Đôi mắt long lanh liếc trộm nam nhân đang bước vào, nhận ra hắn cũng đang nhìn mình, cô vội vàng cúi đầu, tay hoảng loạn ấn tầng 1.
Thang máy di chuyển, Ngự Ngạo Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về góc đặt hệ thống camera theo dõi...
Phòng điều khiển.
"A nha, Ngạo Thiên Người thật là cảnh giác, rõ ràng ta đã tắt đèn báo hiệu, nhưng vẫn bị phát hiện. Ta tắt là được rồi. Lão đại, Người đừng nhìn trừng trừng như vậy có được không?" Ngồi trước màn hình máy tính, Long Kỳ bất đắc dĩ liếc mắt hình ảnh đã ngưng hoạt động, tắt hệ thống theo dõi.
"Hey, không xem Người “biểu diễn”, ta xem *** một mình vậy. So với nữ nhân của Người, ít ra Sora đầy đặn, màu mỡ hơn nhiều.” - cười xấu xa, hắn kéo ngăn kéo lấy ra một đĩa CD vội vàng bỏ vào máy tính...
Trong thang máy.
Thấy hệ thống theo dõi đã tắt hoàn toàn, Ngự Ngạo Thiên tà tà nở nụ cười, đưa mắt chậm rãi nhìn Dao Dao: "Cô tên gì?"
"A?" Cô sửng sốt, cứng ngắc xoay người: "Tiên sinh, anh đang nói chuyện với tôi sao?"
"Trong thang máy còn người khác sao?"
Có lẽ có quỷ đây. "Tôi tên Lạc Dao... Dao!"
'Ầm' Cô vừa dứt lời thang máy đột nhiên bất động. Dao Dao kinh hoảng trợn mắt: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ai nha, xem ra thang máy hỏng rồi."
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của nam nhân, Dao Dao nhíu chặt lông mày, không đến nỗi cô vừa nói tên ra thang máy liền hỏng chứ? Cô có lực sát thương lớn vậy sao? "Làm sao bây giờ? Chúng ta gọi người tới cứu đi."
Gọi người tới cứu? Như vậy sao được, sao có thể để vật nhỏ này chạy trốn được? "Không cần gọi, phỏng chừng lát nữa sẽ có người đến thôi, chúng ta ngồi xuống trước đi."
"Hừm, cũng được." Bọn họ dựa vào thang máy ngồi xuống.
"Dao Dao phải không? Năm nay cô bao nhiêu tuổi ?"
"19 tuổi."
"Mới 19 tuổi a, chẳng trách ngây ngô như vậy." - vừa nói xong, ánh mắt hắn sâu thêm mấy phần, phảng phất tia tà ác "Ngày đầu tiên đi làm sao đoán ra được chúng ta là bộ phận marketing?"
Cô có thể nói trông bọn họ giống nhân viên marketing sao? "Tôi may mắn gặp vận hên thôi."
"Hóa ra là như vậy, vận may của cô thật tốt!"
Được nam nhân tán thưởng, Dao Dao thoáng ngượng ngùng, cảm thấy hắn vừa ôn nhu, lại hòa ái dễ gần "Ha ha, đây là việc tôi phải làm mà."
Chỉ lo hài lòng, cô hoàn toàn không chú ý, mình không ngừng tiến lại gần Ngự Ngạo Thiên, khuôn mặt hắn ngay sát khuôn mặt ngơ ngác của cô...
"Đúng rồi, Dao Dao."
Ngẩng đầu lên, nhìn sang bên phải, lúc này cô mới phát hiện ra mình đã ngồi sát ngay bên cạnh hắn. Cô theo bản năng lùi lại: "Chuyện gì a?"
“Cô đã từng trong thang máy... thử “làm chuyện kia” chưa?"
A? Cái gì? Hắn vừa nói...
Không thể, nam nhân phong độ tao nhã như thế sao có thể nói ra những lời hạ lưu như vậy, nhất định là cô đã nghe lầm. "Tiên sinh, anh vừa nói gì?"
"Không hiểu sao? Vậy ta lặp lại một lần nữa..." - trong nháy mắt, sắc mặt Ngự Ngạo Thiên chùng xuống, tháo lớp vỏ ngụy trang, khôi phục dáng vẻ thô bạo: "Ta muốn “làm” cùng cô trong thang máy!"