Thuần Phục

Chương 20: Ở đây đợi tôi



Cái lạnh lui dần. Cô cảm thấy như có một cơn thuỷ triều ấm nóng lại dâng lên bao trọn lấy tấm thân mình.

Tô Chỉ ngẩng lên nhìn Trình Hoài Cẩn, một màu xanh đen nhàn nhạt ẩn hiện dưới quầng mắt anh. Bấy giờ Tô Chỉ mới muộn màng nhớ lại, liệu có phải sau khi đưa cô tới bệnh viện, anh vẫn chưa nghỉ ngơi hay không.

Suốt từ bốn rưỡi sáng cho đến tận lúc này. Lồng ngực cô quặn thắt, tựa như phát sốt mà cũng tựa như bốc cháy.

“Tại sao còn muốn tôi chuyển tới trường trung học Bắc Xuyên nữa?” Cổ họng cô khô rát đến phát đau.

“Nếu cháu còn muốn dựa vào học hành, dựa vào thi đại học để thay đổi cuộc đời mình, vậy thì chuyển trường là sự lựa chọn thích hợp và đúng đắn nhất cho cháu lúc này.”

“Ý tôi nói,” Cô cố gắng khiến giọng điệu nói chuyện của mình trở nên thờ ơ lạnh nhạt, “Tôi đã như thế rồi, tại sao chú vẫn còn muốn giúp tôi chuyển đến trường trung học Bắc Xuyên nữa?”

Trình Hoài Cẩn nhìn vào mắt cô, im lặng hai giây, anh hỏi: “Như nào?”

Tô Chỉ mím chặt khoé môi trong giây lát, mở miệng nói: “Nhạy cảm, cực đoan, tự ti, gai góc, hết thuốc chữa, buông xuôi bất cần đời.” Giọng nói của cô trầm thấp mà lại rõ ràng. Bởi vì mỗi một câu từ thốt ra, thực chất cũng là từng đòn roi quất lên người cô.

“Tự tôi biết rất rõ, cũng không hẳn là hoàn toàn hết thuốc chữa.” Anh lạnh lùng nói.

Tô Chỉ nhìn anh với vẻ có chút khó tin.

“Nhưng điều này không liên quan gì đến chuyện tôi giúp cháu,” Trình Hoài Cẩn đi về phía phòng khách, “Đây là sự khác biệt giữa tôi và cháu, cháu sẽ trút giận lên chính mình và người khác vì những chuyện đâu đâu, nhưng tôi thì không.”

Anh đứng sau bàn đảo bếp trong phòng khách rót cho mình một ly nước.

Tô Chỉ nhìn từ phía xa xa. Một thứ cảm giác ngây ngẩn như đảo ngược không gian và thời gian.

Tựa như ngày hôm ấy, khi cô đặt chân tới nơi đây lần đầu tiên. Sau khi Tô Xương Minh rời đi, anh cũng từng đứng tại vị trí đó quan sát cô.

Hệt như lúc này.

Trình Hoài Cẩn ngửa mặt, một hơi uống cạn ly nước. “Cháu cứ suy nghĩ đi, không cần vội từ chối tôi.”

Mà thật ra, cũng không giống.

Con quái vật từng nhìn xuống từ trên cao, khiến cô cảm thấy áp lực vô tận kia đã biến mất rồi.

Thay vào đó là một Trình Hoài Cẩn luôn âm thầm bao dung, tiêu hoá mọi góc cạnh và gai nhọn của cô.

Một Trình Hoài Cẩn vẫn không hề vứt bỏ cô sau khi cô trút ra hết những lời chói tai và vô lý đến nhường ấy.

Mà lớp áo giáp của cô có cứng cáp đến thế nào. Thì vào khoảnh khắc này cũng tan thành mây khói mà thôi.

Viền mắt Tô Chỉ chua xót, ngón tay xoắn chặt vào nhau.

“Trình Hoài Cẩn.” Thanh âm ấy rất khẽ khàng, xuyên qua gian phòng khách rộng lớn, đáp xuống bên tai Trình Hoài Cẩn.

“Xin lỗi.”

Anh yên lặng nhìn cô chăm chú, lắc đầu nói: “Cháu nên nói xin lỗi với chính mình, người hạ thấp và coi thường cháu không ai khác chính là bản thân cháu. Tôi đã nói rồi, động cơ lệch lạc sẽ dẫn đến kết quả lệch lạc, rất khó để phân định đúng sai những hành động này. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là cháu cứ mãi mắc kẹt trong đó.”

“Vẫn là câu nói đó, nếu cháu đồng ý bước lên, tôi rất sẵn lòng giúp cháu một tay. Nhưng nếu cháu vẫn buông xuôi tự sa ngã chính mình như vậy, tôi cũng không thể làm gì khác.”

Trình Hoài Cẩn đặt cốc trở lại lên bàn, anh không hề có ý định tiếp tục nán lại phòng khách thêm nữa.

Viền mắt Tô Chỉ sớm đã nhoè đi đến mức không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng cô vẫn nín nhịn không rơi một giọt lệ nào. “Ngày mai tôi trả lời chú có được không?”

“Trả lời điều gì?” Anh dừng lại, muốn cô nói cho rõ ràng.

“Có muốn chuyển trường hay không.”

Trình Hoài Cẩn nhìn cô một cái: “Được, hy vọng lần này cháu có thể suy nghĩ kỹ càng.”

“Tôi sẽ làm vậy.” Tô Chỉ cụp mắt xuống, lắng nghe tiếng bước chân kia từ từ biến mất nơi góc cầu thang.

Rõ ràng đã tới bước đường cùng bí lối rồi. Vậy mà anh vẫn không buông bỏ cô.

-

Ngày hôm sau Tô Chỉ đã cho Trình Hoài Cẩn một câu trả lời, cô nói thật rằng mình vừa không nỡ xa Ngôn Hy, lại vừa sợ không thể thích ứng trong môi trường mới, cuối cùng lại thành ra phản tác dụng.

Vậy là trong thời hạn ba tháng. Nếu cô vẫn không có tiến bộ rõ rệt thì sẽ chấp nhận lời đề nghị của Trình Hoài Cẩn, bắt đầu từ học kỳ sau sẽ chuyển đến trường trung học Bắc Xuyên.

Trình Hoài Cẩn đồng ý, anh cũng bảo cô sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh nên tìm xem có lớp học thêm nào phù hợp không. Mấy ngày hôm nay anh dạy kèm cho cô cũng không phải biện pháp lâu dài.

Tô Chỉ trả lời rằng mình sẽ để ý.

Ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ lễ dài ngày, lúc buổi trưa Trình Hoài Cẩn hỏi cô buổi tối có muốn đi lượn một vòng trong khu chợ mới mở ở phía tây Bắc Xuyên không. Đúng lúc buổi chiều anh phải tới phía tây bàn chút chuyện, không mất nhiều thời gian nên có thể đưa cô đi theo, tối đến đi dạo quanh khu chợ rồi tiện thể giải quyết bữa tối ở đó luôn.

Trong lòng Tô Chỉ biết rõ, tuy anh không gặng hỏi xem tại sao ngày hôm đó cô lại đột nhiên mất bình tĩnh, nhưng thật ra anh đã thu hết mọi cảm xúc của cô vào trong mắt.

Dẫu cô không thể tiến thêm một bước, nhưng Tô Chỉ cũng không muốn làm loạn lên với Trình Hoài Cẩn để rồi hoàn toàn rạn nứt.

Cô muốn hàn gắn mối quan hệ với anh. Dù cho từ giờ về sau chỉ có thể nói chuyện không mặn không nhạt với anh như thế này.

Hai người ăn trưa xong, Tô Chỉ về phòng thay một chiếc váy dài không tay màu xanh lam nhạt. Buổi chiều nắng gắt nên cô còn khoác thêm một cái áo cardigan mỏng dài tay màu trắng.

Sau khi hai người lên xe, điều hoà cũng nhanh chóng hoạt động trong yên lặng.

Tô Chỉ phát hiện khe gió ở phía cô vẫn bị đóng lại, cô giơ tay muốn hé ra một chút, nhưng lại nghe thấy Trình Hoài Cẩn nói: “Đợi một lát nữa là mát thôi, đừng thốc gió.”

Mang tai Tô Chỉ nóng lên, cô thu tay về. “Ồ.”

Cô xoay mặt áp lên cửa kính xe man mát, khoé mắt khẽ cong lên.

Nhiệt độ trong khoang xe nhanh chóng đạt tới điểm cân bằng thích hợp, ánh nắng chiếu tới từ phía ngoài ô cửa sổ phủ lên gò má cô một tầng kim sa ấm áp.

Chiếc xe chạy băng băng trên đường cao tốc liên tỉnh hướng về phía tây thành phố, trong tiếng nhạc du dương, tâm trạng của Tô Chỉ cũng trở nên bay bổng, vui vẻ.

Cô ngồi thẳng người nhìn về phía trước, giọng điệu nói chuyện rất nhẹ nhàng: “Hôm nay chú đi gặp bạn bè sao?”

Trình Hoài Cẩn đưa mắt nhìn phía trước, anh giơ tay chỉnh nhỏ âm lượng đài radio: “Không hẳn, có một dự án đang xúc tiến cần tôi qua đó xem một chút rồi ký tên.”

“Cần chú phải đích thân đi sao?” Tô Chỉ quay qua nhìn anh, “Tại sao không mang tới cho chú ký?”

“Bởi vì còn phải đến xem tận nơi, dù thế nào thì vẫn phải đi một chuyến.”

“Ồ,” Tô Chỉ gật đầu, lại hỏi tiếp: “Vậy là trong suốt kỳ nghỉ lễ Quốc khánh này, chú vẫn chưa thực sự nghỉ ngơi một ngày nào sao.”

“Nghỉ một ngày rồi.”

“Ngày nào cơ?”

“Ngày đưa cháu tới bệnh viện.”

Tô Chỉ: “...”

“Con người chú nói đùa đúng nhạt luôn.” Cô lầm bầm nói.

Khóe miệng Trình Hoài Cẩn khẽ cong lên: “Tôi không nói đùa, hôm đó quả thật là cũng đã tranh thủ nghỉ ngơi một ngày rồi.”

“Chú bận rộn thật đấy.” Cô đưa ra kết luận.

Trình Hoài Cẩn ậm ừ một tiếng, sau đó bật xi nhan lái xe ra khỏi đường cao tốc.

Lại lái xe thêm hai mươi phút nữa, cuối cùng rẽ vào một con đường cái hơi vắng vẻ.

“Ở trong xe đợi tôi một chút,” Anh tắt máy nhưng vẫn để mở khoá điện, “Hạ cửa xe xuống một chút, tôi sẽ về nhanh thôi.”

Tô Chỉ lập tức gật đầu, “Được.”

Nhưng Trình Hoài Cẩn lại đột nhiên chần chừ đôi chút, “Cháu đi giày gì?”

Tô Chỉ ngẩn ra một lúc, vội vàng giơ chân lên: “Giày da đen.”

“Vậy thôi đừng vào nữa, bên trong là công trường.” Trình Hoài Cẩn có vẻ đã ra quyết định, “Cứ ở đây đợi tôi, tôi sẽ về nhanh thôi.”

“Được, tôi không sao đâu.”

Sau đó Trình Hoài Cẩn đóng cửa xe lại rồi đi về phía công trường ở bên kia đường.

Bóng dáng băng qua đường cái của anh có đôi phần vội vã, cơn gió nóng ban chiều thổi tung góc áo khoác ngoài của anh. Mỗi một cử chỉ, mỗi một động tác đều đang thực hiện lời anh vừa nói với cô: “Ở đây đợi tôi, tôi sẽ về nhanh thôi.”

Ánh mắt Tô Chỉ vẫn luôn dõi theo cho đến khi bóng dáng ấy biến mất, cô bừng tỉnh trở lại mới nhận ra trái tim mình đang đập loạn nhịp.

Cô hơi dè dặt quay đầu nhìn bảng điều khiển trung tâm trống trơn không một đồ vật, cố ép bản thân không được suy nghĩ gì nữa.

Trình Hoài Cẩn rời đi được tầm năm phút, Tô Chỉ cúi xuống xem điện thoại một lúc, ngẩng lên đã thấy có người đi ra từ phía bên kia đường.

Hai người đàn ông lần lượt bắt tay với Trình Hoài Cẩn, sau đó đưa mắt nhìn theo Trình Hoài Cẩn đi tới bên cạnh xe.

“Nhanh thật đấy.” Tô Chỉ nhìn người đàn ông đang mở cửa xe ngồi vào trong mà thốt lên.

Trình Hoài Cẩn đóng cửa xe lại rồi thắt dây an toàn: “Vốn dĩ chỉ là chuyện tiện đường, nhanh là phải.”

“Tôi cứ tưởng hôm nay tôi mới là cái thứ tiện đường đó đấy.” Tô Chỉ cố ý nói.

Trình Hoài Cẩn khởi động xe, giọng điệu bình thản: “Tôi cảm thấy có lẽ cháu chuyển trường cũng vô dụng.”

“Là sao?” Tô Chỉ nhíu mày nhìn anh.

Giọng điệu của Trình Hoài Cẩn có chút trêu chọc: “Không liên quan đến trường học, là vấn đề về trí thông minh.”

Tô Chỉ: “...”

Sau khi rời khỏi công trường, Trình Hoài Cẩn lại lái xe dọc theo con đường đó hơn nửa tiếng nữa.

Tầm khoảng năm rưỡi chiều, hai người đã tới khu chợ nằm ở phía tây Bắc Xuyên.

Nói thì là chợ, nhưng thực chất rất giống một khu quảng trường tổ chức sự kiện mới mở. Chỉ là diện tích ở đây đủ lớn, hàng quán cũng khá nhiều.

Vừa mới khai trương mấy ngày hôm nay, lại gặp đúng dịp nghỉ lễ Quốc khánh nên trời còn chưa tối mà nơi đây đã chật kín người.

Trình Hoài Cẩn loanh quanh trong bãi đậu xe gần mười phút mới tìm được một chỗ đậu xe rõ là chật hẹp. Tô Chỉ theo anh xuống xe, tâm trạng có chút tung tăng phấn khích.

Vừa tiến vào cổng chợ, thứ đập vào mắt chính là hai dãy hàng quán bày san sát nhau. Các sạp hàng đồ thủ công mỹ nghệ và đồ ăn vặt nằm xen kẽ nhau, cảm giác như có thể lang thang trong đây đến khi trời sập (1) thì thôi.

(1) Nguyên văn: 天荒地老hay Thiên hoang địa lão, dùng để hình dung một khoảng thời gian dài đằng đẵng, đến độ trời đất hoang vắng già cỗi.

Hai người tiến về phía trước theo dòng người đang di chuyển chậm rãi, Tô Chỉ cứ nhìn ngó nghiêng trái phải suốt. Chốc chốc lại quay qua ríu ra ríu rít với Trình Hoài Cẩn, anh thỉnh thoảng gật đầu hoặc đáp lại vài câu đơn giản.

Sắc trời dần ngả tối, ánh đèn hai bên đường ngày càng sáng sủa. Đám đông nô nức mang tới cho Tô Chỉ một cảm giác an toàn đến lạ, mọi thứ xung quanh nhộn nhịp huyên náo, đèn đóm sáng trưng rực rỡ.

“Đằng kia có quán mì bò Dương Ký kìa, Trình Hoài Cẩn!” Tô Chỉ mừng rỡ quay lại nhìn người đàn ông vẫn luôn đi phía sau cô, “Quán đó khá có tiếng đấy, lát nữa chúng ta có thể đến đó ăn tối không?”

Trình Hoài Cẩn gật đầu, đột nhiên anh giơ tay khẽ kéo cô về phía mình.

“Xin lỗi xin lỗi!” Giọng một người đàn ông xa lạ lập tức vang lên bên tai Tô Chỉ, cô quay đầu lại nhìn, thì ra là một người đàn ông đang chật vật vác một thùng đựng đồ ăn chen về phía trước.

“Nhìn đường.” Trình Hoài Cẩn buông tay ra.

Tô Chỉ “ồ” một tiếng cụt lủn, lập tức xoay người lại.

Lúc này nhịp tim mới tăng tốc một cách muộn màng, cô bất giác vươn tay chạm vào cánh tay vừa được anh nắm lấy.

Một giây sau liền cảnh giác buộc bản thân phải buông ngón tay ra.

Trên đường đi tới quán mì bò đó, Tô Chỉ không còn liên tục quay đầu nói chuyện với Trình Hoài Cẩn nữa. Anh không hề bước đi bên cạnh cô.

Anh vẫn luôn đi phía sau cô.

Chẳng mấy chốc hai người đã người trước người sau bước vào quán mì bò đó, bên trong rất đông khách. Hai người cũng khá may mắn, vừa đến liền đúng lúc có một bàn khách vừa thanh toán rồi rời đi.

Đợi mất vài phút, Tô Chỉ và Trình Hoài Cẩn đã được ngồi vào trong quán.

Thực đơn đa dạng đủ các món, khác hẳn quán ăn mà Trình Hoài Cần đưa cô đến lần trước.

“Chú ăn gì?” Tô Chỉ cảm thấy hơi phân vân khó chọn.

Còn Trình Hoài Cẩn thì lại quyết định nhanh gọn lẹ, anh chỉ vào món đơn giản nhất ở phía trên cùng: “Mì bò.”

“Phía dưới vẫn còn nhiều món khác lắm, chú không xem thêm sao?”

“Thôi khỏi, cháu có thể gọi món khác.” Trình Hoài Cẩn khép thực đơn lại, kiên nhẫn đợi cô.

Tô Chỉ cắn môi, lại lăn tăn một thôi một hồi. Cuối cùng cũng chọn mì bò.

“Phía dưới vẫn còn nhiều món khác lắm, cháu không xem thêm sao?” Trình Hoài Cẩn nhẹ nhàng nói, ánh mắt rũ xuống nhìn Tô Chỉ.

Tô Chỉ chắc chắn lúc này anh đang “cố ý trả đũa”, quả quyết nói: “Trong lòng chú đang cười nhạo tôi chứ gì!”

“Không hề.” Trình Hoài Cẩn thản nhiên nhướng mày, sắc mặt vẫn như bình thường.

“Trình Hoài Cẩn, con người chú cũng giỏi nguỵ trang lắm cơ.”

“Sao lại nói vậy?”

“Không nhìn ra hỷ nộ ái ố, cũng không biết chú thích cái gì.”

“Vậy à?” Trình Hoài Cẩn thản nhiên nói: “Vừa hay trái ngược với cháu.”

“Gì cơ?”

“Hỷ nộ ái ố, cái gì cũng nhìn một phát là ra.”

Tô Chỉ: “...Nói chuyện hiểm hóc thật đấy.”

“Chỉ là nói sự thật thôi.” Trình Hoài Cẩn ngẩng lên nhìn người phục vụ đang bước tới, cũng không đôi co với cô nữa: “Xin chào, cho tôi hai bát mì bò.”

“Có thứ gì không ăn được không ạ? Hành, gừng, rau thơm đều được sao?” Người phục vụ hỏi.

Tô Chỉ lắc đầu: “Tôi đều ăn được.”

Trình Hoài Cẩn cũng nói: “Không thành vấn đề.”

Tô Chỉ lại nói cảm ơn một lần nữa, cô nhìn người phục vụ nhanh nhẹn nhét thực đơn vào túi tạp dề rồi chuẩn bị rời đi. Thế rồi đột nhiên thấy Trình Hoài Cẩn lại vẫy tay với người phục vụ.

Cô còn tưởng anh muốn gọi thêm món gì khác, ai ngờ lại nghe thấy người đàn ông nhẹ nhàng nói bổ sung thêm:

“Suất mì bò thứ hai tôi lấy bát nhỏ, cảm ơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.