Thuận Minh

Chương 390: Anh hùng xuất hiện (1+2+3)



“Xông lên phía trước, đâm”.

V́ để duy tŕ thế trận nghiêm chỉnh, việc di chuyển của binh lính trong trận đều phải theo nhịp trống hành tiến. Trên chiến trường, đội h́nh h́nh vuông của quân trường mâu chính là một toà thành di động, c̣n hỏa lực tấn công quân thù chính là hỏa thương binh.

Bây giờ hỏa thương binh v́ để bắn áp chế đang đối đầu với quân cung thủ Mông Cổ. Hơn nữa cả hai bên đang trong tầm bắn hiệu quả nên hỏa thương căn bản không có ưu điểm đáng kể nào. Một khi mất sự bảo vệ của hỏa thương binh, hàng ngũ quân trường mâu sẽ bộc lộ ra ngoài cho cung tên bắn chụm của đối phương.

Dưới t́nh huống như thế này, chú trọng di chuyển tập thể chưa phải là ư hay. Xông lên phía trước tấn công những cung thủ Mông Cổ kia mới là điều quan trọng nhất.

Lúc này khoảng cách giữa lính trường mâu và quân kỵ binh Mông Cổ là khoảng ba mươi bước, hơn nữa trường mâu có chiều dài. Cộng thêm trường mâu th́ lính trường mâu chỉ c̣n cách đám cung thủ Mông Cổ khoảng chừng hơn hai mươi bước mà thôi.

Lúc này liên tục có thêm cung thủ Mông Cổ gia nhập vào đội ngũ. Lúc này quân Mông Cổ tầng tầng lớp lớp, tư thế bắn đă cố định một chỗ. Trong mười tên th́ có chín tên xuống ngựa bắn, một tên ở lại dắt ngựa. Chưa nói ǵ là linh hoạt, nếu không có chiến thuật đột phá, chỉ sợ là quân trường mâu Đăng Châu sẽ bị bắn chết hết.

Tất cả các Thiên tổng, bả tổng đều lớn tiếng ra lệnh. Lính trường mâu để ngang trường mâu, mạo hiểm trong mưa tên sải bước chạy lên trước. Trong ṿng khoảng cách hai mươi bước, liên tiếp có người trúng tên ngă xuống nhưng rồi lỗ hổng đó liên tục lại có binh lính từ sau xông lên bổ khuyết. Trong cục diện này, bị địch nhân bao vây bốn bề, hơn nữa đối phương lại đang chiếm thế thượng phong, đang tiến hành tàn sát. Trong t́nh huống có thể nói đă lâm vào tuyệt cảnh, nếu như đổi là quân Minh , chỉ sợ cả đội h́nh đă hỗn loạn, chỉ chờ tới lượt ḿnh bị giết.

Nhưng binh lính quân Giao Châu doanh đă được huấn luyện và giáo dục để bọn họ không có suy nghĩ đó. Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là chiến đấu. Cho dù ta chết, ta cũng gỡ hoà vốn.

Sau khi bắn xong lượt tên thứ tư, cánh tay và bả vai các cung thủ bắt đầu có hiện tượng mỏi. Đám quân cung thủ Mông Cổ đang cần nghỉ ngơi và hồi phục, tuyệt đối không thể ngờ quân trường mâu Đăng châu lại xông lên đánh giết, v́ cánh tay mỏi nhừ và tâm trạng lúng túng khiến cho lượt bắn tên tiếp theo của quân Mông Cổ chậm hơn một chút.

Nhưng chỉ với khoảng cách mấy chục bước không thể tốn nhiều thời gian di chuyển. Chỉ trong nháy mắt quân Đăng châu đă tiến tới trước mặt quân Mông Cổ. Lúc này lính quân Đăng Châu ai cũng nhớ là phải lay động trường mâu ở mức độ tối thiểu để tiết kiệm sức lực, tất cả đều nghiến răng nghiến lợi, dựa theo động tác đâm đă được huấn luyện, tất cả hung hăng đâm mạnh trường mâu về trước, đương nhiên không thể thiếu câu nói tăng thêm sĩ khí “Giết!”.

Quân Đăng Châu ở tuyến ngoài đều theo thứ tự xông lên đánh giết theo mệnh lệnh, những binh lính xông được tới trước trận quân cung thủ cũng khá đông. Gần như chỉ trong nháy mắt. Tiếng hô “giết” gần như vang lên khắp nơi, dường như là lấn át tất cả những âm thanh khác trên chiến trường.

Quân cung thủ Mông Cổ chỉ mặc trên người áo giáp da thuộc. Đối với lực đâm của trường mâu mà nói th́ không có bất kỳ tác dụng bảo vệ nào. Cho dù là quân Bát Kỳ Mông Cổ, ngoại trừ những quư tộc cao quư c̣n những người khác cũng chỉ mặc áo giáp da thuộc mà thôi. Đối với áo giáp da thuộc, đâm trường mâu không gặp trở ngại ǵ hết.

Tiếng kêu gào nổi lên, theo sau đó là hàng loạt tiếng kêu thảm thiết. Các cung thủ với cung trong tay đương nhiên không thể nào chống chọi lại được với trường mâu đâm tới. Cho dù các cung thủ ở hàng thứ hai lập tức rút loan đao xuống chống lại quân trường mâu nhưng so với đ̣n tấn công tập thể này của quân Đăng Châu, những loại phản kháng đó coi như không có tác dụng.

Tiếng kêu la thảm thiết lại vang lên lần thứ hai. Quân Mông Bát Kỳ và kỵ binh Mông Cổ ở trước trận tuyến đă bỏ chạy tán loạn. Những kỵ mă liều mạng có thể chạy thoát xa ra bên ngoài nhưng trong lúc vội vàng, ngựa vẫn đang cọc lại nên không kịp tháo dây buộc ngựa khiến chúng đành phải chạy bộ ra bên ngoài. Lúc này cục diện trở nên vô cùng hỗn loạn.

T́nh h́nh Cánh phải khác rất nhiều. Ngoại trừ kỵ binh hàng thứ nhất xuống ngựa bắn tên, các hàng khác đều ngồi trên ngựa bắn loạn xạ nên một khi rút lui cũng rất nhanh chóng.

Nhưng bên cánh trái, sau khi các cung thủ quân Mông Cổ bị quân trường mâu Đăng Châu áp sát, có kẻ chạy thoát, có kẻ c̣n bắn tên chống cự, hay có kẻ cầm đao xông lên đánh nhau giáp lá cà với quân trường mâu.

Khi quân Đăng Châu mới xông lên th́ thế trận có vẻ tán loạn. Nhưng v́ ngày thường huấn luyện theo nhịp trống, dần dần quân Đăng Châu sắp xếp lại đội h́nh, dùng trận tuyến đấu với trận tuyến.

Vũ khí có uy lực từ xa chỉ có sử dụng từ một khoảng cách nhất định mới phát huy tác dụng. Khi gặp phải trường hợp đánh giáp lá cà đương nhiên trở thành miếng mồi cho quân trường mâu.

Sau khi có rất nhiều quân cung thủ Mông Cổ bị đâm ngă xuống, bên cánh tả bắt đầu trở nên quang đăng. Bây giờ th́ không c̣n quân Mông Cổ liều mạng xông tới. Tất cả những tên c̣n lại đều vội vàng nhảy lên ngựa nhanh chóng chạy khỏi trận đánh, thoát khỏi phạm vi sát thương của những quân Minh điên cuồng kia. Nhưng điều làm quân trường mâu Đăng Châu kinh ngạc là quân kỵ binh Mông Cổ vừa mới lên ngựa, chỉ quay ngựa lượn một ṿng nhỏ rồi ngay lập tức quay trở lại.

Lúc này ngựa không thể tiếp cận ở cự ly quá gần, chúng chỉ miễn cưỡng lập đội h́nh đối đầu với quân đăng Châu. Lúc này kỵ binh Mông Cổ có thể tấn công trở lại nhưng thực sự hiệu quả rất hạn chế, không thể dễ dàng bắn như khi bắn dưới đất, lại không tới gần được v́ chỉ tiến tới gần một chút là bị đâm chết.

Mặt trời càng ngả về tây. Trên b́nh nguyên, ánh nắng mặt trời không có ǵ che chắn, rất nhiều lính trường mâu quân Đăng Châu bắt đầu cảm thấy khó chịu. Từ khe hở đội h́nh quân Mông Cổ. ánh nắng mặt trời chiếu chói chang, rất chói mắt, ở xa đối phương hơn một chút là màn đen sẫm.

V́ để duy tŕ sự vững chắc của đại trận. Bên cánh trái quân Đăng Châu không dùng một doanh, hay hai doanh xông lên truy kích quân kỵ binh Mông Cổ, cũng không phải chỉ mấy hàng bên ngoài xông ra mà cả trận bên trái đột nhiên nhô lên, giống như là một con nhím đột nhiên xù lông, bắn ra ngoài.

Vành đai bao vây quân Đăng Châu bất ngờ đă bị đâm thủng lỗ chỗ, không thể h́nh thành trạng thái bao vây như trước. Các binh lính trường mâu và thống lĩnh Đăng Châu thở phào một hơi nhẹ nhơm. Rơ ràng quân cung thủ Mông Cổ ở phía trước đă bị đánh tan tác, đây lùi một h́nh thức tấn công mới. Tuy quân Đăng Châu bị thương vong nặng nề nhưng dù sao th́ cũng đă đẩy lui được quân Mông Cổ.

Sa cơ lỡ vận. Một số người có học trong quân Đăng Châu bắt đầu nghĩ tới từ này. Từ này dùng để chỉ quân Mông Cổ cũng đúng thế nhưng dùng với quân Đăng Châu th́ càng thích hợp hơn.

Ở mặt chính diện, sau khi bị hoả khí quân Đăng Châu quét sạch một đám, quân bộ binh Hán Bát Kỳ, Tam Thuận Vương và lính hỏa thương Triều Tiên vón cục với nhau lui lại. Triệu Năng vẫn có thể nắm giữ được quân đội của ḿnh nhưng thế công trước mặt không dừng lại. Quân khinh kỵ Mông Cổ sau một lúc nghỉ ngơi và hồi phục lạu bắt đầu tụ tập, chuẩn bị tấn công.

Xem ra A Ba Thái không muốn để cho quân Đăng Châu có thời gian để thở, Nói ǵ th́ nói A Ba Thái muốn dùng một lực lượng nhất định kiềm chế đối phương, khiến cho lực lượng bên ngoài của đối phương không dám có giây phút nghỉ ngơi.

Hai mắt Tham tướng Đăng Châu Triệu Năng vằn đỏ. Ngay lúc này trong tay hắn vẫn có nhiều lực lượng nhưng bị đối phương dùng thủ đoạn này chèn ép khiến bó tay bó chân. Bốn phía xung quanh đang phải chịu áp lực rất lớn nhưng binh mă ở trung tâm lại không có cách nào đi ra thay phiên được v́ lúc này thế trận đă éo lại quá dày đặc. Lúc này mà các doanh thay đổi vị trí của nhau là cực kỳ khó khăn.

Với t́nh huống như thế này, bên ngoài có rất nhiều kỵ binh tuần tra tới lui t́m khe hở của đại trận. Chỉ cần thay đổi một chút là lập tức gặp phiền phức, sẽ bị đối phương nhân cơ hội chộp lấy khe hở của trận, đột nhập vào trong trận như vậy th́ toàn bộ trận quân Đăng Châu sẽ tan nát.

Đây là khổ chiến mà cũng là huyết chiến. Ngay lúc này Triệu Năng đang tập trung tất cả tinh thần t́m ra phương pháp có thể đánh lui triệt để thế công của quân Thát trước mặt, khiến cho hắn có thể rảnh rỗi hơn điều động lực lượng, thay phiên và bổ sung.

Tinh thần Triệu Năng rất ổn định, lúc này hắn vẫn đang thực hiện phần công việc của một Đại tướng quân nhưng binh lính quân Đăng Châu và các quan quân các cấp từ trước tới nay mới chỉ trải qua quá tŕnh huấn luyện, lần đầu tiên rơi vào t́nh trạng khổ chiến trong một thời gian dài khiến cho bọn họ phần nào không chịu đựng được.

Lúc này bọn họ vẫn đang có thể chém giết nhưng trạng thái tinh thần của bọn họ th́ phải dùng hai từ “yếu ớt” để h́nh dung, giống như một cây cung đă được kéo căng hết móc, nếu tiếp tục kéo nữa th́ sẽ đứt cho dù trên các hướng binh lính vẫn dũng mănh xông lên chém giết.

Cánh trái của quân Đăng Châu bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt khiến binh lính rất khó chịu. Cũng may vào lúc này khinh kỵ Mông Cổ cố lấy dũng khí tấn công đều đă bị đánh tản mát ra xa, trước mặt lính trường mâu chỉ c̣n là những thi thể.

Không ai chú ư tới một điều là lúc này đại đội kỵ binh Mông Cổ bao vây xung quanh bên ngoài đă ngừng di chuyển, chúng chia làm bốn hướng, hoặc là đứng lại, hoặc là tấn công.

Ở bên cánh trái, quân trường mâu Đăng Châu liên tục dùng trường mâu đâm quân kỵ binh Mông Cổ khiến cho bọn họ hiện nay rơi vào t́nh trạng y như đám lính Mông Cổ khi năy: họ cần nghỉ ngơi và hồi phục một thời gian ngắn th́ mới có đủ sức khoẻ để tiến hành chiến đấu tiếp.

Trên chiến trương lúc trước chỉ có tiếng trống, tiếng kèn và tiếng c̣i nhưng lúc này tất cả đă dừng lại, chỉ c̣n tiếng nhịp trống và tiếng kèn điều động quân lính của quân Đăng Châu vang lên trên chiến trường.

Đột nhiên vào lúc đó, hai tiếng tiêu kỳ cục vang lên, nghe như tiếng c̣i hơi vậy đó. Mặc dù lúc này chiến trường vô cùng ầm ĩ nhưng cũng khiến người khác cảm thấy cực kỳ chói tai.

Quân kỵ binh Mông Cổ đang tận lực chống đỡ ở trước trận nghe tiếng c̣i đó, giống như được đại xá, chúng cuống cuồng chạy về trận ḿnh.

Chẳng lẽ quân Thát không chịu được nữa, bỏ chạy sao? Những lính trường mâu quân Đăng Châu xông ra đánh nhau, đều nghĩ như vậy. Trong ḷng bọn họ thầm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều nhưng sau khi tiếng vó ngựa tán loạn dần dần qua đi, bọn họ bắt đầu nghe thấy âm thanh trầm, nặng nề như tiếng sấm rền. Âm thanh đó quân Đăng Châu đă nghe thấy trong sương mù và sau này mới biết đó là âm thanh của rất nhiều đội kỵ mă cùng xông lên gây nên như một cơn động đất. Nhưng từ khi cuộc chiến bắt đầu tới giờ cũng chỉ mới có quân kỵ binh Mông Cổ, bây giờ âm thanh đó mới xuất hiện. Tại sao bây giờ mới xuất hiện?

Quân khinh kỵ Mông Cổ đột nhiên bỏ chạy khiến cho tầm nh́n ở Cánh phải quân Đăng Châu thông thoáng hơn rất nhiều. Ánh nắng mặt trời không c̣n ǵ ngăn cản chiếu thẳng tới. Theo bản năng mọi người đều nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, nheo lại, ở phía đối diện, nơi vang lên âm thanh trầm thấp đó h́nh như có một bức tường đang chậm răi di động, hơn nữa lúc này tốc độ của nó bắt đầu nhanh hơn.

Ở khoảng cách hơi xa như thế này quan sát th́ chỉ có thể nh́n thấy một khối đen đen, mơ hồ như một “bức tường. Quân trường mâu Đăng Châu ở tuyến đầu đều cảm thấy chiến trường như đột nhiên yên tĩnh cả lại. Nhiều người kiên tŕ mở to mắt để đánh giá t́nh h́nh chiến trường.

“Là quân Thát. Là kỵ binh quân Thát!”.

-o0o-

Trong quân Giao Châu doanh, chiến lực của binh mă Măn Thanh ngoài quan ngoại được phân chia hết sức rơ ràng. Quân Hán Bát Kỳ và hệ thống Tam Thuận Vương là kém nhất, quân Mông Bát Kỳ ở vị trí cao hơn c̣n mạnh nhất là quân Măn Bát Kỳ nhưng trong t́nh huống chiến đấu thực tế, sức chiến đấu của quân Hán Bát Kỳ và hệ thống Tam Thuận Vương thật ra không kém cỏi chút nào.

Quân đội bị gọi là “quân Thát” chính là quân đội Bát Kỳ Nữ Chân, đương nhiên là đội quân có sức chiến đấu mạnh nhất. Phân chia ra như vậy để binh lính coi trọng, không buông lỏng ḿnh.

Nhưng trên chiến trường ngày hôm nay, đội kỵ binh Măn Bát Kỳ có sức mạnh nhất tới lúc này mới xuất hiện. Đám lính Đăng châu vừa trải qua một hồi chém giết vất vả, tất cả đều mệt mỏi. Lúc này dùng lực lượng này không thoả đáng chút nào. Đúng là lực cũ đă dùng hết, lực mới đă sinh ra. Khi đội quân hùng mạnh này xuất hiện đă gây chấn động lớn trong quân Đăng Châu.

Hơn nữa lính quân Đăng Châu ở vào thế đối diện với ánh nắng mặt trời nên tầm nh́n bị hạn chế nhiều. Trận đánh vừa rồi đă khiến đội h́nh trước sau bị tách rồi, càng không nói thân thể mệt mỏi, cùng với tâm lư nao núng xuất hiện.

Khi quân Măn Bát Kỳ tấn công, cho dù là thể lực hay là tâm lư, binh lính quân Đăng Châu đang ở vào t́nh trạng yếu kém nhất.

Hơn nữa quan sát t́nh trạng đội kỵ mă Măn Châu, khi quân khinh kỵ Mông Cổ chạy tản hết ra bên ngoài, lính kỵ binh Nữ Chân bắt đầu bắt đầu xông lên, tốc độ chiến mă dần dần được đẩy lên cao.

Đối diện với cánh trái của quân Đăng Châu, có hai trận h́nh vuông quân kỵ binh Măn Châu. Hai trận kỵ mă h́nh vuông đó trải rộng tương đương với cánh trái quân Đăng Châu. Lính kỵ binh san sát bên nhau, điều khiển chiến mă, chậm răi gia tăng tốc độ tiến lên, chúng tấn công thẳng vào hướng ánh nắng mặt trời chiếu tới.

Đối với binh lính bộ binh quân Đăng Châu, hàng kỵ binh thứ nhất của quân Măn Châu đang xông tới giống như một bức tượng yêu ma màu đen, đang giương nanh, múa vuốt xông tới chỗ họ. Cho dù là người, hay ngựa th́ động tác của chúng rất trật tự. Vó ngựa cùng đạp trên mặt đất, hoàn toàn khác với quân kỵ binh Mông Cổ vừa mới chạy tán loạn.

Tiếng vó ngựa tiến tới gần hơn, giống như tiếng sấm rền không ngừng vang lên. Khi lính kỵ binh Nữ Chân quân Thát tấn công chúng dùng vũ khí là kỵ mâu, chiều dài ngắn hơn nhiều so với trường mâu của quân Đăng Châu nhưng từng đó cũng đủ lực sát thương.

Khi quân kỵ binh Nữ Chân vượt tới vị trí lúc trước quân khinh kỵ Mông Cổ đă rút đi, th́ có tiếng hô bằng tiếng Nữ Chân, rồi trong hàng ngũ kỵ binh vang lên những câu nói bằng tiếng Nữ Chân. Lúc này kỵ mâu vốn vẫn đang dựng thẳng được chuyển nằm ngang hướng lên trước, tốc độ chiến mă cũng tăng lên.

“B́nh mâu! Cự Mă! Quay về vị trí lập trận. Quay về vị trí lập trận”.

Đám binh lính Đăng Châu tiến lên trước thấy kỵ binh Nữ Chân đang lao tới th́ trở nên bối rối. Lúc này bọn họ không phải ở trong một thế trận chỉnh tề mà đă tách rời lên phía trước.

Kỵ binh của quân Măn cũng sử dụng đội h́nh h́nh vuông, ngựa cạnh ngựa, thậm chí chân của lính kỵ binh có thể chạm vào nhau. Với đội h́nh h́nh vuông chặt chẽ như vậy, hơn nữa với một lực lượng đă tích luỹ được thể lực khi tấn công sẽ vô cùng đáng sợ. Dựa vào hàng ngũ mong manh của quân trường mâu Đăng Châu nhô lên trước th́ căn bản là không thể ngăn cản được chúng.

Nhưng trong đám thống lĩnh ở phía sau đă có người nhận ra điều này, nhưng cũng có người có phán đoán khác. Bọn họ cho rằng chỉ với đội ngũ ở phía trước cũng đủ để ngăn cản quân kỵ mă Nữ Chân.

Một khi quan quân Đăng Châu ra những mệnh lệnh khác nhau càng khiến binh lính thêm bối rối.

Trận tuyến pḥng ngự vốn phải chặt chẽ để chống công kích bây giờ lại không nghiêm chỉnh càng khiến mọi chuyện trở thành một tai hoạ. Tốc độ tiến quân của kỵ binh Măn Bát Kỳ mỗi lúc một nhanh hơn nhưng trong lúc đó chúng vẫn điều chỉnh vị trí để đảm bảo đội ngũ không bị rối loạn. Mấy hàng quân kỵ binh Măn Bát Kỳ đầu tiên đều mặc áo giáp xếp miếng, đầu đội nón trụ chóp nhọn, kỵ mâu trong tay chúng đă để ngang, từ từ tăng tốc độ chiến mà.

Khi quân kỵ binh Măn Bát Kỳ đang tận lực xông tới, quân trường mâu Đăng Châu có kẻ chạy trốn về trận của ḿnh, có kẻ đứng lại ở trước b́nh mâu chống chiến mă.

Không phải cùng xông lên chống giặc, đẩy ḿnh lên trước chống giặc, c̣n đồng đội của ḿnh lại bỏ trốn về phía sau. Khi trên chiến trường nh́n thấy cảnh đó, khó tránh khỏi binh lính có suy nghĩ là ḿnh bị đồng đội bỏ rơi, hay bản thân bọn họ không c̣n niềm tin khi chống cự lại quân thù. Trạng thái tâm lư như vậy là điều cấm kỵ nhất trên chiến trường.

Lính bộ binh dựa vào cái ǵ để chống lại sự tấn công của kỵ binh kẻ thù? Đó là dựa vào ư chí của binh lính. Sĩ khí của binh lính c̣n kiên cố hơn cả thế trận. Bây giờ tất cả tinh thần và ư chí đều hỗn loạn, lại không thể thống nhất hành động. Sự t́nh có tính chất tại hoạ đă diễn ra ở một hướng. Binh lính trường mâu ở lại lập đội h́nh chống lại chiến mă chỉ c̣n một đội.

Quân kỵ binh Măn Bát Kỳ đang xông tới vẫn không gia tăng thêm tốc độ hay có định điều chỉnh. Trong một đội h́nh kỵ binh h́nh vuông chặt chẽ thế này, lính kỵ binh muốn chuyển hướng là chuyện cực kỳ khó khăn, cả đội h́nh chỉ có thể tiếp tục vận động tới một hướng đă định.

V́ vậy khi chạm vào đội h́nh trường mâu, lính kỵ binh sẽ không thể nào chuyển hướng hay né tránh. Sáu hàng trường mâu h́nh vuông không đủ độ dày, hơi mỏng. Khi đội h́nh h́nh vuông của kỵ binh áp sát tới, chạm vào đội h́nh trường mâu, hàng thứ nhất và thứ hai của lính trường mâu có thể đâm trúng kỵ binh nhưng tổn thất của đối phương cũng chỉ có thể mà thôi.

Giữa hàng thứ nhất và thứ hai của lính trường mâu vẫn có khe hở, lính kỵ mă có thể làm động tác né tránh vào đó. Nếu như là một thế trận h́nh vuông kiên cố th́ lính trường mâu ở hàng sau sẽ đâm ngay.

Nhưng với một đội h́nh áp sát, bị kỵ binh hai bên kẹp chặt, lính kỵ binh không thể nào chuyển hướng ngựa. Chiến mà không hề ngần ngại đụng vào hàng thứ nhất và thứ hai của lính trường mâu. Mật độ lính kỵ binh quân Măn Bát Kỳ dầy đặc trong trận, khi đụng trận sẽ có một lực như cả đội kỵ binh cùng va chạm vậy.

Binh lính trường mâu gánh chịu lực đó căn bản sẽ không thể chịu được, bọn họ sẽ bị đẩy ngă về sau. Nếu với một đội h́nh đầy đủ như trước th́ bọn họ có thể đứng vững nhưng giờ với sáu hàng đơn độc nhô lên trên thật sự rất mỏng manh. Hang trước binh lính bị đẩy lùi về sau khiến cho cả đội h́nh bị tán loạn.

Đội h́nh chống chiến mă chỉ là một tiểu đội, sau cú va chạm thứ nhất đă bị quân kỵ binh Măn Bát Kỳ vượt qua trong nháy mắt đă hoàn toàn tan ră. Mấy tên kỵ binh Măn cũng ngă ngựa thế nhưng không có kẻ nào để ư tới điều đó, thậm chí cũng không có kẻ nào thèm chú ư tiểu đội quân Đăng Châu đă bị phá vỡ đội h́nh.

Bọn họ tuyệt đối không c̣n khả năng sống sót, bọn họ sẽ bị chiến mă giẫm đạp tan xương nát thịt. Ngay khi đội kỵ binh thứ nhất của quân Măn Bát Kỳ vượt qua trận, một tên kỵ binh đưa ống tiêu lên miệng thổi âm thanh the thé của tiếng tiêu rất to, đội kỵ mă Măn Bát Kỳ đang xông tới đột nhiên dừng lại.

Nhưng đó chỉ là sự dừng lại trong giây lát, đội h́nh đó lại tiếp tục tăng tốc tấn công sâu vào đội h́nh quân Đăng Châu. Khi tiểu đội quân Đăng Châu vừa rồi ngăn cản đă hoàn toàn không có tác dụng ǵ hết, hay nói cách khác là thậm chí không thể khiến cho chúng ngừng lại.

Ngựa đương nhiên là nhanh hơn so với tốc độ bỏ chạy của con người, huống chi đó chính là những binh lính quân Đăng Châu đang bỏ chạy về trận quân ḿnh, trong tay c̣n cầm trường mâu. Từ lúc bon họ bỏ chạy về trận, khoảng cách với quân kỵ binh Măn Bát Kỳ không xa lắm, khi bọn họ quay về được trận, c̣n phải quay người lập trận chỉnh tề nhưng trong lúc vội vàng nhất định không thể nghiêm chỉnh được, xuất hiện một sự hỗn loạn ngắn ngủi.

Quân kỵ binh Măn Bát Kỳ chính là đă chờ đợi cơ hội này. Ngay khi đội h́nh quân Đăng Châu c̣n đang hỗn loạn, đội h́nh kỵ binh lại lập tức xông tới.

Dưới ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mặt, hành động của binh lính đương nhiên cũng chậm chạp hơn. Binh lính hỏa thương đă tổn thất khá nhiều, không thể có tác dụng ngăn chặn hiệu quả. Tất cả các yếu tố cộng lại khiến cho cánh trái của quân Đăng Châu rơi vào một t́nh cảnh cực kỳ bất lợi, hơn nữa lúc này trạng thái tinh thần của lính kỵ binh quân Măn Bát Kỳ cực kỳ tốt

Ba doanh quân Đăng Châu ở cánh trái lúc này đă bị quân kỵ binh Măn Bát Kỳ chia cắt. Lúc này thế trận h́nh vuông của quân Đăng Châu chỉ c̣n vẻ cứng rắn bề ngoài mà thôi.

Dùng quân cung thủ kỵ binh Mông Cổ tiến thoái chạy quanh, phá hoại vỏ cứng bên ngoài của quân Đăng Châu. Khi quân Đăng Châu rơi vào t́nh thế có nhiều bất lợi nhất, cókhả năng sẽ khoan thủng được một lỗ hổng, dùng quân kỵ binh Măn Bát Kỳ được dưỡng sức đă lâu đánh một đ̣n tấn công quyết định. Kiểu đánh này giống như cầm một cây chuỳ to, hung hăng đập vào một cái lỗ nhỏ.

Nơi xuất hiện lỗ hàng này chỉ là một vết nứt. Dùng một ngoại lực đủ mạnh đập xuống sẽ khiến cho cái vết nứt đó mở rộng ra. Cả một trận thế h́nh chữ nhật kiên cố sẽ bị nghiền nát.

Khí thế trận h́nh vuông c̣n sung sức th́ hoàn toàn không có vấn đề ǵ. Lính hỏa thương phối hợp với lính trường mâu. Với tố chất của lính bộ binh quân Giao Châu, hoàn toàn có thể chống đỡ quân kỵ binh tấn công. Nhưng lúc này không những hỏa thương binh bị tổn thất nghiêm trọng, lính trường mâu cũng bị tên bắn gây tổn thất khá nhiều. Mấy doanh này đă bị tổn thất nghiêm trọng.

Trận đánh lúc trước v́ thiếu hỏa lực từ xa nên lính trường mâu đă phải xông lên đánh nhau với lính cung thủ quân Mông Cổ, bị buộc phải rời khỏi đội h́nh tiến lên trước. Ánh nắng mặt trời và vị trí nhô lên chỉ là vấn đề nhỏ, vấn đề là v́ sự điều động đó đă khiến đội h́nh chính bị thiếu hụt lực lượng.

Ở chính diện có hai đội h́nh h́nh vuông lớn. Mỗi hàng có tám mươi người, mỗi đội h́nh có năm hàng. Quân Mông Bát Kỳ và quân kỵ binh du mục Mông Cổ không ngừng chạy xung quanh quấy rối, che khuất ánh nắng mặt trời, thu hút sự chú ư, khiến chủ lực quân lính hỏa thương và bộ binh phải đưa lên trước làm cho việc bố trí đội h́nh bên trái bị động.

Khi đội h́nh kỵ binh lớn xông thẳng vào trận quân Đăng Châu. Mấy đội h́nh không c̣n nguyên vẹn đó đương nhiên không chống đỡ được, bị phân tán ra.

Trên bốn hướng của đội h́nh quân Đăng Châu luôn có địch nhân mạnh yếu khác nhau ŕnh rập nên các hướng không thể tuỳ tiện điều động lực lượng của ḿnh tới trợ giúp cánh trái. Điều đáng hận là đội h́nh kỵ mă quân Măn Bát Kỳ đă ngăn cản khả năng tản mát, chạy ra ngoài trận v́ thế quân Đăng Châu không phải bị trúng tên ngựa giẫm chết mà bị ép thối lui vào trong trận.

Lính bộ binh hỗn loạn thối lui vào trong khiến cho đội h́nh bộ binh h́nh vuông không thể tổ chức pḥng ngự hiệu quả. Lính hỏa thương cần nhất là sự giăn cách đội h́nh. Bên trong đội h́nh là lính trường mâu nhưng quân bộ binh bị đội h́nh kỵ binh h́nh vuông của quân Măn Bát Kỳ giống như một bức tường ép tới phải lùi vào bên trong, bên trong trận vốn đă dày đặc bây giờ lại càng thêm chật chội. Với cục diện này lính bộ binh trường mâu thậm chí c̣n không thể hạ mâu xuống.

Kết thành trận, đối mặt với sự tấn công của kỵ binh chính là tập thể đối đầu với tập thể. Bây giờ một mặt phải đối diện với sức tấn công mạnh mẽ như núi của đối phương các tân binh quân Đăng Châu nh́n thấy kỵ binh Bát Kỳ Măn Châu đang đánh tới th́ trong ḷng vô cùng sợ hăi. Khi quân thù tới gần, bọn họ muốn chiến đấu nhưng hiện tại không có thế trận làm điểm tựa cho bọn họ, không có đồng đội che chở cho bọn họ, bọn họ vứt trường mâu bỏ chạy vào trong trận, va chạm với người ở phía sau. Cả một đội h́nh bộ binh h́nh vuông giống như bị nước xoáy vào cát bị cuốn trôi. Cả một chiến tuyến tràn ngập tiếng kêu kinh hăi đội h́nh bộ binh quân Đăng Châu ở cánh trái bắt đầu tan vỡ.

Lính truyền tin bố trí ở cánh trái điên cuồng giục ngựa chạy tới trung quân nhưng thực ra bọn họ không thể chạy nhanh được v́ lúc này đội h́nh đại trận đă bị co rút, không gian vô cùng chật hẹp.

Có thể thấy đội h́nh cánh trái của quân Đăng Châu không ngừng tan ră, binh lính tản mát nhưng đối với quân kỵ binh Măn Bát Kỳ mà nói, đây chính là một lỗ hổng. Trong đám bụi mù có thể mơ hồ nh́n thất đội h́nh kỵ binh Măn ở cánh trái đang di động, không ngừng được tăng cường lực lượng, nhất định quân Măn muốn mở rộng lỗ hổng này cho tới khi cả đội h́nh này tan nát.

ở chính giữa là các hàng kỵ binh quân Măn bát kỵ, ở hai bên cánh chính là kỵ binh Mông Cổ là nhiệm vụ yểm hộ tác chiến. Lúc này thật giống như một cây chuỳ lớn đă t́m ra mục tiêu chính xác, gắng sức vung lên cao sau đó mạnh mẽ quật xuống. Quân bộ binh quân Đăng Châu đang chen chúc nhau trong một không gian vô cùng nhỏ bé liên tiếp bị tấn công.

Trên thực tế đối tượng tấn công sâu vào trận quân Đăng Châu không phải là kỵ binh Măn Bát Kỳ mà chính là bại binh quân Đăng Châu. Trong số binh lính này có người đă ném vũ khí của ḿnh đi nhưng c̣n rất nhiều người vẫn cầm theo trường mâu. Mặc dù chính v́ cầm vũ khí mà ảnh hưởng tới tốc độ khiến bị quân kỵ binh phía sau đâm tới.

Nhưng cho dù có cầm trường mâu những người đó cũng không biết đâm đi đâu bởi v́ trước mặt bọn họ chính là đồng đội của ḿnh. Cây trường mâu dài mười mấy xích trong một không gian chật chội như thế này thậm chí c̣n không để ngang được. Ngay khi muốn hạ ngang xuống đă bị người đẩy lùi lại phía sau.

Những binh lính ở những doanh chưa bị hỗn loạn không thể hạ trường mâu của ḿnh xuống. Bởi v́ tất cả mọi người cùng chen chúc ở một chồ, khiến cho t́nh cảnh vô cùng hỗn loạn.

Quân kỵ binh Mông Cổ ở cánh phải và đằng sau v́ quân Đăng Châu ở cánh trái đang không ngừng tán loạn đă được rút bớt tới gia nhập lực lượng tấn công bên cánh trái. Dù cánh trái quân Đăng Châu chỉ đang chậm răi tan ră nhưng xu thế ngày càng trở nên nghiêm trọng.

“Bối lặc gia, trận này chúng ta thắng nhanh thôi!”.

Đại tướng quân A Ba Thái cầm roi ngựa quất nhẹ vào ḷng bàn tay, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng thư thái nhưng bối lặc Đồ Lư Sâm ở bên cạnh lại đang quan sát kỵ binh Mông Cổ và quân Măn Bát Kỳ tấn công quân Đăng châu, hắn có vẻ ủ rũ thất vọng với đám thuộc hạ mới thu nạp của ḿnh.

Thực tế chiến trường đang ở vào thế giằng co. Thi thể bị hỏa khí bắn chết nằm ngổn ngang trên thảo nguyên, máu chảy lênh láng. Cánh trái của đối phương phải dùng kỵ binh Nữ Chân uy chấn thảo nguyên thoạt nh́n th́ hơi chiếm thượng phong c̣n mấy mặt c̣n lại thế trận cũng chỉ ở thế giằng co mà thôi.

Tổng kết lại th́ hai bên lúc này vẫn bất phân thắng bại. Nói một cách chính xác thậm chí quân Minh c̣n chiếm thượng phong chút ít. Tại sao A Ba Thái trước đó c̣n rất nghiêm chỉnh khi điều động quân lại có thái độ thoải mái như vậy?

“Quân Minh bên đối diện chỉ dựa vào đội h́nh này và hoả khí để chống đỡ thôi. Có hai thứ này, đừng nh́n thấy đại quân Măn Thanh chúng ta đang chiếm ưu thế thật ra đă chiến đấu rất ác liệt, c̣n đánh hạ được chúng hay không vẫn khó nói. Nhưng bây giờ chúng ta đă đánh tan hỏa khí của chúng, đánh tổn thương đội h́nh. Chờ khi cánh đó tan nát tới tận trung quân, hôm nay chúng ta sẽ giành thắng lợi”.

Bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm, Đồ Lý Sâm mặc dù vào lúc này vẫn là A Ba Thái nói ǵ nghe nấy nhưng với kiêu người dốt nát về kiến thức quân sự nên nghe vậy có câu hiểu có câu không.

Đúng lúc đó một tên lính truyền lệnh giục ngựa tới th́ thào bẩm báo tin tức với A Ba Thái.

Đại tướng quân A Ba Thái chỉ roi ngựa về phía trước ra lệnh: “Tán trận của Mông Bát Kỳ tiến lên. Đạt Lỗ Hoa, ngươi dẫn người của người xông lên. Hỏa khí quân Minh lợi hại, ngươi phải phân tán đội h́nh của ḿnh ra. Khi tới gần không được xuống ngựa bắn. Chỉ cần tới gần bắn tên là được. Hăy chú ư cẩn thận hiệu lệnh của ta”.

Một tên tướng Mông Bát Kỳ giục ngựa tiến lên khom người nhận lệnh. Hắn đang định giục ngựa quay về đội th́ A Ba Thái lại nói tiếp: “Đạt Lỗ Hoa, không phải sợ chết. Cứ dẫn người của người tới đánh. Bản tướng ở đây thưởng cho ngươi một tiền đồ, chờ khi đánh xong thưởng tiếp cho ngươi một cái nữa”.

Tiền đồ là một thứ vô cùng quư giá, cả nhà già trẻ gái trai dựa vào cái này mà vinh hoa phú quư. Tiền đồ mang lại cơ hội cho con người. Trong những trận chiến b́nh thường, những tá lĩnh, tham lĩnh và tướng lĩnh cầm quân đánh trận chỉ cần được hứa hẹn thường nửa tiền đồ đă vô cùng kích động rồi.

Nhưng lúc này gần như A Ba Thái ban phát tiền đồ loạn khắp nơi. Nếu như không phải A Ba Thái là khâm mệnh Đại tướng quân phụng mệnh Hoàng Thái Cực th́ chỉ e đám hoàng thân quốc thích Bát Kỳ đă trở mặt với ông ta rồi. Nhưng đây chính là trận chiến quân Măn Thanh đánh vất vả nhất trong nhiều năm qua nói một cách đúng đắn ban phát phần thưởng như thế này cũng không phải là phô trương nên không có kẻ nào nghi ngờ.

Thế nhưng hai cái tiền đồ được hứa hẹn đă khiến tướng quân Mông Bát Kỳ Đạt Lỗ Hoa đỏ mặt phấn khích, hắn ngồi trên ngựa hành đại lễ rồi quay về đội của ḿnh chuẩn bị.

Một lúc lâu sau, quân kỵ binh Mông Cổ vốn đang tuần tra tới lui đột nhiên tập hợp đội h́nh, rồi mạnh mẽ tấn công chính diện quân Đăng Châu của Triệu Năng. Đại tướng quân A Ba Thái điều động quân kỵ binh Mông Cổ tấn công đúng lúc Triệu Năng cảm thấy thư thái một chút, hắn bắt đầu điều động lực lượng tới cánh trái để ngăn chặn t́nh trạng tan ră bên đó.

Pháo binh ở phía trước và hỏa thương binh c̣n lại chính là lực lượng mạnh nhất của đội h́nh chính diện. Mặc dù lúc này quân Mông Cổ hung hăn không sợ hăi lao tới nhưng hỏa pháo và hỏa thương ầm ầm khai hỏa vẫn có thể đẩy lùi chúng. Nhưng không phải có thể đẩy lùi tất cả, cũng không phải tới mức báo động như khi dùng trường mâu đối phó với cung tên như trước. Với số lượng lính cung thủ nhiều hơn hỏa thương binh, chưa chắc đă hoàn toàn chế ngự được tấn công của quân đối phương.

Nếu như đối phương thừa dịp này tấn công vào, mặt duy nhất có ưu thế lại có nguy cơ trùng trùng, một khi như vậy th́ sẽ hoàn toàn thất bại nhưng nếu bất động không phản ứng. Cánh trái hỗn loạn kéo tới bên này th́ cục diện cũng sớm muộn trở nên hỏng bét.

Trong khi đó quân kỵ binh Măn không ngừng tấn công cánh trái quân Đăng Châu. Lúc này có sáu doanh bên cánh trái quân Đăng Châu đă tán loạn. Đội kỵ binh quân Măn Bát Kỳ không ngừng ép vào trong, c̣n đối tượng đi chém giết lại chủ yếu là quân kỵ binh Mông Cổ đi hai cánh.

Thế nhưng khi mà sáu doanh bị tán loạn, quân Thát ở phía sau không ngừng chuyển tới cánh trái, thế trận quân Đăng Châu vốn bị quân kỵ binh Thát và chính bản thân binh lính quân Đăng Châu dồn ép tới mức vô cùng chật hẹp lại bắt đầu trở nên rộng răi. Binh lính cũng dần dần chạy tản mát ra ngoài. Đại đội kỵ binh tấn công sâu vào đội h́nh đă thu được kết quả rất đáng hài ḷng.

Nếu như đây là đội quân Minh khác th́ với cục diện này, có thể nói chỉ là sự hỗn loạn trước khi thất bại mà thôi, nhất định sẽ sụp đổ nhưng với quân Giao Châu doanh mà nói. Với cục diện lúc này, dù người người hoảng sợ, hơn nữa mấy doanh đă bị ép tới mức suy sụp nhưng phần lớn binh lính vẫn đang suy nghĩ t́m cách tiếp tục chiến đấu.

Lính Giao Châu doanh là binh lính sống yên phận. Từ nơi này của huyện Đông Quang giục ngựa chạy chỉ chưa tới một ngày một đêm là có thể về tới Sơn Đông, ở Sơn Đông có nhà cửa, cha mẹ, vợ con, có sản nghiệp bọn họ khổ công tích cóp mấy năm nay. Bọn họ rất vất vả mới trở thành dân tự do và thân phận gia đ́nh quân nhân.

Binh lính trong quân Đăng Châu, thậm chí kể cả quan quân và phần lớn sĩ quan xuất thân từ lính truân điền. Các quan quân và sĩ quan dựa vào công huân và lai lịch để được trở thành dân tự do. Trong khi đó binh lính v́ thời gian trước đó có cái gọi là “Cải cách hộ quân truân điền” nên đă trở thành một người dân b́nh thường.

Đối với những binh lính xuất thân từ lính truân điền này, bọn họ đă trải qua đủ các loại tai hoạ trong cuộc sống, nh́n người thân của ḿnh chết đói. Một cảnh tượng địa ngục.

Hơn nữa trong khi bọn họ tuyệt vọng nhất th́ được điền trang truân điền thu nhận. Cả nhà sống sót từ trong tuyệt cảnh khiến bọn họ vô cùng vui mừng và hy vọng.

Cho dù đối với những quan quân Đăng Châu này đạt được danh nghĩa dân tự do thông qua con đường nào th́ bọn họ cũng vô cùng cám ơn hệ thống này. Chỉ cần hệ thống này trường tồn, cuộc sống của bọn họ và người nhà của bọn họ sẽ ngày càng tốt, thậm chí vượt qua cuộc sống của b́nh dân. Những binh lính Giao Châu doanh này đương nhiên càng thêm quư trọng nó.

Nếu như đại quân Thát này vượt qua thân thể bọn họ, tiến thẳng vào Sơn Đông th́ chính là không chỉ huỷ đi cuộc sống bây giờ của bọn họ mà c̣n huỷ đi cuộc sống bọn họ không dễ có được.

Hơn nữa ai nấy cũng đều hiểu rất rơ rằng. Chỉ cần quân Thát đánh tan đội quân của bọn họ và tiến vào Sơn Đông, có thể chúng sẽ không xâm nhập mấy địa phương như Thanh Châu, Đăng Châu, Lai Châu nhưng hệ thống quân dân mà Đại soái của bọn họ đă nỗ lực xây dựng sẽ sụp đổ tan tành.

Có lẽ quân Thát sẽ không e ngại ǵ tàn phá tất cả. Có lẽ v́ thất bại này mà đội quân Minh khác sẽ tiến vào Sơn Đông, bởi v́ cuộc chiến này mà binh mă Sơn Đông mất đi uy danh chấn nhiếp những người khác, đại quân lưu dân hay dân bản địa sẽ làm loạn, hay quấy rối.

Thật vất vả mới có cuộc sống tốt đẹp nay lại tan thành mây khói, khiến bọn họ trở lại cuộc sống không bằng cầm thú trước khi tham gia quân ngũ. Đó chính là địa ngục, so với cái chết c̣n thê thảm hơn nhiều.

Có suy nghĩ và ư chí như vậy nhưng không có nghĩa là một tên tân binh trên chiến trường có đủ dũng khí để đối phó với cục diện này. Những binh lính chạy tản mát nhưng may mắn không bị kỵ binh quân Thát giết chết dần dần b́nh tĩnh trở lại.

Lúc này ai nấy cũng hiểu rằng nếu như đội h́nh h́nh vuông của quân bộ binh Đăng Châu tiếp tục bị kỵ binh quân Măn Bát Kỳ đồn ép, mọi chuyện sẽ sụp đổ. Lúc này cần có người đứng ra hiệu triệu, cần có người đứng ra làm anh hùng nhưng trong quân Minh tuyệt đối không có chuyện đó, chỉ có ở quân Giao Châu doanh mới cókhả năng, chỉ có hệ thống như vậy ở quân Giao Châu doanh mới cókhả năng.

“Ta là bả tổng Vương Thao của đệ ngũ doanh. Những ai nguyện ý giết quân Thát hăy đến bên cạnh ta, lấy ta làm trung tâm nhóm trận”.

Một tên quan quân trong đám lính tản mát gào lên. Hắn đứng thẳng tắp ở vị trí của ḿnh, trường mâu dựng thẳng, gương mặt tràn đầy sự quyết tâm và cương nghị.

Bả tổng Vương Thao này chính là anh hùng của thời khắc này. Bởi v́ hắn đứng ra hô hào, các tán binh muốn chiến đấu mà không biết chiến đấu như thế nào lập tức t́m được phương hướng và điểm chuẩn của ḿnh, bại binh cánh phải quân Đăng Châu vốn tản mát như cát vụn nhanh chóng tụ tập lại với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.