Thuần Phục - Thanh Hoan

Chương 11: - Muốn Đến Nỗi, Mỗi Lần Anh Nghĩ Về Nó, Anh Cũng Sắp Phát Điên Rồi



Những lời yêu thương như vậy, thật là khiến người khác phải rung động. Bức tường dựng lên trong lòng Kỷ Hòa bắt đầu sụp đổ, nhưng ý nghĩ về sở thích ngược đãi của mình khiến cô tỉnh táo trở lại.

Điều đó là không thể. Kỷ Hòa nhớ lại lời của Phùng Cửu--

"Haiz, đúng vậy … một con người ghê tởm như cô ... một người phụ nữ thích lấy người khác ra tiêu khiển ... thì sẽ có ai thích chứ?

"Nếu thiếu gia cô biết cô như vậy... Có phải hay không, anh ta sợ là sẽ bị dọa đến chết?"

Thấy Kỷ Hòa đã lâu không trả lời, Kỷ Thiện Sinh chỉ đơn giản quay sang, mở ngăn kéo lấy ra một vật.

A Hòa của anh, đúng là bảo bối bướng bỉnh.

Trước mặt anh, cô là một bông hoa đầy gai trong bụi, nhưng cô không biết rằng, cô như vậy, chỉ càng khiến anh muốn ôm cô vào lòng.

Trong ngăn kéo là thứ anh đã chuẩn bị từ lâu.

Đầu tiên anh ấy lấy ra một chiếc chìa khóa rồi nhét nó vào tay Kỷ Hòa.

Kỷ Hòa cầm chìa khóa ngơ ngác theo dõi hành động của anh, tự hỏi anh đang làm gì.

Sau đó, ngay sau đó, cô nhìn thấy thiếu gia của mình lấy ra một chiếc còng tay, giơ hai tay lên và còng mình vào thành giường.

"A Hòa, em muốn làm gì anh, tất cả, tất cả, đều cả thể làm."



"Lấy roi đánh anh, kéo anh vào ngục tối."

"Anh muốn em làm như vậy với anh ..."

"Anh muốn em... muốn đến nỗi, mỗi lần anh nghĩ về nó, anh cũng sắp phát điên rồi.."

Bức tường ngăn cách trái tim của Kỷ Hòa cuối cùng cũng sụp đổ, cô đẩy mạnh anh xuống, hai chân quỳ trên eo Kỷ Thiện Sinh.

“Thiếu gia… Anh có biết mình đang nói gì không.” Một tay cô nắm lấy cổ tay bị còng của Kỷ Thiện Sinh, tay kia chạm vào cây roi đang buộc ở thắt lưng cô.

Kỷ Thiện Sinh nở nụ cười ấm áp nhưng có chút mê hoặc "Em có biết tại sao anh lại đưa cho em roi này không?"

Một gợi ý về khả năng xảy ra trong đầu Kỷ Hòa, và những lời tiếp theo của Kỷ Thiện Sinh đã xác nhận suy nghĩ đấy của cô.

"Tất nhiên là……"

“Anh muốn em dùng nó trên người của anh."

"A Hòa" Kỷ Thiện Sinh ngẩng đầu, "Đừng phủ nhận chính mình."

“Anh thích em, bao gồm tất cả mọi thứ thuộc về em"



Kỷ Hòa không thể nhịn được nữa, ngồi trên eo người đàn ông, chuyển thế bị động thành chủ động, rồi hôn mạnh lên môi Kỷ Thiện Sinh.

Cắn, xâm nhập, càn quét.

Kỷ Hòa xé tan sự dịu dàng mà cô vẫn luôn duy trì trước mặt Kỷ Thiện Sinh hồi trước, cô theo bản năng mà ôm lấy Kỷ Thiện Sinh, môi hai người kề sát vào nhau, miệng và lưỡi mê hoặc mà cuốn lấy nhau. Vị ngọt trong miệng người kia xâm chiếm toàn bộ khoang miệng.

Nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của thiếu gia dưới cô, Kỷ Hòa cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, khó chịu đến tê liệt.

Cô rút roi ra, gấp thành hai đoạn, cầm trong tay chuôi và đầu roi, sau đó từng chút từng chút, bắt đầu từ cổ tay bị còng của Kỷ Thiện Sinh chậm rãi trượt xuống.

Cây roi này là một chiếc roi da do Kỷ Thiện Sinh mời nghệ nhân người Anh chế tạo. Da kangaroo được sử dụng làm lõi roi. Toàn bộ miếng da lộn đen hoang dã do Kỷ Minh Sinh săn được, được cắt và dệt làm lớp ngoài. Nó mềm và linh hoạt khi vẫy nó di chuyển rắn.

Kỷ Hòa đã bị mê hoặc ngay khi cô nhận được món quà này, nó khiến cô không thể nào rời bỏ. Từ lâu cô chỉ nghĩ đó chỉ là một món quà do thiếu gia chọn cho mình, cô lại không hề biết giá trị thực sự của cây roi này cho đến có người nói cho cô biết.

Kỷ Hòa lúc đó cảm động trước sự dụng tâm của Kỷ Thiện Sinh dành cho cô, và kể từ đó trên người Kỷ Hòa luôn mang theo cây roi đó.

Mà bây giờ, cô đã hiểu được ý nghĩa thực sự của món quà mà thiếu gia tặng cô.

Lớp da lộn mềm dẻo và thô ráp chạy dọc theo bắp tay căng phồng của người đàn ông, dọc theo vai, ngang yết hầu đang run rẩy, bộ ngực nhấp nhô rồi thì hai hạt đậu đỏ đáng yêu trên ngực anh.

"Chát -"

Kỷ Hòa thăm dò, rút roi giáng xuống ngực của Kỷ Thiện Sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.