Hôm sau, Trần Lâm bị sức nóng đánh thức, cậu cảm giác da thịt mình đều khô nóng. Mở to mắt, nhìn người trước mặt, trong nháy máy, kí ức đêm qua lại trở về nguyên vẹn, sáng sớm mà Trần Lâm đã đỏ mặt. Quan sát người bên cạnh, sau một đêm liền nhìn thấy lún phún râu, Trần Lâm hiếu kì muốn chạm thử. Trần Lâm là người phương Nam, lông trên cơ thể thực thưa thớt, làn da thậm chí còn đẹp hơn thiếu nữ xứ Bắc. Râu càng không có bao nhiều, cơ bản khoảng một tuần mới thoáng nhìn thấy một chút. Với việc này, Trần Lâm thật oán hận
Tay Trầm Lâm còn chưa chạm đến râu của Tống Đình Phàm liền cảm giác mặt hắn rất nóng, nhìn thêm lại thấy cả mặt đỏ bừng, môi khô khốc, mà da thịt hai người kề sát vẫn thực nóng rực. Trần Lâm ngơ ngẩn, cũng biết đó không phải do đắp chăn, mà là, Tống Đình Phàm phát sốt!
Trời ạ! Sao lại như thế? Trần Lâm khẩn trương đứng dậy, lại sợ động tác quá mạnh của mình đánh thức người trên giường, chỉ có thể chậm rãi rời đi. Cơ thể quang lõa cũng bất chấp khí lạnh tấn công, cậu liền vào phòng vệ sinh ủ nóng khăn mặt, cấp tốc đắp lên trán Tống Đình Phàm. Nhưng ngẫm lại thế này cũng không được bao nhiều, nếu không hạ sốt thì làm sao?
Lại lập tức chạy đến tủ thuốc, bên trong có chứa một ít thuốc thường dùng. Trần Lâm tìm một viên thuốc hạ sốt cho Tống Đình Phàm uống, cậu nhớ rõ lần trước mình phát sốt, Quang ca liền đưa thuốc này cho mình, cậu uống một buổi tối thì hạ, không biết có dùng được cho Tống Đình Phàm không
Trần Lâm lại đi vào phòng bếp rót cho Tống Đình Phàm một li nước ấm, muốn đánh thức hắn
– “Đình Phàm, Đình Phàm… tỉnh tỉnh, anh sốt rồi, dậy uống thuốc hãy ngủ tiếp…”
Tống Đình Phàm mở hai mắt mờ sương, nhất thời không rõ mình ở đâu, nhưng khi nhìn thấy Trần Lâm hắn lại không lo lắng chút nào. Nhận thứ gì đó Trần Lâm đưa cho, hắn trực tiếp nuốt xuống, hắn nghĩ Trần Lâm nói gì đó với mình, nhưng ý nghĩ thực sự rất trầm, trầm đễn nỗi hắn chỉ muốn nằm xuống
Nhìn chằm chằm Tống Đình Phàm uống thuốc, mày Trần Lâm luôn nhấc lên từ khi tỉnh dậy bây giờ mới hạ xuống một chút. Tìm điện thoại, mới 6h40 sáng. Trần Lâm nghĩ cũng không vội, mình đi rửa mặt, sau đó nấu chút cháo hoa cho Tống Đình Phàm rồi mới ra mở cửa tiệm, thời gian vẫn còn thong thả. Nghĩ đến mở cửa tiệm, Trần Lâm lập tức nhớ ra đêm qua mình không nhớ đến– xe của Tống Đình Phàm!
Cầm chìa khóa ra mở cửa, xuyên qua cửa thủy tinh, Trần Lâm nhìn thấy bên ngoài một màn trắng xóa. Vì trời chưa sáng hoàn toàn nhưng tuyết lại xây thành một khoảng trắng bạc vẫn làm cho quang cảnh trước mắt sáng sủa rất nhiều. Mà chiếc xe một màu đen của Tống Đình Phàm lại nằm dưới lớp tuyết dày. Bất quá, điều này cũng không làm Trần Lâm khó nhận ra
Trần Lâm trong lòng buồn cười, chính mình nghĩ thật là đúng! Bây giờ nên làm gì? Tống Đình Phàm không thể tự lái xe đi, như vậy…. chỉ có thể gọi Mục Kiệt Lưu Dụ? Trần Lâm nghĩ lại thấy thần kinh căng thẳng, cậu không ngại nói cho bọn họ về mối quan hệ của mình với Tống Đình Phàm, chỉ là… Nếu Mục Kiệt Lưu Dụ biết, không biết bọn họ còn nháo mình đến đâu. Trần Lâm cười khổ nhiều hơn là buồn cười
Không chỉ với Lưu Dụ Mục Kiệt, Lí Tiểu Phàm và Kim Tinh cũng vậy, Trần Lâm cũng dám đối mặt nói thẳng. Sở dĩ cậu muốn đưa xe Tống Đình Phàm đi là bởi vì, trước mắt cậu còn không chắc chắn mọi người có tiếp nhận quan hệ của cậu và Tống Đình Phàm không, cho nên tạm thời chỉ có thể tránh đi. Vô luận đối với ai cũng vậy, trong một lúc nào đó, những mối quan hệ tiến dần từng bước là một quy tắc sinh tồn
Trần Lâm quay lại cửa hàng, gọi điện thoại cho Mục Kiệt, di động rất nhanh đã kết nối. Nguyên lai đêm qua hai người kia ngồi ở quán bar của Nghiêm Tử Vĩ uống rượu nói chuyện phiếm, đến rạng sáng mới lung tung ngủ lại ở văn phòng của Nghiêm Tử Vĩ. Ngủ thực sự không thoải mái, tiếng chuông điện thoại chói tai liền kinh động đến họ
– “Này…”. Giọng nói vẫn còn ngái ngủ, người bình thường sẽ không nghĩ Mục Kiệt ôn nhu nhĩ nhã lại có âm thanh như vậy
– “Mục Kiệt, tôi Trần Lâm, làm phiền các anh rồi, ngại quá”. Trần Lâm trong lòng nghĩ mình quấy rầy giấc ngủ của người khác, cũng có chút có lỗi
Mục Kiệt vừa nghe đến Trần Lâm liền có chút thanh tỉnh, vội vàng nói, “Không sao, không sao, làm sao sáng sớm đã gọi?”
Trần Lâm tuy rằng cảm giác có lỗi, nhưng việc cần nói thì vẫn phải nói, “Ách, bây giờ anh có thể đến cửa hàng của tôi một chút không?”. Trần Lâm do dự không nói rõ
– “Ân? Cái gì?”. Mục Kiệt rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ
Trần Lâm lặp lại lần nữa, “Cái kia, bây giờ anh có tiện đến cửa hàng tôi không? Có chút việc cần…”
Trần Lâm tuy quanh co nhưng ý tứ cũng hiểu được, Mục Kiệt cũng coi như đã thanh tỉnh, nhìn đồng hồ trên tường, mới 6h45, sớm như vậy? Trần Lâm có chuyện gì?
Trong miệng vội vàng hùa theo, “Mạnh mẽ lên, tôi lập tức đến. Cậu chờ một chút”. Cúp điện thoại, tay không ngừng lay Lưu Dụ
– “Mau, Lưu Dụ, Trần Lâm bên kia có chuyện cần giúp, chúng ta mau đến! Mau, khi khác ngủ”
Ngữ khí Mục Kiệt có chút gấp gáp, Lưu Dụ không dám chậm trễ, bật dậy tùy ý chỉnh sửa lại y phục, liền cùng Mục Kiệt đuổi đến nơi Trần Lâm! Bọn họ không dám khinh thường, Tống Đình Phàm vừa đi có một ngày, bọn họ lại để Trần Lâm xảy ra chuyện, như vậy bọn họ liền xong đời a!
Khi hai người đến cửa hàng của Trần Lâm, bốn mắt nhìn thấy gì??– Xe của Tống Đình Phàm!!
Lưu Dụ ra sức dụi dụi mắt, gập ghềnh mở miệng, “Mục… Mục Kiệt, tôi không… nhìn lầm phải không?”. Mục Kiệt hoàn hồn nhanh hơn Lưu Dụ, vừa nhìn thấy xe của Tống Đình Phàm, hắn đã hiểu được tám, chín phần
– “Tin vào hai mắt mình đi, cậu không nhìn lầm!”. Nói xong liền lộ ra chiêu bài tươi cười không rõ ý vị
Hai người liếc nhau, trong lòng còn sáng sủa hơn mặt đất đầy tuyết
Trước khi bọn họ đến Trần Lâm đã rửa mặt xong, hơn nữa còn bắt cháo lên bếp, bây giờ đang nấu cháo. Trong lúc đó còn đổi khăn vài lần cho Tống Đình Phàm. Gọi hai người vào phòng ngủ bên trong, Trần Lâm không để ý vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của bọn họ. Hai người kia lúc mới vào phòng vừa nhìn thấy Tống Đình Phàm đã quay đầu quan sát Trần Lâm, loại ánh mắt này Trần Lâm muốn bỏ qua cũng không được, hai cặp mắt kia đều đang cường điệu, không giải thích mình xác cho chúng tôi, quyết không bỏ qua!
Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng, “Ách, anh ấy… đêm qua, ách… ngủ lại chỗ tôi…”. Tĩnh lược nhiều từ ngữ quan trọng, trực tiếp chấm dứt câu nói, “Cái kia, nhạ, hiện tại phát sốt”
Hai người há hốc miệng, bốn mắt nhìn nhau khó tin, Tống Đình Phàm bị áp rồi?!?
Lưu Dụ rất muốn hỏi chi tiết nhưng hắn vẫn là không dám! Bất quá còn nhiều thời gian, hắn, sẽ tìm cho ra! Với đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, việc này có thể tránh được pháp nhãn của hắn sao?
Vẫn là Mục Kiệt bình tĩnh, tuy rằng trong lòng khó tin nhưng ngoài mặt vẫn rất bình thường, hồ nghi này hắn không thể tùy tiện kết luận. Nếu bị người nào đó biết được, hắn còn không biết mình sẽ chết như thế nào!
Trần Lâm tất nhiên không biết tâm tư đang luân chuyển của hai người, một bên thay khăn chườm cho Tống Đình Phàm, một bên giải thích, “Anh ấy hôm qua chắc là bị nhiễm lạnh, nên bây giờ mới phát sốt”
– “Thật vậy chăng?”. Lưu Dụ không nhịn được, hay là hỏi thẳng đi, đáng tiếc, lập tức đã bị Mục Kiệt đá vào chân
– “A…Úc! Mục Kiệt, cậu!”. Lưu Dụ ôm chân lu loa, Mục Kiệt giẫm lên chân hắn mà không để ý. Hắn nghĩ lời Trần Lâm nói có lẽ là thật, bất quá, cũng khó nói!
Đáp lại ánh mắt nghi hoặc của Trần Lâm, hai người lắc lắc đầu, không có gì
– “Tôi đã cho anh ấy uống thuốc hạ sốt, chỉ có thể từ từ xem sao. Nếu giữa trưa còn không hạ sốt thì đưa anh ấy đến bệnh viện”
Mục Kiệt Lưu Dụ cũng đồng ý, Lưu Dụ an ủi, “Yên tâm, yên tâm! Trần Lâm, sức khỏe Tống Đình Phàm tốt lắm, chút bệnh vặt này không là gì với cậu ấy đâu”. Mục Kiệt cũng gật gật đầu phụ họa
Nhưng vẫn tựa tiếu phi tiếu khẳng đinh, “Cậu gọi chúng tôi đến đây, là để mang xe cậu ấy đi?”
Nhìn bộ dạng Mục Kiệt, Trần Lâm chỉ có thể gật gật đầu, quẫn bách không cam gật gật đầu
– “Đi! Xe, chúng tôi sẽ mang đi, bất quá….”. Lưu Dụ đang nói bỗng dừng lại, tặc lưỡi
– “Bất quá cái gì?”. Trần Lâm bất đắc dĩ hỏi
– “Cậu phụ trách bữa sáng, lát nữa chúng tôi lại đây ăn!”
Trần Lâm cười cười, gật đầu
Tiễn hai người ra ngoài, đến cửa, Mục Kiệt quay đầu nhìn Trần Lâm, “Suy nghĩ rõ ràng rồi sao?”
Trần Lâm biết hắn muốn hỏi gì, gật đầu khẳng định, Mục Kiệt Lưu Dụ nhìn, đều cười đến sáng sủa. Xem như thành tâm chúc phúc cho huynh đệ mình. Sau khi lên xe, Mục Kiệt ngồi vào ghế lái, vẫy tay gọi Trần Lâm lại, thì thầm hỏi một cậu, “Kĩ thuật của cậu ấy không kém đi?” làm Trần Lâm mặt đỏ rần đến cổ, Mục Kiệt ha ha cười, lái xe đi
Trần Lâm ão não đến bực bội, chính mình phòng bọn họ hỏi phòng bọn họ nói, không nghĩ, cuối cùng vẫn bị trêu chọc!
Hai người mang xe vào bãi, quay về văn phòng xử lí thể diện một phen để có thể gặp người mới quay lại cửa hàng của Trần Lâm. Lưu Dụ thần bí cười hề hề đưa cho cậu một túi đồ, ánh mắt đầy ám mụi. Trần Lâm nhìn thử, là y phục. Chắc là của Tống Đình Phàm. Không thể không nói hai người này suy nghĩ thật chu đáo. Không hỗ là huynh đệ lâu năm!
Trần Lâm chiêu đãi hai người bằng bữa sáng mua tại cửa hàng 0h, cậu cũng mua thêm cho Tống Đình Phàm một ít cháo hoa, bánh bao. Vốn không có ý định thếch đãi họ nên mua thức ăn bên ngoài vẫn tốt hơn, lại nói, đồ ăn của 0h cũng không tồi. Hơn nữa trời vẫn còn sớm
Hai người này mang y phục tới vì muốn nhìn thấy Tống Đình Phàm thay quần áo, nơi này của Trần Lâm rất nhỏ, dù thế nào cũng không sợ không thấy Tống Đình Phàm. Đáng tiếc, bọn họ ăn xong bữa sáng cũng đến 8h30 mà Tống Đình Phàm vẫn chưa tỉnh lại. Nhân lúc hai người bọn họ cũng muốn về công ty để bàn bạc thêm việc dời trụ sở về Bắc Kinh. Đồng thời nhân viên của cửa hàng mắt kính cũng đã bắt đầu đến, Mục Kiệt Lưu Dụ không muốn mình trở thành trung tâm của sự chú ý, càng không muốn Trần Lâm, Tống Đình Phàm trở thành tiêu điểm. Mang xe của Tống Đình Phàm đi hộ Trần Lâm, cũng có thể thấy được một chút ý tứ này
Thời điểm có hai người, Trần Lâm cũng sốt ruột thầm mong Tống Đình Phàm không tỉnh, người khác không biết nhưng cậu rất rõ ràng, Tống Đình Phàm- dưới thân còn không có kiện y phục nào