Thuận Minh

Chương 357: Tái chiến!



Thành Toánh Thượng là nơi giao thông rất tiện lợi, muốn nam hạ hay bắc thượng, đông lai hay tây khứ đều tiện cả, nhưng tiền đề là phải có con đường giao thông quan trọng là Dĩnh Thủy.

Quân Hoài Dương của Giao châu doanh hiện tại giống như một cái đinh, vững vàng trấn giữ con đường từ thành Toánh Thượng tới Dĩnh Thủy, Cách Tả ngũ doanh làm sao mà chịu đựng cho được, nên chỉ đành dồn hết sức mà tấn công. Huyện thành Toánh Thượng có bốn cửa, xung quanh đều có đường lớn, nhưng trừ cửa đông dựa vào mặt sông ra, các phương hướng cửa thành còn lại, một hai người đào tẩu còn được, nhưng đại quân hành động thì căn bản là không thể.

Bọn họ đều biết, hiện tại chỉ có một con đường là sông Dĩnh Thủy ở cửa đông.

Trong trận tuyến mặt đối mặt dựng lên một bức tường thấp, hơn nữa còn có ưu thế của hỏa pháo và hỏa thương , điều này có thể cấu thành phong tỏa. Cho dù hiện tại Cách Tả ngũ doanh muốn dùng chiến thuật biển người để kéo đổ bức tường này, chính xác, mật độ hỏa lực của thời đại này căn bản là không thể ngăn cán được cả một biển người xung phong, nhưng xông tới bức tường tre dùng bè tre làm khung để dựng này, lại không thể công kích quan binh ở đối diện qua tường được, cho nên phải nhảy qua tường, và một bức tường thâm thấp lại thành chướng ngại không thể vượt qua.

Bất kể là lão binh được huấn luyện tốt như thế nào, động tác nhanh nhẹn đến đâu, chạy nhanh xung phong, tung người nhảy qua tường, sau đó đứng vững để chiến đấu, thế trùng kích đã bị động tác nhảy qua tường triệt tiêu, chiến sĩ ở hàng sau không thể tiếp tục không ngừng hình thành trùng kích quân Hoài Dương, đội sau không ngừng ùa lên. nhưng đội trước thì bị chặn, cho nên trước sau cứ vậy dồn nén nhau.

Ưu thế số lượng của Cách Tả ngũ doanh không phát huy được, trường mâu binh của quân Hoài Dương chỉ phải đối diện với một binh sĩ lưu dân chứ không phải là sự trùng kích liên tục không ngừng, bởi vì có thời gian ngắn ngủi khi vượt qua tường thấp, cho nên trường mâu binh của quân Hoài Dương có thể khá ung dung đâm chết đối thù, thậm chí còn có thể tiến hành đội ngũ luân phiên.

Mặt dựa vào sông của tường thấp được dựng bằng bè trúc rất nhanh liền chất đống thi thể, hỏa pháo và hỏa thương không ngừng gào thét thu hoạch nhân mạng, trường mâu binh tuy yên lặng hơn nhưng cứ một chiến sĩ vũ dũng xông lên là lại bị đâm thủng nội tạng.

Sự huyết dũng của Cách Tả ngũ doanh nhờ được phần thưởng hậu hĩnh kích thích rất nhanh liền biến mất. người ở phía sau cước bộ chậm dần. Hỏa thương binh lui tới đội ngũ ở phía sau đã nạp đạn xong, bắt đầu bước lên trước xạ kích, bộ trận của Cách Tả ngũ doanh quá dày đặc. các hỏa thương thủ chỉ cần nhắm chuẩn phương hướng, đồng thời hạ thấp độ cao của nóng súng là có thể tùy ý mà bắn, kiểu gì cũng có người ở phía trước họng súng.

ở trước mặt sự giết chóc vô tận này, các chiến sĩ lưu dân không chịu đựng nổi tử vong và sợ hãi, bắt đầu thối lui, dần dần lại lui về phía bên cạnh mặt ngoài sông hộ thành, song phương lại quay trở về cục diện lúc ban dầu.

Chỉ có điều giữa địch và ta đã lưu lại từng đống từng đống thi thể còn có những người bị thương đang kêu gào trên mặt đất. nhất thời chưa chết ngay, chỉ nằm co giật trên mặt đất, bọn họ không biết là ai sẽ cứu bọn họ, chỉ dùng nốt chút khí lực cuối cùng của mình, muốn nắm lấy một cọng rơm mà bọn họ căn bản không nhìn thấy, mặt đất đã bị máu tươi thấm đẫm rồi, thậm chí còn tích thành dòng, chảy vào trong sông hộ thành.

Cửa đông của thành Toánh Thượng vẫn chưa đóng, binh sĩ lưu dân ở trong thành vẫn ùa ra ào ào. bày trận ở mặt ngoài sông hộ thành, còn Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu và Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc thì dẫn thủ hạ lên đầu thành.

Nếu như quan sát tử tế thì có thể nhìn ra các loại binh khí tầm xa của Cách Tả ngũ doanh như hỏa pháo, hỏa thương (súng) , cung tên đều không xuất hiện ở ngoài thành. Các binh sĩ ở ngoài thành có không ít người còn cầm nông cụ, gậy gộc bằng gỗ. Còn những binh sĩ lưu dân cầm lợi khí hỏa khí thì đều tập trung ở trên đầu thành.

Sắc mặt của Lưu Hi Nghiêu và Ngụy Tiểu Bắc đều có chút trắng bệch, trong không gian chật hẹp như thế này, xung phong với thanh thế lớn như vậy, tới sau cùng lại bị đối phương ung dung đánh lui, tiếp theo thực sự là không nghĩ ra biện pháp gì nữa.

Nhưng quan binh vẫn không truy kích, cũng chẳng tiến công, vẫn ở phía sau tường đất, chi ném thi thể ra ngoài.

Trên đài cao ở trong đội ngũ của quan binh, ánh mắt của tham tướng Trần Lục quân Hoài Dương lại không nhìn về phía thành Toánh Thượng, sức chú ý của hắn một mực đặt ở phía thượng du của sông.

Phía đó tuy có ruộng nước và gò thấp, kênh rạch chằng chịt, nhưng lại có mấy con đường để đi qua, hơn nữa Hạ Nhất Long cũng chỉ có thể hành động từ phương hướng đó.

Cơ hồ là sự trùng kích của phía này vừa kết thúc, thuyền bè an bài ở thượng du quan sát tình hình đã truyền tin gấp. có một nhánh quân lính đang tiến gần với tốc độ rất nhanh.

Sau khi trải qua thủy chiến ở trấn Chính Dương, chắc hẳn Cách Tả ngũ doanh này không dám dùng thuyền bè nữa. Dùng cầu sắt nung đỏ để công kích thuyền gỗ, phía Giao châu doanh đã đo lường tính toán rồi, ván thuyền khẳng định sẽ bị thiêu cháy, đây cơ hồ là thiên địch của thuyền gỗ trên mặt nước.

Đây là một trong những cống hiến quân sự hiếm hoi của Đặng Cách Lạp Tư dành cho Giao châu doanh, hải chiến của Châu Âu, công kích giữa thuyền và thuyền, phần lớn là dùng đạn pháo được nung đỏ để bắn ra, hòng tận hết khả năng để sát thương thuyền địch, cách này đơn giản dễ học. nhưng trên thực tế cũng chỉ có Giao châu là thường thao luyện phương pháp này, hỏa pháo chất lượng phái đạt yêu cầu mới có thể sử dụng, nếu không sẽ xảy ra rất nhều tai vạ phiền phức.

Pháo kích của đạn sắt được nung đỏ, sợ rằng chính là chuyện để lại ấn tượng sâu nhất cho Cách Tả ngũ doanh, thuyền khẳng định là không dám dùng nữa, dẫu sao thì thuyền của quân Hoài Dương ở gần bến tàu cũng đều trang bị pháo nhỏ.

Không gian giữa tường thấp và bờ sông không lớn. trước mắt chỉ có khoảng bốn ngàn binh sĩ ở trên bờ. còn lại thì phần lớn ở lại trên thuyền. Trần Lục nghe thấy phía thượng du còn có bốn con đường phía tây bắc. đường rất chật hẹp. chỉ có thể đủ cho ba bốn người xếp hàng ngang mà đi. chắc là lúc nông hộ canh điền để cách ra, hoặc là nơi không thích hợp để canh tác.

Quân lính chống đỡ ở phía tường thấp vốn là có hơi chen chúc, con đường này hẹp như vậy, cũng chỉ có thể để không quá mười cây súng khai hỏa, đối với binh mã đang không ngừng ập tới, không thể hình thành hỏa lực sát thương hữu hiệu.

“Đao thuẫn thủ cách giao lộ một bước, trường mâu binh ở sau, đắp đất cao lên ở những chỗ trống, để hỏa thương thủ đứng.

Xung quanh vị trí của Trần Lục toàn là thân vệ, đều tập trung tinh thần nghe mệnh lệnh, mệnh lệnh của Trần Lục vừa được phát ra, lập tức có người quay đi truyền lệnh.

Trên chiến trường đã hơi yên tĩnh một chút, Trần Lục đứng ở đó quan sát phía thành Toánh Thượng và thượng du, lờ mờ có thể nghe thấy ở phía tây bắc bắt đầu có tiếng huyên náo truyền tới, rõ ràng là Hạ Nhất Long suất binh giết tới, Trần Lục sờ sờ mũi, cảm thấy mùi gì đó là lạ.

Hắn rất nhanh liền có phản ứng, đây là mùi cỏ cây bị cháy, lúc này đột nhiên nghe thấy trên thuyền binh đang neo ở Dĩnh Thủy có người hét lên: “Thuyền lửa, thuyền lửa!”

ở trên thượng du thả thuyền bè đã bị đốt cháy thuận dòng trôi xuống, đây chính là thủ đoạn mà Lưu Hi Nghiêu đã dùng lúc ở trấn Chính Dương, không ngờ lần này lại dùng lại trò cũ.

Nhưng quy mô thuyền lửa lần này thực sự là quá lớn. đứng ở phía Trần Lục nhìn chéo xuống thượng đu. tình hình trên bờ bị cây cỏ che khuất, lại thêm khói mù đày đặc, không ngờ lại có cảm giác như trời đất tối sầm lại, không khí có chút hun người.

Người ở trên đầu thành Toánh Thượng nhìn thấy khói mù, Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu lập tức lớn tiếng hạ lệnh: “Bảo các huynh đệ tiếp tục xông lên, tiểu Tứ, mở rương đựng bạc ra!”

Trên đầu thành, ở bên cạnh Lưu Hi Nghiêu đặt hơn chục cái rương gỗ, thân binh lùn được hắn gọi là tiểu Tứ rút đao ra, đột nhiên chém vào rương gỗ. bên trong đều là bạc trắng ngần, Lưu Hi Nghiêu cầm một nắm lên, trực tiếp ném xuống dưới thành.

Nhìn thấy một mảng thi thể ở phía trước tường thấp, những binh sĩ lưu dân đứng ở dưới thành vốn sĩ khí đã xuống thấp, không biết nên làm thế nào thì đột nhiên thấy từng nắm bạc từ trên đầu thành rơi xuống, loại kim loại quý trắng ngần này lập tức khơi dậy tâm trạng của tất cả mọi người.

Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc ở bên cạnh có chút ngây ngốc, thầm nghĩ chuyện này là sao vậy, sao Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu lại bỏ vốn lớn như vậy.

Có điều hắn cũng không dám nói gì, trước khi đi Cách Lý Nhãn Hạ Nhất Long đã dặn dò rõ Lưu Hi Nghiêu, hai ngươi đã xác định các loại kế hoạch, nhưng lại không nói với mình, rõ ràng coi mình là người ngoài. Hạ Nhất Long này trước giờ luôn không hợp nhau với Lão Hồi Hồi và Mã Thủ Ứng.

Ngụy Tiểu Bắc và Lão Hồi Hồi là thân nhau nhất, tất nhiên bị đề phòng, nhưng cục diện hiện giờ, Ngụy Tiểu Bắc cũng chỉ có thể để mặc cho Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu an bài mọi chuyện, thực lực của các quân lính của Cách Tả ngũ doanh hơn kém nhau không nhiều, sự liên hợp của bất cứ hai doanh nào đều hơn xa một nhánh quân lính còn lại.

Dạng loạn cục ở trước mắt, những chuyện linh tinh tán loạn chắc chắn là rất nhiều nhiều, nếu mình không biết điều, không khéo sẽ trực tiếp bị giết chết ở trong thành.

Binh sĩ lưu dân ở bên dưới bất kể là bộ hạ của Tả Kim Vương hay là bộ hạ của Loạn Thế Vương đều cất tiếng hoan hô như sấm dậy, sĩ khí lại cao vọt lên, binh sĩ lưu dân sợ hãi trốn ở trong thành không dám ra thấy bên ngoài có ngân lượng từ trên đầu thành rơi xuống, ai ai cũng đều không muốn tiếp tục ở trong thành nữa, lại ùa cả ra ngoài.

“Các huynh đệ, ném bọn quan binh này xuống sông đi, chỗ bạc này của lão Lưu ta đều là của mọi người, chúng ta về Hà Nam sẽ mạnh hơn ở cái địa phương hỗn trướng này, tới lúc đó theo Sấm vương hưởng phúc ngồi trên thiên hạ.”

Nói xong những lời này, thân vệ bên cạnh Lưu Hi Nghiêu đều giơ rương đựng bạc lên lỗ chỗ mai ở đầu thành, vốc từng năm bạc rồi ném xuống. Đây không phải là đĩnh bạc tiêu chuẩn, bạc vụn trực tiếp rái xuống như vậy, thanh thế rất lớn, còn có rất nhiều rơi vào trong sông hộ thành, cũng có người mặc kệ tất cả nhảy xuống sông mà mò vớt, Lưu Hi Nghiêu gân cổ lên hét lớn: “Xông lên đi, bạc này là của mọi người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.