Tô Chỉ không động vào hộp dâu tây kia mà bỏ lại vào trong tủ lạnh.
Nhưng cô đã lấy tờ giấy nhớ màu vàng nhạt kia đi, dán nó vào phía dưới trang giấy trắng mà mình vẫn luôn hết lòng nâng niu gìn giữ. Hệt như đang cố gắng kiếm tìm minh chứng cho thấy trong lòng Trình Hoài Cẩn có hình bóng cô.
Khi mà anh không thể cho đi bất cứ thứ gì.
Ăn sáng xong, Tô Chỉ giải quyết nốt đống bài tập về nhà. Cô đã hoàn thành hết bài tập kỳ nghỉ đông của mình, theo kế hoạch ban đầu, qua hai ngày nữa hai người sẽ quay trở về Bắc Xuyên.
Cô đang xem TV trong phòng ngủ được một lúc, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Tô Chỉ cứ tưởng là Trình Hoài Cẩn đã quay về, bèn vội vội vàng vàng xỏ dép đi ra ngoài. Nhưng vừa mở cửa ra thì lại nhìn thấy có năm sáu người mặc đồng phục màu đen đang đứng ở cửa.
Dì giúp việc cũng bị dọa sợ đứng im thin thít trong phòng khách không dám hó hé.
Nhìn thấy Tô Chỉ đứng ở cửa, người bên ngoài chỉ vào cô bảo đi ra ngoài.
Dẫn đầu là một người đàn ông vóc dáng cao gầy, mặt mày lạnh tanh, trên tay đang cầm một tờ giấy. "Lệnh khám xét, nếu thấy không có vấn đề gì thì đi ra ngoài cửa chờ."
Tô Chỉ hoàn toàn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì, dì giúp việc đã cuống cuồng kéo cô ra ngoài: "Chúng ta cứ ra ngoài trước đã."
Dì kéo Tô Chỉ đi ra ngoài cửa đứng đợi, cánh cửa rộng lớn bị mở toang ra. Khí lạnh xộc thẳng lên người Tô Chỉ, trong khi cô chỉ đang mặc độc một bộ quần đùi áo cộc.
Sau đó mấy người đàn ông kia đi vào gian nhà phía tây, lúc này Tô Chỉ mới nhận ra bọn họ ăn mặc rất giống những người mà cô nhìn thấy ngày hôm qua.
“Dì ơi, bọn họ…”
“Hôm qua bọn họ vừa mới rà soát bên đằng đông cơ mà.” Giọng dì giúp việc bất giác run lên, “Sao đột nhiên lại soát cả gian phía tây thế này?”
Huyệt thái dương của Tô Chỉ tự nhiên cứ giật giật liên hồi, bấy giờ cô mới nhận ra có lẽ nhà họ Trình thật sự đã vướng phải chuyện rắc rối gì đó rồi.
"Dì, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao hôm qua lại rà soát bên gian nhà đông chứ, có phải hôm qua Trình Hoài Cẩn cũng là bận bịu vì chuyện này không?"
Dì giúp việc vẫn nhìn Tô Chỉ với vẻ ấp a ấp úng.
“Dì, đã đến nước này rồi, sao cháu có thể vẫn không hay biết chuyện gì được chứ?” Tô Chỉ không nhịn được nâng cao tông giọng.
Dì giúp việc vặn chặt lông mày, trông có vẻ đã thật sự bất lực hết cách rồi.
"Cậu Trình không cho tôi nói với cô, nhưng mà bây giờ chuyện… chuyện này tôi cũng không thể giấu được nữa rồi. Cậu Trình ở gian phía đông, Trình Hoài Lĩnh, sáng hôm qua đã bị áp giải đi rồi."
Tim Tô Chỉ giật thót: “Cái gì cơ ạ?”
“Cụ thể ra sao tôi cũng không rõ, nói chung là đã xảy ra chuyện rồi, cho nên ngày hôm qua mới có nhiều người lui tới bên đằng đông như vậy.” Cánh tay của dì giúp việc cứ run lên bần bật, “Gian nhà phía tây cũng không phải nơi ở của Trình Hoài Lĩnh, cũng chẳng có mấy người thường xuyên lui tới ở, không hiểu sao đột nhiên hôm nay lại kéo sang cả bên này.”
Trong phòng khách, mấy người đàn ông mặc đồng phục màu đen cứ đi tới đi lui giữa các phòng. Hết phòng ngủ của Trình Hoài Cẩn, rồi lại sang cả phòng ngủ của Tô Chỉ.
Toàn thân Tô Chỉ tê dại, cũng chẳng biết có phải vì cơn gió lạnh này hay không.
Đột nhiên, một tiếng "Tô Chỉ" vang lên từ phía sau người cô.
Tô Chỉ quay phắt đầu lại, nhìn thấy Trình Hoài Cẩn đang sải từng bước lớn đi về phía mình.
Cô không ngăn nổi mình lập tức chạy ùa ra ngoài, muốn được ôm chầm lấy anh. Nhưng ngay khoảnh khắc tiến lại gần Trình Hoài Cẩn, cô chợt kiềm chế lại.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên có vài người trong nhà đang nhìn ra ngoài này.
Sau lưng Tô Chỉ toát mồ hôi lạnh, có cơn gió lướt qua, cô thậm chí còn quên cả nói chuyện.
Trình Hoài Cẩn ung dung điềm nhiên đưa cô đi vào bên trong, mấy người ở trong nhà hiển nhiên là biết Trình Hoài Cẩn.
“Để em ấy quay về mặc quần áo đã, ngoài trời rất lạnh.” Trình Hoài Cẩn trầm giọng nói.
Người đàn ông đứng đầu do dự một lúc, sau đó gọi một người phụ nữ đi theo vào trong.
Lúc này Tô Chỉ mới được phép quay về phòng ngủ mặc áo khoác.
Lúc đi tới phòng khách, dì giúp việc đã rời đi từ trước. Mấy người kia vẫn đang chuyển đồ đạc ra khỏi phòng ngủ của Trình Hoài Cẩn từng chút một. Cô đứng im sau lưng Trình Hoài Cẩn không nói một lời.
Cứ thế tiếp diễn trong khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng những người này đã chuyển hết tất cả những thứ họ cần ra ngoài.
"Anh Trình, cảm ơn anh đã hợp tác. Về sau nếu cần thiết chúng tôi sẽ liên lạc lại với anh." Người đàn ông đứng đầu chào hỏi Trình Hoài Cẩn một tiếng rồi dẫn người rời đi.
Cửa chính đóng lại, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Chỉ và Trình Hoài Cẩn.
Tô Chỉ không nhẫn nhịn được nữa, lập tức nhào tới ôm chặt lấy anh: "Trình Hoài Cẩn, có chuyện gì vậy?"
Cô ngước lên nhìn anh bằng vẻ mặt đầy lo lắng.
Trình Hoài Cẩn đưa tay xoa tóc cô, chỉ nói: “Đi xem thử đồ đạc của em có thiếu thứ nào không?”
Tô Chỉ gật đầu rồi lập tức quay về phòng ngủ.
Trong ngăn kéo, tờ giấy Trình Hoài Cẩn viết cho cô không bị lấy mất, ngoại trừ đồ đạc bị đảo lộn đôi chút thì bọn họ không hề lấy đi bất cứ thứ gì của cô.
Tô Chỉ đi ra ngoài, Trình Hoài Cẩn vẫn đang đứng trong phòng khách.
"Anh có cần đi coi thử phòng mình bị thiếu đồ gì không?"
“Không cần đâu.” Trình Hoài Cẩn khẽ cất lời.
Tô Chỉ lặng nhìn anh một lúc, không nói năng gì cứ thế ôm chầm lấy anh lần nữa.
Ôm được một lúc rồi lại buông tay. Cô cởi chiếc áo lông vũ vừa mới mặc lúc nãy ra, duỗi hai cánh tay trần, len vào trong chiếc áo bành tô để mở của anh.
Cô dán sát cơ thể mình lên người anh thật chặt chẽ, thật sít sao.
Sống mũi Tô Chỉ cay xè.
Trên người anh chẳng lưu lại mảy may chút hơi ấm nào. Dưới lớp áo bành tô để mở kia, hoàn toàn không có lấy một tia ấm áp.
Suốt cả buổi tối anh đã làm những gì vậy, liệu có phải là không có lấy nổi một phút ngơi nghỉ hay không?
Tô Chỉ ghì chặt anh, chẳng bao lâu sau đã bắt đầu khẽ nức nở thút thít.
Trình Hoài Cẩn thở dài một tiếng khe khẽ, anh hỏi cô: "Sao lại khóc rồi?"
Tô Chỉ không muốn nước mắt mình vương lên áo anh, bèn ngẩng đầu lên. "Sao anh lại chạy đến tận nơi xa như vậy để mua dâu tây cho em chứ?"
“Chuyện ngày hôm qua cho tôi xin lỗi, tôi thật sự không thể đi được.”
“Em không trách anh.” Tô Chỉ thỏ thẻ nói, hai mắt cô đỏ hoe, nước mắt lại ngân ngấn chực trào.
Trình Hoài Cẩn đưa tay cẩn thận lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc nữa, em quay về thu dọn đồ đạc một chút đi, bây giờ về Bắc Xuyên luôn."
“Giờ mình đi luôn sao?”
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn khựng lại một lúc, “Tài xế đưa em về trước, giờ tôi vẫn chưa thể đi được.”
“Tại sao?”
“Ở đây vẫn còn rất nhiều việc tôi phải làm, không thể rời đi được.” Giọng nói của Trình Hoài Cẩn trở nên nghiêm túc, “Tôi đã kêu dì Lý về trước rồi, em về nhà sẽ có dì ấy chăm sóc."
"Vậy còn anh thì sao? Bao giờ anh về Bắc Xuyên?"
Trình Hoài Cẩn mím môi: "Tôi chưa thể đưa ra thời gian cụ thể được."
Hai tay Tô Chỉ siết chặt thắt lưng Trình Hoài Cẩn, giọng điệu như có đôi phần cầu xin: “Em sẽ ở đây làm bài tập mỗi ngày, sẽ không gửi tin nhắn hay gọi điện thoại cho anh, cũng sẽ không giận dỗi với anh nữa. Em đợi thêm vài ngày nữa rồi mới quay về Bắc Xuyên được không? Tuần sau, tuần sau em mới vào học, chắc lúc đó là anh cũng có thể về chung với em được rồi phải không?"
Trình Hoài Cẩn cúi xuống nhìn dáng vẻ không chịu buông tay của cô, bàn tay trái khẽ nắm chặt.
Nhưng lát sau anh vẫn kéo cô ra khỏi người mình.
Tô Chỉ cảm thấy cõi lòng nguội lạnh.
Trình Hoài Cẩn cầm lấy cái áo khoác cô cởi ra lúc nãy, mặc lại cho cô: "Mặc hẳn áo vào, thu dọn đồ đạc đi, buổi chiều tài xế sẽ đến đón em về Bắc Xuyên."
Giọng điệu của anh không có vẻ gì là sẽ đổi ý nữa.
Tô Chỉ vẫn cứng đờ người để mặc anh mặc áo khoác giúp mình. Trình Hoài Cẩn hơi cúi đầu xuống kéo khoá áo lên cho cô.
Khi ngón tay anh lướt đến phần cổ áo, Tô Chỉ đưa tay chộp lấy.
Như thể không chịu thỏa hiệp, lại dường như muốn ăn vạ, cô chậm rãi cất lời: "Từ nãy đến giờ em cũng chưa hỏi bất cứ điều gì, tại sao anh không thể để em ở lại đây."
“Trình Hoài Cẩn,” Cô vừa đau lòng lại vừa sợ hãi, viền mắt không khỏi ươn ướt, “Em không muốn vứt bỏ anh ở lại đây một mình.”
Hai mắt cô đẫm lệ ngước lên nhìn Trình Hoài Cẩn, bàn tay đang nắm lấy tay anh cũng lạnh buốt đến lạ.
Trình Hoài Cẩn cứng đờ người, như thể đang cố gắng đè nén thứ cảm xúc không thể nói rõ thành lời nào đó.
Anh im lặng hồi lâu rồi rút tay mình ra.
"Tiểu Chỉ, có em ở đây tôi sẽ phân tâm."
Lần đầu tiên anh mở lời gọi cô một tiếng “Tiểu Chỉ", ấy thế nhưng lại là kêu cô rời đi.
Một loại ảo giác như bị xé rách toạc ra, cảm tưởng như một nửa thân xác dạo bước trên thiên đường, còn nửa kia như bị thiêu đốt rạo rực nơi địa ngục.
Anh vẫn từ chối cô.
Từ chối có cô ở cạnh bên.
Ngón tay của Tô Chỉ dần lạnh toát, giọng nói cũng mất đi hơi ấm.
“Thật ra, anh vẫn luôn không thật sự coi em là người có thể để anh dựa vào.” Cô khẽ nỉ non.
Mọi người xung quanh anh đều có thể biết tin tức này, riêng Tô Chỉ thì lại không.
Đến cả Giang Nghiên Nguyệt cũng có thể bôn ba tất bật theo sau lưng anh vì chuyện này, ấy vậy mà Tô Chỉ thì không thể.
Anh cứ bảo bọc cô như một lẽ tự nhiên.
Há chẳng phải cũng đang là gạt cô ra hay sao.
Gạt cô ra khỏi một Trình Hoài Cẩn hoàn chỉnh.
Đây không phải điều Tô Chỉ mong muốn.
Điều cô muốn là mỗi khi Trình Hoài Cẩn cần, cô cũng có thể kề cạnh bên anh mỗi giây mỗi phút.
Giống như đêm hôm ấy, anh cần vòng tay của cô, cô bèn lặng lẽ ở bên cạnh anh.
Chứ không phải là tai họa vừa ập đến, đã vội vàng kêu cô trốn đi một mình ở tận nơi xa xôi.
Tô Chỉ im lặng hồi lâu, như thể đang cố vùng vẫy lần cuối cùng: "Trình Hoài Cẩn, đây không phải dáng vẻ mà hai người ở bên nhau nên có. Anh muốn bảo vệ em, và em cũng vậy."
Trong phòng khách yên tĩnh, không khí chậm rãi lưu chuyển.
Đâu đó chút cảm giác khó chịu tựa như nghẹt thở.
Trình Hoài Cẩn nhìn ánh mắt dần ảm đạm vì thất vọng của cô, trầm giọng nói: “Chúng ta không ở bên nhau, em cũng không cần phải gánh phần trách nhiệm này.”
Giọng nói của anh chậm rãi buông xuống, khiến Tô Chỉ cảm nhận được một cơn buốt lạnh từ trong ra ngoài.
Phải rồi.
Hai người vốn không hề ở bên nhau. Rốt cuộc cô đang mong đợi cái gì đây.
Tô Chỉ chết lặng lùi lại hai bước, sau đó quay người đi về phía phòng ngủ.
"Em sẽ về Bắc Xuyên."
-
Người đưa Tô Chỉ quay về Bắc Xuyên là người tài xế vẫn thường hay đưa đón cô đi học, Trình Hoài Cẩn giúp cô chuyển vali hành lý lên trên xe, sau đó đứng bên xe dặn dò đôi ba câu với tài xế.
Tài xế vâng vâng dạ dạ rồi lên xe.
Tô Chỉ vừa lên xe liền nhắm mắt lại, lúc xe khởi động cô mới len lén quay đầu nhìn lại.
Dáng người Trình Hoài Cẩn rất cao, đứng trong cơn gió bấc xào xạc tiêu điều, vạt áo anh bị gió khẽ thổi bay.
Cứ thế hướng mắt về phía cô rời đi.
Rõ ràng bờ vai kia rộng rãi là thế, ấy vậy mà lại sinh ra một loại cảm giác gầy guộc mong manh đến khó tả.
Tô Chỉ lại nhắm nghiền hai mắt. Trong khoang xe ấm áp là vậy, cớ sao nước mắt cô lại lạnh giá đến thế.
Sau khi trở về Bắc Xuyên, Tô Chỉ và Trình Hoài Cẩn ít liên lạc hẳn.
Cô không biết chuyện của nhà họ Trình ra làm sao, lại càng không biết Trình Hoài Cẩn như thế nào.
Trình Hoài Cẩn có gọi cho cô vài lần, nhưng cô chỉ bảo là phải ôn tập bài vở. Trình Hoài Cẩn cũng không nói gì, chỉ bảo nếu cô có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho anh.
Lần nào cô cũng ậm ừ, nhưng chưa bao giờ gọi lại cho anh lần nào.
Cách hai ngày trước khi vào học, Bắc Xuyên bất ngờ phát báo động đỏ vì bão tuyết.
Mấy ngày trước, tuyết vẫn còn rơi lác đác trận được trận chăng, không ngờ chiều nay trời đột nhiên bắt đầu đợt tuyết rơi nặng hạt.
Cảnh báo bão tuyết cứ bị đề xuất hiện lên điện thoại tận mấy lần, nhân viên bảo vệ trong tiểu khu cũng đi gõ cửa từng nhà một để nhắc nhở.
“Gửi nhiều đồ chiếu sáng đến nhà thật đấy.” Dì Lý đứng ở cửa nói chuyện với bảo vệ xong xách một túi đồ đi vào.
Tô Chỉ đang ăn bữa tối trong phòng ăn, dì Lý đặt chiếc túi lên mặt bàn. "Thấy họ bảo là sợ bị cắt điện nước gì gì đó."
“Sao lại cắt điện nước ạ?” Tô Chỉ mở túi ra, bên trong có rất nhiều đèn pin và nến.
"Đợt trước đang sửa chữa đường ống ngầm, chưa kịp hoàn thành thì lại đột nhiên có đợt tuyết lớn, không tiện thi công nên đành che chắn tạm bợ trước.” Dì Lý nói tiếp, “Mà cũng không bảo là chắc chắn sẽ cắt, chỉ là phòng hờ thôi, dù sao có cũng hơn không.”
Tô Chỉ gật đầu, cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, chưa đầy một buổi chiều mà trong sân đã phủ đầy một mảng trắng xóa, lớp tuyết dày cộp che phủ tận mấy bậc thềm.
Trời sẩm tối sớm hơn lúc bình thường. Cứ âm u nặng nề như dấu hiệu báo trước của một trận bão tuyết.
Mọi thứ đều quá mức bức bách ngột ngạt.
Tô Chỉ rời mắt, lại quay sang uống canh trong bát. Buổi chiều cô đã ngủ một giấc rất dài, bây giờ vẫn còn đang mơ mơ màng màng.
Lúc ăn cơm cũng lơ đãng mất hồn mất vía, không biết là đang nghĩ cái gì.
Ăn cơm được một lúc, Tô Chỉ đang định đặt thìa xuống, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên.
“Con trai tôi.” Dì Lý xấu hổ nói, sau đó đi vào phòng bếp nghe điện thoại.
Tô Chỉ tiếp tục uống nốt canh trong bát, ai ngờ một lúc sau dì Lý lại vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
“Cô Tô, con trai tôi vừa chạy xe bên ngoài bị ngã gãy chân, tôi, tôi…” Dì Lý lo lắng đến mức nói năng lộn xộn không đâu vào đâu.
Tô Chỉ lập tức hiểu ý: "Bây giờ anh ấy đang ở trong bệnh viện sao ạ? Dì muốn đi thăm anh ấy có phải không?"
Cánh tay dì Lý run lẩy bẩy: "Phải, phải, cô Tô, tôi muốn hỏi liệu tôi có thể…"
“Dì mau đi đi,” Tô Chỉ đứng dậy đẩy dì ấy ra ngoài, “Cháu ở nhà một mình được mà, dì có cần cháu gọi cho tài xế kêu chú ấy qua đây chở dì đi không không?”
“Không cần, không cần đâu,” Dì Lý sắp khóc đến nơi, cuống cuồng cởi tạp dề bỏ vào trong phòng bếp rồi đi ra ngoài cửa, “Cô Tô, bỏ cô ở nhà một mình giữa ngày tuyết lớn như thế này, tôi thật sự rất xin lỗi."
"Cháu không sao, vốn dĩ cháu cũng chẳng đi đâu cả, " Tô Chỉ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó xoay người đi vào phòng lấy điện thoại, "Thôi để cháu gọi cho tài xế đi, bên ngoài trời tuyết lớn như vậy dì cũng không dễ bắt xe đâu."
Dì Lý sốt sắng đến độ không thốt ra được câu gì khác, chỉ biết liến thoắng nói cảm ơn.
Điện thoại của Tô Chỉ không còn nhiều pin, cô mau chóng gọi cho tài xế nhờ chú ấy đưa dì Lý đến bệnh viện. Quay đi quay lại, lúc dì Lý rời đi cũng đã gần chín giờ tối.
Bên ngoài trời tối đen như mực, không nhìn rõ được tuyết đã chất đống cao đến ngần nào rồi, chỉ có thể nhìn thấy từng bông tuyết rơi dày đặc không ngớt dưới ánh đèn đường.
Tô Chỉ để điện thoại sang một bên, đề phòng lát nữa thật sự bị cúp điện nước, cô phải đi tắm trước đã.
Sau khi tắm rửa nhanh gọn lẹ một lượt, cô mặc một cái váy ngủ hai dây rồi đi ra ngoài. Đầu tóc chỉ sấy còn âm ẩm.
Cô đi chân trần trên thảm, định bụng đi sạc điện thoại.
Ai ngờ vừa mới cắm được phích cắm vào ổ điện, toàn bộ đèn đóm trong phòng đột nhiên tắt phụt.
Một thoáng yên lặng có vài phần rợn người.
Cô đứng bất động bên thành giường.
Một lúc sau Tô Chỉ mới nhận ra đã là đã bị ngắt điện. Cô vội vàng bật màn hình điện thoại lên, men theo chút ánh sáng đi ra ngoài phòng ăn.
Nến và đèn pin trong túi bị Tô Chỉ nhanh tay lôi hết ra, cô bật một cái đèn pin lên, luồng sáng cực mạnh tức khắc loé lên chiếu sáng toàn bộ phòng ăn.
Tô Chỉ cầm đèn pin trong tay, có đôi phần thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vì trong nhà tối om nên bên ngoài trông sáng sủa hơn hẳn.
Từng bông tuyết tung bay vốn không nhìn thấy rõ hình dạng, vậy mà giờ đây lại lả lơi rơi rụng hệt như những gì được viết trong sách.
Trong nhà thật yên tĩnh biết bao. Tựa như lần đầu tiên chỉ có một mình cô ở nhà.
Tô Chỉ đứng trong phòng ăn nhìn ngắm một lúc, sau đó sải bước đi lấy hộp diêm.
Cô thắp một ngọn nến đặt lên trên bàn ăn rồi tắt đèn pin đi.
Một khoảng sáng nho nhỏ không ngừng lập loè đong đưa lay động. Mà khoảng sáng ấy chỉ vừa đủ bao trùm lấy cô.
Cô ngồi trên ghế, hai tay ôm lấy đầu gối, cơ thể khẽ ngả ra tựa vào lưng ghế. Mặc dù đã bị ngắt điện, nhưng thật ra ở trong nhà lại không hề lạnh lẽo.
Chẳng hiểu cớ làm sao mà cô lại muốn ngồi lại đây một lát.
Ở trong phòng ăn có thể nhìn ra toàn cảnh khoảng sân sau, những khóm hoa trước kia đã biến mất không thấy đâu. Chỉ có lớp tuyết trắng ánh lên sắc trời, cùng với đó là những bông tuyết bay phấp phới trong gió.
Mọi thứ đều quá đỗi tĩnh mịch.
Giống như chìm vào miền hư ảo nào đó.
Tô Chỉ ngồi lại đây rất lâu, giữa chừng điện thoại hết pin sập nguồn, sau đó lại có điện trở lại.
Hệ thống sưởi tiếp tục hoạt động, cô bước đi trên đôi chân trần, tắt hết đèn đóm trong nhà.
Ngọn nến đã cháy được một nửa.
Cô quyết định đợi nến cháy hết rồi mới đi ngủ.
Tuyết vẫn rơi dày đặc, cô hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Suốt đêm dài đằng đẵng, cô chỉ nghĩ đến một khủng cảnh.
Đêm đó, khi cô ôm lấy Trình Hoài Cẩn.
Nhiệt độ cơ thể và hơi thở rõ rệt của anh, tình yêu quá đỗi rõ ràng của anh.
Cứ nghĩ đến đó là sẽ cười ngây ngốc không thôi, và rồi, cô lại bắt đầu cảm thấy trái tim mình nhói lên âm ỉ.
Nhưng Tô Chỉ không ngăn nổi mình. Cô chỉ có thể nhớ về chúng hết lần này đến lần khác, những chuyện đã xảy ra cứ thế chậm rãi đan xen, hòa vào cõi mộng tưởng của cô.
Cô thấy mình vòng tay qua cổ Trình Hoài Cẩn, nhón chân lên, rồi trao anh môi hôn.
Cô cũng nhìn thấy Trình Hoài Cẩn vòng tay ôm lấy cô, dịu dàng đáp lại nụ hôn ấy.
Anh khẽ gọi "Tiểu Chỉ". Anh sẽ không đẩy cô ra xa nữa.
Nực cười mà cũng thật đau lòng làm sao. Hệt như một cơn nghiện chẳng thể buông bỏ.
Ngọn nến bên cạnh chầm chậm cháy đến hồi kết, ánh lửa bắt đầu bập bùng không theo quy luật.
Khoảnh khắc Tô Chỉ liếc mắt nhìn qua, đột nhiên nghe thấy tiếng có ai đó mở cửa.
Da đầu tê dại trong phút chốc, cơ thể bất động như thể bị đóng đinh vào ghế.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy một giọng nói đã lâu không được nghe.
“Tô Chỉ.”
Trình Hoài Cẩn quay về rồi.
Trái tim Tô Chỉ bắt đầu đập loạn xạ mất kiểm soát, cô ép mình giữ nguyên tư thế quay lưng lại với cửa phòng ăn, nhất quyết không chịu đáp lại anh.
Trình Hoài Cẩn bước đi vội vã, chẳng mấy chốc đã tìm đến phòng ăn.
Trong không gian tối tăm mịt mờ, chỉ có ánh nến leo lét lập loè phát ra từ ngọn nến sắp lụi tàn. Rèm cửa mở toang, ánh đèn đường lờ mờ rọi vào từ bên ngoài, trông hệt như một bức tranh sơn dầu yên ả.
Một mình cô ngồi bó gối trên ghế, mái tóc mềm mượt buông xõa trên bờ vai. Cứ thế ngồi im không nhúc nhích.
Trình Hoài Cẩn cứ đứng ở cửa, hồi lâu không cất lời.
Một lúc sau, anh mới hỏi: "Vẫn chưa có điện sao?"
Nói rồi anh định đi mở đèn trong phòng ăn.
“Đừng bật.” Tô Chỉ đột nhiên quay đầu ngăn cản anh.
Cánh tay Trình Hoài Cẩn khựng lại giữa không trung.
Một thoáng lặng yên. Bốn mắt nhìn nhau.
Anh chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, ánh đèn không mấy sáng sủa. Cô không thể nhìn rõ được nét mặt người ấy.
Nhưng một loại ảo giác vô cớ nào đó, khiến cô cảm thấy dường như anh đang cực kỳ mệt mỏi.
Khí lạnh từ từ toả ra từ khắp người anh, và rồi lắng đọng trong màn đêm vô hình.
Trình Hoài Cẩn từ từ hạ tay xuống, anh hỏi cô: “Điện thoại hết pin rồi sao?”
Tô Chỉ cất giọng nhàn nhạt: “Hết pin rồi, anh đã gọi cho em sao?”
“Rất nhiều cuộc.”
Tô Chỉ im lặng, chỉ hỏi: “Có chuyện gì không?”
"Tin cảnh báo bão tuyết và cúp điện nước được gửi đến chỗ tôi, dì nói em ở nhà một mình, tôi gọi nhưng em không nghe máy." Giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh là thế, nhưng Tô Chỉ lại nghe ra đâu đó sự tức giận đang bị đè nén.
Như thể muốn cố ý đối đầu với anh, cô lôi lại những lời Trình Hoài Cẩn từng nói khi trước: "Chúng ta cũng đâu có ở bên nhau, anh không cần phải gánh phần trách nhiệm này."
Sau bao ngày chiến tranh lạnh, ai cũng biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Trình Hoài Cẩn chỉ trầm ngâm nhìn cô, thế rồi đột nhiên lùi lại hai bước, định đi ra ngoài.
Tô Chỉ không khỏi phát hoảng trong lòng, buột miệng nói: "Anh lại phải đi rồi sao?"
Trình Hoài Cẩn dừng bước, quay đầu nhìn cô: "Trong xe vẫn còn có đồ tôi chưa lấy."
“Một mình anh lái xe về đây sao?”
“Phải.”
Trái tim Tô Chỉ bắt đầu đau đớn dữ dội, cô nhớ tới những gì Giang Triết từng nói với mình:
"Mẹ anh ấy gặp tai nạn xe trong cơn bão tuyết."
"Anh ấy lái xe cực kỳ cẩn thận, nhất là vào những ngày có tuyết."
“Anh lái xe về đây làm gì chứ?” Trong giọng nói của Tô Chỉ chất chứa thứ cảm xúc khó lòng đè nén.
Trình Hoài Cẩn nhìn cô, chậm rãi nói: “Mang dâu tây tới cho em, chẳng phải lần trước em không ăn quả nào đấy sao?”
“Bất chấp trời tuyết lớn như vậy chỉ để mang dâu tây cho em sao?” Hốc mắt cô dần sưng mọng lên.
“Phải.” Trình Hoài Cẩn khẳng định lại lần nữa.
Tầm mắt của Tô Chỉ dần nhòe đi, bởi vì lời khẳng định không chút do dự ấy của anh khiến trái tim cô từ từ vụn vỡ.
"Vậy anh đi rửa cho em đi."
Trình Hoài Cẩn yên lặng nhìn cô một lúc, đột nhiên trầm giọng nói: “Lúc ra ngoài vội quá, thật ra tôi quên mang theo rồi.”
Tô Chỉ mím môi, rõ là muốn cười nhưng hai hàng nước mắt lại cứ thế lăn dài trên gò má.
Giọng nói cũng nhuốm màu hơi nước: "Gấp đến thế ư?"
“Ừ.”
Đêm nay anh hoàn toàn thành thật, thành thật với mọi nỗi lo lắng và mớ cảm xúc của chính mình.
Trái tim Tô Chỉ đã mềm nhũn thành băng tuyết tan chảy.
Cuối cùng chỉ khẽ nói: "Em cũng đâu có kêu anh về đây."
“Là tự tôi muốn về.”
Nước mắt Tô Chỉ lại chực trào tuôn rơi, cô vội vàng ngăn anh lại: “Anh đừng nói nữa.”
“Thế có còn giận không?”
“Giận dỗi với anh cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.” Cô cố cứng miệng lần cuối.
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn thả lỏng hơn đôi chút, anh gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.
Tô Chỉ cuống lên, lại hỏi: "Anh định đi đâu?"
Một lúc sau, Trình Hoài Cẩn quay trở lại phòng ăn, trên tay xách một cái hộp màu đỏ. Giọng điệu nghe sao mà dịu dàng quá đỗi: