Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 351: Kết hôn với phong thần dật



“Linh linh linh...”

Điện thoại vang lên lần nữa, Cung Tiểu Mạn đứng bật dậy, phẫn nộ nghe điện thoại: “Anh rốt cuộc là ai?”

“...” Bên kia điện thoại yên lặng hồi lâu sau đó âm thanh lạnh lùng vang lên: “Cung Tiểu Mạn?” 

“Đúng, là tôi. Anh là ai, tại sao lại làm Dao Dao khóc hả?”

“Hiện tại Dao Dao đang ở đâu?”

Nghe giọng nói lạnh lùng kia Cung Tiểu Mạn lại vô cùng tức giận: “Tôi hỏi anh, vì sao làm Dao Dao khóc?” 

“Tôi là Phong Thần Dật! Tôi nhất định không làm cô ấy khóc!”

“A...” Thì ra là Phong Thần Dật, tâm tình phẫn nộ của Cung Tiểu Mạn lập tức bình tĩnh lại: “Cậu ấy ở kí túc xá.”

“Tút...” Sau khi cô nói xong thì điện thoại bị cứt đứt. 

Bên này điện thoại Cung Tiểu Mạn vô cùng mờ mịt, nếu vừa rồi không phải Phong Thần Dật gọi điện tới vậy... Là ai?

Cô tìm xem điện thoại của Dao Dao, thì ra là Ngự Ngạo Thiên.

Ánh mắt cô nhìn Dao Dao đang úp mặt khóc lại nhìn số điện thoại hiện trên màn hình di động. 

Tại sao sau khi nghe điện thoại của Ngự Ngạo Thiên Dao Dao lại khóc thương tâm như vậy?

“Cô ấy ở phòng nào?” Gọi điện không lâu Phong Thần Dật đã tới trường học, bởi vì kí túc xá nữ không thể tùy tiện cho người ngoài vào nên hắn đành phải gọi Cung Tiểu Mạn ra dẫn hắn vào.

“Phòng 403.” 

“Cảm ơn.”

Phong Thần Dật nhanh chóng chạy tới phòng 403, ở cửa kí túc xá hắn đã nghe tiếng khóc nức nở.

Hắn đẩy cửa ra. Dao Dao đang úp mặt khóc nức nở, Phong Thần Dật chạy tới bên giường: “Dao Dao đã xảy ra chuyện gì?” 

Hắn kéo cô dậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì phẫn nộ mà trở nên đỏ bừng, đôi mắt to ngập nước thể hiện sự không cam lòng. Có thể thấy được hiện tại cô vô cùng, vô cùng tức giận.

“Anh, sao anh lại ở đây?” Cô xoa xoa khóe mắt, thút thít hỏi. 

“Trước tiên đừng hỏi sao anh lại ở đây. Em đã xảy ra chuyện gì?”

Xảy ra chuyện gì? Không!

Có Phong Thần Dật thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, đúng vậy! Có hắn ở đây mọi chuyện sẽ được giải quyết! 

“Phong Thần Dật em biết anh có khả năng giúp em, giúp em đi! Bất kể phải trả giá nào em cũng đồng ý!” Dao Dao kích động nắm tay hắn.

Nghe cô nói năng lộn xộn Phong Thần Dật lập tức biết đây là chuyện lớn: “Dao Dao, trước hết em hãy bình tĩnh nói anh nghe em muốn anh giúp em việc gì.”

“Em biết hiện tại chỉ có thế lực của anh mới giúp được em, em có thể trả giá tất cả, anh nói cho em biết anh có đồng ý giúp em không?” 

“Dao Dao! Em bình tĩnh lại đi, trước tiên em phải nói em cần anh giúp cái gì anh mới trả lời em được, hiểu không?” Phong Thần Dật nâng cao giọng, khuôn mặt lạnh lùng đầy lo lắng. Hắn không hiểu được tâm tình kích động của Dao Dao nhưng ít nhất hắn muốn biết chuyện gì khiến cô không thể kiềm chế như vậy.

“Em muốn anh giúp em lật đổ Ngự Ngạo Thiên!” Cô dùng sức xoa nước mắt, khóe miệng cười điên cuồng: “Bác Sâm và Phong thị không phải có rất nhiều hạng mục cạnh tranh sao? Cho nên sớm muộn gì các người cũng sẽ đối đầu, em sẽ giúp một tay, em và anh cùng đối phó Ngự Ngạo Thiên được không? Được không?”

Phong Thần Dật bỗng rơi vào im lặng. Đôi mắt u ám, lạnh lùng nhìn ánh mắt ngập tràn thù hận và khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng ủy khuất, không cam lòng của cô. Hắn có thể cảm nhận được giữa Dao Dao và Ngự Ngạo Thiên nhất định đã xuất hiện vết nứt không thể sửa chữa cho nên cô mới mất khống chế như vậy. 

Một lúc lâu sau khuôn mặt lạnh lùng của hắn thay đổi, mỉm cười nói: “Được! Nhưng... Hiện tại anh không thể giúp em!”

Nói hắn phóng hỏa ăn cướp hay lợi dụng người khác lúc khó khăn cũng được bởi giác quan thứ sáu cho hắn biết đây là cơ hội cuối cùng để giữ Dao Dao bên cạnh hắn.

“Em không phải đã nói rồi sao? Dù phải trả giá thế nào em cũng chịu. Em sẽ đem tất cả những gì em có cho anh. Anh cần tình nhân sao? Cũng được, chỉ cần anh không chê!” Dao Dao rõ ràng đã bị trận đấu đầu tiên thất bại làm cho rối loạn nếu không sẽ không nói ra những lời này. Cũng có thể đây là cô đập nồi dìm thuyền, sau đó cùng chết. 

Dù sao chuyện mẹ qua đời là đả kích quá lớn với cô.

“Anh không cần em làm tình nhân của anh!”

“Vậy anh muốn như thế nào? Nói đi!” Dao Dao kích động quỳ trên giường, khóe miệng vẫn cười điên cuồng, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng u ám. 

“Kết hôn với anh!”

“Cũng...” Cô không cần nghĩ ngợi đã trả lời nhưng lập tức phản ứng lại: “Anh nói gì?” Đôi mắt u ám sáng trở lại, cô sửng sờ ngước mắt nhìn Phong Thần Dật.

“Anh muốn em kết hôn với anh! Làm vợ của anh. Không phải em đã nói rồi sao, cái giá nào cũng sẽ trả.” Phong Thần Dật sắc mặt lạnh như băng gầm nhẹ, rất nghiêm túc không có ý đùa giỡn. 

“Khoan đã... Chờ một chút...” Rối loạn! Cô thật sự rất loạn! Cô muốn nói cái gì? Muốn làm cái gì? Tại sao lại quên rồi?

Đúng, cô muốn lật đổ Ngự Ngạo Thiên, muốn mượn sức Phong Thần Dật lật đổ Ngự Ngạo Thiên.

Không phải trước kia đã nghĩ bất kể thế nào cũng không thể kéo Phong Thần Dật xuống nước sao? Vì sao bây giờ lại tìm Phong Thần Dật? 

À, Ngự Ngạo Thiên thật sự có thế lực rất mạnh cũng chỉ có thể nhờ Phong Thần Dật giúp đỡ thôi! Nhưng trả thù cho mẹ và kết hôn là hai chuyện khác nhau.

“Phong Thần Dật anh có biết hôn nhân đại diện cho cái gì không? Đây không phải trò đùa.”

“Anh đương nhiên biết hôn nhân đại diện cho cái gì, em có nhớ lúc chúng ta còn bên nhau anh đã nói gì không?” 

“Cả đời anh chỉ cần một đoạn hôn nhân cho nên anh sẽ không tùy tiện tìm bạn gái, càng không tùy tiện bàn bạc chuyện hôn nhân với phụ nữ nhưng một khi anh đã muốn cô gái nào thì bằng bất cứ giá nào anh cũng sẽ khiến cô ấy trở thành vợ anh.”

Hình như trước kia Phong Thần Dật đã nói như vậy phải không?

Nhưng mà... 

“Em, em là tình nhân của Ngự Ngạo Thiên.” Đây là vết nhơ không thể lau đi, thật buồn cười cô lại là tình nhân của kẻ thù đã giết mẹ mình.

“Anh không để ý.”

“Không để ý?” Cô nâng mắt chống lại ánh mắt lạnh lùng của Phong Thần Dật, xúc động muốn khóc. 

Vì sao Phong Thần Dật lại kiên quết như vậy? Chẳng do dự nói ra. Xét thân phận và bối cảnh của hắn tại sao lại muốn một cô gái từng làm tình nhân của người khác làm vợ?

“Nếu anh có thể giúp đỡ em thì muốn em làm gì cũng được nhưng... Ngoại trừ việc cùng anh kết hôn.”

“Anh chỉ cần em kết hôn với anh!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.