Thuận Minh

Chương 325: Đại quân, đại chiến (1+2+3)



Mặc dù biết khi tới gần nhau, phải cố gắng kiềm chế tốc độ. tránh lúc công kích hoặc sau khi công kích không còn thể lực, nhưng đám sĩ tốt sấm doanh vẫn bất giác bước nhanh hơn.

Đám đầu mục trước trận ra sức quát tháo, lần xung phong này đúng là nạp mạng thật, nhưng cũng không thể chết vô ích, ít nhất phải xông tới trước đối phương.

Khoảng cách mấy trăm bước trên chiến trường không phải là khoảng cách ngắn Thích Kế Quang trong [ Kỳ hiệu tân thư ] có nói. hành quân trên chiến trường, phải đi chậm, mười bước phải dừng lại. chỉnh đốn đội ngũ, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.

Hai bên ngay từ đầu đã rảo bước tiến về phía trước, rất nhiều người đang đợi đội ngũ của đối phương tán loạn.

Không ngờ binh mã Sơn Đông bước nhanh như vậy tiến tới, tiếng trống với tiết tấu đơn điệu, rơi vào trong tai sấm doanh chói tai vô cùng.

Đội hình chỉnh tề như núi áp tới, làm cho trong lòng binh sĩ quân tướng trong liên quân Lý - Lã tăng thêm áp lực nặng nề.

Khoảng cách một trăm năm mươi bước, kỵ sĩ cầm cờ đi đầu dừng bước lại. tiếng trống sau khi cờ dừng lại cũng gõ năm tiếng trống rồi dừng hẳn.

Lính cầm súng và trường mâu dừng bước, sau đó cảnh tượng làm sấm doanh trợn mắt hóa mồm xuất hiện, lính cầm súng của đối phương bắt đầu tức tốc kiểm tra súng trong tay. còn kỵ binh cầm cờ thì quay đầu ngựa xuyên qua đội súng, chạy thẳng vào trong đội trường mâu.

Chẳng lẽ bọn chúng không biết trên chiến trường, lính cầm cờ không được chạy loạn sao. làm như thế sĩ khí toàn quân sẽ bất an.

Vừa rồi có một số tên kỵ binh giỏi kỵ thuật bên sấm doanh còn chuẩn bị xông lên chém tướng đoạt cơ. lúc này cũng trố mắt ra.

Bất quá đám sĩ tốt liên quân phía trước vẫn bước nhanh về phía trước, đã sắp tiếp chiến rồi.

Binh sĩ đi hàng đầu thấy đối phương nâng súng, trong lòng có chút sợ hãi, bất quá vẫn cố trấn áp. dùng hết khả năng vững bước tiến về phía trước.

Một trăm bước, chín mươi bước, gần như mỗi hai mươi tay súng lại có một sĩ quan, bọn họ gần như đồng thời hạ lệnh, cầm ngang súng.

Đây chính là mệnh lệnh khai hỏa. trận tuyến đài đồng thời phát ra khói súng, binh sĩ liên quân chẳng có gì đáng nói. ngã hết ra mặt đất.

Chín mươi bước, còn chưa phải là cự ly cấp tốc công kích, cho dù không ai giảng đạo lý này cho Sấm quân, nhưng những binh sĩ từng trải đều hiểu đạo lý này.

Nhưng tình huống hiện giờ không thể không xông lên. đám binh sĩ sấm doanh gầm lớn. cầm vũ khí trong tay, điên cuồng xông lên.

Hàng thứ hai đồng loạt bắn hàng thứ ba đồng loạt bắn đám binh sĩ đi đầu đội hình khá rời rạc. nhưng đối ngũ phía sau vẫn rất chặt chẽ. xông lên chưa được mấy bước, ba hàng đầu, thậm chí bốn hàng đều bị súng bắn ngã nhào.

Bước chân bọn chúng không dừng chút nào, súng đạn quan binh lợi hại, bên này chậm một bước thôi quan binh có thêm một cơ hội lắp đạn. huynh đệ sẽ chết thêm một người.

Sau khi ba hàng bắn xong, làm binh sĩ liên quân kinh ngạc là những tay súng đó không lắp đạn mà chạy thẳng về phía sau.

Đám tướng quân liên quân nhìn Giao Châu doanh làm như vậy chẳng hề cảm thấy có chút buồn cười hoặc may mắn nào. ngược lại trong lòng còn thấp thỏm, bọn chúng là đại nhân vật ít nhiều thấy truyền đời rồi. Tôn Truyền Đình, Hồng Thừa Trù luyện ra lính Thiểm Tây. Lô Tượng Thăng rèn lên bốn vạn tinh nhuệ, bọn chúng đều thấy quạ đó là binh mã tinh nhuệ nhất của Đại Minh.

Nhưng so với binh mã đối diện vẫn kém hơn một chút, chưa nói chiến giáp hoàn mĩ. khi chưa giao chiến sao để nhìn ra một đội quân mạnh yếu? Chính là nhìn từ hành động của nó. nếu chỉnh tề trật tự. tức là bình thường huấn luyện tốt. hơn nữa quan quân cũng ước thúc được binh sĩ. nếu hỗn loạn khỏi cẩn nhắc tới.

Nhìn lính cầm súng đối phương chạy về phía sau nhưng không hề rối loạn, ung dung chạy qua khe hở đội hình khác lui về phía sau, chuyện này rốt cuộc làm sao luyện ra được?

Điền Kiến Tú ở phía trước bộ đội cánh trái, hiện giờ hắn rất hối hận sự lỗ mãng của mình, đối phương như thế mà mình còn muốn phái tốt thí xông lên. bất giác nhìn qua Hách Diêu Kỳ bên cạnh, hiện giờ hai người chúng bị xếp thành một đội, không biết có phải vì cả hai cũng bị thua thiệt trước binh mã Sơn Đông nên bị phái ra không.

- Lão Hách, quan quân Sơn Đông đúng là ghê gớm, trước kia chưa từng nghe qua triều đình còn có quân đội như vậy.

Hách Diêu Kỳ sau thất bại luôn mặt mày u ám cau có. giờ mày càng nhíu chặt, hồi lâu sau mới nói:

- So với lần trước gặp nhau còn mạnh hơn vài phần, nếu khi đánh với tôi. bọn chúng cũng mạnh thế này. thì tôi căn bản không thu nạp lại được bao nhiêu tàn quân đâu.

Nghe Hách Diêu Kỳ tán dương đối phương như vậy. Điền Kiến Tú cảm thấy khó chịu lắm, bất quá há miệng ra muốn phản bác lại, song nghĩ kỹ thì thấy Hách Diêu Kỳ nói có lý. chỉ đành thở dài.

Đội súng chạy ra phía sau bộ binh chừng năm mươi bước, khi bọn họ chạy về. binh sĩ liên quân cách đội trường mâu chừng bốn mươi bước, thiên tổng của đội thứ sáu trong mười hai đội trường mâu giơ phủ thương trong tay lên.

Tay trống sau hắn khua trống lên. không phải là trống trận, mà là trống giữ nhịp, bắt đầu từ doanh này. những thiên tổng khác đều giơ phủ thương trong tay. tiếng trống lại giọng lên. binh sĩ đặt ngang trường mâu. người hơi nghiêng về phía trước, chân trái bước lên. chân phái ở phía sau dồn sức.

Lính trường mâu cứ vậy từng bước chầm chầm tiến về phía trước, giữ tư thế có thể phát lực kháng cự đối phương bất kỳ lúc nào.

Đội đầu của liên quân đã xông tới phía trước, đánh thế này bọn chúng không sợ. chỉ sợ súng của đối phương. ngoài một trăm bước chưa chạm vào đối phương đã bị giết chết, bất kể thế nào cũng cảm thấy không cam tâm và phẫn nộ.

Nhưng không biết vì sao quan binh hôm nay trong chiến đấu không sử dụng súng nhiều, mau chóng lùi lại nhường bộ binh tiến lên.

Đánh giáp lá cà lính liên quân không sợ. bọn chúng đánh như thế với quan binh Đại Minh không biết bao nhiêu lần rồi, bọn chúng dám liều mạng, quan binh thì không, nên xưa nay luôn thắng nhiều thua ít.

Nhưng đến trước mặt. lính liên quân mới phát hiện ra. ánh mắt đối phương không cuồng nhiệt hơn bọn chúng, nhưng rất kiên định, thậm chí kiên định hơn bọn chúng.

Hai bên xô vào nhau, trong chớp mắt đó tiếng quát thét cùng tiếng kêu thảm vang lên. đối diện với trường mâu. lính liên quân chỉ có thể dùng thân thể máu thịt của mình va đụng, dù có sợ hãi muốn lui lại cũng bị người phía sau đẩy tới.

Áo vải thậm chí giáp đa đều không thể kháng cự được trượng mâu xuyên qua, lính liên quân cũng có trường mâu nhưng rất ít. những tên linh hoạt luồn qua khe trường mâu đang mừng rỡ muốn chém xuống thì bị hàng trường mâu thứ hai. thứ ba đâm trúng.

Tiên phong liên quân Lý - Lã cứ như đợt sóng lớn. nhưng trường mâu Giao Châu doanh lại như đá ngầm, mặc cho sóng có mạnh thế nào. cuối cùng vẫn tan xương nát thịt khi chạm vào đá ngầm.

Nhưng đám binh sĩ liên quân thực sự quá điên cuồng, một tên tiểu đầu mục cầm đại đao, vẫn luôn theo phía sau. đồng bạn phía trước hoặc bị trường mâu đâm chết, hoặc bị hắn đẩy tới treo xác trên mũi mâu.

Trên chiến trường sinh tử giao đấu. cho dù Giao Châu doanh huấn luyện kỹ càng, cũng không nhất định giữ mãi dược động tác chiến thuật, có trường mâu rút không kịp ra khỏi thi thể, lộ khe hở.

Tên tiểu đầu mục thấy phía trước đã có chỗ hở liền trực tiếp xông lên. đại đao chém loạn, tức thì chặt đứt hai thanh trường mâu. lại gạt được trường mâu hàng hai đâm tới. mắt thấy sắp tới được trước mặt đối phương rồi.

Loại trận thế này chỉ cần lộ ra một lỗ hổng, là cả đội ngũ sẽ bị đánh tan ngay.

Nhưng vừa mới tiến được một bước, cảm thấy bụng đau nhói, lập tức sức lực toàn thân mất sạch.

Nhưng cảm giác của hắn rất rõ ràng, cảm giác đao của đối phương hoặc thứ gì khác rạch trong bụng hắn, thậm chí làm hắn không kêu ra được.

Tên tiểu đầu mục liều mạng muốn bỏ đao xuống, nhưng người cứ cứng ra đó. hàng trường mâu thứ ba mạnh mẽ đâm xuyên qua...

Rất nhiều lính liên minh xông tới đội trường mâu. muốn tiến thêm một bước đều đồ xuống, giết chết bọn chúng không phải là trường mâu. giống như thế có một số tên linh hoạt lăn qua khe hở cửa trường mâu cũng không được, giết chết bọn chúng cũng không phải là trường mâu.

Lính cầm súng của Giao Châu doanh không phải bắn xong liền trốn sau trường mâu trận . trong hệ thống Giao Châu doanh, lính cầm súng luôn có bậc cao hơn lính cầm mâu.

Súng thời đại này bắn không đơn giản như ở thời hiện đại, từ lắp đạn tới xạ kích, có hai mươi mấy trình tự phải tiến hành so với huấn luyện trường mâu, dĩ nhiên phức tạp hơn nhiều, xạ kích trong trăm mét. yêu cầu tâm lý trấn định rất cao. phàm là lính cầm súng thường đều những người kỳ cựu.

Những người này nhận lương cao. trừ bắn súng ra. bọn họ còn có một vai trò khác, đó chính là binh chủng giáp lá cà với binh khí ngắn.

Lính cầm súng đều có bội đao bên hông, bọn họ vừa công kích tầm xa. cũng là vệ binh bảo vệ trường mâu trong khoảng cách gần.

Vừa rồi sau ba lượt xạ kích, bọn họ chạy về sau giao súng cho đồng bạn. rút bội đao chui vào trong đội trường mâu. bọn họ cầm đao chuyên môn giết những kẻ địch tiến vào đội ngũ trường mâu.

-o0o-

Vương Đại. Vương Tam là hai huynh đệ. người huyện Nghi Nam phủ Thanh Châu, bọn họ vốn có bảy huynh đệ. người nghèo khổ không biết chữ. chỉ dựa theo con số làm tên bất quá cha mẹ cũng năm huynh đệ khác đều chết trong nạn đói rồi.

Nhà bọn họ cũng có mấy mẫu ruộng, nhưng mấy năm qua mất trắng, mảnh ruộng đó ở xa nguồn nước, tưới tiêu phức tạp. dù muốn bán cũng chẳng ai cần hơn nữa Vương Đại còn nhớ rất rõ, khi đó trong thôn bọn họ. những địa chủ phú hộ cũng chẳng có hoàn cảnh chẳng khá hơn là bao.

Quan phủ không cứu tế cho chút nào. dần dần trong thôn bắt đầu có người chết đói. có người muốn đi chạy nạn. nhưng đói tới mức này rồi. có đi chẳng đi bao xa. không rời khỏi thôn bao lâu đã chết đói rồi.

Cảnh tượng này làm người ta tuyệt vọng, thôn đông có nhà sau khi con chết đói không đem chôn mà đem ăn, thực sự đói quá rồi, thứ ăn được xung quanh thôn đã ăn hết. nhưng nhà kia sau khi ăn xong thịt con cũng phát điên chạy ra khỏi thôn chết ở bên đường.

Vương Đại khi đó nói với đệ đệ của mình, nếu không chịu được nữa thì giết hắn đi mà ăn. sau đó đi được bao xa thì đi. tìm lấy đường mà sống.

Tiếp theo có lẽ bọn họ may mắn nhà bọn họ khá hẻo lánh được đội buôn lậu muối nhìn trúng, chọn làm trạm trung chuyển.

Khi đó thế lực của Lý Mạnh chỉ ở Lai Châu mà thôi, đội buôn lậu phải tới các nơi lập trạm, đều lấy danh nghĩa mua bán sản nghiệp tiến hành, đây cũng là cơ sở chỗ hình thức truân điền về sau. đã tới đương địa. phái tận dụng hết khả năng lung lạc một nhóm nhân lực.

Lúc ấy Sơn Đông khắp nơi thiên tai. tình huống cả thôn đợi chết không hiếm, với năng lực của đội buôn muối chỉ có thể cứu được người của mình.

Cứ ù ù cạc cạc hai huynh đệ Vương Đại Vương Tam có cơm ăn. không phải chết đói hoặc gặp cảnh còn thê thảm hơn.

Dựa theo tính toán của Lý Mạnh, đợi điền trang lập lên. Vương Đại Vương Tam cũng thành hộ truân điền, về sau lại được rút làm hộ vệ điền trang, hai người ngoại trừ được cơm ăn, còn được phát ba phần quân lương.

Mấy năm qua hai huynh đệ tích góp được chút tiền. Giao Châu doanh thưởng phạt công minh, binh tốt hộ vệ điền trang tích lũy được quân công nhất định, là có thể thành bình dân, đồng thời có vùng đất riêng của mình trong điền trang.

Vương Đại luôn nói với Vương Tam. bảo đệ đệ giải ngũ về nhà lấy vợ. để nối dõi của nhà họ Vương.

Phải biết rằng binh tốt giải ngũ của Giao Châu doanh ở địa phương chính là hàng có giá. người nhà giàu đều tranh nhau kết thân, hơn nữa sản nghiệp của ngươi ở phương diện thuế má đều có ưu đãi.

ở trong Giao Châu doanh, tích góp quân công chẳng phải là chuyện dễ. một là các bộ đội luân phiên chiến đấu, hai là binh mã Sơn Đông luôn giữ một loại ôn hòa nhất định, cơ hội chinh chiến bên ngoài không nhiều.

Hơn nữa rút tráng đinh làm lính, Giao Châu doanh thực hành khá muộn, thời cơ Vương Đại Vương Tam khi gia nhập Giao Châu doanh, cùng thân phận tân binh của bọn họ. đều rất khó có cơ hội gì.

Bất quá Vương Đại, Vương Tam vẫn cứ luôn tích góp từng chút quân công một. nỗ lực vì mục tiêu một người giải ngũ lập gia thất, vì mục tiêu này Vương Đại còn chủ động báo danh thành lính cầm súng, hơn nữa chủ động yêu cầu tham dự chiến đấu giáp lá cà. như vậy quân công gấp đôi đương nhiên tỉ lệ chiến tử cũng tăng lớn.

Trong đội trường mâu hàng một. từ lúc khai chiến Vương Tam chẳng hề sợ hãi. chiến trường có đẫm máu thế nào. cũng chẳng bì nổi cảnh tượng toàn thôn chờ chết. Vương Tam dựng đứng trường mâu. dựa theo nhịp trống chậm rãi tiến về phía trước.

Khi mỗi lần chiến đấu, Vương Đại luôn cố hết sức đứng ở trước mặt đệ đệ. Vương Tam nhìn thấy huynh trưởng của mình, cũng cảm thấy đặc biệt yên lòng.

Tiếng súng vang lên. sau đó Vương Tam hai tay cầm trường mâu. nhìn lính liên quân xông tới. Vương Tam không sợ. mơ hồ còn có chút hưng phấn, cuối cùng cũng có thể giết người rồi. chỉ cần giết kẻ địch trước mắt. sau khi chiến đấu kết thúc sẽ có quân công tương ứng.

Đợi quân công đủ rồi. mình không thể đi trước. hắn nhớ lúc còn nhỏ đã nói với cha mẹ. Nếu kết hôn thì phải từ lớn tới nhỏ. cơ hội này để lại cho ca ca của mình.

Bên cạnh đằng sau đều chiến hữu. Vương Tam không sợ. trường mâu trong tay đâm ra thu vào. kẻ địch phía trước chỉ cần bị đâm trúng là kêu thảm ngã xuống, mỗi lần giết chết một tên trong lòng Vương Tam lại hưng phấn, vì mục tiêu của hai huynh đệ ngày càng gần.

Nhưng lính liên quân không lùi lại. vì đằng sau bọn chúng có kỵ binh xông tới ở đợt thứ hai. còn có đội đốc chiến với chức năng: kẻ rút lui. chém!

Có điều trận trường mâu của quan binh thực sự quá khó nhằn, cầm binh khi vọt tới trước. phát hiện trường mâu đối phương dài mười mấy xích, minh căn bản không đánh tới được đối phương.

Kẻ bỏ mạng dưới trường mâu tiến lên ngày càng nhiều, các tay súng giao súng cho đội phía sau. cũng rút bội đao ra. tiến vào phía dưới trường mâu.

Vương Tam cho dù chuyên tâm đâm kẻ địch trước mắt. nhưng cũng dần dần có chút phân tâm. cách đó mấy người đột nhiên có tiếng kêu thảm ngã xuống, dù hàng phía sau lập tức lắp vào. nhưng ai nấỵ đều biết, kẻ địch không chỉ tới từ trước mặt. ở phía dưới cũng có nguy hiểm.

Vương Tam thiếu kinh nghiệm chiến đấu có chút khẩn trương, bị kẻ địch phía trước xông tới thiếu chút nửa chém gẫy cán mâu. may mà có đồng bạn bên cạnh giải cứu. nhưng dù là thế Vương Tam không kìm được nhìn xuống dưới, sợ có kẻ đâm lên.

Sợ cái gì thì cái đó tới. Vương Tam nhìn thấy một tên lính liên quân cầm đao trên mặt đất ném tới. hắn trong lòng kinh hoàng, nhưng cũng biết trường mâu trong tay không thể hạ xuống.

Vì thi triển trường mâu. nên giữa từng người Cũng có khoảng trống, để lấp kín khoảng trống này cần có bốn năm hàng trường mâu cùng cầm ngang chĩa về phía trước.

Nếu như có trường mâu đám xuống, lập tức có khoảng trống xuống hiện, làm vậy là đại tội vi phạm ký luật quản đội.

Nhìn người kia ngày càng tới gần. đao đối phương lách qua khe hở trường mâu. sắp tới trước mặt mình rồi.

Và giây phút đó. Vương Tam nhắm mắt lại. cũng vào giây phút đó có một tiếng kêu thảm vang lên. Vương Tam mở mắt nhìn thấy kẻ kia đã ngã xuống, đổ bị cắt đứt. người lính cầm súng rất mau lẹ lui lại. Vương Tam nhận ra đó là ca ca của mình.

- Phía dưới có chiến hữu của các ngươi rồi kẻ địch của các ngươi ở phía trước, giơ ngang trường mâu! Không được cúi đầu xuống!

Viên thiên tổng bên phải cũng đang vung trường mâu chiến đấu. nhưng vẫn tranh thủ khe hở lớn tiếng quát, để bộ hạ mình không phản tâm.

Vương Đại ở dưới cán trường mâu tiến hành cái gọi là “cuộc chiến bắt chuột”, mọi người đều phủ phục người, bất kể quan binh hay phản tặc. động tác đều chậm chạp, nhưng đẫm máu và tàn khốc. so với chém giết bên trên còn có phần hơn.

Không phải mỗi một tên lính liên quân đều có thể lăn tới dưới trường mâu. cũng không phải kẻ nào cũng có thể áp sát như vừa rồi.

Vương Đại nhìn chằm chằm vào một tên lính liên quân vừa mới chui vào. mặt hắn, người hắn toàn là máu tươi, đó là dấu máu của đồng bạn sau khi bị đâm chết.

Tên lính liên quân kia cũng nhìn thấy Vương Đại. trong tay hắn cầm một mũi mâu, không biết là lấy của binh sĩ Giao Châu doanh hay là của bản thân.

Hai người cứ thế chầm chậm áp sát nhau, tên lính liên quân dùng mâu không thuần thục lắm, thêm vào tư thế đó không thể dùng sức được, người nhào bổ về phía trước, mũi mâu trong tay đâm mạnh ra. đúng là hành động chỉ có chết không có sống.

Vương Đại ngả người ra sau. rồi một chân dùng sức. lăn tới bên trái đối phương đâm đoản đao vào hông đối phương, tên địch vặn vẹo mấy cái. rồi lập tức không nhúc nhích được nữa.

Trong hoàn cảnh đó. dù Vương Đại huấn luyện chu đáo, nhưng cũng có chút mệt mỏi. thở hồng hộc. đột nhiên nhớ ra. nếu tính theo quân công, hôm nay mình đã giết năm tên địch, thêm vào công lao đệ đệ tích góp được ở tuyến đầu. thì đã sắp tích đủ quân công rồi.

Để đệ đệ về nhà cưới vợ. cha mẹ và huynh đệ ở trên trời có linh thiêng khẳng định cũng sẽ vui mừng.

Trên chiến trường không thể có chút buông lòng nào. Vương Đại đột nhiên nghe thấy có tiếng gió đánh tới. hai chân đạp đất. xoay người chém ngay một đao xuống.

Xuất hiện ở trước mặt Vương Đại là một tên choai choai lỡ cỡ xanh xao. trong mắt mang theo sự tuyệt vọng, không biết vì sao nhìn nó. Vương Đại đột nhiên nhớ tới bộ dạng của đệ đệ lúc sắp chết đói ở Thanh Châu, đao vung lên hơi chậm nửa nhịp, liền bị đối phương đâm vào ngực.

Nhưng đối phương còn chưa kịp rút binh khí ra. đã bị một người lính cầm súng khác chém chết, không ai đi cứu giúp Vương Đại. ở trên chiến trường mỗi người đều phải giữ trạng thái giết địch, không thể phân tâm.

Vương Đại nằm trên mặt đật cảm thất sức lực theo máu chảy vào lòng đất. hắn muốn xoay người lại nhìn đệ đệ của mình, nhưng không sao làm nổi cái động tác đơn giản ấy. Vương Đại ý thức dần dần mơ hồ. cuối cùng hắn muốn hét lớn với đệ đệ điều gì đó.

Chỉ tiếc hắn chỉ phát ra được mấy tiếng yếu ớt:

- về nhà... thành t...

Âm thanh này nhỏ như tiếng lẩm bẩm. trong chiến trường căn bản chẳng ai nghe thấy. Vương Tam hiện giờ chỉ nhìn thấy kẻ địch phía trước, không hoảng hốt như vừa rồi. hắn biết ca ca mình ở phía dưới cản lũ chuột cho mình, mình khẳng định sẽ an toàn.

Hắn không biết Vương Đại đã chết phía trước rồi...

Lính tiên phong liên quân phái ra giao chiến với Giao Châu doanh đã gần nửa canh giờ. bọn chúng không ngừng xô vào trong trường mâu ngã xuống. những cũng có kẻ xông vào mà không chết, trên chiến trường luôn có cá lọt lười.

Bọn chúng cho rằng, chỉ cần lao qua sáu hàng trường mâu phía trước, là tới lúc mình vung đao thoải mái chém giết rồi. vì trường mâu không thể cận chiến, không ngờ bên trong đội trường mâu còn có đội ngũ dùng vũ khí ngắn thích hợp cận chiến hơn cả bọn chúng.

-o0o-

Trước trận địa của bộ binh Giao Châu doanh, lính liên quân xông lên không ngừng, nhưng chỉ có thể tới để chịu chết.

Đội ngũ phía sau ngày càng thưa thớt, đám lính lão luyện của sấm quân không chịu nổi cái áp lực này, bắt đầu quay lưng chạy về đội của mình, nhưng những tên khinh kỵ không cho phép kẻ nào rút lui.

vốn là đội ngũ hình vuông dàn hàng ngang, nhưng lúc này hai cánh đã tiến tới trước, nếu nhìn từ không trung xuống. sẽ thấy đội trường mâu đột biến thành một đường cong lõm ở giữa.

Đối diện, hạch tâm là của liên quân, hai cánh yếu hơn một chút, nhưng các doanh Giao Châu doanh thực lực khá đồng đều. bên mạnh bên yếu. càng lệch sang cánh ưu thế của đội trường mâu càng lớn. cho nên mình thành hình dạng này.

Lý Tự Thành và La Nhữ Tài nhìn cảnh tượng này đều trầm mặc không nói. binh sĩ không ngừng tiêu hao trước trận đối phương. mà đối phương vẫn không ngừng áp tới.

- Lão Tào, kỵ binh là vốn liếng của chúng ta. để bọn họ xông lên chứ?

Đại địch ở trước mắt, rất nhiều mâu thuẫn trước hết bỏ qua một bên. Lý Tự Thành lên tiếng hỏi. La Nhữ Tài nhìn chiến trường, nghiến răng đáp:

- Đánh tới giở bên lũ cẩu quan cũng mệt rồi. dùng kỵ binh cho chúng một đòn nếu có thể đánh tan đội trường mâu này, chúng ta lại đưa thêm người vào đánh.

Lý Tự Thành gật đầu. có thể cảm thấy Sấm vương trả lời không đủ thành thực, La Nhữ Tài quay người lại. nhưng hắn không nổi giận, chỉ thành khẩn nói:

- Lý đại ca. hai ta tung hoành thiên hạ bao năm. đã bao giờ sợ quan binh đâu. cho dù là đám Tôn Truyền Đình, Lô Tượng Thăng, cũng cùng lắm tạo cho chúng ta chút phiền phức, nhưng đám binh mã trước mắt này. lão Lã tôi luôn cảm thấy không ổn, nếu không đánh tan bọn chúng, thì đừng tới gần Sơn Đông nữa.

Lời của La Nhữ Tài giống như móc tim gan ra nói rồi. Lý Tự Thành trầm tư một lúc rồi nói:

- Vậy thì thử đi. trước tiên để đội phía sau chuẩn bị. nếu kỵ binh có thể đánh loạn được bọn chúng, phía sau hãy tiếp tục xông lên. nếu không, sấm doanh sẽ đi đoạn hậu.

Nghe Lý Tự Thành chủ động nói đoạn hậu, La Nhữ Tài đúng là có chút bất ngờ. nhưng không nói gì. chỉ quay về bố trí binh mã.

Bất quá hổ báo doanh của La Nhữ Tài và đại bản doanh của Lý Tự Thành đều ở hậu phương, đây mới là vốn liếng chân chính của bọn chúng, nhưng chẳng ai chịu bỏ ra.

Mấy nghìn kỵ binh phía trước, trừ đốc chiến ra liên tục quay đầu nhìn hiệu lệnh của bên mình, sĩ tốt phía trước và đối phương chém giết vang trời, nhưng vẫn không tìm được lỗ hổng đột phá.

Bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến hữu của mình ở phía trước không ngừng bị giết chết, nhưng lại chẳng giúp được gì. trong lòng thực sự không dễ chịu gì.

Vừa rồi phía trước giao chiến, hắn cưỡi ngựa ở trong trận nhìn trận tuyến của đối phương, hai mươi tư đội ngũ hình vuông, hơn nữa đội súng sau khi rút về cảnh giới ở hai cánh, tức là cho dù ở hai cánh xung phong, đối phương cũng sẵn sàng đón đánh không thể mạo hiểm, nơi đột phá duy nhất là trận tuyến phía trước, ít nhất quan binh ở đó hẳn rất mệt mỏi rồi.

Nhưng xông tới không có chút phần thắng nào. thấy người phía trước ngày càng thưa, phía sau không hề gõ chiếng thu quân tên đầu mục này nhìn mấy chục cái trống gõ ầm ầm. quay sang nói với thân tín:

- Xem ra là đã hạ quyết tâm bắt chúng ta đi nạp mạng rồi....

Tên thân tín mặt trắng bệch, nhưng vẫn còn cố tự động viên:

- Đại ca không nên hoảng hốt. đối phương cũng đã mệt rồi. huynh đệ phía trước đã tiêu hao gần hết bọn chúng rồi. chúng ta thêm chút sức nữa là đánh tan được.

Nghe thấy tên thân tín nói vậy, hắn cười lạnh nói:

- Nếu chỉ thêm một chút sức là đánh tan. sao hiện giờ đối phương vẫn còn tiến tới như vậy. phía sau còn có những kẻ chưa hề có động tĩnh gì kia. Đi thôi, quay đầu lại cũng chết.

Tuy trong miệng làu bàu. nhưng hắn vẫn rút binh khí cầm ở tay. thúc ngựa chạy về phía trước đội ngũ.

Tên đầu mục này trong lòng biết mình chết chắc, nhưng vẫn giơ cao đại đao đi ở phía trên cùng, tên thân tín theo sát cười hăng hắc nói:

- Đại ca. chết thì chết, chúng ta chẳng phải đã sống lãi được mấy năm rồi sao?

Tên đầu mục cười lớn nói:

- Không sai. huynh đệ chúng ta mấy năm trước sớm phải chết đói nuôi chó hoang rồi. sống tới hiện giờ là con mẹ nó đáng lắm rồi.

Cười xong hai chân kẹp mạnh bụng ngựa, xông vọt tới. nhìn đầu lĩnh xông lên. toàn bộ kỵ binh đều hô vang, thúc ngựa xông lên theo.

Đám bộ binh liên mình đã chết gần hết, cho dù còn lại một ít cũng mất đi sức chiến đấu. nhưng quay đầu chạy cũng bị chết, nên thực tế đa phần bọn chúng hồn siêu phách lạc đứng ngây ra đó đợi chết.

Khoảng cách một trăm mét đủ cho ngựa tăng tốc tới mức nhanh nhất, thực tế đám kỵ binh liên minh chẳng hề nghĩ tới khống chế tốc độ. cứ hùng hục xông lên mà thôi.

Trong đội trường mâu. những tay súng không tham gia giáp lá cà nữa. đổi sang súng, thay phiên vươn súng ra bắn loạn, kẻ địch quá đông, bắn loạn thế nào cũng trúng.

Bất quá ở trong trận tuyến dài như vậy. đội súng không triển khai thì không hình thành được sát thương có quy mô. cuối cùng vẫn cần đội trường mâu đối dịch.

Trên chiến trường đối mặt với nhau, đã chẳng còn kỹ xảo nào hết, hai bên chỉ có rảo bước xông tới đâm vào nhau.

Đội trường mâu Giao Châu doanh ép bộ binh đối phương lui dần từng bước, nhưng thấy kỵ binh xông tới. viên thiên tổng ở giữa kia cắm phủ thương xuống đất, tiếng trống dừng lại các doanh cũng theo thứ tự tiến hành.

- Chống ngựa!

Quan quân mỗi doanh đều hét lớn, có doanh tới hàng thứ năm đều đã không còn đầy đủ nữa, nghe thấy câu này. binh sĩ cầm trường mâu hàng sau vội vàng bổ sung tới đội ngũ hàng đầu. cắm trường mâu nghiêng nghiêng xuống đất, một tay cầm trường mâu. một chân dẫm lên đuổi trường mâu, người nghiêng về phía trước, gần như song song với trường mâu.

Binh sĩ hàng thứ hai cúng như thế. bất quá trường mốc có góc độ cao hơn mà thôi, hàng ba hàng bốn. hàng năm đều như vậy.

Còn ở giữa khe hở đội trường mâu các tay súng luân phiên xạ kích, phàm là kẻ nào có ý đồ xông qua khe hở này. đều bị bắn hạ.

Kỵ binh liên quân xông tới. tên tiểu đầu mục kia kẹp chân vào bụng ngựa, khiến con ngựa chảy cả máu. ngựa bị đau. chạy càn điên cuồng.

Tên đầu mục trước kia cũng đã xung kích đội ngũ quan quân, thấy ngựa xông như điên tới, bước chân không còn vững nữa, sợ tới gần thì lả rồi.

Nhưng trận thế quan quân vững như núi, tên tiểu đầu mục nghe thấy tiếng trống phía sau giục dã càng thêm gấp rút, cười hăng hắc lẩm bẩm:

- Phía trước đúng là một con nhím sắt. mẹ nó chứ.

Hai chân hắn tách khỏi bụng ngựa, sau đó kẹp mạnh vào. con ngựa đau đớn hí vang một tiếng, bay thẳng về phía trước.

Trong chớp mắt. hắn cùng ngựa bị bốn năm thành trường mâu xuyên qua. cho dù có quan binh không chịu nổi ngồi phệt xuống, nhưng đội trường mâu chỉ hơi lõm về sau. không hề hỗn loạn.

Tên đầu mục cả người bị trường mâu xuyên quạ máu không ngừng trào ra tứ miệng, muốn há miệng cười, nhưng trong miệng chỉ toàn là máu.

Hắn còn thấy đạo đạo rũ xuống, không chém được một ai. đối diện là một người thanh niên trẻ. trông chẳng khác gì người phe mình, thanh niên đó siết chặt trường mâu. trên mặt còn có dấu nước mắt. nhìn trừng trừng vào mình đầy phẫn hận và kiên định.

Mình khi bằng hắn thì làm gì nhi. nhớ là chăn dê. mỗi ngày muội muội theo đằng sau mình, sau đó dê chết, muội muội cũng chết. rồi đi theo Sấm vương...

Mấy binh sĩ hít hơi rút trường mâu cắm trên người hắn ra, tên đầu mầu đó cả người và ngựa ngã xuống đất không nhúc nhích, trên người có mấy cái lỗ máu tươi ồng ộc chảy, nhưng mắt mờ lớn. mặt mang theo nụ cười.

Quan binh đối diện với tên đầu mục là Vương Tam, vừa rồi cùng đội ngũ tiến lên. hắn nhìn thấy thi thể của đại ca. tới chết không lật người lại nhìn hắn được một lần cuối..

Có thể cùng trung quân va chạm dù sao chỉ là thiểu số, những tên kỵ binh khác xông tới trước đội ngũ trường mâu liền chuyển hướng, động vật cũng có linh tính, bọn chúng cũng muốn sống, nhưng khi ngựa đánh vòng, thường thường ném người văng thẳng xuống.

Có kẻ khống chế được ngựa phóng thẳng tới. nhưng lại xô vào ngựa quành về, ngã lăn ra đất. hỗn loạn vô cùng, binh sĩ Giao Châu doanh hò vang, Bởi vì căn bản đối phương không xông tới được trận địa của bọn họ. là bọn họ giành thắng lợi rồi.

Nhìn thấy cục diện này Hách Diêu Kỳ không chút chần chừ quay đầu nói với quan quân bên cạnh:

- Nhị Hổ. dẫn huynh đệ đi đi, Sấm vương đã có phân phó rồi!

Liên quân lần lượt hạ lệnh rút lui, tức thì khung cảnh hỗn loạn, đám kỵ binh xông lên kia. phàm là kẻ nào có thể ghìm được ngựa, bất kể cái gì mà chết cũng không lui. quay về phía trận địa của mình bỏ chạy luôn.

Mệnh lệnh hạ xuống, tiền đội biến thành hậu đội. hướng về phía tây nam bỏ chạy, nhưng đột nhiên chuyển hướng, cho dù mệnh lệnh truyền xuống sớm. động tác gấp gáp cũng có ảnh hưởng lớn, sấm quân đâu phải là Giao Châu doanh, đại quân vừa chuyển động là loạn lên.

Sở dĩ bọn chúng đám làm thế đơn giản là bắt nạt bộ đội Giao Châu doanh không thể mau chóng tiến lên mà thôi, nếu như quan binh cầm trường mâu xông lên. liên quân Lý - Lã sẽ quay lại diệt gọn.

Trên đỉnh dốc, lúc này Lý Mạnh không theo dõi cuộc chiến mà đọc một bức thư, trong quá trình đọc thu khóe miệng luôn nở nụ cười, chư tướng xung quanh hiếu kỳ nhưng không dám tới gần xem.

Chiến thẳng đã định, tiếp theo là làm sao để mở rộng chiến quả mà thôi, lẽ ra vừa rồi phải tăng cường lực lượng truy kích, bất quá lại có khoái mã từ Thác Thành mang tin gấp tới cho đại soái, sau khi Lý Mạnh mở thư ra liên không hạ mệnh lệnh nữa.

Xem xong thư, Lý Mạnh gật lại nhét vào lòng lẩm bẩm:

- Thế nào cũng phải đánh cho đau. mới nhớ kỹ được.

Hắn nói hàm hồ. chẳng ai nghe rõ. bất quá tiếp đó Lý Mạnh cười hạ lệnh:

- Các tướng, suất lĩnh kỵ binh truy kích, mặc sức chém giết, không cần phải nương tay.

Chư tướng xung quanh dạ ran. vừa mới định rời đi, Lý Mạnh vung roi ngựa chỉ về phía trước thong thả nói:

- Lưu tặc ở phía trước, các vị anh dũng xông lên. Đừng để tụt lại phía sau người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.