Chắc chắn bọn họ sẽ không tha thứ cho việc Ngự Ngạo Thiên đến trễ, dù sao đây cũng là nghị viện chính trị không phải là giới kinh doanh, cũng không phải cái chợ. Đây là nơi đại diện cho quyền lực của một quốc gia làm sao có thể tuyển chọn một người để xảy ra sơ suất như vậy chứ? Cho dù hắn là người tài ba trong giới kinh doanh - Ngự Ngạo Thiên.
Dao Dao biết những người này nhất định sẽ không tha thứ cho hắn nên cô đã sớm có chuẩn bị khác: “Các vị đại biểu xin nghe tôi nói hết rồi hãy quyết định có nên trách Ngự tiên sinh thất lễ hay không.”
“Đối với ngày quan trọng này Ngự tiên sinh đã sớm chuẩn bị tốt để tới Thượng nghị viện nhưng mà trên đường thì gặp một phụ nữ mang thai sắp sinh, lúc này là thời gian mọi người vội đi làm cho nên không ai quan tâm tới người phụ nữ kia. Ngự tiên sinh thấy vậy đã không hề do dự dừng xe chở người phụ nữ mang thai đến bệnh viện gần nhất cho nên mới tới muộn!”
Đây là việc Dao Dao bảo Long Kỳ làm giúp cô.
“Long Kỳ nếu anh hy vọng Ngạo Thiên có thể đạt được tâm nguyện thì hãy giúp tôi một chuyện, được không?”
“Chuyện gì?”
“Anh nhanh tìm một phụ nữ mang thai sắp sinh sau đó bảo bộ phận quan hệ xã hội của Bác Sâm thổi phồng việc Ngự Ngạo Thiên vì đưa người phụ nữ có thai đi bệnh viện cho nên mới tới buổi tổng tuyển cử trễ trên quy mô toàn quốc.”
“Được! Tôi biết rồi!”
Ngự Ngạo Thiên đến trễ trong giới chính trị là thất lễ nhưng... Nếu vì cứu người mà tới trễ thì có khả năng thay đổi cục diện hay không?
Nhưng hình như Dao Dao đã đánh giá cao vấn đề tình người rồi.
“Dù vậy cũng không thể tha thứ! Tuyển cử chính trị tổ chức ba năm một lần rốt cuộc Ngự Ngạo Thiên xem tuyển cử là gì? Ngay cả các vị viên chức cũng đã đến còn hắn đâu?” Lại là người đàn ông này, tại sao vậy? Vì sao hắn cứ cắn chặt Ngự Ngạo Thiên không tha? Giống như hắn một mực muốn chống lại Ngự Ngạo Thiên vậy.
Dao Dao thật sự không hiểu nổi, một người có thể làm tới mức này khẳng định mục đích của hắn là không muốn Ngự Ngạo Thiên thắng cử.
Cô còn nhớ Ngự Ngạo Thiên đã nhiều lần nhắc tới Phó thủ tướng, không khó để nghe ra ân oán giữa Phó thủ tướng và Ngự Ngạo Thiên nhưng người đàn ông này cũng không phải là Phó thủ tướng. Hơn nữa hôm nay Phó thủ tướng cũng không tới đây.
Hay là... Hắn thay Phó thủ tướng làm việc?
Nghĩ vậy cô liền nở nụ cười bất đắc dĩ: “Đúng vậy, tôi cũng đã nói như vậy với Ngự tiên sinh. Tôi cũng không hiểu tại sao Ngự tiên sinh lại vì một phụ nữ mang thai mà bỏ lỡ cuộc tuyển cử ba năm một lần nhưng... Ngự tiên sinh lại hỏi tôi... tố chất cơ bản của một chính trị gia là gì chứ?”
Cô ra vẻ khó hiểu nhíu mày: “Đúng vậy là cái gì? Ngự tiên sinh lại chất vấn tôi điều quan trọng đối với một quốc gia là gì?” Nói tới đây cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi nghĩ rất lâu cuối cùng cũng hiểu ý của Ngự tiên sinh.”
“Điều quan trọng của một quốc gia chính là người dân, sở dĩ các vị có thể an ổn ngồi ở đây, quốc gia có thể hoạt động tốt là nhờ người dân nộp thuế khiến cho quốc gia có thể nuôi dưỡng quân đội, chế tạo vũ khí để bảo vệ tổ quốc của chúng ta.”
“Nếu chúng ta vì tranh cử mà bỏ mặc an nguy của người dân cho dù có trở thành chính trị gia Ngự tiên sinh cũng sẽ cảm thấy lương tâm bất an. Vì vậy Ngự tiên sinh mới tình nguyện mạo hiểm bỏ lỡ tranh cử kiên quyết đưa người phụ nữ mang thai tới bệnh viện, hành động như vậy, ý chí như thế chúng ta thật sự có thể trách Ngự tiên sinh tới trễ hay sao? Vì dân phục vụ, lấy dân làm gốc. Như vậy đã đủ tư cách trở thành một chính trị gia hay chưa?”
Lời nói của cô có lực từng chữ kết hợp với ánh mắt long lanh đã ảnh hưởng tới mỗi người ngồi bên dưới. Bọn họ kiềm lòng không được mà nắm chặt tay.
Lúc nhìn thấy đám chính trị gia lớn nghiêm túc đang tươi cười Dao Dao liền biết mình đã thành công bước đầu.
Cô lấy tay xoa xoa nước mắt... Ngay cả bọn họ cũng tin tưởng Ngự Ngạo Thiên vì đưa phụ nữ mang thai đến bệnh viện cho nên nới tới muộn. Quả nhiên muốn gạt người trước hết phải tự gạt mình.
Một khi đã như vậy... Cô không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm đến cùng, ngay cả bài diễn thuyết tranh cử của Ngự Ngạo Thiên cũng mang ra để thu phục lòng người luôn.
Nghĩ như vậy Dao Dao siết chặt yết hầu đứng lên tiếp tục thao thao bất tuyệt...
……...
Bên ngoài Thượng nghị viện.
“Ngạo Thiên, cậu đến rồi.” Long Kỳ đợi ở cửa Thượng nghị viện thấy đám người Ngự Ngạo Thiên xuất hiện thì kích động chạy tới.
“Long Kỳ sao em lại ở đây?” Long Diệp thắc mắc nhìn em trai.
“Anh, bây giờ em không kịp giải thích.” Nói xong Long Kỳ nhanh chóng nhìn Ngự Ngạo Thiên: “Ngạo Thiên là thế này, Dao Dao nói sẽ giải quyết toàn bộ chuyện của anh cũng bảo tôi nói với anh nhất định phải đem chức vị về cho anh, đưa anh vào Thượng nghị viện.”
“Đã giải quyết xong rồi.”
“Ừm, vậy tốt rồi. Anh mau vào trong đi.”
“Không phải đã tới muộn sao? Cô ta làm thế nào mà giải quyết được?” Nếu không phải Ngự Ngạo Thiên kiên trì muốn tới Hàn Ly Thương sớm đã đưa bọn họ về nhà rồi.
“Cụ thể tôi cũng không rõ, Dao Dao kêu tôi tìm một phụ nữ mang thai sau đó bảo bộ phận quan hệ xã hội thổi phồng việc Ngạo Thiên bởi vì đưa phụ nữ mang thai tới bệnh viện nên không kịp tới tranh cử.”
Lúc nghe Long Kỳ nói đám người Hàn Ly Thương ngây cả người...
Rốt cuộc ai là người mưu tính sâu xa, gặp chuyện không loạn thì thời khắc này đã chứng minh tất cả!
Khi bọn họ nghĩ Dao Dao gặp chuyện đã tự mình chạy trốn thì cô lại ở nơi hỗn loạn đưa ra quyết định đúng đắn giải quyết vấn đề thay bọn họ.
Cô luôn miệng nói: “Mục đích của những người đó là Ngự Ngạo Thiên không phải tôi.” không phải là muốn vứt bỏ Ngự Ngạo Thiên chạy trốn mà chính là muốn nói mục tiêu của những người này là Ngự Ngạo Thiên, cho dù bọn họ ở lại đây cố gắng thế nào cũng sẽ bỏ lỡ cơ hội tranh cử của hắn.
Mà cô người ngoài cuộc có thể tự ý rời đi để tranh thủ thời gian tranh cử cho hắn! Dao Dao đã biết trước Ngự Ngạo Thiên sẽ đến buổi tranh cử muộn nên cô đã bảo Ngự Ngạo Thiên làm lá chắn hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch. Cô dễ dàng rút lui khỏi đó, thay hắn sắp xếp tốt, trải thảm cho hắn đi.
Hàn Ly Thương, Long Diệp hay Mạc Tuyết Đồng giờ phút này đều cảm thấy mặc cảm. Tuy nói bọn họ cùng Ngự Ngạo Thiên gây dựng sự nghiệp nhưng vẫn không thể làm cố vấn bên cạnh hắn, Dao Dao lại làm rất tốt vai trò này.
“Ha ha” Ngự Ngạo Thiên tươi cười ngoái đầu nhìn đám người Long Diệp: “Tôi vào trước các cậu ở chỗ này đợi tôi.” Nói xong hắn nhanh chóng bước tới cửa Thượng nghị viện.
Xem ra hắn kiên trì là đúng.
“Đánh nhanh thắng nhanh giúp bọn họ trở lại Thượng nghị viện.”
“Ngạo Thiên không kịp rồi! Không cần tự mình rước lấy nhục.”