Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 59



Hôm sau tỉnh lại, Trần Lâm liền thấy ruột như đứt đoạn từng khúc. Đêm qua, thật không rõ chính mình như thế nào lại để Tống Đình Phàm gây sức ép như vậy. Hiện tại, mình không chỉ có giọng nói khô khốc đến lợi hại, mà thắt lưng cũng đau, hai chân lại nhuyễn đến kì cục. Trần Lâm ngẩng đầu trừng mắt với Tống Đình Phàm vừa tắm rửa xong đi ra

Tống Đình Phàm mỗi sáng thức dậy đều có thói quen đi tắm rửa, còn chỉ thoái mái quấn khăn tắm ngang eo cho Trần Lâm xem, chút kệch cỡm cũng không có. Ngẫu nhiên còn ngẩng đầu hàm súc nhìn hai mắt Trần Lâm, cuối cùng vẫn là Trần Lâm da mặt mỏng, chủ động quay mặt đi hướng khác

Tống Đình Phàm đại khái chuẩn bị tốt cho mình xong, mới đi đến giường ngồi xuống, chau mày với cậu, “Còn không đứng lên? Em không định ăn điểm tâm sao?”. Trần Lâm giận nghiến răng nghiến lợi trong lòng, cái gì gọi là ‘không đứng lên’? Nghĩ cậu muốn ngủ tiếp sao? Hừ, cũng không ngẫm lại mình đã làm gì sao?? Người này không biết thật hay giả vờ không biết???

Trần Lâm căm giận trừng mắt liếc Tống Đình Phàm, người nào đó trong lòng hiểu ra, đành biết điều đổi phương thức nói chuyện, “Vậy…. em nằm thêm đi, anh chuẩn bị điểm tâm rồi gọi em dậy ăn”. Tống Đình Phàm tuy nói câu khẳng định nhưng giọng điệu rõ ràng là muốn trưng cầu ý kiến

Sắc mặt Trần Lâm dịu đi rất nhiều, không quan tâm hắn, tiếp tục vùi đầu ngủ. Tống Đình Phàm bất đắc dĩ buồn cười, vỗ vỗ vai câu bên ngoài lớp chăn, sau đó liền ra ngoài. Trong lòng cảm thán, tối qua rốt cuộc là quá! Chính là ai bảo người trước mắt như vậy, làm mình có thể kìm chế được chứ?

Tống Đình Phàm hầm cháo, ra ngoài mua bánh bao trở về vẫn không thấy Trần Lâm có động tĩnh gì. Vào phòng ngủ mới biết Trần Lâm còn đang ngủ rất say. Nhưng sắc mặt cậu có chút tái nhợt, Tống Đình Phàm khẩn trương trong lòng, đánh thức Trần Lâm, áp tay lên trán cậu, hắn đang lo cậu có thể hay không đã phát sốt? Phải biết rằng chuyện nam nam trong lúc đó vốn có chút khó khăn, mà hắn đêm qua quả thật làm hơi quá, tuy rằng chú ý không để Trần Lâm bị thương nhưng lại khó chế ngự hoàn toàn cảm xúc

Tống Đình Phàm yên tâm buông tay, may mắn không phát sốt! Trần Lâm bị hắn nháo cũng tỉnh lại, thanh âm hàm hồ hỏi, “Anh về rồi à?”

– “Ân”. Tống Đình Phàm trả lời. “Trần Lâm, nói thật cho anh biết, có phải hay không thân thể thật sự rất không thoải mái?”

Trần Lâm cố gắng trợn tròn mắt nhìn Tống Đình Phàm, thấy được người nọ lo lắng rõ ràng, tươi cười để hắn an tâm, “Em không sao, chỉ là thân thể có chút mệt mỏi và…. đau nhức….”. Trần Lâm thật không có dự định nói hai chữ cuối, bởi như thế tựa hồ mình rất yếu ớt. Bất quá vì muốn Tống Đình Phàm an tâm, cậu vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật

Tống Đình Phàm giống như không tin lắm, “Nơi kia cũng không quan hệ sao?”. Nói xong đã muốn tận mắt nhìn xem

Trần Lâm cả kinh, thân thể lập tức vặn vẹo, vừa mới động, nguy, cả người đau nhức đến lợi hại như phải kéo một tảng đá to. Miệng lẩm bẩm, “Em không sao, không có việc gì….. Thực sự không có việc gì đâu…….”

Tống Đình Phàm không nghe lời cậu, cố ý muốn nhìn, Trần Lâm khẩn trương, không ngăn được Tống Đình Phàm nên chỉ có thể bọc kín người trong chăn, nhỏ giọng, “Nơi đó của em không có chuyện gì….. Thực sự không sao…… Chính em cũng cảm giác được………”. Nói xong lại quay về ổ chăn, Tống Đình Phàm có nói gì cũng không cho xem

Tống Đình Phàm biết hắn không còn cách nào khác, chỉ phải từ bỏ. Do dự một lát, tới gần tai người đang trong ổ chăn, nhẹ giọng một câu, “Tối hôm qua, là anh quá”. Trần Lâm tất nhiên nghe được rõ ràng, trong lòng cũng nhuyễn một chút, vì Tống Đình Phàm uyển chuyển giải thích, cũng vì giọng điệu mềm nhẹ này của hắn

Mặt càng thêm hồng thấu, kí ức đêm qua lại hiện lên trong đầu. Nghĩ mình bị Tống Đình Phàm dùng những tư thế ngạc nhiên cổ quái xỏ xuyên qua, Trần Lâm thực sự đã xấu hổ quẫn bách đến không xong, cả tâm can đều nhảy mạnh

Sau đó lại nghe Tống Đình Phàm nói, “Anh mang đồ ăn vào, em ở trong này ăn, không nên cử động”

Khi Tống Đình Phàm bê đồ ăn vào phòng ngủ, Trần Lâm đã rời giường. Cậu thực sự không muốn bị chiếu cố như vậy, cậu nào có yếu ớt vậy a! Bất quá thân thể đúng là rất không thoải mái

Trần Lâm kiên trì muốn đến phòng ăn ăn, Tống Đình Phàm cũng sẽ chiều cậu

Tống Đình Phàm tuy đã về Bắc Kinh, nhưng chưa có ý định đến công ty, hắn nghĩ ở nhà vài ngày, bồi Trần Lâm và mình nghỉ ngơi, coi như nạp thêm năng lượng cho những công việc sắp tới. Tống Đình Phàm hắn bị chê cười chẳng lẽ liền làm không công cho bọn họ xem? Hừ!

Kì thật nửa tháng qua, Tống Đình Phàm cũng không phải đều ở chi nhánh công ty bên thành phố kia, hắn thăm dò vài thành phố trong nước, xem như khảo sát thị trường cho công ty. Rất vất vả chứ không đơn giản dễ dàng như Trần Lâm nghĩ. Đã có chút kết quả như vậy nên những bước tiếp theo ai sẽ phụ trách? Tất nhiên là Mục Kiệt Lưu Dụ!

Trần Lâm ăn điểm tâm xong cũng sắp 10h, Tống Đình Phàm pha cho cậu chén trà hoa hồng. Trần Lâm cả người rơi vào sô pha, không nói gì. Tống Đình Phàm cũng thức thời, vào phòng ngủ cầm cuốn tuyện Lưu Dong ra cho cậu. Trần Lâm cười cười với hắn, săn sóc rất tốt a!

Tống Đình Phàm rất không cảm kích liếc cậu. Hắn hôm nay mới chính thức phát hiện, chỉ cần có cơ hội, Trần Lâm sẽ lười ngay lập tức!

Trước mắt là cảnh xuân tươi đẹp, kéo rèm phòng khách ra, ánh sáng bên trong sáng sủa hơn rất nhiều. Ý xuân dào dạt như vậy làm người ta thực thoải mái. Trần Lâm nằm trên sô pha đọc sách, lưng ghế giúp cậu chắn đi chút ánh sáng mặt trời, mà ánh sáng chiếu vào phòng rất thích hợp để cậu đọc sách. Tống Đình Phàm đứng một bên nhìn Trần Lâm thỏa mãn hưởng thụ như vậy, trong lòng bất đắc dĩ không nên lời. Chỉ tự an ủi bản thân, quên đi quên đi, cậu ấy không thấy mình đang sống, chắc chắn là do quá mệt mỏi, quên đi quên đi

Mà hôm nay mình ở nhà, cũng nên tìm việc gì để làm đi?

Kết quả là, Tống Đình Phàm mang chăn ra phơi nắng trên ban công, sau đó bắt đầu chuyển sang ga giường cùng một ít quần áo mùa đông. Bận rộn đến không khắc nào ngơi tay, Trần Lâm nghiêng người nằm trên sô pha nhìn Tống Đình Phàm lợi hại như vậy, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh mình từng nghĩ tới, Tống Đình Phàm thực sự sẽ giặt quần áo? Không chỉ tay nghề nấu ăn rất tốt, việc nhà hắn cũng làm rất tốt?

Trần Lâm ở bên cạnh tự tiêu khiển một phen, cười đến vui vẻ. Tống Đình Phàm cầm ga giường mới thay trong tay đi đến bên cạnh, kì quái nhìn cậu. Trần Lâm làm như không thấy, tiếp tục tưởng tượng hình ảnh cần lao của Tống Đình Phàm

Tống Đình Phàm cầm ga giường đi vào phòng vệ sinh, đột nhiên, Trần Lâm nói to, “Anh thật sự phải tự ra tay giặt sao?”

Tống Đình Phàm đương nhiên không biết hình ảnh vừa chuyển động một vòng trong đầu Trần Lâm, đương nhiên cũng không đoán ra vì sao Trần Lâm lại đột nhiên hỏi mình như vậy. Vì thế hắn nhô đầu ra khỏi buồng vệ sinh, tay đặt trên máy giặt, thản nhiên nói, “Đây đều là tự động, chỉ cần bỏ đồ vào là được rồi. Anh vì sao phải tự tay mình giặt?”

Trong suy nghĩ của Trần Lâm, Tống Đình Phàm tự tay làm việc nhà chẳng khác nào tự tay giặt đồ. Có máy móc tự động hay không cũng không liên quan. Trước kia khi Trần Lâm còn ở tiệm mắt kính, quần áo cậu đều mang đến tiệm giặt ủi. Mà khi còn học đại học, Trần Lâm cũng có đôi khi giặt quần áo, bất quá đa phần vẫn là mang đến tiệm giặt ủi. Chính mình còn như thế, cho nên đến giờ Trần Lâm vẫn cho rằng Tống Đình Phàm tự giặt quần áo là hình ảnh rất kìa quái

Kì thật Trần Lâm thực sự tự mình cả nghĩ, quần áo Tống Đình Phàm cũng không rẻ tiền, hắn muốn tự mình giặt cũng không có khả năng, đương nhiên tất cả đều mang ra tiệm giặt ủi. Hôm nay giặt giũ ga giường cũng vì ở nhà có phương tiện, vừa lúc mình không có việc gì làm a. Trước kia khi Tống Đình Phàm sống một mình, ga giường chăn mền hắn vẫn tự giặt. Trong quan niệm của Tống Đình Phàm, những việc này là một phần không thể thiếu của đời sống thường nhật, cũng không phải quá rườm rà phiền toái gì, ngược lại, hắn vẫn là hưởng thụ cuộc sống như vậy. Cho nên nói, Tống Đình Phàm là một người truyền thống cũng không sai chút nào!

Hai người cứ như vậy ở ngây trong nhà ba người. Ngẫu nhiên sẽ ra ngoài ăn một bữa cơm, đi siêu thị mua những nhu yếu phẩm trong nhà. Đa phần hai người đều ăn cơm nhà, Trần Lâm không thể không một lần lại một lần thán phục, Tống Đình Phàm nấu ăn rất ngon!

Ba ngày sau, cửa hàng của Trần Lâm xin giấy phép kinh doanh. Buổi tối trước ngày khai trương, Trần Lâm có chút khẩn trương cứ nói đâu đâu với Tống Đình Phàm về những việc vặt thượng vàng hạ cám trong cửa hiệu. Tống Đình Phàm lại một lần, hai lần, ba lần nói cậu đừng lo lắng, hết thảy thuận theo tự nhiên mà làm là được. Nhưng vẫn không có tác dụng gì, Trần Lâm vẫn không nghe. Nhìn Trần Lâm thì thầm thì thào, Tống Đình Phàm thực bất ngờ, Trần Lâm thế nhưng cũng có thiên phú buồn lo vô cớ! Chuyện của cửa hàng, không chỉ Trần Lâm tự lo liệu, mà hắn cùng Mục Kiệt Lưu Dụ cũng đều cẩn thận kiểm tra hơn ba lần, bảo đảm lúc khai trương không có vấn đề gì phát sinh

Cửa hàng của Trần Lâm chia không gian 2/3 là tiệm sách, còn lại 1/3 là kinh doanh trà và cà phê. Hai người cũng đã chọn một vách thủy tinh cách âm rất tốt, hai phần không gian vẫn liền kề nhau. Mà trong tiệm sách, phía trước là giá bày bán sách, phía sau lại là nơi đọc sách. Hai người phân ra thành hai phần không gian bằng nhau. Trần Lâm chọn một quầy tính tiền hình tròn, chính mình sẽ ngồi ở giữa. Không gian bài trí như vậy, không chỉ gọn gàng mà tầm nhìn còn có vẻ rất rộng, thoải mái hợp lòng người

Trần Lâm thực thích như vậy, ý tưởng trước kia của cậu chỉ là mở hiệu sách, nhưng Mục Kiệt Lưu Dụ khuyên, nếu bán sách, lại có nơi đọc sách, bên cạnh có quán trà nữa thì chắc chắn thu nhập sẽ cao! Tuy rằng con người hiện đại rất bận rộn, nhưng không thể không thừa nhận, vẫn còn nhiều người muốn ngồi lại đọc sách và nhâm nhi chút thức ăn ưa thích

Trần Lâm chỉ lo phần hiệu sách, quán nước Tống Đình Phàm tìm người quản lí, mỗi khi rảnh rỗi cậu lại chạy sang nhìn một chút. Phương thức kinh doanh như vậy làm Trần Lâm thoải mái tự tại rất nhiều

Ngày đầu khai trương sinh ý không tồi, tuy rằng sách chỉ bán được vài cuốn nhưng bên tiệm nước uống khách ra vào không ngừng. Nơi này là khu phố buôn bán sầm uất, nếu không có người ghé vào, Trần Lâm chắc chắn sẽ hoài nghi hiện tại có phải hay không nhân viên văn phòng cũng bị bóc lột như người giúp việc nên không có thời gian hưởng thụ

Nói tóm lại, tâm tình Trần Lâm hôm khai trương này vẫn rất vui sướng, ban đêm về đến nhà liền nói chuyện với Tống Đình Phàm. Là nói chuyện, nhưng chỉ có Trần Lâm một người ở đàng kia nói, Tống Đình Phàm trong lòng thích thích phối hợp lắng nghe. Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm sau khi lên giường lại không ngừng nói với mình, trong lòng có tư vị không nên lời, ngạc nhiên và nghẹn ngào. Ngạc nhiên chính là: đây là một phương diện Trần Lâm chưa bao giờ để ai biết sao? Một người luôn lạnh nhạt bình ổn như vậy, thật không ngờ cũng có lúc thao thao bất tuyệt đến huyên náo. Nghẹn ngào cũng vì, đây là biểu tình người này chỉ thể hiện với mình phải không? Cậu ấy đã xem mình là người trong đáy lòng sao?

Trần Lâm nói nửa ngày, Tống Đình Phàm không có phản ứng, Trần Lâm vẫn líu lo nói. Bỗng nhiên khuôn mặt cậu có chút đỏ ửng nhìn Tống Đình Phàm, “Em rất dài dòng phải không? Em tới tới lui lui nói việc này với anh nguyên một buổi tối….”

Tống Đình Phàm ôm Trần Lâm vào ngực, cằm đặt trên đầu cậu, “Không có, anh thích em như vậy….”

– “Ân?”. Trần Lâm ngẩng đầu khó hiểu

– “Nếu là người khác, em cũng sẽ nói với họ như vậy sao?”

Trần Lâm lắc đầu quyết đoán, sẽ không, làm sao có thể! Thậm chí với Trương Bá Quang, ở một góc độ nào đó, dù thân mật nhưng cậu vẫn giữ lại một phần khách khí. Không tự nhiên biểu lộ như với Tống Đình Phàm bây giờ. Trần Lâm giật mình, đúng vậy, mình khi nào lại bắt đầu mở rộng cõi lòng, yên tâm biểu đạt bản thân với người đang bên cạnh như vậy? Người này cũng hiểu mình như vậy, nhè nhẹ rót vào, Trần Lâm im lặng

Tống Đình Phàm nhíu mày hiểu rõ, không nói nữa, xem đi, em đối với người khác cũng không thế này, duy độc mình anh, anh làm sao lại chê em dài dòng? Trong lòng còn âm thầm nói thêm một câu, trân quý còn không kịp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.