Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 35



Tống Đình Phàm không vén chăn trên người Trần Lâm lên mà trực tiếp phủ lên người mình. Hắn, không muốn Trần Lâm lại bị lạnh, thân thể hắn cố nhiên ấm áp, sức khỏe cũng không sai

Hai tay mò mẫm trên da thịt Trần Lâm, từ dưới mà lên vuốt ve không sót chỗ nào, thong thả mà nhu thuận. Trần Lâm chưa bao giờ được đãi ngộ như vậy, muốn nói nhưng không biết phải nói gì, chỉ có thể duy trì tình trạng thân thể cứng ngắt, đôi lúc lại dùng đôi mắt dạt dào xuân ý nhìn Tống Đình Phàm

– “Em lúc này nhưng lại… nhìn anh như vậy…”. Tống Đình Phàm làm như bất đắc dĩ thở nhẹ một câu vào tai Trần Lâm

Miẹng khẽ cắn nhẹ vành tai cậu, liền thấy cơ thể Trần Lâm run rẩy một chút, hai đùi cũng duỗi thẳng. Tống Đình Phàm không nghĩ, nguyên lai…. Nguyên lai tai là nơi nhạy cảm của Trần Lâm a…. Như là tìm được món đồ chơi yêu thích, Tống Đình Phàm càng theo đuổi tai cậu, gặm cắn, khẽ liếm không buông ta, “Ân…”. Lại một tiếng rên rỉ lơ đãng thoát ra từ miệng cậu… Trần Lâm mở miệng nói với Tống Đình Phàm, “Khác… Chỗ…. Khác…”. Khuôn mặt phiếm hồng trên gối không ngừng ngọ nguậy, ý đồ muốn đem giấu tai đi. Tống Đình Phàm cũng không phản đối, nếu em hộ tả anh đây liền hữu công

Trần Lâm nghiêng đầu giấu tai trái thì lại dâng lên toàn bộ tai phải. Tống Đình Phàm vươn đầu lưỡi khẽ liếm, Trần Lâm lại vội vàng nghiêng đầu bảo vệ tai phải, nhưng tốc độ thua xa Tống Đình Phàm, một nửa tai đã bị hắn ngậm trong miệng. Tống Đình Phàm dọc theo vành tai Trần Lâm dùng đầu lưỡi khuếch trương, càng lúc càng nhẹ nhàng ôn nhu khiến cậu không biết nên bảo vệ tai trái hay tai phải. Thân thể không cứng còng mà cảm giác ngày càng tan mềm ra. Động tác né tránh cũng chỉ là hình thức….

Tống Đình Phàm nhả tai cậu ra, dọc theo một bên tai khẽ hôn đến khóe miệng Trần Lâm, hàm trụ cắn xé đôi môi, nhưng lại không thấy tàn bạo mà là một kiểu ôn nhu khác. Tống Đình Phàm không buông tha môi cậu nhưng lại khẽ nâng thân thể, một khối, lại một khối…. quần áo Trần Lâm bị giải khai. Cậu cũng cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua, giương đôi mắt mê li muốn dùng tay che lại

– “Ân… Ô ô…. Lạnh….”. Trần Lâm cố sức hé miệng nói chuyện nhưng lại vô thức phun ra hai tiếng rên rỉ

– “Ngoan, lập tức không lạnh…”. Tống Đình Phàm an ủi

Dọc theo cằm Trần Lâm không ngừng đem lời lẽ của mình đi xuống, lưu lại một chuỗi ôn nhu khiến Trần Lâm ngày càng không nhịn được rên rỉ. Da thịt tiếp xúc với Tống Đình Phàm không ngừng run rẩy, sau khi hắn rời khỏi liền hiện lên nhưng viên mụn cơm nho nhỏ. Trần Lâm không biết hiện tại mình là thấy lạnh hay nóng

Đột nhiên “A~!”, Trần Lâm hét lên, rồi mới như vừa ý thức đây là lần đầu tiên mình thét ra như vậy, Trần Lâm xấu hổ không biết dời mắt đi đâu. Gắt gao cắn chặt môi dưới của mình, đúng là không phát ra âm thanh gì nữa. Tống Đình Phàm có lẽ vì muốn trừng phạt sự ngạc nhiên của Trần Lâm, có lẽ vừa muốn trừng phạt cậu, vì thế lại tiếp tục trò cũ. Thả ra viên hồng anh bên trái của Trần Lâm, tiếp tục ăn viên bên phải vào miệng. Phệ cắn, xé rách liên tục không buông tha. Mãi đến khi miệng cảm giác có một khối cứng rắn đững thẳng, buông ra thì vừa thấy, đúng là ngày càng hồng thấu

Trần Lâm tay chân vội vàng nghĩ muốn ngăn cản Tống Đình Phàm, “Đừng nhìn!”. Nhưng tay chân có ngăn chặn cũng không tác dụng gì, chỉ có thể truyền đạt sự e lệ của chủ nhân

Tống Đình Phàm nhìn thiên hạ dưới thân thẹn thùng như thế cũng biết chắc là đã quá mức xấu hổ, nhưng trong lòng lại càng muốn đùa cậu, ngẩng đầu, nhìn cặp mắt không ngừng né tránh mình, đáp ứng, “Hảo, không nhìn!”. Trần Lâm nghe những lời này rõ ràng thoải mái không ít, nhưng sau câu nói kia, Tống Đình Phàm liền thay đổi hành động

– “Nhưng mà, hai bên…. cũng phải công bằng…”. Nói xong, liền cúi đầu công kích khối hồng anh vừa bị lạnh nhạt kia

– “Ân…. Ân…. Ừ…”. Trần Lâm còn chưa kịp khống chế đã toát ra tiếng yêu kiều

Tống Đình Phàm tuần tra đến rốn của Trần Lâm, một lần lại một lần đánh vòng tròn quanh đó, hắn nghĩ Trần Lâm tự biết kế tiếp hắn sẽ làm gì. Hắn, không muốn, hắn, làm gì cũng ba phải

Trần Lâm cũng biết ít nhiều về ‘nam nữ hoan ái’, tuy trong đầu không linh hoạt rõ ràng, nhưng bản năng nói cho cậu biết, Tống ĐìnhPhàm không ngừng muốn làm này đó, phía dưới, phía dưới muốn….. Nghĩ vậy, toàn thân Trần Lâm tự nhiên có biến hóa rõ ràng. Tống Đình Phàm rõ ràng biết có cái kiên quyết đang nơi ngực mình, hắn thử dùng tay dò xét, qua từng lớp vải vẫn rõ ràng cảm thụ được chỗ biến hóa

Thanh âm đã hơi khàn khàn gọi một tiếng, “Trần Lâm….”

Trần Lâm biết chắc bình thường mình không thể nghe thanh âm thấp trầm khàn khàn như thế này, hấp dẫn đến khinh động lòng người, huống chi lại đang trong tình huống này? Không chịu nổi, cậu liền nghiêng đầu sang một bên, ngăn lại đôi môi như cánh hoa

Tống Đình Phàm, có thể không rõ sao?

Tay vừa mới tiến đến lưng quần ngủ của người bên dưới, liền rõ ràng cảm giác thiên hạ bỗng nhiên buột chặt hai chân. Tống Đình Phàm một tay vỗ vỗ nhẹ eo Trần Lâm ý bảo không có việc gì, một bên tiếp tục dùng lưỡi an ủi cậu, nhưng vẫn không từ bỏ ý định cởi đồ của người kia. Tất nhiên cũng có một ít trở ngại như dự liệu, “Trần Lâm, nâng eo lên một chút”

– “Oanh”, Trần Lâm không biết giấu mặt vào đâu, có phải hay không hôm nào tìm một mảnh xác pháo xem ai hồng hơn? Trần Lâm do dự, Tống Đình Phàm đã đem bàn tay đang đặt ngay eo nhấc lên, một tay kia phối hợp liền kéo quần ngủ quả Trần Lâm xuống. Cũng may mắn hai người còn trùm chăn, mặc dù không kín hoàn toàn nhưng Trần Lâm cũng không cảm thấy quá lạnh, bất quá da thịt trực tiếp chạm vào lớp chăn nệm bên dưới làm cậu thấy khác lạ

Trần Lâm mất tự nhiên bắt đầu văn vẹo, Tống Đình Phàm làm sao chống lại phiên tra tấn này? Từng bước từng bước thong thả không có nghĩa là hắn bình tĩnh. Tuy hắn còn có thể khống chế tình huống, nhưng nếu Trần Lâm cứ tiếp tục vặn vẹo như vậy, hắn cũng không cam đoan được gì. Vội vàng khống chế hai đùi của Trần Lâm, “Trần Lâm, đừng động nữa!”. Tống Đình Phàm cơ hồ đã nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được câu này

Trần Lâm vội vàng ngẩng đầu nhìn biểu tình của Tống Đình Phàm, nhưng hai người dù sao cũng đang ở trong ổ chăn, đầu giường chỉ còn lại ánh sáng đèn bàn mỏng manh, không thể trợ giúp Trần Lâm nhìn rõ ràng biểu tình của hắn. Trần Lâm sợ hãi lo lắng chậm rãi nâng tay phải, vừa mới chạm vào chóp mũi Tống Đình Phàm, cậu liền cảm thấy ngón trỏ, ngón giữa đều ướt mồ hôi. Chậm rãi dao động, tốc độ chậm đến mức khiến Tống Đình Phàm thở càng lúc càng nặng nề. Hắn minh bạch Trần Lâm không phải khiêu khích mình, chỉ là hành vi như vậy không khác gì khiêu chiến tính nhẫn nại của mình a

Rút lại cánh tay còn đang sờ loạn trên mặt Tống Đình Phàm. Trần Lâm hiện tại rất cảm động, nhất là ngón tay cơ hồ đều chiếm đầy mồ hôi trên mặt hắn, cậu vừa hồ đồ lại vừa đau lòng, “Gỡ chăn ra đi, em… em cũng không lạnh vậy….”

Người này, đồ ngốc này, thế nhưng nghĩ mình vì nóng mới ra mồ hôi?! Tống Đình Phàm không biết nên tiếc nuối Trần Lâm hay nên cảm tạ cậu… Hắn không hề động thủ gỡ chăn, Trần Lâm lại gỡ chăn trên người mình và Tống Đình Phàm ra. Chưa gỡ ra hết, những biểu tình trên mặt Trần Lâm dưới ánh đèn yếu ớt càng mông lung mơ màng, hai má đỏ hay đã mơ hồ xuân ý, đôi môi đỏ mọng khiến người ta muốn tàn sát bừa bãi, mà vài sợi tóc mang theo mồ hôi dính lại trên mi càng tăng thên vài phần quyến rũ, không bình đạm yên ổn như ngày thường

Đối mặt với Trần Lâm như vậy, Tống Đình Phàm lại giật mình kinh hỉ, bất quá những lúc người kia thế này chỉ có mình nhìn thấy! Bởi vì hiện tại, Tống Đình Phàm đang ở ngay eo Trần Lâm, ánh đèn hôn ám, Trần Lâm khó có thể thấy rõ biểu tình của hắn, phỏng chừng nếu thấy biểu tình của Tống Đình Phàm muốn đem cậu hoàn toàn dung nhập vào mình, cậu sẽ kêu thất thanh

Tống Đình Phàm lúc này tuy rằng khó nhẫn, nhưng hắn phải nhẫn, lần đầu tiên của Trần Lâm— hắn nghĩ trình độ của mình cũng là quá phận với cậu rồi!

Tống Đình Phàm lúc này cũng không còn hơi sức suy nghĩ việc kéo chăn, hướng lên phía trước bắt lấy môi Trần Lâm, cẩn thận chậm rãi niệt lộng, hi vọng Trần Lâm có thể sa vào để mình có thể giải khai tầng bao phủ cuối cùng dưới thân Trần Lâm. Trần Lâm cho dù trầm mê trong nụ hôn say lòng người kia, nhưng bộ phận nhu nhược nhất của mình bị người khác giữ trong tay không thể không có cảm giác

– “A… Anh….”

Tống Đình Phàm không buông tha, liền cao thấp xáo lộng, Trần Lâm liền cự tuyệt nhưng một chữ cùng chưa kịp thốt ra, hoàn toàn lầm vào bàn tay không chế của Tống Đình Phàm

Trần Lâm mặc dù chưa bao giờ làm chuyện ‘nam nữ hoan ái’, nhưng vài lần tự xử lí thưa thớt vẫn có, bất quá, giờ khắc này, cảm giác được bàn tay khác sở doanh không giống như chính mình từng làm, càng… thoải mái, cũng càng… cảm thấy thẹn

– “Ân… Ân….”. Trần Lâm ức chế không được, tiếng rên rỉ cùng hơi thở nặng nhọc tràn ra

Biết thiên hạ bên dưới đã sắp đến cao trào, Tống Đình Phàm không đành lòng khó xử cũng phải khó xử, chọn nơi mẫn cảm nhất của nam nhân hạ thủ. Rốt cuộc sau một trận thân thể bị buộc chặt, Trần Lâm phóng ra trên tay Tống Đình Phàm. Cậu chỉ cảm thấy có một tia sáng lóe lên trong óc, thân thể vô lực, không khí bên trong ngực cũng chưa cảm thấy lạnh. Qua hơn nửa ngày, ánh mắt mới như tìm được tiêu cự, nhìn Tống Đình Phàm đang ngay trước mắt mình, Trần Lâm muốn tránh cũng không có chỗ trốn, không chỉ khuôn mặt hồng thấu mà cả thân thể cũng đều hồng theo

– “Anh….”. Trần Lâm không biết nên biểu đạt thế nào, cậu đương nhiên biết kia là đồ bẩn, sẽ làm bẩn tay Tống Đình Phàm, phỏng chừng y phục hắn cũng dính, hắn…. còn chưa cởi y phục

Ánh mắt Trần Lâm tìm kiếm bàn tay kia của Tống Đình phàm. Nhưng hắn lại cười, kiềm chế vui vẻ. Tống Đình Phàm dùng tay dính một ít trọc dịch của Trần Lâm đến bên đùi, lau, xoa xoa, không thể nghi ngờ việc này khiến hai đùi Trần Lâm mở ra đến lợi hại

Tống Đình Phàm cấp tốc cởi hết y phục ở nửa thân trên, để lộ dáng người hoàn hảo cường tráng hơn Trần Lâm rất nhiều, Trần Lâm bình thường tuy có rèn luyện nhưng còn lâu mới có được vóc dáng như hắn. Khi Tống Đình Phàm thoát quần trong ổ chăn, mặt dây lưng kim loại lạnh lẽo chạm vào da thịt Trần Lâm, vô duyên vô cớ làm cậu run lên một chút. Tống Đình Phàm ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi, làm sao vậy? Trần Lâm hạ mắt, lắc lắc đầu, cả mặt đều đỏ như máu. Cậu, không nói nên lời

Khoảnh khắc da thịt tương thiếp nhau, hai người rõ ràng đều khó điều khiển

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.