Hai người tỉnh dậy thì quyết định ra ngoài ăn cơm, thuận tiện gọi thêm Mục Kiệt Lưu Dụ
Khi Tống Đình Phàm và Trần Lâm đến nơi, Mục Kiệt Lưu Dụ đã ngồi đợi sẵn, đồ ăn cũng đã lục tục bày lên bàn. Bởi vì nhà hàng này ba người đều quen, cũng là nhà hàng Tống Đình Phàm đưa Trần Lâm khi vừa đến Bắc Kinh đi ăn; cho nên Mục Kiệt Lưu Dụ có thể gọi món trước vì đã thuộc lòng khẩu vị của Tống Đình Phàm. Hai người tự nhiên cũng quan tâm đến Trần Lâm, trong thời gian này ba người thường xuyên ăn với nhau, bọn họ cũng ít nhiều biết được Trần Lâm thích ăn rau xanh
Đồ ăn được mang lên, Tống Đình Phàm nhìn thoáng qua, ngoắc phục vụ lại. Căn bản hắn không nhìn thực đơn mà liên tục gọi thêm sáu, bảy món khác. Mục Kiệt Lưu Dụ liếc nhìn nhau, trong mắt đều nghi vấn, làm sao vậy, bọn họ gọi món không hợp khẩu vị hay vẫn chưa đủ? Chỉ có Trần Lâm đỏ mặt ngồi bên cạnh, có vẻ có chút xấu hổ như là biết vì sao Tống Đình Phàm làm vậy
Vừa rồi khi trên đường đi, Tống Đình Phàm tùy ý hỏi cậu đã đến trưa, cậu có cảm thấy đói nhiều không, dù sao bữa sáng hai người cũng chưa ăn gì. Thật không ngờ Trần Lâm thế nhưng lại bảo không đói. Tống Đình Phàm nghĩ có lẽ cậu khách khí, nhưng câu tiếp theo của Trần Lâm thì không phải như vậy. Trần Lâm nói, gần đây hơi bận bịu nên bữa sáng có thể không ăn sẽ không ăn, mà hai ngày nay ở nhà cậu cũng chỉ ăn một chút, bình thường thì sẽ ăn cùng Mục Kiệt Lưu Dụ
Tống Đình Phàm nghe xong mặt mày nhăn thành một đoàn. Phải biết hắn xem việc ăn là một bước tất yếu trong quá trình trao đổi chất của cơ thể, một ngày nhất định phải ăn đủ ba bữa. Làm như vậy, không chỉ tốt cho dạ dày mà với cơ thể cũng chỉ có lợi chứ không hại. Chính hắn nhiều khi công việc rất bận bịu nhưng tuyệt đối cũng sẽ ưu tiên việc ăn cơm đúng giờ! Vốn nghĩ Trần Lâm có thể tự chăm sóc tốt bản thân, không ngờ lại thành vậy!!
Hôm nay sau khi trở về, đầu tiên Tống Đình Phát phát hiện Trần Lâm rất thích ngủ vùi, tiếp theo lại biết cậu ăn cơm vô chừng. Không biết nhưng ngày chung sống sau này, cậu còn làm hắn bất ngờ với việc gì nữa!
Đợi phục vụ lui ra, Trần Lâm mới mở miệng, “Gọi nhiều lắm rồi, em cũng không đói như vậy”. Tống Đình Phàm đảo mắt nhìn sang, rõ ràng Trần Lâm lo lắng không thôi
Hai người Mục Kiệt Lưu Dụ nhìn hai vị, ánh mắt cùng hiện lên câu trả lời
– “Không sao, không sao, nếu không đói thì coi như nhấm nháp một chút xanh xao! Đình Phàm, mấy món vừa gọi tôi cũng chưa ăn bao giờ”. Lưu Dụ vội vàng hòa giải
Trần Lâm nghe hắn nói cũng không ngượng ngùng nữa, gật gật đầu. Tống Đình Phàm liếc nhìn Lưu Dụ, cũng không nói lời nào. Kì thật Tống Đình Phàm nhìn hai tên ngồi đối diện, hắn rất bực bội. Hai người kia không phải nói ngày nào cũng đi ăn cùng Trần Lâm sao, vậy thế nào còn làm cho Trần Lâm ăn không đúng bữa?!
Khi vài món Tống Đình Phàm gọi được mang lên, bốn người mới cùng nhau dùng bữa
Trần Lâm một bên ngồi nghe ba người nói chuyện, biết bọn họ đang bàn chuyện công ty. Cậu có thể hiểu được ý tứ từng tự, nhưng không hiểu nguyên một chuỗi đối thoại là nói gì. Bất quá, Trần Lâm vẫn thành thật ngồi nghe. Bọn họ nếu đã không kiêng dè gì mà bàn chuyện trước mặt cậu, như vậy cậu cũng thành tâm nghe đến hết
Tuy ba người đang bàn chuyện công việc nhưng Tống Đình Phàm vẫn không lơ là Trần Lâm trong tay, trước khi ăn, hắn gắp vào bát cậu vài món nhẹ khai vị, dù sao Trần Lâm đã vài ngày không ăn đúng bữa, bây giờ ăn nhiều có thể sẽ bị đau dạ dày. Lưu Dụ Mục Kiệt nhìn thấy cũng không nói gì, ngầm hiểu thôi!
Ba người nói chuyện công ty một chút, sau đó bắt đầu tán gẫu, Trần Lâm cũng hưởng ứng vài câu, không khí nhất thời hòa hợp phi thường. Ba người rất tế nhị, bọn họ không thể chỉ mãi nói những chuyện Trần Lâm không biết để cậu ngồi một bên nghe như trang trí. Vừa mới bắt đầu nói, bởi vì Tống Đình Phàm cố ý chăm bẵm cho Trần Lâm nên chưa nghĩ đến việc đổi đề tài để cậu cùng nói chuyện. Bây giờ, nếu Trần Lâm đã ăn được một chút, tán gẫu như vậy còn có thể làm cậu ăn nhiều một chút
Giữa bữa cơm, Trần Lâm đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Lưu Dụ nhìn theo đến khi bóng dáng cậu khuất sau góc quanh, mới quay về phía Tống Đình Phàm mở miệng, “Cậu về, cậu ấy…. không nói gì?”. Câu hỏi thám thính rõ ràng, hoặc là nhiều chuyện. Đừng quên, bọn họ vẫn chờ Tống Đình Phàm trở về, nhìn Trần Lâm phơi nắng hắn xem hắn chịu được bao lâu!
Chính là khi hai người kia ăn cơm, rõ ràng thái độ không có gì mất tự nhiên hay giương cung bạt kiếm! Ngược lại, còn ăn ý hài hòa tột đỉnh! Lưu Dụ nhìn thấy trong lòng kì quái mới bật lên cậu hỏi! Nhưng dù sao hắn vẫn sợ có hiểu lầm nên mới đợi khi Trần Lâm rời đi ngắn ngủi này mà hỏi người anh em
Tống Đình Phàm vừa nghe liền nhìn sang Mục Kiệt như muốn hỏi, Trần Lâm biết việc này?
Mục Kiệt xoa tay, thoải mái gật đầu, ánh mắt háo hức như đợi xem kịch vui. Phản ứng của Tống Đình Phàm đã nói rõ: nguyên lai, nguyên lai Trần Lâm chưa nói việc này với hắn a!
Nhìn mắt Tống Đình Phàm khẽ biến, Mục Kiệt chậm rãi mở miệng, “Không phải bọn tôi nói”. Tống Đình Phàm rùng mình, không phải hai cậu nói thì làm sao cậu ấy biết?
Mục Kiệt có chút bất đắc dĩ, ánh mắt giảo hoạt, “Chắc là… cậu ấy tự đoán ra! Về phần cậu ấy làm sao đoán được, tôi nghĩ…. cậu tự hỏi đi?”
Tống Đình Phàm nghe Mục Kiệt nói vậy, trong lòng rất khó hiểu, Trần Lâm làm sao biết hắn quay về? Ngày đó hắn đứng ngoài cửa hàng của cậu, rõ ràng Trần Lâm không để ý bên ngoài. Mọi việc trong cửa tiệm quần cậu ấy như vậy, Trần Lâm một lát chỉ huy người khác, một lát lại bàn luận cùng người khác, làm sao chú ý đến hắn!
Bất quá, nghĩ không ra cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của hắn bây giờ. Thì ra, thái độ khác lạ của Trần Lâm là vì biết hắn đã về nhưng không gặp cậu! Thái độ này, rất giống như đang giận hắn, haha, biết được như vậy, Tống Đình Phàm tâm trạng tốt đến cuốn hút hay người bên cạnh, mà ngay cả Trần Lâm vừa mới quay lại từ buồng vệ sinh cũng nhận ra. Chính là hai người kia không hiểu vì sao tâm tình Tống Đình Phàm lại đột nhiên tốt như vậy, còn Trần Lâm cũng không rõ ba người này vì sao lại có chút quái dị. Nhất là Tống Đình Phàm!
Tối đến, Tống Đình Phàm tắm rửa trước, khi Trần Lâm tắm xong, hắn đã ngồi trên giường đọc gì đó trong tay. Khi Trần Lâm đến gần mới biết là một cuốn truyện Lưu Dong cậu gối đầu giường mỗi tối. Trần Lâm rất thích Lưu Dong, tác giả này có ảnh hưởng rất lớn đến thế hệ của cậu, vì thế Trần Lâm dù đạm mạc lạnh lùng cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều. Một người có thế giới quan lạnh lùng như vậy, Trần Lâm vừa hiểu vừa không hiểu. Bất quá, đây cũng là nguyên nhân cậu thích Lưu Dong
– “Anh xem vài truyện ông ấy viết, sắc bén và sôi nổi, bất quá làm người ta rất không thoải mái. Bởi vì tác giả vạch trần những điều xấu xa trong bản tính con người, đây là vấn đề người khác không muốn đề cập đến nhất”. Tống Đình Phàm buông sách, ngẩng đầu nói với Trần Lâm đang lau tóc
Trần Lâm cười cười, “Nhưng mà, con người đúng là như vậy, vậy thể phủ nhận cũng không thể lảng tránh được”
Tống Đình Phàm gật gật đầu, Trần Lâm nói rất đúng, hắn không có gì để phản bác. Đến khi Trần Lâm lên giường nằm, cuồn cuộn mà không ngừng dán chặt hai thân hình vào nhau. Bây giờ tuy đã vào mùa xuân nhưng ban đêm thời tiết vẫn còn lạnh
Trần Lâm duỗi thẳng người, mà Tống Đình Phàm lại nghiêng người, chống đầu. Hắn mở miệng, “Hôm nay a, anh biết được một chuyện”. Giọng nói đã mang chút hương vị thừa nước đục thả câu
Trần Lâm nhìn hắn, “Chuyện gì?”. Thái độ tự nhiên mà thân tình
Tống Đình Phàm quét mắt khắp người cậu, sau đó dừng lại nơi mắt Trần Lâm, “Em…. làm sao biết anh có trở về?”
‘Bá’, Trần Lâm đỏ mặt, hai mắt vốn đang nhìn thẳng mắt Tống Đình Phàm bây giờ không biết dời đi đâu. Tống Đình Phàm từ khi quen biết cậu đến nay, không bao giờ chán vẻ mặt xẩu hổ đỏ hồng của cậu, thậm chí đó còn trở thành một lạc thú vui đùa với hắn
Tống Đình Phàm hạm trụ môi Trần Lâm, thân thiết ma sát một hồi mới buông ra, “Em nhìn thấy anh?”
Trần Lâm thở dốc chốc lát mới mất tự nhiên nói, “Xem như vậy đi”
– “Cái gì ‘xem như vậy đi’? Nói rõ ràng một chút, anh rất muốn biết”. Ngữ khí Tống Đình Phàm rõ ràng rất nhẹ nhàng, cho dù thực thích hợp với bầu không khí hai người nằm trong ổ chăn bây giờ, nhưng cũng làm lòng Trần Lâm mềm hơn rất nhiều so với chiếc hôn vừa rồi
– “Ngày đó em lơ mơ nhìn thấy bóng anh, nhưng cũng không chắc chắn. Sau đó đi ăn cùng Mục Kiệt Lưu Dụ, nhìn thái độ cổ quái của bọn họ, em liền đoán ra”
Tống Đình Phàm nhíu mày, nguyên lai hai người kia bị người của mình nhìn thấu. Mục Kiệt kia còn nói hắn không biết nguyên nhân, hoàn toàn chối bỏ trách nhiệm! Tống Đình Phàm so đo nửa ngày, cho rằng hai người kia sống thanh bình quá lâu mà quên mất Tống Đình Phàm hắn là người thế nào! Còn muốn nhìn hắn bị Trần Lâm khi dễ! Hừ!
Trần Lâm nói xong thấy Tống Đình Phàm hơn nửa ngày vẫn không phản ứng gì. Cậu còn do dự không biết có nên hỏi hắn vì sao trở về nhưng không gặp cậu không, Tống Đình Phàm đã mở miệng, “Sao không hỏi anh vì sao trở về nhưng không gặp em?”
Trần Lâm bị Tống Đình Phàm nói trúng tim đen, có chút bực bội, lạnh mặt, trở mình quay lưng về phía hắn, nhỏ giọng nói, “Anh có ý định nói sao?”
– “Em không hỏi anh làm sao nói?”. Trần Lâm nghe xong còn bực bội hơn, người này thật xấu xa, biết rõ mình muốn có câu trả lời còn cố ý hỏi tới hỏi lui như vậy! Cậu tức giận quay sang nhìn Tống Đình Phàm, nhất thời không nói gì
Tống Đình Phàm thực sủng nịch Trần Lâm, nhưng cũng buồn cười trong lòng, đương nhiên lần này ý cười lộ rõ trên mặt. Trần Lâm thấy vậy lại bực bội muốn xoay người về, lại bị Tống Đình Phàm thức thời ôm vào lòng. Trần Lâm giãy dụa trong chốc lát, không có hiệu quả, lại yên ổn bất động lẳng lặng nghe nhịp đập trong lồng ngực hắn
– “Anh nghĩ em càng muốn để anh thấy thời khắc em khai trương lập nghiệp, sự nghiệp nhập quỹ”
Trần Lâm nghe xong, thân thể liền cứng còng, giật mình. Người này, là nghĩ như vậy sao?
Một cỗ cảm động dâng lên trong lòng, cậu thậm chí cảm giác lồng ngực thanh trệ, mũi ê ẩm, ánh mắt cũng nhạt nhòa. Gối đầu lên cánh tay Tống Đình Phàm, lại cọ cọ vào người hắn. Hơn nửa ngày mới hổi phục tâm tình, Trần Lâm mở miệng, “Cái gì mà khai trương lập nghiệp, anh không trở lại, em làm sao khai trương? Còn sự nghiệp nhập quỹ, chưa có thời gian tích lũy kinh nghiệm, chẳng lẽ nói bước vào quỹ đạo là liền bước vào hay sao?…. Sao anh không nghĩ nếu em không làm được vậy, anh sẽ không trở lại sao? Sao anh không suy xét một chút?”. Trần Lâm kích động nói, trong giọng nói cũng đủ thành phần nén giận
Tống Đình Phàm vỗ vỗ vai cậu trấn an, nói ra tự sự, “Làm sao không trở lại, anh nguyện ý cho em thời gian, cũng không thể lãng phí như vậy a! Em nói có phải không?”
Lời nói như vui đùa làm tâm tình Trần Lâm nhất thời tốt lên rất nhiều
Trần Lâm nghiêng nghiêng đầu, nhìn vào mắt Tống Đình Phàm, gằn từng tiếng, “Sau này không cần làm như vậy, không cần. Nếu anh cho rằng em nghĩ không thông chuyện gì, khó chấp nhận chuyện gì, anh chỉ cần ở bên cạnh em, giúp em nghĩ thông suốt, chấp nhận! Anh xem như vậy được không? Anh, đồng ý không?”. Nói xong, cặp mắt vừa có chút nhạt nhòa lại ướt át rõ ràng, liền như vậy nhìn thẳng Tống Đình Phàm, trong mắt cũng đủ chờ mong
Tống Đình Phàm nhất thời sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, làm sao không hiểu được, ôm người vào lòng, nhẹ nhàng nói, “Đứa ngốc, đứa ngốc…. Hảo, anh đồng ý, đồng ý”. Tống Đình Phàm làm sao có thể không đồng ý? Đây là lần đầu tiên Trần Lâm hoàn toàn yếu thế trước mắt hắn. Ngữ khí, mệnh lệnh cũng tràn đầy nũng nịu, thương lượng cũng đầy ủy khuất. Tống Đình Phàm lãnh tâm lãnh tình lại bị tình nhân của mình dùng thái độ như vậy mà nói, bình thường hắn đầu óc cứng rắn vạn phần, lí trí thanh tỉnh bây giờ lại hỗn độn
Còn đang bận xúc động, tất nhiên hắn không thấy được người trong lòng tại một nơi mình không thấy lại cười giảo hoạt vì mưu kế thành công
Đây là… mưu kế Trần Lâm nghĩ ra vài ngày trước, không có chuyện lần nào cậu cũng bị Tống Đình Phàm gây sức ép ở hai bên. Cậu tổng yếu nghĩ ra một cách có thể làm Tống Đình Phàm cam tâm tình nguyện bị câu gây sức ép, bị cậu chinh phục! Không dùng dao nhưng vẫn mổ trâu cắt tiết gà, không phải rất tốt sao? Haha
Trần Lâm không ngốc, ngược lại còn thông minh hơn người; Trần Lâm không chấp nhất, ngược lại lúc nào cũng nhìn thấy đại cục. Tự nhiên, Trần Lâm lại càng là người làm cho người khác lơi lỏng cảnh giới, nếu cậu yếu thế, nũng nịu, ủy khuất một chút mà có thể làm người kia vì mình là đau lòng, thoái nhượng. Mình tại sao không vui vẻ mà thực hiện?
Trần Lâm còn đắm chìm trong niềm vui chiến thắng ‘mổ trâu cắt tiết gà không dao’ lại đột nhiên cảm giác trên cổ một mảnh nhu tình, như là bị vật gì đó liếm lộng. Hơn nữa, yết hầu còn bị cắn một chút, thân thể cậu bắt đầu run rẩy. Hai mắt vì ngập nước mà không nhìn rõ Tống Đình Phàm, trên mặc cũng tự nhiên ửng hồng vài khối. Tống Đình Phàm biết Trần Lâm đã động tình nên càng ra sức cố gắng
Bởi vì Tống Đình Phàm gần hai tháng chưa chạm qua Trần Lâm, mà hôm nay hai người lại vừa tâm sự với tri kỉ. Trong lòng đều đầy tư vị, cả hai đều kích động
Kích động này làm hai người vận động trên giường đến nửa đêm mới thôi