Vẫn là bệnh viện tư nhân lần trước, lúc qua đó Trình Hoài Cẩn đã gọi một cuộc điện thoại. Hai người vừa xuống xe đã có một y tá đợi sẵn ở cổng bệnh viện.
Tô Chỉ được đưa đi làm sạch vết thương, dung dịch oxy già rửa đi rửa lại vết thương nhiều lần nhưng cô cũng chẳng rơi lấy một giọt nước mắt nào.
Bởi vì vết thương quá sâu, bác sĩ xác định phải khâu lại. Sau khi tiêm một mũi thuốc tê, bác sĩ rất cẩn thận khâu miệng vết thương cho Tô Chỉ.
“Yên tâm đi, sẽ không để lại sẹo đâu.”
Tiếng kéo cắt vang lên xoẹt một cái, bác sĩ cất kim đi rồi cười với Tô Chỉ, sau đó lại quay qua nói với Trình Hoài Cẩn đang ngồi ở bên cạnh:
“Còn phải đưa cô nhóc đi tiêm một mũi phòng uốn ván, sau đó uống thuốc kháng sinh ba ngày liền là được.”
Trình Hoài Cẩn nói cảm ơn với bác sĩ, lại hỏi: “Lúc nào có thể tháo chỉ?”
“Mười hai ngày sau.”
“Được.”
Bác sĩ lập tức giơ tay nhờ chị y tá ở bên cạnh băng bó vết thương giúp Tô Chỉ, tay trái của Tô Chỉ vẫn luôn duỗi thẳng trên mặt bàn, yên lặng để mặc chị y tá hí hoáy.
“Tôi ra ngoài gọi điện thoại.” Trình Hoài Cẩn quay qua nói với Tô Chỉ.
Tô Chỉ ngẩn ra giây lát, lập tức nói: “Chú cứ đi bận việc mình đi.”
“Ở ngay ngoài cửa thôi, lát nữa cháu xong thì gọi tôi.” Nói xong, Trình Hoài Cẩn đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Trong phòng khám rộng lớn chỉ còn lại chị y tá đang băng bó cho Tô Chỉ. Thấy Trình Hoài Cẩn đã ra ngoài, chị ấy không nhịn được mỉm cười.
Lúc này trong lòng Tô Chỉ cũng không còn cảm thấy khó chịu như vừa nãy nữa, do đã tiêm thuốc tê nên lòng bàn tay cũng chỉ còn lại cảm giác tê dại.
Không hề đau đớn nữa rồi.
Cô không khỏi mở miệng hỏi: “Sao thế ạ?”
Chị y tá ngẩng lên liếc thoáng qua phía ngoài cửa, nói nhỏ: “Anh Trình là người nhà của em à?”
Tô Chỉ ngẩn ra một lúc, lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải.”
Chị y tá nhướng mày đầy ngạc nhiên, giọng điệu nói chuyện càng thêm nghi hoặc: “Chị làm việc ở bệnh viện này chưa lâu, nhưng cũng gặp qua anh Trình được ba lần.”
“Chị và chú ấy rất thân thiết sao?”
Một loại ham m.uốn tìm tòi khám phá về Trình Hoài Cẩn ở mọi góc độ khác nhau khiến Tô Chỉ bất giác hạ thấp tông giọng xuống.
Chị y tá lắc đầu: “Chị nào có thể thân quen gì với anh Trình chứ, nhưng tại anh Trình quá nổi bật ấy mà, đến một lần thôi cũng đủ khiến người khác nhớ mãi rồi.” Chị ấy vừa thành thạo quấn băng gạc vào bàn tay Tô Chỉ, vừa nói: “Chỉ cảm thấy anh ấy rất quan tâm em.”
Tay trái của Tô Chỉ không tự chủ được mà co rút lại, một luồng khí nóng thẹn thùng bốc lên cổ cô.
“Không phải đâu.” Cô phủ nhận theo thói quen.
“Sao lại không phải?” Chị y tá cầm kéo cắt miếng băng gạc cuối cùng, nghiêm túc phân tích: “Em xem, vừa nãy anh ấy nói đi ra ngoài gọi điện thoại, em bảo ngay là anh ấy cứ đi bận việc mình đi. Vốn dĩ anh Trình cứ đi ra ngoài thôi là được rồi, nhưng anh ấy lại nói thêm câu: Ở ngay ngoài cửa thôi, lát nữa cháu xong thì gọi tôi.”
“Sợ em tưởng anh ấy phải đi rồi nên mới cố ý nói cho em là ở ngay ngoài cửa đó.” Chị y tá lại cười.
Luồng khí nóng ngày càng bốc lên dữ dội, Tô Chỉ lắng nghe lời chị ấy nói. Cô không nhịn được mà liếc nhìn ra phía ngoài cửa.
Nhưng trong lòng vẫn không dám đón nhận lời suy đoán ấy. “Chú ấy nói vu vơ vậy thôi.”
Chị y tá băng bó bàn tay xong vỗ nhẹ vào cổ tay cô, trong lòng đã nghĩ kỹ càng rồi mới nói: “Nhưng em thấy đấy, anh Trình là người thích nói những lời thừa thãi sao? Từ lúc vừa bước vào cho đến tận lúc đi ra, anh ấy có nói với bác sĩ hay là chị bất cứ lời nào liên quan đến vết thương của em không?”
Chị ấy như thể đã khám phá ra một bí mật gì ghê gớm lắm, ghé vào tai Tô Chỉ thề thốt chắc nịch:
“Anh Trình quan tâm em đấy.”
Tay trái của Tô Chỉ bỗng chốc cảm nhận được một cơn đau nhói, bàn tay cô run lên. Nhưng ngay giây sau lại như thể đó chỉ là ảo giác của cô, mọi thứ vẫn chỉ là sự tê dại ấy.
Chị y tá đầy vẻ trông mong chờ đợi câu trả lời của Tô Chỉ, nhưng lại bị vị bác sĩ bất thình lình qua kiểm tra tiến độ băng bó cốc vào trán: “Suốt cả ngày chỉ biết tám nhảm!”
Chị y tá “ai ui” một tiếng, nói bật lại: “Băng bó xong rồi! Có chậm trễ đâu!”
Tâm trạng vốn đang rạo rực của Tô Chỉ nháy mắt liền bị chọc cười, cô bâng quơ liếc thoáng qua đã thấy ngay Trình Hoài Cẩn đã từ ngoài cửa bước vào.
“Xong rồi?” Anh bước tới bên cạnh Tô Chỉ, rũ mắt nhìn bàn tay cô.
Tô Chỉ vẫn đang giữ tư thế hướng bàn tay lên trên, cô hơi tốn sức duỗi thẳng hết các ngón tay ra để anh kiểm tra.
“Xong rồi.” Cô ngước lên nhìn Trình Hoài Cẩn, những lời chị y tá vừa nói lại khiến lòng cô bốc lên luồng nhiệt hừng hực.
Tô Chỉ lảng tránh ánh mắt đi chỗ khác.
“Tiêm thêm một mũi phòng uốn ván nữa, để tôi đưa cô Tô đi truyền thuốc kháng sinh.” Chị ý tá đứng dậy dìu tay trái Tô Chỉ, Trình Hoài Cẩn nghiêng người nhường chỗ cho họ, sau đó cũng đi theo qua đó.
Tiêm phòng uốn ván xong, Tô Chỉ được sắp xếp vào một gian phòng bệnh đơn.
Cô không muốn nằm trên giường bệnh, chị y tá bèn sắp xếp cho cô ngồi lên ghế sofa đơn ở bên cạnh, tay phải treo chai dịch truyền, tay trái vừa vặn có thể đặt thẳng lên bàn trà cạnh ghế sofa.
Chị y tá sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, sau đó lại mang đến một quyển sách theo yêu cầu của Trình Hoài Cẩn.
Trình Hoài Cẩn ngồi trên băng ghế sofa ở bên cạnh Tô Chỉ, giữa hai người bị ngăn cách bởi chiếc bàn trà trong suốt nhỏ nhắn đó.
Tựa như lại quay về cái lần cô bị sốt cao kia. Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy anh đang yên lặng đọc một cuốn sách.
Rèm cửa chớp trong phòng hé mở một nửa, lúc này đang là nắng chiều đằng tây.
Ánh nắng vàng ấm áp mà lại đặc quánh xuyên qua tấm rèm hắt vào trong gian phòng bệnh yên ắng.
Cả hai đều ngồi ngược sáng, tựa như cùng được chở che bao bọc nơi góc khuất ấm áp không ai hay biết.
Chỉ có hai người họ.
Chỉ có hai người họ mà thôi.
Suy nghĩ này thật khiến con người ta choáng váng.
Tô Chỉ cúi xuống nhìn ánh nắng rơi trên bàn tay mình, ánh mắt không tự chủ được nhìn cả sang tay của Trình Hoài Cẩn. Từ sau khi bước vào đây, anh đã không nói năng gì nữa.
Mọi thứ khôi phục lại sự yên tĩnh như chưa từng có gì xảy ra.
Là tác phong xưa nay vẫn vậy của Trình Hoài Cẩn.
Tô Chỉ thử động đậy ngón tay bên bàn tay trái, vẫn còn lại cảm giác hơi tê dại. Ánh mắt của Trình Hoài Cẩn nhìn qua.
“Vẫn đau sao?” Anh khép cuốn sách trong tay đặt sang một bên.
Tô Chỉ lắc đầu, “Không đau, tê lắm.”
“Thuốc tê vẫn chưa tan hết.”
“Ừm.” Tô Chỉ thỏ thẻ đáp lại, cô khẽ cắn nhẹ khoé môi nói: “Hôm nay chú định đi công tác sao?”
Trình Hoài Cẩn hơi nghiêng người qua, giọng nói êm dịu: “Phải.”
Tô Chỉ ngẩng lên nhìn anh, do ngược sáng nên khuôn mặt của Trình Hoài Cẩn trông dịu dàng đến lạ.
Khiến cô nhớ tới dáng vẻ chực nổi giận của anh hồi chiều, thế mà lại có chút ảo giác không chân thực.
Anh sẽ nổi giận vì cô ư? Tô Chỉ thậm chí còn không dám nghĩ đến.
Anh thật sự quan tâm mình sao? Tô Chỉ càng không cách nào trả lời được.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, mọi thứ cũng trôi đi thật chậm rãi.
Hỏi cũng thế, mà đáp cũng vậy.
Tô Chỉ im lặng hồi lâu, thế rồi bất chợt cười lên một tiếng.
Là tiếng cười rất khẽ, tựa như chú chuồn chuồn nào đó đáp xuống mặt hồ tạo ra những gợn sóng lăn tăn trong buổi xuân sớm.
Cứ thế khẽ khàng lan toả ra bên ngoài.
“Không khóc nữa à?” Giọng nói của Trình Hoài Cẩn có đôi phần trêu chọc.
Tô Chỉ nhìn lại anh, lên tiếng phủ nhận: “Tôi vốn dĩ cũng có khóc đâu.”
Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô một lúc, khoé môi cong lên: “Vậy là tôi nhìn nhầm rồi.”
“Phải, là chú xuất hiện ảo giác rồi đấy.” Tô Chỉ hơi nghiêng đầu.
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn khẽ dao động, trong ánh sáng ảm đạm lờ mờ, hốc mắt cô thật ra vẫn còn hơi đỏ hoe.
Nhưng dáng vẻ lúc này lại giống như có chút ngạo nghễ đầy tự tin.
Là dáng vẻ mà trước kia cô chưa từng thể hiện ra.
Trình Hoài Cẩn di chuyển tầm mắt xuống bàn tay cô: “Bị như nào?”
Tô Chỉ động đậy ngón tay: “Lúc chạy ra khỏi lớp không cẩn thận bị mắc vào cạnh bàn.”
“Lòng bàn tay mắc vào cạnh bàn?” Ánh mắt anh phóng thẳng tới, không ngại trực tiếp vạch trần cô.
Cổ Tô Chỉ nóng ran, trực tiếp thú nhận: “Ngôn Hy bị kẹt ở phía sau bàn, lúc tôi giúp cậu ấy kéo bàn ra thì bất cẩn bị quẹt rách tay.”
“Cô nhóc đó có biết không?” Trình Hoài Cẩn lại hỏi.
“Vẫn chưa biết.”
“Vẫn chưa biết,” Trình Hoài Cẩn hạ giọng lặp lại lời cô nói, hỏi thẳng: “Định lúc nào thì cho cô nhóc đó biết?”
Tô Chỉ hơi khựng lại một lúc, nói: “Tôi…”
“Hay là vốn dĩ cũng không định để cô nhóc đó biết?” Lời lẽ của Trình Hoài Cẩn rất thẳng thắn.
“Cũng không phải vết thương gì nghiêm trọng.” Giọng Tô Chỉ lí nha lí nhí.
“Không phải vết thương gì nghiêm trọng, vừa rồi cháu đã ở trên xe khóc năm phút, ở bệnh viện khâu ba mũi, rồi lại tiêm phòng uốn ván, bây giờ còn phải truyền nước.” Giọng Trình Hoài Cẩn hơi lạnh đi, “Tô Chỉ, nếu đến chính cháu cũng không cảm thấy bản thân quan trọng, vậy cũng sẽ chẳng có ai coi cháu là người quan trọng đâu.”
“Nhưng chuyện đã lỡ rồi, để cậu ấy biết thì cũng chỉ khiến cậu ấy cảm thấy khó chịu mà thôi.” Tô Chỉ không hiểu sao anh cứ phải khăng khăng xé to chuyện ra cho bằng được: “Hơn nữa cậu ấy cũng không phải cố ý đâu, tôi không hề trách cậu ấy.”
“Đúng là không trách được, nhưng cháu phải để cô nhóc đó biết.”
“Tôi cảm thấy không cần thiết.” Tô Chỉ nói.
“Là cháu cảm thấy không cần thiết, hay là cháu sợ?” Trình Hoài Cẩn mở miệng nói: “Tô Chỉ, cháu quá hạ thấp bản thân mình rồi.”
Ngữ khí của anh thấp thoáng có chút thất vọng mơ hồ, anh im lặng trong lát rồi nói: “Điều này khiến tôi cảm thấy những chuyện mình làm cũng trở nên không đáng một xu.“
Trong phòng bệnh yên tĩnh đã không còn tia nắng hắt tới từ ngoài cửa sổ nữa.
Chiếc đèn trần màu trắng lạnh sáng lên, biểu cảm trên gương mặt anh lúc này trở nên rõ nét và cũng lạnh lẽo đến lạ kỳ.
Tô Chỉ cảm nhận được một luồng khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân mình, cứ thế men theo mạch máu chậm rãi chảy tới khắp tứ chi xương cốt.
“Điều này khiến tôi cảm thấy những chuyện mình làm cũng trở thành không đáng một xu.”
Dường như trong nháy mắt, cảm giác tê dại nơi bàn tay cũng truyền ra khắp cơ thể, lời nói của Trình Hoài Cẩn như dội một xô nước lạnh xuống đầu cô.
Bởi vì anh nói chẳng sai.
Cô sợ để Ngôn Hy biết chuyện, cô sợ khiến Ngôn Hy lo lắng.
Giữa họ hoàn toàn không phải một tình bạn bình đẳng và bình thường.
Cô nguyện ý cho đi nhiều hơn.
Chỉ mong sao Ngôn Hy có thể làm bạn với cô mãi mãi.
Nhưng điều này cũng khiến mọi thứ Trình Hoài Cẩn làm vì cô trở nên không đáng một xu. Cô cảm thấy bản thân mình không đáng, nhưng lại không thể cho rằng Trình Hoài Cẩn cũng không đáng.
Tô Chỉ thẫn thờ nhìn bàn tay mình, miếng băng gạc trắng muốt đan xen chồng chéo lên nhau.
Một thoáng ngẩn ngơ, cô nhớ tới rất nhiều điều Trình Hoài Cẩn từng nói với mình.
“Cháu không phải ăn nhờ ở đậu, cháu chỉ là sống ở đây thôi.”
“Còn nói chuyện không? Nếu không thì chúng ta về nhà.”
“Nếu cháu đồng ý bước lên, tôi rất sẵn lòng giúp cháu một tay. Nhưng nếu cháu vẫn cứ buông xuôi tự sa ngã chính mình như vậy, tôi cũng không thể làm gì khác.”
Cứ hết lần này đến lần khác.
Trình Hoài Cẩn đã chìa tay giúp đỡ cô, cô từng từ chối, từng hoài nghi, và cũng từng dao động.
Nhưng giây phút này đây, thứ cảm xúc không muốn khiến anh phải thất vọng cứ như sợi dây leo điên cuồng sinh trưởng, hoàn toàn chiếm giữ và lấp đầy tâm trí cô.
Cô không sao chấp nhận được nỗi thất vọng của Trình Hoài Cẩn.
Dẫu chỉ là một chút thôi cũng đủ khiến cô ngạt thở.
Dưới ánh đèn, ngón tay cô trắng bệch như một tờ giấy.
Dần dà, cảm giác đau đớn quay trở lại.
Tô Chỉ nhìn bàn tay trái của mình, rủ rỉ nói: “Tôi nên nói như thế nào?”
Trình Hoài Cẩn đưa mắt nhìn qua, ngữ khí ôn hoà: “Coi bản thân cháu là bạn bè bình đẳng với cô nhóc đó, nói với cô nhóc đó chuyện này. Không cần lời xin lỗi, nhưng cô nhóc đó bắt buộc phải biết.”
“Tôi có thể để đến tối về nhà rồi mới gửi tin nhắn cho cậu ấy không?” Cô cầu xin chút sự xoa dịu vỗ về cuối cùng.
“Có thể.” Anh nói.
Trình Hoài Cẩn cũng lui về phía sau một bước.
Luồng khí lạnh đó từ từ rút đi.
Tô Chỉ cảm giác dòng máu đông cứng của mình đã tan chảy, đã ấm nóng trở lại.
Cô không muốn cứ rơi vào thế giằng co với Trình Hoài Cẩn như vậy.
Một khoảng trống vắng khó chịu.
Cô mím chặt bờ môi, ánh mắt nhìn vào bàn tay đang duỗi thẳng trên bàn trà của mình.
Bất thình lình, Tô Chỉ mở miệng nói: “Có phải ngón tay của tôi rất dài không?”
Tự nhiên nhảy sang chủ đề mới, đến chính bản thân cô cũng giật mình đến đổ mồ hôi lạnh.
Giấu đầu hở đuôi quá mức lộ liễu.
Cách thức vụng về đó đến chính cô còn không thể ngấm nổi.
Nhưng đập vào tầm mắt nhìn xuống của cô, là một bàn tay không hề thuộc về bản thân.
Trên chiếc bàn trà trong suốt ấy, tay trái của Trình Hoài Cẩn ngửa lên duỗi ra cạnh bàn tay bị thương của cô.
Các khớp xương rõ ràng trông thật mảnh dẻ mà lại mạnh mẽ.
Anh không bóc trần cô, mà là đưa bàn tay của mình ra, đáp lại cô.
Gót bàn tay (1) to rộng dán sát vào ngón tay cô. Đầu ngón tay thon dài kết thúc ở vị trí cổ tay cô.
Họ cách nhau thật gần. Cảm giác đau đớn toàn thân cũng ngay lập tức bị phóng đại đến vô hạn.
Cô không nén nổi cơn run rẩy, nhưng cũng buộc mình phải trấn tĩnh lại.
Tay anh thật dài. Sạch sẽ, và mạnh mẽ.
Trái tim Tô Chỉ đập dồn dập như thể sẩy chân rơi xuống nơi vực sâu không đáy, những điểm nhiễu điên cuồng hỗn loạn, phun ra dòng dung nham núi lửa nóng rực.
Đôi bàn tay của họ kề cận san sát nhau đến thế.
Cô có chút đờ đẫn cùng thấp thỏm ngước lên nhìn Trình Hoài Cẩn. Khi người đàn ông nhìn xuống, nét mặt người ấy thật nghiêm túc mà lại bình tĩnh làm sao.
“Đúng là dài thật.” Anh khẽ nói.
Sau tai Tô Chỉ đỏ như gấc.
Cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn thu cánh tay của mình lại.
Giọng điệu có đôi phần trách móc đã hoàn toàn lấy đi nhịp đập trái tim của Tô Chỉ.
“Nhưng cháu không hề trân trọng nó.”
-
Chuyến công tác của Trình Hoài Cẩn đã bị anh hoãn lại hoàn toàn.
Mười hai ngày sau, anh lại đi cùng Tô Chỉ đến bệnh viện để cắt chỉ. Vết thương đã hồi phục rất rốt. Bác sĩ dặn cô nhất định không được cào gãi, nếu không rất khó đảm bảo sẽ không để lại sẹo.
Lúc hai người từ bệnh viện về đến nhà, dì Lý nhắc Tô Chỉ rằng cô có một gói hàng chuyển phát nhanh vừa giao đến.
Tô Chỉ đi lấy cái kéo từ trong ngăn tủ ở phòng khách ra, ngồi xuống cạnh bàn trà khui hàng ngay lập tức.
Cũng chẳng phải kiện hàng gì lớn lắm nhưng lại được đóng gói rất chắc chắn.
Trình Hoài Cẩn đưa áo khoác cho dì Lý rồi cũng đi vào phòng khách.
Tô Chỉ cẩn thận gỡ gói hàng ra, bên trong là một cuốn sổ được bọc lại rất đẹp mắt, trong túi bên cạnh còn đựng rất nhiều hình dán tặng kèm.
Trình Hoài Cẩn đứng sau bàn đảo bếp, thấy cô cười đến cong tít cả mắt, khoé miệng anh cũng khẽ cong lên.
“Ngôn Hy mua cho cháu?”
“Sao chú biết?” Tô Chỉ không giấu nổi nụ cười, ngẩng lên nhìn về phía Trình Hoài Cẩn.
Trình Hoài Cẩn đặt cốc qua một bên: “Đoán đấy.”
Tô Chỉ tạm thời phớt lờ cái dáng vẻ biết tỏng trong lòng của anh, tâm trạng phơi phới nói: “Cảm ơn chú.”
(1) Nguyên văn là 掌根, được miêu tả trong tiếng anh bằng cụm “heel of the hand”, nhưng mình không tìm ra bộ phận này trong tiếng việt được gọi là gì nên mạn phép dịch word by word là gót bàn tay ạ. Ai biết bộ phận này gọi là gì thì góp ý giúp mình nhé ^^. Dưới đây là hình minh hoạ cho mọi người dễ hình dung.