Vốn dĩ binh bộ chủ sự Trượng Nhược Kỳ vốn dĩ đang định lên mặt huênh hoang, sau khi nghe thấy câu nói này, liền giống như là bị đánh một đòn phủ đầu choáng váng, lập tức không biết làm thế nào. trong giới quan trường, trên dưới phân minh rõ ràng, nhưng cũng là coi trọng đến thể diện.
Giới quan trường, lúc lên voi lúc xuống chó. không ai biết được tương lai mình sẽ như thế nào. cho nên khi nói chuyện hành sự đều lưu lại 3 phần nể mặt. không nói một cách quá tuyệt tình.
Càng huống hồ tên Trương Nhược Kỳ này còn là người được binh bộ phái đến để kiểm kê binh mã. phát quân lương, cũng đồng nghĩa với việc là người đại diện của binh bộ thượng thư. Trương Nhược Kỳ vui hay buồn ít nhiều sẽ có liên quan đến kết quả kiểm tra quân số và số tiền quân lương được phát xuống, cho nên kể cả Trương Nhược Kỳ chỉ là chức quan lục phẩm, nhưng mọi người đều không dùng thái độ đối đãi với quan lục phẩm để đối đãi với hắn.
ít nhất thì cũng phải có vài phần khách khí. còn phải nịnh bợ lấy lòng, chiếu theo quy luật bình thường của quan trường thì chính là như vậy. Trương Nhược Kỳ mặc dù cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm ở bên ngoài thành Tế Nam. nhưng sau khi bước vào trong chính đường, hắn vẫn là đang suy nghĩ xem làm thế nào để làm khó đối phương, dù gì thì hoàng đế và binh bộ thượng thư đều ở kinh thành. Trương Nhược Kỳ có lên mặt tinh tướng thì cũng là tiện.
Nhớ hồi đó khi ở quan ngoại Sơn Hải. Hồng Thùa Trù là trọng thần danh trấn thiên hạ. đứng trước mặt ông ta, các võ tướng ương bướng bất phục đều cung kính nghe lệnh.
Nhưng một nhân vật hào kiệt anh hùng như vậy, trước mặt mình, bị đại nghĩa của bậc trung quân bị ý chỉ của triều đình đè xuống làm cho không ngẩng đâu lên được, cách này dùng đối với Hồng Thừa Trù thì có tác dụng, vậy thì dùng với tuần phủ và tổng binh Sơn Đông, chắc chắn cũng sẽ là có tác dụng.
Ai ngờ khi vừa bước vào cửa liền bị đối phương bóc vết thương còn đang ri máu của mình, chửi người chửi thẳng vào mặt, đối phương không hề có ý gì nể mật cả, huống hồ trận đại bại tại Tùng Sơn, cũng chưa có kết luận gì. Trương Nhược Kỳ có đánh chết cũng không thừa nhận mình phải chịu trách nhiệm chủ yếu.
Trương Nhược Kỳ lúc này không còn quan tâm đến phong độ của bậc quan triều đình và khí thế ép người gì cả. hắn lập tức mặt đò tím tái, gân cổ nổi lên âm ầm. đứng đó gào lên như chửi:
“Sao có thể nói như vậy. Trương mỗ cũng chỉ là một giám quân nhỏ bé, đại quân xuất quan là do Hồng Thừa Trù thống lĩnh, trách nhiệm của trận đại bại hoàn toàn thuộc về Hồng Thừa Trù. có liên quan gì đến Trương mỗ. Trương mỗ lần này phụng mệnh triều đình và sự sai phái của binh bộ Trần thượng thư. đến Sơn Đông để kiểm kê binh mã. phát quân lương.... hạ quan vừa đến mà đại nhân đã ngậm máu phun người như thế này. chẳng nhẽ binh mã Sơn Đông có gì mờ ám không thể nói cho người khác biết...
Những lời này được nói một cách trôi chảy. Trương Nhược Kỳ cũng không hàm hồ. nhưng đến cuối cùng hắn cũng là phát giác ra. thân phận của hắn lúc nói đã có thay Trương mỗ sửa thành thành hạ quan.
Nói đến đây mới phát hiện ra. lúc vừa mới bước vào, do sự thay đổi về ánh sáng nên hẳn căn bản là không nhìn rõ ai là người nói câu nói đó.
Lý Mạnh ngồi yên ở đó không động đậy gì. Nhan Kế Tổ thì quay đầu lại nhìn người mặt sắt đang ngồi phía sau Lý Mạnh. câu nói này chắc là do người mặt sắt này nói. giọng nói này lờ mờ hắn cũng có chút ấn tượng, nhưng trong lúc gấp gáp cũng là không nhận ra được.
Nghe thấy Trương Nhược Kỳ lại là có ý định hống hách, còn nói với giọng điệu uy hiếp. Lý Mạnh điểm nhiên nói với Nhan Kế Tổ đang ngồi bên cạnh:
“Nhan đại nhân, vị chủ sự này là quan lục phẩm, theo lễ tiết thì khi gặp ta và ngài thì phải như thế nào?”.
Cái tác phong lúc vừa mới bước vào cửa của Trương Nhược Kỳ làm cho Nhan tuần phủ cảm thấy cực kỳ phản cảm. ở Sơn Đông này Nhan Kế Tổ tuy không có thực quyền. nhưng ngoài Lý Mạnh ra. những người khác đều phải khách khách khí khí với ông. không ai dám có chút thất lễ. một tên chủ sự nhãi nhép thì có gì mà dám cuồng ngạo.
Nói ra thì Nhan Kế Tổ lúc còn ở kinh thành cũng là làm cấp sự trung của sử bộ. cũng là chức quan thất phẩm. Nhưng chức quan thất phẩm đó của ông ta chỉ cần ngồi đủ thời gian là lập tức sẽ có chức đốc phủ của địa phương và vị trí thị lang của lục bộ chờ đợi. cùng thuộc vào dạng nhân vật có tiếng nói ở kinh thành, ông ta ở kinh thành sống cũng là trong thời gian đài, thừa biết loại nhân vật như Trương Nhược Kỳ là như thế nào.
Nghe thấy Lý Mạnh hỏi như vậy. Nhan Kế Tổ liền nói một cách không hề khách khí:
“Lễ bộ có quy định rõ ràng đối với việc này. tên chủ sự này cần phải quỳ xuống giập đầu thỉnh an rồi mới nói đến chuyện công, nếu không sẽ khép vào tội thất lễ để luận tội”.
Lý Mạnh gật gật đầu. ánh mắt lạnh lùng nhìn tên Trương Nhược Kỳ đang đứng trước mặt, nói:
“Quả nhiên là một tên tiểu nhân vô lễ cuồng ngạo, bắt hắn quỳ xuống giập đầu cho ta”.
Lời vừa dứt. hai thân binh bước đến. đá mạnh vào chỗ khoeo chân của Trương Nhược Kỳ. tên binh bộ chủ sự này bị đá bất ngờ. lập tức hai đầu gối quỳ xuống, thân binh ở phía sau vẫn chưa dừng tay. một người trực tiếp giữ chặt lấy đầu của Trương Nhược Kỳ ấn mạnh đập xuống nền đá xanh.
Lúc còn ở Tùng Sơn. chân cẳng cũng là nhanh nhẹn mà thoát được họa diệt thân, nhưng xét cho cùng thì vẫn chỉ là một tên thư sinh ỵếu đuối, sức mạnh của người thân binh đó hắn nào có thể chống đỡ được, trực tiếp bị dí đầu xuống, bụp bụp bụp ba tiếng giập đầu. cùng may người thân binh này dùng sức có chừng mực. không làm hắn bị thương.
Có điều kể cả là như vậy. trên trán tên Trương Nhược Kỳ này vẫn là tím ngắt một vùng, thân binh thả tay ra đứng phía sau hắn. Trương Nhược Kỳ cố gắng lắm mới ngẩng được đầu lên. hắn cuối cùng thì cũng cảm thấy sự sợ hãi.
“Tuần phủ đại nhân, bên phía Lý mỗ có một vài lời muốn hỏi Trương chủ sự”.
Lý Mạnh mở miệng nói khách khí một câu. Nhan Kế Tổ chắp chắp tay. Lý Mạnh liền lạnh lùng hỏi:
“Trương Nhược Kỳ. Hồng đốc sư dẫn 13 vạn binh mã xuất quan, quan ngoại vốn dĩ là nơi cực kì hung hiểm. không có khả năng có thể giành được chiến thắng, nhiều lắm chỉ là thủ thành, ta không hiểu, tại sao ngươi lại tạo ra bao nhiêu là trở ngại như vậy. thất bại tại Tùng Sơn. có lợi gì cho ngươi không?”.
Trong đầu của Trương Nhược Kỳ vang lên những tiếng uỳnh uỳnh. nghe thấy Lý Mạnh hỏi như vậy hắn cũng là muốn phản bác lại vài câu. nhưng hai thân binh ở phía sau hắn hình như có làm gì đó. binh khí và áp giáp chạm vào nhau phát ra tiếng kêu.
Tính cách của văn nhân, có người thì thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng cũng có người chỉ cần cho chịu khổ cực một chút là đến xương cốt cũng là mềm nhũn ra. tên Trương Nhược Kỳ này rõ ràng là thuộc vào vế sau.
Cái dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của hắn lúc đầu đã không còn thấy đâu. lúc này trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi. sợ đối phương giải quyết hắn luôn ở ngay chính điện đường này. Nghe thấy Lý Mạnh hỏi. hắn cũng không quan tâm câu hỏi của Lý Mạnh là gì. quỳ ở đó không nhúc nhích, nói một cách cung kính:
“Hồng đốc sư là một nhân vật như thế nào, tiểu nhân cho dù có gan lớn đến thế nào. cũng sao dám làm gì, tiểu nhân còn nhớ, trước lúc xuất quan, binh bộ Trần thượng thư có dặn dò tiểu nhân, nói là Hồng Hanh Cửu lần này nếu như cứu viện thành công, sau khi quay về, vị trí binh bộ thượng thư này cũng sẽ là do ông ta làm. cho nên công lao lần này tuyệt đối không được để Hồng đốc sư hưởng một mình, nhất định phải cướp lấy một ít. tiểu nhân theo đó mới có gan nói thêm vào vài lời. hơn nữa. từ lúc rởi khỏi Kế Trấn trên đường tiến về bắc. thánh chỉ của thánh thượng cứ không ngừng được giáng xuống, nếu như không có Trần thượng thư. tiểu nhân nào dám có gan to như vậy...
Tên Trương Nhược Kỳ này nói một mạch xong xuôi, chính diện liền trở nên yên tĩnh. Lý Mạnh quay đầu lại nhìn Tôn Truyền Đình đang ngồi ở đó. mặc dù đeo mặt nạ sắt ngồi đó rất trấn tĩnh, nhưng cô tay ông ta khẽ rung lên. hơi thở cũng là nặng nề hơn chút, rõ ràng là đang rất kích động.
Lý Mạnh tự nhiên cũng biết Tôn Truyền Đình tại sao lại kích động đến vậy, nhưng đây đang là trên chính đường, có rất nhiều người ngoài, cho nên có một số lời không thể nói hắn quay đầu sang hướng Nhan Kế Tổ. mở miệng hỏi:
“Nhan đại nhân, binh mã Sơn Đông chúng ta trong sổ sách là có bao nhiêu vậy?”.
Trương Nhược Kỳ tuy trên mồm thì trả lời một cách cung kính, nhưng trong lòng thì đã chửi đi chửi lại mấy chục lượt các tổ tông 18 đòi của các quan văn võ Sơn Đông này. thầm nghĩ, ta ở Sơn Đông này tạm thời nhẫn nhịn, đợi đến khi về đến kinh thành chắc chắn ta sẽ cho các người biết mặt, chỉ là vừa nghe thấy câu hỏi của Lý Mạnh. hắn lại trở nên ngơ ngơ không hiểu gì cả.
Hắn nghĩ thầm, đất Sơn Đông này quả thực kỳ quái, đầu tiên là hỏi chuyện ở Tùng Sơn không có liên quan gì cả. sau đó chủ soái của Sơn Đông không ngờ không biết trong tay mình có bao nhiêu binh mã.
Nhan Kế Tổ ngồi bên đó suy nghĩ một hồi. khom người nói:
“Binh mã Sơn Đông, triều đình trước giờ đều phát quân lương cho 2 vạn 5000 binh, con số 2 vạn 5 nghìn này có lẽ là số cố định của binh bộ ở kinh thành”.
Lý Mạnh giơ tay lên vỗ một cái vào trán, vừa cười vừa nói:
“Con số này ta toàn quên thôi cũng may mà Nhan đại nhân nhớ được”.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cười hi hi. hai người họ nói đùa với nhau như vậy. cũng làm cho Tôn Truyền Đình ngồi phía sau cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, nhưng tên Trương Nhược Kỳ quỳ bên dưới thì nghe mà chẳng hiểu gì cả. hắn cảm thấy binh mã Sơn Đông nếu kiểm kê không cẩn thận thì sẽ để sót rất nhiều.
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 338: Báo ứng - Tùng Sơn thất thủ! (2)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn
Nguồn: Vipvandan
Nếu không thì thân làm tổng binh Sơn Đông, sao có thể đến binh mã trong tay mình cũng không nhớ rõ. có lẽ đó chính là nguyên nhân mã tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh không thèm để ý đến thể diện của triều đình, đánh đòn phủ đầu dọa nạt mình.
Trương Nhược Kỳ quy ở đó căn bản là không có ai để ý đến hắn. Lý Mạnh sau khi nghe thấy Nhan Kế Tổ nói ra con số đó thì liền ngồi đó suy ngẫm một chút, rồi mở miệng nói:
“Trương chủ sự, lần này đến kiểm kê binh mã của Sơn Đông ta, ngươi đã bị lỡ mất nhiều ngày như vậy rồi. ngày mai ta sẽ sắp xếp ngươi ra ngoài thành kiểm kê. sau khi làm xong việc, nhanh một chút rồi cút về kinh thành cho ta”.
2 vạn 5 nghìn binh mã. nói kiểm kê là kiểm kê ngay, đến khách sáo cũng không cần sao. Vốn dĩ Trương Nhược Kỳ vẫn đang suy nghĩ tính toán trong tay tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh cũng chỉ có khoảng 1 vạn binh mã. đó chính là lý do để hắn có thể tống tiền làm tình, sau khi bị ức hiếp ngày hôm nay. hắn sẽ đem lý do này biến thành tội lớn. chuẩn bị về kinh thành bẩm báo.
Ai ngờ đối phương không hề quan tâm. nói để mình đi kiểm kê binh mã. chẳng nhẽ đầu óc hắn có vấn đề?
Ngày này cuối cùng cũng xem là được ở trong thành. Trương Nhược Kỳ và đám tùy tùng không còn khí thế ngất trời như lúc trên đường đến đây nữa. lúc đó tên nào tên nấy đều nghĩ cách xem làm thế nào để tống được thật nhiều tiền, lúc ở trong nhà khách trong thành, buổi tối không tên nào ngũ được ngon giấc cả. phía bên ngoài sân có binh sĩ đi lại. không ai biết những binh sĩ này đi tuần tra hay là chuẩn bị nửa đêm xông vào giết người.
Có điều một đêm bình an vô sự. sáng sớm ngày hôm sau liền có mấy chục kỵ binh đến dẫn đường, người cầm đầu là một bả tổng, lúc bước vào cửa cũng chẳng có lời khách sáo gì. trực tiếp nói là đến để đưa Trương chủ sự đi kiểm kê binh mã.
Đoàn người này của Trương chủ sự đến thời điểm hiện giờ đã là cảm thấy ngơ hoàn toàn đối với các hành động của binh mã Sơn Đông, dù gì thì cách ăn mặc của bên này chả khác gì với Đại Minh, những thứ khác hình như đều đếch giống.
Cũng có tùy tùng của binh bộ chủ sự Trương Nhược Kỳ lén lút chạy đến trước mật Trương chủ sự nói hay là đừng nên xuất thành. ngộ nhỡ vừa ra khỏi thành, họ đua chúng ta đến một nơi hẻo lánh, sau đó giết sạch chúng ta. tên này trước giờ là tùy tùng thân cận nhất của Trương Nhược Kỳ. sau khi nói xong những lời hết mực trung thành này. liền bị Trương Nhược Kỳ tát cho một cái. chửi:
“Tên nô tài đần độn này. ngươi nhìn cục diện ngày hôm nay đi. chẳng nhẽ trong thành thì không giết được chúng ta sao? Đừng nói nhiều nữa, chúng bảo các ngươi làm gì thì cứ làm như thế là được rồi”.
Sau khi xuất thành, mấy chục người kỵ binh này quả nhiên không có ác ý gì. chỉ là dẫn bọn Trương Nhược Kỳ đi kiểm kê các quân doanh ở bên ngoài thành, binh mã của Sơn Đông đại bộ phận thời gian hàng ngày đều dùng để huấn luyện lúc bọn Trương Nhược Kỳ xuất thành vào buổi sáng sớm. vừa khéo là lúc các binh sĩ của doanh trại Giao Châu cũ tập luyện bên ngoài thành Tế Nam.
Kiểm kê những đội ngũ sĩ xếp thành hàng ngay ngắn này cũng tiện lợi nhanh chóng, cảnh tượng này đúng là làm cho Trương Nhược Kỳ cùng các tùy tùng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. 2 vạn 5 nghìn quân con số này quả thực không nhỏ. nếu như đếm từng người một thì phải mất rất nhiều thời gian, càng đừng nói là kiểm kê 2 vạn 5 nghìn binh mã.
Cực nhọc mất cả ngày, lúc quay về thành thì Trương Nhược Kỳ đã là mặt mày xám xịt. đi kiểm kể từng quân doanh một. quả thực là quá mệt mỏi.
2 vạn 5000 người là một thực số. không những thế Trương Nhược Kỳ phát hiện ra. các kỵ binh dẫn họ đi quanh thành Tế Nam theo chiều thuận kim đồng hồ. vậy thì chắc chắn còn có quân doanh vẫn chưa đến kiểm kê.
Chắc chắn binh mã Sơn Đông vẫn còn đông hơn nhiều so với ghi chép của binh bộ, muốn dựa vào việc tổng binh Sơn Đông ăn số khống để giảm bớt thực lực của Lý Mạnh đã là điều không thể được, sắc mặt của hắn nhợt nhạt ủ rũ còn là vì một lý do khác, lúc tuần thị các quân doanh, các binh sĩ dàn trận ở đó đều sát khí ngùn ngụt.
Ánh mắt mà họ nhìn đám người mình cũng là cực kỳ không thân thiện, lúc kiểm kê. dường như cảm thấy có hàng nghìn mũi kim nhọn chọc vào lưng, toàn thân trên dưới lạnh băng băng, đi trong quân vạn người, tên Trương Nhược Kỳ này tốt xấu gì thì cũng từng làm giám quân của đại quân mười mấy vạn, nhờ những thứ hắn từng va vấp ngoài quan ngoại, vẫn xem là có thể giữ được trạng thái trấn tĩnh.
Nhưng những tùy tùng đi theo Trương Nhược Kỳ thì khác, lúc kiểm kê. có tên thì toàn thân run như cầy sấy, có tên sau khi đi được mấy chỗ liền mềm nhũn người nằm liệt trên đất không bỏ đậy được, các binh sĩ Sơn Đông nhìn những tên quan kinh thành này. ánh mắt vốn không thân thiện càng hiện lên thêm sự khinh bi.
Ánh mắt và thái độ đối địch cộng thêm khinh thường, kể cả là kẻ mặt dày tu luyện nhiều năm như Trương Nhược Kỳ thì cũng đều cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Bên phía Sơn Đông hành sự quả thực là không chê vào đâu được, nếu như đã là 2 vạn 5 nghìn binh mã. sau khi kiểm kê hoàn tất. liền có quan sử của công thự tuần phủ và nha môn tổng binh cầm đến những văn thư có liên quan, đưa cho chủ sự Trương Nhược Kỳ ký tên đóng dấu điểm chỉ. sau đó đóng dấu của tuần phủ và tổng binh Sơn Đông, bỏ vào trong phong bì, dùng sơn đỏ niêm phong, rồi phái người đưa đến kinh thành.
Lý do được đưa ra là rất đạo mạo đường hoàng, nói là cục diện hiện nay. nếu đã là kiểm kê binh mã thì chắc là do cần phải dùng đến binh mã của Sơn Đông, cho nên kết quả kiểm kê binh mã cần phải được nhanh nhất có thể chuyển về kinh thành, không nên để lỡ việc.
Trương Nhược Kỳ không có lý do gì để phản bác, càng huống hồ đây không phải là nơi mà hắn có tư cách phản bác. chỉ còn biết cách ngoan ngoãn tiếp nhận.
Trong lòng hắn tức đến muốn ói máu. đối phương đầu tiên phái khoái mã đưa kết quả kiểm kê đến kinh thành, mình cho dù có muốn làm trò mèo gì thì cũng là không có chỗ để hạ thủ.
Ngày thứ hai sau khi kiểm kê binh mã xong, đám người Trương Nhược Kỳ liền bị đuổi khéo lên đường, Sơn Đông âu cũng là không hề có chút gì khách khí. trực tiếp đến đuổi người.
Lần này cũng không giống với lúc đến. chính là có thêm mấy chục kỵ binh hộ tống, ra sức không để cho đám người bọn Trương Nhược Kỳ xảy ra bất kỳ chuyện gì. đưa chúng binh an vô sự trở về kinh thành.
Trước lúc rời khỏi kinh thành Trương Nhược Kỳ cứ ngơ ngơ, lần này từ Sơn Đông trở về, trạng thái tinh thần của hắn cũng là không có sự khác biệt gì lớn lắm. cũng là không có chút tinh thần nào.
Đến kiểm kê binh mã mà không kiếm được đồng cắc nào. còn bị đối phương sỉ vả vào mặt. còn mình thì lại là không tìm được lý do nào để làm khó cho đối phương, văn kiện kiểm kê binh mã mình đã ký tên đóng dấu. đám người bên mình lúc đi có bao nhiêu, lúc về cũng là bấy nhiêu, an toàn vô sự, do đó cũng không thể nói là Sơn Đông uy hiếp mình.
Cả sự việc như một cục tức tích tụ trong ngực, bị đối phương bức ép và làm nhục như vậy, nhưng lại không thể tìm được cách gì để đả kích báo thù hoặc hãm hại.
Nghĩ đi nghĩ lại. hiện giờ cơ hội trả đũa binh mã Sơn Đông cũn chỉ có cách nói tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh lòng dạ khôn lường, âm mưu tạo phản.
Nhưng văn thư kiểm kê binh mã của mình vừa mới đến kinh thành, sau khi quay về liền vu khổng hãm hại đối phương lòng dạ bất chính, chỉ sợ người gặp vận xui sẽ không phải là tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh mà sẽ là mình, nơi mà Hạ Nhân Long và Tả Lương Ngọc đóng quân, các quan địa phương và ngôn quan ngự sử không biết đã viết không biết bao nhiêu văn thư tố cáo buộc tội lên triều đình, nhưng có cái nào có tác dụng?.
Trương Nhược Kỳ trong lòng hiểu rõ. nếu như quay về kinh thành tố cáo đối phương lòng dạ bất chính, chỉ cần tấu chương phản bác của Sơn Đông dâng lên. thì người bị vào ngục hỏi tội chắc chắn là mình, không những thế binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp liệu có còn bao che cho mình nữa hay không cũng rất là khó nói. có khi lợi dụng cơ hội này làm cho mình không thể ngóc lên được cũng là rất có khả năng.
Càng nghĩ. Trương Nhược Kỳ càng là nghiến răng nghiến lợi. hiện giờ không thể làm gì được đối phương, chỉ còn biết cách ngầm thề trong lòng, quân tử báo thù. mười năm chưa muộn.
Ngày 17 tháng hai về đến kinh thành. hắn đến chỗ binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp bàn giao công việc. Trần Tân Giáp hoàn toàn không nể mặt mũi gì của hẳn cả.
Tuy nói đem công việc kiểm kê binh mã béo bớ này nhét vào tận mồm hắn. nhưng cũng không thể làm một cách kém cỏi như thế này. trước lúc đi đã dặn dò là cần phải “điều tra một cách nghiêm túc cẩn thận”, kiểu nói chuyện trên giới quan trường như thế này thường là chỉ nói ra ba phần ý chính, câu nói đó của hắn cũng tương đương với việc nói rõ ràng với hắn là nhất định phải điều tra ra điểm yếu và nắm thóp binh mã Sơn Đông.
Kết quả là ngươi lại báo cáo lên số người một cách chuẩn xác không có sai sót gì. binh mã Sơn Đông chưa từng ăn số khống của một ai cả. vậy há chẳng phải là chuyện hoang đường sao? Đã bốn năm nay chưa có quân lương được phát xuống, quân binh của Sơn Đông cũng không phải là người gỗ không cần ăn cơm. làm sao có thể không ăn số khống mà vẫn cầm cự được ở đó.
Ngươi đây là kiểm kê cái gì vậy, Trương Nhược Kỳ ngươi cầm của Sơn Đông bao nhiêu lượng bạc? Chẳng nhẽ ngươi cho rằng trong tay mình cầm được chuôi sự việc ở Tùng Sơn là có thể uy hiếp được ai sao. tội danh về thất bại ở Tùng Sơn. ngươi làm giám quân cũng là tội đáng chém đầu.
Lúc bàn giao, sắc mặt của Trần Tân Giáp vô cùng là u ám lạnh lẽo. cuối cũng chỉ nói Trương chủ sự ngươi vất vả rồi, cứ về nhà trước nghỉ ngơi vài ngày, đợi trong binh bộ có chuyện gì thì gọi ngươi quay về sau.
Sự việc đã đến nước này. Trương Nhược Kỳ cũng là không có cách nào cứu vãn. chỉ còn biết cách chán nản rời Khởi binh bộ quay về nhà “nghỉ ngơi”.
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 338: Báo ứng - Tùng Sơn thất thủ! (3)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn
Nguồn: Vipvandan
Trần Tân Giáp cũng cho Trương Nhược Kỳ một cơ hội ở Sơn Đông nuốt được bao nhiêu tiền, nếu như biết điều mang đến chia cho hắn. thì sự việc may ra còn có cơ hội văn hồi.
Nhưng tên Trương Nhược Kỳ này không kiếm được gì ở đất Sơn Đông cả. tự nhiên cũng là không chia được gì cho binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp, điều này làm cho Trần Tân Giáp càng là ghét cay ghét đắng.
Kiểm kê binh mã không thành, lại còn bất kính với thượng quan. Trương chủ sự thất sủng một cách triệt để. ở nhà nghỉ ngơi đến ngày thứ ba. hắn liên nhận được thông tin truyền đến từ bên phía binh bộ. nói là bên phía Lâm chủ sự quản lý hồ sơ công việc nhiều, binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp chuẩn bị điều ông đến giúp đỡ.
Điều này rõ ràng là hắn đã bị giảm giá trị. Trương Nhược Kỳ cũng là không nói được gì. từ sau khi từ Sơn Đông quay trở về hẳn luôn có cảm giác không lành, sau khi từ Tùng Sơn quay về. hắn còn cho rằng chuyện đó đã qua đi. sẽ không còn có ai truy cứu nữa. nhưng thật ra lúc nào cũng có người nhớ đến chuyện đó.
Sau khi rời khỏi Sơn Đông, gặp phải sự sỉ nhục và đối đãi như vậy ở chính đường nha môn tổng binh Sơn Đông, thậm chí rất nhiều điểm đáng nghi ngở cửa Sơn Đông, ký ức của hắn dân trở nên mơ hồ. Trương Nhược Kỳ chỉ còn nhớ người mang mặt nạ sắt ngồi ở phía sau tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh.
Trên mặt nạ sắt được làm thủ công một cách tinh tế đó lộ ra hai con mắt. trong đôi mắt đó là sự thù hận vô cùng vô tận. Ánh mắt đó cực kỳ lạnh, lúc Trương Nhược Kỳ rời khỏi thành Tế Nam. trong lòng hẳn vẫn cảm thấy bồn chồn, nghĩ thầm, bình thường mình hành sự đối đãi với người khác vẫn được xem là khéo léo uyên chuyển không biết là đã đắc tội với ai. sao tự nhiên lại có người có lòng thù hận với mình ở mức độ này.
Trên quãng đường từ Sơn Đông về đến kinh thành, ký ức về đôi mắt tràn đầy hận thù đó càng ngày càng in đậm trong lòng hắn không những thế hình ảnh đôi mắt đó còn từ từ kết hợp với vô số những bóng người hiện hữu trước mặt hắn.
Hình tượng của vô số người đó hắn cũng chỉ là liếc nhìn một cái khi cùng với đại quân xuất quan, hắn không có ấn tượng quá sâu về họ. Nhưng lúc này. những quan binh hoặc là bị vây khốn ở Tùng Sơn. hoặc là đã chết trong khi rút quân tháo chạy khỏi đó. hình ảnh về những con người đó dần dần hiện lên một cách vô cùng rõ nét.
Trận chiến ở Tùng Sơn đã làm quá nhiều binh sĩ của Đại Minh tử trận một kẻ gánh trách nhiệm rất lớn trong đó như Trương Nhược Kỳ lúc nào trong lòng cũng có cảm giác sợ hãi. bản thân hắn đã hại chết nhiều người như vậy. những oan hồn đó liệu có tìm hắn để đòi mạng hay không?
Hiện giờ cơ thể hắn suy nhược, suy nghĩ này càng là không thể áp chế. ngày hôm sau khi biết được mình bị điều đến chỗ Lâm chủ sự để chính lý hồ sơ. Trương Nhược Kỳ liền bị rơi vào trong trạng thái khủng hoảng tinh thần này.
Tình trạng của hắn hiện nay, không có ai muốn qua lại với hắn. đến vợ hắn cũng đem theo bọn trẻ con về nhà mẹ đẻ. lúc chiều tối công nhà Trương gia vắng vẻ lặng tanh, đến một buổi chiều tối ngày thứ ba, một người bộ dạng giống phu đi tuần xuất hiện bên ngoài cổng nhà hắn.
Nhà của quan lục phẩm như hắn hoàn toàn không có sự phòng vệ quá nghiêm ngặt, lúc trời tối vắng vẻ, người phu đi tuần đó liền thận trọng đột nhập vào phòng ngủ của Trương Nhược Kỳ.
Không có chút gì hồi hộp cả. khi sợi dây thừng thòng vào cổ mình. Trương Nhược Kỳ ra sức giãy giụa, cố nói ra mấy tiếng từ trong cổ họng:
“Là Trần Tân Giáp phái ngươi đến...
Người “phu đi tuần” đó hai tay dùng lực. ghé sát mồm vào tai Trương Nhược Kỳ. nói:
“Đại soái nhà ta có gửi cho ngươi vài lời. quan binh Đại Minh chết tại Tùng Sơn nhiều như vậy. không có lý nào lại để ngươi còn sống”.
Không biết tại vì sao. sau khi người phu đi tuần nói ra câu nói này. toàn bộ sức lực chống cự của Trương Nhược Kỳ liền tan biến sạch, hắn để mặc cho sợ đây thừng từng chút từng chút siết chặt vào cổ mình.
Ngày hôm sau. người nhà của Trương Nhược Kỳ phát hiện ra thi thể của chủ nhân nhà minh, bị người ta treo ở trên trần nhà. nhìn thì giống như là treo cô tự sát, thông tin này được truyền ra ngoài, cũng là không có ai quan tâm. còn có người nói là báo ứng. Còn về binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp, hắn thẳm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tên Trương Nhược Kỳ này chết rồi, cũng xem là loại được mối lo trong lòng.
Ngày 21 tháng 2 năm Sùng Trinh thứ 15. trong thành Tùng Sơn đã không còn lương thực, các binh sĩ bên dưới khốn khó vô kế, ngay đến những người thống soái như đốc sư Hồng Thừa Trù cũng chỉ được uống cháo loãng.
Binh sĩ Đại Minh đang bị cầm chân ở trong thành Tùng Sơn từ khi bị vây ở đây từ năm ngoái, liền không ngừng có binh sĩ đào ngũ. nhưng các tướng quân ở trong thành cũng là không thèm quản nữa. đường tiếp tế lương thực của đại quân đã bị cẳt đứt. lại bị quân Mãn Thanh đào hào vây quanh, nơi này sắp biến thành vùng đất chết, nếu như muốn chạy thì cứ chạy đi.
Hồng Thừa Trù. Tôn Truyền Đình và Lô Tượng Thăng đều những vân thần có bộ dạng của võ tướng, cái được gọi là văn sinh, võ tướng, thân người cao lớn. tướng mạo uy mãnh.
không những thế ba người này đều những nhân vật thân người tráng kiện, có thể cưỡi ngựa bắn cung, ngoài các tổng binh thống lĩnh binh mã ra. họ cũng là có bộ đội trực thuộc của mình.
Đương nhiên như vậy. thống lĩnh các võ tướng bên dưới cũng là có nhiều ưu thế hơn những văn thần thống lãnh binh sĩ có xuất thân là văn nhân.
ở nơi ở của Hồng Thùa Trù trong thành. mấy người thân binh đứng đó bẩm báo. Hồng Thừa Trù bình thường uy mãnh nhưng giờ hai má hóp vào. đã gầy đến mức biến dạng, nhưng vẫn xem là còn có chút tinh thần.
“Đại nhân, con trai của phó tướng Hạ Thành Đức ngày hôm qua mang theo mấy người chạy ra ngoài từ cổng nam nơi họ canh giữ. không có ai hỏi han gì. nhìn tình hình thì thấy Hạ phó tướng đã biết được chuyện này”.
Hồng Thừa Trù gật gật đầu. một người tiểu hiệu bên dưới thấy ông ta không trả lời gì. không nên được lòng liền bước lên trước bẩm báo:
“Đại nhân, thân làm phó tướng nhưng lại dung túng cho con trai mình bỏ trốn, nếu như không truy cứu. những binh sĩ bên dưới sẽ cảm thấy thế nào. đại nhân, mạt tướng dẫn người đến bắt Hạ phó tướng đến đây để đại nhân hỏi tội xử lý”.
“Tùng Sơn đã là cục diện như hiện nay, Hạ Thành Đức chỉ có một đứa con trai, cứ để mặc cho nó đi đi”.
Nghe thấy ngữ khí tràn đầy sự chán nản như thế này của Hồng Thừa Trù. tên tiểu hiệu đó há mồm ra rồi lại khép lại. im lặng lùi xuống.
Từ sau khi bị vây, Hồng Thừa Trù mấy lần tổ chức binh mã đột phá vòng vây, nhưng đều bị quân Mãn Thanh đánh cho chạy trở lại. tất cả khu vực xung quanh thành Tùng Sơn đều bị quân Thanh đào hào sâu. đối phương dựa vào những công sự này. lúc giao chiến cũng là cực kỳ nhẹ nhàng, quân Minh vốn dĩ không được cấp dưỡng, sức chiến đấu giảm xuống một cách ghê gớm, càng đánh không lại.
Sau khi bước vào năm Sùng Trinh thứ 15. đốc sư Hồng Thừa Trù. tuần phủ Khưu Dân Ngưỡng, tổng binh Tào Biến Giao và các tướng quân bên dưới đều từ bỏ ý định đột phá vòng vây.
Vốn dĩ là chờ đợi triều đình sẽ tổ chức cho quân đến cứu viện, trên thực tế. dưới sự tổ chức của hoàng đế Sùng Trinh, quả thực cũng là tổ chức được mấy lần viện quân, nhưng mỗi lần vừa xuất quan đến Sơn Hải đều bị quân Thanh đánh bại. có hai lần thậm chí còn chưa thật sự tiếp chiến, thấy những kỵ binh của quân Thanh xuất hiện là toàn quân đã hoảng sợ vô cùng, sau đó bỏ chạy toán loạn.
Cục diện trong ngoài là như vậy, binh mã Đại Minh ở trong thành Tùng Sơn từ từ rơi vào trong trạng thái tuyệt vọng, xuất kích đột phá vòng vây bất thành, viện quân cũng là không có hy vọng gì. chỉ có thể từ từ đợi cái chết đến mà thôi.
Hồng Thừa Trù và các văn võ quan binh đều biết là không còn cơ hội sống sót. chỉ còn biết ở đây miễn cưỡng cầm cự, đợi đến khi thành Tùng Sơn bị phá. tận trung báo quốc hiến dâng thân mình là được rồi.
Buổi tối ngày 23 tháng 2. lúc Hồng Thừa Trù đang chuẩn bị đi ngủ. nghe thấy bên ngoài đột nhiên trở nên hỗn loạn. Hồng Thừa Trù bị đánh thức, ngồi phắt đậy, cầm thanh kiếm để bên cạnh giường lên.
Những âm thanh bên ngoài càng ngày càng lớn. dường như là cả thành Tùng Sơn đang trở nên hỗn loạn. Hồng Thùa Trù cảm thấy hoang mang trong lòng, chẳng nhẽ là quân Thanh đã đánh vào trong thành. xem ra thời khắc hi sinh, cho tồ quốc chính là hôm nay rồi.
“Đại nhân, quân Thanh đánh vào từ cổng Bắc và cổng Tây. binh mã của Tào tướng quân đang ở đó chống đỡ. không biết có thể đuổi được chúng ra ngoài không".
Những đầu mục thân binh bên ngoài hét lớn. Hồng Thừa Trù cảm thấy như sóng dậy trong lòng, quân Thanh vây thành đã lâu như vậy, nếu như đã có thể phá vỡ cổng thành, vậy thì đại cục chỉ sợ đã không còn có thể cứu vãn.
Những tiếng huyên náo. tiếng hô chém hô giết trong thành càng ngày càng lớn. nhưng bên phía đốc sư Hồng Thừa Trù vẫn được xem là yên tĩnh. Hồng Thừa Trù ra sức bình tâm. chuẩn bị hạ lệnh điều động binh mã các nơi trong thành.
Chỉ là khi ông chưa kịp chuẩn bị xong, thì xung quanh nhà đột nhiên cũng trở nên hỗn loạn, những tiếng huyên náo này ở ngay xung quanh căn nhà. Hồng Thừa Trù nghe thấy hộ vệ và thân binh bên ngoài hét lớn:
“Đây là trọng địa của đốc sư. kẻ nào dám bừa bãi lao vào”.
Hét xong câu nói này. xung quanh căn nhà mà Hồng Thừa Trù ở bỗng nhiên những tiếng hô chém giết vang lên ầm ầm, có người kinh hãi tức giận chửi lớn: “Tên khốn kiếp mặt người dạ thú Hạ Thành Đức nhà ngươi, nhà ngươi dám mưu phản, lão tử liều chết với ngươi...
Những âm thanh chém giết bên ngoài càng ngày càng lớn. Hồng Thừa Trù có thể nghe thấy những âm thanh này càng ngày càng áp sát đến căn phòng của mình.
“Đại nhân, đại nhân, không chống được nữa rồi...
Nghe thấy câu nói này, Hồng Thừa Trù thở dài một hơi. kề kiếm lên cổ của mình, muốn dùng lực. nhưng lại cảm thấy không thể xuống tay.