Sau khi tỉnh lại lần
nữa, cứ như thể đã quên người kia rồi vậy, Lân vương không còn nhắc đến
hai chữ ‘Tiểu Tiểu’ nữa, mà cái sự kiện thích khách đêm hôm đó cũng cứ
như vậy mà bị chôn vùi. Đối với việc bỗng dưng thanh tỉnh của Hoàng
thượng và Lân vương, Sóc vương từng hoài nghi qua, thái y giải thích
rằng có khả năng độc dược đều có kì hạn mất hiệu lực, đến một thời gian
nhất định nào đó thì sẽ không còn hiệu lực nữa. Bọn họ đều nói vậy, Sóc
vương cũng chẳng thèm truy cứu gì nữa.
“Vương gia, nên dùng thiện rồi, bày thiện ở đâu?”
Trên đường trở về quá mức vội vã, quá mức gấp gáp, Lân vương đã bệnh tới mấy ngày. Lúc hơi khỏe lại một chút, hắn lại thường đến hậu viện ngồi,
chính là ngay tại cái đình mà lần đầu tiên mời bọn người Tiểu Tiểu đến,
yên tĩnh, ngây ngốc, ngồi hết cả nửa ngày.
“Trở về đại sảnh đi!”
Lân vương không quay đầu, đột nhiên nói, quản gia hơi ngây ra một lúc, lâu
vậy rồi, Lân vương vẫn là lần đầu tiên đến đại sành dùng thiện, đột
nhiên muốn quay về, thế này là…
“Sao thế, có gì không đúng à?”
Bực bội nhìn cái dáng vẻ ngây ngốc của quản gia, Lân vương khó hiểu hỏi.
“Không…Vương gia, lão nô sẽ đi chuẩn bị ngay.” Run rẩy đáp lại một tiếng, ông phải
mau chóng trở về tìm người đưa tin cho Hoàng thượng, Vương gia hình như
đã tốt lên rất nhiều. Mấy ngày trước, trong mắt ngài ấy đều trống rỗng,
làm gì có sự tồn tại của người khác chứ?
“Đợi đã! Bên chỗ Liên viên có phái người qua đó quét dọn hay không?” Lân vương gọi vị quản gia sắp đi kia lại, hỏi.
“Ớ…Vương gia…có…” Quản gia sợ hãi cúi đầu, bên đó đã lâu không phái người tới
đấy rồi, nay Lân vương hỏi, ông không dám nói thật.
“Ừm, thế thì
tốt. Đó là nhà của nàng, nói không chừng lúc nào đó nàng sẽ trở về…”
Quản gia sợ run, ban nãy còn định phái người báo tin mừng cho Hoàng
thượng, nhưng bây giờ…
Vương gia không phải bị ngốc rồi đấy chứ?
Nàng ta đã đối xử với vương gia vậy rồi, sao ngài ấy vẫn còn nhớ tới
nàng ta thế nhỉ? Nhưng ý của chủ tử ông không dám hỏi, phải lén phái
người qua đó thu dọn một phen mới được!
Trở về tẩm thất, Lân
vương không kêu người vào hầu hạ, ngồi trước cửa sổ, ánh mắt hắn nhìn
thẳng hướng bên ngoài cửa sổ, trời tối rồi, bên ngoài đều tối om, bây
giờ cái gì cũng không nhìn thấy được.
Tiểu Tiểu, hôm đó sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Tại sao lại hạ độc ta? Đấy nhất định không phải là ý của nàng, đúng không?
Quen biết với nàng, cứ như là chuyện mới hôm qua vậy, từng chút một đều ghi
nhớ rõ ràng trong đầu hắn. Lúc lần đầu gặp mặt, nàng ở cùng với Thủy
Thủy, hai người nhìn có vẻ đều rất ngây thơ đơn thuần, nhưng nàng lại có phần cổ linh tinh quái hơn. Không giống những cô gái khác, vừa nhìn
thấy mình một cái liền si mê, đối với dung mạo của mình, trong mắt nàng
chỉ đơn thuần là thưởng thức…
Lần thứ hai gặp mặt, nàng vẫn cùng
Thủy Thủy đi dạo, mua rất nhiều đồ, mình ngồi trong kiệu, chính là không nhẫn tâm nhìn nàng mệt mỏi, cho nên đi ra, hẹn hai người các nàng đến
vương phủ của mình, còn mở tiệc mời các nàng, hai người cũng có lần đầu
tiên…
Nàng là vì Thủy Thủy nên mới đồng ý tới? Lần đó hạ dược,
cũng là vì tác thành cho chuyện tốt của mình và Thủy Thủy, không ngờ
rằng âm kém dương sai, mình lại phát hiện ra sự khác thường, tóm được
nàng đang đứng rình ở một bên.
Lúc đó, nàng giãy giụa, còn muốn
giải độc cho mình, nhưng mình đã cự tuyệt, mình đã rất khó nhẫn nhịn,
lúc đó chỉ muốn nàng, có được nàng…cuối cùng, hai người đều rất trầm mê, nhưng nàng còn tự cho là thông minh đem Thủy Thủy đến bên cạnh ta, còn
nàng thì lại mệt mỏi đến bên bàn đá lăn đùng ra mà ngủ…
Cũng là
tại tối hôm đó, nàng chỉnh sửa Ngưu Phong, lần đầu tiên nhìn thấy bộ
dạng chỉnh người của nàng. Không cảm thấy tà ác, không cảm thấy bất
kham, chỉ cảm thấy nàng rất đáng yêu, rất nghịch ngợm mà thôi…
Lần thứ ba, sau khi biết lòng Vu Hoa đối với nàng, bản thân liền gấp gáp
đem Liên viên tặng cho nàng, còn phá lệ muốn một ngàn lượng bạc, chỉ vì
tôn trọng nàng, tránh để nàng cảm thấy khó xử. Một ngàn lượng bạc đó,
mình vẫn còn cất kĩ, đấy là của nàng…
Lần thứ tư, biết mình sắp
phải rời xa một tháng, uống đến say khướt, hắn vẫn đến tìm nàng, nàng
lại không ở đó, không hỏi nàng đã đi đâu rồi, nhưng chỉ là nhớ nàng,
muốn yêu thương nàng, để nàng bồi mình…
Độc của nàng rất lợi hại, hắn vẫn luôn biết, giống như đêm đó, độc dược vừa tung ra, chỉ có Sóc
vương bách độc bất xâm là thoát được. Nhưng độc dược của nàng thật sự dễ giải thế sao? Khi đó lúc tỉnh lại, nơi chóp mũi phảng phất còn có thể
ngửi được hương khí của nàng, lúc vội vã chạy ra ngoài tìm nàng, thì lại vô ý nghe được mấy lời nói kia, nàng thế mà lại hôn người đàn ông kia
trước chốn đông người…
Sao lại như vậy, sao nàng có thể như vậy
chứ? Tiểu Tiểu, nàng không thể đối xử với ta như vậy, sao nàng có thể
đối xử với ta như vậy chứ?
Bên giường, có cái rương sắt rất lớn,
cái khóa to to trên đó, cho thấy chủ nhân rất coi tọng nó. Ánh mắt của
Lân vương từ từ chuyển đến trên rương sắt, người cũng vô ý thức mà đi
qua đó, tay nhẹ nhàng vuốt cái rương, dịu dàng tựa như đang vuốt ve
người yêu của mình vậy…
Vuốt rất lâu, mãi đến khi cái rương hơi
hơi nóng lên, không còn lạnh lẽo nữa, hắn mới hoàn hồn lại, từ bên hông
lấy ra một cái chìa khóa tinh xảo kim quang chớp lóe, nhẹ nhàng mở cái
rương ra, chỉ thấy trong cái rương đó trống trơn, chỉ có một bộ y phục
và hai tờ giấy.
Lân vương cầm hai tờ giấy kia lên trước, một
trong số tờ giấy đó còn viết hai chữ lớn không được coi là đẹp cho lắm – Tiểu Tiểu, tờ còn lại là một tờ ngân phiếu được xếp ngay ngay ngắn
ngắn, đó là ngân phiếu một ngàn lạng bạc.
Đây là của nàng, một
cái là chứng nhận chuyển giao viện, một cái là ngân phiếu nàng cho mình. Lúc quản gia cầm đến, Lân vương liền đem hai cái này cùng cất đi, ngay
cả bộ y phục đẹp đẽ kia cũng vậy.
Tay nhẹ nhàng vuốt ve trên bộ y phục, chính là bộ đã mặc hôm mời mấy nàng đến trong viện. y phục đã
nhăn nhúm, bẩn bẩn, nhưng hắn không để ai động tới, càng không kêu người giặt sạch.
Một bộ y phục mà thôi, hắn vốn cũng chẳng để ý, nhưng bộ y phục này thì khác, trên đó có mùi vị của nàng, có vết máu của
nàng. Đấy là tượng trưng cho sự thuần khiết của nàng, là vật chứng tượng trưng rằng mình là người đàn ông đầu tiên của nàng, một vật mà cả đời
này hắn cũng không nỡ vứt bỏ đi…
Vì nhớ nhung, cuộc sống mỗi ngày của Lân vương đều mờ mờ mịt mịt, vì khó hiểu, trong lòng Lân vương vẫn
luôn bất tri bất giác nhói đau như bị cắn phải. Nhưng đây cũng chẳng
phải ngày một ngày hai , tại sao bây giờ hắn lại cảm thấy khó chịu khác
thường? Tại sao tối này lại đặc biệt thấy nhớ nàng chứ?
Khi nghe
mấy lời đó, đã phát thề là phải từ bỏ nàng, nhưng tại sao lại cứ nhớ tới nàng trong lúc lơ đãng thế này, nhớ sự tinh nghịch của nàng, nhớ sự
nhiệt tình của nàng, nhớ sự thông minh của nàng, nhớ tới…
………..
Thật nhàm chán quá!
Ngoại trừ giao du với đám hoa hoa cỏ cỏ ra, phi tử hậu cung thế mà lại chẳng
có một ai đến bái phỏng nàng, Tiểu Tiểu nhàm chán nghiên cứu chế ra loại độc thứ một trăm lẻ một của nàng, nhưng chỉ có độc dược thôi, không ai
đến thực nghiệm, thì có ích lợi gì chứ?
“Hoa Nguyên, ngươi nói
xem đến khi nào thì mấy ả kia mới tới tìm ta gây chuyện chứ?” Thực sự là nhịn không nổi nữa, Tiểu Tiểu bức xúc hỏi.
“Cái gì? Nương nương, ban nãy người nói gì cơ…”
Hoa Nguyên lắc lắc đầu, ban nãy hình như nàng nghe thấy Lão đại nói là đến
khi nào mấy ả kia mới tới tìm nàng ấy gây chuyện, có người lại thích
người khác tới tìm mình gây chuyện à? Haizz, tư tưởng của Lão đại thật
đúng là khác người.
“Ta nói, khi nào thì mấy ả kia đến dạy quy củ cho ta, đến tìm ta gây chuyện?”
Không kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa, là mình nói không rõ à? Hay là tai của
Hoa Nguyên có vấn đề, không được, lát phải giúp nàng ta xem xem, nếu
không được thì châm cho vài ba múi.
“Nương nương, mấy ả không đến tìm người gây phiền phức chẳng phải tốt hay sao? Bọn họ mà đến, lời nói nhất định không dễ nghe, nương nương sẽ đau lòng đó.” Hoa Nguyên than
thở một tiếng, nàng không hi vọng nương nương bị mấy ả làm tổn thương.
“Ta biết chứ, nhưng mấy ả không đến, mấy thứ này của ta phỏng có ích lợi gì nữa? Đều chế ra hết cả rồi, không có người đến thực nghiệm, thế thì
thật lãng phí…”
Tay Tiểu Tiểu chỉa chỉa mấy cái chai chai lọ lọ
trước mặt, mấy ngày nay không ra ngoài, cũng chẳng có người đến, mấy thứ nàng nghiên cứu ra cũng đủ nhiều, mỗi ngày như vậy, ít nhất còn có thể
thực nghiệm tám mười ngày.
“Nương nương, mấy thứ này đều là độc
à?” Ánh mắt lóe lên, trong lòng Hoa Nguyên bỗng bật sáng, mấy thứ này có lẽ sẽ có ích cho mình.
“Ừ, đều là độc. Nhưng độc hiệu còn phải kiểm chứng một phen, cho nên, ta hi vọng có người nào đó xấu bụng tới đây…”
Tiểu Tiểu cười âm hiểm một cái, đêm hôm đó vạn sự bất lợi, nàng tâm tình
không vui, không còn dám ra ngoài nữa. Nhưng nếu hôm nay còn không có
người nào tới, nàng quyết định mạo hiểm ra ngoài một chuyến, về phần chỗ sẽ đi, đương nhiên là Lân vương phủ thân yêu nhất rồi. Muốn hỏi tại sao ấy à, khẳng định là…
“Nương nương, có thể là vì lần trước người
‘Nổi mẩn’. Mấy cái chấm đỏ nhỏ ấy thật sự rất khủng bố, nữ nhân hậu cung đều dựa vào khuôn mặt, sợ người vẫn chưa thuyên giảm, cho nên mấy ả
phải đợi, qua vài ngày rồi sẽ tới đây. Nếu nô tỳ đoán không sai, chắc
nội trong ba ngày nữa thì phiền phức sẽ tới…”
Hoa Nguyên ngẫm nghĩ lại kinh nghiệm trước đây, hình như là vậy.
“Thật à?” Hưng phấn tới nỗi suýt nữa thì nhảy cẫng lên, Tiểu Tiểu ôm lấy Hoa Nguyên, cười lớn nói:
“Tốt, tốt quá rồi! Tối nay, ta quyết định giúp bọn họ cải thiện bữa ăn, chúc
mừng bản thân cuối cùng cũng không còn nhàm chán tới chết nữa!”
Khoa trương làm một cái mặt quỷ, Tiểu Tiểu chạy vào trong phòng, quay đầu
cười nói: “Ta mệt rồi, ngủ trước một lát, đợi lúc bữa tối mới gọi ta!”
Mệt rồi sao? Nghĩ tới ban nãy Lão đại hưng phấn gần chết, Hoa Nguyên sao lại chẳng cảm thấy nàng ấy có một tí ti mệt mỏi nào nhỉ. Tối nay cải
thiện bữa ăn, không phải là nàng ấy định tối nay đến lãnh cung một
chuyến đó chứ?
Vẫn là Lão đại tốt, vẫn còn nghĩ tới tỷ muổi ở
lãnh cung sao? Đâu giống mình, vừa ra một cái là chỉ nghĩ tới báo thù,
sớm đã quyên sạch tỷ muội ở lãnh cung.
Hoa Nguyên đến trong viện, nhìn thấy mấy đóa hoa xinh đẹp kia, nàng tò mò sấn lại gần. Bông hoa mỹ lệ như vậy, xinh xắn như vậy, chẳng lẽ thật sự là độc dược hay sao?
Sống lâu vậy rồi, trước giờ nàng vẫn chưa từng nghe nói, cũng chưa thấy
người khác dùng qua, nhưng tại sao đến tay Lão đại, lại trở thành độc
dược để tự bảo vệ mình thậm chí là lấy để trêu cợt người khác được nhỉ?
*
Nhiều người trong cung đều biết, Liên phi yêu thích nhất chính là những loài
hoa hiếm lạ cổ quái. Vì sở thích của chủ nhân, ma ma chủ quản về hoa của Liên Hoa cung cũng đặc biệt được thơm lây. Ma ma chủ quản về hoa ở các
nơi vốn họ Trần, nhưng vì để hợp với yêu cầu của chủ tử, bà ta bắt thuộc hạ đem Trần ma ma sửa thành Hoa ma ma, kết quả là xưng hô này truyền
đến tai Liên phi, khiến cho Liên phi cao hứng một phen.
“Đóa Nhi, trên mặt ta không có nổi cái loại chấm đỏ kia đấy chứ?” Đã soi
gương cả ba ngày rồi, nhưng Liên phi vẫn không yên tâm, nàng ta bất an
hỏi nha hoàn bên cạnh, bảo nha hoàn đến trước mặt nàng ta, giúp nàng ta
kiểm tra tỉ tỉ mỉ mỉ một lượt.
“Nương nương, không sao đâu. Trên
mặt nương nương vẫn trơn bóng như trước, không có bất kì chấm đỏ nào cả. Nương nương, hôm đó chẳng phải nương nương đã rửa sạch mấy lần rồi sao, nương nương đừng lo nữa…”
“Đóa Nhi, ngươi không hiểu đâu.”
Nhìn gương đồng, Liên phi thở dài thượt nói:
“Ngươi cũng biết đấy, tuy ta có hoàng tử, nhưng bây giờ Hoàng thượng đã sớm
chán ta rồi. Ta liều mạng lấy lòng hắn, nhưng trong mắt hắn vẫn luôn là
những cô nương đẹp hơn ta, xinh hơn ta. Dung mạo hiện tại của ta vẫn tốt mà hắn còn chả sủng ái ta nữa là, ngộ nhỡ không cẩn thận một cái trên
mặt nhiễm phải gì đó, để lại sẹo trên mặt, hắn càng chẳng thèm ngó tới
ta…”
“Nương nương, người đừng lo lắng nữa, quyền lợi của hậu
cung, không phải vẫn nằm trong tay người hay sao? Cho nên…” Đóa Nhi săn
sóc khuyển bảo.
“Đợi đã, hôm đó hình như Hoàng thượng có nói qua một câu, ai có thể khiến Tiên phi…đúng không?”
Hai ngày nay, chỉ lo cho cái mặt của mình, ban nãy nếu không phải Đóa Nhi
nhắc tới quyền lợi của hậu cung, thì nàng đã sớm quên tuốt chuyện đó,
chuyện đấy rất quan trọng, Hoàng thượng đối với Tiên phi kia chẳng phải
chán ghét bình thường, phải nghĩ một phương pháp tốt để chỉnh ả ta một
phen mới được.
“Nương nương, Hoàng thượng từng nói như vậy, bây
giờ nương nương muốn qua đó…” Đóa Nhi bất an hỏi: “Nhưng hình như Tiên
phi rất thông minh, không dễ đối phó đâu…hơn nữa, nô tỳ cảm thấy, thái
độ của Hoàng thượng đối với nàng ta có vấn đề.”
“Đóa Nhi, câu này là ý gì?” Liên phi nghĩ một lúc, hình như có gì không đúng cho lắm,
nhưng cụ thể ở đâu, nàng vẫn không nghĩ ra được.
“Nương nương,
người nghĩ mà xem, hôm đó nàng ta làm cho Hoàng thượng tức không phải là nhẹ…” Đóa Nhi cười nhẹ một cái, vẻ mặt lấy lòng nhìn Liên phi.
“Ừm, vẫn là Đóa Nhi quan sát rõ ràng. Hôm đó hình như không phải chỉ một
lần, nhưng, Hoàng thượng lại không…” Liên phi kinh ngạc che miệng, lúc
đó sao nàng lại không nghĩ đến chứ? Khẳng định là bị nữ nhân kia dọa,
trước khi nàng ta chưa đến, Hoàng thượng đã biểu thị rõ là không thích
thái độ của nàng ta. Mà sau khi nàng ta đến, lời nàng ta nói trước sau
nhiều lần làm cho Hoàng thượng tức giận, nhưng Hoàng thượng lại không xử trí nàng ta, đây đúng là không được bình thường, cực kì không bình
thường!
“Đóa Nhi, xem ra thái độ bây giờ của Hoàng thượng đối với nàng ta thật bất đồng. Lúc trước ta còn tưởng rằng lần này nàng ta bị
biếm đến lãnh cung, cho dù có ra được, mấy người lúc trước ủng hộ nàng
ta làm hậu cũng sớm quay lưng lại với nàng ta, nàng ta chẳng làm nên trò trống gì. Nhìn bây giờ mà xem, thủ đoạn của Thủy Tiên đúng là không tầm thường. Vào lãnh cung một chuyến, ấy thế mà ngay đến hứng chí của Hoàng thượng cũng có khơi lên được. Không thể để nàng ta được sủng, loại tình huống này rất bất lợi với chúng ta, ngươi nói, ta phải làm sao đây?”
Liên phi đứng dậy, nhìn mấy đóa hoa kiều diễm nở ngập tràn trong phòng, nàng lại chẳng có một tí hứng thú thưởng thức gì hết. Nghĩ đến Hoàng thượng
sẽ thấy hứng thú với nàng ta, toàn thân nàng liền thấy bức xúc. Hoàng
thượng hơi sủng ái nữ nhân nào, Liên phi sẽ đều để ý tới, huống hồ là có hứng thú với ai đó chứ?
“Nương nương, hai ngày nay nô tỳ đã phái người qua đó thăm dò, phát hiện ra Tiên phi hiện tại có chỗ giống với
nương nương, không biết có phải là muốn học theo nương nương hay không?” Đóa Nhi đi đên bên cạnh Liên phi, cười xấu xa.
“Giống chỗ nào?”
Quay đầu lại, Liên phi tán dương nhìn Đóa Nhi, nô tỳ này không tệ, hai
năm nay nhìn thấu lòng mình. Nàng ta nghĩ ra không ít thứ, hơn nữa lúc
mấu chốt, có thể nhắc nhở mình, giúp mình phân tích tình thế trước mắt.
“Thích hoa! Cung nữa nói, nàng ta cũng rất thích hoa. Cả ngày dinh ở chỗ hoa viên, mỗi đợt đều hết cả nửa ngày trời…”
“Vậy sao? Đây…”
Trở về chỗ ngồi, Liên phi bắt đầu trầm tư. Người đời đều biết Liên phi yêu
thích hoa, đặc biệt không biết, nhiều lúc, hoa cũng có thể giúp nàng
giải quyết rất nhiều vấn đề, trừ đi rất nhiều phiền phức…
“Đóa
Nhi, giúp ta tra một chút, nàng ta hiểu biết về hoa hay không? Thích
loại hoa nào, ngày khác, ta sẽ tặng cho nàng ta một chậu!”
Liên
phi đột nhiên mở mắt, trên mặt lại khôi phục lại nụ cười nhàn nhã, Đóa
Nhi bên cạnh cười cười, nữ nhân kia, xem ra ngày tháng sau này của nàng
ta sẽ vui lắm đây.
“Hoa ma ma, hoa hồng kim ngân mà bổn cung thích nhất bây giờ vẫn còn chứ?”
Đi đến hoa viên, cung nữ đều đã lui hết ra, Liên phi đi đến bên Hoa ma ma, đạm thanh nói.
“Hồi nương nương, hoa hồng kim ngân đã nở rất tươi, bây giờ trong vườn hoa
của nương nương, hai gốc này là nở đẹp nhất.” Hoa ma ma vẻ mặt tưoi
cười, mấy nếp nhăn trên gương mặt càng nhiều hơn.
“Tốt, ma ma, đây là bột hoa, tỉ mỉ bỏ thêm vào đó, ngày mai có thể làm xong chứ?”
Vươn tay ra, một cái bao giấy bé xíu nằm trên ngọc thủ gọn gàng đẹp đẽ kia của Liên phi, cứ như một công nhệ nho nhỏ vậy.
“Nương nương yên tâm, lão nô nhất định sẽ đích thân làm tốt. Chỉ là hoa hồng
kim ngân chỉ có hai gốc này, sau này e rằng…” Hoa ma ma có chút không nỡ mà nhìn về phía chỗ hoa hồng kim ngân một cái, loại hoa này nuôi dưỡng
không phải là dễ.
“Bổn cung tin tưởng ma ma, ngày nào đó, nhất
định sẽ nuôi dưỡng được bông hoa càng đẹp hơn. Không phải có câu, buông
dây dài mới có thể câu được cá lớn hay sao, ma ma phải làm cho tốt, bổn
cung sẽ không bạc đãi ma ma đâu.”
Rời bước, Liên phi đi về phía
hai gốc hoa kia, nhìn chúng nó lần cuối, rất nhanh chúng nó sẽ không cò
thuộc về mình nữa, vì mục tiêu, sự hi sinh của chúng nó cũng đáng.
……………..
Mãi đến bữa tối, trong hậu cung vẫn yên tĩnh, không có ai đến quấy rầy Tiểu Tiểu, mà Hoa Nguyên cũng ngay lúc bữa tối, đúng giờ gọi Tiểu Tiểu dậy.
Đương nhiên, quá trình rời giường rất gian nan, nhưng kết quả cuối cùng
là nàng vẫn phải dậy. Tù từ dùng bữa tối, Tiểu Tiểu đi ngủ từ rất sớm.
Đợi lúc cung nữ đều lui hết, nàng lại làm một hình nộm giả, dịch dung,
người lại rời khỏi hậu cung.
Ra ngoài vẫn là một cô gái, chỉ là
không được thanh tú như trước, đây là một cô gái xấu xí, một cô gái rất
bình thường rất tầm thường. Dù sao thì mấy ngày nay, Hoàng thượng cũng
chẳng tới, Tiểu Tiểu có ra ngoài, cũng chẳng ai thèm chú ý.
Thời
gian không còn sớm, đến Ngự trù phòng dạo một vòng cái đã, thuận tiện
nhón vài thứ ném tới lãnh cung, sau khi vội vàng nói với bọn họ vài câu
nàng liền rời khỏi hoàng cung, đem theo thành phẩm mà họ đã làm xong, ra ngoài dem mấy thứ đồ thêu này bán đi.
Bời vì thời gian còn sớm,
trên phố còn có thể nhìn thấy không ít người, một cô gái tầm tầm thường
thường, đương nhiên sẽ không dẫn sự chú ý của mọi người, dẫn sự chú ý,
trước giờ chỉ có mỹ nữ mà thôi.
Tiểu Tiểu vô ý thức đi dạo trên
phố, lúc hoàn hồn lại, thế mà lại đã đến bên ngoài cửa Liên viên. Nhìn
chiếc khóa lớn lẳng lặng nằm trên cửa, trong lòng Tiểu Tiểu muôn vàn cảm khái: Nơi này, theo lý mà nói mới thật sự là nhà mình đấy? Nếu đã đến
trước cửa nhà, có phải nên vào xem không nhỉ?
Nhìn quanh một
lượt, bên này rất hẻo lánh, vốn chẳng có người nào chú ý tới chỗ này.
Nhẹ nhàng nhảy một cái, người đã vọt vào trong viện, bên trong tối om,
chỉ có thể mượn ánh sáng lấp lánh của sao trời, mơ hồ nhìn mọi thứ trong viện.
Liên viên, thứ trồng nhiều nhất hẳn phải là hoa sen, lúc
sắp đi, hoa sen còn chưa nở, nhưng bây giờ đều đã nở rộ cả rồi, nhìn
chút xiu màu trắng trên lá sen xanh mướt kia, Tiểu Tiểu bật cười: Vẫn là hoa tốt, không bởi vì không có người ở, không có người thưởng thức nó
mà không nở. Bất luận có trở thành tiêu điểm của mọi người hay không,
bọn chúng cũng vẫn nở rất tươi.
Hương sen nhàn nhạt, mùi thật dễ
ngửi, giống như Tiểu Tiểu vậy, nàng trước nay vẫn luôn thích mùi nhàn
nhạt, bất luận là đồ ăn, là hoa bên người, hay là y phục để mặc.
Nàng lớn lên cũng không kiều diễm, mấy thứ diễm lệ không thuộc về nàng, thứ
nàng thích, thủy chung đều là những thứ nhàn nhạt mà thôi.
Ngửi
hương sen hồi lâu, Tiểu Tiểu mới từ từ đi vào trong phòng. Lúc đó mình
đi vội vã, hình như ngay đến mấy thứ mình đã ăn cũng chưa thu dọn, không biết mấy thứ đó quản gia đã thu dọn hay chưa? Nếu chưa thu dọn, chắc
cũng thối hết rồi.
Đẩy cửa ra, bên trong phòng còn tối hơn cả
ngoài phòng, nhưng Tiểu Tiểu vẫn miễn cưỡng nhìn thấy đồ vật trong
phòng, có thể ngửi thấy mùi ẩm ướt bên trong.
Người đi trà lạnh,
chắc là nói tình huống bây giờ. Tuy nhiên, đồ trên bàn sớm đã thu dọn
sạch sẽ rồi, mọi thứ trong phòng chẳng hề thay đổi, nhưng dựa vào khứu
giác, Tiểu Tiểu cũng biết nơi này đã lâu không có người đến quét dọn
qua.
Có chút thương cảm nhìn bụi bặm xung quanh, Lân vương trở về đã mấy ngày rồi, hắn thật sự sắp quên mình rồi sao? Nếu vẫn chưa quên
mình, bên này hắn phải phái người tới quét dọn mới đúng…
Bỗng
nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, Tiểu Tiểu nhanh nhẹn nhảy lên xà nhà, chẳng lẽ lúc này, còn có người đên thăm nhà mình hay sao? Đồ
dùng trong nhà ở đây không nhiều, đồ đáng tiền cũng ít. Nhưng cho dù
vậy, đây vẫn là nhà mình, Tiểu Tiểu không cho phép có người nhòm ngó đến đồ trong nhà mình, chỉ có thể là mình nhòm ngó đến đồ nhà người khác
thôi.
Cửa đã mở, vào nhà không chỉ riêng một người, cùng lúc có
tới ba người đi vào, sau khi người đi đầu quay lại khép cửa, thắp đèn
lông đi tới, khoảng cách Tiểu Tiểu cách bọn họ rất xa, nàng nhìn không
thấy tướng mạo của họ, nhưng bộ dạng kiêu ngạo kia của họ lại khiến Tiểu Tiểu âm thầm bất mãn:
Đầu năm nay, lá gan của mấy tên trộm cắp
cũng quá lớn rồi nhỉ, không những quang minh chính đại mở khóa, hơn nữa
còn thắp đèn lồng mà tới nhà người ta đánh cướp, một lát, xem mình thu
dọn bọn này ra sao!
Người tới từ từ lại gần, Tiểu Tiểu cũng nghe
thấy có tiếng nữ nhân ôm giận: “Quản gia, có cần phải nửa đêm canh ba
tới đây làm không hả?”
“Đấy là, hôm nay Vương gia hỏi tới, nói
không chừng lúc nào đó sẽ đến đây, ngươi muốn để ta bị mắng hay sao?”
Một giọng hơi già tức giận nói.
“Vương gia hỏi tới rồi à? Nơi này chẳng phải Gia đã tặng cho người ta rồi sao? Chẳng lẽ cô nương kia sắp
trở về?” Giọng của nữ nhân hơi lớn chút.
“Về thì tốt rồi, vẫn
chưa có tin tức gì. Tứ Nhi, đừng nói bậy, ta tin tưởng ngươi, mới bảo
hai ngươi tới đây giúp, tốc độ nhanh một chút, chúng ta phải thu dọn
sạch sẽ rồi rời đi, biết chưa?”
“Ừm, quản gia, ta sẽ không nói với người ngoài đâu…”
Tiếng nói chuyện càng ngày càng gần, Tiểu Tiểu trên xà nhà không nhịn được
nữa mà rơi lệ, thì ra, hắn vân chưa quên mình. Quản gia nói, nói không
chừng lúc nào đó hắn sẽ đến nơi này, chẳng lẽ chuyện tối hôm đó, hắn đã
tra rõ ràng rồi à? Tuy rằng thị vệ nói có chút khoa trương, Dạ Hoặc kia
hôn má mình cũng là sự thực, hắn thật sự không để ý hay sao?
Thương cảm nhìn ánh đèn phát sáng trong phòng, đã từng, ánh đèn trong này ấm áp biết mấy, nhưng bây giờ…
Bỏ đi, đêm cũng khuya rồi, làm chính sự trước đã!
Tiểu Tiểu nhìn ánh đèn sáng trong phòng lần cuối, có lẽ, tối nay nên lén đi xem hắn một cái, một cái là được…
“Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?”
Lân vương nằm trên giường trằn trọc ngủ không yên, phủ thêm quần áo đi ra
ngoài, đi đến Liên viên, lại nhìn thấy khóa trên cửa kia đã được mở, bên trong khép cửa chưa?
Chẳng lẽ là, nàng trở về rồi?
Khẽ
cắn môi, có thể cảm thấy trên môi đau xót, Lân vương nhìn cái viện như
mộng ảo này, nàng thật sự trở về rồi, cửa vốn đã khóa….
Không gõ
cửa, muốn cho nàng một bất ngờ, Lân vương trực tiếp nhảy tường đi vào,
nhìn cửa phòng đóng chặt và ánh đèn ấm áp kia, trái tim hắn đập thình
thịch, bên trong có người, đèn cũng đã thắp sáng rồi, nàng thật sự đã
trở về, nàng ở ngay bên trong.
Mau chóng đi vài bước, Lân vương
đột nhiên dừng lại, nghĩ đến nàng không từ mà biệt, nghĩ đến mình điên
cuồng tìm nàng, cũng nghĩ đến nàng để người áo đen kia hạ độc mình, còn
có nhiều người nhìn thấy, nàng cùng với tên áo đen kia hôn rất nhiệt
tình…
Có cần vào không? Phải vào làm sao đây, nếu như trong đó
không chỉ có một mình nàng, nếu như trong đó còn có người đàn ông kia,
thì phải làm sao?
Lân vương, ngươi kiêu ngạo như vậy, yêu nàng
như vậy, nếu như nhìn thấy kết quả như thế, ngươi phải đối mặt với nàng
ra sao, phải đối với người đàn ông kia ra sao?
Sẽ quyết đấu với
hắn ta sao? Hay là sẽ giết Tiểu Tiểu? Hoặc là đau đớn rời đi? Ba giả
thiết, hắn đều không muốn, hắn thà rằng, bên trong chỉ có một người…
Tự dưng, hắn nghĩ rất nhiều, cứ ngồi bên bờ hoa sen, chóp mũi còn ngửi
thấy hương hoa sen nhàn nhạt kia, y như hương thơm nhàn nạt trên người
nàng vậy, làm hắn mê say, làm hắn không buông được nàng.
Nhắm mắt lại, Lân vương tỉ mỉ ngửi hương thơm thanh nhạt kia, hình như trong đó, thật sự có lẫn với mùi của nàng, như thế càng có thể xác định rằng nàng đã trở về…
Len lén qua đó xem cái đã!
Do dự hồi lâu, nhìn ánh đèn vẫn còn thắp sáng, Lân vương nói với mình. Người đàn ông kia,
đối với nàng nhất định là không tầm thường, bằng không, lấy sự cơ linh
của Tiểu Tiểu, sao có thể bị hắn ta ôm chứ? Sao có thể cùng với hắn
ta…cho dù bên trong thật sự là hai người họ, hắn vẫn muốn gặp nàng một
lần, hắn không khống chế được dục vọng muốn nhìn thấy nàng, cũng không
khống chế được tâm tình muốn gặp nàng. Cuối cùng cũng sắp gặp được người mà mình nhớ nhung suốt một tháng rồi, bước chân của Lân vương hơi run,
hắn len lén đi đến căn phòng sáng đèn, tại lúc này cửa bỗng mở ra…