Thuận Minh

Chương 378: Mượn thế - Cúi đầu (1+2)



- Đại soái, thế tử Khổng Tự Lễ của phủ Diễn Thánh Công bái kiến.

Cùng với tiếng truyền báo bên ngoài trong một căn phòng ở trang viên huyện Ninh Dương. Lý Mạnh và Khổng Tam Đức đối diện với nhau.

Từ sau khi vào Duyệt Châu, quan viên lớn nhỏ liên tục tới cầu kiến, hai bên đều giả tình giả ý khách sáo một phen.

Có thể được Lý Mạnh khách sáo đối đãi, quan viên Duyệt Châu bị lãnh đạm bao lâu đã sung sướng lắm rồi, nam chinh tuy tự tin tất thắng, nhưng vẫn phải ứng phó với đám quan viên địa phương không tác dụng gì này, tránh tới lúc lại rước thêm phiền toái.

Sau khi khách sáo bề ngoài với đám người này xong, Lý Mạnh chuẩn bị toàn lực nam hạ trong lộ trình còn lại.

Hành động của binh mã Sơn Đông gây áp lực lớn cho liên quân, tin tức trước kia vốn đã làm bọn chúng sau khi hạ được Nhữ Châu không dám đông tiến quá xa, chỉ đành đi về phía nam, nhưng quan binh và Cách Tả ngũ doanh chém giết ở Nam Trực Đãi, tình thế này không chỉ Lý Mạnh động lòng, mà ngay cả liên quân La Lý cũng thấy đây là cơ hội tốt.

Lý Mạnh đích thân nam hạ, hiện giờ Lý Tự Thành và La Nhữ Tài tuy nói có chút kiêng dè binh mã Sơn Đông, nhưng không thể nói là sợ hãi, nhưng liên quân và binh mà Sơn Đông đều ai nấy có địa bàn riêng, không phải lúc cần thiết thì không va chạm trong lúc mở rộng mà thôi.

Lúc này nhìn thấy Giao Châu doanh hành động, bất kể là có phải nhắm vào mình hay không, liên quân Lý La vẫn cứ né tránh mũi nhọn chuyên hướng sang Nam Dương.

Hiện giờ liên quân Lý La đã không phải là loại ô hợp chạy các nơi cướp bóc nữa. mà là muốn lập chính quyền, mưu toan dựng nước rồi.

Mấy lần muốn vây công Khai Phong, muốn biến tòa thành lớn này thanh trung tâm, mưu đồ trung nguyên, nhưng Khai Phong vì có Hoàng Hà, nên rất dễ được binh mà Sơn Đông viện trợ, đồng thời vì chuyện đánh Khai Phong mà bị thiệt lớn bởi Giao Châu doanh, nên chỉ đành bất đắc dĩ từ bỏ.

Vị trí và quy mô của Lạc Dương đều không đủ làm kinh đô. Nhữ Châu vị trí cũng không thích hợp hơn nữa quan binh nơi này kháng cự khá quyết liệt, cho dù cuối cùng bị đánh bại nhưng làm cho thành bị tổn hại cực lớn cũng không nằm trong phạm vị suy tính.

Tới phủ Nam Dương vì nơi này có một lựa chọn, thành Tương Dương được xưng tụng là tòa thành vững chãi của thiên hạ, dù là quy mô hay vị trí đều khá thích hợp cho thành lập kinh đô, hơn nữa có một cái lợi là cách Sơn Đông rất xa tránh được rất nhiều phiền phức.

Sau khi hạ quyết định này, liên quân Lý La bắt đầu chuyển hướng xuống phủ Nam Dương, tiến thẳng tới Tương Dương.

Lúc này Trương Hiến Trung cũng suất lĩnh quân lính của mình tả xung hữu đột ở Hồ Quảng, quân binh không thể kháng cự, nhưng liên quân La Lý vừa tới, Trương Hiến Trung liền không còn nơi nương thân nữa.

Chỉ là liên quân hành động, làm Cách Tả ngũ doanh càng thêm kiên định, bọn họ hiện giờ bọn họ đã bị cô lập rồi, dù liên quân Lý La, hay quân lính của Trương Hiến Trung đều cách xa Thọ Châu, hiện giờ trừ một lòng đi theo Giao Châu doanh ra thì không còn lối thoát nào khác.

Quân Hoài Dương giúp bọn họ chỉ vẻn vẹn để khẩu tướng quân pháo xuất hiện, bắn phá công Sự của Lưu Lương Tá mà thôi.

Tất nhiên thứ vũ khí cường đại này mang tới sự bất ngờ và chấn động tâm lý làm Lưu Lương Tá sụp đổ, Lưu Lương Tá dẫn chưa tới một nghìn người chạy về Thọ Châu.

Có được đại thắng này, nhưng sau cuộc chiến quân Hoài Dương không dựa vào ưu thế của mình mở rộng, cũng không hề tham dự trong cuộc chiến.

Lúc này đã có ưu thế rõ ràng với quan binh, nhưng không phải là ưu thế quyết định, mỗi ngày vây mấy thành trì đánh dữ đội, nhưng quan binh vì rút vào mấy chỗ tập trung quân lực, nên kháng cự cục bộ được tăng cường.

Đặc biệt Lô Cửu Đức trị quân hiệu quả, mà Hoàng Đắc Công cũng là mãnh tướng, Cách Tả ngũ doanh muốn hạ gục đối phương nhanh gọn, phải nếm không ít thiệt thòi, cũng không có được tiến triển gì.

Nhưng quân Hoài Dương ở phía sau thúc giục, nhất thời, cao tầng còn Cách Tả ngũ doanh cho rằng quân Hoài Dương muốn xua bọn họ chém giết lưỡng bại câu thương với quan binh, nhưng trong lúc đánh nhau phát hiện quân Hoài Dương luôn khống chế tiến độ tấn công, lúc đánh lúc ngừng.

Muc đích là để chiến đấu giằng co, hay nói chính xác hơn là trước khi Lý Mạnh tới, trận chiến này không được kết thúc.

Quay lại phía Sơn Đông, cỗ máy chiến tranh Giao Châu doanh dần tăng tốc vận chuyển, các nơi đều có quy luật riêng, chỗ cần Lý Mạnh chú ý thực sự không nhiều, ngược lại chuyện dân chính lại phải quan tâm, ví dụ như thu thuế.

Hôm nay Khổng Tam Đức tới cũng là vì báo cao chuyện này, vốn Khổng Tam Đức và Lý Mạnh tương xưng bằng hữu, nói chuyện không kiêng kỵ gì, hiện giờ trên dưới phân biệt, Lý Mạnh thường tiếc nuối vì thiếu đi một bằng hữu, nhưng Khổng Tam Đức lại lấy đó làm may mắn.

- Đại soái mấy ngày nay, có vài tên tham ô thuế bị chặt đầu thị chúng, đây coi như tăng thêm chút huyết khí vì đại soái, là điềm lành.

Khổng Tam Đức rất biết nói chuyện, cho dù là thành thuộc hạ của Lý Mạnh, nhưng hắn vẫn khá thoáng đạt, đám thuộc hạ của mình cứ nghiêm mặt làm việc cũng không nên, có kẻ vui cười thế này cũng coi như có cái làm vui, huống chỉ có giao tình trước kia, Lý Mạnh cũng không yêu cầu quá nghiêm khắc, chỉ cần làm việc là được rồi.

- Vận chuyển mới chừng được chừng mấy tháng mà đã đã kẹt cứng rồi, Chu đồng tri và Ninh sư gia sẽ phái người tới phối hợp kiểm tra, ngươi cũng không cần suy nhĩ nhiều, đây chỉ là làm theo thông lệ.

Lý Mạnh cười nói, hai bên nói rất thoải mái, nhưng vào tháng chín, có người tố giác, nói trong cục thuế vận có người thu thế nhận hối lộ, cố ý đánh giá thấp giá trị thuyền qua lại để kiếm tiền riêng, mấy đầu mục ở Giao Châu doanh hợp kế, quyết định tịch thu tiền tham ô mỗi người, đánh cho mấy chục gậy rồi thôi.

Tiền tài của cục thuế vận mỗi ngày đổ vào như nước, không muốn nhúng chàm là rất khó, một số chuyện nhỏ mọi người chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho quạ không ngờ báo cáo tới chỗ Lý Mạnh, được phê là “thói quen này không được kéo dài, kẻ phạm tội chém đầu, người nhà thành hộ truân điền, nghiêm khắc xử lý.”

Nhìn thấy công văn sát khí ngùn nhụt này, ở Duyệt Châu ai nấy đều toát mồ hội lạnh, không ngờ Lý Mạnh lại phẫn nộ vì chuyện này như vậy.

Với Lý Mạnh mà nói thu nhập của người trong cục thuế vận rất cao, vậy là đủ rồi, nếu không thỏa mãn thì không cần phải làm nữa, nếu như tham ô, đợi bọn chúng chỉ là chặt đầu soát nhà.

Lý Mạnh hiểu, trả lương cao, trừng phạt nặng, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ có hiệu quả, nhưng về lâu dài chuyện tham ô này không thể nào ngăn chặn.

Nhưng dù không thể nghịch chuyển không đại biểu cho Lý Mạnh không làm gì, hắn vẫn cố gắn để cục thuế vận giữ trạng thái liêm khiết hiệu quả nhất có thể.

Thấy Lý Mạnh bình thản nói chuyện tra sổ sách, Khổng Tam Đức ngoài mặt tuy cười cợt, nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi, bất giác lấy khăn ra lau.

Lý Mạnh liếc hắn một cái, thản nhiên hỏi:

- Tam Đức. chẳng lẽ ngươi cũng tham gia vào vụ này?

Khổng Tam Đức hoảng sợ đứng bật dậy, cuống quít nói:

- Đại soái, gia nghiệp của tiểu nhân ngài cũng biết, đại soái ân điển cho tiểu nhân làm đốc sát cục thuế vận, nếu tiểu nhân giữ cho vận chuyển thông suốt, thì làm ăn một chút cũng tiêu không hết, cần gì phái kiếm món tiền bẩn này, nhưng...

Hắn nói chuyện có chút ấm úng, nhìn thần sắc của Lý Mạnh, quyết tâm nói:

- Không giấu đại soái, lần tra sổ sách này không khéo có rất nhiều người phải rơi đầu, đều là tiểu nhân đốc thúc bất lực, để phía dưới có nhiều sơ hở như vậy.

Lý Mạnh lắc đầu lạnh lùng nói:

- Lần này ta nói với ngươi một câu, về sau không nói nữa, chuyện tiền tài là thứ hủy người ta nhất, buông lỏng một chút thôi là trở nên không cứu vãn được, nhất là nơi phát tài như cục thuế vận, nếu không quản lý nghiêm, đợi tới sau này chuyện đồ vớ rồi thì khỏi nói nữa. Lần này bản soái hứa trước với ngươi, bất kể phía dưới tra ra chuyện gì, chỉ cần ngươi không dính vào là bình an, lần sau... không còn lần sau nữa đâu.

Nghe thấy lời này của Lý Mạnh, Khổng Tam Đức nuốt nước bọt, cuối cùng nhận định mình không dính líu, vội rời chỗ ngồi, quỳ xuống trước mặt Lý Mạnh:

- Tiểu nhân đa tạ ân điển của đại soái.

- Đứng dậy đi, lời này không phải nhắm vào ngươi, nghe nói ngươi ở cục thuế vận vất vả, gầy đi tới hai mươi cân, ngươi vất vả ta biết, chuyện cục thuế vận không chỉ là thu bạc vào, mà còn phải quản lý tốt kẻ dưới, đó mới tính là có công lao.

Khổng Tam Đức lại dập đầu mấy cái tạ ơn mới quay về chỗ ngồi, mấy lời an ủi của Lý Mạnh làm hắn mau chóng khôi phục được nụ cười, nhưng không khí không còn sôi động như lúc nãy nữa.

Hơi yên tĩnh một chút, Khổng Tam Đức lấy từ trong lòng ra một cái hộp, cười nói:

- Tiểu nhân nghe nói trong nhà đại soái lại sắp tăng thêm nhân khẩu, không thể đích thân tới chúc mừng thức là thất lễ, tiểu nhân chuẩn bị một món lễ vật cho đại soái, cũng là cấp thêm chút phúc lộc cho tương lai.

Chúc phúc cho đứa con chưa ra đời của Lý Mạnh, lại lấy lòng rất khéo. Lý Mạnh cũng vui vẻ nhận lấy, mở hộp ra thấy một cái khóa bạc.

Khổng Tam Đức cười nói:

- Đó là chiếc khóa trường thọ mà Trương chân nhân ở Long Hổ sơn đã làm phép, rất là linh nghiệm, vốn nên khắc lên hai chữ phú quý, nhưng tiểu nhân nghĩ đại nhân tương lai đại phú đại quý rồi, có thể sống lâu trăm tuổi mới là tốt nhất, còn thứ khác không thiếu gì cả, khắc vào lại thành thêm tục khí

Nhưng lời này làm Lý Mạnh rất cao hứng, không khí gượng gạo vừa rồi trong phòng được hòa hoãn đi nhiều, nhưng Khổng Tam Đức biết, Lý Mạnh không nói đùa.

-o0o-

Lý Mạnh lật quá lật lại xem chiếc khóa bạc này, kiểu dáng đơn giản, nhưng rõ ràng là thợ lành nghề chế tác thành, Khổng Tam Đức ở bên cạnh cười bổ xung:

- Trương thiên sư không tùy tiện làm phép, tiểu nhân trước kia cung phụng hiếu kính không ít, thông qua các tầng quan hệ mới xin được một cái, nhưng đại công tử lỡ mất rồi, nên mừng cho Nhị phu nhân.

Nói ra thì Khổng gia không tin chuyện quỷ thần, mà Trương thiên sư lại giả thần giả quỷ, Khổng Tam Đức lại cùng Long Hổ sơn có quan hệ thân mật như vậy, làm người ta dở khóc dở cười.

Hai người đang nói chuyện thì nghe bên ngoài có người truyền báo, không ngờ là người Khổng phủ tới bái kiến, Lý Mạnh và Khổng Tam Đức đều ngẩn ra.

Ngoại trừ bán muối giá cao cho Khổng phủ ra, mấy ngày trước thanh lý địa giới, đã gần như đoạt đi hai phần điền sản của Khổng phủ, đây là một con số cực lớn, dù sao hai bên đã trở mặt rồi, Khổng phủ xúi bẩy Trần Tân Giáp đối phó với binh mã Sơn Đông. Lý Mạnh cũng không cố kỵ gì hậu duệ thánh nhân nữa.

Khổng phủ bị tổn thất lớn như vậy, tất nhiên là phải cầu khẩn bốn phía, cho rằng dựa vào ảnh hưởng của Khổng phủ có thể lật ngược tình thế, không ngờ lần này Giao Châu doanh quyết tâm chinh trị, tiêu diệt thì không thể nhưng phong tỏa vẫn dễ dàng làm được, hiện giờ một phong thư của Khổng phủ cũng đừng nghĩ đưa ra khỏi Khúc phụ.

Hơn nữa giờ tình thế khác xa trước kia rồi, thiên hạ đại đoạn, đều trông vào Giao Châu doanh tới dẹp loạn, còn ai để ý tới phủ Diễn Thánh Công, đó vốn chỉ là đồ trang trí trong thời bình mà thôi.

Khi thanh lý địa giới, đại cục còn chưa định, đại quân nam hạ, nhưng quan viên vẫn kiên định đứng bên Giao Châu doanh, mệnh lệnh thanh lý địa giới chính là do bố chính sứ ti hạ xuống theo trình tự tiêu chuẩn, từ pháp lý không tìm ra được sơ xuất gì.

Giá muối cao lột dạ, thanh lý đất cắt thịt, Khổng phủ bị từng chính sách của Lý Mạnh hành cho thê thảm.

Hiện giờ hoàng đế Đại Minh vẫn còn, chính thống vẫn ở bên Chu gia, Lý Mạnh dù có khả năng đoạt quyền nhưng hiện giờ vẫn là thần tử của Đại Minh.

Khổng phủ có hồ đồ thế nào vẫn phải vạch rõ giới hạn với Giao Châu doanh, nếu không tinh thần và đại nghĩa của Khổng phu tử liền thành trò cười.

Lý Mạnh không ngờ có nhiều chuyện li kỳ như vậy, Khổng phủ lại giống như quan lại, chủ động tìm tới tận nơi.

Khổng Tự Lễ chính là chính là người người kế thừa thứ nhất của Khổng phủ, cho hắn vào tức là bằng với Khổng phủ đã dập đầu thuần phục rồi, Lý Mạnh và Khổng Tam Đức ngẩn ra một lúc, Lý Mạnh lên tiếng nói:

- Cho hắn vào.

Khổng Tam Đức ngồi bên cạnh vẫn chưa hết kinh ngạc, trong nhận thức của hắn, Khổng phủ luôn cực kỳ kiêu ngao, trừ hoàng đế ra không bao giờ cúi đầu trước quan viên thế tục, hơn nữa cũng chẳng sợ thay triều đổi đại, vì hoàng đế triều đại nào cũng cần người đọc sách ủng hộ, cần đặt Khổng phủ ở vị trí tượng trưng cực cao.

Huống chi khoảng thời gian này chuyện Giao Châu doanh nhằm vào Khổng phủ không biết bao nhiêu mà kể. Khổng phủ nhất định hận Lý Mạnh tới tận xương. Khổng phủ là một chiêu bài, theo sự phát triển của Lý Mạnh thế nào cũng có ngày cần tới Khồng phù, làm quan hệ hai bên bế tắc, sau này khó tránh khỏi phiền phức.

Ai ngờ Khổng phủ lại không biết xấu hổ, tới tận nơi cầu kiến...

Khổng Tự Lễ có thể coi như cao lớn khỏe khoắn, tướng mạo đường hoàng, nhiều năm nuôi dưỡng trong phú quý, đúng là có khí chất văn nhã của thế gia công tử, vừa tiến vào phòng liền thu hút sự chú ý của mọi người.

Khổng Tam Đức không bị tướng mạo và khí chất của Khổng Tự Lễ mê hoặc, Khổng Tự Lễ sau lưng người cũng là hạng đạo đức băng hoại, tham tài háo sắc, trong Khổng phủ tranh đấu tiêu diệt không biết bao nhiêu người, còn về văn chương chữ nghĩa thì be bét, nghe nói viết chữ còn sai, loại đồ trang trí điển hình.

Tên Khổng Tự Lễ này bản lĩnh ở trên mặt âm mưu tính khế. bao nhiêu trưởng bối của Khổng phủ bị hắn lừa cho phục sát đất, nhân vật bên ngoài không biết còn cho rằng Khổng Tự Lễ là người tài tuấn xuất sắc.

Sau khi vào cửa, Khổng Tự Lễ trước tiên gật đầu với Khổng Tam Đức, rồi đứng trước người Lý Mạnh hơi chần chừ một chút, quỳ gối xuống mở miệng nói:

- Hạ quan tham kiến đại soái, chúc đại soái lần này xuất chính khai kỳ đắc thắng, mã đáo thành công.

Thế tử Diễn Thánh Công cũng là kẻ có tước vị, theo lý trước mặt võ tướng như Lý Mạnh cũng chỉ hành lễ đồng bối phận, không có lý nào phải quỳ.

Nhưng Khổng Tự Lễ lại cung kính tới cực điểm, lễ tiết chẳng khác nào những quan viên châu huyện kia, Khổng Tam Đức ở bên cứ trố mắt ra nhìn.

- Thế tử đường xa tới đây thật vất vả, mau ngồi xuống đi.

Giao Châu doanh dù đấu tranh với Khổng phủ, nhưng tất cả tiến hành trên danh nghĩa triều đình, hai bên gặp nhau vẫn mỉm cười khách sáo, đó chính là chính trị.

Khổng Tự Lễ vẫn quỳ gối cung kính nói:

- Trước mặt đại soái nào có chỗ hạ quan ngồi... hạ quan lần này tới là có chuyện xin đại soái đồng ý.

Thái độ đúng là hoàn toàn khúm núm nịnh bợ, ai cùng nói Khổng phủ là thánh địa nho gia, mấy nghìn năm truyền thừa làm người ta cảm giác là thánh địa, là họ tộc thần thánh.

Nhưng trong quá trình truyền thừa Khổng phủ đã mất đi ý nghĩa về tinh thần và học thuật, chỉ là đồ trang trí của đế vương, là quý tộc truyền thừa thời gian dài mà thôi.

Loại quý tộc này và cao môn hào tộc địa phương không có gì khác biệt, vì phú quý, bọn họ lúc nào cũng sẵn sàng cúi đầu trước kẻ mạnh.

Vốn Lý Mạnh cho rằng Khổng phủ là thứ phiền phức, về sau muốn dùng thêm thủ đoạn để giải quyết, ai ngờ đối phương chịu thua dễ thế, nhưng đối phương đã khách khí, Lý Mạnh cũng không tiện làm rắn, chỉ cười nói:

- Cao môn vọng tộc như phủ Diễn Thánh Công không biết có chuyện gì để bán soái làm, thực là hổ thẹn không dám, thế tử cứ nói, bản soái sẽ ra sức giúp đỡ.

Lời này mang theo thái độ châm chích, người nghe thấy khẳng định sẽ không thoải mái, nhưng Khổng Tự Lễ vẫn cười nói:

- Đại soái. Khổng phủ nhân khẩu nhiều, dùng muối hao phí rất lớn, muốn đại soái tăng giá, mong dại soái cho phép. Khổng phủ trên dưới cảm kích bất tận.

Lời này nói ra người trong phòng ngẩn ra, giờ giá muối bán cho Khổng phủ đắt hơn những nơi khác mấy lần, vì chuyện này Khổng phủ xúi giục Trần Tân Giáp hãm hại Sơn Đông.

Ai ngờ tới hôm nay lại nghe thế tử Khổng phủ tới chấp nhận tăng giá, đúng là tỏ ý thần phục rõ ràng, quả nhiên là cao môn, làm việc rất để ý chừng mực, không nói mình sai, mà theo đường khác để tỏ ý cúi đầu.

Hiện giờ tăng thêm giá nữa thì thật khó tưởng tượng, nhưng biểu thị Khổng phủ nguyện nghe theo xử lý của Lý Mạnh, chấp nhận dùng tiền để hòa giải.

Thay đổi khiến người ta khinh bỉ như thế của Khổng phủ chẳng phải là do Lý Mạnh xuất hiện mà lịch sử biến hóa, cho dù ở lịch sử thực sự Khổng phủ chưa từng là từ đại điện cho trung nghĩa.

Trước tiên chưa nói nhà Hán thay đổi, từ Ngũ Hồ Thập Lục quốc cho tới Kim Quốc. Mông Nguyên, đám đị tộc man di vào trung nguyên mà chăng thấy Khổng phủ có hành động gì, vẫn cứ yên ổn ở Sơn Đông, an hưởng tước vị bổng lộc mà dị tộc man di cấp cho.

Hơn nữa trên lịch sử thực, Mãn Thanh nhập quan được thiên hạ, Khổng phủ ngoan ngoãn phục dịch, Khổng lão phu tử nói nho gia chú trọng đạo trung nghĩa gì đó, cũng chẳng có ai nhắc tới nữa, đại nghĩa là cái gì, chỉ có phú quý mới là thực chất.

Khổng Tự Lễ cung kính đợi câu trả lời của Lý Mạnh, nhưng Lý Mạnh đột nhiên mất hứng, lạnh nhạt nói:

- Chuyện này ta đồng ý, sẽ có người tìm thế tử bàn việc.

Khổng Tự Lễ không ngờ chuyện dễ dàng như vậy, mặt đầy vẻ vui mừng, đối phương nếu đã thu tiền, tất nhiên sẽ không gây thêm chuyện nữa. Khổng phủ bình an rồi.

Khổng Tự Lễ biết chuyện gì cũng phải từ từ, không muốn ở lại đây nhiều lời, hành lễ xong rồi cáo từ.

Đợi cho Khổng Tự Lễ rời khỏi phòng, Khổng Tam Đức vẫn luôn ngồi một bên thở dài nói:

- Đáng thương cho tiểu nhân bị tên tiểu tử này lừa mất bao năm, đại soái nói không sai, Khổng phủ là con hổ giấy mà thôi.

Hắn nói xong câu này, không ngờ Khổng Tự Lễ quay lại, trước tiên cáo tội với Lý Mạnh, rồi nói với Khổng Tam Đức:

- Tam ca, mấy năm qua huynh kinh doanh thương hội Văn Như lập công lớn, các vị trưởng bối trong họ tộc quyết định để huynh kinh doanh hợp thì lý hơn, mấy vị quản sự của thương hội đang ở phủ đợi huynh về.

Hắn thong dong nói xong câu này mới rời đi hẳn, Lý Mạnh cười không nói, Khổng Tam Đức thì cứ ngẩn ra, thật lâu sau mới phá lên cười dài không để ý tới thất lễ hay không nữa:

- Đại soái, Tam Đức vất vả gần hai mươi năm không ngờ vì thứ vô dụng này, thực sự, thực sự là...

Trong lời nói mang vẻ uất ức, Khổng Tam Đức bị hào quang của Khổng phủ làm hoa mắt, đối với phủ thánh nhân ngàn năm không đổ cực kỳ tin tưởng, lúc bị đuổi ra khỏi phủ đã nàn lòng thoái chí, dù làm đốc sát bên chỗ Lý Mạnh vẫn luôn tiếc nuối việc này.

Hôm nay thấy Khổng Tự Lễ quỳ ở trước mặt, mình lại ngồi ngay ngắn một bên, kẻ mà bình thường gặp mình không thèm nói lời nào, thì hết sức khách khí, chớp mắt trong lòng Khổng Tam Đức có cái gì đó sụp đổ, chỉ cảm thấy hụt hẫng.

Hơi thất lễ một chút, Khổng Tam Đức đứng dậy, quỳ xuống trịnh trọng nói:

- Đại soái tiểu nhân lần này về Tế Ninh, sẽ gạn lọc cục thuế vận lại một lượt, làm tốt quản gia kiếm tiền cho đại soái.

Lý Mạnh có thể nhìn ra, tâm cảnh của Khổng Tam Đức đã chuyển biến, một chút vấn vương với Khổng phủ đã tan sạch, giờ Khổng Tam Đức hoàn toàn là người của Giao Châu doanh.

Thực tế, thu nhập cục thuế vận dù khả quan, nhưng với thu nhập Lý Mạnh mà nói, đã không phải quá lớn nữa, thu nhập mỏ vàng ở huyện Chiêu Viễn Đăng Châu, có thể nói là làm người ta không sao tin nổi.

Sở dĩ nghiêm ngặt tra việc tham ô ở cục thuế vận là vì Sơn Đông thái bình lâu ngày, làm văn quan sinh ra tệ nạn, cần phải kiếm lý do chỉnh đốn một phen để đoàn thể này trở lại thanh liêm. Giao Châu doanh không thể phạm sai lầm giống với Đại Minh .

Sau khi tiếp kiến quan hoạn và quyền quý xong thì đã là 29 tháng 10 rồi, đại quân Giao Châu doanh từ lúc lên đường tới đây, đã cho tất cả nhân vật và thế lực còn chưa nhìn rõ tình thế đủ thời gian suy nghĩ, nếu còn không biếu hiện gì, thì tức là hoàn toàn đứng ở phía đối lập rồi.

Có một số tri huyện tri châu không chịu bày tỏ, giờ đã bị diêm đinh vũ trang giám thị nơi ở.

- Thời tiết này thật kỳ quái, âm u bao nhiêu ngày lại không đổ mưa. không biết là vì sao.

Trên đường hành quân mấy binh sĩ nhỏ giọng nghị luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.