Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 200: Khiến em trở thành người phụ nữ đích thực của anh



Ồ, cô quả nhiên vẫn làm không nổi tình nhân, không học được sự nhẫn nại, không học được cách nhìn mà không thấy, không học được vẻ mặt phải tươi cười chào đón cho dù không có chút cảm tình, trong trò chơi này với địa vị đê hèn cũng khiến cô rất không cam tâm. Đặc biệt… đối tượng của hắn lại là Ly Mỹ Vân.

Vĩnh viễn không bao giờ quên được vẻ mặt đắc ý đó của Ly Mỹ Vân lúc ở nhà thi đấu bowling, phải cô có lỗi với cô ta nhưng cô ta hại cô hết lần này đến lần khác, cô không còn có thể dung tâm lí áy náy để đối mặt với cô ta nữa.

Hơn nữa, cô không tin, Ngự Ngạo Thiên thông minh đến vậy không thể không biết được. 

Lạnh lung quay người đi, cô bước nhanh đi ra cửa văn phòng.

Đúng lúc này Ngự Ngạo Thiên kéo lấy cổ tay cô: “Bảo bối, em cho rằng tình nhân của Ngự Ngạo Thiên muốn làm thì làm không muốn làm thì không làm sao?”

Bên tai, truyền đến âm thanh ma mị quen thuộc đó, khiến cô có cảm giác rơi xuống vực sâu nhưng không có cách nào tự cứu mình được. 

Cảm nhận được lồng ngực của hắn dính sát sau lưng mình, cơ thể cô run lên: “Tôi xin anh, tha cho tôi đi.”

“Tha?” Để gặp lại cô, hắn không biết đã chờ bao lâu rồi, vất vả tìm cô hai năm, trước khi chưa có đáp án thực sự, hắn làm sao có thể nói thả là thả chứ? Con mắt sâu đó lóe lên ánh nhìn, hắn nhếch môi nói:

“Cho anh cơ thể em, anh sẽ thả em đi.” 

“Lộp cộp.” Trái tim cô khẽ run lên, vậy mà cô quên mất, cái mà người đàn ông bá đạo này chưa đạt được sao mà có thể dễ dàng tha cho mình chứ?:

“Nếu tôi đồng ý lên giường với anh, anh thực sự tha cho tôi chứ?”

“Ừ, hừ.” 

Bàn tay nhỏ của cô nắm chặt lại, cô từ từ quay lưng:

“Được, tôi đồng ý.”

Hừ, cô không thể tiếp tục thêm được nữa, vốn dĩ cho rằng thời gian ba năm sẽ trôi đi rất nhanh nhưng làm tình nhân của hắn thực sự quá đau khổ, hắn quá vô tình, lại có tính cách mờ ám không rõ ràng. Ở bên hắn cô sớm muộn cũng sẽ phát điên. Chi bằng… triệt để kết thúc trò chơi này. Từ đó nhẹ nhàng coi anh ta như kẻ xa lạ. 

“Nhóc con, em vì để thoát khỏi anh mà bất chấp tất cả.” Trên mặt hắn không hiện lên sự vừa lòng, thay vào đó bao trùm vẻ u ám: “Được, anh sẽ giúp em đạt mục đích!” Hắn tức giận ôm cô đến …

Hắn thô bạo xé áo cô, đôi môi không một chút dịu dàng hôn lên cơ thể trắng trẻo của cô.

“Ối, đau!” Cảm nhận được người dàn ông đó đang gặm, cắn cơ thể mình, cô cau mày đau đớn. 

“Đau, chút nữa em sẽ càng đau hơn! Tất cả là do em tự chuốt lấy!” Giọng khàn khan kèm theo sự phẫn nộ, vẻ mặt hắn lạnh như không có một chút nhiệt nào.

Thật đáng sợ…

Cô chưa từng nhìn thấy một Ngự Ngạo Thiên như thế, quả thực nhìn giống như một con mãnh thú bị kích động, vì sao? Vì sao hắn có thể tức giận đến thế, cho dù gắng gượng bao nhiêu, cuối cùng cô vân chả phải cúi đầu trước hắn sao? 

Dù sao thì loại đàn ông ngang ngược, không có tình cảm như hắn thứ ngay từ đầu hắn muốn chính là cảnh mình khuất phục trước hắn đây?

“Ối!” Ngón tay thô bạo miết theo quần cô lao vào hoa huy*t khô khốc vì không có dầu bôi trơn, cô đau đến nối nước mắt chảy thành vòng. “

“Không… đừng! Dừng lại.” 

“Không cần? Bảo bối, không phải em nói là em đem em tặng cho anh sao? Như vậy thì anh muốn đối xử với tấm thân này như thế nào là việc của anh.” Đôi mắt ánh lên một tia tàn nhẫn. Hắn tăng tốc ngón tay thô bạo, dùng răng cắn mạnh xuống đôi môi phấn hồng của cô.

“A!” Cơn đau không thể chịu nổi lan tỏa khắp cơ thể cô: “Không, dừng lại, mau dừng lại!”

Nghe giọng cầu khẩn van nài của Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên nghiến mạnh răng, ánh mắt hắn chứa đựng sự căm hờn. 

Vì sao muốn trốn chạy, đồ nhỏ bé chết tiệt này, vì sao đến bây giờ vẫn muốn trốn chạy khỏi hắn.

Đúng lúc này…

Một tiếng “uỳnh” cánh cửa đột nhiên bị ai từ ngoài dung chân đạp vào mở ra 

Ngự Ngạo Thiên mắt lạnh lùng, theo bản năng phủ chăn lên người Dao Dao, quay đầu bực tức về phía cửa nhưng ngay sau đó, hắn sững người…

“Kỳ Liên … học trưởng?” Làm sao bây giờ? Vì sao người xông vào lúc này lại là Kỳ Liên học trưởng? Dao Dao vội vàng lau khóe mắt, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.

“Ồ, tôi tưởng tên lưu manh nào chứ, hóa ra là giám đốc Ngự à.” 

Thời khắc khi Kỳ Liên Ngạo Vân phát hiện người trong phòng là Ngự Ngạo Thiên, cảm xúc lo lắng bị nụ cười mỉa mai chặn lại.

“Sao thế? Giám đốc Ngự ngài ở bên ngoài chơi đùa với phụ nữa còn chưa đủ mà còn vươn dài đến tận trường học cơ đấy?”

“Kỳ Liên học trưởng, không! Đừng nói nữa! Ngự Ngạo Thiên không đơn giản như anh nghĩ đâu”. 

Cô phải nghĩ cách ngăn lại. “Học trưởng… em…”

“Giám đốc Ngự, từ những gì mà tôi nhìn thấy, anh hình như đang cưỡng hiếp nhỉ? À, anh bây giờ đói khát đến mức không cần chọn lựa nữa mà đến cưỡng hiếp cả nữ sinh viên?”

Kỳ Liên Ngạo Vân cười mỉm, hai tay khoanh trước ngực đi đến trước mặt hắn: “Hoặc là, anh cho rằng mình có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm, ai ngờ hôm nay anh lại gặp phải một người không thèm tiền của anh. Thế là đối mặt với loại người không thể dùng tiền để mua được, anh liền dùng cách ép buộc nhỉ?”… 

Vì sao cô luôn cảm thấy Kỳ Liên học trưởng hôm nay sau khi gặp Ngự Ngạo Thiên hình như có cái gì đó không đúng? Đôi mắt sầu muộn đó mang theo sự căm ghét từ lâu, như thể nó không chỉ vì điều này.

“Câm mồm cho tôi!” Đột nhiên Ngự Ngạo Thiên nãy giờ im lặng lạnh lùng nói.

“Ồ, Giám đốc Ngự đã dám làm, vẫn còn sợ người khác nói sao? Đúng rồi, Ngự ngạo Thiên anh chẳng phải vừa có quyền vừa có thế, hay là cho tôi ít tiền để bịt miệng tôi lại, hoặc là tìm người nào đó giết tôi, thế là xong. Anh còn có thể làm gì khác nữa chứ?” 

“Mày!” Ngự Ngạo Thiên nắm lấy cổ áo của Kỳ Liên Ngạo Vân tức giận giơ nắm đấm lên.

Thời khắc nắm đấm sắp rơi xuống, nắm đấm dừng lại giữa không trung.

Kỳ Liên Ngạo Vân vẫn cười, nụ cười mỉa mai, không một chút sợ hãi. 

Một giây sau, Ngự Ngạo Thiên bỏ cổ áo cậu ta ra rồi không thèm nhìn quay đầu đi.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Đây là lần đầu tiên Dao Dao nhìn thấy có người mỉa mai Ngự Ngạo Thiên như vậy lại không hề hấn gì. Vì Ngự Ngạo Thiên quay lưng về phía cô, cô không nhìn thấy bất cứ biểu hiện nào của hắn nhưng cô mơ hồ cảm nhận được…. Hắn hình như không nỡ ra tay với Kỳ Liên Ngạo Vân, chuyện gì đang diễn ra vậy? Kỳ Liên Ngạo Vân quay trở lại dáng vẻ trước đó, vội vàng chạy đến bên giường.

Cô lặng người vài giây, ngẩn ra lắc đầu: “Không… không có gì. Cảm ơn… cảm ơn anh. Kỳ Liên học trưởng…” 

Nên hỏi không? Nhưng… Kỳ Liên học trưởng không hiểu Ngự Ngạo Thiên nên mới dùng cách nói này nói chuyện với hắn nhưng phản ứng của Ngự Ngạo Thiên hoàn toàn khác so với trước đây, thật kỳ lạ.

“Lần sau nếu tên khốn đó còn dám đối xử với em như vậy, anh sẽ không tha thứ cho anh ta!” Nói xong, ánh mắt của Kỳ Liên Ngạo Vân lóe lên sự căm phẫn, rồi ôm cô vào lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.