Thuận Minh

Chương 383: Dạ hành vụ tán (1+2+3)



Khi kỵ binh ra ngoài thám thính t́nh h́nh đều phải mặc quần áo ngắn, mang theo đồ dùng cần thiết và vũ khí hơn nữa để tránh sự chú ý của người khác nên khi những kỵ binh này đi ra ngoài thám thích cũng không được mặc quân phục.

Binh lính Giao Châu doanh ra ngoài ḍ xét t́nh h́nh không đội mũ nỉ, trong khi đó kỵ binh quân Thát cũng không đội nón trụ chóp nhọn. Có lễ khi nh́n thấy một kỵ mă bên ngoài, tên kỵ binh Thát tưởng rằng đă gặp đồng bạn của ḿnh. Quân Giao Châu doanh biết ở phía bắc có kẻ thù nhưng đại quân Thát th́ không biết. Từ Kế Châu xuôi nam tới giờ, đă phái quân thám mă ra ngoài ḍ xét nhưng vẫn không phát hiện ra kẻ thù. Hiện tượng này đă tạo thành một thói quen khi nh́n thấy có người có khi c̣n không tin đó là thật.

Khi khoảng cách hai bên càng gần, thám mă quân Giao Châu doanh Trương mỗ suưt chút nữa gào lên kinh hăi. Kỵ binh quân Thát bên kia cũng vô cùng kinh hăi. Nếu là kỵ binh quân Minh th́ hẳn là người đầu tiên sẽ quay ngựa chạy trốn thật nhanh. Hơn nữa trong quân lệnh có nói nếu như phát hiện địch nhân th́ nhất định phải mang tin tức quay lại đại doanh.

Nhưng quân thám mă Giao Châu doanh khi nh́n thấy đối phương có nhiều người, hắn sẽ quay ngựa chạy trốn. Nếu đối phương cũng chỉ có một người, đương nhiên sẽ tiến lên xem xét. Kỵ binh quân Thát, dọc đường đi quen tính ngang ngược kiêu ngạo nên đương nhiên sẽ không quay ngựa chạy trốn. Thế nên ngay sau khi đôi bên vô cùng kinh ngạc th́ cả hai bên cùng thúc ngựa chạy về phía trước.

T́nh trạng của hai bên đương nhiên là không có ǵ khác. Kỵ binh quân Thát kéo cây cung ở sau lưng xuống nhưng khi kéo lần thứ nhất, có vẻ hắn đă quên cởi bỏ dây buộc thế nhưng khi kéo lần thứ hai hắn đă cởi sợi dây buộc trên người, hắn ngồi trên ngựa, giương cung, lắp tên, chuẩn bị ra tay.

Thám mă quân Giao Châu dường như đă bỏ mất loại trang bị dành cho binh chủng lày. Người đi ra ngoài được trang bị một cây hỏa thương nhưng uy lực của cây súng này tương đối kém hơn so với hỏa thương dành cho quân bộ binh.

Nguyên nhân không có ǵ khác ngoài việc để thuận tiện khi mang trên ngựa, cây hỏa thương trông ngắn hơn thường lệ khá nhiều. Khi đó vận tốc của viên đạn ch́ khi ra khỏi ṇng giảm đi rất nhiều, uy lực và tầm bắn cũng giảm đi nhiều.

Đối với người hiện đại khi đánh giá súng và cung tên sẽ coi một cái là hiện đại, một cái là lạc hậu nhưng người thời đó lại không nghĩ như vậy. Khi mà huyền thoại về kỵ binh Thát cưỡi ngựa bắn cung vô địch thiên hạ lan truyền, ăn sâu vào trong tiềm thức của mọi người. Các tướng sĩ Giao Châu doanh dù rất tin tưởng vào việc huấn luyện của ḿnh nhưng nghe tin đồn thực sự cũng thấy rất tà dị.

Khi thấy đối phương lấy cung tên xuống, trong ḷng Trương mỗ thoáng lạnh, que thông ṇng trong tay hắn điên cuồng đẩy đạn vào trong ṇng súng. Hắn thầm nghĩ đối phương chỉ cần cung tên, đơn giản chỉ cần giương cung lắp tên, không cần các tŕnh tự phức tạp như của ḿnh. Khi hai bên gặp nhau, thắng bại phụ thuộc vào việc ai có thể phát động công kích trước tiên.

Động tác của tên kỵ mă Thát quả thực rất nhanh, hắn đă giương cung lắp tên xong. Thám mă quân Giao Châu doanh Trương mỗ nh́n chằm chằm vào động tác của đối phương, vừa tê tái lên đạn. Khi hai bên phát hiện ra đối phương là kẻ thù, khi cả hai c̣n cách nhau ở khoảng cách năm mươi bước th́ cũng đều xuất vũ khí ra.

Mặc dù tên thám mă quân Thát là người đầu tiên giương cung, ở vào trạng thái có thể bắn tên trước nhưng hắn muốn đảm bảo chính xác. Khi khoảng cách hai bên gần tới bốn mươi bước, hai tay hắn vẫn giương cung, hai chân kẹp chặt vào bụng ngựa, thúc ngựa đi tới.

Những thám mă quân Thát này điều khiển ngựa vô cùng xuất sắc.

Bên này Trương mỗ cũng đă đâm đạn xong, hắn lấy từ túi da bên hông một ống đồng nhỏ. Mở nắp ra để ở bên mép và ra sức thổi, ống thổi này dùng trong những trường hợp khẩn cấp, nhanh hơn mồi lửa.

Thám mă quân Thát đă tiến gần trong khoảng cách bốn mươi bước, mồi lửa trong tay Trương mỗ đă được thôi đỏ. Đột nhiên cánh tay đang giương cung của thám mă quân Thát buông ra, mũi tên lao nhanh tới Trương mỗ.

Vấn đề là khi đó chiến mă đang di chuyển, chân ngựa bước vào một cái hố nhỏ trên mặt đất khiến chiến mà hơi nảy người lên. Chính v́ một cái nảy nhỏ như vậy mà mũi tên đă bay nghiêng đi.

Tốc độ của chiến mă rất nhanh nên một cú nảy người như vậy cũng tạo nên độ sai lệch khá lớn. Mũi tên bay cách vai Trương mỗ khoảng một bàn tay. Lúc này việc chuẩn bị hỏa thương của Trương mỗ đă hoàn thành. Thám mă quân Thát quát to một câu, hắn ném cây cung trong tay xuống đất, rút thanh trường đao bên người, thúc ngựa xông tới.

Trương mỗ ở trên chiến mă hơi chần chừ một lát rồi hắn cầm súng nhảy xuống ngựa. Trên mặt hắn hiện lên không phải là sự vui mừng mà là mừng như điên, hắn há miệng cười toe toét nh́n đối phương đang xông tới. Nằm trên mặt đất nổ súng nhất định sẽ không mắc phải sai lầm của đối phương.

Thám mă quân Thát không nhận ra hoả khí ṇng ngắn trong tay đối phương có thể lấy mạng hắn. Trong suy nghĩ của quân Bát Kỳ, chỉ có hỏa pháo mới gây ra sát thương mà thôi. Cái ǵ mà gọi là Khoái súng, tấn lôi súng. Một khi vọt tới trước mặt, chỉ cần bảo vệ gương mặt mà thôi c̣n cơ bản sẽ không gây ra bất kỳ thương tổn nào.

Hoả khí trong tay tên lính Minh ngắn như vậy, uy lực càng nhỏ. Vọt tới trước mặt là chém hắn được.

Thám mă quân Giao Châu doanh Trương mỗ một lần nữa thầm nhắc nhở bản thân ḿnh không được cười thành tiếng khi bắn súng nếu không sẽ ảnh hưởng tới độ chuẩn xác của viên đạn. Nhưng việc t́m đường sống trong chỗ chết, đối phương tự ḿnh dẫn xác tới, coi như vận khí cũng cực kỳ tốt.

Lúc này đă có thể nh́n thấy màu của hàm răng tên thám mă quân Thát kia, hỏa thương ầm ầm khai hỏa. Với một khoảng cách vô cùng gần, tên thám mă quân Thát lại xông thẳng tới nếu không bắn trúng th́ quả thật uổng phí mấy năm luyện tập gian khổ.

Cây trường đao trong tay tên thám mă quân Thát rơi xuống đất, hắn không tin vào những ǵ đă xảy ra. Hắn muốn cúi đầu nh́n vết thương của ḿnh nhưng hắn không c̣n đủ sức để làm điều đó, người ngă xuống dưới. Tiếng súng đă gây kinh hăi cho chiến mă, nó quay ngươi chạy về bên kia, kéo lê theo thi thể của tên thám mă quân Thát.

Trương mỗ cười khà khà, mở hàng gặp may thế nhưng ngay lập tức hắn cắm cây hỏa thương vào túi để bên yên ngựa, nhảy lên ngựa, quay ngựa chạy về hướng đại doanh. Đă thấy quân Thát!

Trong ngày hai mươi bảy này, thám mă quân Giao Châu đă liên tiếp đụng độ với quân thám mă quân Thát. Cũng có người chiếm được lợi thế như Trương mỗ nhưng cũng có chiến mă về tới đại doanh nhưng người th́ không về. Cứ coi như là chết th́ mất một nửa.

Một khi đă biết đối phương cũng dựa vào Vận Hà hành động vậy có thể phán đoán ra vị trí của đại quân Thát. Hiển nhiên chúng cách không xa huyện Đông Quang là mấy.

Chủ tướng quân Đăng Châu, Triệu Năng có thể đưa ra phán đoán này th́ chỉ e là đại quân Thát cũng có một phán đoán tương tự.

Ưu thế duy nhất của quân Đăng Châu chính là việc bố trí cảnh giới xung quanh vị trí đóng quân của hơn hai vạn người đă có tác dụng. Trên các vị trí cảnh giới đă không để lọt bất kỳ kẻ nào tiến vào. Điều này có thể nói khiến quân Thát không biết chính xác vị trí của quân Giao Châu. Biết người biết ta. Nếu người khác không biết tới ḿnh, càng kỳ điệu.

Bây giờ đă là mùa đông, tập kích quân doanh ban đêm chỉ là hại người hại ḿnh. Quân Thát trong t́nh huống hoàn toàn tin tưởng vào thắng lợi của ḿnh, nhất định sẽ không làm một việc ngu ngốc như vậy.

Nhưng cho dù không biết vị trí chính xác nhưng đại thể cũng có thể dự đoán ra được. Có thể nói hôm nay vị trí doanh trại này cũng không thể nói là an toàn.

Khi tới giờ tư canh ba, ba thám mă quân Giao Châu vốn được cho rằng đă chạm súng với quân Thát và hy sinh đă về tới đại doanh. Trong quân doanh có một suy đoán rằng, ba người này năm xưa chính là xuất thân từ mă phỉ Đăng Châu, thường ngày khi huấn luyện có vẻ uể oải. Có người nghi ngờ rằng mấy người này trong giây phút nguy cấp, không chịu được đă bỏ trốn.

Nếu luận về xuất thân trong Giao Châu doanh, ngoại trừ Lư Mạnh tham gia đội kỵ binh Giao Châu doanh trong thời gian Giao Châu doanh pḥng thủ Giao Châu. Những binh lính sau này cho dù là kỵ binh hay bộ binh đều lấy từ những gia đ́nh quân nhân, con em gia đ́nh b́nh dân đám phỉ tặc chiêu an. Nhiều nhất là quan binh Đại Minh , lính truân điền chuyển sang.

Đám trộm cướp sau khi được chiêu an, cho dù là người có vơ nghệ, hay có kinh nghiệm chiến đấu, cũng đều đă kinh qua kinh nghiệm sau này khi gia nhập hệ thống huấn luyện Giao Châu doanh lại mất nhiều công sức hơn những thanh niên trai tráng thật thà chất phác.

Hơn nữa những người đó lăn lộn bên ngoài nhiều năm, khá phức tạp. Gặp bất kỳ chuyện ǵ bọn họ cũng có chủ ư riêng của ḿnh. Tất cả những ǵ Giao Châu doanh truyền thụ bọn họ đều không muốn tiếp nhận, thậm chí c̣n có thể làm hư hỏng tân binh.

Sau lần quân Thát Tử Bắc Trực Lệ, nhập Sơn Đông, huyết tẩy thành Tế Nam, rất nhiều diêm bang Sơn Đông, nhân vật lục lâm giang hồ được chiêu mộ đă bỏ trốn, mặc kệ nhiệm vụ ḿnh đang mang chuyện này càng khiến Giao Châu doanh từ trên xuống dưới có ấn tượng xấu đối với những người đó. Đó chính là nguyên nhân của mấy lần loại bỏ quy mô lớn.

Trừ những người đă bị loại trừ, những nhân vật lục lâm giang hồ bị chiêu an hay chủ động ra hàng đều là người dốc sức phục vụ Giao Châu doanh nhưng trong ba năm đầu bọn họ không có ǵ. Lên chức, các loại quân công đều bị phân biệt đối xử nếu không nói là bị kỳ thị.

Ba người của đêm nay cũng có xuất thân như thế. Thế nhưng mấy năm nay quân Giao Châu doanh, đặc biệt là bộ phận quân Đăng châu rất ít khi xuất chiến v́ vậy chuyện quân công, lên chức cũng rất ít. Khi ba tên thám mă này quay lại quân doanh, vẫn có quan quân điều động binh mă ra bên ngoài quân doanh tuần tra.

Bọn họ sợ là ba tên thám mă này sẽ đưa tới những người không nên tới nhưng ba tên thám mă này lại mang về tin tức t́nh báo quan trọng bậc nhất. Bọn họ đă phát hiện ra vị trí đại bản doanh quân Thát.

Các thám mă khi ra ngoài ḍ xét tin tức th́ đơn độc hành động thế nhưng những thám mă xuất thân tặc phi đầu hàng hay bị chiêu an này lại bị sắp xếp một cách cố ư mấy người thành một tổ với mục đích giám sát nhau để tránh xảy ra chuyện xấu.

Khi ba người rời khỏi quân doanh ba mươi dặm th́ bắt gặp một tên thám mă quân Thát. Tên thám mă quân Thát này không phải là kẻ dũng cảm, hắn nh́n thấy đối phương có nhiều người. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là quay ngựa chạy trốn. Phương hướng chạy trốn đương nhiên là về hướng đại bản doanh của ḿnh.

Mấy tên thám mă Giao Châu doanh này ra ngoài thăm ḍ tin tức, không tuân thủ quy củ là một khuyết điểm nhưng lúc này ḷng dùng cảm là một ưu điểm không lời nào có thể tả xiết.

Năm đó xuất thân của ba người này chính là cướp đường, chuyên theo dơi các thương đội, bản lănh chính là đi sau, không nhanh, không chậm. Lúc này dân cư vùng Bắc Trực Lệ đă bỏ chạy tứ tán khắp nơi, địa h́nh lại là b́nh nguyên nên việc truy t́m tung tích một tên kỵ mă cũng là chuyện đơn giản. Trên đường chúng c̣n gặp những tên thám mă quân Thát khác.

Nhiều lúc tránh đi, nhiều lúc tụt lại sau nhưng tới khi trời tối đen th́ rốt cuộc chúng cùng phát hiện ra đai bản doanh quân Thát ở ngay bên cạnh huyện Đông Quang.

Đă là tướng sĩ quân Giao Châu doanh th́ không ai dám coi thường việc pḥng bị của quân doanh. Bên ngoài có các trạm gác công khai, các trạm gác di động và cả các trạm gác ngầm, các công sự bí mật và vệ binh canh gác nơi bí mật, Khi đó quân doanh gần như biến thành một cái thùng sắt to, một giọt nước cũng không lọt qua được.

Trong quân doanh, ngoài binh lính canh gác ở mấy trạm gác c̣n có các đội tuần tra định kỳ. Đương nhiên với mức độ pḥng bị này, rất nhiều người ở thời hiện đại sẽ cho rằng quá thô sơ nhưng như vậy là đă đạt được theo tiểu chuẩn thông thường nhất. Phải biết rằng rất nhiều quân doanh Đại Minh không làm được như vậy.

Mấy tên thám mă có thể dễ dàng lẻn được vào quan sát vị trí đại bản doanh. Dù trong đại bản doanh quân Thát vẫn có người ra người vào nhưng vô cùng yên tĩnh khiến người ta có một cảm giác vô cùng áp lực.

Quy mô của đại bản doanh chừng gấp đôi quân doanh Giao Châu, cộng với sự tĩnh lặng của nó khiến áp lực của nó là rất lớn. Mấy tên thám mă thấy đại bản doanh quân Thát kéo dài tới tường thành thành Đông Quanh nhưng phía huyện thành huyện Đông Quang không có bất kỳ động tĩnh ǵ, có lễ thành tŕ đă bị đánh chiếm.

Một khi đă biết vị trí quân doanh của đối phương cũng không có nghĩa là ḿnh có thể đi đánh úp quân doanh của đối phương. Với hai vạn bộ binh, đi vào ngày đông giá rét chẳng khác nào mang món ăn tới cho người ta. Dù quân Giao Châu doanh đă được huấn luyện hành quân ban đêm nhưng cũng không thể thực hiện được.

Nhưng khi tính toán tới khoảng cách, chỉ sợ là khi tới đại bản doanh quân Thát th́ trời đă sáng. Khi đó đúng là khiến cho đối phương dùng quân khoẻ đối phó với quân mệt mỏi. Tội ǵ mà khổ!

Thế nhưng khi đă biết được vị trí rồi th́ quyền chủ động cũng đă nằm trong tay ḿnh. Sau khi Triệu Năng biết được tin tức này, hắn đi lại mấy ṿng trong quân trướng rồi sai thân binh đi t́m các Thiên tổng tới.

Ở tất cả các doanh trong quân doanh, vào lúc nửa đêm, ngoài quân trực ban và binh lính cảnh giới bên ngoài c̣n tất cả mọi người đều đang ngủ say nhưng dựa theo quy định, tất cả các Thiên tổng các doanh c̣n phải ở lại trong doanh trại tiến hành tuần tra lần cuối. Không bao lâu sau khi mệnh lệnh của Triệu Năng đưa ra các Thiên tổng đều tập trung ở quân trướng, ai nấy áo giáp nghiêm chỉnh, tinh thần vô cùng phấn chấn, không có dáng vẻ buồn ngủ.

Ngay cả Âu Mạn cũng như vậy. Trong khi đó nếu dựa theo tuổi quân trong Giao Châu doanh, chỉ e tuổi quân của Âu Mạn này là lớn nhất.

Mệnh lệnh của Triệu Năng đưa ra cũng không phức tạp. Sau khi hắn ra lệnh mấy câu, các Thiên tổng trả lời rồi vội vă quay về doanh trại bản bộ của ḿnh. C̣n về phần ba tên thám mă có công mang tin tức về, công lao được ghi lại, chờ sau khi trận chiến kết thúc sẽ được tiến cử tới Thân Binh doanh và Thực Nghiệm doanh.

Mùa đông đêm dài, vào khoảng giữa giờ Dần, trong quân doanh của Giao Châu doanh bắt đầu chậm răi chuyển ḿnh. Các Thiên tổng, bả tổng, đội trưởng, đội phó quan quân các cấp đi đánh thức những quân sĩ đang ngủ say dậy. Triệu Năng cưỡi ngựa đi tới tất cả các doanh trại. Sau nửa canh giờ, binh lính với kinh nghiệm huấn luyện khẩn cấp ban đêm, đặc biệt là binh lính thủ hạ dưới trướng Triệu Năng đă ăn mặc chỉnh tề, xếp thành đội ngũ.

Sau khi các doanh tập hợp xong, đám dân phu, tráng đinh xây dựng doanh trại vẫn c̣n đang trong t́nh trạng ngái ngủ. Đương nhiên những người dân b́nh thường này không thể có năng lực ứng phó với những t́nh h́nh khẩn cấp như binh lính. Ai cũng biết đội quân này tiến lên phía trước là muốn đánh nhau với quân đội Thát, binh lính trong tay c̣n có binh khí nhưng dân chúng th́ không. Một khi gặp phải cảnh binh mă loạn lạc, đó chính là đi chịu chết, có ai muốn không?

Nếu không phải là đội quân Sơn Đông này trả tiền thù lao cao, bọn họ đă không muốn đi theo từ mấy hôm trước. Bây giờ lại phải dậy sớm, bên ngoài trời c̣n đen nhánh. Có quỷ mới biết muốn làm ǵ?

Thế nhưng quân Giao Châu doanh lúc này cũng không c̣n nhă nhặn như mấy hôm trước. Những dân phu nào động tác hơi chậm một chút là lập tức bị đánh. Bây giờ những dân phu này mới nhớ đám binh lính này thoạt nh́n rất dễ ức hiếp nhưng hôm đó đă giết rất nhiều người ở thành Cảnh Châu.

Đám dân phu bị hai doanh binh lính thúc ép vội vang thu thập đồ quân nhu trong quân doanh rồi sẽ đi theo ở phía sau. Trong khi đó cả đại quân sau khi chỉnh đốn đội ngũ xong, ăn xong bữa sáng do những đầu bếp thức dậy làm sớm hơn thường lệ liền lên đường ngay.

Mùa đông ở Bắc Trực Lệ, đặc biệt vào thời gian này, cuối giờ Măo mới nh́n thấy ánh sáng mặt trời. Vào giờ Dần bầu trời vẫn đen kịt. Tất cả các hoạt động vào thời điểm này rất bất tiện. Quân Giao Châu doanh có kỷ luật cùng huấn luyện để có thể hành quân ban đêm, không cảm thấy bất tiện trước việc không có ánh sáng cũng như phương hướng hành quân.

Đối với điều này quân Giao Châu doanh có phương pháp riêng của ḿnh.Trong những t́nh huống hành quân như thế này, bốn phía xung quanh doanh đều có trường mâu treo đèn lồng làm chuẩn. Đội ngũ đi đầu tiên cũng có đèn lồng là dấu hiệu, cứ mỗi một khoảng cách lại có tiếng trống điều chỉnh tốc độ cùng bước chân hành quân.

Đương nhiên hành quân ban đêm vất vả hơn so với hành quân ban ngày thế nhưng hành quân ban đêm không gây nên tiếng ồn ào lớn, không ngu ngơ đứng tại chỗ, lạc đường, ở vào thời đại này có thể nói đă là một sự tiến bộ rất lớn.

Đi trước tiên là mấy tên dẫn đường. Có lẽ chúng cũng rất ít khi đi trên đường vào thời gian này nên chúng đi rất chậm, thường xuyên phải túm lại thương lượng với nhau nhưng Triệu Năng đi sau chúng cũng không nóng vội thúc giục.

Rạng sáng thức dậy hành quân. Khoảng thời gian này vẫn có thể khiến binh lính có giấc ngủ say, nhưng trong khoảng thời gian từ giờ Dần tới giờ Măo th́ cũng thường đă thức dậy.

Có lẽ theo phán đoán của chủ soái quân Thát th́ lúc này đối phương vẫn đang ngủ, không có hành động ǵ. Dù chỉ cách nhau một nửa canh giờ nhỏ nhoi nhưng lại tạo ra sự khác biệt rất lớn.

Bắt đầu hành quân sớm hơn hai canh giờ có lẽ không nằm trong dự đoán và kế hoạch của đối phương. Hôm qua quân thám mă của hai bên liên tục đụng độ với nhau. Đại quân Thát nhất định cũng biết sự tồn tại của một đội quân, chúng nhất định cũng phán đoán được tốc độ hành quân của quân Đăng Châu, hơn nữa sẽ phán đoán ra thời gian hai bên đụng độ với nhau, hay nói cách khác là trong những t́nh huống này khi nào quân Đăng Châu lên đường, đại khái có thể tính ra vào thời điểm nào th́ có mặt ở vị trí nào.

Hành quân sáng sớm chính là khiến cho đối phương không kịp đối phó, chính bản thân ḿnh có thể quyết định thời gian và địa điểm trận đánh, trù định chiến trường trước, cho dù chỉ là trong trạng thái trù định chiến trường th́ điều này cũng có lợi đối với quân Giao Châu doanh.

Đối với một đội quân mà nói, nếu như dự tính sau ba canh giờ mới có thể gặp kẻ thù nhưng đột nhiên chỉ sau một canh giờ lại gặp. Có thể tưởng tượng được là quân tướng từ trên xuống dưới sẽ bị chấn động như thế nào.

Khi đại quân đụng độ với nhau, không phải cứ chạm mặt là lập tức xông lên. Từ đội h́nh hành quân tới tác chiến không có thời gian ngừng nghỉ. Nhất định cần phải có thời gian để triển khai từ đội h́nh hành quân chuyển sang đội h́nh tác chiến, phân công vị trí thích hợp. Đây không phải là đột nhiên tao ngộ chiến mà phải gấp gáp chuyển đội ngũ.

Đại quân Thát hùng mạnh hơn so với quân Đăng Châu. Xét về bất kỳ phương diện nào cũng chiếm ưu thế. Triệu Năng muốn từ trong bất lợi của ḿnh t́m ra một chút ưu thế.

Tham tướng Đăng Châu Triệu Năng có thể không có dũng khí chia binh, binh pháp của những danh tướng cổ kim hắn cũng không biết nhiều lắm. Điều duy nhất hắn có thể làm là huấn luyện binh mă thủ hạ của ḿnh rất chăm chỉ, tinh thần mạnh mễ, có ưu thế là chấp hành mệnh lệnh phát ra một cách cẩn thận. Hành quân ban đêm chính là khiến cho đối phương trở tay không kịp.

Hơn hai ngh́n kỵ binh vẫn giữ một khoảng cách hơn một dặm so với đại quân, chạy đi chạy lại tuần tra, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng cơ động. Sau khi hành quân được một canh giờ th́ bầu trời càng lúc càng tối đen. Thời điểm này chính là màn đêm trước b́nh minh.

Mặc dù bầu trời càng lúc càng tối nhưng tốc độ hành quân của binh lính càng lúc càng nhanh hơn bởi v́ từ khi bắt đầu rời khỏi quân doanh, binh lính đă bắt đầu thích nghi được với bóng tối, hơn nữa thân thể cũng dần nóng lên, tốc độ đương nhiên là nhanh hơn.

Sau khi hành quân được một lúc th́ dân phu ở đằng sau dưới sự đốc thúc của kỵ binh cũng bắt đầu theo kịp. Một tên Thiên tổng đi tới bẩm báo với Triệu Năng là dân phu và tráng đinh hậu đội đă thu thập xong đồ quân nhu, quân trang, bắt đầu đuổi kịp đại quân. Lúc này Tham tướng Đăng Châu Triệu Năng đă có thể thở phào nhẹ nhơm. Tất cả mọi việc lúc này đều tiến triển theo kế hoạch đă vạch ra.

Chỉ hành quân không tới một canh giờ nữa là trời sẽ sáng. Dựa theo tin tức t́nh báo của thám mă tối hôm qua, sau khi hành quân hai canh giờ th́ sẽ nghỉ ngơi, hồi phục thể lực, bày trận.

Nhưng mọi chuyện đôi khi không theo suy nghĩ và ước nguyện của con người. Sương mù!

Đoạn đường Vận Hà từ Bắc Trực Lệ Thương Châu tới Đức Châu cách biển Bột Hài không xa. Vào mùa đông nước biển không đóng băng. Hiện tượng sương mù xuất hiện thường xuyên thế nhưng điều bất b́nh thường là đối với quân Đăng châu đang hành quân ban đêm th́ lại vô cùng phiền toái.

Vốn không nh́n rơ đường tốc độ hành quân đă chậm. Một khi sương mù xuất hiện, đội ngũ hành quân sẽ lẫn vào nhau, rất khó nhận ra, chỉ e là đi nữa th́ sẽ hỗn loạn khiến cho tốc độ hành quân rất chậm.

“Đại nhân, theo như kinh nghiệm mấy năm nay của tiểu nhân th́ sương mù này sẽ không kéo dài lâu. Tới khi mặt trời mọc sẽ tiêu tan hết”.

Một tên dẫn đường chủ động đi tới bẩm báo với Triệu Năng. Triệu Năng đưa mắt nh́n xung quanh, hoàn toàn không nh́n thấy ǵ nhưng điều này không có nghĩa là không tiếp tục hành quân. Sau khi suy nghĩ một lát. Triệu Năng cắn răng nói với tên lính truyền lệnh:

“Tất cả các doanh tiếp tục đi tới. Tất cả các doanh đều phải cẩn thận, không nên lạc đội, không được rối loạn, đầu, cuối các doanh phải nh́n thấy nhau, liên lạc với nhau”.

Kỵ mă truyền lệnh mang lệnh tới tất cả các doanh. Sau đó tốc độ hành quân chậm lại. Lúc này có thể nghe được tiếng bước chân hành quân của các doanh và nhịp trống.

Sương mù càng lúc càng dày đặc tới mức trong ṿng mười bước chân cũng không thể nh́n thấy người. Cũng may là hành quân dọc theo đường sông nên có một cọc tiêu làm chuẩn, hơn nữa việc huấn luyện đội ngũ ngày trước của quân Giao Châu doanh đă phát huy tác dụng vào lúc này. Khi bước đi, binh lính dùng đồng bạn bên cạnh làm vật tham chiếu, họ gần như chỉ bước đi theo bản năng.

Nếu là một đội quân khác vào thời đại đó khi hành quân trong điều kiện đó th́ chỉ e đă sớm trở nên rối loạn nhưng tốc độ hành quân của quân Giao Châu doanh vẫn thong thả, binh lính vẫn duy tŕ được, không rối loạn.

Trong suy nghĩ của rất nhiều binh lính, đi trong sương mù và bóng tối rất lâu, rất lâu. Trên thực tế th́ thời gian cũng không lâu lắm, đó chỉ là do hoàn cảnh khiến con người sinh ra ảo giác. Một canh giờ sau, bóng tối đen ng̣m đă dần tiêu tan nhưng sương mù bên người th́ vẫn dầy đặc nhưng binh lính có thể hiểu được là trời đă sáng.

Sau khi b́nh ḿnh, v́ có sương mù nên tốc độ hành quân của đại quân cũng không thể đẩy nhanh hơn lên bao nhiêu so với khi tối trời nhưng ai nấy đều có cảm giác nhẹ nhơm. Bóng tối và sương mù gây cho con người ta một áp lực rất lớn.

Sau b́nh minh, gió thổi nhẹ, sương mù bị gió thổi đi. Sương mù lúc dầy lúc mỏng diễn ra liên tục nhưng lại khiến cho tốc độ hành quân của quân Giao Châu doanh nhanh hơn chút ít.

Cuối giờ Th́n, đầu giờ Tỵ , Tham tướng Triệu Năng hạ lệnh cho binh lính tạm nghỉ, các doanh kiểm điểm số lượng binh lính, nghỉ ngơi, hồi phục sức khoẻ một lát.

Đối với quân Đăng Châu của Giao Châu doanh, ngày hôm nay đă chính thức bắt đầu rồi....

Từ vị trí tạm dừng này Triệu Năng phán đoán đại quân đă đi được khoảng hơn hai mươi dặm hay xa hơn một chút. Dựa theo sự thăm ḍ trước đó, xung quanh khu vực này không có đồi núi hay khe suối, địa h́nh hoàn toàn bằng phẳng, Vào mùa này, mặt đất ở địa h́nh kiểu này rất khô ráo, không ảnh hưởng ǵ tới việc dàn trận của đại quân.

Triệu Năng hạ lệnh cho quân kỵ binh vẫn đang vây xung quanh đại quân đi ra ngoài ḍ xét t́nh h́nh. Ngoài hai trăm kỵ binh vẫn có vai tṛ như trạm gác ở chính diện phía bắc, ḍ xét hướng đi và vị trí của đại quân Măn Thanh, quân kỵ binh c̣n lại cứ một trăm người một đội kết thành một tiểu đội ḍ xét ba mặt trái, phải, phía trước trong phạm vi hai dặm quanh thế trận của đại quân. Trong khoảng cách này v́ vẫn c̣n sương mù nên không nh́n rơ mọi vật

Đội một trăm kỵ binh này chính là để chặn giết thám mă quân địch lọt vào ḍ xét, gây bất ngờ lớn nhất cho đối phương.

Cho dù thám mă quân Măn Thanh không điều tra rơ ràng được vị trí quân doanh của quân Giao Châu nhưng v́ thám mă hai bên đă liên tục chạm trán nhau. Chỉ dựa vào vị trí và thời gian quân Măn Thanh cũng có thể phán đoán ra rơ ràng.

Ngoại trừ A Ba Thái ra, quân tướng Măn Thanh không có ǵ ngạc nhiên trước chuyện này.

Mọi chuyện nếu tất cả cũng giống như lần nhập quan lần trước, không phải là quân đội nước Minh hoàn toàn không chống cự. Đương nhiên sẽ có mấy đơn vị quân đội bại năo sẽ tự ḿnh đi t́m cái chết. Khi giáp mặt chỉ cần t́m đúng chỗ quan quân của Đại Minh và gia đinh tiến hành và đánh sau đó hạ lệnh binh mă xông lên, đảm bảo quân Minh không thể chống cự nổi, khi đó th́ chẳng khác ǵ như đuổi dê cừu vậy.

Từ sau khi đại quân Măn Thanh nhập quan tới giờ không phải sự cản trở đáng kể nào. Khắp Bắc Trực Lệ, không nh́n thấy bóng dáng quan binh Đại Minh khiến cho những dân du mục Mông Cổ mới gia nhập vô cùng phấn khích, chúng không ngờ chuyện nhập quan đánh cướp lại đơn giản như vậy. Chúng thầm nghĩ cho dù ḿnh không đi theo người Nữ Chân, chính ḿnh đánh cướp cũng được.

Đối với những người có chút kiến thức đương nhiên sẽ phải cân nhắc suy nghĩ. Nói ǵ th́ nói nước Minh nhất định sẽ tập hợp một đội quân đánh lại. Đánh tan đơn vị quân đội này, lần nhập quan này sẽ vô cùng thuận lợi. Lần nhập quan trước khi đánh tan đại quân của Đốc sư Đại Minh là Lô Tượng Thăng, quân Măn đă tung hoành ngang dọc, không có đơn vị quân đội Minh nào dám ngăn cản. Cho dù quân Măn có đi qua bên dưới khu vực pḥng thủ hay thành tŕ trấn thủ th́ quân Minh cũng không dám ra khỏi thành ngăn cản.

Đánh trận như vậy, đánh muộn không bằng đánh sớm. Đánh xong sớm, tiến hành cướp bóc mới cực kỳ hưng phấn, chẳng cần phải quan tâm thay đổi thế trận. Cơ động loanh quanh ở địa h́nh không quen thuộc rất mệt mỏi.

Sau khi thám mă thám thính tin tức quay về, Đại tướng quân A Ba Thái tập hợp tất cả các tin tức, thông báo xuống bên dưới nhưng các doanh, đội không có biểu hiện ǵ là căng thăng, ngược lại c̣n vô cùng phấn khích. Dù ǵ muốn đoạt quân công th́ phải chém đầu tướng sĩ quân đối phương nhưng vấn đề là suốt dọc đường tiến quân chỉ gặp phải cảnh quan binh bỏ thành chạy trốn, chỉ có một ít quan văn và dân chúng thủ thành, dễ dàng đánh chiếm. Tất cả những cái đó không được tính quân công, sau này quay về cũng chẳng có tiền đồ ǵ.

Bây giờ đột nhiên lại có một đội quân Minh không biết sống chết tự dẫn xác tới cửa. Vậy ngày mai hăy đi săn chúng như săn thú, xử lý những nông phu nước Minh này, mỗi người đoạt lấy mấy cái thủ cấp, lập quân công sau khi quay về quan ngoại sẽ có tiền đồ tươi sáng. Suy nghĩ này khiến cho binh sĩ quân Măn hưng phấn một cách lạ thường. Nếu không phải A Ba Thái đă ra quân lệnh, nói không chừng đêm khuya đă không c̣n yên tĩnh nữa.

Ngay cả người lo lắng nhất là bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm, Đồ Lý Sâm cũng vô cùng phấn khởi. Hắn nói với quân Mông Cổ thủ hạ của ḿnh là ngày mai đánh trận phải anh dũng xông lên phía trước, không nên để mất mặt thể diện của dùng sĩ thảo nguyên Mông Cổ.

Đối với đại quân Thát này, đánh trận với ai không quan trọng, tại sao đánh trận cũng không quan trọng, đánh trận ở chỗ nào cũng không quan trọng, tuyệt đại bộ phân tướng sĩ quân Măn Thanh đều có cảm giác như thắng lợi trong tầm tay. Ngày mai chỉ đơn giản là hao tổn chút sức lực mà thôi.

Người duy nhất không lạc quan chút nào chính là A Ba Thái. Vị Đại tướng quân này dù sao cũng là một lăo tướng, ông ta cảm thấy suốt dọc con đường tiến quân thuận buồm xuôi gió nhưng khi tới gần Sơn Đông lại đột nhiên xuất hiện một đội quân. Điều này có ǵ đó bất thường.

V́ lư do nào mà khác thường th́ A Ba Thái không hiểu được nhưng trong ḷng ông ta hiểu rất rơ. Hơn nữa hôm qua khi kiểm điểm lại quân số thám mă, có hơn một trăm thám mă ra ngoài ḍ xét t́nh h́nh đă không quay về. A Ba Thái biết rằng, những người không quay về này sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay về.

Những người có thể quay về đều mang thương tích trên người. Tất cả kỵ binh ra ngoài do thám t́nh h́nh đều do lăo binh đảm nhiệm. Những người này mạnh mẽ hơn những binh lính b́nh thường, được coi là dũng sĩ Măn Mông thế mà lại có kết quả như vậy. Rốt cuộc đó là binh mă nào?

Khi thận trọng suy nghĩ, A Ba Thái đă có kết luận như vậy đó. Khi thận trọng suy nghĩ A Ba Thái cho rằng đội quân này của đối phương không b́nh thường, nhất định trận đánh này phải vô cùng cẩn thận nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, ông ta cũng không nghĩ ḿnh sẽ thất bại.

A Ba Thái thầm nghĩ, khi ḿnh đă phán đoán ra vị trí quân doanh của đối phương th́ nhất định thống soái quân Minh cũng như vậy. A Ba Thái thầm nghĩ sẽ không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào. A Ba Thái hồi tưởng lại từ khi theo lăo Khả Hăn khởi binh tới giờ có mấy lần nước Minh chiếm ưu thế nhưng binh mă Bát Kỳ dựa vào ưu thế hành động như gió của ḿnh đă chia binh đánh tan, kiên cường biến t́nh thế hiểm nghèo thành ưu thế, cuối cùng biến thành thắng lợi.

Cho tới hôm nay A Ba Thái đă là thống lĩnh chỉ huy một đội quân. Nếu như có một ngày lập đại công đánh bại quân Minh, địa vị tương lai của A Ba Thái ít nhất cũng là một A Tề Cách.

Điều duy nhất khiến A Ba Thái lo lắng trong ḷng chính là biểu hiện của bối tử Hồ Lư Hải của tương Bạch kỳ, thật sự khiến ông ta không hiểu rơ thực hư thế nào, cả A Ba Thái và con trai Nhạc Nhạc của ông ta đều nghi ngờ thế nhưng cả hai vấn đều rất thận trọng, không nói ra ngoài để khỏi ảnh hưởng tới tinh thần binh lính.

Sau khi quân Đăng Châu rời khỏi quân doanh một nửa canh giờ th́ quân Măn Thanh của A Ba Thái cũng thức dậy nấu cơm sáng. Chủ soái của cả hai bên đều phán đoán giống như nhau, lợi dụng lúc trời chưa sáng hành quân tới đánh úp đối phương, khiến cho đối phương trở tay không kịp.

Kết quả là cả hai bên đều gặp phải sương mù khiến cho tốc độ hành quân chậm lại.

Trong sương mù, tầm nh́n rất thấp. A Ba Thái vừa đốc thúc quân đội tiến lên, vừa cho thám mă ra ngoài ḍ xét trong phạm vi ba dặm. Sau khi ḍ xét được ba dặm th́ phải quay lại bẩm báo tin tức, sau đó lại ḍ xét tiếp, cứ như thế chạy đi chạy lại. Làm vậy thứ nhất là an toàn, thứ hai là đại quân không mất phương hướng trong sương mù.

Hơn nữa rút kinh nghiệm ngày hôm qua, thám mă quân Măn Thanh ra ngoài ḍ xét không c̣n đi đơn độc nữa. Mấy người làm thành một nhóm. An toàn là trên hết.

“Đạt Lộc Hợp, ngươi có nghe được phía trước có động tĩnh ǵ hay không”

Một tên thám mă quân Măn Thanh nghi ngờ hỏi đồng bạn của ḿnh. Phía trước không nh́n thấy ǵ, đồng bạn hắn bên cạnh đang chú ý lắng nghe, hắn đang định lên tiếng nói th́ binh sĩ quân Giao Châu doanh cầm trường mâu rón ra rón rén đi tới, hung hăng đâm tới. Một cơn đau đớn khủng khiếp dội lên khiến hắn gào lên một tiếng khủng khiếp.

Tiếng gào thảm thiết này vang xa khiến cho A Ba Thái ở cách đó không xa lắm cũng mơ hồ như nghe thấy. A Ba Thát giật ḿnh trên lưng ngựa, hốt hoảng hỏi Nhạc Nhạc ở bên cạnh:

“Phía trước có ǵ không đúng. Chẳng lẽ là gặp phải...?”

Gió đột nhiên thổi mạnh, thổi tan sương mù bao phủ, ở phía đối diện, quân trận như núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.