Khi đồng hồ chỉ 8h30, nhân viên đã có mặt đông đủ tại cửa hàng. Những người này sẽ không bao giờ đến quá sớm vì họ biết Trần Lâm cũng sống tại đây, nếu họ đến quá sớm, có lẽ cũng không tiện. Cho nên từ khoảng 8h15-8h30, mọi người mới tự phát mà đến
Trần Lâm nghĩ Tống Đình Phàm uống thuốc nên sẽ ngủ lâu, vì thế cậu cũng yên tâm như bình thường, ra ngoài dọn dẹp cùng bọn Lí Tiểu Phàm đợi lát nữa sẽ mở cửa. Nghe các nàng náo nhiệt hưng phấn kể về đêm bình an hôm qua của mình, trong lòng Trần Lâm cũng có chút tư vị. Dọn dẹp xong, Trần Lâm nói với Lí Tiểu Phàm một tiếng cậu đi vào phòng ngủ, lát nữa sẽ ra
Trần Lâm thấy Tống Đình Phàm chưa tỉnh lại, nhưng khăn nóng trên trán đã trượt đi, cậu liền đổi khăn cho hắn. Xong xuôi, còn pha một li nước nóng để ở đầu giường. Cậu sợ, Tống Đình Phàm tỉnh dậy sẽ khát nước. Đặt ở đó sẽ thuận tiện cho hắn
Hôm nay là chính lễ Giáng Sinh, không khí ngày lễ vẫn còn rất nồng đậm. Ngoài phố có nhiều hoạt động mừng lễ, người đi lại cũng đông. Từ trong cửa hàng Trần Lâm nhìn ra, bởi vì tuyết đã được dọn nên cũng giảm bớt lãng mạn của những đôi tình nhân đang tay trong tay, vai kề vai, nhưng thoạt nhìn không ảnh hưởng gì đến tình cảm của bọn họ. Nhân viên trong cửa tiệm bắt đầu trò chuyện rôm rả
Kim Tinh từ sau đi tới, cằn nhằn liên miên với Trần Lâm, “Ông chủ, tôi nói anh nghe nga, đêm qua Tiểu Phàm mời tôi đi ăn lẩu, tôi hung hăng làm thịt cô ấy một trận!”. Lời nói xong không thiếu thần sắc đắc ý
Trần Lâm nhìn Lí Tiểu Phàm, ha ha cười, “Tiểu Phàm, nói như vậy, đêm qua cô vừa trả tiền vừa xuất huyết!”
– “Gì chứ, đó là Tiểu Phàm nguyện ý! Là cam tâm tình nguyện!”. Kim Tinh bao biện, “Bất quá, lẩu dê, nấm nhĩ, cá lăn bột, mực chiên bột…. không nói quá nhưng, quả thật ăn ngon, cũng coi nhưng đáng túi tiền! Ông chủ, anh không đi rất đáng tiếc nga!”. Ánh mắt lòe lòe ý vị khác
– “Tinh Tinh, lần sau có cơ hội chúng ta cùng đi ăn với ông chủ, có gì đáng tiếc a!”. Lí Tiểu Phàm đánh gãy Kim Tinh, không cho nàng nói thêm gì nữa. Nàng cũng thực bất đắc dĩ, từ khi Kim Tinh biết tâm tư của mình, hình như nàng luôn luôn vô ý ám chỉ với Trần Lâm. Lí Tiểu Phàm sợ thời gian dài, Trần Lâm cũng sẽ phát hiện ra
Trần Lâm cũng cười ôn hòa với các nàng, không nói gì thêm
Đến 10h30, Trần Lâm lại đánh tiếng với Li Tiểu Phàm mình đi vào trong. Cái này, Lí Tiểu Phàm trong lòng thấy kì quái cũng buồn bực. Trong hai giờ ngắn ngủi, Trần Lâm đi vào phía sau 4 lần, thân thể không thoải mái sao? Cũng không đúng, sắc mặt anh ta rất tốt, không nhìn ra không khỏe chỗ nào! Vậy thì, vì sao? Lí Tiểu Phàm nghi vấn rất nhiều. Lúc làm việc Trần Lâm bình thường không bao giờ đi vào phòng ngủ của mình cả
Trần Lâm vừa vào đã thấy li nước trên đầu giường vơi đi một nửa, xem ra hắn đã tỉnh lại một lần. Trần Lâm tận lực nhẹ nhàng muốn thay khăn trên trán Tống Đình Phàm, nhân tiện dò xét dò xét xem hắn đã hạ sốt chưa. Nhưng tay vừa mới vươn ra đã nhìn thấy một ánh mắt thanh tỉnh lưu quang. Trần Lâm sửng sốt, người trên giường đã cầm tay mình, kéo mình ngồi xuống giường
– “Em, không bệnh đi?“. Vừa mới mở miệng, hai người liền ý thức giọng nói này khô khốc đến nhường nào. Mà Trần Lâm cũng bị âm thanh này kinh động, “Em không phát sốt, thân thể rất khỏe”
Tống Đình Phàm nghe xong lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ánh mắt quét một vòng tai eo Trần Lâm. Tức khắc, mặt cậu liền đỏ như tôm luộc, “Anh…. anh….”
Tống Đình Phàm dùng sức nắm chặt tay Trần Lâm, muốn được nghe đáp án, trong mắt cũng lộ ra quyết tâm này
Trần Lâm chỉ có thể ngượng ngùng gật gật đầu, lí nhí, “Ân, em…. không sao”
– “Khụ…. khụ khụ….”
Nghe được tiếng ho khan, Trần Lâm liền động cánh tay đang bị nắm, muốn vỗ vỗ lưng người kia một chút
– “Không sao, anh thấy tốt hơn nhiều, vừa rồi chỉ là khí không thuận thôi. Em đừng lo lắng”. Tống Đình Phàm vững vàng kiên định nói một câu hoàn chính, quả thật đã trấn an Trần Lâm không ít
– “Kia… anh đói không? Em mang cháo đến cho anh, còn có thêm vài cái bánh bao nữa”. Nói xong liền đứng lên, nhưng dường như nhớ ra điều gì. Đi đến một bên cầm túi giấy đưa Tống Đình Phàm, Tống Đình Phàm nghi hoặc nhìn thử, đầu tiên đã rơi ra một chiếc quần con. Mặt Trần Lâm đã đỏ đến không thể đỏ hơn, im lặng xoay người đi vào bếp
Thay y phục xong, Tống Đình Phàm đã đoán ra Mục Kiệt Lưu Dụ có ghé lại, xe hắn cũng được mang đi rồi? Đêm qua hắn vốn định mang xe về công ty, nhưng người tính không bằng trời tính, mình lại ngã bệnh! Không biết hai người có nói bậy gì với người kia không, tầm mắt hắn hướng vào bếp
– “Kem đánh răng, khăn mặt đều ở phòng vệ sinh, anh đi đánh răng trước đi”. Trần Lâm từ bếp ló đầu ra nói với Tống Đình Phàm
Khi cậu chuẩn bị xong mọi thứ thì Tống Đình Phàm cũng vừa rửa mặt xong
– “A, anh thế nào chỉ mặc một chiếc áo, áo ấm đâu, coi chừng lại cảm lạnh! Sốt còn chưa hạ đâu!”. Nói, lập tức để mâm xuống đi tìm áo khoác cho Tống Đình Phàm
Yên lặng nhìn trong chốc lát, “…. Trần Lâm, không cần, em mở điều hòa rồi, anh không lạnh”. Đi đến bên cậu, cầm tay cậu áp lên trán mình, “Anh đã hạ sốt rồi”
– “Vậy cũng không thể ăn mặc phong phanh đi lại khắp nơi, còn chưa hết sốt hoàn toàn mà!”. Trần Lâm lo lắng phản bác
– “Quay lại giường đi, anh ăn cơm trên giường, em mang bàn trà lên cho anh”. Vì thế, Tống Đình Phàm bị Trần Lâm đẩy lại giường, cậu mang bàn trà vốn được mua cho hắn đến, cũng đặt mâm cơm lên
Tống Đình Phàm im lặng mặc Trần Lâm chuẩn bị hết thảy
– “Em nấu chút cháo hoa, ăn cho thanh đạm. Còn có một ít bánh bao ăn sáng, anh ăn chút đi”
Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm nhưng không muốn biểu đạt lời cảm ơn với hết thảy những điều cậu làm, hắn nghĩ việc này là đương nhiên, giống như hai người đã sống cùng nhau nhiều năm rồi
Trần Lâm nhìn hắn ăn hết bát cháo hoa, lại múc thêm bát nữa. Ăn xong hai bát Tống Đình Phàm lắc đầu không ăn. Trần Lâm thấy hắn không động vào bánh bao, biết Tống Đình Phàm tuy đã khỏe hơn những vẫn chưa khỏi hắn. Vì thế cũng chủ động mở miệng, “Vậy anh ngủ thêm một lát, em ra bên ngoài xem cửa hàng”
Cậu dọn dẹp xong lại rót nước đặt trên đầu giường cho Tống Đình Phàm. “Nếu khát thì uống một chút, 12h em lại vào nhắc anh uống thuốc”
Tống Đình Phàm kéo Trần Lâm đang đứng bên giường, ôm vào ngực, “Trần Lâm”. Thân thể Trần Lâm cứng đờ liền được thả lỏng
– “Ân”
Im lặng thật lâu
– “Trần Lâm”
– “Ân”
– “Trần Lâm”
– “Ân”
… ….
– “Haha, em a, không hỏi anh gọi làm gì sao?”. Tống Đình Phàm cọ cọ cằm trên vai cậu
– “Anh gọi em làm gì?”. Trần Lâm lặp lại lời hắn
– “Em….”. Tống Đình Phàm không biết nói sao. Người trong lòng thật là…
Trần Lâm ngồi dậy từ ngực Tống Đình Phàm, nhìn thẳng hắn, không chút né tránh hay lùi bước, “Tuy rằng em không chủ động thừa nhận, nhưng cũng không miễn cưỡng bất kì điều gì”
Tống Đình Phàm nghe xong lại lộp bộp trong lòng, giật mình! Người trước mắt, là muốn mình an tâm? Tống Đình Phàm cười, môi không còn khô như ban sáng, có lẽ vì uống cháo nên có chút ướt át. Khóe miệng cong lên càng hiện rõ những nhu tình trên mặt. Kéo Trần Lâm vào lòng lần nữa, môi dán vào tai cậu, “Anh biết, anh biết…”
Giữa trưa, Mục Kiệt Lưu Dụ định lại đây, nhưng nghĩ sẽ không tiện cho Trần Lâm nên chỉ gọi điện thoại hỏi han tình hình Tống Đình Phàm một chút
Đến tối, Tống Đình Phàm đã hạ sốt, thân thể cũng nhẹ đi nhiều, đầu không đau nhức trầm trọng như buổi sáng. Bất quá, đến chiều Trần Lâm còn không thực an tâm, cứ lần lượt ra vào thăm nom vài lần, nhìn người ngủ say trên giường, lòng cậu lại bình an yên ổn. Trong lòng thầm nghĩ, may mắn thuốc Quang ca đưa vẫn dùng tốt!
Khi mọi người trong cửa hàng tan ca, Lí Tiểu Phàm nhìn Trần Lâm, cậu cũng biết trong đôi mắt kia có bao nhiêu nghi hoặc muốn minh bạch, Trần Lâm không được tự nhiên trong lòng. Vốn là người nhạy cảm, với ánh mắt hoang mang và nghi hoặc của Lí Tiểu Phàm hôm nay, cậu không phải không nhận ra. Nhưng Trần Lâm không thuộc tuýp người chủ động, Lí Tiểu Phàm không mở miệng hỏi, cậu tự nhiên cũng sẽ không giải đáp cho nàng
Trần Lâm quay lại phòng ngủ thì không thấy Tống Đình Phàm trên giường, lại nghe tiếng nước lầm rầm trong nhà vệ sinh. Trần Lâm buồn cười nghĩ, người này thật yêu sạch sẽ, thân thể vốn chưa khỏe hẳn, trời lại lạnh như thế còn đi tắm rửa! Tống Đình Phàm tắm xong đi ra, Trần Lâm cũng đã thay xong y phục, vội vàng chỉnh điều hòa cao thêm vài độ
– “Còn chưa khỏe hẳn, anh đã dám tắm rửa!”. Trần Lâm giận Tống Đình Phàm một câu
– “Người thật rít”
Trần Lâm nghĩ có thể do đắp chăn nguyên ngày mà ra mồ hôi, hắn không thoải mái đi. Nghĩ vậy, cũng không nói thêm gì
– “Đói không? Buổi tối anh muốn ăn gì?”. Trần Lâm cầm lược trên tay, hỏi Tống Đình Phàm. Dù sao mình cũng khỏe, bên ngoài lại lạnh, Trần Lâm nghĩ mình sẽ ra ngoài mua đồ ăn về cho Tống Đình Phàm. Còn chưa đợi hắn trả lời, di động đã vang lên
Người gọi đến là Mục Kiệt, Trần Lâm do dự nhìn Tống Đình Phàm, không biết nên thế nào. Tống Đình Phàm thấy cậu do dự liền cầm điện thoại trả lời
– “Này, Trần Lâm, tên gia hỏa kia thế nào? Cùng nhau ra ngoài ăn cơm hay sao?”. Giọng nói thật lớn kia không phải Mục Kiệt mà là Lưu Dụ, không nghe máy nhưng Trần Lâm cũng nhận ra
– “Cậu và Mục Kiệt mang đồ ăn lại đây”. Tống Đình Phàm giải quyết dứt khoát. Trực tiếp ngắt máy không cho Lưu Dụ nói thêm nửa chữ
– “Này… Uy… Tống Đình Phàm…”. Lưu Dụ ở đầu dây bên kia khản giọng kêu to, oa oa oán giận, “Mục Kiệt, sao tôi lại xui xẻo vậy, Đình Phàm bắt máy!…”. Mục Kiệt nghĩ thầm, may mắn là cậu gọi, không phải tôi!
Tống Đình Phàm cắt máy, nhìn nhãn tình khó hiểu của Trần Lâm, “Bọn họ sẽ mang đồ ăn lại đây cho chúng ta”
Trần Lâm gật gật đầu
– “Bọn họ có nói gì với em không?”. Tống Đình Phàm hỏi vậy vì biết rõ hai người kia thế nào cũng náo loạn người trước mắt, cũng không phải không tín nhiệm bọn họ. Hắn không nghĩ hai người kia nói những chuyện giật gân chi ngữ với Trần Lâm, nhưng trêu chọc linh tinh thì có khả năng sẽ có
Trần Lâm đỏ bừng mặt nhớ tới câu nói– “Kĩ thuật của cậu ấy không có kém đi?” của Mục Kiệt. Nhưng không muốn nói cho Tống Đình Phàm biết, chỉ có thể lắc đầu, quanh co, “Không… nói gì”
Tống Đình Phàm nhíu mày, không hỏi gì thêm
Hai người đến cửa hàng, vừa nhìn cũng thấy Tống Đình Phàm đã tắm xong, nghĩ thầm, thật đúng đã tới chậm một bước. Bọn họ mua cháo cho Tống Đình Phàm, bất quá bổ dưỡng hơn cháo hoa Trần Lâm nấu rất nhiều, lại thêm bánh bao vào phở nấu trứng. Trần Lâm nhìn, trong lòng thẳng thắn nghĩ hay người này quả thật chu đáo
Tống Đình Phàm tự nhiên cũng biết hai người kia đã ăn cơm tối. Đợi trong chốc lát, hắn và Trần Lâm bắt đầu ăn cơm, cũng không thấy hai người có ý định rời đi. Tống Đình Phàm buông đũa, lạnh mắt nhìn Lưu Dụ, “Trên người tôi có gì sao?”. Không thể trách vì sao Tống Đình Phàm hỏi vậy, bởi vì từ khi mới vào, Lưu Dụ đã nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt cũng lớn mật hơn bình thường như muốn khai quật điều gì đó
– “A, không…. Không có…”. Lưu Dụ bất an trả lời, trong lòng rất buồn bực, làm sao lại thế, cậu ấy đi đứng rất tốt a, không giống như bị áp, kia… Thật là nhiễm lạnh nên phát sốt?
Tống Đình Phàm tất nhiên không biết suy nghĩ của Lưu Dụ, nhưng Mục Kiệt lại rất rõ nên chỉ có thể nhịn cười. Hai người ăn xong, Tống Đình Phàm bắt đầu nhìn thẳng bọn họ
Không biết vì sao, Mục Kiệt Lưu Dụ lại cảm thấy lạnh sống lưng
– “Ngày mai đến công ty, hai người các cậu nói với nhân viên, ai nguyện ý tăng ca trong tết Tây sẽ giữ lại, đẩy nhanh tiến độ công việc. Sẽ được nghỉ Tết Nguyên Đán sớm”. Tống Đình Phàm uống trà Trần Lâm pha, nhàn nhã nói chuyện công việc
Lưu Dụ choáng váng, cái gì gọi là ‘tăng ca sẽ giữ lại’? Ý tứ của Tống Đình Phàm rõ ràng nói hai người bọn họ cũng phải tăng ca với nhân viên! Điều này…. là sự thật sao?!
Mục Kiệt đau đầu, nhà nước quy định ngày nghỉ a, nếu muốn giữ lại thì phải để bọn họ tình nguyện, này, là chuyện dễ dàng sao? Vừa nhấc mắt thấy Trần Lâm, cậu ta méc với Tống Đình Phàm?? Lập tức phủ nhận, không có khả năng, theo tính cách của Trần Lâm, cậu sẽ không thể không biết xấu hổ mà nói ra câu kia cho Tống Đình Phàm nghe! Xem ra, là chính mình tự thua a!
Tống Đình Phàm không để cho bọn họ kịp phản bác, hai mắt phun ra thâm ý: hai cậu cần phải đi!
Thực rõ ràng, Tống Đình Phàm tính toán đêm nay vẫn ngủ lại đây! Trần Lâm tuy xấu hổ trong lòng, nhưng không phải không muốn. Người, tối không thể làm bộ làm tịch nhiều lời để được việc. Có những tình huống tất yếu, nhưng có những tình huống, làm bộ làm tịch nhiều lời sẽ chỉ làm người khác không thoải mái