Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 41: Gọi cô nãi nãi



“Này, ngươi đừng qua đây, ta là Tiên phi của Hoàng thượng đấy, đánh ta, Hoàng thượng sẽ tìm các ngươi tính sổ……”

Tiểu Tiểu run rẩy nhìn cây gậy cách mình càng ngày càng gần, tỏ vẻ đáng thương nói.

“Tiên phi? Sao bổn cung chưa nghe nói đến có nhân vật này nhỉ? Các ngươi đã nghe qua chưa? Các ngươi có ai nghe qua chưa?” nữ tử kia cười cười nhìn mọi người, bọn họ vẫn là vẻ mặt cười nhạo nhìn Tiểu Tiểu——Tiên phi, lát nữa sẽ khiến ngươi biến thành “quỷ phi”, mặt sưng lên giống như quỷ, không phải ‘quỷ phi’ thì là gì?

“Ui da……” một tiếng đau đớn kêu lên, mọi người đều buồn bực nhìn Tiểu Tiểu, sao một cô nương xinh đẹp như vậy, mà tiếng kêu lại khó nghe muốn chết?

Không đúng, trên mặt nàng không có vết sưng đỏ, không có tia máu, vẫn là hoàn hảo vô khuyết như ban đầu nha………thế vừa nãy là ai kêu lên vậy?

Một cước thu thập một người, cái người nắm bả vai Tiểu Tiểu nặng nề té nhào xuống đất, kể cả cái người muốn cầm gậy đánh mình cũng cùng chung số phận, tiếng kêu rên đau đớn của ba người vang lên. Chỉ là tiếng kêu của ba người này nghe không được hay, giống như giết heo vậy, khó nghe chết đi được.

Bực mình nhíu mày, Tiểu Tiểu lượn quanh họ một vòng. Cũng chỉ là lượn một vòng mà thôi, không ai thấy nàng xuất thủ, lại thấy ba vị ma ma mở miệng, nhưng một câu cũng không thốt nên lời.

“Di, ba người các ngươi sao vậy? sao lại ngồi trên đất thế hả? Dưới đất không lạnh à?”

Khó hiểu nhìn mấy ma ma dưới đất, Tiểu Tiểu ra vẻ ngu ngốc hỏi [Ô ô, đều là ngươi làm, còn giả bộ gì nữa! Tiểu Tiểu: ta là kẻ đáng thương, ai thấy ta làm nào, không thấy tức là không tính.]

Ma ma phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, cuối cùng chỉ có thể rũ hạ mắt, trong lòng khóc thét bản thân thật bất hạnh.

“Ai phụ trách lãnh cung?” không thèm đế ý đến ba lão yêu bà dưới đất nữa. Tiểu Tiểu rất vô hại hỏi. (shinku: vô hại á! No no no, ta thấy là ‘vô lại’ thì có)

“Nàng ta…..”

Mấy nữ nhân mặc quần áo có chút hoa lệ đều chỉ về hướng nữ tử thoạt nhìn có chút khôn khéo mà vừa mới muốn đánh Tiểu Tiểu kia, thân thể nữ tử đó thụt lui về sau, khẩn trương nói:

“Không phải ta! Không phải ta!”

Tiểu Tiểu đi đến trước mặt ả ta, cho ả ta một cái bạt tai, trên khuôn mặt trắng nõn của nữ nhân ngay lập tức hiện lên một bàn tay năm ngón khéo léo, đỏ cả lên, rất là đáng yêu!

“Vậy sao?” Tiểu Tiểu thấy nàng ta bưng mặt ánh mắt oán hận, lộ ra nụ cười như thiên sứ nói:

“Lúc nãy là ai nói, ta là nha đầu điên, muốn hung hăng đánh ta? Không phải ngươi à? Chẳng lẽ ta mắc chứng hay quên?”

Nữ nhân đó lại lui về sau một bước, thấy xung quanh nhiều người như vậy, chẳng lẽ từng ấy người lại không khống chế được nha đầu này chắc? Ánh mắt tối sầm lại, trong lòng sớm đã cân nhắc: nếu như không khống chế ả ta, mấy nữ tử các nàng, e rằng sau này sẽ phải chịu sự nghiền ép của ả!

“Mọi người cùng nhau lên, bắt lấy nha đầu điên này!” Miệng thì nói vậy, người thì nhanh chóng lui về sau mấy bước: là mọi người cùng nhau xông lên, nhưng không nói bản thân tiên phong lên trước nha!

Giống như bóng ma vậy, Tiểu Tiểu vọt đến trước mặt ả ta, tay vốt ve dấu tay đỏ in trên mặt ả, cười duyên nói: “xem ra một cái tát, ngươi vẫn chưa biết sự lợi hại của cô nãi nãi, ngươi nói xem cô nãi nãi ta phải làm sao để ngươi nhớ kĩ đây?”

Không hề do dự, tay hung hăng nhéo xuống bả vai nàng ta, Tiểu Tiểu tiếp tục nói: “Đánh người không đánh mặt, lần này trước hết cứ như vậy đi. Ngươi tên gì?”

“Hoa Nguyên…….” Trong mắt mang lệ, nhưng sự cố chấp vẫn không hạ xuống, Hoa Nguyên nghĩ, vẫn là nên giữ mặt mũi trước mặt mọi người.

“Hoa Nguyên, tên nghe được đấy! sau này gặp ta, phải gọi Lão đại, biết chưa?” buông lòng nàng ta ra, Tiểu Tiểu ngồi lên vị trí nàng ta vừa ngồi, khinh thường liếc nhìn những người có mặt trong phòng, trong mắt mang theo ý cười nói: “mấy người các ngươi, cũng như vậy! đừng có mà đùa giỡn với ta, bằng không ta sẽ khiến các ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong! Có muốn xem xem cái gì gọi là ‘muốn sống không được muốn chết cũng không cong’ không? Cô nãi nãi ta hôm nay tâm tình khá tốt, liền hảo tâm cho các ngươi xem một chút……”

Tiểu Tiểu đi đến trước mặt ma ma mới vừa cầm gậy kia, tay nhẹ nhàng vuốt mặt bà ta một cái, giải khai huyệt đạo của bà ta, điểm trụ động huyệt (*) của bà ta, sau đó quay lại ghế ngồi, nhìn ma ma kia giống như xem diễn trò.

(*) Động huyệt: huyệt cử động

Không lâu, mặt ma ma kia bắt đầu đỏ lên, cứ như ăn trúng ớt cay vậy. sau đó mồ hôi từ từ tuôn ra, càng ngày càng nhiều, theo mặt, theo cằm chảy xuống. lúc đầu thì cắn chặt răng, nhưng thời gian chưa đến một nén hương, bà ta bắt đầu cầu xin tha thứ:

“Mặt ta ngứa quá, hãy để ta gãi đi: mặt ta nóng quá, ngươi đã cho cái gì lên mặt ta……”

“Gọi cô nãi nãi!” Tiểu Tiểu nhìn bà ta, bực mình cải chính nói.

“Cô nãi nãi, cầu xin cô tha cho ta đi!” ma ma vội vàng sửa lại nói.

“Gọi lão đại!” cô nãi nãi, cảm thấy gọi lên nghe có vẻ già? Hay là gọi Lão đại đi! Lão đại uy phong nha!

“Lão đại, tiểu nhân không dám nữa đâu, tha cho ta đi!” ma ma vẻ mặt thống khổ nhìn Tiểu Tiểu, nghĩ muốn quỳ xuống dập đầu cũng không được, về phần mặt, thì càng không có hi vọng rồi.

“Đây mới chỉ là thứ ngoài da, mới như thế mà đã kiên trì không được rồi à? qua thêm một nén nhang, ta tự nhiên sẽ làm theo ý nguyện của ngươi.”

Ai chưa từng thấy ác ma mỉm cười? nhìn Tiểu Tiểu bây giờ thì sẽ biết. Tuyệt đối là nụ cười của ác ma đơn thuần nhất thế gian.

“Các ngươi còn có dị nghị gì?” vừa lòng nhìn vẻ mặt kinh sợ của mọi người, Tiểu Tiểu tâm tình vui vẻ hỏi.

“Lão đại!” lần này, mọi người đều thông minh không có gọi sai. Lão đại thì lão đại, vị tổ tông này tuyệt đối không thể đắc tội được!

“Ưm, rất tốt! những lúc chỉ có chúng ta với nhau, có thể gọi Lão đại. lúc có người ngoài, phải gọi là tỷ tỷ! ta là Tiên phi vừa mới đến hôm nay, lần đầu đến lãnh cung, còn mong mọi người chiếu cố nhiều hơn. Hỷ công công vừa mới phân cho ta cái Viện ở tận cùng trong này, trong đó thật sự quá bẩn, các ngươi qua đó giúp ta quét dọn một chút……..”

“Lão đại, ngày mai đi quét dọn à?” Hoa Nguyên kia vừa bị đánh và tước bỏ địa vị “lão đại” lấy lòng hỏi.

“Không phải! Đi bây giờ, biết chưa? Ngày mai quét dọn, vậy đêm nay ta ở đâu?” Tiểu Tiểu nghiêm chỉnh nhìn các nàng, cả mặt vui vẻ nói.

“Bây giờ? Nhưng mà trời đã rất tối rồi, ngộ nhỡ quét dọn không sạch, vậy chẳng phải sẽ làm bẩn y phục của Lão đại hay sao?” Hoa Nguyên lấy lòng đề nghị.

“Cái này…….” Tiểu Tiểu khổ não nghĩ, nàng ta nói cũng có lý, thôi thì đêm nay cứ tìm chỗ nào đó tá túc cũng được……..

“Hoàng thượng giá đáo!” một âm thanh đột nhiên truyền đến, Tiểu Tiểu quay đầu nhìn về phía viện tử, lại thấy đèn đuốc bên ngoài thắp sáng cả lên……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.