Thời gian tiếp theo, Hiệu trưởng và mấy vị đổng sự trưởng, kể cả Dao Dao dẫn Ngự Ngạo Thiên và mấy vị Chính trị gia đi cùng hắn đến quan sát, kiểm tra từng nơi trong trường.
Toàn bộ hành trình, Dao Dao và Ngự Ngạo Thiên đều duy trì khoảng cách xa lạ hệt như đây là lần đầu cả hai gặp mặt.
“Được rồi bạn học Lạc Dao Dao, hôm nay vất vả cho em rồi.” Thấy đã đến giờ ăn tối, Hiệu trưởng liền kết thúc cuộc kiểm tra lần này.
“Vâng, em đi trước.” Cô mỉm cười, lễ phép chào các vị lãnh đạo: “Tạm biệt các vị lãnh đạo.”
Ha ha, cô biết một khi Ngự Ngạo Thiên đi lên con đường chính trị này thì quan hệ của bọn họ cũng sẽ chấm dứt.
Chính phủ hiện nay không phải như hoàng cung lúc trước, chuyện ba vợ bốn nàng hầu, cẩm y mỹ thực trong mắt Chính phủ hiện nay chính là tổn hại đến hình tượng quốc gia.
Cho dù cô và Ngự Ngạo Thiên chỉ là quan hệ người yêu bình thường đi chăng nữa Chính phủ cũng sẽ không cho phép Ngự Ngạo Thiên quen với nữ sinh, huống hồ cô chỉ mới 19 tuổi.
Cho nên lúc Ngự Ngạo Thiên tranh cử, bất luận bận như thế nào Dao Dao cũng đều phải giúp, chính là muốn trước khi kết thúc quan hệ không nợ hắn cái gì cả. Mặc dù cuối cùng cô có chút ít sơ suất nhưng tính ra món nợ trong lòng không còn nặng như vậy nữa.
Dọc đường trở về ký túc xá, trên mặt Dao Dao luôn hiển hiện một nụ cười bất đắc dĩ.
Nhìn sao, nhìn trăng sáng cuối cùng cũng nhìn thấy được lúc mỗi người một ngã, có thể đi qua hồi ức đầy tiếng nói cười nhưng không cách nào quên được, làm người xa lạ rồi gặp lại như vậy thật có chút khó thích ứng.
“Ai da, thật ra như vậy cũng... Ô!” Lúc Dao Dao vừa dùng chìa khóa mở cửa ký túc xá, chợt một bàn tay to lạnh như băng bịt miệng cô lại sau đó đẩy cô vào phòng.
“Là ai? Mùi này...” Dao Dao chợt nghĩ.
Mặc dù không nhìn thấy dáng dấp của người bịt miệng mình nhưng mùi thơm đặc biệt của nước hoa Cologne phát ra từ trên người hắn có thể kết luận người này chắc chắn là Ngự Ngạo Thiên!
“Rầm” một tiếng cửa đóng lại. Bên trong phòng tối đen một màu.
Đến đèn cũng không kịp bật lên, cơ thể Ngự Ngạo Thiên đã quay lại, đôi môi bá đạo đè lên.
“Ưm.” Dao Dao hoàn toàn không ngờ Ngự Ngạo Thiên sẽ đột nhiên hôn mình như vậy, đầu óc lập tức trống rỗng. Mím môi của mình thật chặt khiến lưỡi của hắn không thể đi vào được.
“Bảo bối, mở miệng của em ra!” Mệnh lệnh không cho phép từ chối còn kèm theo tiếng thở dốc.
Mặc dù trong bóng tối nhưng cô vẫn lờ mờ cảm giác được lúc này Ngự Ngạo Thiên đang kích động vô cùng, nếu không hô hấp của hắn cũng sẽ không nặng nề như vậy.
Nhưng cô...
Hôm nay cô thật sự không muốn chơi trò ám muội này với hắn!
“Ngạo... Ưm...” Cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, Ngự Ngạo Thiên đã nôn nóng ngậm lấy đôi môi cô.
Cái lưỡi bá đạo đã nhanh nhẹn quấn lấy lưỡi cô.
Thân thể cao lớn ép cô trên vách tường lạnh như băng, bàn tay to lần theo quần áo của cô từng chút một đi lên phía trên.
Không được...
Cô không cách nào chấp nhận được chuyện mẹ mới qua đời hôm qua, hôm nay liền dây dưa mập mờ với đàn ông, không thể nào chấp nhận được!
“Ô ưm!” Dùng sức chống cự lại sự trêu đùa của Ngự Ngạo Thiên.
Hắn có thể cảm giác được hôm nay cô nhóc này chống cự không giống trước đây, phảng phất xen lẫn vài phần phẫn nộ.
“Bảo bối, anh nói với bọn họ đi vệ sinh để tranh thủ chút thời gian qua đây gặp em, em lại đối xử với anh như thế sao?”
“Anh tranh thủ thời gian qua đây, em rất cảm ơn anh nhưng anh đến tìm em là để làm loại chuyện này sao?”
“Làm loại chuyện này? A, em nghĩ anh như vậy à?” Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng thả lỏng cơ thể của hắn, “ba” một tiếng mở đèn trong phòng lên.
Trong nháy mắt bóng tối bị ánh sáng chiếm chỗ, Dao Dao có thể thấy được ánh sáng lạnh lùng trong mắt của người đàn ông này, có thể nhìn ra được Ngự Ngạo Thiên nổi giận rồi.
Quả thật là từ ngày làm người yêu của hắn trở đi bọn họ luôn duy trì quan hệ mờ ám không rõ ràng này mà hắn cũng chẳng bao giờ cưỡng ép cô đi đến bước cuối cùng. Đây là sự cảm kích không gì sánh được của cô dành cho Ngự Ngạo Thiên!
Có lẽ là bởi vì Dao Dao không cách nào quên được cái chết của mẹ nên mới tức giận như vậy! “Xin lỗi, hôm nay em không muốn...” Nói xong, cô mặt không thay đổi ngồi xuống đầu giường.
Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng liếc nhìn cô. Giây tiếp theo chỉ nghe “rầm” một tiếng cửa đóng lại, lúc ngẩng đầu lên Ngự Ngạo Thiên đã đi rồi.
A...
Còn tưởng rằng trải qua nhiều chuyện như vậy bọn họ đã hiểu nhau rồi.
Chỉ cần hôm nay hắn thuận miệng hỏi một câu... “Em sao vậy?”
Cô sẽ cảm giác được quen người đàn ông này lâu như vậy hóa ra người đàn ông này thật sự không máu lạnh, bạc tình giống như trong ấn tượng.
Ít nhất hắn còn biết quan tâm người khác, không thiếu kiên nhẫn với phụ nữ như vậy.
Nhưng bây giờ cô chỉ từ chối nụ hôn của hắn, hắn không hỏi một câu đã đạp cửa bỏ đi mất. Nghe tiếng đóng cửa kia, lòng của cô thật sự đã lạnh hẳn...
Dao Dao không phải một cô gái yêu cầu quá nhiều, cũng không phải một cô gái không biết tự lượng sức mình, bắt đầu từ lúc cô theo Ngự Ngạo Thiên đã không cầu xin gì hắn mà tự đối tốt với bản thân mình thật nhiều.
Nhưng cái chết của mẹ đối với Dao Dao là đả kích quá lớn lại thêm Phong Thần Dật luôn ở bên cạnh, dịu dàng, kiên nhẫn bầu bạn so với biểu hiện hôm nay của Ngự Ngạo Thiên thì thật sự khiến người khác tổn thương.
Nhưng...
Ngự Ngạo Thiên chính là người đàn ông có tính cách như vậy, hắn không thích việc chỉ nói lời quan tâm, nhớ nhung suông, đối với hắn mà nói một nụ hôn triền miên nhiệt tình chính là phương thức bày tỏ tốt nhất sự nhớ nhung với cô.
Nhưng Dao Dao lại nhẫn tâm từ chối, lấy thái độ thờ ơ đối lại. Điều này đối với người bá đạo như Ngự Ngạo Thiên mà nói là sự tổn thương không nhỏ!
“Nghị viên Ngự, đêm nay chúng ta...”
“Em có chút khó chịu, muốn về nghỉ trước.” Từ lúc Dao Dao rời đi, Ngự Ngạo Thiên mặt không thay đổi từ chối lời mời của Hiệu trưởng, tài xế và thư ký Chính phủ cùng vào xe.
Xe chậm rãi khởi động, hắn nhìn chằm chằm khu vườn trường ngoài cửa sổ đang dần nhỏ lại, tay chậm rãi nắm lại.
Trời mới biết trong khoảng thời gian này hắn bận như thế nào, nếu không phải hắn mượn cớ nói muốn điều tra thực tế trường đại học kém nhất mới có thể tới đây thì có thể một tháng sau cũng không gặp được cô nhóc kia.
Ai biết được hắn trăm phương ngàn kế lên kế hoạch cho cuộc gặp mặt này, lại đổi lại là thái độ lạnh lùng của cô nhóc đó chứ! Thật là đáng chết mà!
Ngự Ngạo Thiên căm hận nghiến răng nhưng giây tiếp theo hắn vẫn gọi điện thoại cho Long Kỳ. Dù sao, hắn vẫn có thể nhìn ra Dao Dao có tâm sự.
“Long Kỳ, gần đây cô ấy thế nào?” Hiện nay, từ trợ lý đến thư ký bên người Ngự Ngạo Thiên đều là người do Chính phủ sắp xếp cho nên khó tránh khỏi việc bên cạnh mình bị cài người nằm vùng, hắn và Hàn Ly Thương bọn họ gọi điện thoại nói chuyện đều cẩn thận từng chút một.
“Chẳng lẽ anh không biết sao?”
Nghe giọng nói uể oải của Long Kỳ trong điện thoại, Ngự ngạo Thiên không vui nhíu mày: “Mấy ngày tôi bận như thế nào cậu không phải không biết, tôi làm sao biết được cô ấy thế nào chứ.”
“À, mẹ của cô ấy bị giết, chẳng lẽ không phải anh làm à?”