Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 394: Trước đây đã gặp nhau



Dao Dao run rẩy núp ở một góc chăn, che lấp cơ thể của mình, đôi mắt lập loè hiện ra tia sợ hãi nồng đậm.

Ngự Ngạo Thiên mặt vô cảm đứng lên.

“Anh muốn làm gì?” Dao Dao nhạy cảm muốn với lấy vật gì đó ném vào hắn, thế nhưng xung quanh chả có gì có thể để cô cầm, cô chỉ có thể trốn xuống cuối giường. 

Bước chân dừng tại trước mặt Dao Dao.

Nhìn đôi mắt lạnh lùng và u ám của người đàn ông kia, Dao Dao liền ngừng thở, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy.

Đúng lúc này... 

Chỉ nghe “bốp” một tiếng, Ngự Ngạo Thiên giơ tay lên, một cái tát rơi trên mặt của cô.

Dao Dao ngây ngẩn cả người, bàn tay nhỏ bé chậm rãi ôm đôi má mới vừa bị đánh của mình, Hử? Chuyện này thật là nực cười, cô chả bao giờ đánh tên cầm thú này, dựa vào cái gì mà tên cầm thú này lại đánh cô chứ?

Còn không đợi Dao Dao kịp phản ứng, lại một cái tát khác đánh vào trên mặt Dao Dao... 

“Ngự Ngạo Thiên! Anh...”

“Không phải em đã nói người tìm đến cái chết là người nhu nhược sao! Không phải chứng kiến kẻ thù của mình còn sống là điều quá thú vị sao!”

“Em không phải đã nói rồi sao, dù có dùng bất cứ thủ đoạn nào, cũng tận mắt chứng kiến kẻ thù của mình chết đi, đây mới là kết quả mà em mong muốn phải không!” 

“Em không phải đã nói rồi sao, chỉ cần cố gắng leo lên đến đỉnh, tất cả mọi người mới có thể ngưỡng mộ em có như vậy thì kẻ thù của em cũng sẽ quỳ gối dưới chân của em, lúc đó mới là thời khắc sảng khoái nhất! Những lời này, em đã quên rồi sao? Đều đã quên rồi sao?” Ngự Ngạo Thiên kích động nắm hai vai Dao Dao, bá đạo ép cô trên giường.

Dao Dao mở to hai mắt, sững sờ nhìn qua người đàn ông đang bị kích động mãnh liệt trước mặt. Đây là lần đầu tiên cô thấy Ngự Ngạo Thiên như vậy. Thế nhưng mà...

“Ngự Ngạo Thiên, anh điên rồi, tôi đã nói những lời này khi nào chứ!” 

“Lúc em còn nhỏ đã từng nói qua!”

Lúc còn... nhỏ...

Lúc đó là lúc nào? Không, cô chưa từng gặp Ngự Ngạo Thiên, không có! Dao Dao dám thề rằng lúc cô còn nhỏ tuyệt đối không có gặp Ngự Ngạo Thiên bao giờ. Nhưng... 

Trước khi cô sáu tuổi?

“Ngự Ngạo Thiên.”

“Sao?” 

“Nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn, anh sẽ cho em nhập bọn sao?”

“Em cảm thấy chúng ta gặp nhau còn chưa đủ sớm sao?”

“Đúng vậy, Tiểu La Li, hai năm trước em chẳng phải đã gặp Ngạo Thiên sao? Còn khiến anh... trở thành... ngưu Lang của em.” 

Đổ mồ hôi: “Em không phải nói đến lúc đó... mà trước đó, trước đó nữa.”

“Không phải anh đã nói sao, em cảm thấy chúng ta gặp nhau còn chưa đủ sớm sao?”

“Ý của em là trước hai năm trước nữa.” 

“Hơn hai năm trước...”

Nhớ rõ đây là đang một lần nào đó trên bàn ăn, Dao Dao hay nói giỡn như đùa, hỏi hắn, nếu như cô gặp hắn sớm hơn thì hắn có thể cho mình tham gia cùng bọn họ không.

Nhưng mà, lúc ấy Ngự Ngạo Thiên trả lời rất mông lung, mà khi nói đến thời điểm mấu chốt nhất thì ngừng lại. 

“Hơn hai năm trước...”

Hắn lúc ấy đã nói, bọn họ đã gặp nhau trước hai năm trước rồi sao?

Như vậy, là trước khi cô sáu tuổi rồi! 

“Tôi là ai?” Lúc này, máu trong người Dao Dao như chảy ngược, cô có một loại dự cảm, lúc nhỏ cô và Ngự Ngạo Thiên đã có sự ràng buộc khó có thể phá vỡ!

“Chúng ta đã gặp nhau ra sao? Tại sao tôi lại phải nói ra những lời nói đó? Trả lời tôi! Trả lời tôi, Ngự Ngạo Thiên!”

Nhìn đôi mắt lạ lẫm kia của Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên buông lỏng tay trên người cô, thần sắc hung dữ kia cũng dần dần trở nên bình tĩnh lại. “Nếu em thật sự một chút cũng không nhớ gì cả vậy thì hãy vĩnh viễn quên đi. Hiện tại, mục đích của em không phải là muốn báo thù sao? 

“Nếu em thật sự một chút cũng không nhớ gì cả vậy thì hãy vĩnh viễn quên đi...”

Đúng vậy, khi Dao Dao bị kích động của Đặng Huệ Hồng, dường như đã thể sẽ không truy hỏi về quá khứ của mình nữa. Có thể...

Dao Dao thật sự không nghĩ tới quá khứ của mình còn có dính líu đến Ngự Ngạo Thiên! 

Đây mới là nguyên nhân mà hắn hết lần này đến lần khác ép cô ở bên cạnh hắn sao?

“Ngự Ngạo Thiên...” Đôi mắt cô dừng lại ở cặp mắt của hắn, Dao Dao thản nhiên nói: “Lúc trước chúng ta, là... kẻ thù? Hay là... bạn bè?”

Yên lặng… 

Tầm mắt Ngự Ngạo Thiên rủ xuống, khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười tự giễu.

Thật sự là quá xúc động rồi!

Hắn vốn định nếu cô không nhớ gì hết, hắn đời này cũng sẽ không nói cho cô biết. Chuyện mẹ Dao Dao tự sát, có trời biết, hắn sẽ không làm bất cứ điều gì! 

“Nếu như anh nói, chúng ta trước kia là bạn bè, em sẽ buông tha chuyện trả thù cho mẹ của em chứ?”

“Không!” Sắc mặt Dao Dao trầm xuống, rất nhanh liền nói cho hắn biết đáp án của mình.

“Chuyện kia đã qua rồi. Em chỉ cần nhớ rõ, em đã từng đã từng nói qua những lời kia là được rồi, may mắn được sống sót, vì hận thù mà chậm rãi chờ đợi kẻ thù chết trong tay của mình, vậy...l đủ rồi...” 

Dao Dao khó hiểu nhăn lông mày: “Anh là kẻ thù của tôi!” Ngự Ngạo Thiên điên rồi! Hắn vậy mà có thể nói ra những lời này? Khích lệ cô nhắm vào hắn mà báo thù sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.