Carolina cùng tôi đi đến các hiệu sách ở Saint Bell.
Theo thông tin của Hội Thám Hiểm Gỉa, đối diện chỗ cửa hàng ma bán pháp cụ tôi đã ghé thăm là nơi của tiệm sách lớn nhất ở Saint Bell này.
Giới tính: Male.
Tuổi: 28.
‘Chào mừng quý khách đến với Cửa Hàng Sách Được Hội Cấp Phép Chứng Nhận’.
Vừa đặt chân vào tiệm, người trợ lý liền chào đón nồng nhiệt.
Chiếc răng cửa to lớn lộ ra từ miệng đã một phần cho thấy tính cách của người này.
Ohh…
Nếu không nhầm thì..tôi đã gặp ông ta ở đâu rồi thì phải.
‘Ông có khi nào quen biết gì với chủ cửa hàng pháp cụ không?’.
‘Ô..cậu cũng biết anh trai của tôi sao? Vâng…ảnh là Sunrika. Bọn tôi đều hành nghề thương nhân’.
Một linh cảm xấu báo hiệu chuyện không may.
Người thư ký phụ trách cửa hàng pháp cụ - Sunrika…Thật tệ khi nói, hắn ta không phải là người đáng tin tưởng.
Tôi đã có trải nghiệm vô cùng tệ hại khi bị hắn ép mua đồ với giá cả cắt cổ trong khi chất lượng không được đảm bảo.
‘Uh..Tôi nghe nói nơi này lưu trữ và bán những loại sách ma thuật hiếm’.
‘Hou…Vậy anh muốn mua Magic Book?’.
Nghe khi nghe lọt từ ‘Magic Book’, Iserkỉa bỗng nhiên đánh giá lại sự hiện diện của tôi.
‘Qúy khách là thám hiểm giả sao? Xin lỗi nhưng, Magic Book được chứa trong cửa hàng này có giá rất cao. Không thể đưa cho những người bình thường xem được đâu’.
‘Ờ…trong trường hợp đó…’.
Nghĩ thêm tí nữa, nhưng nếu là vậy thì khó thật.
Tuy nhiên, giả như những cuốn sách Magic Book đó hiếm như thế, thì Carolina có thể sẽ thỏa mãn.
‘Con dòi người. Mày nghĩ mình đang nói chuyện với ai vậy hả? Đừng có bày đặt thân thiện, bắt quàng làm họ’.
‘Hiiii???’.
Trước khi mọi người kịp nhận ra, một cơn khát máu mang đấy sát ý kinh khủng từ Carolina lúc nào đã toát ra, cô vươn con dao vào cổ họng của ông.
‘Caro…Cô đang làm gì thế?’.
‘Sự thiếu lễ độ này không thể chấp nhận được. Hắn dám thô lỗ với chủ nhân nên em nghĩ mình phải cắt đứt lưỡi của hắn’.
‘……..’.
Carolina nói như thể đó là điều bình thường với cô vậy.
Etto…Nhưng mà…
Dường như lòng trung thành của cô ấy vượt cả ngưỡng bất thường luôn rồi.
‘Caro..lui xuống’.
‘Em hiểu rồi. Nếu đó là ý muốn chủ nhân’.
Đúng là không ai lường trước. Vậy lẽ nào nếu tôi đưa ra những yêu cầu vô lý, cô cũng sẽ chấp nhận luôn sao?.
Tuy nhiên, tôi không thấy điều này hạnh phúc hay dễ chịu gì cả.
Tôi biết sự trung thành của Carolina bắt nguồn từ lý do cứu mạng cô nhưng người khác sẽ không hiểu với những lời giải thích đơn giản như thế. Thậm chí tôi còn không hiểu…làm sao giải thích cho họ?.
‘Ơ…thành thực xin lỗi. Nữ hầu của gia đình chúng tôi…đang trải qua mắc chứng Chuuni’.
( Note: Chuuni = Chuunibyou: thuật ngữ tiếng lóng nhật dùng để chỉ triệu chứng tâm lý ở những người học sinh phổ thông trong năm thứ 2. Họ, người những mắc Chunnibyou hành xử như kiểu người lớn, biết tỏng mọi thứ và xem thường những người khác hoặc tin mình có khả năng đặc biệt không giống như mọi người).
‘…………;,
U~mmmm…..
Và bây giờ thậm chí đến cả tôi cũng đang cố tạo ra cái cớ không hợp lẽ tí nào sao?
Iserika lúc đầu còn ngờ nghệch song, khuôn mặt ông bỗng chốc hóa đỏ.
‘Ugu….Những khách hàng thô lỗ…’.
‘………..’.
Qủa thật lần này là lỗi chúng tôi.
Bất cứ ai cũng sẽ nổi trận lôi đình khi hai người lạ thình lình chọc dao vào cổ họ.
‘Tôi đã định giao hai người cho các Knight theo lệnh đức vua nhưng…danh tiếng của Shop sẽ giảm nếu bị lan truyền có xảy ra bạo lực. Biến đi…và đừng bao giờ xuất hiện ở đây thêm lần nào nữa’.
Để lại những lời nói đó, Iserika tiến thẳng vào sâu bên trong cửa hàng.
Chúng tôi chỉ đến đây để mua sách…
Tại sao nó lại phát triển đến mức này..?
Bị Iserika đuổi đi, bọn tôi bèn đến hiệu sách lớn thứ 2 của Saint Bell.
‘Qủa thực…đúng là tiệm sách lớn thứ 2…Số lượng cũng như tính đa dạng của giảm đáng kể’.
Tiệm sách lần này bước vào đem lại cảm giác ấp áp, rộng rãi nhưng không thể so bì với chỗ của Iserika – san được.
‘Không vấn đề gì đâu ạ. Số lượng không nói lên chất lượng. Hơn nũa, em cũng sẽ không vào cái nơi mà dám xỉ nhục chủ nhân thế đâu’.
‘Hiểu rồi. Vậy thì tốt thôi. Nếu tìm thấy cuốn sách nào hay, nói tôi nhé. Tôi sẽ mua hết tất cả chúng khi mình có đủ tiền’.
‘Em hiểu’.
‘……….’.
Đáp lại ngắn ngủn, cô bắt đầu lướt mắt rà theo nội dung của các bìa sách trên giá đựng. Nào là sách Y, sách Dược và những thứ đại loại như thế, những thứ vốn dĩ cực kỳ khó hiểu với tôi.
Song, khi đặt cuốn sách cuối cùng trở lại vào ngăn, Carolina thở dài thất vọng.
‘Đây là mức độ tìm hiểu về chủ để này của con người đó sao? Lúc đầu mình đã không hi vọng gì nhiều…Nhưng quả thật, sau 100 năm rồi mà chỉ dừng tại đây…’.
Nhịp tim của cô đập chậm lại để nói lên sự thất vọng não nề.
Vì bản thân có được ‘Contract skill’, tôi có thể đọc được suy nghĩ của những ai đã bị bắt bởi quả cầu.
‘Tiệm sách này không thỏa mãn cô sao?’.
‘Ah..không…chuyện đó’.
Khi được hỏi, Carolina trở nên lúng túng.
‘Thực lòng với tôi đi’.
‘Em chịu thua. Master có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ. Đúng là trình độ của tất cả cuốn sách ở đây đều là thứ cấp. Loài quỷ chúng em có khả năng sống rất lâu, biết rất nhiều thứ. Những nội dung được đề cập trong sách chưa chạm đến tính chuyên môn, em không thể nào thỏa mãn được’.
‘Hiểu rồi. Hãy đến thị trấn khác để tìm sách phù hợp hơn nào’.
‘Không..nhưng…Sao lại để chủ nhân đi xa thế chỉ vì sở thích cá nhân của em?’.
‘Nonono…Cô đang nói gì thế? Carolina đã luôn quan tâm, chăm sóc tôi. Điều này cũng đáng mà’.
‘…………Hauuuuuu..’.
‘Hey..cô bị làm sao thế?’
Carolina dường như ngã hoàn toàn xuống đất, tôi bèn nhanh chóng đỡ cô trong vòng tay của mình.
‘Em xin lỗi, những lời vàng của anh làm em hạnh phúc quá nên em….bị choáng lần 2…Không cần đồ đạc gì nữa, chỉ những lời này là đủ rồi’. Khoảnh khắc Carolina được dìu đi bằng cả thân thể của tôi, cô ấy trông có vẻ cực kỳ hạnh phúc.