“Nếu không phải là ta vận khí quá kém. lần này thế nào cũng không phải đến thành Tế Nam này. đen đủi quá. đen đủi quá, nhất định phải đi vái bổ tát mới được”.
Thái giám khâm sai truyền chỉ ngồi trên xe ngựa, không ngừng cằn nhằn với xa phu. truyền chỉ thay đổi địa điểm đóng quân đến tướng quân địa phương, đó là chuyện cực kỳ không tốt, thay đổi địa điểm đóng quân đồng nghĩa với việc gây phiền phức cho võ tướng ở địa phương, bảo họ rời khỏi địa bàn nhà mình đã quen thuộc, ai cũng sẽ không nể mặt mũi nhau.
Truyền chỉ cho Lý Mạnh lại là việc phiền phức nhất trong những việc phiền phức, trấn đông tướng quân, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, các thái giám và cẩm y vệ thường xuyên ở bên ngoài giao tiếp, còn được gọi là “Lý bất khiếu”.
Sở dĩ gọi hắn như vậy, cũng chính là chỉ có cắn người là chó không sủa. một cách gọi vô cùng ác độc.
Các văn thần võ tướng cả thiên hạ này. các nội quan trong cung ra ngoài giao thiệp. ít nhiều cũng là có biện pháp giao tiếp, ví dụ như biết sở thích của đối phương, hoặc giả là nắm được chuôi của đối phương, kể cả là không có những điều này. mọi người ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, sơn thủy luân lưu chuyển, có lẽ sẽ còn ngày tái kiến, kiểu gì cũng phải nể mặt nhau ba phần.
Nhưng tên Lý Mạnh này lại hoàn toàn không thuộc vào trong ngũ hành, hắn đã nhảy ra khỏi tam giới, dường như căn bản không thuộc vào sự tồn tại thưởng thức bình thường, quan hệ với người này. hoàn toàn không nắm chắc được điều gì. không biết được hỉ nộ ái ố của hắn như thế nào. chỉ cần hơi không lưu ý là có khi bị liên lụy. làm không tốt có khi mang họa vào thân.
Thông tin của các nội quan cũng là nhanh nhạy, ngoài tự mình qua lại với Lý Mạnh ở Sơn Đông ra. còn có sự bàn bạc của các triều thần đó. tổng hợp lại tự nhiên cũng là có được ấn tượng.
Đến thành Tế Nam tuyên chỉ. còn là mệnh lệnh thay đổi nơi đóng quân, thật sự không biết sẽ gặp phải những phiền phức như thế nào.
Kết quả là khi Vương Thừa Ân sắp xếp người đi. các thái giám đương chức đều không ai muốn đi. đôi bên thoái thác với nhau, đến cuối cùng dùng cách chơi bài chín lá. ném xúc xắc để quyết định.
Tên thái giám được phái đến này chính là tên đen đủi nhất, trên đường đi nói chuyện với mấy tên cẩm y vệ tùy tùng, tự mình cười mình, người cẩm y vệ ngồi ở vị trí bên cạnh xa phu nghe thấy tên thái giám này cần nhằn, không nên được lòng cười haha, nói:
“Lão Tiêu ông cũng không cần phải sợ thành như thế này. nói thế nào thì chúng ta cũng là khâm sai tên Lý Bất Khiếu đó có hung hãn như thế nào đi chẳng nữa, thì cũng không thể ăn thịt chúng ta ở thành Tế Nam. hắn có làm gì thì chúng ta cứ nhẫn nhịn là được, cứ xem như là ra khỏi cửa đột nhiên gặp trời mua... ”,
Một đám người đang cưỡi ngựa, ngồi trên xe đều cười ồ lên. tên thái giám truyền chỉ đó cười một cách lanh lảnh, nói:
“Mấy vị huynh đệ. đợi kết thúc chuyến đi này, về kinh thành cùng nhau uống rượu, ta mời khách”.
Những người xung quanh này đều kêu hay. lập tức bầu không khí cũng trở nên hứng khởi hơn rất nhiều.
Hoàn cảnh mà binh bộ chủ sự Trương Nhược Kỳ gặp phải khi đến thành Tế Nam. được lưu truyền rất rộng trong những thái giám quan sử cấp dưới này. đến thành Tế Nam quả thực là làm cho người ta cảm thấy đau đầu.
Những người này tiến vào Sơn Đông, thì cũng không cần thiết hành tẩu như ở Bắc Trực Lệ. lúc còn ở Bắc Trực Lệ tối nào cũng bắt buộc phải vào trong các thành trì để nghỉ ngơi, nếu không bên ngoài đạo tặc hoành hành, mặc dù có mấy chục cẩm y vệ đi theo hộ tống, cũng không ai dám nói là sẽ an toàn.
Đến Sơn Đông, đầu tiên ở ven đường có các dịch trạm, không những thế. hành tẩu trên đường cái. đi qua đi lại không ngoài các đội binh mã tuần tra. còn đâu thì toàn là các thương nhân và người đi đường, ven đường là những nông hộ đang cày bừa vụ xuân nhìn cảnh tượng này của Sơn Đông, nói thế nào thì cũng là rất giống niên cảnh thái bình.
Loại thư sinh như Trương Nhược Kỳ. sao có thể biết được cảnh tượng của nhân gian, nhìn những điều này cũng là không phát giác ra được điều gì. nhưng những cẩm y vệ và thái giám được phái đến đây lần này. đều những nhân vật không đắc ý. biết điều, cuộc sống của họ cũng là nghèo khổ. cuộc sống của các lão bách tính bên dưới như thế nào trong lòng họ hiểu rõ.
Hơn nữa, họ thực ra cũng không có gì khác với các lão bách tính bình thường cả. nhìn thấy bộ dạng này của Sơn Đông, ai nấy đều ra sức ca tụng. Sơn Đông và Bắc Trực Lệ hoàn toàn là hai vùng đất khác hẳn nhau, những người cẩm y vệ này trước đây từng đến những tỉnh khác, nhìn thấy cảnh tượng này ở Sơn Đông thì cũng đều kinh ngạc, nói là kể cả những nơi ở phía nam cũng chưa chắc có được sự thái bình yên tĩnh như thế này.
Sự khác nhau này. lại là càng làm cho những người này cảm thấy bất an trong lòng, chuyến đi này không có cách nào có thể phán đoán được kết quả. và cũng không biết được đối phương sẽ đối đãi với mình thế nào. càng tiến sát đến thành Tế Nam. họ càng cảm thấy sợ hãi. Thành Tế Nam trong trí tướng tượng của họ cứ như là long đàm hổ huyệt vậy, vốn dĩ cho rằng cũng sẽ bị bỏ mặc ở bên ngoài thành mấy ngày, ai ngờ vừa đến thành Tế Nam. người quan sử phụ trách tiếp đãi vẫn xem là khách khí. ngày đầu tiên khi đến nơi liền được mời vào trong thành Tế Nam. sắp xếp vào trong một nhà khách không tồi để nghỉ ngơi, đồ ăn thức uống cũng là rất được coi trọng.
Chưa từng nghe nói có ai được đối đãi tốt ở thành Tế Nam này cả, hôm nay không ngờ lại xảy ra với mình, điều này càng là làm cho họ cảm thấy lo lắng bất an.
Càng nằm ngoài dự liệu là, vốn dĩ cho rằng muốn tuyên được chỉ còn gặp phải phiền phức, ai ngờ ngày thứ nhất được đón vào trong thành, ngày thứ hai đã được mời đến nha môn tổng binh, đặt lên hương án những thứ đồ dùng cần thiết, do tuần phủ Sơn Đông cầm đầu. cộng thêm tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh cùng nhau tiếp chỉ.
Điều động binh mã của Lý Mạnh đến Hằng Thủy. Dực Châu để đóng quân, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh chiếu theo nghi lễ tiếp chỉ. không chút sơ suất cung kính tiếp lấy chỉ ý.
Tên thái giám truyền chỉ đó càng đọc chỉ giọng càng nhỏ. lúc nào cũng cảm thấy sự việc này kỳ quái vô cùng.
Lý Mạnh bên đó hô xong “thần lĩnh chỉ tạ ơn”, đứng dậy. tụ có thân binh của hắn cầm phong bao đến đưa cho thái giám, xem như là tiền phí thường lệ cần thiết.
Những gì đang diễn ra hoàn toàn là theo quy tắc hành sự bình thường, điều này làm cho Tiêu thái giám toát mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, nghĩ thầm, chẳng nhẽ đợi lát nữa còn có trò gì. đang nghĩ thì nghe thấy Lý Mạnh mở miệng nói:
“Vị công công này. lúc về kinh thành. ta có một bản tâu chương phiên ông trình lên hoàng thượng, ta cũng đỡ phải phái khoái mã mang đi”.
Sau khi nói xong, trực tiếp giơ tay ra hiệu cho Viên Văn Hồng đang đứng ở phía sau. chủ bộ của doanh trại Giao Châu Viên Văn Hồng vội vàng giao bản tấu chương đã viết xong cho Tiêu thái giám. Lý Mạnh nói một cách nhạt lợt:
“thời gian này Lý mỗ bị nhiễm phong hàn, các binh tướng bên dưới cũng là đang đói bụng, thay đổi nơi đóng quân quả thực là hơi khó thực hiện, còn phải kéo dài một thời gian mới có thể làm được, xin khâm sai đại nhân về kinh báo cáo lại như vậy”.
Lý Mạnh nói rõ là muốn kéo dài thời gian chưa muốn động quân, tên Tiêu thái giám và những cẩm y vệ đồng hành của hắn liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu không thì bộ dạng cung kính thái độ khách khí của Lý Mạnh quả thực là làm cho họ cảm thấy sởn gai ốc. nói ra thì chuyện này đúng là quá sức châm biếm, các võ tướng nếu như không nghênh ngang hống hách, cứ hoàn toàn chiếu theo quy củ mà làm. thì lại là làm cho những người đến từ kinh thành này cảm thấy không bình thường.
Bây giờ Lý Mạnh nói một cách gãy gọn là tạm thời không thể điều động binh mã. cũng là làm cho họ cảm thấy mọi việc lại trở lại bình thường.
Kinh thành nói là muốn điều binh, Lý Mạnh trả lời là do các loại nguyên nhân mã không thể điều động được, chuyện cứ như vậy qua đi. Tiếp chỉ trình tấu chương, những điều Lý Mạnh làm đã là nể mặt triều đình lắm rồi, mọi người đều bóp mũi. chuyện cứ thế cho qua đi.
Tả Lương Ngọc. Hạ Nhân Long thậm chí là Lưu Trạch Thanh năm đó. triều đình hạ lệnh thay đổi nơi đóng quân của họ. chỉ ý và văn thư của binh bộ. mấy chục mệnh lệnh truyền xuống cũng là có.
Nhưng những tướng quân này trước giờ chưa ai nghe theo. Lưu Trạch Thanh thì dùng các lý do như bị bệnh, ngã ngựa, trong nhà có chuyện thậm chí là còn lấy cả lý do Sơn Đông có bão. chính là không muốn rời đi. triều đình cũng không làm được gì. chỉ còn biết thu hồi lại chỉ ý. hoặc là bổ sung thêm văn thư nói là không cần điều động nữa. cùng xem là để lại cho mình chút thể diện.
Thay đổi nơi đóng quân mà binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp nói ở đây. chẳng qua là hắn thấy tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh ngày thường hành sự thận trọng khiêm nhường, cho rằng đối phương sẽ nghe lời.
-o0o-
Nhưng những điều hắn nhìn thấy rõ ràng là không bằng Chu Diên Nho. một võ tướng có khiêm nhường thận trọng hơn đi chẳng nữa. chỉ cần thực lực không bị tổn hại. thì triều đình không bao giờ có thể làm gì được anh ta, kiểm kê binh mã. thăng chức cho thân tín của anh ta, các thủ đoạn này dùng với đối phương, còn hi vọng đối phương sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình điều động thay đổi địa điểm đóng quân, đúng là nực cười.
Bên phía tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh không nóng không lạnh, chiếu theo lễ nghi và trình tự để trả lời lại triều đình rằng “lão tử đếch đi đâu cả. chúng mày làm gì được ông”. Triều đình và binh bộ thượng thư hoàn toàn không làm gì được hắn đại quân của đối phương đóng quân ở đó. chẳng nhẽ còn có thể dùng càng nhiều quan binh hơn đến để cưỡng chế đối phương đổi nơi đóng quân chắc. còn về việc dùng quân lương để chặn họng chẳng hạn thì càng là CMN chết cười, đã gần mười năm các ngươi chưa phát cho Lý Mạnh ta một đồng một cắc tiền quân lương nào. ngươi cho rằng ông thật sự quan tâm đến số tiền quân lương đó ư?
Tên Tiêu thái giám nghe Lý Mạnh nói một cách đường hoàng về lý do hắn không nghe chỉ ý. Tiêu thái giám không dám phản bác lại nửa câu. chỉ là đứng đó mỉm cười lắng nghe, thần sắc vô cùng cung kính.
Tuần phủ Nhan Kế Tổ và tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, sau khi tiếp chỉ xong liền trực tiếp rời đi. họ cũng không cần thiết phải ở nơi này lâu hơn.
Thấy những người này rởi khỏi chính đường nơi tiếp chỉ. trong phòng chỉ còn lại Tiêu thái giám và các cẩm y vệ hộ tống. Tiêu thái giám lúc này mới kéo kéo vạt áo phía sau của mình, thở một hơi dài khượt. tự chế giễu mình, nói:
“Công việc truyền chỉ này quả thực là không dễ dàng, sau lưng bị mồ hôi thấm ướt cả rồi có điều vẫn xem là xong xuôi, mấỵ huynh đệ chúng ta tranh thủ thời gian về kinh thành, ở đây ở thêm một ngày ta cũng cảm thấy không tự tại”.
Mấy người cẩm y vệ bên cạnh đang định mở miệng phụ họa thêm mấy câu. nhưng đều đồng loạt ngậm miệng lại. nháy mắt ra hiệu cho Tiêu thái giảm. Tiêu thái giám quay đầu lại nhìn, thấy Viên Văn Hồng đang bước vào trong.
Tiêu thái giám lập tức cảm thấy trong lòng loạn lên, nghĩ thầm mấy câu nói vừa nãy. nếu như để đối phương nghe được thì sẽ rất không hay. nhưng Viên Văn Hồng hoàn toàn không nhắc đến chuyện vừa nãy hắn nói những gì. cười hihi. nói:
“Khâm sai đại nhân, lần này ngài đến đây. đúng là đến rất đúng lúc, đại soái nhà chúng tôi ngày mai nạp thiếp, các ông đến vừa khéo làm khách quý được mời. lần này cũng không có khách bên ngoài đến. mấy người các vị đúng là vừa khéo”.
Vừa nghe đến chuyện nây. Tiêu thái giám lờ mờ hiểu ra tại sao mình được đối đăi tốt như vậy trên đường, tham gia hỉ sự của người khác, rượu ngon thịt ngon chắc chắn là không chạy đâu được, càng huống hồ một người có thân phận địa vị cao như Lý Mạnh, chắc chắn sẽ không tiếc tiền lì xì lễ vật. quả nhiên Viên Văn Hồng lại vừa cười vừa nói:
“Phong bao với tiền lễ thì cũng xin miễn, đại soái nhà tôi có nói. nếu như đã đến đây tức là có duyên phận, ở đây chúng tôi cũng là có mấy đồng trà nước ngựa xe cho các vị”.
Được, có rượu thịt ăn, có náo nhiệt để xem. lại còn có tiền cầm về, chuyện tốt như thế này. cả đám người Tiêu thái giám lập tức cảm thấy hình tượng của Lý Mạnh bồng chốc biến thành thân thiện hơn rất nhiều, hóa ra là một người tốt.
Viên Văn Hồng nói một cách khách khí:
“Nếu đã là khách quý của đại nhân nhà tôi ở trong nhà trọ có chút hơi sơ sài. đại soái nhà tôi có dặn dò. chuẩn bị cho các vị nhà khách tốt nhất của thành Tế Nam này. các vị đến đó nghỉ ngơi nha”.
Chuyện tốt nối tiếp nhau đến. những người có xuất thân vốn dĩ không cao như Tiêu thái giám và các cẩm y vệ chỉ ý thì truyền xong rồi, công việc cũng là hoàn tất rồi còn được tham gia một lễ cưới lớn như thế này. ai nấy đều vui mừng hớn hờ. cả đám người cũng là không còn thể thống gì cả. hô lên rồi bước ra ngoài theo Viên Văn Hồng.
Tiêu thái giám và Viên Văn Hồng đi đầu. kéo giãn một khoảng cách với những người phía sau. Viên Văn Hồng hơi hạ thấp giọng xuống, vừa cười vừa nói:
“Nghe người ta nói Tiêu công công và lão thái gia của soái phủ chúng tôi từng có giao tình?”.
Lão thái gia của soái phủ. tự nhiên chính là nhắc đến lão thái giám Lưu Phúc Lai. lão thái giám bị kéo xuống từ vị trí thái giám trấn thủ Nam Kinh, cách chức thành thường dân. Lúc thân không quyền không thế. được “đứa cháu” làm đại tướng là Lý Mạnh nhận nuôi dưỡng. Nghênh đón vào trong nhà hiếu thuận phụng dưỡng. Thái giám kể cả là có quyền lực thông thiên, nhưng đến khi già thường là cô đơn không chỗ nương tựa. cho nên đều đi làm những trò như là thu nhận nghĩa tử.
Nhưng những tên nghĩa tử này thường đều những tên tiểu nhân hám lợi. căn bản là không dựa giẫm được gì. cho nên sự may mắn của lão thái giám Lưu Phúc Lai. được truyền tụng rất rộng trong triều đình, đều nói là Lưu Phúc Lai kiếp trước tích đức tích được đến mức độ nào mà kiếp này lại có được sự may mắn như vậy. ngay đến đại thái giám Vương Thừa Ân cũng từng nói với các thân tín của mình rằng:
“Lưu Phúc Lai hiện giờ tuy không bằng một bạch đinh, nhưng lại là có phúc hơn ta rất nhiều”.
Không những thế trong nội đình còn là nơi luận tư cách để xếp cấp bậc, Lưu Phúc Lai xét cho cùng thì cũng là đại nhân vật từng đảm nhiệm chức vị thái giám chấp bút của Tư Lễ Giám và thái giám trấn thủ Nam Kinh, tên Tiêu thái giám này là nhân vật vô danh tiểu tốt. đây xét cho cùng cũng là địa bàn của đối phương, không những thế nói ra thì lúc hai người ở kinh thành cũng quả thực là từng có qua lại với nhau.
Tiêu thái giám vội vã khách khách khí khí nói:
“Hai chữ công công quả thực không dám nhận, lúc tôi còn ở trong nội đình học viết chữ. Lưu công công đã chỉ điểm dạy dỗ cho tôi không ít. đến nay vẫn là cảm thấy lợi ích thu được là không ít. lúc nào cũng muốn có cơ hội được báo đáp tạ ơn. nhưng tôi cũng là chẳng ra làm sao. đến nay vẫn là bộ dạng như thế này. hihi..
Câu nói này được nói ra. hai bên tự nhiên liền trở nên thân thiết với nhau hơn rất nhiều, Viên Văn Hồng cười cười, không quan tâm đến sự khách khí của Tiêu thái giám, tiếp tục hỏi:
“Trong nhà Tiêu công công có người thân ở không?”“.
Tiêu thái giám lờ mờ cũng là doán ra được đối phương đang muốn nói gì. nhưng cũng là không dám chắc lắm. hắn có chút hưng phấn, không ngờ mình lại có cơ hội được mua chuộc như thế này, lập tức cố gắng hết sức có thể giả vờ trấn tĩnh, nói:
“Tôi là người Nhiệm Khưu. lúc nhỏ nhà nghèo, liền tìm người quen đưa tôi vào cung, huynh trưởng của tôi năm ngoái bị mắc bệnh phổi qua đời. chị dâu nuôi hai đứa con một nam một nữ. cuộc sống rất gian nan. Tôi tuy có tiếp tế cho họ. nhưng đến tự chăm sóc cho mình cũng chưa chắc đã chăm sóc được....aizzz, đó là hương hỏa của Tiêu gia chúng tôi va”.
Viên Văn Hồng trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười ôn hòa, nghe thấy Tiêu thái giám nói như vậy. nét cười càng là đậm hơn mấy phần, quay đầu lại nhìn, cẩm y vệ và những quan sử của doanh trại Giao Châu đang nói chuyện vui vẻ với nhau, không có ai để ý đến bên này, Viên Văn Hông hơi giảm tiếng xuống, nói:
“Nhiệm Khưu là nơi mà thường xuyên có quân đội qua lại. không thái bình mà cũng rất nghèo. ở Sơn Đông mấy năm này niên cảnh không tồi. chi bằng chuyển đến Sơn Đông sống, cũng là dễ chăm sóc hơn. ông và lão thái gia cũng là từng có giao tình, đây cũng là mối quan hệ người nhà mình, chắc chắn sẽ không đối xử tệ bạc với lệnh tẩu và điệt tử điệt nữ”.
Nếu như là những đại thái giám có chút quan chức, những lời này của Viên Văn Hồng chắc chắn sẽ làm đối phương hoài nghi, nghĩ thầm không biết họ mua chuộc như thế này là vì điều gì.
Nhưng tên Tiêu thái giám này vốn dĩ xuất thân bần cùng, do ném xúc xắc bị thua nên mới được phái đến Sơn Đông này. thời đại này ai cũng đều rất xem trọng việc truyền giống nòi duy trì hương hỏa, tên Tiêu thái giám này nào sẽ nghĩ ra được có gì cổ quái, ra sức đồng ý.
Nhưng những lời của Viên Văn Hồng sau khi nói xong. Tiêu thái giám chần chừ một hồi. sau đó mở miệng nói:
“Điệt tử đó của tôi nhìn nó thông minh hơn người, sau khi đến Sơn Đông liệu có thể sắp xếp cho nó đi đọc sách, viết chữ không?....”.
Nghe thấy lời này Viên Văn Hồng liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, vẫn cho rằng đối phương sẽ để xuất điều kiện không thể tiếp nhận nào đó. một yêu cầu nhỏ như thế này. trường công ở trong điền trang cũng có thể đáp ứng được, điệt tử của Tiêu thái giám này. thậm chí có thể vào trường tư thục phục vụ bình dân. quả thực là quá đơn giản.
Lập tức ra sức đáp ứng. Tiêu thái giám lúc này mới tâm mãn ý túc, bên phía doanh trại Giao Châu làm đầy đủ mọi việc như vậy. chắc chắn là có yêu cầu đối với Tiêu thái giám, đến lúc đó tự nhiên là sẽ đề xuất ra.
-o0o-
Đưa chị dâu và con cái của Tiêu gia đến Sơn Đông để phụng dưỡng, nhưng cũng là xem như có con tin bị rơi vào tay đối phương, sau này làm chuyện gì. làm như thế nào. đều sẽ bị bên phía Sơn Đông khống chế. đương nhiên, đạt được lợi ích. thì phải làm việc, đó cũng là quy tắc chung trên giang hồ.
Những cẩm y vệ ở phía sau đến buổi tối lúc sắp xếp chỗ ở. cũng đều bị chia ra dẫn đến những căn phòng nhỏ khác nhau, đôi bên không biết đối phương đang làm gì.
Cũng có cẩm y vệ buổi tối nhìn thấy “bạn cũ” của mình ở Sơn Đông, cẩm y vệ đều quân hộ ở kinh thành được truyền từ đời này qua đòi khác, giữa rất nhiều người đều có các mối quan hệ đại loại như là thân thích, rất nhiều người thủ hạ có xuất thân là cẩm y vệ của Hoàng Bình đều được xem là có quan hệ với những người này. cụ thể là họ nói chuyện gì với nhau, cũng là không có ai biết cả.
Dù gì thì ngày hôm sau lúc ra khỏi cứa. những người trong đoàn khâm sai nấy đều bình yên vô sự. vẫn là bộ dạng đó....
Trấn đông tướng quân, tả đô đốc. tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh Lý đại nhân vào tháng 3 năm Sùng Trinh thứ 15. tổ chức lễ nạp thiếp tại phủ của mình.
Ngày hôm trước còn nói trước mặt khâm sai là sức khỏe dạo này không được tốt. ngay ngày hôm sau đã tổ chức lễ nạp thiếp, điều này quả thực là mâu thuẫn đến cười không được khóc không xong, nhưng sẽ chẳng có ai tự chuốc phiền phức vào thân mà đi nói điều này.
Nhan Nhược Nhiên là chính thiếp, lúc hôn lễ được cử hành. vang dội chấn động cả Sơn Đông. Mộc Vân Dao là một trong những nhân vật trung tâm của doanh trại Giao Châu, tuy là nạp thiếp, nhưng các văn võ bá quan của Sơn Đông đều vô cùng xem trọng, hai bên so sánh với nhau một chút, Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị thân phận quả thực là kém hơn một chút, không những thế địa vị của hai cô gái này trong nội trướng phòng tuy không thấp. nhưng bên ngoài lại là không có danh tiếng gì. đó vốn chính là công tác tình báo bí mật trong nội phủ. Nhưng không giống với Nhan Nhược Nhiên và Mộc Vân Dao. lần nạp thiếp này của Lý Mạnh mặc dù phát đi giấy mời không nhiều, nhưng lại là thật sự gây được ảnh hưởng ở các tỉnh ngoài Sơn Đông. Nam Khúc Đệ nhất Cố Hoành Ba, Giang Nam Tuyệt sắc Liễu Như Thị, đều nổi như cồn ở các nơi của Giang Nam, ở nơi trăng hoa khói sương của Tần Hoài Giang Nam. danh tiếng của họ không ai có thể sánh bằng, nhưng khi danh tiếng của họ đang lúc hưng thịnh nhất, thì lại bị thái giám trấn thủ Nam Kinh bắt cóc m
ất tăm. sau đó đưa đến Sơn Đông làm tì thiếp cho điệt từ Lý Mạnh của mình, thật đáng thương hai bông hoa đẹp cứ như vậy bị lụi tàn hai người nữ tử tài hoa phong mạo cứ như vậy bị một tên vũ phu thô lỗ ở Sơn Đông làm nhục. Một tên vũ phư vô học thô lỗ như thế này. làm sao biết đốt hương, làm sao biết nghe nhạc khúc, làm sao biết đối thơ?....
Cũng không biết có bao nhiêu tài tử GiangNam ngưỡng mộ hai nữ tử này đã viết văn thể hiện lòng thương tiếc, thương cho số mệnh đáng thương của hai nữ tử này. tiếc cho thân mình không thể được chiếm ngưỡng phong thái của hai nàng.
Đương nhiên, cũng có những sĩ tử không đàng hoàng lắm. viết thành tiểu thuyết gợi tình, miêu tả số mệnh đáng thương của hai kỹ nữ này. nào là bị làm nhục nào là bị đánh đập... .cứ gọi là đủ cả. còn có cả các câu chuyện về các tướng quân bị Lý Mạnh ép đến tiếp đãi đó nữa. càng là đếm không xuể. nhất thời cũng là làm cho giấy của thành Lạc Dương đắt lên không ít.
Không cần biết những người này nghĩ như thế nào. Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị đều thích sự khiêm nhường như hiện nay. họ cũng không muốn quay trở về cái thời phong quang trước đây. Lúc còn ở Tần Hoài Giang Nam. Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị có phong quang như thế nào đi chẳng nữa. thì họ cũng chỉ là nữ tử đón khách đến tiễn khách đi. có được các sĩ tử văn nhân xem trọng như thế nào đi chẳng nữa. thì cũng chỉ là những thứ đồ chơi cao cấp trong mắt của những sĩ tử văn nhân đó.
Năm đó họ chỉ được xem là hàng hóa, không biết đến lúc nào sẽ bị người ta mua về làm đồ trang trí, còn hiện tại họ là người, là người nhà của tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh.
Họ ở trong Lý phủ. hoàn toàn không phải do họ có nhan sắc và lấy lòng Lý Mạnh mới có được địa vị. mà là bởi vì họ tham tán cố vấn các chuyện cơ yếu, giúp đỡ Mộc Vân Dao quản lí hệ thống tình báo có hiệu suất cao nhất thiên hạ Đại Minh này. đồng thời tiến hành phân tích và phán đoán tình báo dưới sự chỉ đạo của Lưu Phúc Lai.
Liễu Như và Cố Hoành Ba trong mấy năm này ở Sơn Đông, theo cách nói ở thời hiện đại, họ chính là thư ký cơ mật của Lý Mạnh, nếu đối chiếu với triều đình Đại Minh, thì địa vị của Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị tương đương với thái giám chấp bút của Tư Lễ Giám.
Trong công việc như thế này. hai danh nữ của Tần Hoài trước đây cảm thấy cuộc đời của mình càng có giá trị, không còn là dựa vào tướng mạo nhan sắc kỹ nghệ của mình để lấy lòng đàn ông nữa. mà là dựa vào đầu óc của mình, xử lý các loại văn thư. đồng thời có được địa vị đúng với thực lực của mình trong phủ.
Nói chuyện với nhau qua bức màn che với những người của thương hàng Linh Sơn và Diêm Bang Sơn Đông, thu thập các thông tin tình báo, mặc dù không nhìn thấy tướng mạo của đối phương, nhưng dựa vào kiến thức quảng bác của Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị. tự nhiên biết những người đang cung kính báo cáo với họ ở bên ngoài này đều những đại cường hào một phương.
Nếu như mình vẫn còn ở vùng Tần Hoài, nhìn thấy những hào khách như thế này. chỉ có thể đon đả đón đưa. cẩn thận khách khí. nhưng hôm nay thì như thế nào. nội trướng phòng chỉ cần hơi có thái độ bất mãn với hành động của bên ngoài, Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị nói một câu. những người bên ngoài này đều sẽ là cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Sự so sánh về thân phận và thái độ như vậy, hai nàng tự nhiên là biết mình nên chọn một cuộc sống như thế nào. năm đó khi còn trên sông Tần Hoài, nghe các nữ tử tiền bối nói con đường tốt nhất thoát Khỏi cảnh này là tìm một người chồng thực thà chất phác, hầu hạ cả đời. ngày hôm nay chính thức trở thành tì thiếp của Lý Mạnh. còn có gì mà không thỏa mãn đây.
Trong Lý phủ. quản gia La Tây lau mồ hôi trên mặt. chạy trước chạy sau bận túi bụi, cũng xem là có một kết quả. những người đến tham dự nghi lễ nạp thiếp không nhiều, các quan viên lớn nhỏ của nha môn tuần phủ Sơn Đông, nha môn bố chính sứ ti. nha môn tri phủ chắc chắn là phải mời. đồng liêu của Chu Dương, nha môn tuần kiểm của Ninh Càn Quý, những người của thương hàng Linh Sơn cũng là phải mời. còn có thương hàng Bát Mân và cả Khổng Tam Đức của châu Tế Ninh.
Các quan quân của đại doanh Tế nam. những người được Lý Mạnh chọn cũng là phải đến. Lai Vu cách Tế Nam rất gần. Tôn Hòa Đấu và Quách Đống cũng là về kịp. còn có các lão quân hộ của hai vệ sở là Linh Sơn vệ sở và Ngao Sơn vệ sở trong thành Tế Nam. những người này đều là gia quyến của các quan quân cao cấp trong doanh trại Giao Châu, càng đừng nói đến những bậc trưởng bối đó của Lý Mạnh.
Cũng may là Lý Mạnh không muốn tổ chức lần nạp thiếp thứ hai này làm quá lớn. mấy đại tướng trấn thủ các nơi. hệ thống điền trang, hệ thống thuế đinh tào vận và các cường hào địa chủ các nơi của Sơn Đông đều không được thông báo.
Kể cả là như vậy. trong sân vẫn là ngồi chật ních khách, làm cho La Tây bận đến mức chân trước đá chân sau. những ngày này đến ngủ hắn cũng không ngủ được nhiều.
La Tây bận tối tăm mặt mũi nhưng mà hẳn rất vui, những khách quý đến nhiều như vậy, đây là thể diện của phủ trấn đông tướng quân, nha môn tổng binh và cũng là thể diện của doanh trại Giao Châu, nhiều khách quý như thế này. nhìn thấy La Tây cũng đều khách khách khí khí. khắp mặt nở nụ cười.
Mình năm đó là làm gì, chẳng qua chỉ là một tên vô lại buôn muối lậu. ai ngờ ngày hôm nay lại có thân phận địa vị như thế này, là quản gia của đại soái, là thân tín của đại soái, tuần phủ đại nhân là người có địa vị như thế nào. nhìn thấy hắn còn phải cười tươi gật đầu. hehe. mộ tổ nhà mình đều có khói xanh bốc lên rồi a!
Những người ở Sơn Đông, bất luận có phải là người ở trong hệ thống của hắn hay không, đều rất khó có thể nhìn thấy nét tươi cười trên mặt hắn. nhưng hôm nay thì ai cũng có thể nhìn thấy.
Biệt viện này của Lý phủ năm đó là sản nghiệp của một hộ lớn nào đó, hiện nay cả nhà hộ lớn đó đều đã bị đi đày ra ngoài biên ải. căn biệt viện này cực kỳ rộng, khách quý các nơi chiếu theo thân phận sang hèn mà vào chỗ ngồi, mọi người vừa cười vừa hàn huyên tán gẫu. mọi người bình thường đều mỗi người bận bịu một nơi. có thể tụ tập lại với nhau như thế này cũng là hiếm có.
Nhưng mọi người nói chuyện với nhau là một chuyện trung tâm của mọi ánh nhìn đều tập trung vào Lý Mạnh Lý đại soái đang ngồi trước chính đường. Lý đại soái hôm nay không mặc áo giáp, mà trên người mặc y phục của quan tân lang.
Lấy thiếp không được cử hành quá lớn. thiếp không được đón về vào ban ngày. không được tiến vào bằng cửa chính, sau khi vào cửa cần phải bái chính thê, thân phận của thiếp và nô bộc cũng không sai khác nhau quá nhiều, trong một số tình huống nào đó tương đương với tài sản cá nhân mã không có quyền lợi nhân thân.
Nhưng bên phía Lý Mạnh cũng là có sự thay đổi cũng xem là cho hai nữ tử này đủ thể diện và vinh dự cần thiết.
-o0o-
Lý Mạnh đứng trước chính đường, hắn cảm thấy hai má hơi mỏi nhức, hôm nay với tư cách là chủ nhân, hắn phải tươi cười đón tiếp từng người khách đến tham gia hôn lễ
Những lễ tiết khách sáo này đối với Lý Mạnh mà nói. còn mệt hơn là tham gia một trận đại chiến, nhưng hắn cũng không thể thoái thác, hiện giờ hắn đang đứng trước chính diện, chờ đợi hai cô gái Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị bước vào.
Nạp thiếp tuy là một hành vi hợp pháp, không những thế còn thường xuyên có người khen ngợi việc này là phong nhã. nhưng thế nhân cũng là có một cách nhìn khác, anh hùng hào kiệt thực sự. nếu như khi sự nghiệp chưa thành mà đã suy nghĩ đến vấn đề nạp thiếp, làm mĩ sắc lỡ mất cuộc đời. thì như vậy sẽ bị người đòi chê cười là không có chí lớn.
Dựa vào sự phát triển hiện nay của Lý Mạnh, tạo cho thế nhân chính là một cảm giác như vậy. đó là mang tính tai họa. càng huống hồ bên cạnh Lý Mạnh đều những nhân vật dám nói trực ngôn.
Trên thực tế. lần nạp thiếp này của hắn là kết quả của việc ra sức khuyên bảo của mấy vị tâm phúc và các cố vấn bên cạnh hắn. Lý Mạnh vẫn nhớ là do lão thái giám Lưu Phúc Lai đề xuất việc này đầu tiên.
Không những thế Nhan Nhược Nhiên và Mộc Vân Dao cũng là tán thành, lý do rất đơn giản. Nhan Nhược Nhiên và Mộc Vân Dao ngày nào cũng là sớm tối chiều hôm ở cùng với Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị. cùng nhau xử lý các sự vụ của nội phủ. cùng nhau xử lý các thông tin tình báo mà các nơi báo cáo lên. ngày nào cũng ở bên nhau như vậy. công việc xử lý còn là các sự vụ tình báo quan trọng của nội phủ.
Hai nàng Cố - Liễu từ lâu đã cần phải cho họ một danh phận rồi. thu nhận vào trong nội phủ. cứ vô danh vô phận như vậy thì cũng là không hay.
Lý Mạnh cũng là không biết làm thế nào. những người khuyên hắn nạp thiếp đều không phát xuất phát từ góc độ việc tư. mà đều lấy công vụ để nói chuyện Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị quả thực là tuyệt sắc, lại là những người có tính cách đáng mến. Lý Mạnh đương nhiên là không hề có ác cảm với hai cô gái này. chỉ là việc nạp thiếp lần này được thúc đẩy bằng danh phận của sự đại nghĩa, hắn cứ cảm thấy vô cùng cổ quái thế nào ấy.
Không chỉ là cổ quái, đợi sau khi xác định nạp thiếp. Tôn Truyền Đình còn chắp tay hành lễ. chúc mừng nói:
“Người đời thường nói. muốn yên bên ngoài thì phải yên bên trong trước, Lý đại nhân hiện giờ nội sự đã định, có thể yên tâm mưu đồ lớn bên ngoài rồi”.
Đúng là cười không được khóc không xong.
Nhưng việc Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị được Lý Mạnh nạp vào trong nhà. cho thấy sự hoàn thành của mảnh ghép cuối cùng trong đoàn thể nội phủ của Lý Mạnh, dưới sự ràng buộc của mối quan hệ hôn nhân, hệ thống phân tích điều phối các thông tin tình báo của nội trướng phòng sẽ hoàn toàn trung thành với Lý Mạnh, sẽ không còn nhân tố bất định nào nữa cả.
vẫn là câu nói cũ. Lý Mạnh đến được vị trí như ngày hôm nay. đồng thời đang làm chuyện đại sự như thế này. hắn không hề có việc tư gì để nói tất cả đều việc công của doanh trại Giao Châu.
Một trận huyẻn náo trong sân cắt đứt dòng suy nghĩ của Lý Mạnh, hắn nhìn về phía bên kia của sân. mấy a hoàn đang dìu Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị đầu đội khăn đỏ đang bước vào.
Mặc dù trong sân đều những người có thân phận địa vị nhất định, bình thường cũng là coi trọng khí độ lễ tiết, nhưng trong cuộc vui ngày hôm nay đều hoàn toàn thả lỏng, người thì vỗ tay. người thì hô lên. lập tức bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
Lý Mạnh quay đầu lại nhìn Nhan Nhược Nhiên và Mộc Vân Dao đang ngồi bên cạnh, rồi lại quay đầu nhìn hai cô gái đang được dìu vào. mặc dù cách một lớp vải đỏ. không nhìn thấy được sắc mặt của hai nàng lúc này. nhưng Lý Mạnh cảm giác được rằng, bất luận là hai nữ tử bên cạnh hắn. hay là hai cô gái đang bước vào từ phía đối diện, tâm cảnh của mỗi người đều cực kỳ là tĩnh lặng, kể cả là Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị. cũng là đối đăi với chuyện này một cách rất bình đạm.
Bởi vì từ sau khi hai người họ vào Lý phủ. có buổi hôn lễ như ngày hôm nay vốn dĩ là chuyện tất nhiên, là chuyện thủy đáo cử thành.
Bước đến phía trước mặt Lý Mạnh, lấy thiếp không phải thi hành các nghi lễ như phu thê giao bái gì cả, đặc biệt là người có thân phận cao quý như Lý Mạnh, chiếu theo quy tắc. Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị hai nàng quy gối bái Lý Mạnh một lạy, còn Lý Mạnh Chỉ cần hồi nửa lễ là được rồi.
Quan viên xướng lễ là một tên bả tổng, chất giọng khá tốt do phát hiệu lệnh luyện mà thành. hắn đang đứng đó lớn tiếng hô hét....
Nửa lễ của Lý Mạnh chính là hơi hơi khom người mà thôi, nhìn hai cô gái trước mặt. Lý Mạnh dùng giọng nói dịu dàng mà kiên định vô cùng, nói:
“Đời này kiếp này. Lý mỗ sẽ không phụ các nàng”.
Lúc nói xong câu nói này. Lý Mạnh hơi thẳng người lên. quay đầu lại nhìn Nhan Nhược Nhiên và Mộc Vân Dao cười một cái.
Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị đã nghe thấy. Nhan Nhược Như và Mộc Vân Dao đã nghe thấy. đó là lời hứa của hắn với thê thiếp, lời tuy giản đơn, nhưng lại mang khí chất kiên định không phải nghi ngờ chút gì.
Tiêu thái giám sau khi tham gia xong lễ nạp thiếp này của Lý Mạnh, dẫn theo các cẩm y vệ quay về kinh thành. Lý Mạnh đã tiếp chỉ ý thay đổi nơi đóng quân của triều đình, nhưng lấy cớ là mình đang mắc bệnh và binh sĩ mệt mỏi để trì hoãn.
Câu trả lời của hắn đã là vô cùng nể mặt triều đình, nhưng trên thực chất là không có sự thay đổi nào. các quan văn ôm hi vọng rất lớn về thánh chỉ lần này đều phát hiện ra một sự thực, họ đã không thể có biện pháp gì để khống chế được các tướng quân địa phương.
Còn đối với các thương nhân cần phải vận chuyển hàng hóa trên Vận Hà Hà ra. hiện nay chỉ có hai sự lựa chọn, một là không vận chuyển hàng hóa trên Vận Hà Hà nữa. hai là nộp thuế Ly Kim tào vận.
Sự được mất trong đó. tin chắc rất nhiều người đều sẽ biết nên lựa chọn như thế nào. tất cả các thương nhân đều lựa chọn cách ngoan ngoãn nộp tiền.
Mặc dù thiên hạ vẫn tồn tại những lời công kích và u miệt đối với trấn đông tướng quân Lý Mạnh, nhưng cũng chỉ là hữu khí vô lực. Thủ phụ Chu Diên Nho dường như biết là sẽ như vậy, còn ngấm ngầm viết một bức thư cho Lý Mạnh, nói cũng là rõ ràng, thu tiền phí Ly Kim cũng được, chỉ cần chiếu theo quy tắc thu 1 % là được rồi.
Đại bộ phận các quan viên ở kinh thành đều ngấm ngầm làm như vậy. thậm chí còn có người viết thư chúc mừng hỉ sự nạp thiếp của Lý Mạnh.
Thủ phụ Chu Diên Nho rụt đầu. mọi người vốn dĩ hi vọng người khởi mào chuyện này là binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp sẽ tiếp tục làm điều gì đó. hoặc là tiến ngôn trước mặt hoàng đế Sùng Trinh.
Nhưng binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp lại là yên lặng, cũng không biết là đang bận những gì.
Cuối tháng 3 năm Sùng Trinh thứ 15. từ ngoài quan ngoại lại truyền về, tổng binh Liêu Đông Tổ Đại Thọ đầu hàng quân Thanh, thành Cầm Châu ngoài quan ngoại Sơn Hải. thất thủ.