Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 430-3: Anh cho tôi uống cái gì vậy? (3)



“Đừng...” Nhịp thở của Dao Dao dần dần có chút ngổn ngang, cô không ngừng đấm vào ngực người đàn ông nhưng lại không hề hấn gì.

Cô từ từ thôi vùng vẫy, mặc cho người đàn ông hôn mình. Nhưng nỗi lửa hận ẩn chứa trong đôi mắt kia lại đang sục sôi nhiều hơn.

Ngự Ngạo Thiên tựa hồ đã nhận ra cô thay đổi, từ từ mở mắt, cuối cùng, khi đối diện với con ngươi tràn đầy hận ý của cô, anh cũng kết thúc nụ hôn ngang ngược này! 

“Bộp” Một giây kế tiếp, Dao Dao giơ tay, đánh một bạt tai nặng nề lên gương mặt của anh. “Ngự Ngạo Thiên, từ lúc leo lên chiếc thuyền này, anh nên biết lập trường của chúng ta đã thay đổi!”

“À.” Ngự Ngạo Thiên có chút thất vọng xoa nhẹ gương mặt vừa mới bị đánh của mình, đây là lần đầu tiên anh bị một nữ nhân tát một bạt tai như vậy! Quay lại, mặt nhìn về mặt biển xanh thẳm, anh cười khẩy nói: “Thật ra từ lúc chúng ta gặp nạn, Phong Thần Dật liền kết hợp với chính phủ Mỹ một mực đi tìm em.”

“Anh... Làm sao anh biết được?!” 

“Ly Thương vừa mới nói cho anh biết.”

Đúng rồi ha! Hàn Ly Thương ở Trung Quốc, cho nên có thể biết động tĩnh của tất cả mọi người dễ như trở bàn tay. “Vậy anh... anh ấy đâu?!”

Khóe mắt thấy trên gương mặt Dao Dao đọng lại vẻ kích động, Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng hừ một tiếng: “Biết anh ta tới tìm em, em liền vui vẻ như vậy à?” 

“Ngự Ngạo Thiên! Tôi không muốn đoán đố với anh. Nếu như anh biết động tĩnh của Thần Dật thì vui lòng nói cho tôi một tiếng!”

“Mấy ngày trước, Phong Thần Dật và Long Diệp không hẹn mà gặp tìm được chúng ta đã từng ở lại thôn trang kia. Nhưng đến lúc bọn họ tới thì cũng vừa lúc chúng ta rời khỏi. Vì vậy, bọn họ tìm được bác gái một nhà đã từng thu nhận và giúp đỡ chúng ta, hỏi về tung tích của chúng ta.”

Vậy cũng có nghĩa rằng... Thần Dật đã biết... trong khoảng thời gian này giữa cô và Ngự Ngạo Thiên... có liên hệ?! 

Lúc Thần Dật biết được, trong lòng cảm thấy ra sao?

Có thể... Cũng hết cách rồi! Mặc dù Dao Dao hết sức sợ hãi Phong Thần Dật biết mọi chuyện của mình ở trên đảo, nhưng cô càng muốn hỏi hiện tại Phong Thần Dật cuối cùng đang ở đâu nhiều hơn. “Sau đó thì sao? Chuyện về sau thì sao?”

“Sau đó, hai đứa con trai của bác gái nói cho bọn họ biết, chúng ta bị người căn cứ quân sự bắt đi. Bởi lúc đó có sĩ quan chính phủ Mỹ đi cùng bọn họ, vì để tránh khỏi vấn đề của giới chính trị. Phong Thần Dật và Long Diệp mang theo một số người Ngự Long xã chạy tới căn cứ quân sự tìm chúng ta rồi.” 

“Một vài người của Ngự Long xã?” Sau khi Dao Dao nghe nói như thế, phản ứng rất mãnh liệt: “Căn cứ quân sự kia nếu quả thật như lời anh nói là Hắc quân” của Tằng Giai Thụy, vậy thì chẳng phải bọn họ đi tới đó dữ nhiều lành ít?!”

“Ây da...” Ngự Ngạo Thiên than nhẹ, mắt thâm sâu dần tối sầm lại, anh im lặng một lát, chậm rãi thu hồi ánh mắt ngắm nhìn biển rộng trong xanh.” Bọn họ mới vừa đến căn cứ quân sự thì đã xảy ra... vụ nổ!”

“Lộp bộp” 

Một khối đá to vô hình nặng nề đè lên đầu Dao Dao: “Tằng Giai Thụy vì hủy thi thể không để lại dấu vết mới phải làm như vậy! Thần Dật và anh Long Diệp họ hiện tại thế nào? Bọn họ thế nào?!” Kích động bắt được cánh tay của Ngự Ngạo Thiên, cô lớn tiếng hỏi.

Ngự Ngạo Thiên hít một hơi, mặt không biến sắc cúi thấp đầu xuống. Nhưng vẻ mặt ngưng trọng trên mặt anh đã cho câu trả lời tốt nhất.

“Không, đây không phải là sự thật! Không thể nào!” Cô không tin, không tin rằng Thần Dật sẽ liều lĩnh mà bỏ đi như thế; cô không tin, không tin số phận biết trêu đùa con người như vậy, cô vừa mới khẳng định khoảng hôn nhân này, chồng lại bỏ mình mà đi sao?! 

“Không, không... không phải...” tiếng khóc bi thương theo hai gò má Dao Dao không kìm được lăn xuống, cô bất lực ngồi trên boong thuyền: “Tại sao? Tại sao người nhà của tôi lúc nào cũng bỏ tôi mà đi. Tôi không biết người nhà của tôi trước lúc 6 tuổi là ai, tôi cũng không muốn biết, 6 tuổi sau đó...”

“Lần đầu tiên lúc tôi có lại ký ức, một người đàn ông cầu xin tôi kêu gọi ông là ba, tôi biết, ông chính là người nhà của tôi, nhưng... ông lập tức rời khỏi.”

“Không sao đâu nhỉ, ba mất, tôi còn có mẹ. Nhưng...” nước mắt ròng ròng cắn môi dưới, cô căm hận trợn mắt nhìn Ngự Ngạo Thiên đứng ở trước mặt mình, muốn nói rồi lại thôi. “Ông đi nước ngoài. Tôi cho rằng có lẽ tôi sống cũng sẽ không có người nhà. Nhưng vào lúc này, lúc tôi bất lực nhất, Thần Dật chìa tay ra cho tôi, khi đó tôi chỉ tự nói với bản thân... anh... là người nhà cuối cùng của đời tôi, nhưng... anh ấy bây giờ cũng bỏ mặc tôi rồi! Tại sao! Tại sao! Tại sao?!” Bàn tay nhỏ bé dùng sức đập xuống mặt đất. 

Ngự Ngạo Thiên thấy vậy, rất sợ cô sẽ tự tổn thương chính mình, vội vàng từ dưới đất nắm lấy cô ôm vào lòng: “Vậy chi bằng em suy nghĩ lại, suy nghĩ tới chuyện tái hôn cho anh là được rồi. Anh đến làm người nhà của em.”

“Nằm mơ! Anh là tên đầu sỏ gây tội cướp đi người nhà tôi, tôi gả cho người nào cũng sẽ không gả cho anh! Hơn nữa! Lúc này tôi không có thời gian đùa giỡn với anh!”

“Sao? Bảo bối, em cho rằng anh đang đùa giỡn với em à?” Ngự Ngạo Thiên giả vờ vô tội nhíu mày. 

Cô tức giận mở to hai mắt nhìn: “Người khác không biết Ngự Ngạo Thiên anh là ai, tôi còn không biết sao?! Ngự Ngạo Thiên anh nếu muốn nói tới kết hôn hay con cái cũng sẽ đả tương du (*)!”

Đúng vậy, Dao Dao quả thực hiểu rõ tính cách của Ngự Ngạo Thiên đối với phương diện phụ nữ và khát khao về hôn nhân đến độ nào.

Anh trước đây vô cùng chán ghét hôn nhân, chán ghét trẻ con; nhưng sau khi biết Dao Dao, anh thay đổi cái nhìn với trẻ con một chút. Nhưng còn hôn nhân thì sao chứ?! 

Cho đến bây giờ, anh vẫn nằm ở tình trạng chối bỏ. Bất luận đối với người phụ nữ nào, anh cũng chưa từng có ý niệm kết hôn trong đầu.

Chắc chắn, lời anh mới nói chỉ là lời nói đùa!

“Thả tôi xuống! “ Dao Dao tức giận giãy giụa cơ thể. 

Ngự Ngạo Thiên cười khẩy khẽ nghiêng đầu: “Em muốn đi đâu?”

“Ta muốn một mình yên lặng chút!”

“Bảo bối, em sẽ không bị luẩn quẩn trong đầu chứ!? “ Ngự Ngạo Thiên vừa quan tâm hỏi xong, vừa đem cô thả lại trên mặt đất. 

Dao Dao lạnh lùng trừng mắt liếc anh một cái: “Yên tâm đi! Do Ngự Ngạo Thiên anh không chết trước, tôi sẽ không đi tìm cái chết đâu!” xoay người, biến mất trong tầm mắt của anh.

À...

Ngược lại điều này cũng không tệ, mối thù của bọn họ trở thành động lực cô tiếp tục tồn tại. Dõi nhìn bóng lưng cô bước nhanh biến mất ngay trước mắt, Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người tiếp tục mặt hướng biển rộng. 

“Lúc tôi bất lực nhất, Thần Dật chìa tay ra cho tôi, khi đó tôi chỉ tự nói với bản thân... anh... là người nhà cuối cùng của đời tôi, nhưng... anh ấy bây giờ cũng bỏ mặc tôi rồi! Tại sao! Tại sao! Tại sao?!”

“Người nhà... À...” Ngự Ngạo Thiên cười khó hiểu. Nhưng mà đến giờ phút này anh mới nhìn rõ trong lòng Dao Dao khao khát Phong Thần Dật nhưng lại cô lẻ loi không có cảm giác chở che...

Trong nước, lúc 12 giờ trưa. 

Trước ba tầng trong, ba tầng ngoài bến tàu lớn nhất đều bị vô số ký giả bao vây.

“Mỗi bên vị khán giả, lúc 6 giờ buổi sáng hôm nay, phát ngôn viên bên ta tuyên bố, hạm đội trung phương thành công nghênh đón lý sự trưởng Quốc Vụ viện Ngự Ngạo Thiên đã gặp tai nạn từ Á Tư Lan Quốc trở về. Hiện tại, chiếc quân hạm đằng sau tôi đây chậm rãi cặp bến chính là Ngự lý sự trưởng ngồi cùng với quân đoàn 45, quân trưởng tổng hạm đội.”

“U...” một tiếng thanh âm quân hạm réo dài, lớn, như vậy, quân hạm rốt cuộc cũng cặp bến, các phóng viên nháo nhào đứng chặn ngay vị trí miệng thuyền, cùng nhau đợi Ngự Ngạo Thiên xuất hiện. 

***

(*) Đả tương du: Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn một số người dân, khi MC đó gọi một người qua đường và phỏng vấn thì nhận được câu trả lời là “Đả tương du” (mua xì dầu) rồi người này liền đi mất, ý nói là người đó chỉ đi mua xì dầu thôi, không có liên quan gì đến chuyện khác. Sau này từ này thường được dùng trong các trường hợp có một người đi ngang qua nhưng không để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.