Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 374: Đi làm ở phong thị



Sáng ngày kế tiếp.

Phong Thần Dật thức dậy rất sớm, hắn lặng yên không tiếng động đem cái hộp ở đầu giường vào nhà vệ sinh, sau đó lấy từ trong đó ra một cái khăn trắng.

Lưỡi dao sắc bén xẹt qua ngón tay, máu đỏ rơi trên khăn trắng. Hắn cẩn thận đi ra khỏi phòng. 

“Nhị thiếu...”

“Suỵt. Cô cầm cái này đi báo cáo kết quả công việc đi.” Phong Thần Dật thấp giọng xong nói xong liền giao cái hộp trong tay cho bà lão giúp việc đang đợi ở cửa.

Mặc dù đã là hiện đại nhưng một số nhà giàu vẫn không cách nào thay đổi được thói quen ngày xưa. Giống như trong đêm động phòng vì bảo đảm thiếu phu nhân nhà giàu còn trong sạch, lần đầu của bọn họ phải lưu lại trên khăn trắng để kiểm chứng tất cả. 

Tất nhiên theo phong tục của Phong gia thì phải để thiếu phu nhân nghiệm người. Nhưng chuyện này đã bị Phong Thần Dật kiên quyết từ chối, hiện tại đây là cách duy nhất hắn có thể chấp nhận để chứng minh sự trong sạch của Dao Dao. Mặc dù đây là bằng chứng giả dối do hắn ngụy tạo...

Về đến phòng, Phong Thần Dật thấy Dao Dao vẫn còn ngủ say nên yên lặng thay quần áo.

“Anh đi làm à?” 

“Anh đánh thức em sao?”

“Không.” Dao Dao dụi mắt chậm rãi ngồi dậy: “Dẫn em đến công ty với.”

Phong Thần Dật biết cô định làm gì nhưng... 

“Bây giờ em muốn đi thì đi, buổi chiều đến công ty anh làm việc!”

“Không được, em phải trực tiếp nộp bản báo cáo nghiên cứu cho trường. Trường đã duyệt rồi, ngoại trừ các hoạt động lớn và kỳ kiểm tra em phải đi, thời gian còn lại có thể tự học ở nhà.” Thật ra với năng lực của Dao Dao đã có thể tốt nghiệp đại học từ sớm rồi. Đừng nói là tốt nghiệp đại học, đến cả tốt nghiệp tiến sĩ cũng có thể. Bất quá cô chỉ vì “lừa gạt” học bổng hậu hĩnh mới đi học từng bậc một như thế.

“Được rồi, em nhanh lên đi!” 

“Hi, cảm ơn.” Dao Dao nhảy lên giống như con khỉ nhỏ chui thẳng vào lòng Phong Thần Dật hôn má hắn một cái.

A, con khỉ nhỏ này đã mười chín tuổi rồi mà vẫn như trước kia một chút thay đổi cũng không có. Vẫn nghịch ngợm đáng yêu như trước khiến người khác không nhịn được muốn cưng chiều cô. Nghĩ vậy Phong Thần Dật bất đắc dĩ cười.

Bọn họ cùng nhau ra ngoài cửa, khi đi ngang qua phòng khách, Phong Tiêu đang ngồi trong phòng khách đọc báo nhìn bọn họ khinh bỉ: “Cô đi đâu?” 

“Ba buổi sáng tốt lành.” Dao Dao lễ phép chào Phong Tiêu.

“Ba, con đi làm.”

“Tôi không hỏi anh! Tôi hỏi vợ anh đi đâu?” 

Uầy...

“Ba, con đi làm ạ.”

“Cô đi làm?” Phong Tiêu để tờ báo xuống, hai tay chắp sau lưng nghiêm túc đi tới trước mặt cô: “Cô không phải học sinh sao? Đi làm ở đâu?” 

“Con đã xin trường cho đi nghiên cứu luôn rồi ạ, hiện tại con cần Phong thị giúp một tay!”

Phong Tiêu vừa nghe xong không khỏi nghĩ tới mấy ngày trước vợ mình nói tới chuyện con bé này đòi 40 vạn tiền chia tay. A, nếu không vì tiền thì có nghĩ tới Phong thị à?

“Không được! Con dâu Phong gia chúng ta phải thành thật ngoan ngoãn ở nhà. Không có sự cho phép của tôi, cô không được bước ra khỏi nhà một bước!” 

Ha... bố chồng thật bá đạo, quả thật giống Phong Thần Dật như đúc!

“Bố...”

Lúc Phong Thần Dật vừa muốn mở miệng, Dao Dao vội vàng kéo tay áo hắn, nhìn hắn nháy mắt, ý là... anh đừng quên chuyện tối qua đã đồng ý với em. 

“Ba à, ba nói... so với xuất thân của chị dâu thì con xuất thân nhà nghèo không thể vì Phong gia góp chút sức lực, bố bảo con không đi làm kiếm tiền thì con còn mặt mũi nào ở lại Phong gia nữa, như thế có khác gì sâu mọt trong cây ạ.”

Có cần khoa trương vậy không chứ? Vẻ mặt Phong Thần Dật khinh bỉ nhìn nét mặt khoa trương của Dao Dao, cố nén cười.

“Hay là thế này đi ba ạ. Con không cần tiền lương cũng không cần bất kỳ chức vị nào cả. Chỉ làm việc vặt ở Phong thị thôi thì thế nào ạ?” 

“Hả?” Những lời này của Dao Dao chắc chắn nói đúng suy nghĩ của Phong Tiêu, hắn chỉ sợ con bé này ham tiền của Phong gia bọn hắn, vậy mà hiện tại nó lại chủ động nói như thế?

“Cô thật sự muốn làm việc vặt sao?”

“Thật sự! Thật sự! Chỉ cần con có thể góp chút sức cho Phong gia là con đã hài lòng rồi.” 

Lúc Phong Tiêu đang do dự, Lan Nghê Bội đột nhiên đi tới: “Lão gia, anh đồng ý với đề nghị của con dâu đi!”

“Tùy cô vậy!” Phong Tiêu bất đắc dĩ khoát tay, xoay người rời đi.

Ha, tiện nhân này, lúc này ra nói chuyện là muốn nhìn thấy cô xấu mặt ở công ty chứ gì! Đúng là Lan Nghê Bội! 

“Mẹ, cảm ơn mẹ. Vậy con đi làm trước ạ.” Tuy trong lòng Dao Dao hiểu rõ mục đích của Lan Nghê Bội nhưng cô phải làm người vợ khéo léo, nếu không thì sau này làm sao diệt được mấy đòn bất ngờ của tiện nhân này chứ?

“Đến Phong thị làm việc vặt hẳn khó hoàn thành tâm nguyện của em nhỉ!” Lúc lên xe Phong Thần Dật lạnh lùng hỏi.

Cô thần bí cười, tự tin lắc đầu: “Cũng không phải đâu, em nói với ba anh làm việc vặt nhưng việc vặt cũng chia ra nhiều loại. Công nhân vệ sinh, em gái bưng trà rót nước là việc vặt. Nhưng... ngành nào có thể tham gia đều gọi việc vặt hết!” 

“Ha ha, em đùa giỡn ba anh à!”

“Em nào dám chứ.”

“À.” Phong Thần Dật bất đắc dĩ cười, một tay cầm tay lái một tay kia nhẹ ôm vai cô: 

“Kế hoạch của em thế nào?”

Khuôn mặt cười đùa của cô dần trầm xuống: “Ngành nào của Phong thị có hạng mục cạnh tranh với Bác Sâm em sẽ đến ngành đó, em hi vọng tất cả các hạng mục cạnh tranh với Bác Sâm đều do em xử lý!”

Mục tiêu rõ ràng! Lời ít ý nhiều. Phong Thần Dật có thể cảm nhận được lúc này Dao Dao đã thật sự quyết tâm rồi. “Sau đó thì sao?” 

“Ép Ngự Ngạo Thiên tự mình nắm giữ quyền hành của Bác Sâm, đến lúc đó chiến tranh giữa em và anh ta mới chính thức bắt đầu!” Nghĩ đến một màn như vậy Dao Dao đã cảm thấy máu cả người mình đang sôi trào. Cô thật hi vọng cảnh này đến nhanh chút.

“Honey, em đặt anh ở đâu thế?”

Uầy... nhìn vẻ mặt âm trầm của Phong Thần Dật, Dao Dao khẩn trương nuốt nước bọt: “Anh không cảm thấy nhiệm vụ đầu tiên quan trọng nhất của anh bây giờ là lật đổ Phong Thần Duệ, lấy được vị trí chủ tịch Phong thị à? Không có quyền lực của anh thì sao em có thể triển khai hành động được chứ?” 

Nói thật, thật ra mục đích Phong Thần Dật liên thủ với Ngự Ngạo Thiên chính là muốn mượn tay Ngự Ngạo Thiên lật đổ Phong Thần Duệ mà thôi, còn vị trí Chủ tịch? Chuyện cứ như vậy đi. “Ai, vậy xem ra anh phải đẩy mạnh tốc độ rồi...”

Bên kia...

“Long Kỳ! Là cậu thả con nhóc đó đi đúng không?” Trong phòng, Ngự ngạo Thiên ngồi trên ghế sofa chỉ vào cửa chính. 

Trong mấy người này, người duy nhất sở hữu toàn bộ chìa khóa của khu nhà chính là Long Kỳ!

Long Kỳ đứng trước mặt Ngự Ngạo Thiên gật đầu: “Đúng, là tôi.”

“Mẹ kiếp!” Ngự Ngạo Thiên sầm mặt lại, đứng dậy cho hắn một bạt tai. 

Tay che gò má, Long Kỳ căm hận nhíu mày: “Ngạo Thiên! Dao Dao muốn nhảy lầu đó anh có biết không? Anh giam giữ cô ấy bên người như thế là muốn ép cô chết phải không? Tôi không cách nào trơ mắt nhìn cô ấy chết được cho nên tôi phải dẫn cô ấy rời khỏi đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.