Thuật Đọc Tâm

Chương 34



Editor: Ốc

Beta: Queenie_SK

Nguồn: Hội hiền lười

Tô Đường ôm iPad chọn một lúc, cuối cùng chọn một nhà hàng lẩu gần nhà Thẩm Dịch nhất, không cần lái xe mà hai người có thể đi bộ qua đó.

Nhà hàng lẩu này đã có từ lâu, có từ thời vùng ngoại ô phía Đông của thành phố S vẫn còn là một khu thôn làng, đến bây giờ vẫn dùng cách ăn… đốt than nấu nồi đồng. Mặt tiền nhà hàng nhìn cũng không lớn lắm, quầy tiếp tân ngay ở cửa ra vào, sau khi đón khách vào thì có một người đàn ông đang tính tiền nhìn thoáng qua bọn họ, ánh mắt bỗng nhìn thẳng vào Thẩm Dịch.

“A! Thẩm Dịch?”

Người đàn ông đó nhận ra Thẩm Dịch, đồng thời Tô Đường cũng nhận ra người phụ nữ bên cạnh anh ta.

Tần Tĩnh Dao trong trang phục công sở vẻ mặt thản nhiên.

Tô Đường quan sát người đàn ông này thêm một chút.

Gần ba mươi tuổi, cao, gầy, mặc đồ âu nhẹ nhàng, gương mặt mỏi mệt tựa như phải di chuyển một quãng đường dài, nụ cười chỉ dành riêng cho bạn bè thân thiết, khuôn mặt này dường như chưa từng xuất hiện bên cạnh Trần Quốc Huy.

Rõ ràng trên mặt Thẩm Dịch có chút đắc ý, hình như quen biết người đàn ông này, đồng thời mỉm cười tiến lên bắt tay anh ta.

Tần Tĩnh Dao gật đầu chào hỏi Thẩm Dịch, nhanh chóng nhập vào vai trợ lý của Thẩm Dịch, giới thiệu Tô Đường cho người đàn ông kia: “Vị này chính là Tô tiểu thư của Hoa Chính, Tô Đường.” Dứt lời, lại chuyển hướng Tô Đường, chìa tay về bên người đàn ông kia, vẫn là giọng như đang làm việc: “Đây là chồng tôi.”

Tô Đường hơi sửng sốt, người đàn ông kia khách khí vươn tay về phía cô.

“Xin chào, Triệu Xương Kiệt, tôi là đồng nghiệp của Thẩm Dịch.”

Tô Đường đột nhiên nhớ tới Thẩm Dịch từng nhắc tới, chồng của Tần Tĩnh Dao là đồng nghiệp của anh, công tác ở Mĩ, về hồi tháng mười.

Tô Đường vội bắt tay anh ta: “Xin chào.”

Thẩm Dịch mỉm cười nhìn Tô Đường, dùng thủ ngữ nói gì đó với Tần Tĩnh Dao. Tần Tĩnh Dao hơi giật mình, nhìn Tô Đường rồi quay sang thuật lại lời của Thẩm Dịch cho Triệu Xương Kiệt.

“Tô tiểu thư là bạn gái của Thẩm tiên sinh.”

“Xin chào, xin chào…”

Triệu Xương Kiệt lại càng khách khí bắt tay Tô Đường, ngẩng đầu nhìn Thẩm Dịch: “Này Thẩm Dịch, giờ hai người mới đi ăn cơm thì tối có kịp đi làm không?”

Tô Đường quay đầu nhìn đồng hồ sau quầy tiếp tân.

Bọn họ vốn đã đi muộn, trên đường cũng đi chậm, bây giờ đã là bảy giờ rưỡi rồi. Nếu như muốn từ đây đến chỗ công ty Thẩm Dịch vào lúc chín giờ… thì chậm nhất tám giờ hai người đã phải đứng dậy rồi.

Có lẽ là mới từ Mĩ trở về nên cách nói chuyện của Triệu Xương Kiệt cũng có kiểu gấp gáp kiểu Mĩ, Tô Đường nghe thấy cũng cảm thấy lo lắng theo. Thẩm Dịch đại khái không nhìn được mấy chữ, nên anh nhìn qua Tần Tĩnh Dao.

Tần Tĩnh Dao không phiên dịch cho anh mà trả lời luôn: “Anh Thẩm xin nghỉ.”

Triệu Xương Kiệt nhận tiền lẻ từ nhân viên thu ngân, cũng đáp lại một tiếng.

Thẩm Dịch khẽ nhíu mày, nhìn Triệu Xương Kiệt, dùng thủ ngữ nói gì đó, Tần Tĩnh Dao không giúp anh phiên dịch mà dùng thủ ngữ nói chuyện với anh, Thẩm Dịch mỉm cười gật đầu.

Thẩm Dịch và Tần Tĩnh Dao nói rất nhanh mà câu cũng dài nên Tô Đường nhìn không hiểu, Triệu Xương Kiệt lại càng không, cho đến khi Tần Tĩnh Dao nói với anh ta ‘đi thôi’, Triệu Xương Kiệt mới vội vàng nói một câu: “Chúng tôi đi trước, hai người từ từ ăn nhé.”

Tô Đường thay mặt Thẩm Dịch đáp lại anh ta.

Nhân viên phục vụ đưa hai người đến bàn gần tường, đưa hai quyển menu rồi đến bàn bên cạnh có khách muốn gọi món. Có lẽ do cách một nồi lẩu to thì không nghe rõ cô nói gì, Thẩm Dịch không ngồi đối diện với cô, mà cởi áo khoác đăt lên ghế bên cạnh, sóng vai ngồi cùng cô. Anh vươn tay cầm menu qua, đặt một quyển trước mặt Tô Đường, còn mình thì coi quyển kia.

Tô Đường vỗ vỗ cánh tay anh, ánh mắt anh từ thực đơn dời về phía cô.

“Vừa rồi Triệu Xương Kiệt hỏi anh, bây giờ anh đi ăn thì buổi tối có kịp đi làm không. Tần Tĩnh Dao nói cho anh ta biết, anh xin nghỉ.”

Tô Đường nói xong, ánh mắt Thẩm Dịch vẫn chăm chú nhìn vào môi cô, dường như còn đợi cô nói tiếp.

Tô Đường hơi sửng sốt, đột nhiên cô nhận ra là Thẩm Dịch không hiểu vì sao cô lại nói về điều này. Cô vội vàng cười lắc đầu: “Em không có ý gì, chỉ muốn kể lại cho anh biết vừa rồi bọn họ đã nói cái gì, có vẻ như anh nhìn không được rõ.”

Thẩm Dịch hơi ngẩn ra, khóe môi cong cong, anh quay đầu nhìn lướt qua những người đang chăm chú ăn lẩu trong nhà hàng, đặt tay lên vai Tô Đường, Tô Đường còn chưa kịp phản ứng thì anh đã hôn nhẹ lên trán.

Tô Đường ngồi dựa vào tường, động tác của Thẩm Dịch lại rất nhẹ, hành động rất lịch sự, tuyệt đối không thể tranh đoạt sự chú ý của những thực khách kia với nồi lẩu mỹ vị, nhưng Tô Đường vẫn giật mình vì nụ hôn bất ngờ này trước mặt mọi người, khuôn mặt cô bỗng chốc ửng đỏ.

Tô Đường còn chưa kịp trừng mắt với anh, thì Thẩm Dịch đã thả lỏng bàn tay trên vai cô, nghiêm túc nói ‘xin lỗi em’ bằng thủ ngữ khiến Tô Đường sững sờ.

Thẩm Dịch lấy di động ra, đánh xuống mấy hàng chữ rồi đưa cho Tô Đường.

—— Anh hỏi Triệu Xương Kiệt vì sao lại về nước sớm, Tần Tĩnh Dao nói cho anh biết, con bọn họ nhớ bố, nên anh ấy về nhà thăm, mười rưỡi lại có chuyến bay về Mĩ.

Tô Đường dở khóc dở cười: “Không phải, em không có ý này…”

Không đợi Tô Đường nói xong, Thẩm Dịch mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay Tô Đường, lại cúi đầu xuống đánh một đoạn nữa.

—— Anh biết là em không trách anh; thế nhưng em rất quan tâm đến cảm nhận của anh, còn anh lại không được như vậy, đúng là anh vẫn chưa tốt.

Thấy anh nghiêm túc kiểm điểm bản thân, cô ngượng ngùng: “Không có đâu, em không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà…” Khi quýnh lên Tô Đường không biết dùng từ gì, không biết cách nào để giải thích, cô đành thuận miệng nói: “Là thói quen thôi.”

Bỗng nhiên đáy mắt Thẩm Dịch đượm ý cười, nụ cười nồng đậm đến mức ngay cả hương thịt thơm lừng cũng trở nên vô vị.

—— Cảm ơn em đã yêu luôn cả thói xấu của anh.

Tô Đường không thể phản bác được, vừa bực mình vừa buồn cười gật đầu: “Đừng khách sáo!”

Tô Đường ăn lẩu thích hơi cay một chút, Thẩm Dịch lại có chế độ ăn kiêng, tuyệt đối không được ăn cay. Tô Đường vốn định gọi một nồi canh suông, sau đó thêm nước dấm ớt vào bát nước chấm là được, khi Thẩm Dịch thấy Tô Đường gọi thêm một phần nước dấm ớt thì nhíu mày.

Đến khi Tô Đường gọi hết mọi thứ, Thẩm Dịch lấy thực đơn trong tay nhân viên phục vụ, gạch hai chữ ‘canh suông’ trong phần thực đơn, lại thêm vào chữ ‘uyên ương’, đổi nồi canh suông thành nồi lẩu uyên ương.

Người phục vụ vừa đi, Thẩm Dịch liền gõ một câu trên di động, mang theo cả sự trách móc dịu dàng.

—— Vì sao em không chọn một thứ có thể thỏa mãn đồng thời cả hai chúng ta?

Lần đầu tiên Tô Đường cảm thấy bị người chất vấn cũng là một chuyện rất hạnh phúc.

Tô Đường giơ tay lên, ngón cái đặt vào đầu ngón trỏ, ước lượng một đoạn khoảng một milimet: “Em cũng không hẳn là thích ăn cay, cay chút chút là được.”

—— Một chút cũng là thích.

Thẩm Dịch đánh xong câu này lại ngẩng đầu nhìn cô, niềm vui không hề che giấu, anh lại tiếp tục gõ chữ.

—— Trên thế giới này, có rất nhiều người, vì rất nhiều nguyên nhân mà không thể ăn cay. Nếu như em có thể ăn thì đừng có lãng phí cơ hội quý báu như thế chứ.

“Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Nồi đồng, lại đốt bằng than nên nước cũng lâu sôi, Tô Đường không vội, Thẩm Dịch lại càng không. Tô Đường nói chuyện với anh vài câu rồi ôm di động an ủi Lục Tiểu Mãn đang tăng ca chưa được ăn gì.

Cô cũng thương cảm những với những người vô duyên vô cớ mất đi ngày nghỉ nhưng sự thương cảm này không thể sánh bằng cảm giác đau lòng dành cho Thẩm Dịch.

Sau khi an ủi Lục Tiểu Mãn xong, Tô Đường nghe tiếng xèo xèo, nồi lẩu đang sôi lên, cô ngẩng đầu lên, định nói với Thẩm Dịch là sắp được rồi. Ai ngờ lại thấy Thẩm Dịch hơi cau này, nhìn chăm chăm đĩa rau trước mặt, hình như đang suy nghĩ gì đó rất nghiêm túc.

Tô Đường dùng củi chỏ chọc anh một cái, kéo anh về thực tại: “Anh nghĩ gì thế?”

Thẩm Dịch cười cười, lắc đầu.

Tô Đường nheo mắt trêu anh: “Giấu hả, có phải anh nhớ đến cô gái nào khác không?”

Thẩm Dịch ngơ ngác một chút, bất đắc dĩ cười khẽ, lấy điện thoại.

—— Anh đang nghĩ về Tần Tĩnh Dao, vừa rồi cô ấy nói dối.

Tô Đường nhìn anh đánh xuống, nửa câu đầu suýt bật cười, nửa câu sau thì sững sờ: “Nói dối?”

Thẩm Dịch khẽ gật đầu.

—— Chắc là Triệu Xương Kiệt không hẳn về vì gặp con, anh đoán giữa bọn họ vừa mới xảy ra một chút chuyện không vui.

“Làm sao anh biết?” Tô Đường vừa hỏi xong, đoán ngay: “Chẳng lẽ vì giọng điệu xa lạ sao?”

Thẩm Dịch cười cười, lắc đầu, để di động xuống, gắp mấy miếng thịt dê vào trong nồi lẩu, nhẹ nhàng quấy vài cái rồi mới đặt đũa xuống đĩa, cầm điện thoại lên đánh chữ.

—— Cô ấy rất chuyện nghiệp, lại nhiều kinh nghiệm, ngay cả lúc dùng thủ ngữ phiên dịch cho anh cũng như vậy. Nhưng vừa rồi anh ngửi được mùi thuốc lá rất nặng trên người Triệu Xương Kiệt, hẳn là anh ấy vừa hút rất nhiều, cổ họng Tần Tĩnh Dao không được tốt, trước kia khi có cô ấy thì Triệu Xương Kiệt thường không hút thuốc lá.

Tô Đường kinh ngạc nhìn Thẩm Dịch phân tích tình huống như Bao Công xử án vậy, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn đang suy tư: “Vừa rồi anh đang tự hỏi bọn họ xảy ra chuyện gì sao?”

Thẩm Dịch nghiêm túc gật đầu.

Tô Đường dở khóc dở cười, cho tới bây giờ cô không biết là anh còn thích hóng chuyện vậy đó: “Anh đã hiểu được chưa?”

Thẩm Dịch lắc đầu.

Tô Đường cầm đũa gắp mấy miếng thịt dê đã chín, bỏ vào bát anh: “Vậy thì ăn no xong rồi nghĩ tiếp!”

Tô Đường quả thực không có lòng hiếu kỳ với việc nhà người khác. Mãi cho đến sáng hôm sau khi cô thức dậy, thì Thẩm Dịch không biết tỉnh giấc từ khi nào báo cho cô biết anh phải bay sang Mĩ một chuyến, chuyến bay hai giờ chiều. Bấy giờ Tô Đường mới nhớ tới chuyện của đôi vợ chồng này.

Tô Đường không tin là Thẩm Dịch lại tò mò chuyện vợ chồng nhà người ta tới mức này. Tuy nhiên, sáng sớm, mới vừa mở mắt, trong đầu chỉ toàn hình ảnh dịu dàng của Thẩm Dịch đêm qua với cô, thật lòng chẳng suy nghĩ được gì hết.

Tô Đường đưa điện thoại trả lại cho anh, xoa xoa đôi mắt còn ngái ngủ, cố gắng phát âm rõ: “Vì chuyện của Tần Tĩnh Dao và chồng cô ấy sao…”

Thẩm Dịch lại đưa tới một lần nữa, không hề có ý đùa bỡn khiến Tô Đường tỉnh táo hẳn.

—— Xin lỗi em, là chuyện có liên quan đến nghiệp vụ công ty, tạm thời không tiện nói cho em biết.

Tô Đường đẩy chăn ngồi bật dậy, hơi kinh ngạc. Cô nhìn người vừa xin nghỉ ốm ngày hôm qua, suy nghĩ mãi mới tìm được câu hỏi anh có thể trả lời: “Anh phải đi bao lâu?”

Thẩm Dịch áy náy, anh khẽ lắc đầu.

—— Em yên tâm, anh sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.