Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 27: Anh xem tôi là gái * sao?



"Bảo bối, mấy người kia đều là diễn viên tạm bợ tôi tìm được thôi, không phải cô là em gái của Ngự Ngạo Thiên sao? Anh trai cô lớn lên trông thế nào chẳng lẽ cô còn không nhớ rõ?"

Ha ha! Đúng vậy, mình trước đó còn giả mạo em gái của Ngự Ngạo Thiên, mấy cái tên mới giả mạo thủ hạ của hắn mà đã bị hai trăm người vây lại, cô giả mạo em gái... vậy sẽ có kết cục gì đây?

"Ngự đại ca!" Người cứng ngắc rốt cuộc trở nên linh hoạt, cô vội vàng quỳ trên mặt đất: "Anh cũng đừng đùa giỡn tôi nữa, sự việc của hai năm trước đều là tôi không đúng, là lỗi của tôi. Là tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn coi anh là thành Ngưu Lang, anh "đại nhân không chấp tiểu nhân", tha cho tôi đi, được không? Mặt khác, tôi cũng không phải có ý định giả mạo em gái anh. Cầu xin anh tha cho... tôi!"

Ký ức bị phong tỏa hai năm trước rốt cuộc cũng mở ra, đã từng vô số ác mộng hiện ra trước mắt, giờ khắc này, dáng vẻ chầm chậm của hắn với vẻ ngoài đẹp trai của Hắc đế hai năm trước quả thật rất trùng khớp. Cô thật sự hận cái trí nhớ cá vàng của mình, tại sao có thể quên đi tên đàn ông nguy hiểm như vậy chứ?

"Gì cơ?" Ngự Ngạo Thiên chậm rãi ngồi xổm người xuống, híp mắt cười khẩy: "Bảo bối, cô rốt cuộc nhớ ra tôi rồi à?" Hắn rất muốn nói cho bé con này biết hai năm trước cô không ngơi xem hắn thành Ngưu Lang; hai năm sau cô còn biến hắn thành nhân viên ban PR!

"Ngự... Ngự đại ca, ý của ngài là?" Dao Dao như vừa tình giấc chiêm bao, mới hiểu được hóa ra Ngự Ngạo Thiên đã sớm nhận ra chính mình: "Ngự đại ca, anh nhận ra tôi, tại sao lại không nói sớm?"

"Hừ? Tôi sợ sẽ gợi lên mấy hồi ức xấu của cô."

"Nhưng bây giờ anh lại gia tăng thêm nhiều hồi ức không tốt cho tôi rồi."

Nghe Dao Dao thẳng thắn thổ lộ tiếng lòng, Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng híp mắt. Hắn thật muốn bóp chết bé con thành thật này mà.

"Há, hóa ra tôi lại gia tăng thêm nhiều hồi ức không tốt cho cô rồi, xin lỗi nhé! Tôi sẽ khiến cô nhanh quên đi mấy hồi ức xấu đó." Dứt lời, chỉ với một tay hắn đã khóa được hai tay của cô.

Trong lòng Dao Dao căng thẳng: "Ngự đại ca, anh đây là?" Một giây sau, hai chân cô đã rời khỏi mặt đất, cô bị Ngự Ngạo Thiên dùng một tay bắt lấy cổ tay chậm rãi nhấc ra khỏi khu vực an toàn trên đỉnh ngọn núi.

"A!" Dưới chân chính là vách núi vạn trượng, Ngự Ngạo Thiên chỉ cần sơ sẩy một chút, ngay lập tức cô sẽ tan xương nát thịt: "Ngự đại ca, cầu xin ngài buông tha cho tôi, buông tha cho tôi đi."

"Suỵt, bảo bối, đừng nhúc nhích, cô nếu như lộn xộn, lỡ như tôi không nắm chặt cô, thì cô sẽ..."

"Đượcm được. Tôi... Tôi không động đậy. Tôi không động đậy." Dao Dao ngoan ngoãn ở yên, nhưng thân thể vì sợ hãi mà khẽ run lên.

"Hừ hừ, bảo bối, thân thể cô còn động đậy đó."

"Người ta sợ thì người ta phải run chứ!" Dao Dao bất mãn rống lên.

Ngự Ngạo Thiên giả vờ bất mãn nhíu nhíu mày: "Uầy, còn cãi cơ? Làm sao bây giờ? Tôi không giữ nổi cô nữa rồi."

"Không, không, không!" Cô chỉ cảm thấy Ngự Ngạo Thiên buông lỏng cổ tay mình, thân thể theo quán tính rơi xuống.

"A!" Nhưng vừa rơi xuống vài cm, Ngự Ngạo Thiên lại lần nữa tóm được cô.

"Thịch! Thịch! Thịch!" Trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, mặt cô trắng bệch như giấy, nhìn nụ cười tà nịnh của Ngự Ngạo Thiên, cô oán hận hét lớn: "Cuối cùng anh muốn thế nào? Chỉ là hai năm trước tôi cho rằng anh là Ngưu Lang, thế mà hai năm sau anhh lại có thể cướp đi nụ hôn đầu của tôi, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Rốt cuộc phải thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi?"

"Nụ hôn đầu à?" Nói cách khác, suốt hai năm nay không hề có ai nhanh chân đến thưởng thức trước quả mọng thanh thuần này sao?

Đúng vậy, vốn là cô muốn trao nụ hôn đầu cho Phong Thần Dật tại sinh nhật mười tám tuổi, ai biết hắn lại đột nhiên lừa dối cô, cho nên nụ hôn đầu này vẫn giữ lại cho tới bây giờ.

"Cô muốn tôi buông tha cô sao?"

Lấy lại tinh thần, cô kích động gật đầu.

"Tốt lắm." Nở nụ cười tà mị, Ngự Ngạo Thiên chậm rãi kéo Dao Dao đang lơ lửng giữa trời trở lại: "Nhắm mắt lại, duỗi thẳng đầu lưỡi của cô ra. Không có mệnh lệnh của tôi không cho phép mở mắt!"

"Tại... Tại sao?" Lẽ nào hắn muốn cắt mất đầu lưỡi của mình? Đừng mà. Theo bản năng che miệng lại, cô nhìn hắn trân trân.

"Không phải cô muốn tôi buông tha cho cô sao? Cứ làm theo những già tôi nói đi."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ngự Ngạo Thiên, tim cô như bị xẻ nửa. Thôi bỏ đi, chỉ cần đại ca xã hội đen này chịu buông tha cho mình thì làm gì cũng được hết! Cô nhắm mắt lại, cẩn thận duỗi đầu lưỡi của mình ra.

Đột nhiên, cô chỉ cảm thấy một thứ mềm mại ngậm lấy đầu lưỡi của mình...

Cái cảm giác kỳ diệu này thật khó nói được bằng lời, rất mềm mại cũng rất thoải mái, cũng có một loại cảm giác nham nhám.

Tiếp đến, một con rắn nhỏ mềm mại đang tách miệng mình ra, chui vào sâu bên trong.

Đây là?

Dao Dao đột nhiên cảm giác được có gì không đúng, đột nhiên mở hai mắt ra nhìn...

Thình lình phát hiện khuôn mặt tuấn mĩ dị thường của Ngự Ngạo Thiên vào thời khắc này đang áp sát mặt mình, khoảng cách gần đến vậy. Hương vị nước hoa say lòng người chậm rãi men theo xoang mũi kích thích hết thảy mọi giác quan của cô.

Cô nhìn kỹ hàng lông mi cong vút của hắn, lòng cảm thán thật là đẹp...

Không đúng! Không đúng! Hình như bây giờ cô đang bị cưỡng hôn mà nhỉ? Vì sao lại đi tán thưởng ngoại hình của kẻ cưỡng hôn chính mình chứ?

Nhưng...

Rất hiển nhiên, đây là lần thứ hai Dao Dao bị Ngự Ngạo Thiên cưỡng hôn, so với lần thứ nhất đầy kinh sợ, lần này cô rõ ràng có chút mê luyến cảm giác giao hòa của đôi môi, chẳng lẽ nguyên do là bởi vì nhắm mắt sao?

Đầu lưỡi hung hăng của hắn ép cái lưỡi nhỏ trong miệng cô cùng nhảy múa, khuôn mặt nhỏ trắng mịn của cô dần nhuộm lên một áng hồng tuyệt đẹp.

Không thể ở tiếp tục nữa, Dao Dao biết nếu tiếp tục hôn thì rất nguy hiểm: "A! A!" Hai tay chống đỡ ở Ngự Ngạo Thiên ngực muốn đẩy mình ra.

Hắn mở hai con mắt, chậm rãi rời môi cô: "Không phải tôi đã nói sao? Không có mệnh lệnh của tôi không cho phép mở mắt, cô muốn tôi trừng phạt cô thế nào đây?" Hắn không nhanh không chậm thốt ra đầy cẩn trọng, lại có ý bất mãn mỉa mai nói: "Còn nữa, kỹ thuật hôn môi của cô sao vẫn kém cỏi như cũ vậy!"

"Sao anh có thể nói tôi như vậy? Rõ ràng là anh..." Tên ma quỷ quả Ngự Ngạo Thiên này thực không phải là người mà! Cô chỉ lo mình chọc giận tên ma vương xã hội đen này nên không thể làm gì khác hơn là nuốt bất mãn vào lòng.

"Có điều nể tình người đàn ông khác chưa từng thưởng thức được, tôi quyết định không trừng phạt cô." Dứt lời, hắn từ trong túi móc bóp tiền ra, nhét vào mấy trăm đồng vào tay cô.

Dao Dao vừa nhìn liền lập tức phát hỏa: "Anh có ý gì? Xem tôi là gái * sao?” rồi némtiền xuống đất.

"A, bảo bối, nếu như gái * chỉ cần hôn môi đã có thể lấy được tiền thì tài vận của cô cũng đến quá dễ dàng đi."

Nhìn theo bóng lưng Ngự Ngạo Thiên xoay người lên xe, cô nắm chặt tay thành nắm đấm. Khốn kiếp, anh quả thực không bằng cầm thú! Bắt nạt người khác rồi còn chế nhạo người khác nữa? Thật không phải là người mà! Chờ sau này tôi có đủ khả năng, tôi sẽ bắt anh mỗi ngày quét nhà cầu cho tôi! Hừ, khốn kiếp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.