Mắt thấy tết âm lịch sắp tới, kinh sư cũng không thể trở về, chuyện được sai đi làm cũng không hoàn thành, lão hoạn quan cùng đường rồi, phỏng chừng là tới bờ sông tìm chết. Truyện "Thuận Minh "
Vừa rồi người tranh chấp với diêm đinh ở bên cạnh Lý Mạnh chính là tạp dịch của khách điếm, muốn xem lão hoạn quan này trước khi nhảy sông tự vẫn có thể trả được một chút tiền phòng không.
Người trước mặt là hoạn quan, cũng chính là thái giám trong cung, những thái giám của Minh triều trong lịch sử cũng không có lưu lại tí ấn tượng tốt trong lòng Lý Mạnh.
Hơn nữa Lý Mạnh là người từ hiện đại tới, vừa nghe thấy người ta nhắn tới thái giám luôn cảm thấy có liên quan tới bộ phận đặc biết như Cẩm Y Vệ, Đông Hán….
Thái giám tạo cho Lý Mạnh ấn tượng rất biến thái và âm ngoan giảo hoạt, với dạng người như thế này luôn bảo trì một cự ly là tốt nhất.
Lão hoạn quan thấy Lý Mạnh lui một bước, lắc lắc đầu không để ý tới nữa, quay đầu quỳ xuống bờ sông, lần này không khóc nữa mà thơ thẩn nhìn dòng sông.
Lý Mạnh nhìn lão hoạn quan ở trước mặt, thầm nghĩ tốt nhất là bớt dính vào thị phi đi, bèn trầm mặc bỏ đi, diêm đinh hộ vệ cũng đi theo.
Cũng không biết vì sao mà Lý Mạnh vừa quay đi lại luôn cảm thấy bộ mặt già nua vừa rồi của lão hoạn quan giông giống với người cha thời hiện đại của hắn.
Điều này cũng là 1 trong những tâm bệnh lớn nhất của Lý Mạnh, hắn cô đơn phấn đấu ở nơi đây, không biết cha mẹ hắn ở thời hiện đại đang thương tâm như thế nào, 2 người liệu có chị đựng được đả kích lớn như vậy không.
Lý Mạnh sải bước về phía trước thì đột nhiên dừng lại, quay phắt người lại thì đụng phải diêm đinh đi theo sau.
Lý Mạnh có chút cáu kỉnh xua tay nói:
-Đừng có hỏi nhiều, đi theo ta.
Diêm đinh hộ vệ đều có chút hồ đồ, nhưng bình thường bọn họ được dạy phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp, mệnh lệnh của Lý Mạnh là tất cả, lập tức đi theo.
Bước chân của Lý Mạnh càng lúc càng nhanh, đột nhiên phía trước nghe thấy “bõm” một tiếng, như có vật gì đó rơi xuống sông.
Lý Mạnh lập tức lo lắng, cao giọng quát:
-Mau lên, cứu người lên cho ta.
Cac diêm đinh nghe thấy mệnh lệnh đều co cẳng lên chạy, những tên này đều là hài tử lớn lên bên bờ biển nên thủy tính cũng không tồi, tiết trời tuy lạnh nhưng vẫn có thể chịu được.
May mà lần này quay lại kịp thời, lão hoạn quan đó vừa nhảy xuống sông thì mấy người bèn dùng tốc độ nhanh nhất cứu người.
Nước sông rất yên ả, người cũng cơ hồ nhảy xuống cứu kịp lúc, lão hoạn quan rất nhanh được vớt lên bờ.
Thời tiết lạnh giá, cả người ướt nhẹp, ở bên ngoài rất dễ bị cảm, đám người này liền khiêng lão hoạn quan về phía khách điếm để làm ấm người.
Lão hoạn quan này đầu óc cũng tỉnh táo dần, được mang về trở lại khách điếm, mọi người 3 chân 4 cẳng cấp cứu cho lão một hồi, lão rất nhanh liền khôi phục lại.
Vốn mọi người cho rằng lão hoạn quan này sau khi tỉnh dậy sẽ lại muốn tìm chết, may mà lão hoạn quan này không làm ra hành động giống như mấy mụ đàn bà, sau khi uống một chén cháo liền thở dài một tiếng rồi ngủ thiếp đi.
Lý Mạnh để mấy người lại trông coi sau đó dẫn những người khác về nơi ở. ở phía đó, Mạnh chưởng quỹ của cửa hàng Văn Như tối nay muốn bày tiệc rượu để cảm ơn.
Một chưởng quầy của cửa hàng thu nhập hàng năm tuy tính là kha khá, có điều hắn kiếm đến 20 năm cũng chưa chắn kiếm được tới 5000 lạng bạc.
Lần này chỉ cần đóng kịch 1 phen lại có nhiều tiền như vậy vào túi, Mạnh chưởng quỹ cũng đã chuẩn bị về nhà dưỡng lão hưởng phúc rồi.
Đương nhiên lão cũng minh bạch cái chuyện gọi là muối xanh Thiểm Tây lâu năm này dẫu sao cũng có điều kỵ húy, chắc chắn các vị thương hộ của thành Tế Ninh và Lý Mạnh đều hi vọng hắn không xuất hiện ở thành Tế Ninh này nữa.
Ngày mai lão sẽ cất áo hồi hương, tối nay thu được bạc của Lý Mạnh, lão nhân tự nhiên là kích động vài phần, khẩn thiết đòi nhất định phải mở tiệc mời Lý Mạnh một lần.
Lý Mạnh ngày kia mới đi, giờ cũng nhàn rỗi không có việc gì liền nhận lời tham gia bữa tiệc này.
Tiệc là tiệc riêng, Mạnh chưởng quầy đặt một cái bàn trong tửu lâu gần đó, gọi mấy món thức ăn ngon, cùng với Lý Mạnh uống một trận.
Lý Mạnh tới từ hiện đại, cùng Mạnh chưởng quầy làm ăn buôn bán lâu năm, kiến thức cũng rộng nên cả hai nói chuyện thập phần tận hứng. Truyện "Thuận Minh "
Vừa này mượn cơ hội này Lý Mạnh đem chuyện vừa rồi ra nói, hoạn quan kinh sư sao lại rơi vào thảm trạng như vậy? Minh triều thì thái giám không phải là loại người kiêu căng nhất sao?
-Nếu là thái giám được người ta trọng dụng thì người đó cũng có thể kiêu ngạo. Nhưng nếu là loại thái giám tầm thường, không có phẩm cấp thì ở bên ngoài cũng giống như là kỹ nữ mua vui, cho dù bách tính cũng khinh thường. đám văn nhân như quan phủ thù ghét nhất là bọn hoạn quan, chỉ cần hơi dính một chút cũng là xui xẻo. hoạn quan hàng thật giá thật này càng không có gì là tốt cả. Truyện "Thuận Minh "
Mạnh chưởng quỹ thực sự biết được mấu chốt trong đấy, Lý Mạnh cười ha ha, dứt khoát đem chuyện hôm nay nói ra, Mạnh chưởng quầy chăm chú lắng nghe.
Khi nghe thấy Lý Mạnh cứu người lên, còn cho người ở lại trông coi không khỏi bất giác thở phào một hơi.
Có thể cùng Lý Mạnh làm sinh ý lần này, lại nghe thấy sự tích hung thần sát ác của Lý Mạnh trước đó, lão rất lo lắng sợ bị đối phương giết người diệt khẩu.
Lúc này thấy Lý Mạnh có tâm tư nhân từ như vậy cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm cho bản thân, tình huống của lão hoạn quan đó cũng có thể thấy Lý Mạnh là loại người như thế nào liền mở miệng nói:
-người mà Lý đại nhân gặp hôm nay rõ ràng là kẻ lăn lộn ở trong cung không được tốt, liều mạng mới muốn xin một việc được đi ra ngoài. Tuy nhiên chuyện mua bán muối xanh này rõ ràng là khổ sai, tự dưng lại thành thân chịu tội. Đại nhân xem, nếu không phải là mấy ngày trước ngài mang tới muối xanh thì tên hoạn quan đó làm sao mà tìm cho ra được?
Nghe thấy Mạnh chưởng quỹ nói với giọng khinh khỉnh, rõ ràng là không có ấn tượng tốt lắm đối với hoạn quan, Lý Mạnh cầm chén lên cụng với đối phương, thấp giọng lẩm bẩm:
-Nhưng bất kể thế nào thì lão ta cũng là một người đáng thương không nơi nương tựa.
-Lý đại nhân, ngài nói gì cơ?
-không có gì, ta tự nói với mình mà thôi.Nào, chúng ta cạn chén