Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 295: Bị ngự ngạo thiên đuổi xuống xe



“...”

“...” Bị Ngự Ngạo Thiên nói như vậy, Dao Dao lập tức cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nữa, hai người này sao lại quá rãnh rỗi mà cùng nhau kể lại những chuyện xấu hổ của cô, như vậy thú vị lắm sao?

Dao Dao phồng miệng, tức giận mà cặm cụi ăn. 

Ngự Ngạo Thiên bên cạnh tuy nhàn nhạt cười nhưng trong ánh mắt lại xẹt qua một tia âm lãnh.

Vì vậy, từ chuyện này có thể nhìn ra, thái độ của Dao Dao đối với hai người này là bất đồng.

Phong Thần Dật cũng đã nhận ra nhưng hắn cũng không vui vẻ gì, ngược lại trong lòng lại rầu rĩ. Bởi vì lúc trước, Dao Dao chưa bao giờ thông minh và đáng yêu như vậy. Trong mắt Phong Thần Dật, Dao Dao ở cùng với Ngự Ngạo Thiên lại thay đổi như vậy, dễ thương, thông minh, lanh lợi như vậy, hỏi sao Ngự Ngạo Thiên lại cưng chiều, che chở cô ấy. 

Dao Dao của hai năm trước cũng rất đáng yêu nhưng phần lớn thời gian đều đối nghịch với hắn!

“Tốt no bụng rồi. Ai rửa chén đây?” Bữa tối kết thúc, Dao Dao quét ngang hết thảy đồ ăn, thỏa mãn vỗ bụng. Mà khi cô hỏi xong vấn đề này, không khỏi cảm thấy có chút hối hận.

Chỉ tại, con mắt hai người kia đang đồng loạt nhìn mình... 

“Em hiểu rồi...” Dao Dao dọn bát đũa trên bàn mà hai người kia lại đến phòng khách chơi... Chơi game?

Ô... Dao Dao thật đúng là mệnh khổ!

“Ngự tổng, tôi không nghĩ tới máy ibox của anh tốt như vậy?” 

“A.” Hắn cười tà, chậm rãi nói: “Đây là lần đầu tiên tôi chơi game. Nhưng đôi lúc không phải chưa từng chơi qua “trò chơi” lại không thể có được “thắng lợi””.

Phong Thần Dật theo trong lời nói của Ngự Ngạo Thiên có ẩn ý trong đó liền lạnh lùng cười, rất nhanh nhấn nút trên tay cầm điều khiển trong tay.

Chỉ nghe tiếng “gameover”, ti vi truyền đến âm thanh trò chơi đã kết thúc. 

“Đôi lúc, “Lui một bước” cũng không có nghĩa là buông tay. Ngược lại có thể sẽ giành được “Thắng Lợi” lớn hơn!”

“Thật sao? Tôi chờ đến mỏi cả mắt rồi.” Nói xong, mắt Ngự Ngạo Thiên tối sầm lại, quay đầu nhìn về phía Dao Dao đang rửa chén: “Bảo bối, em xong chưa?”

“Xong rồi.” 

“Chúng tôi về đây.” Ngự Ngạo Thiên đứng lên, lễ phép cười cười: “Thần Dật, quấy rầy anh cả đêm rồi, thật ngại quá.”

“Có gì đâu... tôi còn phải cám ơn món ăn tuyệt vời của Ngự tổng đã nấu mới đúng.”

Bọn họ khách sáo với nhau mấy câu, Ngự Ngạo Thiên cùng Dao Dao rời đi. 

Đóng cửa lại, căn họ của kẻ cô độc này lập tức chìm vào yên tĩnh, Phong Thần Dật dựa vào cánh cửa gỗ, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Tiễn người con gái mình thích cùng người đàn ông khác về nhà, cảm giác này thật đúng là không dễ chịu.”

Lúc ba người ở chung dưới một mái nhà, hắn không có cảm thấy không thoải mái mà khi Ngự Ngạo Thiên lại thân mật kêu Dao Dao đi về, Phong Thần Dật đã hiểu rõ sự đau đớn khi chứng kiến người mình yêu bên cạnh người đàn ông khác.

Có thể gặp lại nhau sau hai năm, cũng chỉ có hôm nay hắn mới có thể cùng cô ăn một bữa cơm hoàn chỉnh, hơn nữa còn chia tay nhau trong ôn hòa, không phải sao? 

Xem ra hắn muốn hòa thuận với Dao Dao thì phải nhờ đến sự giúp đỡ của người ngoài cuộc đây mà? Thật đúng là buồn cười! Bàn tay to lớn gắt gao nắm chặt thành nấm đấm, một tia sáng lóe qua mắt Phong Thần Dật...

“Anh sao lại có thể nghĩ đến chuyện nấu cơm cho Phong Thần Dật vậy?” Trong chiếc xe thể thao đang chạy như bay, Dao Dao ngồi bên ghế phụ hiếu kỳ hỏi.

“Thiệt là, anh ở trong nhà của Phong Thần Dật, cũng không có động tĩnh gì. Làm hại...” Cô cứ như vậy mà bị mất mặt, bị hai người đàn ông này đồng loạt trêu đùa mình. Cũng không biết Ngự Ngạo Thiên có nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ lúc đó không. 

“Sao anh không trả lời em?” Thấy Ngự Ngạo Thiên mãi vẫn không có trả lời, Dao Dao nghiêng đầu, mới phát hiện, thần sắc hắn giờ phút này được đèn đường lờ lờ chiếu sáng lại đáng sợ như vậy!

Xe chạy chậm lại rồi dừng hẵn ở ven đường vắng vẻ.

“Anh... Dừng xe lại làm gì?” Thanh âm của Dao Dao hơi mang theo vài phần run rẩy, mơ hồ cảm thấy được một tia dự cảm không tốt. 

Ngự Ngạo Thiên dừng ở phía trước, như trước giữ nguyên im lặng, sau nửa ngày, ánh mắt u ám chậm rãi quăng tới Dao Dao: “Tại sao em lại đến nhà của Phong Thần Dật?”

Hắn ta...

Hắn ta vẫn còn để ý chuyện này sao? 

Khi Dao Dao vào nhà của Phong Thần Dật, khi gặp phải Ngự Ngạo Thiên, cô còn hỏi một câu “sao anh lại ở đây?” Hắn đáp “vậy còn em thì sao?” Đúng lúc này Dao Dao cảm thấy thần sắc của Ngự Ngạo Thiên không đúng cho lắm.

Có thể bầu không khí lúc sau lại thật sự rất tốt, cô vốn tưởng rằng anh ta không để ý đến chuyện đó. Lại quên mất Ngự Ngạo Thiên là người kiểm soát tình cảm của mình rất tốt, hắn có thể dù ở bất kỳ trường hợp nào đều khống chế tâm tình của mình vô cùng tốt, cho đến đến khi không còn ai xung quanh, mới bắt đầu phát tiết!

“Em gặp anh ta để trả lại đồ.” 

“Trả cái gì?”

Thực tế thì chuyện này cũng không có gì để che giấu nhưng Dao Dao lại không muốn nhắc đến quá nhiều. “Đồ cũ.”

“Đồ cũ nào?” Ngự Ngạo Thiên hung hăng hỏi lại. 

Dao Dao khó xử cau lại lông mày: “Ngự Ngạo Thiên! Anh chẳng lẽ đã quên anh từng nói cái gì sao? Anh hỏi em như vậy là đang không tin tưởng em sao?”

Hắn đương nhiên nhớ rõ, hắn cũng không phải là không tin cô, có lẽ hắn cũng không để tâm nhiều đến chuyện Dao Dao một mình đi tới nhà của Phong Thần Dật. Nhưng chuyện này không làm hắn nổi giận.

Chuyện mà Ngự Ngạo Thiên để tâm, chính là chuyện Dao Dao cùng Phong Thần Dật thân mật trước mặt hắn, cảm giác mà mình không thể nào xen vào giữa hai người này được làm cho hắn thấy khó chịu! Dường như cả thế giới lúc đó chỉ có Dao Dao với Phong Thần Dật! 

Đột nhiên, Ngự Ngạo Thiên một tay kéo người Dao Dao, tay kia chụp lấy ót của cô, môi liền bá đạo hôn xuống.

“A....” Vừa hôn lên lại điên cuồng như vậy, thậm chí còn khiến cho môi của cô hơi đau đớn. Hai tay Dao Dao liền chống đỡ trên lồng ngực Ngự Ngạo Thiên, khó chịu giãy giụa.

Đau đớn phía dưới, cô dùng sức cắn môi dưới Ngự Ngạo Thiên. 

Ngự Ngạo Thiên đau đớn kêu rên một tiếng, lúc này mới chịu chấm dứt mà thần sắc trên mặt hắn lại làm cho người khác nhìn phải sợ hãi. “Cút!” Lạnh lùng nhổ ra một chữ.

Dao Dao mở to hai mắt, cô còn tưởng rằng hắn ta này sẽ không giống như trước kia nhưng cô sai rồi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Nếu ở lại bên cạnh hắn cô mãi mãi cũng chỉ là thú cưng của hắn mà thôi, bị hắn đuổi đi, cô liền đi.

“Ông” một tiếng, Dao Dao liền bước xuống xe, xe liền phóng nhanh đi mà biến mất trong màn đêm... 

“A, tên khốn Ngự Ngạo Thiên!” Dao Dao lạnh lùng cười, oán hận nghiến răng.

Thực hối hận, sớm biết như vậy thì lúc kia cô nên nói, “Anh mà cáu gắt với em, quan hệ của chúng ta cũng chấm dứt.” Dù sao tỉ lệ phát sinh cự cãi của Ngự Ngạo Thiên so với mình thì tỷ lệ lớn hơn nhiều.

“Ách, có thể hay không anh ta thừa dịp đúng lúc này liền chạy đi tìm người phụ nữ khác không?” Như vậy... Cô chẳng phải là có cớ để rời khỏi hắn rồi sao? Hà... Như vậy cũng không tệ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.