu trắng, nhưng dẫu sao cũng dễ ăn, một đám người sớm đã hứng trí bừng bừng tụ thành một đống. Mặc kệ lang trung đó khám bệnh ở trong ngục, một lát sau. nghe người hầu của tên lang trung đó nói là đã chẩn đoán xong rồi. tên ngục tốt phải trực mới phờ phạc mở cửa cho mấy người. Tên lang trung đó rất hư nhược, được hai người hầu đỡ đi. một tên người hầu oán giận nói với tên ngục tốt đó: "Sát khí trong thiên lao quá nặng, lão gia nhà ta khám xong cho vị đại nhân đó rồi. bản thân thì lại chóng mặt hoa mắt..."
"Phì! lão tử làm ở đây hơn chục năm rồi. sao chẳng gặp phải sát khí gì cả. bản thân tên lang trung người thân thể không tốt. còn nói linh tinh, mau đi nhận bạc rồi làm gì thì làm đi."
Tên ngục tốt đó nhìn Tôn Truyền Đình nằm ở trên giường, lưng hướng về hắn. im re không cử động, rõ ràng là đã ngủ say rồi. Tên ngục tốt canh gác chiếu ngục này cũng kinh ngạc thốt lên: ““Nhiều lang trung như vậy. cũng chỉ có người nhà các ngươi trị được, đi đi. quay về nghỉ ngơi cho tốt đi."
Thịt muối là mua từ cửa hàng lâu năm. rượu trăng rất thuần-.còn mua thêm ít rau dưa. một đám người uống rất cao hứng vui vẻ. khiến cho chiếu ngục này trở nên ồn ào như cái chợ vỡ. Thanh âm thậm chí còn chiếu tới nội bộ của chiếu ngục, khiến cho những trọng thần đang đợi tội phải nhíu mày.
““Nhìn lá rụng là biết mùa thu đến. hôm nay hết hè rồi..."
Cũng có người ở trong góc lao phòng thấp giọng lẩm bẩm, cái chiếu ngục nho nhỏ này hiện tại còn có tổng lý năm tỉnh Hùng Văn Xán năm ngoái còn phong quang vô hạn. Nhưng hiện tại ai cũng biết rằng vận mệnh của Hùng Văn Xán là sẽ kết thúc sau mùa thu.
Buổi tối ở chiếu ngục này cũng không cần phải lo lắng có nguy hiểm gì cả. đám gục tốt khóa trái cửa từ bên trong, người uống say rồi thì tới chỗ khác ngủ. người uống ít thì dựa vào tường mà chợp mắt. Ngày hôm sau. khi mặt trời lên tới đinh đầu. tên La đầu đó mới ngáp ngắn ngáp dài đi tới chiếu ngục, vữa vào phòng nghỉ thì thấy thuộc hạ ai ai cũng bơ phờ. khắp phòng là mùi hôi thối của rượu và thức ăn để qua đêm. hắn cũng không nổi giận nổi. đều huynh đệ một nhà mà. cười mắng mấy câu rồi cũng cho qua.
Tới buổi tối. ngục tốt của giám ngục mới án chiếu theo quy định mà tới các lao phòng diêm báo danh một chút, việc này cũng rất đơn giản, lao phòng phải là người cao cấp mới có thể tiến vào này. đương nhiên không thể có quá nhiều người.
Tên ngục tốt trực đêm đó khi tới giam phòng của Tôn Truyền Đình, xuyên qua song gỗ thô to nhìn vào trong. Tôn Truyền Đình vẫn mặt hướng vào tường năm bất động, không khỏi cảm thấy có chút quái dị. Lúc giao ban. sĩ tốt trực ban ngày nói là bệnh của Tôn Truyền Đình đã được lang trung chữa khỏi rồi. đoạn thời gian này thân thể không được khỏe. cứ để hắn ngủ thêm.
Nhưng tính toán thời gian, ngủ đã một ngày một đêm rồi. nhìn bánh bao và nước ở trước cửa. không ngờ không hề được động đến. trong lòng cảm thấy có chút khác lạ. lập tức gọi một đồng bạn. có người làm nhân chứng, cùng nhau mở cửa lao. bước tới trước Tôn Truyền Đình rụt rè gọi: "Đốc công..."
La đầu của chiếu ngục ngông nghênh uống rượu, ăn thịt muối trong môn phòng. Chu phiên tử muốn nịnh bợ tất nhiên không thể thiếu phần tên đầu mục này. đang cao hứng ăn uống thì thấy hai tên ngục tốt hớt hải chạy đến. mặt đầy vẻ hốt hoảng, hắn vừa muốn mở miệng mắng thì một tên sĩ tốt ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu. La đầu cơ hồ không nắm vừng nổi bình rượu trong tay. thả rớt xuống đất. ngươi thì đứng bặt dặỵ; vữa muốn lớn tiếng quát hỏi thì thấy mấy tên ngục tốt vừa rồi còn đang thiu thiu ngủ kinh ngạc nhìn về phía này. liền nuốt lại những lời định nói vào bụng.
"Dẫn ta đi xem thế nào."
La đầu gắt gỏng nói. dẫn hai tên ngục tốt đó bước vào trong chiếu ngục.
Ba người vội vàng bước tới chỗ lao phòng của Tôn Truyền Đình, trước tiên bảo tên một tên ngục tốt canh cửa. sau đỏ La đầu và tên còn lại bước vào.
Mỗi lần có quan to vào chiếu ngục, tên đầu mục của ngục tốt này luôn phải tự mình tới gặp mặt. biểu lộ sự ân cần chiếu cố của mình, hắn cũng từng gặp Tôn Truyền Đình một lần. Bước tới gần lao phòng rộng rãi. "Tôn Truyền Đình" đó đã ngừa mặt nằm trên giường gỗ. nhìn sắc mặt xám xịt của hắn khẳng định không phải là Tôn Truyền Đình.
Nhưng người này đã chết một ngày rồi. thân thể đã cứng ngắc, tên ngục tốt ở bên cạnh sắc mặt cũng trắng bệch, run rẩy hỏi: "La... La đầu. Tôn... Tôn Truyền Đình trốn ngục rồi..."
Ép thấp giọng, lắp bắp nói không rõ ràng. La đầu nhìn chằm chằm vào thi thể đó. thân thể cũng dần đần run rẩy. nghe thấy câu này của thủ hạ. đột nhiên giặt bắn người, nghiêm giọng mắt: "Cái gì mà trốn ngục, là bệnh chết, thân thể không khỏe mấy tháng rồi. hiện tại không chống nổi cho nên bệnh chết rồi."
Tên ngục tốt ở bên cạnh hắn vẫn không phản ứng lại kịp. ngây ngốc há hốc miệng. La đầu to béo đột nhiên phẫn nộ. kéo tên ngục tốt này lại gần mình, cố hạ thấp giọng, quát: "Đừng có ngây ra đó nửa, Tôn Truyền Đình bệnh chết rồi mắc bệnh không trị được, chết ở trong chiếu ngục của chúng ta. ngươi hiểu chưa?" Tên ngục tốt đó bị La đầu mắng, cả người giật bắn lên. lập tức phản ứng lại. vội vàng nói: "Bệnh chết. đúng. Tôn Truyền Đình này bị bệnh chết rồi!"
Phương hướng từ ngoại thành kinh sư tới Sơn Tây; án chiếu theo sự chỉ điểm của lão chưởng quỹ. Thành Hải và Chu phiên tử hai người đi xe lới tới một khách sạn ở phía bên này. Bên trong khách sạn sớm đã có binh mã tiếp ứng. Tôn Truyền Đình cứng đờ như khúc gỗ bị nhét vào bên trong.
Đợi sau khi rời Khỏi kinh sư một trăm dặm Chu phiên tử mới thở phào một hơi. nhìn những kỵ sĩ cưỡi ngựa dắt đao ở ngoài xe. cười nói với Thành Hải: "Thành đại ca. thật sự không ngờ. Sơn Đông lại an bài nhiều người tới tiếp ứng như vậy."
Thành Hải cũng cực kỳ thả lỏng dựa lên khoang xe. hờ hừng trả lời: "Nếu chuyện này không thành nhiều người như vậy chính là dùng để giết chúng ta diệt khẩu đấỵ."