Trong một khoảng thời gian rất dài, Tô Chỉ không sao định nghĩa chính xác được chữ “nhà” này.
Nếu là cụ thể, nó nên là một mái hiên có thể che mưa tránh gió.
Nếu là trừu tượng, nó nên là một bến đỗ có thể dựa vào nghỉ ngơi.
Thế nhưng trong suốt mười bảy năm sống bên cạnh Tô Xương Minh, cô chỉ cảm nhận được cái gọi là “nhà” mang nghĩa cụ thể nhưng lạnh lẽo đó. Thật vậy, đúng là cô có một mái nhà để không đến nỗi lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy mái hiên ấy nằm trước vách đá cheo leo ngàn thước.
Phía sau cô chẳng có một ai, bất cứ lúc nào cũng lung lay chực rơi.
Nhưng giờ đây, người đàn ông cô còn chưa quen biết được một tháng ấy lại lặng lẽ chìa một cánh tay ra sau lưng cô.
Vào lúc cô lung lay sắp rơi xuống vách núi, là anh đã đưa tay ra giúp đỡ cô.
-
Đêm đã về trên Bắc Xuyên.
Trên đường phố có những chiếc xe di chuyển chậm rãi, có ánh đèn neon dịu dàng, và có cả dòng người qua lại ngược xuôi.
Tấm cửa thuỷ tinh trong suốt như ngăn cách Tô Chỉ vào một không gian lặng yên.
Cô có thời gian để tự xoa dịu bản thân, không cần vờ kiên cường nói rằng mình sớm đã quen rồi, cũng không cần phải giải thích với anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì Trình Hoài Cẩn không hỏi điều gì cả.
Tô Chỉ dựa người vào cửa xe cạnh ghế phó lái, gò má cô áp lên lớp cửa kính lạnh lẽo, ánh mắt vẫn luôn dán chặt ra phía bên ngoài cửa sổ.
Mới đầu cô cũng đợi Trình Hoài Cẩn sẽ hỏi mình điều gì đó.
Mắng cô là cái loại người gì? Tại sao bọn họ lại biết những chuyện này? Cô và bọn họ là có quan hệ gì?
Nhưng cô cứ nhìn chiếc xe rời khỏi đại học Bắc Xuyên rồi lên cầu vượt mà cũng chẳng đợi được Trình Hoài Cẩn hỏi bất cứ điều gì.
Tô Chỉ trong nháy mắt hiểu ra.
Là vì Trình Hoài Cẩn căn bản chẳng hề quan tâm những chuyện này.
Việc anh hạ mình nhượng bộ và chịu đưa tay giúp đỡ càng giống như một hành động anh có thể dễ dàng hoàn thành mà không tốn chút sức lực nào.
Còn cô thì không nên cho rằng anh là vì thật sự quan tâm cô nên mới làm ra những chuyện ấy.
Trong khoang xe yên tĩnh, cô nhìn đăm đăm ra phía ngoài cửa sổ đến khi viền mắt từ từ đỏ hoe, và rồi cũng từ từ khôi phục lại.
Hơi mát điều hoà đều đặn rong chơi trên bắp chân cô thật thoải mái, Tô Chỉ khẽ khịt mũi một cái rồi quay đầu nhìn sang.
Ánh đèn trong khoang xe có chút ảm đạm lờ mờ, Trình Hoài Cẩn đang nhìn thẳng tắp về đằng trước. Phía đối diện là dải đèn neon rực rỡ xán lạn, từng mảng màu mờ ảo lưu chuyển, biến hoá trên sống mũi cao thẳng của anh.
Đôi mắt anh sâu hun hút nhưng cũng thật sáng ngời.
Một quầng sáng nhỏ lưu đậu trong mắt anh, tựa như chỉ một ánh mắt thôi đã có thể nhìn thấu lòng người.
Mà Tô Chỉ cũng cho là như vậy.
Bị anh nhìn chăm chú, và cũng được anh chú giải.
Mà anh lại hệt như một trang giấy trắng, nhìn thoáng qua cô không thể tìm được bất cứ lời chú thích nào.
Chẳng mấy chốc Trình Hoài Cẩn đã lái xe về đến Quân Uyển.
Tô Chỉ lặng lẽ đi theo sau anh, vừa đẩy cửa bước vào, dì Lý đã tiến lên giúp hai người cầm đồ.
Tô Chỉ nhỏ giọng nói câu cảm ơn với Trình Hoài Cẩn, vừa xỏ dép định đi vào phòng ngủ thì chợt nghe thấy Trình Hoài Cẩn ở phía sau nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cháu.”
Tô Chỉ khựng lại.
“Bây giờ có rảnh không?” Trình Hoài Cẩn cởi áo khoác đưa cho dì Lý, đứng yên đợi câu trả lời của Tô Chỉ.
Tô Chỉ chầm chậm xoay người lại, “Có.”
-
Trong nửa tháng sống ở nhà của Trình Hoài Cẩn đến nay, phạm vi hoạt động của Tô Chỉ rất cố định.
Phòng ngủ, nhà vệ sinh trong phòng ngủ, phòng ăn và cả phòng khách ở tầng một. Ba khu vực nằm liền kề nhau đã đủ để cô sinh hoạt, đó cũng là ranh giới cô tự vạch ra cho chính mình.
Nhưng kể từ ngày hôm nay, thế giới của cô đã được mở rộng rồi.
“Cửa kéo ở phía bên này phòng khách thông ra sân trước, là cùng một bãi cỏ mà cháu nhìn thấy ở trong phòng ngủ.”
“Đằng sau phòng ăn còn có một gian phòng khách nhỏ, từ đây đi ra phía sau là một khu vườn nhỏ. Cầu thang ở đây dẫn xuống tầng hầm, bên dưới có một phòng tập gym, một bể bơi trong nhà và một phòng xem phim, phía bên tay phải của cháu là hầm rượu.”
“Phía sau tầng một còn có vài phòng ngủ dành cho khách, nếu cháu thấy thích thì cũng có thể đổi qua đó.”
“Tôi sống ở trên lầu.” Trình Hoài Cẩn vừa nói vừa đi dẫn đầu lên cầu thang.
Tô Chỉ biến thành một con rối chỉ biết cử động, cô không biết rốt cuộc Trình Hoài Cẩn đang làm gì, thế nhưng vẫn không thể kiểm soát được mà nhắm mắt nhắm mũi đi theo sau anh.
“Phía tay phải là phòng ngủ của tôi, bên cạnh là phòng đọc sách. Tầng trên đơn giản hơn một chút, còn có hai phòng tiếp khách, một phòng khách và hai cái ban công.”
Ngoại trừ phòng ngủ của anh ra thì đến phòng nào Trình Hoài Cẩn cũng đều nghiêng người đẩy cửa ra, đảm bảo Tô Chỉ đều nhìn thấy hết mới thôi.
Tô Chỉ quét mắt nhìn qua, cô cảm thấy cổ họng mình càng lúc càng tắc nghẹn, thắc mắc ngày càng nhiều nhưng lại chẳng hỏi nên lời.
Trình Hoài Cẩn vẫn dẫn cô tham quan một vòng trên tầng hai, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt kêu cô cùng xuống lầu.
Tô Chỉ đi phía trước, khi bước đi trên nền gạch, đôi dép bông màu xám nhạt phát ra âm thanh êm ái mà lại trầm thấp, mạch suy nghĩ của cô hoàn toàn đình trệ, một đáp án thấp thoáng ẩn hiện, gần như sáng tỏ xuất hiện trong lòng cô, nhưng cũng bị cô khắc chế đè nén xuống đáy lòng.
Bởi lẽ cô biết, đằng sau sự thất bại hụt hẫng sẽ là nỗi bấp bênh còn dữ dội hơn cả lúc chưa từng có được.
Cho nên Tô Chỉ không hỏi bất cứ điều gì cả, cô ngoan ngoãn đi xuống tầng một rồi nép mình đứng nguyên tại chỗ.
Trình Hoài Cẩn bước qua người cô, nghiêng đầu nói: “Đi ra vườn hoa phía sau.”
Đây là lần đầu tiên Tô Chỉ tới khu vườn được chăm sóc tỉ mỉ nằm ở phía sau biệt thự này, những ngọn đèn vườn màu vàng rực rỡ chiếu sáng đan xen chằng chịt trên những khóm hoa. Ánh sáng không mấy rõ ràng, mọi thứ dường như được phủ lên một lớp filter gam màu xám, mọi sắc màu trở nên êm đềm và nhu hòa xiết bao.
Cơn gió đêm ẩm ướt vờn trên gương mặt Tô Chỉ khiến cô có một thứ ảo giác quá đỗi xa xỉ.
Giây phút này sao mà yên bình đến thế.
Cô ngồi ở một đầu băng ghế dài, cảm nhận sự bình yên mình đã đánh mất lâu nay.
Cô cảm thấy tấm thân đã từng nát tan, vụn vỡ ấy dường như đã sinh trưởng trở lại.
Cô thấy an yên, và cũng cảm thấy an toàn.
Trình Hoài Cẩn ngồi ở đầu ghế bên kia cách cô không xa, anh khẽ dựa người lên lưng ghế, đưa mắt nhìn bầu trời nơi xa xăm một hồi.
Sau đó quay đầu nói với cô: “Tôi dạy học ở đại học Bắc Xuyên, phòng 406 tòa 16 là văn phòng của tôi.”
Nói rồi anh lấy điện thoại của mình ra, dưới ánh đèn tỏ rạng, Tô Chỉ nhìn thấy nửa bên mặt được hắt sáng của anh, ánh mắt trầm tĩnh hệt như lời nói của anh.
“Đây là số điện thoại của tôi, bây giờ cháu ghi lại đi.” Trình Hoài Cẩn đưa điện thoại ra trước mặt cô.
Tô Chỉ nhìn dãy số lạ lẫm kia, ánh mắt trở nên do dự chần chừ. Sau đó, cô nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao?”
Cô đã không có cách nào tiếp nhận thêm ý tốt nào nữa rồi, bởi vì cô sợ những ý tốt đó dần chồng chất tạo nên những suy đoán, lại càng sợ hãi sự bấp bênh chơi vơi kịch liệt sau khi những suy đoán đó tan vỡ.
Vậy nên cô từ chối đưa ra bất cứ định nghĩa nào cho hành động trong buổi tối hôm nay của Trình Hoài Cẩn.
Trình Hoài Cẩn liếc ngang Tô Chỉ một cái, sau đó tắt màn hình.
“Nếu cháu thật sự nghe lọt vào tai lời tôi nói, thì bây giờ sẽ không hỏi tôi câu tại sao.”
Anh khẽ đổ người về phía trước, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối. Bóng đêm đen tô điểm đôi mắt anh trở nên dịu dàng, thu lại sự lạnh lùng sắc bén vốn có.
Giây phút này khiến người ta hãm sâu trong ánh mắt nghiêm túc hỏi han ấy.
Như thể anh thật sự để tâm vậy.
Trái tim Tô Chỉ hẫng nửa nhịp. Cô nuốt nước bọt, “Lời gì?”
“Tôi nói cháu không phải ăn nhờ ở đậu, mà là sống ở đây.”
Đúng là câu này rồi.
Là câu nói khiến Tô Chỉ cảm đêm không dám nghĩ đến, cuối cùng nó cũng được Trình Hoài Cẩn nói ra.
“Cho nên tôi phải đích thân dẫn cháu đi một lượt nữa mới được, lần sau nhớ kĩ lời tôi nói.” Trình Hoài Cẩn rời mắt đi chỗ khác, sau đó lại mở điện thoại của mình lên, “Số điện thoại của cháu là bao nhiêu?”
Tô Chỉ có cảm giác cô đã bị nhấn chìm trong tiếng nhịp tim của chính mình, cô nhìn vào màn hình điện thoại đã bật sáng, thầm cảnh cáo bản thân không được mất kiểm soát vào lúc này.
Vậy nên cô cất giọng rất chậm rãi, nhưng vẫn đọc số điện thoại của mình ra một cách rõ ràng.
Trình Hoài Cẩn ấn gọi, sau đó ngắt máy rất nhanh. Anh cất điện thoại vào túi rồi đứng dậy.
“Nếu cháu muốn thì cũng có thể ngồi thêm một lát.” Nói xong, anh xoay người đi vào nhà.
Vườn hoa yên ắng trở lại.
Tô Chỉ ngồi lại đó rất lâu. Cơ thể cô trở nên cứng đờ, mà sau đó cũng trở nên mềm nhũn.
Lúc này cô mới nhận ra mảnh vườn phía bên tay phải của mình trồng hoa cát tường màu kem. Ánh đèn mờ mờ khiến cô không thể nhìn rõ màu sắc của khóm cát tường ấy. Từng lớp cánh hoa nở rộ kiêu sa ngẩng cao đầu với làn gió khẽ khàng trong đêm hạ tĩnh mịch này.
“Hoa hồng nhỏ không gai.” Tô Chỉ khẽ thì thầm.
Cô thích nhất là hoa cát tường, hay còn được gọi với cái tên: hoa hồng nhỏ không gai.
Mang vẻ đẹp giống nhau nhưng lại dịu dàng không gai góc. Tô Chỉ cúi đầu nhìn cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, cô lẩm nhẩm nhiều lần, thầm ghi nhớ dãy mười một chữ số đó.
Trong đêm hè tĩnh mịch này, cô cảm thấy sự gai góc bén nhọn của bản thân cũng biến mất rồi.
-
Tô Chỉ ngồi bên ngoài suốt một hồi lâu, thời gian gần đến chín giờ cô mới quay vào trong nhà.
Lúc đi qua phòng ăn và phòng khách rộng lớn, cô ngước lên có thể nhìn thấy ánh đèn lờ mờ phát ra từ phòng đọc sách khép hờ trên tầng hai.
Tô Chỉ dừng bước đứng ở dưới lầu nhìn trong chốc lát, sau đó liền quay về phòng ngủ của mình. Tắm rửa xong xuôi, cô lên giường nằm từ sớm.
Rèm cửa không kéo, từ góc độ phòng ngủ của cô chỉ có thể nhìn thấy bãi cỏ rộng lớn phía trước căn biệt thự. Cô nằm nghiêng gối đầu lên cánh tay, cứ thế lặng yên ngắm nhìn ánh trăng.
Trong phòng không một tiếng động. Nhưng cô cảm thấy như có nơi nào đó đang bén lửa, đang bùng cháy, đang đổ sụp xuống ầm ầm.
Lúc áp hai tay lên gò má, cô mới nhận ra tay chân mình thì lạnh ngắt là vậy, thế nhưng người lại nóng ran như lửa đốt.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại mở điện thoại ra. Tô Chỉ không biết mình đang mong đợi điều gì, chỉ biết là cô đã nhập số điện thoại của anh vào thanh tìm kiếm trên WeChat.
Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy, một tấm ảnh đại diện màu trầm tối nhanh chóng hiện lên trên màn hình điện thoại.
Trái tim Tô Chỉ đập loạn xạ. Cô mím chặt môi bấm vào ảnh đại diện của anh.
Ảnh đại diện của Trình Hoài Cẩn rất tối, Tô Chỉ nhấp hẳn vào, dùng hai ngón tay phóng to một lúc lâu mới lờ mờ nhìn ra.
Có vẻ như là một tấm ảnh bờ biển về đêm. Màu nền hoàn toàn là màu đen, chỉ có thể nương nhờ những gợn sóng lăn tăn ánh lên chút sắc trời mới có thể giúp người ta phân biệt rõ ràng.
Không hiểu sao Tô Chỉ lại cảm thấy trong lòng hơi chùng xuống. Như thể bị bức ảnh này hút sâu vào trong đó.
Bởi nó hoàn toàn không phải một bức tranh chứa đầy hàm ý tích cực, mà ngược lại, khi bạn chăm chú nhìn sâu vào nó, sẽ cảm nhận thấy một thứ cảm giác bị lôi tuột xuống.
Nó sẽ kéo bạn sa xuống trong âm thầm lặng lẽ.
Cơn rạo rực dần lắng xuống. Trong lòng cô chợt cảm thấy ớn lạnh khó hiểu.
Không biết liệu có phải Trình Hoài Cẩn là người chụp bức ảnh này hay không, và cũng chẳng biết khi chụp bức ảnh này, anh đã mang tâm trạng như thế nào.
Tô Chỉ tắt điện thoại trong bóng tối bao trùm. Cô lặng lẽ ngồi dậy khỏi giường, chân trần bước đi trên tấm thảm mềm mại, sau đó lấy tờ đơn tuyên truyền buổi tọa đàm của đại học Bắc Xuyên từ trong bộ váy đã thay ra.
Ảnh của Trình Hoài Cẩn được in trên phần giới thiệu giáo viên ở mặt sau, trong ảnh, anh bình thản nhìn vào ống kính, đôi môi hơi mím lại. Ánh mắt lạnh lùng kia như thể cũng xuyên qua tấm ảnh, cứ thế nhìn thẳng vào cô trong âm thầm lặng lẽ.
Chợt khiến cô nhớ đến lần đầu tiên gặp Trình Hoài Cẩn.Trong tiền sảnh ảm đạm mờ tối, anh bước tới từ phía cửa sau.
Cô cảm thấy hoang mang mịt mờ, trong lòng nổi lên tia cảnh giác. Mà sau vô số lần, Tô Chỉ vẫn không hề phủ nhận cảm giác nảy sinh trong lần đầu tiên ấy.
Cho đến khi anh hết lần này đến lần khác đưa tay ra giúp đỡ cô. Cho đến khi cô nhìn thấy mặt biển trong đêm đen vô tận này, lòng tự hỏi liệu có phải anh không hề kiên cường vững chãi, không thể chạm tới như vẻ ngoài của anh hay không?
Tô Chỉ siết chặt tờ đơn tuyên truyền, ấy thế nhưng nhịp đập con tim lại không hề dồn dập hoảng loạn. Bởi vì cùng lúc ấy cô cũng nhìn thấy tuổi tác và lý lịch của Trình Hoài Cẩn.
Còn cả căn nhà này, thứ mà anh vừa mới giới thiệu với cô nữa. Ngay từ lần đầu tiên đặt chân tới đây thì cô đã biết mình không hề thuộc về ngôi nhà này rồi.
Mà cô thì được coi là gì đây? Trong lòng Tô Chỉ rõ hơn ai hết.
Nhiệt độ trong phòng từ từ giảm xuống.
Rèm cửa lại bị cô kéo trở về, mọi thứ chìm trong bóng tối bủa vây.
Tờ đơn tuyên truyền có in ảnh đó, bị Tô Chỉ gấp lại rồi đặt vào góc ngăn kéo, sau đó từ từ đóng lại.
Cô lặng lẽ trở lại giường, nằm xuống nhắm mắt lại.
Mọi thứ vẫn nên giống như trước đây thì hơn. Cô cảm ơn Trình Hoài Cẩn, nhưng cũng chỉ nên dừng lại ở việc cảm ơn mà thôi.
Nhưng suốt đêm hôm ấy, Tô Chỉ cứ thế nằm trên giường. Cô cảm thấy trong lòng như có gì đó thoát khỏi sự khống chế đang sụp đổ, rồi lún sâu xuống.
Trong cơn mê man nửa tỉnh nửa mê, tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ. Trong buổi chiều tối ảm đạm, mọi thứ chìm trong tối tăm và nặng nề.
Cô chỉ có thể nhận ra một đốm sáng yếu ớt ẩn hiện nơi phía trước cách đó không xa. Tô Chỉ do dự đến gần, thế rồi nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên băng ghế dài.
Ánh đèn lập loè chiếu lên nửa gương mặt anh, ánh mắt dịu dàng mà nghiêm túc, anh nghiêng đầu hỏi cô: