Thuận Minh

Chương 351: Không hạ được thành-cảm giác vô lực-bắt tới hỏi! (1+2)



Tiếng địa phương của Phúc Kiến và tiếng phổ thông của phương bắc khác nhau rất lớn. đệ tử của Trịnh gia đều là dân bản xứ ở Phúc Kiến, những tử đệ Sơn Đông được phái tới Ma cao căn bản là hai mắt như bị bôi đen, không hiểu đối phương nói gì.

Những thủy thủ Phúc Kiến ở trên thuyền cũng biết đối phương nghe không hiểu, cho nên cũng nói chuyện với nhau chẳng chút kiêng dè, những người Sơn Đông này phần lớn chỉ biết tiếng phổ thông, nói bằng tiếng quê mình, nghe đám người Phúc Kiến ríu rít nói tiếng địa phương, nhìn bộ dạng người nghe không hiểu, cho nên ta đây thích gì nói đấy của bọn chúng thì rất là bực tức, mỗi lần thấy đối phương nói chuyện là liền tránh ra xa.

Có điều đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma trong hơn chục người nước ngoài theo thuyền, còn có một người biết tiếng địa phương Phúc Kiến, trong mắt bọn thủy thù Phúc Kiến này. người nước ngoài không phải là hiếm thấy, người nước ngoài biết tiếng Hán cũng không hiếm, nhưng đánh chết bọn họ cũng không tin rằng lại có người nước ngoài hiểu tiếng địa phương Phúc Kiến.

Nói chuyện căn bản là không chút kỵ húy, kết quả là có những lời chẳng may lọt vào tai người hữu tâm.

Hôm nay tên nước ngoài được thủ bị Giao châu dẫn tới, cũng là một trong hơn chục người nước ngoài mà cha cố Phí Đức Lặc từ phía nam dẫn tới, có điều người này quả thật là khá thú vị.

Hắn làm lễ chào hỏi Lý Mạnh, quy củ rất đầy đủ, tiếng phổ thông nói cũng rõ ràng, lúc tự giới thiệu, tên cũng rất thú vị, gọi là “Trương Lập Phổ”.

Tây Ban Nha vào thời đại này là một đế quốc ở các nơi trên thế giới đều có thuộc địa của họ, người da trắng từ Tây Ban Nha tới, nô lệ da đen họ mang tới cùng với dân bản xứ, những người này thông hôn với nhau, sinh ra các loại con lai, Tây Ban Nha lúc đó áp dụng một loại thủ đoạn khến người ta khinh bỉ để phân biệt.

Án chiếu theo huyết thống da trắng trên người là bao nhiêu để phân biệt giai cấp cao thấp của con lai, loại giống người nào sinh ra đã là cao quý, loại giống người nào sau khi sinh ra lập tức là đê tiện.

Trương Lập Phổ chính là hậu đại của một thương nhân Tây Ban Nha lưu lại ở Ma cao. Năm đó xảy ra cố sự gì thì người khác không biết, có điều dạng con lai như hắn đoàn thể người da trắng sẽ không tiếp nhận người Hán cũng không tiếp nhận hắn từ nhỏ đã trơ trọi kiếm ăn ở Quảng Đông Phúc Kiến và các nơi ở Nam Dương.

Có lẽ là có được thiên phú trong ngôn ngữ, hoặc là bị cuộc sống bức bách, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Hán của Trương Lập Phổ này trôi chảy thì không nói, nhưng ngay cả tiếng Phúc Kiến, tiếng Quảng Đông cũng tinh thông.

Lần này Phí Đức Lặc chiêu mộ người nước ngoài tới, mặc dù tình huống cụ thể thì Lý Mạnh không biết, nhưng từ nhân số chiêu mộ có thể thấy rõ ràng không phải là thuận lợi như vậy.

Trương Lập Phổ tinh thông tiếng địa phương các nơi, lúc ở trên thuyền, lúc thì dùng tiếng phổ thông nói chuyện với người Hán, lúc dùng tiếng Tây Ban Nha nói chuyện với người nước ngoài. Thủy thủ trên thuyền lại không phải là nhân vật cẩn thận gì, nói chuyện cũng không kị húy, nên bị tên Trương Lập Phổ này nghe thấy hết.

Trương Lập Phổ từ nhỏ đã lớn lên ở Đại Minh , cũng biết nặng nhẹ, tất nhiên biết rằng thương thuyền của Trịnh gia là bắc thượng Thanh quốc, chuyện này dù lớn hay nhỏ thì cũng là cơ hội để mình tiến thân.

Kết quả khi sắp xuống thuyền, lại nói chuyện với những người cùng lên thuyền, sau khi xuống thuyền nhân viên làm việc trong những người này lại vội vàng đem những lời này truyền tới thành Giao Châu.

Vẻ mặt của Lý Mạnh vẫn thản nhiên như không, chỉ nhìn sang thủ bị thành Giao châu đứng ở bên cạnh, Trịnh gia bất kể là thế nào thì cũng là minh hữu của Giao châu doanh, chỉ bằng vào những lời nói phiến diện của tên nước ngoài này, thực sự là không thể nào khiến người ta tin được.

Tên thủ bị đó thấy Lý Mạnh nhìn mình, vội vàng cúi người bẩm báo: “Ti chức đã gửi thư tới phía Dương Thủy doanh rồi, dùng khoái mã đưa đi. Phía cảng tư Giao châu cũng an bài ngư thuyền ra biển, nhưng tin tức phía Đăng châu thì không biết thế nào, có điều ngư thuyền hồi báo, nói là Trịnh gia quả thật có thuyền hàng sau khi rời cảng lại tiến về mặt bắc.”

Tiến về mặt bắc. quả thật là có một đường biển tới Nhật Bàn, nhựng trong lòng Lý Mạnh lại hiểu đại khái rằng Trịnh gia khẳng định là cấu kết với Thanh quốc rồi, loại thế gia vọng tộc mang sắc thái cát cứ địa phương này không bao giờ có khái niệm dân tộc và quốc gia gì cả, Trịnh gia làm ăn với Thát Tử, lợi nhuận khẳng định là hậu hĩnh.

Hơn nữa đối với Trịnh Chi Long mà nói, quan hệ với Mãn Thanh Thát Tử cũng là một loại đánh bạc và đầu cơ, tương lai bất kể là thiên hạ biến hóa như thế nào thì hắn vẫn có một phần dư địa.

Sấm doanh thì chắc là không giành được hải cảng hoặc là hải khẩu, bằng không Trịnh Chi Long chắc không thể không liên hệ.

Lý Mạnh thở dài một hơi, sau khi tới thời đại này, luôn có một loại cảm giác bất lực, năm đó hắn hiểu được thuyết pháp Hoa Hạ, man di, còn cho rằng cái này cũng giống như khái niệm dân tộc của hậu thế, thông qua kích thích huyết tính của dân tộc mà khơi dậy và tạo nên một số thứ.

Nhưng ở thời gian ở thời đại này càng lâu, Lý Mạnh càng hiểu rằng, khái niệm Hoa Hạ và Man di rốt cuộc là cái gì, man di sống ở Hoa Hạ thì là Hoa Hạ, bất kể là là dạng dân tộc dã man nào, bất kể ngươi sau khi vào quan ải thì sẽ làm xằng làm bậy như thế nào, chỉ cần ngươi chiếm cứ được Hoa Hạ rồi thì chính là Hoa Hạ.

Ví dụ nhự. Mông Nguyên nhập chủ thiên hạ, Trung Nguyên vốn là nơi giàu có và đông đúc nhất trong thiên hạ, nhưng sau khi bị Mông Nguyên phá hỏng hệ thống tưới tiêu, liền bắt đầu suy nhược từng bước.

Lại còn phân người thiên hạ ra làm bốn loại, không coi Hán nhân là người, cùng với các loại chính sách ức vạn dân thiên hạ phụng dưỡng trăm vạn người Mông Cổ, đầy rẫy các loại thủ đoạn cùng hung cực ác.

Thát Tử chính là như vậy, truyền quốc cũng đã hơn trăm năm, còn được xưng là chính thống, cũng là người Hoa Hạ, đế quốc Đại Minh cũng phải sửa nguyên sử cho chúng và thừa nhận địa vị của chúng, đồng dạng bọn người Mông Cổ, bị đuổi ra khỏi Trung Nguyên sau khi quay về thảo nguyên lại trở thành man di cầm thú.

Dưới dạng quan niệm như vậy, điều mà Lý Mạnh suy nghĩ trong lòng, điều mà Lý Mạnh muốn sử dụng quân triệt, trên thực tế là thứ hoàn toàn không hợp với thời đại này.

Vào thời đại này, thế lực trong thiên hạ không có ai coi Mãn Thanh Thát Tử ở quan ngoại là uy hiếp đáng sợ gì cả, đối với bọn họ mà nói, đây chẳng qua là một nhánh thế lực cũng đang tranh đoạt thiên hạ mà thôi, chẳng có gì khác biệt với triều đình Đại Minh , với Lý Sấm cả, phàm là thế lực hào cường có tư cách đầu cơ, những gì mà bọn họ muốn làm, không gì ngoài lựa chọn một nhà trong đó mà quyết định gia nhập, hoặc là mình gia nhập vào trong cuộc tranh đoạt thiên hạ mà thôi.

Người của thời đại này không sai, bọn họ không biết ba trăm năm kế tiếp sẽ xảy ra cái gì và sau ba trăm năm sẽ phát sinh cái gì.

Mãn Thanh Thát Lỗ để duy trì sự thống trị của mình, duy trì sự thống trị một dân tộc vốn còn nhiều hơn bọn chúng đến cả trăm cả ngàn lần sẽ áp dụng chính sách đàn áp và ngu dân như thế nào, sẽ tạo thành sự đen tối cho Hoa Hạ như thế nào.

Quả thật là khiến người ta cảm thấy rất mệt mỏi, Tôn Truyền Đình, Lô Tượng Thăng là đại biểu cho các sĩ đại phu, tuy ý thức được quân lính của Mãn Thanh ở quan ngoại là tâm phúc đại hoạ của Đại Minh , nhưng nhận thức của họ cũng chỉ đến thế mà thôi bọn họ không ngờ được rằng, chiến tranh lúc này có lẽ chính là giữa hai dân tộc. giữa văn minh và dã man là trận chiến tranh đoạt vận khí chủ đạo của mấy trăm nay tiếp theo, càng là một cuộc chiến quyết định Hoa Hạ trong rừng dân tộc thế giới sẽ có thể bước tới vị trí nào

Có điều chuyện này, tuy khiến người ta bất lực, nhưng vẫn chưa tới trình độ xấu nhất, vẫn có thể giải quyết được.

Tên người nước ngoài quỳ ở trước mặt Lý Mạnh khiến hắn cảm thấy có chút thú vị, với kiến thức tiền thế của hắn cũng đã từng thấy người Trung Quốc nói lưu loát tiếng nước ngoài, cử chỉ dáng điệu không có gì khác biệt với đám quỷ nước ngoài, những kẻ đó, nhìn thấy người trong nước thì mắt nghếch lên trời, thấy người nước ngoài thì khúm núm nịnh bợ.

Nhưng tên Trương Lập Phổ ở trước mắt thì gần như là ngược lại, tuy nói là có bộ dạng người nước ngoài, nhưng miệng lại nói lưu loát tiếng phổ thông của Đại Minh , trong cử chỉ nhìn không ra một chút dáng điệu của người ngoại quốc nào.

Nếu người này ở thời hiện đại, e rằng chỉ cần nói ra một câu Hán ngữ cũng khiến người ta kinh ngạc. Nhưng ở thời đại này lại hoàn toàn khác hẳn Đại Minh và Châu Âu ở thời đại này, tuy đã hơi chênh lệch nhau, nhưng vẫn chưa phân chính phụ, trong mắt người phương tây, đế quốc Đại Minh là đại biểu của phương Đông, vẫn là tượng trưng của sự văn minh.

Có lẽ là có chút khó hiểu, nhìn thấy đứa con lai khách khách khí khí hoàn toàn Hán hóa này, Lý Mạnh không ngờ lại cả thấy trọng trách của mình như càng nặng hơn.

Có điều, nếu suy nghĩ theo hướng khác, dạng quân phiệt cát cứ một phương làm buôn bán mất đầu như Trịnh Chi Long này và Lý Mạnh hắn làm ăn với Mãn Thanh Thát Lỗ cũng không phải là gì kỳ quái cả.

“Trương Lập Phổ, ngươi coi mình là người nước ngoài hay coi mình là người Đại Minh ?”

Trương Lập Phổ xem ra cũng không hiểu máy móc chuyên nghiệp hoặc là kỹ thuật quân sự gì cả, nhưng loại nhân vật thông minh khéo léo như thế này chính là dạng nhân vật mà Linh Sơn thương hành của nhà mình đang thiếu. Hầu Sơn cũng khá, chường quỹ và hỏa kế ở bên dưới cũng khá, nhưng làm việc lại quá nề nếp, rõ ràng là thương nhân mà lại làm việc giống như là quân nhân đứa con lai này vẫn phải mời chào.

Nghe Lý Mạnh hỏi vậy, Trương Lập Phổ quả nhiên là thông minh, ở dưới đất dập đầu mấy cái, mở miệng trả lời: “Đại soái coi tiểu nhân là người Đại Minh thì tiểu nhân chính là người Đại Minh , đại soái coi tiểu nhân là người nước ngoài thì tiểu nhân chính là người nước ngoài!”

Câu trả lời này của hắn khiến Lý Mạnh bật cười ha hả, phất tay bảo thủ bị Giao Châu dẫn người xuống, Trương Lập Phổ này đúng là thích hợp với Linh Sơn thương hành.

Đợi khi thủ bị Giao châu và Trương Lập Phổ ra khỏi phòng, sắc mặt của Lý Mạnh đã biến thành lạnh băng, có điều từ đầu tới cuối, Tôn Truyền Đình ngồi ở bên cạnh thủy chung vẫn thản nhiên uống trà đọc sách, căn bản là không hề để ý những chuyện xảy ra ở đây. Trịnh Chi Long và Mãn Thanh có qua lại cấu kết, đây vốn là chuyện trong dự liệu rồi.

ở Sơn Đông có thể cung cấp bến càng cho thuyền lớn đỗ, cũng chính là ở hai nơi phủ thành Đăng Châu và cảng tư Linh Sơn của Giao Châu, mấy bến cảng khác đều đang ở vào thời gian cấm hải để đề phòng giặc Oa phá hoại.

Hải cảng của phủ thành Đăng châu và cảng tư của Linh Sơn đều có xây pháo đài phòng thủ bờ biển, hơn nữa có binh mã đóng quân bằng vào sức chiến đấu của thủy quân Trịnh gia thì căn bản là không thể công phá được.

Đã không có gì xâm hại, thủy doanh Tín Dương tuy nhân số và trang bị đều còn xa mới bằng được thủy quân của Trịnh gia, nhưng phòng ngự trong bến cảng, phối hợp với pháo đài thì vẫn không có vấn đề gì cả.

Hơn nữa thuyền đội chủ lực của Trịnh gia đều hoạt động ở phương nam, căn cơ cũng đều ở Phúc Kiến, cũng không thể nào tùy tiện dồn lực lượng lớn tới Sơn Đông được, như vậy căn bản là được không bằng mất, năng lực lục chiến của Trịnh gia trên thực tế chỉ là trò cười, khi bắn giết với hải tặc Quảng Đông, còn phải dùng lãng nhân của Oa quốc.

Trịnh gia cho dù là câu thông với Mãn Thanh, tối đa cũng chỉ là kẻ thông báo tin tức, còn sự uy hiếp trên thực tế thì không đáng kể, nhưng có thông báo được tin tức thì cũng không thể là tin tức có giá trị, Giao châu doanh ở Sơn Đông có chế độ bảo giáp nghiêm mật (chế độ biên chế hộ tịch ngày xưa để quản lý nhân dân theo nhiều tầng. Một số nhà hợp thành một giáp, một số giáp hợp thành một bảo, giáp có giáp trưởng, mỗi bảo có một bảo trưởng), lại phân ra cấm khu quân sự ở các nơi, phòng bị sâm nghiêm, muốn nghe ngóng hay nhìn thấy được gì đó thì quả thật là khó hơn lên trời.

Kết hợp các loại nguyên nhân, Trịnh gia cấu kết với Mãn Thanh, đối với Sơn Đông thì cũng chẳng có nguy hại gì cả, Tôn Truyền Đình tất nhiên là thờ ở thản nhiên.

Chuyện không phải là đại sự, nhưng tâm tình của Lý Mạnh lại không tốt, không bao lâu, thống lĩnh Hoàng Bình của diêm bang Sơn Đông vội vàng chạy tới, Lý Mạnh sai thân binh triệu kiến thì tất nhiên phải tới cho nhanh, có điều lại vừa hay có quân báo khẩn cấp từ Hà Nam.

Chia nặng và nhẹ, thong thả và cấp bách, chuyện ở khu vực Chu Tiên trấn của Hà Nam đương nhiên phải gọi là đại sự hàng đầu, Tôn Truyền Đình cũng cầm mặt nạ sắt lên, từ phía bàn uống tra quay lại cùng lắng nghe.

-o0o-

Tin tức này có thể nói là có chút không tưởng tượng được, cũng có chút nghe rợn cả người. Năm vạn binh mã sấm doanh mà Viên Tông Đệ và Điền Kiến Tú suất lĩnh sau khi lượn một vòng, xuất hiện ở phía sau quan binh Chu Tiên trấn.

Nghe cứ giống như là đang chặt đứt hậu lộ của quan binh, nhưng chuyện mà năm vạn binh mã sấm doanh làm lại là đào chiến hào, loại chiến hào vừa sâu lại vừa rộng đã rơi vào thì không thể bò ra, xem ra giống như là muốn nhốt bốn mươi vạn quan binh vậy, đoạn tuyệt tiếp viện nguồn nước và lương thảo.

Từ lúc bắt đầu đào chiến hào, binh mã của sấm doanh ở phía sau không ngừng đi tới, Sấm doanh của Lý Tự Thành lấy “thiện công” để nổi tiếng thiên hạ, cái gọi là thiện công chính là giỏi công thành nhổ trại.

Sĩ tốt Sấm doanh giỏi công trình thổ mộc. trong đó có rất nhiều thợ mỏ, đối với loại việc nhưđào bới xây dựng thì càng am hiểu. nghe nói trong một ngày đã có quy mô rồi.

Từ lúc bắt đầu đào bới, binh mã ở phía sau không ngừng xuất hiện, chiến hào cũng càng đào càng dài, dạng chiến hào này, nếu muốn vượt qua, e rằng chỉ có bắc thang mây công thành thì may ra mới qua được, mà bắc thang mây, chịu trọng lực cũng là một vấn đề, hơn nữa những binh mã này của Chu Tiên trấn lấy đâu ra nhiều thang mây như vậy.

Nhưng tin tức từ Hà Nam truyền tới, cho dù là Lý Mạnh hiện giờ tâm tình đang cực xấu vẫn không nhịn được mà bật cười, bốn mươi vạn quân Minh của Chu Tiên trấn, chỉ có tổng binh Dương Quốc Chính dẫn ba ngàn binh mã công đánh một lần, kết quả mới vừa giao thủ thì bị binh mã của sấm doanh đánh cho đại bại, ba ngàn binh mã lập tức tan tác, tổng binh Dương Quốc Chính thì dẫn mấy thân vệ gia đinh chật vật chạy trốn.

Tiếp theo không ngờ lại không có một nhánh quan binh nào tới công đánh, tất cả chỉ đều chui rúc trong quân doanh, trơ mắt nhìn chiến hào ở bên ngoài càng lúc càng được đào dài, dần dần bao vây quan binh lại.

Đây quả thực là chuyện cười, giống như là một đám thỏ rừng, trơ mắt nhìn thợ săn lấy hàng rào gỗ từ từ nhốt chúng lại. Bọn họ biết sau khi hoàn toàn bị vây thì chỉ có một đường chết, vận mệnh đang đợi đám thỏ rừng chính là bị giết chết ăn thịt, nhưng đám thỏ rừng này lại không động đậy, cứ ở đó mà đợi.

Nếu thật sự có thỏ rừng, còn có nhảy nhót được vài cái, chỉ là không biết đám người của Tả Lương Ngọc có biết nhảy không, trước mắt phía tây Chu Tiên trấn là liên quân của Lý, La, mặc bắc là thành Khai Phong cửa thành đóng chặt và Hoàng Hà, mặt đông thì là chiến hào càng lúc càng dài, muốn bao vây bọn họ.

Chu Tiên trấn trước mắt sắp thành tuyệt cảnh rồi, nhưng cho tới khi diêm bang Giao Châu doanh đưa tin tức về, đám người Đinh Khải Duệ, Tả Lương Ngọc vẫn không có một chút động tĩnh nào cả.

Sau khi cười xong, Lý Mạnh quả thực là phát sầu, loại quan binh giống như thịt nát này, sau khi đánh tới, làm sao mà tạo thành một chút thương hại nào cho quân đội lưu dân hội binh sau khi đại bại và cấp dưỡng ngược lại sẽ khiến quân đội lưu dân lớn mạnh hơn, cái gọi là hai hổ tranh đấu, tất có một con bị thương, khả năng lưỡng bại câu thường còn lớn hơn.

Có điều nhìn cục diện trước mắt, quan binh là dê tặng cho lão hổ là quân đội lưu dân ăn. sau khi ăn xong, khẳng định là sẽ còn mạnh mẽ hơn, cũng càng phiền phức hơn.

Bố trí lớn như vậy, tất phải là các nơi đồng thời phát động, nếu năm vạn đại quân lưu dân của Lý Tự Thành và La Nhữ Tài dễ dàng đánh bại bốn mươi vạn quan binh ở Chu Tiên trấn, hơn nữa còn theo đó mà lớn gan hơn, các loại bố trí trước đó e rằng đều sẽ trở thành vô dụng rồi.

Tình huống của liên quân Lý, La có biến, Nam Trực Đãi đồng dạng không thể phát động.

Thật đúng như Tôn Truyền Đình đã nói việc bên ngoài ra sao, không phải do lòng người nghĩ ra, không phải là kế hoạch của ngươi khéo là ngươi khác sẽ đi theo kế hoạch của ngươi.

Đọc tin tức mà phía Hà Nam gửi về, Lý Mạnh ngồi ở đó một lúc lâu không nói gì. Tôn Truyền Đình do dự một chút rồi nói khẽ: “Đại soái, phải chăng là nên rút một ít binh mã về từ phía Mã tướng quân nếu lưu tặc đánh bại binh mã của Chu Tiên trấn, chúng ta cũng phải có đủ binh mã để an bài ở Bắc Trực Đãi mới được.”

Lý Mạnh lại im lặng một lúc mới lắc đầu nói: “Không tới Bắc Trực Đãi nữa, chốn kinh kỳ còn có một ít gánh hát lưu động mà triều đình tập họp, cứ cho bọn họ đi quấy rối, chúng ta cứ thủ tốt địa bàn trước mắt, tùy cơ ứng biến là được.”

Nói xong, quay đầu gọi chủ bộ Viên Văn Hoành đang đợi ở bên ngoài vào, nói: “Truyền lệnh cho đại doanh Tế Nam, quân Đăng châu. Đại doanh Tế Nam toàn lực thủ tốt nơi giáp giới giữa phủ Tế Nam, phủ Đông Xương cùng với Bắc Trực Đãi, toàn quân giới bị, quân Đăng châu cùng nhau phòng thủ khu vực Thanh châu, đồng thời phòng vệ tốt các hải cảng Sơn Đông, tuần tra nghiêm ngặt, không được để người khả nghi từ bến cảng trà trộn vào Sơn Đông, truyền lệnh cho Thanh châu Mã Cương, quân Thanh châu rút binh tập trung ở bắc bộ phủ Hoài An phải chiếu ứng lẫn nhau với Sơn Đông Duyện châu và Thanh châu.

Lý Mạnh nhẹ nhàng gõ bàn lại nói tiếp: “Truyền lệnh cho Hoài Dương quân Trần Lục, bảo hắn cứ nán lại trấn Chính Dương, địa bàn của Nam Trực Đãi lớn như vậy, binh mã Sơn Đông theo lý nên gánh vách nhiều trách nhiệm hơn, đồng thời gửi thư cho Phương Nhị ở Dương Châu, bảo hắn giúp đỡ thu xếp quân nhu tiếp viện của quân Hoài Dương, cụ thể như thế nào thì để người của Linh Sơn thương hành đi nói chuyện''

Viên Văn Hoành đứng ở chiếc bàn dài mà ghi chép, Lý Mạnh nói xong, hắn cũng viết xong, cầm giấy lên thổi mấy hơi cho khô mực rồi đưa cho Lý Mạnh xác nhận. Nếu xác nhận thì sẽ hình thành công văn, sau khi đóng dấu thì sai tín sứ đưa đi các quân, lúc Lý Mạnh hạ lệnh, Tôn Truyền Đình ở bên cạnh một mực chăm chú lắng nghe.

Phía Lý Mạnh sắp sửa gửi công văn đi thì Tôn Truyền Đình trầm giọng nói: “Đại soái trước mắt chỉ là hình thế, vẫn chưa có kết quả chính xác, đại quân đã đi bố trí rồi, ngại gì mà không đợi một chút, không có hại gì đâu.”

Lý Mạnh làm việc, vô luận làm gì cũng đều tốt, có điều trên một số tiểu tiết thì luôn lộ ra vẻ hấp tấp, điều này khiến cho loại nhân vật xuất thân từ trọng thần đốc phủ như Tôn Truyền Đình rất không hiểu, vì sao làm tới quy mô như thế này rồi mà trên một số tiểu tiết vẫn giống như là có chút tính trẻ con, nguyên nhân cũng bởi vì hắn là người từ hiện đại tới, có chút nhịp điệu trong nhất thời không thay đổi được.

Lời nói của Tôn Truyền Đình đánh trúng yếu điểm, bố trí của đại quân đã được triển khai, trước mắt có biến động gì, đột nhiên tiêu hao lương thảo phí dụng, khó tránh khỏi quá không cần thiết.

Phía chủ mưu vừa nói, Lý Mạnh hơi suy nghĩ một chút liền minh bạch ý tứ bên trong, lập tức mở miệng nói: “Hai vạn binh mã của quân Thanh châu đóng quân tại chỗ, năm ngàn binh mã của thống lĩnh Cao Khoa quay về phủ Hoài An. binh mã của Trần Lục cũng không phải tử thủ ở trấn Chính Dương, cứ tạo áp lực về phía Trương Hiến Trung một cách họp lý!”

Nói là chủ bộ, không bằng nói là thư ký cao cấp nhất bên cạnh Lỵ Mạnh, có điều Viên Văn Hoành lại không oán hận gì. văn nhân của Sơn Đông, không biết có bao nhiêu người hâm mộ vận khí tốt của hắn.

Bên này vừa thay đổi mệnh lệnh, Viên Văn Hoành cũng rất nghiêm túc. lập tức ghi lại mệnh lệnh xuống các trang giấy, từng tờ được Lý Mạnh xác nhận sau đó tất nhiên là có thân binh cầm ấn đóng dấu lên, cho vào phong thư rồi dùng xi gắn lại.

Bên ngoài tửu lâu mà Lý Mạnh đang ở, khoái mã và tín sư kỵ binh truyền tin ở đều tùy thời chuẩn bị tốt, ba ban thay nhau trực, mệnh lệnh vừa được phát xuống, lập tức có người tiếp nhận, vội vàng chạy xuống, một lát sau, có thể nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên ở bên ngoài.

Cái có thể dự kiến là những ngày tiếp theo vẫn rất nhàn rỗi, nhưng Lý Mạnh lại không hề có một chút tâm tình hưởng thụ nào, cũng có thể dự kiến được, bàn cờ này của hắn anh kiệt thiên hạ sẽ không dựa theo bố trí của hắn mà đi, nói một cách chuẩn xác hơn là sự yếu đuối và vô năng của quan binh Chu Tiên trấn thực sự vượt quá dự liệu của hắn.

Sau khi bẩm báo xong tin tức, người không phận sự đều lui xuống, Hoàng Bình cũng nhìn thấy vẻ mặt của Lý Mạnh không được tốt. cũng không muốn ở lại đây để tự chuốc lấy xui xẻo.

Hắn vừa định cúi người hành lễ lui xuống thì nghe thấy Lý Mạnh mở miệng nói: “Bắt người của Trịnh gia tới, phải là nhân vật gần đây vừa ra biển, biết một số nội tình, đừng để người của Trịnh gia biết, bọn họ hỏi thì bảo là chúng ta không biết.”

Mệnh lệnh này vừa được đưa xuống, chính là công việc của phía Hoàng Bình, hắn vội vàng đáp ứng, quay người ra hỏi phòng đi làm việc, mọi người đi hết, trong phòng lại yên tĩnh, Lý Mạnh mặt trầm như nước, nhìn phong cảnh ở bên ngoài đến phát ngốc, rõ ràng là có chút bực bội, Tôn Truyền Đình cười thầm, vị đại soái này cũng vào lúc này mới lộ ra biểu hiện tương xứng với tuổi tác của hắn.

Tôn Truyền Đình bước tới trước mặt Lý Mạnh, nghiêm mặt vái một cái, mở miệng nói với giọng rất ôn hòa: “Đại soái, không việc gì phải hối hận cả, tình hình thời nay vốn khó đoán, lần này không thành thì chúng ta lại mưu tính lần sau, nói một câu kiểu chợ búa là Sơn Đông chúng ta đợi được.”

Lý Mạnh chậm rãi hít thở mấy lần trả lời: “Đa tạ Tôn tiên sinh khuyên bảo, Lý mỗ quả thật là quá nóng lòng, đại cục đã như vậy, cũng không cần phải ở lại Tế Ninh này nữa, chúng ta về Tế Nam!”

Trấn Phùng Mãnh trước mắt là một địa phương rất tuyệt vời, nó là trung tâm của trạm thuế muối Sơn Đông, cũng là trấn đầu tiên mà cảng tư Sơn Đông dựa vào, càng đừng nhắc đến nó là nơi mà Trấn Đông tướng quân, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh khởi nghiệp.

Sự có mặt các loại nhân vật phát tài tử diêm thương, hải thương và muối tư, còn có phân hào của những cửa hàng lớn của Sơn Đông Nam Trực Đãi, khiến trấn Phùng Mãnh trở nên phồn vinh vô cùng. Những chỗ tiêu tiền như tửu lâu, thanh lâu, đổ phương mà chỉ thấy ở những thành lớn toàn bộ đều có thể nhìn thấy ở đây.

Còn có cả nữ nhân Cao Lệ, Tây Dương, Nam Dương, Oa quốc từ hải thương chuyển vào, càng khiến nơi này có dáng vẻ xa hoa lãng phí mà chỉ Giang Nam mới có.

Hơn nữa có một điểm rất quan trọng, ở đây có Giao châu doanh đảm bảo an toàn hơn nữa không có bất kỳ sai dịch thuế lại quấy rầy, như thế chẳng khác nào nơi này là thành thị dựa vào cảng tự do, hơn nữa còn có sự an toàn tuyệt đối.

Linh Sơn thương hành sớm đã kiếm đủ tiền ở trạm thu thuế muối và mậu dịch trên biển, những lợi nhuận trên công thương nghiệp này cũng chẳng buồn để ý, hơn nữa, rất nhiều cửa hàng ở mặt đường vốn có cổ phần của Linh Sơn thường hành ở bên trong.

Như vậy, kết quả là ở trấn Phùng Mãnh, trừ diêm thương, hải thương cùng với người có liên quan ra, còn có rất nhiều con cháu của gia đình giàu có ở Sơn Đông, đặc biệt là hào thương của khu vực Châu Tế Ninh , đều nguyện ý tới đây ăn tiêu phung phí, nơi này tất cả đều không thua Giang Nam thì không nói, mà vị đạo dị quốc như có như không đó của nó càng hấp dẫn người khác.

Một cái trấn nghèo khổ nho nhỏ, không tới mười năm đã thành nơi phồn hoa nhất trong cảnh nội Sơn Đông, rất nhiều người cũng đều bay vọt lên trời theo.

Lúc Lý Mạnh còn buôn bán muối tư, có quen biết với lão bản của đổ trường, chính là Trương đồ tể trước mặt thì kiêu ngạo phía sau thì cung kính.

Trương đồ tể này hiện giờ cũng là nhân vật không tầm thường, cũng là một trong những nhân vật lớn trong trấn Phùng Mãnh, gia tài vạn quân (Vạn quân = bạc triệu), có hai cái thanh lâu, ba đổ trường lớn, người trong trấn thấy hắn cũng phải khách khí gọi Trương gia, Trương viên ngoại, ngay cả chủ thuyền, các thủy thù chạy đi chạy lại ở cảng tư Linh Sơn cũng biết rằng đánh bạc trong đổ trường Trương viên ngoại này không sợ bị người ta lừa, không sợ bị người ta chơi bịp, mà cũng không có ai dám gây chuyện cả.

Đổ trường của Trương đồ tể chẳng phân biệt ngày đêm. lúc nào cũng ầm ĩ tiếng người, đèn đuốc sáng choang, ở bên trong có rèm cửa, đó là nơi mà các quản sự của đổ phường ở, người bình thường không được tới gần.

Hiện tại rèm cửa hơi được vén lên, Trương viên ngoại giữ rèm. Trương đồ tể năm đó giờ trên mặt toàn là thần sắc siểm nịnh, chỉ vào một người ở bên ngoài rồi nói khẽ: “Đại nhân hắn chính là một chủ thuyền của Trịnh gia, mấy ngày trước vừa xuống thuyền.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.