Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 107: Ngự ngạo thiên tìm mẹ lạc tính sổ



“Bác gái, ông Lạc, chào hai người!”

Ngự Ngạo Thiên ưu nhã lên tiếng chào hỏi hai người họ.

Thời khắc mẹ Lạc nhìn thấy hắn, trái tim không khỏi run lên, người đàn ông này... Thật đáng sợ!

Thoạt nhìn hắn cũng chưa đến hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, lại có một đôi mắt sâu không thấy đáy, hai tròng mắt mang theo thâm sâu không lường được. Thật may hắn không phải là bạn trai của Dao Dao, nếu không... Chỉ sợ người làm mẹ như bà mỗi ngày đều sống trong lo lắng sợ hãi!

“Mọi người, xin chào.”

“Ha ha, bác gái, con đã sớm nghe tin ông nội bị bệnh nhưng vẫn chưa có thời gian tới, hôm nay nhân chút thời gian rảnh rỗi ghé thăm hai người một chút.”

“Ha ha, khách khí quá.”

“Ồ, đâu có, con là bạn tốt của Dao Dao, ông nội cô ấy ngã bệnh, chính là ông nội con ngã bệnh, tất cả đều là việc nên làm thôi. Lại nói, con và Dao Dao quen biết nhau cũng coi như là có duyên phận.”

Mạc Tuyết Đồng nhàn nhạt cười, chậm rãi ngồi xuống một chỗ trống.

“Tại sao lại nói như vậy?”

“Lẽ nào Dao Dao chưa nói với bác sao? Ba của Dao Dao cũng chính là bác trai là ân nhân cứu mạng của con!”

“Thiên Minh... Là ân nhân cứu mạng của cô?”

Ánh mắt mẹ Lạc mang theo sự nghi hoặc cùng thương cảm, cái chết của chồng mình là khúc mắc bà vẫn không muốn nhắc tới, cũng không muốn đối mặt với sự thật, kể cả Dao Dao cũng rất hiếm khi nhắc tới chuyện của ba với bà.

“Đúng vậy, mười bốn năm trước trong trận hỏa hoạn ở khu biệt thự hoa mỹ kia, nếu không có ba của Dao Dao cứu con ra, có thể con sớm đã bị chết cháy ở bên trong rồi.”

Khi Mạc Tuyết Đồng nhắc đến trận hỏa hoạn mười bốn năm trước, trong nháy mắt, biểu cảm của mẹ Lạc và ông nội Lạc thay đổi rõ ràng!

“Con nhớ rõ, khi đó bác trai là thư ký của phó thủ tướng, cũng là người mà phó thủ tướng tin cậy nhất, con không nghĩ tới bác ấy lại giản dị gần gũi như vậy, liều mình cứu dân thường nhỏ bé chúng con. Nhưng thật đáng tiếc, con nghe nói mười ba năm trước bác trai đã...”

“Khụ, khụ, khụ…”

Mạc Tuyết Đồng còn chưa nói hết, ông nội Lạc liền ho khan kịch liệt.

“Ba, ba không sao chứ?”

“Tôi… Tôi có chút không thoải mái.”

“Thế này...”

Mẹ Lạc miễn cưỡng lộ ra một gương mặt tươi cười:

“Tiểu thư, cô xem cơ thể ông nội đột nhiên...”

“Tuyết Đồng, em xem cơ thể ông Lạc đột nhiên khó chịu, chi bằng chúng ta đi trước thôi.”

Ngự Ngạo Thiên nãy giờ vẫn yên lặng đột nhiên lên tiếng.

“Được rồi. Vậy bác mau chăm sóc ông nội đi, chúng cháu không quấy rầy nữa, lần sau sẽ trở lại thăm hai người, tạm biệt.” Mạc Tuyết Đồng mỉm cười.

Ngay khi cô và Ngự Ngạo Thiên đi ra khỏi phòng bệnh, trong nháy mắt biểu hiện trên gương mặt khôi phục vẻ lạnh nhạt như trước:

“Ngạo Thiên, người của Lạc gia kia rõ ràng không muốn em nói tiếp, làm sao bây giờ?”

“Không sao, dù gì thì điều tôi muốn cơ bản đã làm được rồi! Phần còn lại hôm nào cô tiếp tục đến.”

“Nếu người của Lạc gia vẫn không chịu phối hợp thì phải làm sao bây giờ?”

“Hửm?”

Khóe miệng Ngự Ngạo Thiên không khỏi cong lên một nụ cười lạnh, con mắt thâm thúy của hắn lập tức hiện lên một tia u ám:

“Mềm không được... thì cứng rắn!”

“Vâng!”

Dao Dao ngồi trên chiếc xe chạy nhanh như bay hướng đến hội sở tư nhân của Ngự Ngạo Thiên. Hạ Nhậm Lương lái xe thỉnh thoảng qua kính chiếu hậu liếc trộm Dao Dao ngồi bên cạnh, khóe miệng lộ ra ý cười nhạt.

“Anh, anh cười cái gì?”

“Ha ha…Tôi nghĩ, hôm nay tất cả các nhân viên nữ của bộ phận tài chính nhất định sẽ trang điểm ăn mặc thật xinh đẹp, mặc những bộ đồ lộng lẫy sáng sủa nhưng còn cô?”

Nói đến đây, Hạ Nhậm Lương cười xấu xa quan sát gương mặt Dao Dao.

“Tôi làm sao?”

“Dao Dao, lần này là cơ hội tốt để tiếp cận công ty lớn, vì sao cô không trang điểm ăn mặc đẹp một chút?”

Á... Cô phải nói gì với Hạ Nhậm Lương đây? Công ty có tốt hay không thật ra không phải do bản thân tự cảm nhận hay sao? Hơn nữa, cho dù không biết, cũng không cần vì lấy lòng họ mà ăn mặc trang điểm thật công phu.

“Đâu nhất thiết phải như vậy?”

“Ha ha, quả nhiên cô rất khác biệt.” Hạ Nhậm Lương vừa cười vừa lẩm bẩm.

“Anh nói gì?”

“Không, không có gì. Đến nơi rồi, xuống xe thôi.” Chiếc xe đỗ lại một nơi phong cảnh tươi đẹp bên bờ biển.

Cách đó không xa là hội sở tư nhân của Ngự Ngạo Thiên, nơi đó nằm ở bên sườn núi, phía sau là núi phía trước là biển, là một sơn trang to lớn, nhìn từ bên ngoài vô cùng tráng lệ, đi vào trong càng không khác gì “động tiên” (1).

Bên trong sân là hồ bơi, sân golf, sân tennis... gần như đầy đủ mọi thứ. Nhà gỗ được xây dựng tạo cảm giác an nhàn mà thoải mái, giống như cách bài trí cực tốt ở quán bar.

Dao Dao nhìn những đồng nghiệp đã đến trước, quả nhiên giống như lời của Hạ Nhậm Lương nói, mỗi cô gái đều mặc trang phục dạ hội, mấy người đàn ông mặc âu phục phẳng nhiu, ai cũng giống như tham dự dạ tiệc long trọng vậy.

“Tiểu Lạc, tại sao cô đi cùng tiểu Hạ? Chẳng lẽ hai người...”

Tôn Lệ đi tới trước mặt bọn họ, cười quỷ dị nói.

Dao Dao vội vàng giải thích: “Không có, không có chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau.”

“Ồ thì ra là vậy, tôi còn tưởng hai người đang hẹn hò.” Tôn Lệ mỉm cười, nói xong liền quay người rời đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dao Dao đỏ rực như quả cà chua.

“Nhìn kìa, nhìn kìa. Ngự tổng, Long tổng, bọn họ đến rồi.”

Âm thanh này vừa vang lên, mọi người trong nhà gỗ nôn nóng chạy ra cửa.

Chỉ thấy, trên người Ngự Ngạo Thiên là tây trang màu xám bạc, hắn khoác tay Mạc Tuyết Đồng trên người là quần áo màu trắng tinh bó sát, chầm chậm bước đến.

“Ngự tổng đi cùng thư ký Mạc?”

Một màn này khiến cho không ít cô gái thất vọng, tuy rằng thư ký Mạc và Ngự tổng là một cặp xứng đôi cả công ty đều công nhận nhưng có cô gái nào lại chấp nhận được việc nam thần trong lòng mình là hoa đã có chủ chứ?

“Cậu biết cái gì? Đây chỉ là một loại lễ nghi mà thôi, nếu bọn họ thật sự có gì đó ngược lại sẽ không tay trong tay công khai trước mặt mọi người như vậy.”

“Ồ... Thật là làm tôi giật cả mình.”

Bước vào sau là hai người Long Diệp và Uông Hãn. Đối mặt với hàng cực phẩm như vậy, các mỹ nam khiến cho toàn bộ những cô gái của bộ phận tài chính thỏa mãn con mắt.

“Vì sao Hàn phó tổng không đến?”

“Người trong mộng” của Hàn Ly Thương không tới, không gặp được thần tượng của mình khiến cô hoàn toàn thất vọng.

“Đừng mong ngóng Hàn phó tổng nữa, có ai không biết anh ấy rất hiếm khi xuất hiện ở những bữa tiệc như thế này chứ.”

“Ừ, cũng đúng, anh ấy lạnh lùng như vậy.”

“Ngự tổng, Long tổng, Uông tổng, xin chào!”

Đợi mấy người kia tiến vào, mọi người đều cung kính cúi chào.

Ngự Ngạo Thiên ưu nhã nở nụ cười:

“Nơi này là hội sở tư nhân, mọi người không cần nghiêm túc như ở công ty vậy, cứ tự nhiên đi.”

Nói xong, hắn cùng với Mạc Tuyết Đồng, Long Diệp, Uông Hãn ba người liền đi tới trước quầy bar nói chuyện.

“Dao Dao, cô thích người đàn ông rất có khí phách như Ngự tổng sao?”

Hạ Nhậm Lương kéo Dao Dao qua một bên trò chuyện.

Ha ha, không thể không nói Hạ Nhậm Lương nhìn người rất chuẩn, Ngự Ngạo Thiên quả thực có khí phách, khi thì rất kỳ quái, có lúc lại rất lạnh lùng. Nhưng... hắn luôn ít nói, đó chính là...Tính tình Ngự Ngạo Thiên còn rất “âm tình bất định” (2).

“Không thích.”

***

(1) Động tiên: nơi ở của Thần Tiên.

(2) Âm tình bất định: tính cách thất thường, khó xác định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.