Bên trong, không quá nhiều người, cũng không có ai nói bất cứ điều gì, trên mặt mỗi người đều nở một nụ cười nhợt nhạt, tất cả đều im lặng.
Đây, giống như là phương pháp tiếp sức tốt nhất có thể dành cho hắn rồi vậy.
Người khác đã làm cho Ngự Ngạo Thiên này… một ngày đã cố gắng bao nhiêu cũng không biết nhưng Hàn Ly Thương này đã bên cạnh hắn nên rõ ràng nhất, hôm nay, để có được thời khắc này là hắn đã nổ lực mấy trăm kể cả là mấy ngàn ngày đêm mới đổi lại được!
“Ngự đổng sự trưởng.” Bên ngoài nhà ở, từng chiếc từng chiếc ô tô cao cấp đậu theo thứ tự một cách chỉnh tề, bọn thủ hạ thân mang âu phục cung kính chào hỏi Ngự Ngạo Thiên khi thấy hắn xuất hiện.
Tài xế mở một cánh cửa của chiếc Lincoln(một thương hiệu xe sang của mỹ) ra, Ngự Ngạo Thiên dẫn Dao Dao đến ngồi ở chủ vị, những người còn lại ngồi ở hai bên.
Chậm rãi khởi động xe, hắn rõ ràng cảm thấy được Dao Dao đang run rẩy: “Sao vậy?”
“Anh đã mang theo bản thảo rồi chứ?”
“Ừ.”
“Thật, tất cả tài liệu đều đã mang theo rồi chứ?”
“Ừ.”
“Sẽ không có gì sai sót chứ?”
“…”
“Này, ngực phẳng không phải cô cũng biết rõ rồi sao?” Long Kỳ ngồi ở bên bây giờ đã mất hết kiên nhẫn, không chịu nỗi nữa mà rống lên.
“Tôi… tôi đây chỉ muốn đảm bảo rằng mọi thứ đã hoàn hảo rồi thôi. Anh… anh thì hiểu cái gì chứ?”
“Tiểu La Li, tôi thấy là cô không phải đã quá căng thẳng rồi đó chứ?” Long Diệp một lời đã nói toạc ra mọi thứ.
Cô thật sự rất… rất căng thẳng. Có thể nói, đối mặt với những bài thi lớn, nhỏ thế nào cô cũng đều rất bình tĩnh nhưng thời khắc này, vì Ngự Ngạo Thiên tranh cử mà cả ngày hôm qua suýt chút nữa cô đã mất ngủ.
“Yên tâm đi, mọi thứ em đều đã làm tốt như vậy, nhất định anh sẽ thành công.” Ngự Ngạo Thiên chăm chú nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, thuận thế nở một nụ cười động viên cô.
“Thật sự sao? Nhưng…” Cô căng thẳng là vì sợ mọi thứ mà cô chuẩn bị sẽ không có chỗ nào sơ hở chứ, sẽ hoàn hảo chứ, chỉ sợ vì cô mà Ngự Ngạo Thiên tranh cử thất bại thôi.
“Tiểu La Li, Ngạo Thiên không phải là người có thể tùy tiện mà khích lệ người khác a. Nếu cậu ta đã nói cô làm tốt như vậy rồi thì chắc chắn sẽ không có sơ hở nào đâu.” Long Diệp cười dịu dàng.
Cô căng thẳng nuốt nước bọt xuống, hi vọng, hi vọng đúng là sẽ không có một…
“Ầm!” Một tiếng va chạm kịch liệt, theo quán lực mà mọi người trong xe đều nghiêng người về phía trước.
May là Ngự Ngạo Thiên phản ứng nhanh, một tay nắm được nóc xe một tay ôm eo chặt eo Dao Dao mới không khiến cô bị bay ra.
“Hàn tổng, có xe cố ý tông vào chúng ta!” Tài xế lo lắng báo cáo.
Hàn Ly Thương trợn mắt lên, nhanh chóng nhìn bên ngoài xe, chỉ thấy một chiếc Land Rover màu đen chặn lại ở trước xe bọn họ. “Ngạo Thiên.”
“Đổi đường, lái đi.”
Ngự Ngạo Thiên vừa nói xong lại “ầm” một tiếng, mặt bên cũng chạm phải chiếc xe khác.
“Cố ý ngăn ngạo thiên tranh cử sao?” Long Diệp nhướng mày, khó chịu nhìn bên ngoài xe.
Chỉ chốc lát sau, hai chiếc bên cạnh ép lấy xe bọn họ “xoạt xoạt xoạt” cầm mấy khẩu súng trong tay hạ xuống.
Long Diệp vừa định rút thương ra thì Ngự Ngạo Thiên âm trầm lắc lắc đầu.
“Kêu những người phía sau không được rút thương! Nghĩ biện pháp rời đi ngay.”
“Vâng. Đổng sự trưởng.” Tài xế nghe được mệnh lệnh, ngay lập tức chuyển xe, thẳng đến hướng cầu mà chạy như bay.
Nhưng ý đồ của mấy người phục kích bọn họ vẫn chưa chịu bỏ, vẫn bám sát phía sau bọn họ.
“Bằng bằng bằng!” Tiếng súng liên tục bắn vào xe của ngự ngạo thiên.
Dao Dao căng thẳng ôm lấy đầu, chỉ lo rít gào lên, gắt gao cắn khóe môi, phát ra từng tiếng kêu rên.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tại sao lúc này lại có người muốn phục kích Ngạo Thiên chứ, chỉ vì muốn ngăn hắn tranh cử thôi sao? Rốt cuộc kẻ nào chủ mưu muốn ngăn cản hắn chứ, không cho hắn tranh cử nghị viên thượng nghị viên sao?
“Bảo bối, đừng sợ.” Ngự Ngạo Thiên bao bọc cơ thể cô trong lòng, nở ra nụ cười nhợt nhạt động viên.
Nụ cười này giống như cây đuốc thiêu đốt trong mùa đông mà sưởi ấm lòng cô. Cô chỉ cảm thấy mũi mình đau xót, khóe mắt hơi động một tia lệ.
Không phải lúc này hắn phải lo làm sao mà đi tranh cử sao? Còn có thể ngay lúc này mà động viên cô được sao?
“Ầm!” Lại là một tiếng va chạm kịch liệt. Khiến Ngự Ngạo Thiên cũng phải thay đổi dáng ngồi trong xe.
“Ngự đổng sự trưởng, mấy chiếc xe lại đuổi kịp rồi, làm sao bây giờ?”
“Lên phía trên cầu, hướng tới nội thành!”
“Vâng.”
“Không! Đừng!” Dao Dao ngay lập bình tĩnh lấy lại sư căng thẳng của mình mà nói ngay: “Vào lúc này chạy đến nội thành có thể khiến bọn họ dừng tay nhưng nếu bọn họ không chịu dừng, truyền thống xe xen vào ngay, anh còn chưa tranh cử liền bị đuổi giết như vậy chắc chắn sẽ không có lợi cho việc tranh cử của anh, Ngạo Thiên!”
Đúng!
Mục đích của đối phương nhất định là muốn hắn tranh cử thất bại, vì lẽ đó có khả năng đến nội thành bọn họ cũng sẽ không dừng tay!
Ngự Ngạo Thiên hơi trầm tư một lúc, sau đó liền trầm giọng nói: “Đổi hướng, nhanh lên đường cao tốc đến vùng ngoại thành.”
“Nhưng đổng sự trưởng nếu chúng ta đến ngoại thành thì sợ rằng ngài sẽ không kịp thời gian đến tranh cử mất.”
Lần này chính là thời cơ tổng tuyển cử chính trị mà hắn đã đợi biết bao nhiêu năm nay, nếu bây giờ mà bỏ qua thì hắn phải chờ thêm 3 năm nữa mới tranh cử lại, khi đó hắn cũng đã 31 tuổi rồi, đến khi hoàn thành được giấc mơ thì cũng không còn trẻ nữa.
Nhưng, nếu thật sự gây ra mặt trái tin tức như vậy thì ngay cả cuộc tranh cử 3 năm sau của ngự ngạo thiên cũng sẽ bị tước đoạt.
Chờ đợi so với bị tước đoạt vẫn tốt hơn, không phải sao?
“Đi đến ngoại thành!” Ngự Ngạo Thiên ra lệnh lần nữa.
Tài xế bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng, đổng sự trưởng.” Xe lại lập tức thay đổi điểm đến.
Nhưng hỏa lực của kẻ địch cũng chỉ có tăng lên chứ không hề giảm đi, không thể nào tách được sự phục kích của họ.
“A...” Dao Dao nhịn không được kêu lên một tiếng sợ hãi, cô vô cùng hoảng sợ, cảnh này hồi giờ chỉ thấy trên ti vi, lần này tự mình trải qua thật sự cư như một ác mộng đến từ địa ngục vậy.
“Không sao đâu.” Ngự Ngạo Thiên lần nữa nở nụ cười động viên cô.
Vẫn là câu nói kia hắn đối với nữ nhân không có sự kiên nhẫn, càng cực ghét những nữ nhân hay sợ sệt. nhưng vẫn có thể lý giải được, đối với Dao Dao dù sao cô cũng mới 19 tuổi, đối mặt với chuyện này quả thật là vô cùng khó khăn mà.
“Ngạo Thiên, anh biết mục đích của những người kia là gì chứ?” Dao Dao sợ hãi hỏi hắn.
Ngự Ngạo Thiên im lặng một lúc, khẽ gật đầu.
“Mục đích của bọn họ nếu là vì anh. Này… mau để tôi xuống xe!”
Dao Dao nói xong câu này, không thể nghi ngờ mọi người đều tức giận nhìn cô. Hàn Ly Thương tức giận, gầm nhẹ nói: “Vào lúc này cô lại yêu cầu xuống xe, cô muốn chúng ta đều bị hại chết à!”
“Bằng bằng bằng…” Lại liên tiếp mấy tiếng súng vang lên.
“A!” Dao Dao cuộn thân thể lại ôm đồng thời, “không được run sợ” (là cô tự dặn bản thân mình): “Họ, mục đích của bọn họ là Ngạo Thiên, không phải tôi. Nhanh nhanh để tôi xuống xe đi!”