Thuần Phục

Chương 17: Bàn tay dịu dàng



Trước giờ Tô Chỉ chưa từng tìm hiểu xem hồi đại học Trình Hoài Cẩn học chuyên ngành gì, cho đến khi anh viết ra các bước giải đề một cách logic và cực kỳ trật tự mạch lạc lên đề thi vật lý của mình, ấy là lúc cô mới chợt nhận ra anh thật sự rất giỏi các môn tự nhiên.

Thậm chí có thể nói là tinh thông.

Tất cả các công thức đều bị gỡ bỏ vẻ ngoài trông có vẻ cực kỳ phức tạp của chúng, anh luôn có thể bắt đầu từ những nguyên lý đơn giản nhất, dạy cô từng bước suy luận những công thức áp dụng cần nhớ.

“Nếu đột nhiên quên mất, cũng có thể tự mình suy luận lại từ đầu.” Tô Chỉ vẫn ngồi bên chân Trình Hoài Cẩn, hai tay đặt trên mặt bàn trà.

Trình Hoài Cẩn hạ mắt nhìn cô, giống như có gì đó khó nói: “Nếu làm bài thi thì cố gắng đừng để chuyện đó xảy ra, ngộ nhỡ không đủ thời gian.”

“Ồ phải ha.” Tô Chỉ mím môi cười, sau đó lý giải lại từng bước anh vừa suy luận một lần nữa từ đầu đến cuối.

Trong ba ngày liên tiếp, cứ vào khung giờ cố định từ tám giờ đến mười giờ mỗi tối, Trình Hoài Cẩn đều ngồi trong phòng khách dạy Tô Chỉ học môn toán và vật lý, đôi khi là giải đáp các câu hỏi của cô khi làm bài tập về nhà, cũng có đôi lúc lại là giúp cô ôn lại các kiến thức của lớp mười và lớp mười một.

Anh rất kiên nhẫn, cũng chẳng bao giờ tỏ ý không hài lòng vì sự chậm chạp của Tô Chỉ.

Cho dù cô cứ mãi không hiểu một vấn đề hết lần này đến khác, anh đều sẽ thử bắt đầu từ các góc độ khác nhau để khiến cô hiểu vấn đề đó.

Trên mặt bàn trà trong phòng khách, Tô Chỉ đặt hết chỗ bài tập kỳ nghỉ lễ và vài quyển sách giáo khoa lên đó, đỡ phải chạy đi chạy lại giữa phòng ngủ và phòng khách.

Buổi sáng ngày thứ năm trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Tô Chỉ nhận được tin nhắn đầu tiên của Ngôn Hy kể từ khi bắt đầu nghỉ lễ, cô ấy cứ mải đắm chìm trong dòng sông tình yêu không dứt ra được, cuối cùng bây giờ cũng nhớ đến cô bạn này của mình.

Ngôn Hy: Ét ô ét, ét ô ét!

Tô Chỉ cũng bắt chước theo: Ét ô ét, ét ô ét!

Ngôn Hy: Mau cứu tớ, hôm nay chúng ta ra ngoài học bài đi! Mấy hôm trước mẹ tớ đã hơi nghi nghi rồi, hôm nay tớ nhất định phải cùng cậu ra quán học bài thật thôi!

Tô Chỉ làm tổ trong chăn, vừa cầm điện thoại vừa cố nén cười: Sao dì lại phát hiện ra thế?

Ngôn Hy: Đều tại tớ, hôm nào về nhà cũng tí ta tí tởn, kết quả bài tập còn chưa động vào tẹo nào. Bài tập cậu làm đến đâu rồi?

Tô Chỉ: Gần xong rồi.

Ngôn Hy:... Thế thì hai giờ chiều nay vẫn gặp nhau ở quán ăn trước cổng trường đi, tớ bắt buộc phải nắm bắt thời gian thôi.

Tô Chỉ: Mấy giờ thì xong? Ít nhất đến bảy giờ là tớ phải về nhà ăn cơm rồi.

Ngôn Hy: Không thành vấn đề.

Tô Chỉ bỏ điện thoại xuống, đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô lên tiếng chào hỏi Trình Hoài Cẩn đang chuẩn bị đi ra ngoài.

“Gọi điện thoại kêu tài xế tới đón cháu.” Trình Hoài Cẩn đã ăn sáng xong, anh đang chuẩn bị ra ngoài.

"Được."

"À phải rồi, " Anh nhận lấy áo khoác dì Lý đưa, lại nói với Tô Chỉ, "tối nay Giang Nghiên Nguyệt và Giang Triết sẽ tới nhà ăn cơm."

Tô Chỉ ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức đáp lại: "Được, Giang Triết cũng tới sao?"

“Ừm, bọn họ là chị em.”

Tô Chỉ có chút ngạc nhiên nhưng cũng không thể hiện ra mặt.

Trình Hoài Cẩn liếc nhìn cô một cái, giọng điệu hờ hững: "Những lời Giang Nghiên Nguyệt nói không cần để trong lòng."

"Tôi biết."

Trình Hoài Cẩn "ừm" một tiếng, giơ tay đẩy cửa ra.

Khoảnh khắc bước chân ra khỏi cửa, anh chợt dừng bước quay đầu hỏi cô: "Buổi tối đến mấy giờ thì xong?"

Tô Chỉ đang định quay trở lại phòng ngủ, nghe thấy vậy cũng lập tức dừng lại trả lời anh: "Tầm bảy giờ.”

“Quán ăn trước cổng trường cấp ba của cháu?”

“Phải.”

“Ở đó đợi tôi.”

“Chú đi đón tôi sao?”

“Ừ, lần này sẽ không đến muộn đâu.”

Trình Hoài Cẩn nói xong cũng không nấn ná nữa mà rời đi luôn.

Điện thoại trong túi đã rung liên hồi vài phút, anh đi bộ đến gara rồi ngồi vào ghế lái, lúc này mới kết nối điện thoại với Bluetooth.

Giang Nghiên Nguyệt thích nhất là gọi điện không ngừng nghỉ cho đến khi đối phương chịu bắt máy mới thôi, bao năm qua cái thói quen này vẫn không đổi.

Khi anh lái xe ra khỏi gara thì cũng là lúc giọng nói của Giang Nghiên Nguyệt phát ra từ dàn loa: "Anh hai, anh đã tới chưa? Em đã gọi bữa sáng rồi, lát nữa mình cùng ăn trong phòng nhé."

Trình Hoài Cẩn nhìn con đường phía trước, xoay vô lăng, “Lát nữa anh tới, em tự ăn đi.”

Vẫn là khách sạn lần trước Giang Triết ở, lúc Trình Hoài Cẩn đến nơi, Giang Nghiên Nguyệt đang nhàn nhã dùng bữa sáng trong nhà hàng.

"Ba em cứ nhớ nhung cái bộ trà cụ của cửa hàng kia mãi, hôm nay phải làm phiền anh hai đưa em đi qua đó một chuyến rồi."

“Chuyện nên làm thôi.” Trình Hoài Cẩn bước vào nhà hàng, ngồi vào chỗ cạnh cửa sổ, “Một mình anh đi lấy cũng được.”

"Đi cùng nhau đi mà," Giang Nghiên Nguyệt cười nũng nịu, "Hình như từ rất nhiều năm trước em đã đến quán trà đó cùng anh hai, anh cả và Giang Triết nữa thì phải, nhưng về sau cũng không đến đó lần nào nữa.”

“Em học xong rồi, sau này cũng có thể ở chung với anh hai nhiều hơn.”

Trình Hoài Cẩn dửng dưng nhìn cô ta, cũng không đáp lời lại.

Giang Nghiên Nguyệt có vẻ không hài lòng, cô ta lại hỏi tiếp: "Tô Chỉ đâu, em ấy vẫn khoẻ chứ?"

“Rất khoẻ.”

“Ồ,” Giang Nghiên Nguyệt cười đầy ẩn ý, ​​“Cô nhóc cũng khá xinh xắn đấy, anh hai thích kiểu như vậy không?”

“Chú ý lời nói của em.” Trình Hoài Cẩn trầm giọng đáp.

"Ồ, em ấy vẫn là vị thành niên." Khoé môi Giang Nghiên Nguyệt mỉm cười dịu dàng nhưng lại thốt ra câu: "Tuổi còn nhỏ mà đã bị người nhà vứt bỏ, phải ăn nhờ ở đậu nhà người, cũng có đôi chút giống anh hai và em."

Cô ta đẩy ly sữa trước mặt sang một bên, quay sang nhìn Trình Hoài Cẩn.

Người đàn ông ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, ánh sáng hắt tới từ phía sau khiến đôi mắt anh như chìm trong làn khói mờ sương.

Nụ cười trên gương mặt Giang Nghiên Nguyệt vẫn giữ nguyên không đổi, cô ta nhẹ nhàng nói: “Anh hai thương hại em ấy, thương hại vì em ấy cũng giống như anh hồi còn nhỏ bị chú Trình bỏ ở nhà bà ngoại không ai lo, vậy chẳng thà thương hại kẻ đáng thương ở ngay trước mặt đây này, năm lên bảy em đã theo chân mẹ gả vào nhà họ Giang, Giang Triết không ưa em, lúc nào cũng nhằm vào em. Kể ra thì anh hai lại chẳng từng đau lòng vì em lấy một chút."

“Em sống rất tốt.” Trình Hoài Cẩn nói.

"Vậy sao?" Trong ánh mắt của Giang Nghiên Nguyệt có chút không cam lòng, nhưng giọng điệu vẫn giữ vẻ dịu dàng: "Cho nên anh hai thương hại em ấy, thương hại đến mức đâu đâu cũng bảo vệ em ấy. Anh hai, trước kia anh đâu phải người như vậy."

“Em không cần phải tự suy diễn những thứ không tồn tại đó, em và cô nhóc ấy chẳng qua chỉ mới gặp nhau có một lần.” Trình Hoài Cẩn chìm trong ánh nắng ngược sáng. Giang Nghiên Nguyệt không thể nhìn rõ toàn bộ biểu cảm của anh.

Nhưng làm sao mà cô ta không suy đoán cho được.

Lớn lên bên Trình Hoài Cẩn biết bao năm trời, làm sao cô ta lại không hiểu người đàn ông này cơ chứ.

Bạn vĩnh viễn cũng đừng hòng biết được điều gì từ gương mặt anh, vì đến cả nụ cười mà anh cũng keo kiệt đến phát sợ.

Giang Nghiên Nguyệt lại xoay người về, dùng khăn lau sạch ngón tay, nhẹ giọng nói: “Anh hai, phụ nữ nhìn phụ nữ không cần đến ánh mắt thứ hai.”

Ánh mắt Trình Hoài Cẩn quét qua cô ta, “Em nghĩ nhiều rồi.”

Giang Nghiên Nguyệt mặt mày vô cảm, khẽ cười một tiếng: "Chỉ mong là vậy."

Ăn sáng xong, Giang Nghiên Nguyệt lần lượt thu dọn hết đồ đạc của mình. Trình Hoài Cẩn xách vali của cô ta lên xe, hai người cùng đi đến vùng nông thôn ở phía nam Bắc Xuyên.

Ba của Giang Nghiên Nguyệt có sở thích sưu tầm các loại trà cụ khác nhau, lần này nghe ngóng được tin quán trà ở phía nam có bộ trà cụ mà ông ta thích, Trình Hoài Cẩn cũng không thể không chạy qua đó một chuyến vì ông ta.

Trình Hoài Lĩnh hiện tại muốn mượn lực nhà họ Giang, trong lòng anh biết rõ.

Tuy anh không đồng ý việc trói chặt hai nhà Trình Giang lại với nhau thông qua cuộc hôn nhân này, nhưng duy trì mối quan hệ tốt vẫn là điều không thể tránh khỏi.

Mất bốn tiếng lái xe đến vùng nông thôn ở phía nam rồi lại mất thêm bốn tiếng nữa để lái xe về.

Buổi trưa Trình Hoài Cẩn chỉ ăn chút đồ ăn nhẹ, sau đó lại tiếp tục lên đường quay về.

Lúc lái xe đến khu nội thành Bắc Xuyên thì vừa tròn sáu rưỡi.

Lần này Trình Hoài Cẩn đến quán ăn trước cổng trường trung học số 4 sớm hơn đã hẹn, anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tô Chỉ đang nhoài người ra bàn cạnh cửa sổ cặm cụi làm đề thi.

Ngôn Hy đã rời đi trước, chỉ có một mình cô ngồi đây đợi Trình Hoài Cẩn.

Khi anh mở cửa bước vào, cô đang chống cằm lên cánh tay, đầu mày nhíu chặt lại.

"Có phải hôm qua đã giảng qua đề bài tương tự như thế này rồi không?"

Mạch suy nghĩ của Tô Chỉ đang đánh nhau thì chợt nghe thấy giọng nói của Trình Hoài Cẩn. Cô ngẩng phắt đầu lên nhìn, thấy Trình Hoài Cẩn đang thư thái ngồi ở phía đối diện mình, ánh mắt rũ xuống xem đề thi của cô.

“Chú đến rồi hả!?” Tô Chỉ như không thể tin được, vội vàng mở điện thoại xem giờ: “Sáu giờ bốn mươi, hôm nay chú không đến muộn thật này.”

“Ừ, sau này cũng sẽ cố gắng không đến muộn.” Trình Hoài Cẩn nhẹ nhàng nói, “Thu dọn đi rồi về nhà.”

Tô Chỉ lập tức cười đáp lại một tiếng, sau đó bỏ hết đống sách vở vào trong balo. Trong khoảng thời gian chưa tới hai phút đồng hồ, Trình Hoài Cẩn chỉ lẳng lặng ngồi phía đối diện nhìn cô.

Khoé mắt Tô Chỉ khẽ liếc qua.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, mí mắt hơi rũ xuống.

Trông giống như đang thờ ơ không chút để ý. Mà cũng tựa như có nét mệt mỏi không dễ nhận ra.

Ánh đèn hơi thiên về tông vàng trong quán ăn cũng đổ một cái bóng mờ dưới hàng mi của anh.

“Hôm nay chú mệt lắm à?” Tô Chỉ vừa kéo khóa cặp vừa hỏi.

Trình Hoài Cẩn nhìn cô một cái, cất giọng hơi chậm chạp: “Không mệt.” Nói rồi anh đứng dậy cùng cô đi ra ngoài, “Giang Nghiên Nguyệt ở trong xe.”

Anh lại tiêm trước một mũi dự phòng nữa cho cô.

“Ừm.” Tô Chỉ đáp lại.

Hai người lên xe, Giang Nghiên Nguyệt vẫn ngồi ở ghế phó lái như cũ. Cô ta quay đầu lại dịu dàng chào hỏi Tô Chỉ: "Học hành chăm chỉ quá nhỉ, cô bé con."

Tô Chỉ cười rất lịch sự: "Thành tích không tốt."

"Có dự định thi vào trường đại học nào không? Đại học Bắc Xuyên sao? Vừa khéo anh hai cũng đang dạy học ở đó, em có thể làm sinh viên của anh hai đấy."

Cô ta quay lại nhìn Tô Chỉ, nụ cười trên gương mặt mới thật dịu dàng làm sao, không hề có chút ý công kích nào.

Tô Chỉ cũng cong cong khoé môi: “Tôi e là không đậu nổi.”

“Thế thì dứt khoát để anh hai đưa em tới Mỹ học đại học đi, đỡ phiền phức.” Giang Nghiên Nguyệt cười nói.

Tô Chỉ im lặng trong giây lát, cô không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.

Trình Hoài Cẩn hoàn toàn không có bất cứ khả năng hay nghĩa vụ nào phải đưa cô sang Mỹ du học, mà ngược lại, thật ra trước đây giữa họ càng là những người xa lạ với nhau.

Nhưng Giang Nghiên Nguyệt cứ như đang cố tình kéo gần mối quan hệ giữa cô và Trình Hoài Cẩn đến hết mức có thể.

“Tôi sẽ không đi Mỹ du học đâu.” Tô Chỉ bình tĩnh nói.

"Sao thế?" Giang Nghiên Nguyệt hỏi: "Anh hai bảo vệ em như vậy, cũng sẽ không tới mức trơ ​​mắt nhìn em không có tương lai đâu."

Giọng nói của cô ta vẫn nhỏ nhẹ là thế, nhưng đâu đó lại chút ảo giác như đang kề lưỡi dao sắc bén vào cổ Tô Chỉ.

Tô Chỉ có cảm giác như mình đang bị chế trụ, bị bắt cóc.

Giang Nghiên Nguyệt cố ý nâng mối quan hệ giữa cô và Trình Hoài Cẩn lên một độ cao mà cô chẳng thể nào với tới.

Sau đó bắt cô phải chính miệng thừa nhận rằng Trình Hoài Cẩn sẽ không bao giờ vì cô mà bỏ ra nhiều như vậy.

Bởi vì cô không xứng đáng.

Tựa bị ném vào mặt hồ băng giá, Tô Chỉ cảm thấy dòng máu trong người trở nên lạnh buốt. Nó chầm chậm chảy dọc đi khắp tứ chi xương cốt.

Tiếng nhiễu siêu nhỏ cũng được khuếch đại tới vô hạn.

Cô cảm thấy mình nên nói ra câu nói kia. "Ở trong mắt Trình Hoài Cẩn, tôi không xứng để chú ấy làm như vậy."

Nhưng cô vẫn không nói. Suy cho cùng, cô vẫn không có đủ dũng khí xé bỏ lớp ảo tưởng như cái cách Trình Hoài Cẩn đã từng.

Thế rồi, trong khoảnh khắc tay chân cô trở nên lạnh buốt. Giọng nói của Trình Hoài Cẩn bất chợt vang lên trong khoang xe.

Trước kia Tô Chỉ chỉ từng cảm thấy giọng điệu lạnh lùng thờ ơ đó của Trình Hoài Cẩn hệt như một lưỡi dao sắc bén, cứ thế thẳng thừng chọc thủng ảo tưởng của cô, khiến cô phải nhìn thẳng vào hiện thực đẫm máu. Thế nhưng giờ đây Tô Chỉ cũng cảm thấy giọng điệu đó của anh tựa như một bàn tay dịu dàng mà lại mạnh mẽ.

Bất kể là khi gặp phải chuyện gì, anh sẽ luôn luôn chìa bàn tay ra trước mặt bạn bằng dáng vẻ thản nhiên hờ hững ấy, sau đó dùng sức kéo bạn dậy.

Vắng lặng trong chốc lát, Tô Chỉ nghe thấy anh nói:

“Đi Mỹ du học cũng là một lựa chọn.”

“Nếu ba tháng sau điểm số của cháu vẫn không có chút tiến bộ nào, chúng ta sẽ xem xét đến con đường này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.