Phu quân nhà ḿnh xuất chinh, Nhan Nhược Nhiên, Mộc Vân Dao và Cố Hoành Ba, Liễu Như Thị tất nhiên mỗi ngày đều lo lắng trùng trùng, căng thẳng chờ đợi tin tức của tín sứ.
Tín sứ mỗi ngày qua lại giữa đại quân và thành Tế Nam, truyền về quân báo quan trọng, hơn nữa trong thời kỳ đại chiến như thế này, Lư Mạnh cũng không thể viết thư cho gia quyến để an ủi họ được, nữ quyến trong nhà tiến hành phân tích quân báo đủ loại này, thử từ bên trong t́m ra tin tức tương ứng.
Tinh thần của lăo thái giám Lưu Phúc Lai thật sự là không xong rồi, tuổi tác lớn, thân thể yếu đuối, mặc dù ông ta tự ḿnh yêu cầu quản nhiều chính vụ, nhưng mọi người đều khuyên ổng ta nghỉ ngơi, nói là có chuyện quan trọng tất nhiên sẽ t́m tới lăo thái gia để hỏi, chuyện nhỏ th́ giao cho người bên dưới xử lư là được rồi.
“Công Tôn tiên sinh” Tôn Truyền Đ́nh trong thời gian này đă thực sự tham gia vào trong các phương diện của Giao Châu doanh, y điều động quân dân lưỡng chính của cả Sơn Đông, điều động quân lính hạng hai hạng ba như diêm đinh vũ trang và đội hộ trang, một mặt là nghiêm khắc trấn áp địa phương, không cho phép xảy ra lộn xộn, mặt kia th́ là tuỳ thời chuẩn bị chi viện cho quân Đăng châu ở Bắc Trực Đăi.
Đối với tŕnh độ lợi hại của Măn Thanh Thát Lỗ, sự nhận thức của Tôn Truyền Đ́nh sâu sắc hơn tất cả mọi người ở Sơn Đông rất nhiều, nhưng trong đại bộ phận những người Sơn Đông, Tôn Truyền Đ́nh lại là một người có ḷng tin nhất.
Tôn Truyền Đ́nh từng kiến thức quân đội Đại Minh , cũng từng kiến thức quân đội Thát Lỗ, trên nhận thức và phán đoán về quân đội của Giao Châu doanh thậm chí c̣n sâu sắc hơn mấy quân đầu của Giao Châu doanh, đây có lẽ là đạo lý người bàng quan th́ sáng suốt hơn.
Du kích Trương Giang của quân Duyện châu viết thư đến, yêu cầu dẫn quân bắc thượng chi viện Triệu Năng, nhưng bị Tôn Truyền Đ́nh ngăn cấm, hơn nữa dùng danh nghĩa của Nhan Nhược Nhiên và Lưu Phúc Lai phát ra mệnh lệnh nghiêm khắc, lệnh quân Duyện châu chính là phải nghiêm pḥng tử thủ phía Hà Nam và bản địa Duyện châu, chỉ cầu thái b́nh là được.
C̣n trấn thủ bản địa phủ Tế Nam, trong ṿng nửa tháng ngắn ngủi, diêm đinh vũ trang và hộ trang đội tổ thành lực lượng đạt tới hơn chín ngh́n người, đây chỉ là lực lượng điều động ở phủ Tế Nam và phủ Đông Xương, có cỗ lực lượng này trong tay. Tôn Truyền Đ́nh đối với việc duy tŕ sự ổn định của phủ Tế Nam càng nắm chắc thêm vài phần.
Ngoài ra. Tôn Truyền Đ́nh càng lúc càng kinh thán về thực lực kinh tế và năng lực điều động của Sơn Đông, dạng hiệu suất này y chưa từng nh́n thấy ở Đại Minh , đồng thời y cũng bội phục Lý Mạnh không thôi, rốt cuộc là đại tài như thế nào mới có thể kinh doanh được địa bàn một tỉnh trở thành cường đại như thế này.
Chu Dương một mực bận rộn dân chính kinh tế, trong ấn tượng của các nơi ở Sơn Đông đều là người này tài cao, có mưu lược, nho nhă cao sĩ, là một lương đống của Sơn Đông ngày sau, nhưng trong đoạn thời gian này, người của các nơi ở Sơn Đông, đặc biệt là trang hộ của điền trang truân điền đều kiến thức được một mặt khác của Chu Dương.
Phía nam có đại quân, phía bắc có đại chiến, cảnh nội Sơn Đông trống rỗng, Chu Dương bắt đầu từ ngày mà Triệu Năng xuất phát, sau khi thương nghị với nội trướng pḥng, tại điền trang truân điền triển khai mệnh lệnh giới nghiêm cực kỳ nghiêm khắc, nếu ai có ngôn ngữ hành vi không hợp, lập tức xử phạt thật nặng, mà phương thức xử phạt chỉ có một, xử trảm.
Trong điền trang truân điền, có một số gia đ́nh trước kia là đại chủ đại hộ, trước đây khi đói rét sắp chết, mọi người v́ no bụng, đương nhiên không có tâm tư ǵ khác.
Hai năm nay đời sống tốt, trong ḷng những hộ truân điền tự cảm thấy là nhân thượng nhân (cao hơn người khác) bắt đầu có oán ngôn, năm xưa bọn họ nhân thượng nhân, hiện tại lại làm điền hộ mấy đời, hơn nữa những gia đ́nh có con cháu trong nhà ở ngoài làm lính đánh trận, đó là nghề nghiệp hạ đẳng, hành động bán mạng cho người ta, v́ sao lại được thoát ly khỏi truân điền tịch trước chúng ta.
Những lời oán ngôn như thế này thường ngày thấy không ít, làm việc cũng có chút tiêu cực lười biếng, mà rất nhiều gia đ́nh cùng làm hộ truân điền vẫn coi những lăo gia địa chủ năm xưa là người dẫn đầu, những người này cố động, rất nhiều người nghe theo, thật sự có chút đau đầu v́ chuyện này.
B́nh thường loại tin tức này báo tới chỗ Chu Dương. Chu Dương luôn nghĩ tới đại cục của cả Sơn Đông, dẫu sao Sơn Đông có được loại cục diện yên ổn thái b́nh như thế này cũng không phải là dễ dàng, nếu giết người bừa băi, rất dễ khiến bầu không khí lại trở nên khẩn trương. Bên ngoài bất kể là chinh chiến ra sao, nội bộ vẫn phải cố gắng hết sức duy tŕ cục diện thái b́nh để bảo đảm cuộc sống và thương nghiệp.
Xử lư loại chuyện này, hoặc là điều động nông trang sở thuộc của hộ truân điền, hoặc là hạ thấp cấp bậc của bọn họ, vẫn chỉ là dùng chính sách dụ dỗ để làm.
Loại chính sách dụ dỗ này lại bị những hộ truân điền không an phận trong điền trang truân điền coi là yếu đuối, nên ngày càng táo tợn hơn bọn họ làm loạn rất gay gắt, sau đó, th́ gặp phải lúc đại chiến.
Cục diện ở bên ngoài khẩn trương như vậy, nếu nội bộ c̣n rối rắm, e rằng sẽ sụp đổ mất, Chu Dương cũng hiểu đạo lý này, nhân chóng hạ mệnh lệnh giới nghiêm. Những người không an phận cho rằng nội bộ Sơn Đông trống rỗng, vơ lực yếu ớt, không chừng không có ai đi quản bọn họ, đối với họ mà nói th́ đây là cơ hội tốt nhất, người có dă tâm và quỷ kế có lẽ có thể làm được một số chuyện, nhưng thái độ và chính sách đối vọi họ nhanh chóng từ khoan dung biến thành nghiêm lệ, giữa hai cái này cơ hồ là không có quá tŕnh ǵ cả.
Vào ngày thứ ba sau khi quân Đăng châu xuất phát, các điền trang là một mảng gà bay chó nhảy, những gia đ́nh b́nh thường bị liệt vào hạng có thành viên không an phận đều khóc thảm, nam đinh th́ bị giết, nữ quyến th́ bị phân cho quân truân điền làm nô phó, toàn bộ gia sản sung công, hơn nữa mấy điền trang ở bên cạnh nếu có người tái phạm cũng xử theo lệ.
Trong hai ngày, điền trang truân điền Sơn Đông tảng cộng có ba ngh́n người bị giết, ngay lập tức tất cả chỉ trích và gây rối đều không thấy đâu, tất cả đều trở lại yên tĩnh, hơn nữa không chỉ điền trang truân điền, ngay cả những hương thân hào tộc địa phương đang rục rịch muốn động cũng đều lặng yên, bọn họ chung quy cũng hiểu rơ lợi hại cho dù là Sơn Đông lúc này trống rỗng, ngoại giới nguy cấp, nhưng lực lượng mà Giao Châu doanh có thể điều động vẫn hơn xa bọn họ.
Sĩ lâm Sơn Đông lúc này mới đột nhiên phát hiện, th́ ra Chu đồng tri nho nhă lại có một mặt thiết huyết như vậy, Chu Dương vốn ngồi tới vị trí thủ tịch của văn thần Sơn Đông, rất nhiều nhân sĩ đều không phục, nếu nói Viên Văn Hoành tham tán cơ yếu, làm chủ bộ Giao Châu doanh, mọi người người lại nghị luận ít hơn rất nhiều, dẫu sao th́ Viên Văn Hoành chính là danh sĩ Sơn Đông, nổi danh có đại tài, nhưng Chu Dương này th́ có ǵ, chỉ là một cử nhân rất b́nh thường, và là đồng hương với Lý đại soái, cơ hội so với mọi người th́ nhiều hơn rất nhiều.
Nếu ta ở gần, ta cũng có thể làm tới vị trí của y, gần như tất cả văn sĩ Sơn Đông đều nghĩ vậy, nhưng nghiêm lệnh này vừa được phát ra, sau khi mấy ngh́n người rơi đầu, nhân sĩ Sơn Đông trừ run rẩy và sợ hăi ra th́ cũng nh́n ra được rằng Chu Dương vào thời khắc quan trọng rất quả quyết và sát phạt.
Trải qua chuyện này, lời b́nh đối với Chu Dương không những không xuống thấp, ngược lại c̣n cao vọt lên không ít, mọi người đều thầm thừa Nhận Chu Dương ngồi ở vị trí này quả nhiên là hợp lư.
Nói một cách tương đối Ninh Càn Quư Ninh sư gia phụ trách thương nghiệp, diêm chính, vận tải cảm thấy bản thân thoải mái hơn nhiều. Gă phát hiện ḿnh rất nhẹ nhơm, vốn cho rằng đại chiến nổi lên, phía ḿnh trù bị lương thảo quân tư, phải bận tối tăm mặt mũi, không ngờ, việc cung ứng bổ cấp của hậu phương đều đâu ra đấy, tiến hành ngăn nắp rơ ràng, các phương diện đều tự thành hệ thống, dựa theo quy tắc trật tự mà vận chuyển.
Ninh Càn Quư ở vị trí cao, chỉ cần định kỳ xác định địa điểm đi đốc thúc là được rồi, kho lương thực, binh trạm và hệ thống trung chuyên các nơi đều được dự trữ đầy đủ, nhân viên sung túc, tuỳ thời có thể dựa theo yêu cầu mà vận chuyển.
Cũng giống như Tôn Truyền Đ́nh. Ninh Càn Quư cũng kinh thán hệ thống mà Lư Mạnh sáng tạo ra, hệ thống này có tính tự động rất cao, có thể tự ḿnh vận chuyển trơn tru, hơn nữa sáng tạo và cung cấp đủ loại lợi ích.
Kinh lịch của Ninh Càn Quư trong khoảng thời gian này cũng không phải là chỉ đặt ở phương diện cung cấp quân nhu để chuẩn bị chiến đấu, mà là khai thác mỏ vàng ở khu vực Chiêu Viễn và Tê Hà, khai thác mỏ vàng đă trải qua chỉnh đốn lợi ích giành được rất là kinh người. Có thể dùng thứ há miệng trợn mắt để h́nh dung người phụ trách kinh tế của Giao Châu doanh, đặc biệt là chỗ Ninh Càn Quư, đó là sống những ngày cực khổ đến quen rồi, mỗi năm thu nhập của diêm chính mua qua bán lại rồi lại chi ra, muốn lưu lại một chút lợi nhuận và tiền dự trữ đều rất khó. Kết quả Ninh Càn Quư vào lúc mở họp với các bộ môn chi tiền trong hệ thống Giao Châu doanh luôn luôn hoành mi nộ mục, đối với mỗi một người đều không có sắc mặt tốt, nhưng sau khi nh́n thấy thu hoạch của mỏ vàng, gă lại có cảm giác toàn thân được thả lỏng.
Tiền chung quy cũng đủ chi rồi, người có thể có được cảm xúc này, chính là vô cùng khó khăn.
Có điều, Ninh sư gia lập tức có phản ứng, một là xin tăng quân số diêm đinh vũ trang, sau đó là mở rộng phân ngạch rút ra để tích trữ, ai ngờ mỏ vàng này lại khai thác được rất lâu, nhân cơ hội này, cấp thêm cho Giao Châu doanh dự trữ của cải mới là chính sự.
Lợi ích của mỏ vàng này quả thực là khiến người ta mê muội, Giao Châu doanh tuy uy áp Sơn Đông, các nơi đều nơm nớp lo sợ, chỉ có khu vực mỏ vàng Chiêu Viễn là vẫn có đạo phỉ bí quá hóa liều, chính là muốn chia một chén canh trong mỏ vàng này, kết cục của chúng đương nhiên cũng rất thê thảm, đều bị diêm đinh vũ trang ở đây giết sạch.
Nhưng tốp này tiếp tốp kia, căn bản giết măi không hết, nguyên nhân chính là bọn chúng có các đại hộ hào môn ở gần Chiêu Viễn làm chỗ dựa và âm thầm giúp đỡ, cái thứ vàng này quả thật là có thể khiến người ta quên hết tất cả.
Những hào môn đại tộc ở Chiêu Viễn Đăng châu cũng bị màu vàng kim làm cho mù mắt, đầu óc cũng mơ màng, bọn họ quên mất Giang Thành ở Sơn Đông, đặc biệt là ở Đăng châu và Lai châu có mạng lưới mật thám t́nh báo không có chỗ nào là không vào được. Đạo phỉ cướp vàng, người chủ sự ở sau lưng rất nhanh liền bị tra ra, lời b́nh của Ninh Càn Quư ở Sơn Đông cũng là một nhân vật có vận khí tốt tới nhà, chỉ là một trướng pḥng tiên sinh tổ phần bốc khói mà thoi.
Nhưng người b́nh luận lại quên mất rằng, Ninh Càn Quư này năm đó có thể ở trong tuần kiểm diêm chính làm nhân vật sư gia, bắt muối tư, nhiệm vụ đối phó với diêm phiến tử, trên tay nào phải chưa thấy qua máu. Diêm đinh vũ trang báo lên. Ninh Càn Quư trực tiếp hạ lệnh bắt cả nhà, gán cho tội buôn lậu muối và cấu kết với Thát Lỗ rồi xử trảm, sau đó mới báo lên trên.
-o0o-
T́nh huống lúc này của Sơn Đông, chính là phải bất chấp tất cả mọi giá để đảm bảo sự ổn định của nội bộ Sơn Đông, hành động này của Ninh sư gia, tất nhiên sẽ không bị người ta dị nghị ǵ.
Kết quả sau khi chuyện này kết thúc. Ninh sư gia phát hiện ḿnh không ngờ cũng có thanh danh thiết huyết quả quyết, thật sự khiến gă dở khóc dở cười.
Ninh sư gia vốn cho rằng những ngày tháng nhịp nhàng này sẽ bảo tŕ được một đoạn thời gian, ai ngờ hạ tuần tháng mười một liền nhận được thư khẩn từ Duyện châu, hơn nữa người đưa thư là hệ thống tin tức của Thương đoàn Linh Sơn , bên trên nói, đại soái đă tới phủ Duyện châu rồi, hạ lệnh cho binh trạm và thương khố ở ven đường chuẩn bị tốt bổ cấp, nếu chậm trễ th́ lập tức xử tội theo quân pháp.
Không ai ngờ rằng đại soái và đại quân sắp tới phủ Dương Châu Nam Trực Đăi lại quay về nhanh như vậy, ở Giao Châu doanh lâu rồi, Ninh Càn Quư cũng hiểu đại khái ý tứ của Lý Mạnh, cho dù đại quân hành động không ngừng, nhưng lương thảo và tất cả doanh địa ở ven đường đều phải an bài tốt, đại quân chỉ cần không ngừng hành quân.
Như vậy mới có thể đạt tới tốc độ hành quân tới cực hạn, Ninh Càn Quư ngồi xe ngựa không ngừng thay ngựa, dùng thời gian một ngày một đêm tới phủ thành Thanh Châu, ở đó bắt đầu bố trí an bài.
Dựa vào nhân lực sung túc của điền trang truân điền và lượng vật tư được tích trữ đă lâu, cuối cùng cũng xong xuôi, dự định đại quân tới chỗ nào, chỗ nào nhất định có thức ăn nóng và doanh trướng tốt, cũng có người đặc biệt chiếu cố ngựa và cỏ, thậm chí ở chỗ giao giới phủ Đông Xương và phủ Tế Nam c̣n đổi một số lượng lớn ngựa thồ kéo xe.
Cực khổ tới gần ngày mười một cuối cùng cũng không làm chậm trễ hành động của đại quân, tâm tư vốn lo lắng bất an v́ đại quân Thát Lỗ ǵ đó chung quy cũng được ổn định lại, chỉ cần đại soái về, đó là vạn sự đại cát rồi.
Các nữ quyến ở phủ tướng quân trong thành đều ngày càng tiều tụy, trừ tổng hợp công văn của các nơi ra th́ là lo lắng Lư Mạnh ở bên ngoài rốt cuộc thế nào rồi.
Bởi v́ lúc sắp tới mười một cuối tháng, đột nhiên tin tức gián đoạn, điều này càng khiến mọi người không nắm được rơ rốt cuộc đă xảy ra chuyện ǵ. Tôn Truyền Đ́nh đă đặc biệt điều năm trăm diêm đinh vũ trang tới, chuẩn bị cho lúc khẩn cấp sẽ hộ tống gia quyến của Lý Mạnh tới thành Giao Châu phủ Lai châu.
Có điều nỗi lo cũng không kéo dài quá lâu, rất nhanh liền có tin tức truyền tới, nói là đại soái đă dẫn quân về, trong ṿng hai ngày sẽ đi qua thành Tế Nam, nhưng thời gian khẩn cấp, không vào thành. Mấy ngày nay hành quân khẩn cấp, quân báo đổi thành ba ngày th́ đưa tới một lần khiến cho các vị phu nhân lo lắng rồi.
Đám Nhan Nhược Nhiên biết được tin tức này th́ mừng đến phát khóc, nhưng qua cửa nhà lại không vào, không thể gặp mặt, điều này khiến người ta không thể hoàn toàn yên tâm được, phương pháp duy nhất là lên đầu thành nh́n một cái.
Dựa theo thông báo, đại doanh gần nhất cách thành Tế Nam bốn mươi dặm, chắc rằng đại soái vào buổi sáng sẽ đi qua thành Tế Nam, sáng sớm, Nhan Nhược Nhiên dẫn gia quyến lên đầu thành.
Chủ mẫu muốn tới đầu thành, đối với quân lính thành pḥng Tế Nam, đây tất nhiên là một đai sự, sáng sớm đă quét dọn chuẩn bị, Mộc Vân Dao vốn c̣n đang mang thai. Nhan Nhược Nhiên và Cố Hoành Ba, Liễu Như Thị đều khuyên nàng ta đừng đi, nhựng Mộc Vân Dao lại là người có tính khí bướng bỉnh nhất trong mấy người này, nằng nặc muốn đi xem.
Kết quả v́ bất lực, đành nghĩ ra một chủ ư điều ḥa, để quản gia La Tây của phủ tướng quân dẫn người dựng một trướng bồng ở đầu thành, như vậy dẫu sao cũng có thể che gió lạnh, tiện để bảo vệ phụ nữ đang mang thai.
Vào đông ngày dài đêm ngắn tuy nói là sáng sớm, nhưng lúc nữ quyến trong nhà lên đầu thành, sắc trời vẫn c̣n tối mịt, nh́n không thấy ánh sáng ǵ.
Sau một đoạn thời gian dài chờ đợi trong lạnh giá. ánh mặt trời hiện ra, có thể nh́n thấy một chút ánh sáng xuất hiện ở cội nguồn, dần dần giống như là một tiếng sấm trầm thấp vang lên. Một lúc sau, đại quân rầm rập xuất hiện trên đường lớn thành Tế Nam, gia quyến Lư phủ ở trên đầu thành đều nhoài trên lỗ châu mai ở tường thành mà nh́n xuống dưới.
Nhưng lăo bà của Quách Đống th́ sợ hăi quá đỗi, thầm nghĩ mùa đông lạnh như thế này, nếu mấy vị phu nhân lạnh quá mà mắc bệnh th́ biết làm sao, nhưng t́nh huống trước mắt, một bà di quản sự như bà ta làm sao mà khuyên được.
Dưới điều kiện ánh sáng như thế này, có thể nh́n thấy đại quân ở dưới thành đă là tốt lắm rồi, c̣n muốn phân ra ai với ai th́ quả thực là hơi khó.
Nhan Nhược Nhiên, Mộc Vân Dao và Cố Hoành Ba, Liễu Như Thị đều ở đó mở to mắt t́m kiếm, nhưng không thể nh́n thấy Lư Mạnh, hơn nữa lo lắng sợ hăi nhiều ngày như vậy, đột nhiên truyền tới tin tức phu quân nhà ḿnh vô sự, hiện tại lại tận mắt nh́n thấy, loại chấn động tâm linh này quả thực là không ǵ sánh bằng.
Mỗi nữ quyến đều bị nước mắt của ḿnh làm nhoè tầm nh́n, liều mạng lau đi, nhưng lại càng chảy thêm nhiều, không thể nh́n được rơ ràng những ǵ ở bên dưới, cứ vậy trơ mắt nh́n đại quân đi xa, người duy nhất cao hứng ở trên đầu thành là Lư Hoành, mặc dù có người ôm nó, nhưng Lư Hoành vẫn cực kỳ hưng phấn lấy tay vỗ gạch thành, dùng giọng nói non nớt hét to: “Cha, vạn thắng...”
Cái lạnh của sáng sớm mùa đông, những người này hoàn toàn mặc kệ, các nữ quyến một mực đợi đại quân mà Lư Mạnh suất lĩnh biến mất khỏi tầm nh́n của ḿnh mới lưu luyến đi xuống thành.
Nhưng Lư Mạnh lần này phải tiến hành chiến đấu hung hiểm hơn, lúc tới Nam Trực Đăi c̣n đỡ, mọi người đều biết ở phía Nam Trực đăi phần chắc ăn rất lớn, hơn nữa có đại quân Giao Châu doanh luân phiên đóng quân, nhưng lần này bắc thượng lại là tiến hành chiến đấu với đại quân Thát Lỗ hung danh vang dội, chưa từng thất bại ở quan nội.
Hung hiểm lần này, thực sự là khiến người ta không dám nghĩ...
Từ ngày hôm nay, mấy vị phu nhân của Lư Mạnh có một thói quen, mỗi ngày sau khi xử lư xong công vụ trong phủ đều cùng nhau lên thành, nh́n về phía bắc, hi vọng có thể nh́n thấy hành động hoặc là tin tức của đại quân.
Trong thành Tế Nam, người ở trong phủ ngoài phủ đều khuyên nhủ, nói là trên đầu thành gió lớn khí lạnh, mấy vị phu nhân quư thể vạn kim, ngh́n vạn lần đừng để cảm nhiễm phong hàn, có điều đám người Nhan Nhược Nhiên một mực để ngoài tai cứ kiên tŕ như vậy, mọi người bất lực, chỉ đành rời nhà tới nơi gần tường thành, dẫu sao th́ nhà trống ở thành Tế Nam rất nhiều, hơn nữa c̣n dựng trướng bồng che gió ngăn tuyết ở trên đầu thành.
Lúc đại quân của Lý Mạnh chưa rời khỏi cảnh nội phủ Tế Nam th́ c̣n đỡ, địa phương c̣n có tin tức truyền về, nhưng sau khi rời khỏi Sơn Đông tin tức lại lúc có lúc không, vào mấy ngày đại chiến th́ hoàn toàn dừng hẳn.
Tính toán thời gian th́ hôm nay đă là mùng sáu tháng chạp, các vị nữ quyến ở trên đầu thành Tế Nam nh́n về phương bắc đều có chút thất vọng, đă là buổi chiều rồi, xem ra sẽ có tin tức ǵ đưa tới.
Trời từ sáng sớm trở đi đă âm u, khiến người ta càng thêm khó chịu, tới buổi chiều, trên trời bắt đầu có tuyết rơi lá tả. Nhan Nhược Nhiên ngẩng đầu lên nh́n trời, khẽ thở dài một tiếng, quay đầu lại nh́n Mộc Vân Dao vẫn đang dơi nh́n, mở miệng ôn nhu nói: “Muội muội, muội đang có thai, đầu thành lạnh như vậy, cẩn thận làm lạnh bản thân và hài tử ở trong bụng đó, mau quay về trướng bồng nghỉ ngơi đi.
Mộc Vân Dao là một nữ hài cố chấp, nghe thấy những lời này th́ chỉ mím môi lắc đầu. Nhan Nhược Nhiên có chút đau đầu, vừa định tiếp tục nói th́ nghe thấy Cố Hoành Ba ở bên cạnh thất thố hét lên: “Tỷ tỷ mau nh́n kia, phía bắc có người tới!”
Trong hoa tuyết bay bay, có thể nh́n thấy có người th́ đúng là thị lực quá tốt, nghe Thấy Cố Hoành Ba hét lên như vậy, mấy nữ quyến ở đầu thành đều nh́n tới.
Các bà tử, nha hoàn ở đằng sau cũng kêu lên một tiếng rồi vây tới, nh́n theo hướng mà Cố Hoành Ba đang nh́n, ban đầu thật sự là nh́n không rơ, như ẩn như hiện, có điều về sau, người ở phía bắc tới quả thật là càng lúc càng rơ ràng, ba kỹ sĩ đang đánh ngựa phi nhanh.
Thấy màu y phục mà kỵ binh mặc, và cờ đeo lưng màu đỏ ở sau người, mọi người lập tức có phản ứng, đây là kỵ binh truyền tin của Giao Châu doanh.
Lần này không chỉ gia quyến nội trạch của Lư Mạnh kích động, ngay cả thiên tổng của quân thành pḥng cũng kích động, vừa nh́n về phía đó vừa bảo thủ hạ mau mau vào thành báo tin.
Chiến trường ở phía trước cuối cùng cũng có tin tức truyền về, cửa thành Tế Nam vẫn đóng chặt, trừ buổi sáng mỗi ngày mở cửa nửa tiếng ra, thời gian c̣n lại cửa lớn đều đóng chặt, chuyện chưa được rơ ràng, không ai biết được rốt cuộc sẽ xảy ra phiền phức ǵ, cho nên vẫn lấy cẩn thận làm đầu.
Người ở đầu thành càng lúc càng nhiều, trừ khu vực của nội quyến của Lư Mạnh ra mọi người đều đứng cách xa xa, những chỗ c̣n lại th́ đầu người lố nhố, có gia đ́nh quân nhân của Linh Sơn. Ngao Sợn vệ sống ở trong thành, có các mạc liêu lại viên của mộ phủ ở trong thành, quan viên của nha môn tri phủ Tế Nam, c̣n có đại biểu mà các phương thế lực phái tới thành Tế Nam, đều đang đứng ở đầu thành khẩn trương nh́n xuống.
Nếu Lư Mạnh không thắng, đại quân thảm bại, Thát Lỗ đột tiến Sơn Đông, vậy th́ Thát Tử sẽ nhắm thẳng vào thành tŕ Tế Nam, lúc đó sự nghiệp của Giao Châu doanh ở Sơn Đông, cục diện vốn đang tốt đẹp này sẽ tan thành mây khói, tới lúc đó, mỗi người nên đi đâu về đâu, đều phải tính toán lại từ đầu.
Có người đang tưởng niệm thân nhân, có người lại đang cân nhắc lợi hại được mất sau thắng bại, người trên đầu thành càng lúc càng nhiều, nhưng lại rất yên tĩnh, mỗi người đều đang nh́n ba kỵ binh đang phi ngựa tới.
Ba kỵ binh đang tiếp cận thành Tế Nam trên mặt toàn là những mảng nứt nẻ do bị gió lạnh làm đông cứng, miệng cũng hoàn toàn khô kiệt, bộ dạng thảm hại vô cùng, nhưng trạng thái tinh thần của ba người bọn họ lại rất tốt, bởi v́ bọn họ là kỵ binh báo cáo tin đại thắng, nhớ tới sự cuồng hoan và đại hỉ của những người ở dọc đường, dạng phản ứng sau thắng lợi này đă là sự bồi thường tốt nhất cho bọn họ rồi.
Mỗi một kỵ binh báo tin chiến thắng đều vừa khát lại vừa đói, nhưng bọn họ lại cảm thấy để nhiều người hơn biết được tin tức thắng lợi của đại quân là quan trọng hơn tất cả.
Trước khi đi, Triệu Năng và Vương Hải đều dặn ḍ kỵ binh báo tin chiến thắng, nhất định trong thời gian nhanh nhất phải đưa tin chiến thắng cho người ở thành Tế Nam biết, ba kỵ binh này đều là thành viên của mă đội lăo doanh, thành Tế Nam là nơi chiến đấu và sinh sống của bọn họ. Mấy kỵ binh này từ từ tới gần thành Tế Nam.
Nh́n thấy thủ bị thành tŕ quen thuộc, ba người này đột nhiên từ trong hưng phấn tỉnh lại, sự mệt mỏi và bi thương sau chiến đấu từ sâu trong ḷng dâng lên, mỗi một người đều không nén nổi t́nh tự của ḿnh, nước mắt không chịu không chế mà tự động ứa ra.
Trong bất tri bất giác, bọn họ đă tiếp cận thành tŕ, nh́n thấy đầu người lúc nhúc lố nhố trên đầu thành, bọn họ đều bị dọa cho giật này ḿnh.
Thành Tế Nam cũng là một trong những hùng thành của thiên hạ, độ cao của tường thành tất nhiên không để cho kỵ binh báo tin chiến thắng ở dưới thành trong gió tuyết nh́n được vẻ mặt của những người ở trên đầu thành, nhưng những người ở trên đầu thành đang nghĩ ǵ, vẻ mặt sẽ ra sao th́ mấy kỵ binh này hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Đột nhiên, kỵ binh báo tin chiến thắng ở dưới thành cảm giác được trong ngực giống như là bị thứ ǵ đó lấp đầy, mấy người bọn họ xuống ngựa, đồn hết khí lực hét lên đầu thành: “Quân báo của Giao Châu doanh, nhất chiến với ba vạn bảy ngh́n binh mă Thát Lỗ tại Bắc Trực Đăi, Giao Châu doanh ta toàn thắng!”
“Toàn thắng?”
“Toàn thắng?”
“Toàn thắng?”
“Toàn thắng?”
Trên đầu thành tuy nhiều người, nhưng lại im lặng vô cùng, ba kỵ binh chiến thắng tuy giọng khàn khàn những mọi người đều nghe rất rơ ràng, nhưng sau khi nghe thấy tin tức này, trên đầu thành vẫn yên tĩnh như cũ, ba kỵ binh ở bên dưới c̣n cho rằng người bên trên không nghe rơ tiếng hét của ḿnh.
Người ở trên đầu thành cuối cùng cũng có phản ứng, có người nhỏ giọng thắc mắc, mà thắc mắc này dần dần lan ra, mọi người từ từ có phản ứng lại, nếu nói kỵ binh báo tin chiến thắng bịa chuyện, vậy khẳng định sẽ nói là tiểu thắng hoặc là đại thắng, chứ không thể nào lại dùng đại thắng toàn thắng được.
Toàn thắng chính là triệt để tiêu diệt quân địch, thắng lợi triệt để diệt quân giết tướng, mà đă nói vậy th́ không có cách nào văn hồi, hơn nữa một chút dư địa cũng không có.
Sự cường đại của binh mă Thát Lỗ giống như là một loại thường thức phủ kín trong ḷng của mỗi người, sau khi nghĩ minh bạch đạo lý này, mọi người ở trên đầu thành cuối cùng cũng nghĩ ra được. Sơn Đông mà bọn họ đang ở, Giao Châu doanh mà Lư Mạnh xuất lĩnh chính là một quân đội từng sáng tạo ra kỳ tích.
Vậy th́, lần này quả thực là toàn thắng rồi.
Nghi ngờ trên đầu thành biến thành khẳng định, khẳng định biến thành hô to, hô to biến thành ḥ hét, cả đầu thành bắt đầu sôi trào, tiếng hoan hô và tiếng hét trên đầu thành nhanh chóng truyền tới thành Tế Nam, loại xao động v́ đón mừng thắng lợi này bắt đầu từ đầu thành lan xuống dưới thành, cả thành Tế Nam đều rơi vào trạng thái cuồng hoan.
Gia quyến của Lư phủ, lại viên của phủ tướng quân, những người thân ở trong hệ thống của Giao Châu doanh ai ai cũng mắt lệ chứa chan, vui mừng đến nỗi ḥ hét gào thét.
Đám quan lại do triều đ́nh phái xuống của quan thự tuần phủ, nha môn bố chính sứ ti, tri phủ nha môn Tế Nam cũng vui mừng từ tận đáy ḷng, chiến đấu giữa Thát Lỗ và quân Minh , bất kể là nói từ ư nghĩa ǵ th́ cũng đều là quốc chiến. Quốc chiến nếu thắng, nhà c̣n nước c̣n, nếu quốc chiến thất bại, nước mất nhà tan.
Trong thành Tế Nam bắt đầu xuất hiện tiếng pháo, tiếng hoan hô ngay cả ngoài thành cũng đều nghe thấy, dùng một từ cực kỳ tục khí để nói, đây đă thành biển vui sướng.
“Công Tôn tiên sinh” đeo mặt nạ đă bước lên đầu thành, Tôn Truyền Đ́nh hiện tại đă khôi phục sức khoẻ, cao to khoẻ mạnh, đeo mặt nạ sắt càng tăng thêm uy thế. Đám người đang đứng hoan hô ở đầu thành đều biết địa vị của Công Tôn tiên sinh trong Giao Châu doanh, ai ai cũng kính sợ nhường đường cho y.
“Công Tôn tiên sinh, ba người bên dưới đều là của mă đội lăo doanh, vừa rồi đă t́m người nhà của họ ở trong thành tới để xác nhận, không có vấn đề ǵ!”
Mă đội lăo doanh, thân nhân xác nhận, hai nhóm từ ngắn ngủi này gần như đă có thể xác định người ở bên dưới tuyệt đối không thể truyền quân t́nh giả, không thể là mật thám của địch nhân.
Bên cạnh Tôn Truyền Đ́nh đă giăn ra một khoảng trống, một người bộ dạng như quan quân đang từ trong tay một lăo già cầm lấy thiên lư kính, sau khi nghe thấy tin tức xác nhận này. Tôn Truyền Đ́nh ngẩng đầu lên trời thở dài một hơi, sau đó cúi đầu trầm giọng bảo: “Trước tiên thả cấp dưỡng ǵ đó cho bọn họ, bên ngoài có khách sạn trống, bảo mấy kỵ binh này nghỉ tạm ở đó, đồng thời toàn thành giới bị, nếu ngày mai cũng vô sự, vậy sẽ mở cửa thành cho bọn họ vào.”
Đây là kế sạch vẹn toàn, dẫu sao th́ đột nhiên có ba kỵ binh tới báo tin nói là đại thắng rồi, mặc dù độ đáng tin cực cao, nhưng vẫn phải pḥng bị vạn nhất.
Sau khi phân phó xong, Tôn Truyền Đ́nh nh́n xung quanh, lại mở miệng nói: “Đi nói với La quản gia của nội phủ một tiếng, các phu nhân đều là thân thể ngh́n vàng, trên thành gió lạnh hỗn loạn như thế này, đừng kinh nhiễu bọn họ, mau khuyên các phu nhân xuống thành đi!”
Mấy quân sĩ ở bên cạnh Tôn Truyền Đ́nh đều cung kính cúi ḿnh lĩnh mệnh, trước khi Lư Mạnh đi đă cấp cho Tôn Truyền Đ́nh địa vị và quyền hạn rất cao, hành sự trong đoạn thời gian này cũng đủ để chứng minh Tôn Truyền Đ́nh là đáng với địa vị và quyền hạn này, lúc này ngay cả đám quan cao như Sơn Đông bố chính sứ cũng bất chấp thể diện, nhảy nhót hoan hô trên đầu thành.
Mặt nạ sắt che mặt, căn bản không nh́n thấy biến hóa của sắc mặt, sau khi nh́n xung quanh. Tôn Truyền Đ́nh sải bước xuống thành, y bước đi rất nhanh, mấy hộ vệ đi theo sau đều bị bỏ lại mấy bước, xuống thành đi tới chỗ buộc ngựa. Tôn Truyền Đ́nh tung người lên ngựa, vừa muốn giật dây cương th́ lại thở dài một hơi ở trên lưng ngựa, lẩm bẩm: “Không ngờ, không ngờ, thiên hạ này...”
Lẩm bẩm mấy câu, cuối cùng cũng không tiếp tục nói nữa, quát lớn một tiếng, giục ngựa tiến lên trước, quay về mộ phủ tướng quân. Tôn Truyền Đ́nh có lẽ nghĩ rất nhiều, chư vị của nha môn bố chính sứ ti Sơn Đông và quan viên của tri phủ Tế Nam sau khi b́nh tĩnh lại chắc hẳn cũng sẽ phải suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng quân dân cả thành Tế Nam đều vui mừng như điên, trong ḷng mọi người đều đột nhiên biến thành đặc biệt nhẹ nhơm, loại cảm giác này khó mà nói rơ ràng ra được, đoạn thời gian trước, mặc dù gia đ́nh quân nhân và quân hộ của Giao Châu lăo doanh đều tràn ngập ḷng tin với Lư Mạnh và quân lính Giao Châu doanh do hắn dẫn dắt, nhưng mỗi ngày trông ngóng tin tức của đại quân, trong ḷng nặng ch́nh chịch, kỳ thực không phải là ḷng tin đối với Giao Châu doanh suy giảm, mà là bị ảnh hưởng tích tụ của binh mă Thát Tử đe dọa.
Luôn cảm thấy rằng đối diện với quân lính uy danh hiển hách như vậy, Giao Châu doanh thiếu một loại sức mạnh, trước mắt đă nói là toàn thắng, ám ảnh trong ḷng cũng được quét sạch.
Sự chuẩn bị vẹn toàn của Tôn Truyền Đ́nh không có tác dụng ǵ, bởi v́ tin tức mà ba kỵ binh ở ngoài thành mang tới đúng là thực.
Trong thành Tế Nam từ buổi chiều nhận được tin chiến thắng cho tới lúc mấy binh sĩ vào thành, cuồng hoan đă bắt đầu rồi...
Trong phủ nội trạch tất nhiên không cần phải nói tiểu công tử Lư Hoành bỗng dưng phát hiện ra rằng, mẫu thân và các vị di nương trước giờ luôn quản giáo ḿnh nghiêm khắc không ngờ lại không quản nó nữa, muốn điên thể nào th́ điên, muốn cái ǵ th́ người nhà cố gắng nói cười đă mấy ngày đều thoả măn nó.
Ngay cả lăo thái giám Lưu Phúc Lai luôn chú trọng dưỡng sinh cũng phá lệ bảo trà pḥng làm cho ông ta thêm mấy món ăn, hơn nữa dù bỏ rượu đă rất lâu rồi mà cũng vẫn uống vài chén.
Lưu Phúc Lai ở đại nội hoàng cung, lúc chưa nổi, cũng luôn nghe người ta nói quan ngoại lại mất đi chỗ này chỗ kia, lại có đại thần đại tướng nào đó bị chết trong tay Thát Lỗ, những đại thái giám của ti lễ giám và ngự mă giám dưới dạng t́nh huống này đều sầm mặt, mấy ngày liền không cười lấy một cái.
Đến khi ông ta tự ḿnh làm tới vị trí này, Thát Lỗ quan ngoại cũng là một nan đề khó giải, thân ở vị trí cao, tất nhiên sẽ nh́n xa hơn những người khác, nửa đêm nằm mơ. Lưu Phúc Lai ngẫu nhiên cũng bị giật ḿnh tỉnh giấc, nghĩ tới một vấn đề không muốn nghĩ, năm đó Tống mất trong tay nhà Kim. Đại Minh liệu có mất trong tay hậu Kim hay không. Khó mà nói chính xác được.
Loại sầu lo này vẫn cứ vướng bận măi trong ḷng những người đầu óc tỉnh táo thuộc cao tầng Đại Minh , cho dù là Lưu Phúc Lai tới Nam Kinh làm thái giám trấn thủ, loại sầu lo này thuỷ chung vẫn tồn tại.
Sau khi lăo thái giám tới Sơn Đông, nh́n thấy sự nghiệp của Lư Mạnh phát triển không ngừng, nhưng sự lo lắng đối với Thát Lỗ quan ngoại càng lúc càng cấp thiết, Bắc Trực Đăi và Sơn Đông sát nhau, hơn nữa nơi mà hai bên tiếp giáp hoàn toàn không có trở ngại ǵ về mặt địa lý, kỵ Binh Thát Lỗ nếu nam hạ, thật sự là ngựa mặc sức tung vó.
Sự nghiệp hưng vượng như vậy, nhưng lại cảm thấy như là kiến trúc xây dựng trên bờ cát, bị đại quân Thát Tử như thuỷ triều ập tới, e rằng lập tức sẽ sụp đổ, triệt để tan nát.
Chính bởi v́ lúc nào cũng có nỗi lo ngầm này, cho nên bất kể là Giao Châu doanh và cục diện Sơn Đông có tiến bộ như thế nào. Lưu Phúc Lai vẫn luôn không được cao hứng hoàn toàn.
Có điều tất cả lo lắng đều bị tin tức toàn thắng này triệt để đánh tan, hiện tại Lưu Phúc Lai chỉ cảm thấy từ trong ra ngoài triệt để là vui mừng và cao hứng.
Buổi chiều ngày mùng bảy tháng chạp, tin tức thắng lợi càng được xác định hơn, bởi v́ tốp kỵ binh sứ giả thứ hai đă tới thành Tế Nam, người tới lần này có độ tin cậy c̣n cao hơn là một bả tổng của thân binh doanh, nói rằng đại quân Giao Châu doanh đang chuẩn bị kết thúc nghỉ ngơi và hồi phục trước thời hạn, trước tiên phái người về để thành tế Nam trên dưới chuẩn bị thật tốt
Sau khi trải qua chuyện này, người cẩn thận nhất trong thành Tế Nam cũng thoải mái cuồng hoan, tất cả nghi ngờ đều tan biến.
Dựa theo an bài từ trước, kỵ binh báo tin chiến thắng sau khi tới thành Tế Nam, thành Tế Nam cũng phải nhanh chóng phái kỵ binh báo tin tới các châu phủ khác của Sơn Đông, để tin tức toàn thắng đại thắng nhanh chóng được truyền khắp bốn phương.
Măn Thanh Thát Lỗ không giống như những kẻ địch khác, bởi v́ sự áp sát của chúng, Sơn Đông trên dưới trong tối ngoài sáng đều khẳng định sẽ có mạch nước ngầm cuộn trào mănh liệt, cần dùng tin tức toàn thắng để trấn an, khích lệ nhân tâm, mà có lẽ là chấn nhiếp th́ nhiều hơn.
Mang theo văn thư báo tin chiến thắng do mộ phủ tướng quân, tuần phủ quan thư, bố chính sứ, ba nha môn đóng dấu, diêm đinh vũ trang cưỡi ngựa sau khi thân binh bả tổng quay về, thậm chí chưa qua đêm đă trực tiếp phóng tới các nơi Sơn Đông , mỗi một phủ thành châu huyện đều lần lượt truyền tiếp đi tới những biên giới thuộc địa bàn mà Giao Châu doanh khống chế.
Sau ngày hôm nay, Sơn Đông, phủ Quy Đức Hà Nam, phủ Từ Châu và Hoài Nam Nam Trực Đăi, phủ Dương Châu các nơi đều là diêm đinh cưỡi ngựa của Giao Châu doanh, bọn họ truyền đi tin tức Lý Mạnh và đại quân Giao Châu doanh toàn thắng đại quân Thát Lỗ, từ bắc chí nam, mỗi một châu huyện thành trấn đều v́ tin tức này mà bắt đầu cuồng hoan.
Bất kể là đối với ai, kết quả này c̣n lạc quan hơn cả t́nh cảnh lạc quan nhất mà người ta có thể nghĩ tới, thực sự là quá khó bề tưởng tượng.
Bởi v́ sự tồn tại của cục chế tạo binh khí, phủ Tế Nam trừ ngoài thành Tế Nam ra, địa phương nhận được tin tức trước tiên chính là Lai Vu, khoáng giám Đinh Húc vẫn rất b́nh thường, chỉ kinh thán một phen mà thôi, nhưng Quách Đống tới từ Liêu Đông và hậu nhân Tôn Ḥa Đấu của tuần phủ Đăng Lai Tôn Nguyên Hóa th́ lại khác, hai người uống đến nỗi say mèm.
Sau khi say chẳng nói ǵ khác hai người chỉ ở đó hét lớn “thắng rồi”, “thắng rồi”, mặt th́ tươi cười nhưng nước mắt lại nhạt nhoà.