Thuận Minh

Chương 44: Chọn mặt trận



Những tên Sào Muối hứng khởi đuổi giết kia bây giờ mới chạy về, những thanh niên này đã không còn nhìn thấy bộ dạng kinh hoàng vừa rồi nữa, ngược lại cao hứng bừng bừng, chí khí dâng trào, nhưng sắc mặt của Lý Mạnh đanh lại, trầm giọng nói:

-Xem ra vẫn còn luyện chưa đủ, đánh đập quá ít.

2 người bị bắn trúng kia thì 1 gã bị bắn trúng đùi, còn lại trúng bả vai, lúc Lý Mạnh đi qua kiểm tra thì 2 người này liền gắng gượng đứng lên, do tài bắn cung của bọn diêm đinh quá kém, cho dù bắn cũng chỉ là cắm vào thịt không quá sâu, căn bản cũng chằng có di chứng gì.

Nhưng bị tên bắn trúng, đối với mấy tên tiểu tử chưa nếm qua chiến trường mà nói thì tâm lý rung động tột đỉnh, lập tức ngã xuống cho rằng mình bị thương nặng, cho đến khi đồng bạn xung phong trở về mới phát hiện ra chẳng có chuyện gì.

Trên đường đều là thi thể ngổn ngang, nhưng những người thanh niên Sào Muối này lại không có biểu tình gì, ngược lại còn khoe khoang với nhau là mình giết bao nhiêu tên.

Không khí cứ dâng cao cho đến khi mọi người chú ý tới sắc mặt của Lý Mạnh âm trầm, hắc tuyến đầy mặt lúc này mới nghiêm nghị đứng thẳng người.

Lý Mạnh đầu tiên là kéo Mã Canh qua, cất giọng nói:

-Biểu hiện dũng mãnh của Mã Canh hôm nay mọi người đều thấy được, sau này hắn chính là đội phó.

Vừa nói câu này xong, phía dưới xôn xao một trận, ánh mắt nhìn Mã Canh lập tức tràn đầy hâm mộ, với bổ nhiệm này thì ai cũng k hông thể nói.

Trong lúc sống chết vừa rồi cũng chỉ có 3 người Lý Mạnh, Triệu Năng, Mã canh xông ra, 3 người này không phải chính là đội trường và đội phó sao?

Lý Mạnh cau mày, biết trên đường này cũng không phải là chỗ phát biểu, cất giọng phát lệnh nói:

-Tìm cây cối, làm thành cáng khiêng 2 người trung tên này, xếp những thi thể ở ven đường, tiền tài vũ khí trên người lấy hết, góp lại ở chỗ Mã Canh, không được nuốt riêng. Truyện "Thuận Minh "

Phản ứng của những thanh niên này cũng không chậm, thoáng cái đã tản ra bắt đầu bận rộn, lúc này Triệu Năng đi tới thấp giọng nói:

-Chúng ta có 4 người bỏ chạy, 1 người ở trung tâm Tiết gia, 3 người còn lại ở phía bắc Tiết Gia, không tính trung tên thì có 2 người bị thương nhẹ.

Sắc mặt Lý Mạnh càng thêm âm trầm, cười lạnh nói:

-Đã bỏ chạy, vậy dặn dò xuống đừng mong trở lại, muối nhà bọn họ chúng ta cũng không cần, đầu năm nay bọn hèn nhát còn nghĩ có ngày tốt lành à, cho những kẻ này một cái giáo huấn đi.

Yêu đao, gậy sắt... bên kia chất đống ở chân Mã Canh, bạc vụn, tiền đồng, đồ trang sức ... thì đặt bên cạnh binh khí, tiểu tử Mã Canh này đánh giặc thì còn hăng hái chứ việc tính toán này rõ ràng là không có năng khiếu.

Công việc lục soát thi thể rất nhanh được hoàn thành, Lý Mạnh cố ý nhìn nói khác nghị luận với Triệu Năng, còn Mã Canh thì luống cuống cầm lấy túi bọc số tiền tài này lại, sau đó đưa tới cho Lý Mạnh.

Vừa rồi Lý Mạnh luôn chú ý tới Mã Canh chỉnh lí tài vật, những bạc vụn và tiền đồng đó cũng không ít, nhưng Mã Canh không hề có chút tham lam, chỉ đầu đầy mồ hôi mà chính lí lại. Truyện "Thuận Minh "

Hôm nay chiến đấu từ đầu tới cuối, ấn tượng của Lý Mạnh với Mã Canh này không ngờ tốt lên không ít, tác chiến dũng mãnh không nói, với tiền tài cũng có công tâm, quả thực là người hiếm có.

Lý Mạnh vỗ vai Mã Canh nói:

-Đến Giao Châu rồi, tôi luận công ban thưởng cho cậu, an bài người phía dưới mang binh khí nhặt được đi.

Nghe 2 cụm từ “luận công ban thưởng “và “ người phía dưới”, mặt Mã Canh đỏ lên, nhưng ngực lại ưỡn lên không ít, làm đại lễ với Lý Mạnh, xoay người hô lớn nói:

-Mỗi người 2 thanh vũ khí, xếp hàng lên đường.

Đội ngũ Sào Muối để nỡ nửa canh giờ lại lần nữa lên đường, vết máu loang lổ trên đường, ven đường có hơn 80 cỗ thi thể không người nào để ý tới....

Mặt trời đã ngả về tây, dựa theo quy củ thì vệ binh thường chuẩn bị đóng cửa thành, đầu năm nay binh hoang mã loạn, chỉ sợ cửa thành đóng muộn bị người xấu thừa dịp chen vào, chứ nếu không mấy châu, huyện phủ Đăng Châu kia cũng không bị Khổng Hữu Đức đánh hạ như vậy.

Trong ngày thường, vào cửa chậm hơn nửa canh giờ thì chỉ có nước ở ngoài qua đêm mà thôi.

Nhưng hôm nay thì mấy người lính canh Tây Môn ở Giao Châu mặt cười đứng 1 bên, một câu thúc dục cũng không dám nói, bên cửa thành đứng hơn 10 người, đều là nhân vật có uy tín trong thành.

Châu úy và chủ bộ bên cạnh tri châu đều ở trong này, còn có mấy trưởng quỹ cửa hàng lớn, bên cạnh là nha dịch vây quanh, đều nhìn về phía quan đạo.

Hôm nay thành Giao Châu có 1 đại sự, sáng sớm đã có người đi nha môn tri châu gõ trống cáo trạng, nhưng bọn họ đều biết kẻ báo án này là một tiểu đầu mục diêm đinh hoạt động ở thành tây, tên là Kha Tây.

Vốn lúc tới còn có chút kiêu căng, nhưng trong khoảng thời gian này nghe nói tuần kiểm tân nhận thôi việc toàn bộ thành viên tiền nhiệm lúc này mới ủ rũ xuống.

Tri châu là quan mới nhậm chức, nghe bên ngoài n ói có người đánh trống lập tức phái nha dịch dẫn vào, thăng đường thẩm vấn, ai ngờ La Tây vừa vào vừa nói, liền khiến tất cả mọi người hoảng hồn.

Án mà La Tây báo rất kinh hãi thế tục, mấy diêm đinh bị thôi việc kia bị người ta chặt đứt tài lộ, trong tâm không cam lòng, sau khi cầu khẩn tuần kiểm mới nhận chức không có kết quả, liền hợp kế, quyết định chủ động cướp giết Lý Mạnh trên đường tới nhậm chức.

Tuy biết dưới trướng Lý Mạnh có Sào Muối, có điều nhóm diêm đinh đều là dạng liều mạng lòng lang dạ sói, còn không đối phó được với mấy quân hộ nghèo này sao.

Tri châu Giao Châu vừa nghe đến đây thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống, tuần kiểm mặc dù là quan cửu phẩm, nhưng cũng là mệnh quan của triều đình, hơn nữa còn là mệnh quan rất nhiều người trên dưới đều nhìn vào.

Lúc trước nghe nói vị quan tri châu cũ mất chức cùng vị thế, Mưu tuần kiểm chết trong nhà, nhưng không cách nào phá án được, cho nên mới bị mất chức.

Mình vất vả mười mấy năm nay mới trúng 2 xuất cuối cùng, làm được Tri châu, đón vợ và con cái tới bên cạnh, mới bắt đầu được hưởng cuộc sống tốt hơn chút, nếu lại gặp mấy tên đó giết tuần kiểm.

Trên đe dưới búa thế nào mà không mất chức chứ? Vừa sốt ruột vừa lo lắng, nhưng lại không có cách nào.

Những nha dịch và bộ khoái của nha môn tri châu này đừng nói là đánh với diêm đinh, có đôi khi đến cả tiểu nhị cửa hàng đánh cũng không lại,vội phái người cầm công văn đi xin doanh trại quân đội ở gần đó xin quân cứu người.

Nhưng đối phương, gã Thiên tổng kia không thèm để ý, nói là mình đề phòng kẻ làm loạn, cũng không thể tới chỗ đó được.

Dân và quân không hề chi phối lẫn nhau, tri châu mặc dù sốt ruột, nhưng cũng không còn cách nào khác, mà Lý chưởng quỹ cũng nói, tuần kiểm đó xuất thân quân hộ, không chắc cũng có thể đánh được, quân hộ là cái dạng gì? Trong lòng Tri châu hiểu rất rõ, nhưng vạn bất đắc dĩ cũng chỉ đành gửi hi vọng vào vận khí

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.