Trần Lâm muốn nhìn một chút biểu tình của Tống Đình Phàm lúc này, chính là cậu không dám, cậu sợ hãi sự trầm mặc của Tống Đình Phàm. Ngay thời điểm Trần Lâm nghĩ mình sẽ bị bầu không khí này đông lạnh Tống Đình Phàm đã mở miệng, nghiến răng nghiến lợi rồi cực lực nhẫn nại, “RÚT-LẠI-NHỮNG-LỜI-EM-VỪA-NÓI!”
Trần Lâm cả kinh, một cử động nhỏ cũng không dám. Thật ra, cậu chưa bao giờ thấy Tống Đình Phàm tức giận rõ ràng như bây giờ, trước kia cho dù Tống Đình Phàm không vui người khác cơ hồ cũng không nhận ra. Nhưng hiện tại, Trần Lâm sợ, thực sự sợ. Cậu không dám tưởng tượng tiếp theo Tống Đình Phàm sẽ làm gì mình. Kì thật, lời kia vừa ra khỏi miệng, Trần Lâm cũng biết mình sai rồi, cậu hối hận. Nói vậy, không chỉ vũ nhục Tống Đình Phàm, mà còn vũ nhục chính mình!
Cậu cũng không biết tại sao mình lại thốt ra như vậy, bình thường mình không lỗ mãng tùy tiện thế, vì cái gì mỗi khi đối mặt Tống Đình Phàm, mình luôn không là chính mình chứ?
Đúng vậy, Tống Đình Phàm làm sao xem cậu là nữ nhân? Hắn có nói những lời này, nọ, đó, kia, cũng giữ gìn rõ ràng chính kiến của mình. Nhưng là người ta cho điều kiện tiên quyết, người ta nói sẽ để mình giải quyết trước, nếu mình giải quyết không được mới nhúng tay, cũng không phong bế quyền chủ quyết của mình! Hắn cho mình đủ quyền tự chủ, chính mình thế nào sẽ cho rằng hắn xem mình là nữ nhân?
Trần Lâm nếu ý thức mình không làm gì sai, có chết cũng không sửa lại. Có sai cậu sẽ thừa nhận
– “Thực xin lỗi. Em… nhất thời nói sai…”. Trần Lâm nơm nớp lo sợ giải thích. Cậu hiện tại không nắm bắt được tâm tình của Tống Đình Phàm
Nghe Trần Lâm thành tâm giải thích, hơn nữa trong thời gian mình trầm mặc thiên hạ sắc mặt hết trắng rồi xanh, Tống Đình Phàm như vậy cũng đã đủ cho Trần Lâm chuyển một vòng tâm tư. Chính là, dù có như vậy, hắn cũng không nghĩ sẽ bỏ qua ngay. Trần Lâm này, phải bị giáo huấn, thế nhưng có thế nói ra những lời không suy nghĩ như vậy!
Tống Đình Phàm lạnh mắt nhìn Trần Lâm, chút ý tứ tha thứ cũng không có. Trần Lâm nhìn thấy lại hốt hoảng một trận trong lòng
– “Ngày mai anh lái xe lại đây mang hành lí của em để tạm ở chỗ anh, em có thể về nhà một chuyến, sau đó trực tiếp đến Bắc Kinh”. Ngữ khí không lạnh không đạm nhưng cũng nghe ra vài phần cường ngạnh
Trần Lâm há mồm định phản bác nhưng bị Tống Đình Phàm liếc mắt một cái lại im lặng
– “Thế nào? Em còn muốn nói lời khác?”
Trần Lâm muốn hỏi, anh không cùng về Bắc Kinh với em sao? Nhưng ánh mắt lạnh lùng tà nghễ của Tống Đình Phàm nói rõ hắn chưa hết giận, Trần Lâm sợ có hỏi cũng như không, vì thế đôi môi đã mở ra cũng không phát ra tiếng
– “Anh đi tắm rửa”. Tống Đình Phàm không hề liếc nhìn Trần Lâm một cái đã trực tiếp đi vào buồng vệ sinh
Trần Lâm cứ căng cứng như vậy nghe Tống Đình Phàm nhất ngôn nhất ngữ, nhìn Tống Đình Phàm nhất cử nhất động. Đến khi tiếng cửa buồng vệ sinh đóng lại, cậu mới thanh tỉnh một chút. Lòng tràn đầy ủy khuất nhưng không thể nói ra. Bởi lí do tiên quyết là, cậu quả thật đã nói sai
Khi hai người nằm trên giường, Trần Lâm vẫn co quắp bất an đối mặt Tống Đình Phàm. Thân thể cứng ngắc cũng truyền cho Tống Đình Phàm tin tức này. Tống Đình Phàm bất đắc dĩ, động tay một chút kéo người vào lồng ngực. Tống Đình Phàm hiểu rõ sách lược, thiên hạ có điểm xao sơn chấn hổ là tốt rồi, làm gì cũng một vừa hai phải
– “Mời các nàng ăn cơm hay không, tùy em quyết định. Nếu không phải tất yếu thì cũng không cần thiết. Không ai trách em, cũng không ai trách móc lí do của em. Về phần Quang ca kia của em, nếu đã gửi đơn từ chức, nói lời từ biệt cũng không khác không nói là bao”. Giọng nói Tống Đình Phàm đã khôi phục hương vị bình thường
– “Ân”. Trần Lâm cũng nghĩ như vậy, cậu rời đi không có nghĩa về sau không gặp được các nàng, vấn đề ăn bữa cơm sau này vẫn có cơ hội. Bất quá Trần Lâm nghĩ, cậu hẳn là phải nói chuyện với Lí Tiểu Phàm một lần. Mà đối với Quang ca, Trần Lâm nếu đã tính toán đối xử lạnh nhạt, như vậy cậu từ chức theo trình tự công việc là được rồi, thông báo hay không thông báo cho Trương Bá Quang một tiếng đều phụ thuộc tâm tình của Trần Lâm, mà cậu vốn không có ý định thông báo
Sau khi Trần Lâm và Tống Đình Phàm trải qua mâu thuẫn nhỏ này, quan hệ hai người rõ ràng không còn dung hợp nhu sướng như trước. Nguyên nhân đầu tiên là từ Trần Lâm, Trần Lâm thực sự bị dọa, cậu hoài nghi mình hiểu hết người này sao? Thời điểm áp suất quanh Tống Đình Phàm rất thấp kia, Trần Lâm đều cảm giác hô hấp khó khăn. Cho nên, sau đó đối mặt với Tống Đình Phàm, vô hình trung cậu đều cẩn thận giữ khoảng cách. Mà Tống Đình Phàm dù biết rõ thế cũng không quan tâm
Nghĩ đến, hắn đều có ý định của mình!
Ngày hôm sau Tống Đình Phàm lại cửa hàng đón cậu, nhưng Lí Tiểu Phàm lại nói mọi người định cùng Trần Lâm đi ăn cơm trưa, xem như là tiệc chia tay. Trần Lâm tất nhiên vui vẻ đáp ứng, bởi vì Lí Tiểu Phàm chủ động hòa hảo với cậu. Bất quá Trần Lâm lo lắng có khách hàng đến tìm nên chuyển thời gian ăn cơm thành bữa chiều. Cậu muộn một ngày cũng không sao. Đương nhiên, chuyện này Trần Lâm cũng gọi điện báo Tống Đình Phàm, Tống Đình Phàm không nói gì, toàn bộ đều nghe theo Trần Lâm
Cửa hàng Trần Lâm ăn cơm, bên bàn cơm ai cũng lộ vẻ lưu luyến không tha, đương nhiên cũng khách sáo hàn huyên chúc mừng tiền đồ của Trần Lâm, thêm vài lời linh tinh nữa. Tuy rằng trong cửa hàng có vài người không hài lòng với quyết định từ chức đột ngột của cậu, nhưng ai cũng hiểu đạo lí người đứng chỗ cao, nước chảy chỗ thấp. Nếu Trần Lâm không giải thích minh xác, các nàng cũng không có lí do gì để tìm tòi đào sâu. Ai cũng không phải tinh khiết vừa vào đời, điểm tôn trọng tự do cá nhân ấy vẫn làm được
Kim Tinh trước kia vì Trần Lâm không chú ý đến tâm tình của Lí Tiểu Phàm, rồi không thông báo kịp thời cho mọi người tin tức chuyển đi cũng có chút trách cứ, bây giờ cũng tan thành mây khói
Kì thật nếu nói thẳng ra, Kim Tinh cũng không trách cứ lí do của Trần Lâm. Bởi vì hai việc kia thì có một không phụ thuộc vào chủ quan Trần Lâm. Trần Lâm đã thông báo mình sắp sửa rời cửa hàng, cũng không trách được gì. Về phần Lí Tiểu Phàm, Kim Tinh rất quan tâm chuyện của cô, đương nhiên, Lí Tiểu Phàm cũng phải một phen khai đạo giải thích, Kim Tinh mới lượng giải
Đến đây, Lí Tiểu Phàm đã có thể hiểu Trần Lâm, chính là sẽ phải nói ra, duy trì lâu sẽ khó nói. Vì thế, ăn cơm xong, Lí Tiểu Phàm hẹn Trần Lâm đến quán cà phê, xem như cho hai người một cơ hội nói chuyện với nhau
– “Trần Lâm, thực xin lỗi”
Trần Lâm đang nghịch tách cà phê, ngẩng đầu nhìn Lí Tiểu Phàm, đột nhiên tươi cười. Cậu biết vì sao Lí Tiểu Phàm lại nói vậy, hẳn là vì thái độ lảng tránh lạnh nhạt của cô trong thời gian qua đi
– “Tôi biết gần đây tôi có chút thất thường, tôi chỉ là có chút… không lí giải được….”. Lí Tiểu Phàm không hiểu mình nói gì, nàng nghĩ mình có thể hiểu tâm trạng của Trần Lâm, nhưng những lời vừa nói đây, nàng phát hiện nàng còn không hiểu mình. Trần Lâm, thực sự cùng người kia quay về Bắc Kinh sao?
Trần Lâm không giật mình vì những lời đột ngột của Lí Tiểu Phàm. Cậu đã sớm biết, theo tác phong của Lí Tiểu Phàm, nàng không thể chỉ vì mình từ chức mà thay đổi thái độ, xem ra lời nói của Lưu Dụ ngày đó vẫn ảnh hưởng nhất định đến nàng
Trần Lâm nhấp một ngụm cà phê, thật đắng, mình chưa bao giờ thích cà phê. Đặt tách xuống, Trần Lâm ngậm hai viên đường vào cho đỡ đắng. Lí Tiểu Phàm lúc này mới tươi cười trấn an
– “Tiểu Phàm, không cần giải thích. Tôi cũng không có ý trách cô”
Trần Lâm nói vậy làm cho Tiểu Phàm hạ khóe môi, tựa tiếu phi tiếu
– “Trần Lâm, anh luôn như vậy, tất cả mọi chuyện theo anh đều là râu ria, có lẽ thái độ lặng im bình tĩnh của anh là vĩnh viễn. Có lẽ, theo ý anh, tôi không cần phải giải thích, chính là tôi tự biết mình đã vượt qua hạn độ của anh. Ngẫm lại xem, tôi có lí do gì để phản ứng với anh như vậy. Nếu là bằng hữu, tôi cũng không quá khích như thế”. Lí Tiểu Phàm giống như vừa nén giận vừa không làm Trần Lâm thình thịch từng đợt trong lòng
Cậu không ngờ, mình, nguyên lai, vẫn làm người khác có ấn tượng như vậy…
Là, thái độ làm người của cậu quả nhiên dừng lại ở một chừng mực nội tâm nhất định, không dễ dàng để người khác quấy rầy, đối đãi với người chung quanh là tiếp cận không thân cận, quan tâm cũng không quan tâm, kết giao không thâm giao. Trần Lâm vẫn cho rằng như vậy không có gì không tốt, ít nhất đến giờ cậu cũng không thấy có gì không đúng. Chẳng lẽ nguyên tắc làm người của mình từ trước đến nay đã làm cho Tiểu Phàm có ấn tượng như thế sao?
– “Tiểu Phàm, cô có thể đã lầm, tôi tuy rằng im lặng bình tĩnh, có thể tính cách của tôi không hướng ngoại, nhưng điều đó không có nghĩa việc gì với tôi cũng là râu ria. Tôi biết rõ như thế, ví dụ, nếu cô nói cô không quan trọng với tôi, tôi không cần…. ngồi đây nghe cô nói những lời này mà có thể tìm lí do thoái thác”. Trần Lâm dùng giọng điệu lạnh nhạt bày tỏ quan điểm của mình, câu cuối lại thay đổi khẩu khí
– “Tôi nghĩ, cô vẫn là đang nghi vấn quan hệ của tôi và Tống Đình Phàm đi”. Trần Lâm dùng câu hỏi tu từ để biểu đạt ý tứ